Em hãy chuyển thể văn bản Lục Vân Tiên cứu Kiều Nguỵệt Nga bằng thơ thành văn bản tự sự, có sử dụng

Thandieu2

Thần Điêu
Em hãy chuyển thể văn bản "Lục Vân Tiên cứu Kiều Nguỵệt Nga" bằng thơ thành văn bản tự sự, có sử dụng yếu tố miêu tả và đối thoại.



BÀI LÀM

Á
nh mặt trời đã lên cao tự lúc nào, người đi đường thấp thoáng sau rặng tre xa xa. Bầu trời trong vắt, những đám mây trôi nhè nhẹ. Từng đàn cò trắng nhẹ nhàng hạ cánh xuống cánh đồng lúa đang thì con gái. Hai bên bờ sông, rặng liễu rũ bóng thướt tha.
Thầy trò Lục Vân Tiên vừa đi vừa ngắm cảnh. Bỗng từ xa chàng nhìn thấy một toán hung đồ đang vây quanh một cỗ xe song mã. Vân Tiên rảo bước bẻ một cành cây bên đường chạy tới và quát lớn :

- Lũ côn đồ kia, hãy dừng tay ! Giữa ban ngày ban mặt sao dám chặn đường cướp bóc dân lành ?
Bọn cướp nghe tiếng quát quay ra. Tên cầm đầu tên là Phong Lai lớn tiếng nạt nộ :

- Thằng nào dám quát tháo vậy ? Khôn hồn thì cuốn xéo khỏi đây ngay.
Nói rồi, hắn trừng mắt sai bọn đàn em vây đánh Vân Tiên. Vân Tiên tả xung hữu đột, trong chốc lát đã phá tan vòng vây. Bọn cướp bỏ chạy tán loạn. Tướng cướp Phong Lai trở tay không kịp bị Vân Tiên phạt cho một gậy.

Bọn cướp đã đi rồi, không gian yên tĩnh. Vân Tiên nghe tiếng một người con gái khóc trong xe. Chàng đến gần và hỏi :

- Ai than khóc trong xe vậy ?

- Đa tạ ơn công tử cứu mạng. Cô, con chúng tôi là người lương thiện, gặp kẻ hung đồ, may được công tử ra tay cứu giúp.
Vân Tiên động lòng thương cảm. Chàng nói :

- Ta đã trừ bọn lâu la rồi, giờ thì không còn sợ gì nữa. Nhưng khoan, nàng đừng ra, nàng là phận gái cứ ngồi trong đó không phải ra làm gì. Chẳng hay tên nàng là gì, nàng là con gái nhà ai, thân gái liễu yếu đào tơ lại đi đâu dặm trường vắng vẻ thế này ? Hai nàng ai là thầy, ai là tớ ?

Trong xe có tiếng thổn thức đáp lời :

- Thưa công tử, thiếp tên Kiều Nguyệt Nga, còn đây là đầy tớ tên là Kim Liên. Quê thiếp ở tận Tây Xuyên, cha thiếp làm tri phủ ở Hà Khê. Cha cho gọi thiếp qua đó để yên bề gia thất. Làm phận con đâu dám trái lời cha mẹ. Chẳng may giữa đường thình lình gặp nạn, may được công tử giải nguy, nếu không trinh tiết, phẩm giá gìn giữ một đời cũng đã bỏ đi rồi.
Nguyệt Nga vén màn, nhìn Lục Vân Tiên, sửa soạn khăn áo và nói :

- Mời công tử hãy ngồi tạm trước xe để cho tiện thiếp được lạy tạ tỏ lòng biết ơn người cứu nạn. Thiếp chẳng biết làm thế nào cho phải. Giữa đường, thiếp chẳng có bạc vàng, gấm vóc. May sao, đây cách Hà Khê cũng không xa lắm, xin chàng hãy theo thiếp về qua đó để cho thiếp được dịp trả ơn chàng.
Lục Vân Tiên cười nói:

- Nàng chớ bận tâm việc đó. Ta làm ơn đâu phải để trông chờ người trả ơn. Là đấng nam nhi, thấy việc nghĩa không làm thì đâu còn là nam tử nữa !

Vân Tiên nói xong, cáo biệt hai nàng, để lại trong Nguyệt Nga niềm cảm kích sâu nặng.


Sưu tầm
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top