Bài tham dự cuộc thi: "Mùa hè của tôi".
Tác phẩm: Một chuyến đi tuyệt vời của mùa hè.
Tác giả: Tố Yên
Tác phẩm: Một chuyến đi tuyệt vời của mùa hè.
Tác giả: Tố Yên
MỘT CHUYẾN ĐI TUYỆT VỜI CỦA MÙA HÈ.
Có những chuyến đi được nhìn chung quanh và được nhìn lại mình như thế. Cảm nhận rằng sau mỗi chuyến đi mình thấy thế giới rộng lớn hơn và cả thấy mình cũng lớn hơn một chút. Một ngày dài, mỏi mệt, nhưng vui vẫn cứ là vui.
Chuyến đi tình nguyện đến Hòa Hiệp Nam của cả đoàn khởi hành vào buổi sáng. Đi qua những nẻo đường dài tràn một màu cỏ xanh ngút ngát, nhìn trâu bò thủng thẳng gặm cỏ, thấy lòng bình yên vô cùng.
Đến nơi, cả đoàn chia hai nhóm: một nhóm đến thăm nhà mẹ, một nhóm đến Đồi Quéo quét dọn, làm sạch cỏ trên lối đi để chuẩn bị cho lễ dâng hương các anh hùng liệt sĩ vào buổi chiều. Đi cùng đoàn có các anh chị mùa hè xanh sinh viên Phú Yên xa quê. Nhìn các anh chị ngồi trên xe, cầm khăn vung tay hát hò đầy nhiệt huyết suốt cả chặng đường đi, mình thấy đây thật sự mới chính là tuổi trẻ. Những người trẻ với khát khao được sống những ngày đẹp nhất của tuổi trẻ.
(Ảnh: Mùa hè xanh sinh viên Phú Yên)
Chiều đó tụi mình cùng các anh chị tổ chức cuộc thi vẽ tranh cho các em nhỏ đến từ các trường tiểu học của xã. Các em tụ lại một nhóm, và say sưa vẽ, thỉnh thoảng lại réo gọi nhau cho mượn cây bút chì, cục tẩy, màu tô. Ngắm những bức tranh của các em nhỏ mà tụi mình cứ xuýt xoa, trầm trồ, thậm chí còn lén thẹn với chính mình luôn. Có những đường nét vẽ rất đẹp làm tụi mình thấy mê ơi là mê. Mỗi bức tranh đều mang màu sắc khác nhau, nhưng bức nào cũng đều đẹp. Có bức đẹp vì sự dễ thương, có bức đẹp vì vẻ hồn nhiên, có cả những bức đẹp vì sự tinh tế nữa - một điều rất khó tìm kiếm ở độ tuổi của các em nhỏ. Tụi mình vừa bất ngờ vừa thấy vui, trong lòng tự dưng cứ ước ao, trong đám tụi nhỏ đang ngồi ở đây, sau này sẽ có những đứa trở thành họa sĩ. Đang ngồi ngắm mấy đứa nhóc vẽ, nghĩ lan man về tương lai, chợt có một đứa ngước lên hồn nhiên hỏi: "Chị ơi, được giải có được ăn gì không chị?" Nghe xong mà tụi mình cứ tủm tỉm cười suốt, cười vì câu hỏi ngây thơ rất dễ thương của đám nhỏ.
(Ảnh: Trung tâm thanh thiếu nhi Phú Yên)
Vui nhất là lúc tổ chức trò chơi cho các em học sinh tiểu học. Trước lúc tổ chức trò chơi là phần nhảy mở màn - tạo sức nóng cho chương trình, của câu lạc bộ đội nhóm tụi mình. Dù bất ngờ vì chưa hề chuẩn bị, nhưng cũng đã bắt nhịp vô cùng ăn ý với nhau và hết sức dễ thương. Một kỉ niệm vui mà có lẽ ai cũng nhớ ơi là nhớ.
Tụi mình được phân công phụ trách các trò chơi, nào là chuyền banh đũa, ô ăn quan, kéo co, xoay vòng đá bóng, ... Bao nhiêu trò chơi kéo những đứa ở tuổi đã, đang, hoặc xấp xỉ trưởng thành như tụi mình nhớ da diết về một thời "tuổi thơ dữ dội". Chợt cũng muốn trở lại hồn nhiên cười tít mắt như đám nhỏ, vô tư giành giật hòn sỏi, bì bánh, hay cãi rồi giận nhau ỳ sèo vì "bà chơi ăn gian", sau đó cho cục kẹo là hết giận liền. Thế là các anh chị lớn cũng ham vui, "nhào" vô chơi tất, cũng chuyền banh đũa khẻ đũa tranh chức ai chơi giỏi hơn với đám nhỏ, cũng kéo co la hét hết mình lấm láp cả tay chân, cũng chia (và cũng có giật) nhau mấy bì snack giòn rụm, ăn chỉ được một chút mà đứa nào cũng vui. "Những đứa lớn" tụi mình đã có một buổi chiều rất vô tư trở lại làm những đứa trẻ con như thế.
Đến chiều muộn, các cán bộ của xã, các anh chị sinh viên xa quê, đội vàng anh và câu lạc bộ đội nhóm tụi mình đến đồi núi Quéo để dâng hương tưởng nhớ các anh hùng thương binh liệt sĩ. Bước chân vào Đồi Quéo, nơi đã diễn ra trận đánh ác liệt và vô cùng anh dũng kéo dài 12 tiếng năm xưa của lực lượng vũ trang và dân quân du Kích Hòa Hiệp anh hùng, mình thấy có một cảm xúc rất khó tả. Nơi đây, có những cái chết trở thành bất tử và có những cái tên đã trở thành tên đất nước một cách nghẹn ngào mà kiêu hãnh. Mỗi năm, cứ đến ngày thương binh liệt sĩ 27/7, có nước mắt của bao mẹ già nhớ con, bao gia đình đến giờ vẫn chưa tìm được hài cốt của người thân, những con người ra đi khi vẫn còn quá trẻ, và hằng năm, có thế hệ trẻ nối dài nhớ ơn. Trong không khí trang nghiêm của buổi lễ tưởng niệm, mỗi người đều đang đeo đuổi những xúc động riêng của mình.
(Ảnh: Lê Anh Tuấn)
Và tụi mình lại tiếp tục cuộc hành trình, buổi tối đoàn trung tâm thanh thiếu nhi tổ chức đêm diễn văn nghệ, trao giải vẽ tranh và tặng những suất quà cho các gia đình chính sách và các em nhỏ có hoàn cảnh vượt khó học giỏi. Đó là một đêm thật sự rất đáng nhớ, khi cuối chương trình, các anh chị sinh viên, các em nhỏ của xã và câu lạc bộ đội nhóm của tụi mình cùng hát vang bài "Nối vòng tay lớn" trên sân khấu. Chúng mình cùng nắm tay nhau chạy vòng tròn và ca hát, không có sự xa lạ, quên hết cả mệt mỏi. Như một cái kết đẹp cho một ngày dài.
(Ảnh: Lê Anh Tuấn)
Chuyến xe cũng đã đến lúc phải trở về, có nuối tiếc vì phải chia tay những người anh, người chị, người bạn mới quen mà vô cùng thân thiết. Nhưng đây thực sự là một chuyến đi đầy kỉ niệm và đầy cảm xúc. Một mùa hè sôi nổi cùng với những con người tuyệt vời trong mùa hè ấy, được làm những điều mình thích và thích những điều mình làm. Và mình hạnh phúc khi nhận ra, đây chính là những ngày tháng đẹp nhất của tuổi trẻ - của những người trẻ và của cả những người vẫn nghĩ mình đang trẻ./.
Sửa lần cuối: