Cuộc Thi Viết Về Cảm Xúc Của Bạn Trong Năm 2010

  • Thread starter Thread starter h2y3
  • Ngày gửi Ngày gửi
Mùa Trung thu năm này chị Hằng được ngủ ngon giấc rồi đây. Sài Gòn mấy bữa này cứ mưa hoài không ngớt, cứ nhè tầm chiều là mưa đến tối. Có lẽ rút kinh nghiệm từ những năm trước, Ngọc Hoàng xót xa người đẹp Hằng Nga cứ bị mấy em bé ở trần gian hò hét, kêu gọi chị Hằng ơi...ới...ời làm chị Hằng bị mất ngủ nên ảnh hưởng tới nhan sắc?

@@ hả??

Chỉ tội cho những đứa trẻ bây giờ...
buồn thật
 
Cả 1 mùa hè qua với mình đã chẳng mấy vui nên trung thu năm nay có lẽ sẽ buồn lắm. Trăng ấu thơ to tròn và đẹp bao nhiêu thì trăng của hiện tại ảm đạm,nhạt nhẽo bấy nhiêu. Trăng cũng soi tỏ được lòng mình thì hay biết mấy!
 
Hôm nay đã ngày 13/8 ÂL rồi.

Mang quà cho mấy đứa em, bố mẹ chúng đi gặt ngoài đồng chưa về. Trông đứa nào đứa ấy lem nhem mặt mày, nhưng chưa bao giờ tắt nụ cười trên môi. Ha ha. Dù thế nào, chả dại gì mà không vui cười. Kể cả ngày mai có mưa giông, lốc xoáy, Trung thu vẫn cứ vui như thường. Có tình yêu thương và lạc quan, đời lúc nào cũng như hội nhé. :sweet_kiss:
Bóc tem mấy cái hình vừa lúc chiều tối nay nà.


Image0709.jpg

Image0710.jpg

Image0711.jpg

Image0712.jpg

Image0718.jpg

Image0719.jpg


Tối mai, 14/8 ÂL, hứa hẹn sẽ còn nhiều thứ vui vui vui nữa. Ôi, cuộc sống thiệt là tươi đẹp, cho dù nó thiệt giản dị! :byebye:
 
Hôm nay mình đã có một ngày tuyệt vời!
Công nhân các thầy cô trong ban chấp hành Đoàn trường mình cũng tuyệt thật, mời cả đoàn lân về múa cho cả trường xem sau khi chào cờ xong.
Bất ngờ lắm đấy, mãi đến lúc tiếng trống lân cất lên thì tất cả vẫn còn yên lặng, bọn mình thì đang chán chường với bài phát biểu "thi đua", "về sinh trường lớp" của mấy thầy. Ấy mà khi tiếng trống cất lên thì không khí bỗng vui tươi và náo nhiệt hơn bao giờ hết. Đội lân múa, cả trường cùng xem, cùng nhau tán thưởng và cỗ vũ ầm ĩ.
Ôi chao, cái không khí ấy đến mấy năm này mình mới tìm lại được. Nó đưa mình về lại với những ngày thơ bé nhiệt tình chạy theo đội lân để xem "ké" khi họ múa ở một nhà nào đó... vui!
Cái háo hức trỗi dậy, mạnh mẽ...
Nếu chỉ trước đó một đêm, mình thấy tiếng trống ồn ào và khó chịu giống như cái xã hội khắc nghiệt này thì ngày lúc ấy, trong mình chỉ còn cái cảm giác hân hoan chào đón mùa lễ hội, như được thỏa mãn một điều mà mình đã mong ngóng từ lâu lắm... Cười, nói, la hét một cách thoải mái mà lâu lắm rồi mới có thể làm được...
Nhỏ ban thân ngồi cạnh mình bỗng hỏi: "Liệu cái không khí lễ hội truyền thống này có thể duy trì được bao nhiêu năm nữa đây?"
Ừ, có lẽ nó sẽ bị mai một dần, nhưng sau 15 giây suy nghĩ, mình nói, một cách chắc chắn: "Không đâu, nó sẽ không bao giờ mai một, một khi mà cái cảm giác háo hức vẫn còn ở trong mỗi bọn mình như ngày nào và như chính lúc này, khi vẫn con những đội múa lân tự phát trong hàng xóm láng giềng, khi mà trống lân vẫn còn thúc giục bọn mình như những ngày nhỏ xíu ấy mà! ^_^"
Ừ, hi vọng là thế, Ngân nhỉ?
Lúc kết thúc, trên bầu trời xuất hiện cầu vồng, đẹp, và kéo dài đến tận chân trời, dường như chỉ cần mình đến chỗ đó là có thể bước lên cầu vồng vậy! Cầu vồng vồng qua cả chị Hằng mới ló dạng, vẫn còn mờ ảo... Trong khung cảnh ấy, cái điều mình mong muốn lại trỗi dậy mãnh liệt - có một chiếc máy ảnh riêng. Ừ, nếu có thì chụp lại đem lên khoe như chị Lan rồi đấy :D
Cầu vồng rồi cũng hết, lễ hội rồi cũng tàn, nhưng cái âm hưởng của lễ hội Trăng rằm, của Tết thiếu nhi vẫn còn đọng lại, sâu xa trong tâm hồn và chờ đợi sống lại, mạnh mẽ, sau tiếng trống lân,... mãi mãi, dù cho mình đã qua cái tuổi thiếu nhi. Nhưng ai có thể cấm được mình? ^_^
 
trung thu của mình ấy à...để nhớ lại xem nào.....
ngày xưa còn bé, vào ngày trăng tròn trịa, sáng lắm, mấy đứa nhóc được người lớn tổ chức cho buổi tiệc nho nhỏ và được vui vẻ bên nhau, tha hồ mà nghịch ngơm, phá phách, vui nhất là khi cùng nhau rước đèn ông sao, ngày đó bọn trẻ hay chơi những trò chơi cổ truyền và đèn ông sao cũng là một trong những thứ đó, chứ ko phải như bây giờ trẻ con được ba mẹ mua cho đủ thứ: đèn chạy bằng pin có nhạc, súng nước, ô tô này nọ đắt tiền mà lại còn ko đảm bảo chất lượng nữa.....sao lại thấy nhớ cái khoảnh khắc ấy vô cùng, sau những trò chơi cùng bọn bạn, mình lại có những phút giây hạnh phúc phá cỗ cùng gia đình....và.....nhớ lắm ...nhớ đến ngoại, ngoại kể cho mình nghe sự tích về chị hằng-chú cuội, mà cái tuổi còn nhỏ đó thì mình cảm thấy thích lắm, thích nghe giọng ấm áp của ngoại, thích tất cả những câu chuyện mà ngoại kể, .................ngoại ơi, con nhớ ngoại..............
trung thu năm nay của mình cũng sẽ vui nhưng chắc là ko bằng như thơ bé....
tổ mình đã cùng nhau lập kế hoạch nhỏ làm cho trung thu có ý nghĩa và sẽ nhớ mãi ngày này của năm nay, nhớ mãi về những kỷ niệm bên nhau, cùng nhau đoàn kết gắn bó, xây dựng một ngôi nhà nhỏ trong lớp này....
Nó giản dị thật đó nhưng lại thấy hạnh phúc biết bao khi được ở bên cạnh những người mà ta yêu quý...
cám ơn mọi ngừoi, cám ơn ngày trung thu, ..............
chúc cho tất cả mọi người, những ai đang, sẽ hoặc ko thể đọc được những dòng này đều có một trung thu vui vẻ, đầy ý nghĩa bên gia đình, bạn bè, bên những người bạn yêu mến nhé....
 
"Trung Thu" đối với tôi...


Ôi… mới đây mà cái Tết Trung Thu lại đến nữa rồi… thời gian trôi qua nhanh quá… nhớ ngày nào còn cầm lồng đèn đi chơi vòng quanh ngoài phố… mà giờ đây tôi đã lớn thật rồi…. tất cả trôi đi để lại biết bao nhiêu kỉ niệm sâu sắc, nhưng có 1 kỉ niệm thật đáng cười về tuổ thơ hồn nhiên của tôi… một tuổi thơ hồn nhiên thơ mộng, còn ngu ngơ ngốc nghếch… Trung Thu năm ấy tôi chỉ mới học lớp 3 thôi, tôi nhớ rành rọt cái cảm giác nôn nao chờ đợi đến “đêm trăng tròn” ấy – cái ngày mà biết bao nhiêu đứa trẻ như tôi hằng mong đến… thế rồi, cái đêm ấy cũng đến… lòng tôi như hớn hở hơn cùng chiếc lồng đèn đi từ đầu phố đến cuối phố…. Sau khi đi dc một thời gian thì lại nghỉ “xả hơi” ở nhà một đứa nào đó ăn bánh (ôi… tuyệt vời làm sao…), nhưng lúc ấy có ai nào ngờ cái tay nhỏ bé xinh xinh của tôi lúc ấy lại vịn vào cây cột mà có ai biết rằng ở đó có … 1 con sâu… (ôi trời ơi… khiếp quá… ) mà có con sâu nào lại “nhường nhịn” khi người khác lấy tay đè lên nó đâu… ( ^_^! Mọi người cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra rồi chứ gì :D), thế rồi… 1 phát vào tay…. (=.=!) vừa đau mà lại vừa ngứa… tôi khóc òa lên trong khi hia tôi (người Hoa em gọi anh là hia ạ) và mọi người xung quanh cũng chẳng biết gì… hia tôi mới tò mò bèn hỏi “ cưng bị gì vậy? “ lúc đó tôi vừa run sợ, vừa ngứa mà lại vừa đau, nhưng nhất là khi tôi nhớ lại cái hình ảnh con sâu ấy… tôi cố nói thành lời mà vẫn không thể nói được.. ấm ức mãi tôi mới nói được một câu “con sâu… con sâu… nó… nó … bắn em…” sau khi nghe tôi nói, hia tôi và mọi người xung quanh bật cười lên trong khi tôi thì… nước mắt vẫn tranh nhau mà đua xuống… sau đó anh tôi dắt tôi về nhà để mẹ tôi “chữa trị vết thương” ( :)))…. Từ trước tới giờ có biết bao nhiêu cái Trung Thu qua mà tôi chưa bao giờ ấn tượng với 1 kỉ niệm nào sâu sắc đến như thế, tuy cái Trung Thu ấy “không trọn vẹn” nhưng bây giờ nghĩ lại tôi thật vui biết bao khi có một kí ức “tốt đẹp” như thế…

Và giờ đây Trung Thu lại đến một lần nữa, nhưng có khi nào tôi bắt gặp một cảm giác hạnh phúc, đầm ấm khi cầm lồng đèn cùng đi tung tăng với anh trai tôi nữa, cũng không còn cái cảm giác ấm cúng cùng gia đình 4 người đầy đủ cùng ăn bánh cùng uống trà nữa, bởi hia tôi đã lên Sài Gòn học, đi xây dựng cuộc đời từ mảnh đất quê người ấy…. gia đình chỉ còn tôi và ba mẹ, thiếu vắng một người còn đâu cái cảm giác ấy…. sự đầm ấm gia đình… quí báo biết bao….

fadh.jpg


Ôi… hôm nay ngồi đây gõ những dòng chữ này không biết sao cứ có một cảm giác lạ thoáng qua trong tôi… không biết đêm ấy có còn cùng các bạn, các anh chị lớp trên, các thầy cô, cùng cầm lồng đèn ông sao to lớn đi diễu hành cùng 2 đoàn lân dẫn đầu đi từ con lộ này đến con lộ khác như hồi lớp 9 nữa không nhỉ? Nhớ lại thấy vui thật! Đi sau những ánh đuốc cháy rực rỡ soi chiếu dẫn đường cho một đoàn người với những niềm tin rực cháy trong lòng họ, và tôi đây một ngọn lửa trong lòng luôn rực sáng… ôi...biết bao điều muốn nói trong tôi...

flg.jpg


Chắc bây giờ mấy em nhỏ cũng đang háo hức chờ đón đêm mai lắm nhỉ… giống như mình hồi lúc trước ….. không biết Trung Thu năm nay có gì nổi bậc đối với tôi không nhỉ? Ước gì tôi nhỏ lại 10 tuổi thì sướng biết mấy….

"Trăng tròn”… một hình ảnh không còn xa lạ đối với tôi nữa, nhưng sao tôi lại mong đến ngày mai như vậy? mong được ngồi ngắm “ánh trăng tròn vành vạnh”,chợt nhận ra rằng cuộc sống bây giờ chạy theo thời gian, theo vật chất nhiều quá… có bao nhiêu người để ý đến Trăng đâu…Chỉ mong cho đến Trung Thu để có dịp để đi chơi, để làm kinh tế,… cũng có bao nhiêu người đang cô đơn, thiếu đi sự ấm áp của gia đình, bạn bè và người thân??? Và cũng có bao nhiêu người đang ở nơi đất khách quê người ăn Trung Thu với một nỗi cô đơn???


dkfnagh.jpg


Thôi, viết tới đây được rồi, cảm xúc cũng “gần hết” (chứ chưa hết) rồi, không nói nữa…. mong mọi người có một cái tết Trung Thu vui vẻ và hạnh phúc, ấm áp bên người thân và gia đình, bạn bè của mình ^_^!

kdfnji.jpg


BẠCH VIỆT
Ngày 21/9/ 2010 tức 14/8/2010
 
^^.!!
Trung thu hở?
thực sự là bây giờ trong tớ chẳng có cảm xúc gì đặc biệt về cái ngày này .. Nhưng mờ topic này hay đấy uk, tớ hưởng ứng ^^

Thôi thì đặt cù gạch ở đây , khi nào có cảm xúc thì tớ viết tiếp...


Nhặt cù gạch lên...

Lượn qua xem trung thu của các bạn mà hết muốn kể về mình luôn..

Kỉ niệm thì cũng có...
Nhớ..
Trung thu đi rước đèn khắp phố, lúc về muỗi đốt chi chít .. Tay phải cầm bánh măm, tay trái gãi chân ... He hehee ..
Nhớ thiệt...
Nhớ đời luôn :D :D :D
 
Hoài niệm
Người ta nói khi ta cứ hoài niệm về quá khứ tức là mình đã già. Nhưng tôi nghĩ hoài niệm về quá khứ đoi khi cũng làm tâm hồn trong sáng và tươi trẻ hơn
Tôi sinh ra vào mùa thu. Học văn cá bao nhiêu thứ đặc trưng của mùa thu nhưng sao trong cuộc sống này có ít quá. Mẹ mua đồ thắp hương có bưởi có thị có bánh trung thu tôi rất thích. Mẹ cứ mắng là lớp 12 rồi sao mà cứ háo hức như trẻ con vậy. Mọi người nghĩ sao? Tôi rất thích những thứ ấy bởi nó ngọt ngào hương vị của quá khứ, thơm mùi vị gia đình, gọi về những kí ức tuổi thơ thật đáng yêu. Bạn có bao giờ thích như tôi vậy không
Nhìn trung thu tôi nhơ nhiều lắm nhớ nhiều về tuổi thơ tôi, về cuộc sống 17 năm đã trôi qua như thế nào và tôi cứ miên man nghĩ mãi nghĩ trăm thứ truyện trên dời, trăm thứ truỵen thời hiện tại. Hiện tại luôn khác xa nhưnngx gì ta đã trải qua. Dù nuối tiếc quá khứ tôi vẫn phải sông cho hôm nay và ngày mai. Dù có nhiều đổit hay tích cực và tiêu cực nhưng tôi vẫn luôn yêu đời luôn tìm ra những điều tốt đẹp nhât để sống vì nó và hiến dâng cho nhứng điều tốt đẹp nhất
Không biết tôi đã hết tuổi nhảy tung tăng ngoài kia hát bài rước đèn trung thu chưa? Có lẽ hết rồi. Nhưng tôi vẫn đứng xem sư tử múa hòa nhịp tim háo hức của mình theo nhịp trống rộn ràng, vẫn ngắm những nụ cười tươi sáng của bọn trẻ con khi cầm đèn Trung thu. Đo là niềm hạnh phúc giản đơn nhưng mà tuyệt vời chứ^_^
Trung thu phố phường bỗng khác
Đèn xanh pháo đỏ rộn ràng
Trẻ con xập xình, ca múa
Tôi cười hạnh phúc trong tim
Tôi viết bài nay chỉ để vui thôi. Vì cảm xúc chẳng thể dừng nhưng có lẽ viết chẳng ra đâu vào đâu. Thật chán quá văn vẻ tôi kém lắm mà. cảm ơn ai đaá đã tạo ra trang viết này để mọi người thể hiện cảm xúc
 
Ôi… mới đây mà cái Tết Trung Thu lại đến nữa rồi… thời gian trôi qua nhanh quá… nhớ ngày nào còn cầm lồng đèn đi chơi vòng quanh ngoài phố… mà giờ đây tôi đã lớn thật rồi…. tất cả trôi đi để lại biết bao nhiêu kỉ niệm sâu sắc, nhưng có 1 kỉ niệm thật đáng cười về tuổ thơ hồn nhiên của tôi… một tuổi thơ hồn nhiên thơ mộng, còn ngu ngơ ngốc nghếch… Trung Thu năm ấy tôi chỉ mới học lớp 3 thôi, tôi nhớ rành rọt cái cảm giác nôn nao chờ đợi đến “đêm trăng tròn” ấy – cái ngày mà biết bao nhiêu đứa trẻ như tôi hằng mong đến… thế rồi, cái đêm ấy cũng đến… lòng tôi như hớn hở hơn cùng chiếc lồng đèn đi từ đầu phố đến cuối phố…. Sau khi đi dc một thời gian thì lại nghỉ “xả hơi” ở nhà một đứa nào đó ăn bánh (ôi… tuyệt vời làm sao…), nhưng lúc ấy có ai nào ngờ đôi tay nhỏ bé xinh xinh của tôi lúc ấy lại vịn vào cây cột mà có ai biết rằng ở đó có … 1 con sâu… (ôi trời ơi… khiếp quá… ) mà có con sâu nào lại “nhường nhịn” khi người khác lấy tay đè lên nó đâu… ( ^_^! Mọi người cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra rồi chứ gì :D), thế rồi… 1 phát vào tay…. (=.=!) vừa đau mà lại vừa ngức… tôi khóc òa lên trong khi hia tôi (người Hoa em gọi anh là hia ạ) và mọi người xung quanh cũng chẳng biết gì… hia tôi mới tò mò bèn hỏi “ cưng bị gì vậy? “ lúc đó tôi vừa run sợ, vừa ngứa mà lại vừa đau, nhưng nhất là khi tôi nhớ lại cái hình ảnh con sâu ấy… tôi cố nói thành lời mà vẫn không thể nói được.. ấm ức mãi tôi mới nói được một câu “con sâu… con sâu… nó… nó … bắn em…” sau khi nghe tôi nói, hia tôi và mọi người xung quanh bật cười lên trong khi tôi thì… nước mắt vẫn tranh nhau mà đua xuống… sau đó anh tôi dắt tôi về nhà để mẹ tôi “chữa trị vết thương” ( :)))…. Có biết bao nhiêu cái Trung Thu qua mà tôi chưa bao giờ ấn tượng với 1 kỉ niệm nào sâu sắc đến như thế, tuy cái Trung Thu ấy “không trọn vẹn” nhưng bây giờ nghĩ lại tôi thật vui biết bao khi có một kí ức “tốt đẹp” như thế…

Và giờ đây Trung Thu lại đến một lần nữa, nhưng có khi nào tôi bắt gặp một cảm giác hạnh phúc, đầm ấm khi cầm lồng đèn cùng đi tung tăng với anh trai tôi nữa, cũng không còn cái cảm giác ấm cúng cùng gia đình 4 người đầy đủ cùng ăn bánh cùng uống trà nữa, bởi hia tôi đã lên Sài Gòn học, đi xây dựng cuộc đời từ mảnh đất quê người ấy…. gia đình chỉ còn tôi và ba mẹ, thiếu vắng một người còn đâu cái cảm giác ấy…. sự đầm ấm gia đình… quí báo biết bao….

Ôi… hôm nay ngồi đây gõ những dòng chữ này không biết sao cứ có một cảm giác lạ thoáng qua trong tôi… không biết đêm ấy có còn cùng các bạn, các anh chị lớp trên, các thầy cô, cùng cầm lồng đèn ông sao to lớn đi diễu hành từ bởi 2 đoàn lân dẫn đầu đi từ con lộ này đến con lộ khác như hồi lớp 9 nữa không nhỉ? Nhớ lại thấy vui thật! đi sau những ánh đuốc cháy rực rỡ soi chiếu dẫn đường cho một đoàn người với những niềm tin rực cháy trong lòng họ, và tôi đây một ngọn lửa trong lòng luôn rực sáng… biết bao điều muốn nói trong tôi...

Chắc bây giờ mấy em nhỏ cũng đang háo hức chờ đón đêm mai lắm nhỉ… giố như mình hồi lúc trước ….. không biết Trung Thu năm nay có gì nổi bậc đối với tôi không nhỉ? Ước gì mình nhỏ lại 10 tuổi thì sướng biết mấy…. “Trăng tròn”… một hình ảnh không còn xa lạ đối với tôi nữa, nhưng sao tôi lại mong đến ngày mai như vậy? mong được ngồi ngắm “ánh trăng tròn vành vạnh”, cuộc sống bây giờ chạy theo thời gian, theo vật chất nhiều quá… có bao nhiêu người để ý đến Trăng đâu…. Chỉ mong cho đến Trung Thu để có dịp để đi chơi, để làm kinh tế,… cũng có bao nhiêu người đang cô đơn, thiếu đi sự ấm áp của gia đình, bạn bè và người thân??? Và cũng có bao nhiêu người đang ở nơi đất khach quê người ăn Trung Thu???

Thôi, viết tới đây được rồi, cảm xúc cũng “gần hết” (chứ chưa hết) rồi, không nói nữa…. mong mọi người có một cái tết Trung Thu vui vẻ và hạnh phúc, ấm áp bên người thân và gia đình, bạn bè của mình ^_^!


BẠCH VIỆT
Ngày 21/9/ 2010 tức 14/8/2010

Hix hix mọi người đọc cái kỉ niệm của em thì đừng có cười nha ^_^!
 
ngày hôm nay kể ra cũng vui phết, được nhận nhiều quà quá.............hjhj
mình có mấy cý tin nhắn chúc mừng thiệt đáng iu==> sẽ nhớ trung thu năm nay lém đó nà
mong mọi người ai cũng vui vẻ như mình nhá.................
sắp qua trung thu rồi hic.....
 
xin lỗi nhé
bây giờ mình mới có cơ hội đọc các bài viết và cảm nhận của các bạn!
nhiều cung bậc cảm xúc quá!!! và khuyến khích các bạn post ảnh nhé
trung thu qua rồi!!!! cảm nhận bây giờ của bạn
 
TỔNG KẾT ĐỢT TRUNG THU!

Thời thơ bé của ta đẹp như giấc mơ. Những đêm Trăng rằm vằng vặc, còn gì vui hơn khi nhảy nhót nô đùa cùng ánh trăng? Cái thời thơ bé ấy, ta và những người bạn, trò chơi và những đêm trăng,... Chao ôi, cái thời ấy sao vui vẻ thế?
Vẫn còn nhớ ngày ấy, trước mỗi Trung Thu, mỗi đứa tự làm một cái đèn lồng để có thể xách đèn đi chơi đên Trăng. Tuy không đẹp, tuy không rực rỡ, nhưng với ta, nó vẫn là những chiếc đèn lồng đẹp nhất. Bây giờ thì còn bao nhiêu đứa trẻ tự làm đèn cho chính mình đi chơi đêm Trung Thu? Đèn nhấp nháy, sáng bằng điện và kêu í ò í e... Không khí ấy ồn ào, náo nhiệt và vui thật nhưng không hiểu sao ta vẫn buồn... buồn lạ...
_cs hiện đại..._

Trung thu đến như một làm gió nhẹ!
Gúp chúng ta hồi tưởng lại tuôit thơ êm đềm trôi theo năm tháng............
Những ngày tre vô tư không tính toán lo toan... Nghĩ mà chỉ muốn trở lại thời ấu thơ với sự hồn hiên đó......
Những ngày thiếu nhi.. Những ngày của sự vô tư ( đợt còn bé hay đến tặn năm lớp mình vẫn đi múa thiếu nhi cho làng - nghĩ lại thấy mình thật vô tư)...
Đêm thì kéo quân anh em đi phá cỗ. những trò nghịch ngợm tinh quái thủa ấu thơ sẽ mãi là kí ức không phai...........
_cầm thật chặt cái vô tư ấy nhé bạn!_

Trung thu ko của riêng ai nhưng mỗi người lại có 1 niềm cảm nhận riêng, vậy nên cứ tự cảm nhận cho nó tự nhiên, nhỉ.

Cuộc sống đang phát triển từng ngày ! nhưng không có nghĩa là Trung thu rơi vào hoài niệm,đâu đó vẫn có những đứa trẻ , những bậc phụ huynh dẫn con đi chơi trung thu, trẻ con rước đủ các loại đèn trên đường, đi rước khắp làng xã, tiếng trống kèn rộn rã, ,nhìn không khí đếm trăng mà lòng ta xao xuyến hjhj <--- chỗ mình đó

Trung thu đến cùng tiếng trống múa lân dòn dã khắp những nẻo đường quê . Nhớ khi xưa , cái tuổi còn mặc quần đùi , chân không, mình thường mê say đến nỗi chạy theo đầu lân cùng anh hai mãi đến tối mịt mới vác mặt về nhà để rồi bị một trận đòn đau đến ê cả mông . Những ánh đuốc lung linh soi sáng cả màn đêm hoang vu lạnh lẽo dẫn đường cho lân đến với những nẻo đường xa xôi đến với bao niềm háo hức của trẻ nhỏ . Ôi lân mới hồn nhiên , trong sáng biết bao !

Dù rằng trung thu nay đã có biết bao thứ đổi thay nhưng ánh trăng vẫn cứ thế , vẫn dịu dàng , trong sáng , hồn nhiên như ánh mắt trẻ thơ !!!!!! :canny:
lâu lắm rồi. hình như trước năm 2003. Mình ko nhớ nữa ......

Hối đó anh em mình cùng tham gia vào đội múa kì lân. Thật tuyệt tết trung thu năm đó thật tuyệt. Khi đi múa kì lân về mình và cả nhà cả 2 bà của mình nữa cùng sum vậy. Và có lẽ đó là tết trung thu duy nhất nhà mình được đông đủ như vậy
Bà ngoại mình ko còn sống để thấy mình thành đạt nữa. Thật tiếc.
tết trung thu năm nay mình ko về quê được. Chẳng được ăn bánh đa với dừa, chẳng được ăn bánh nướng Nguyên xá, một loại bánh rẻ tiền nhưng do quê hương làm ra cũng chẳng được xem kì lân và cũng chẳng được đi múa kì lân nữa
Nhưng trong thời điểm này cũng có một dấu ấn quan trọng của cuộc đời mình
Mình quyết định ko làm trong nhà nước nữa.
Mình chỉ còn một bà phải thành đạt thật nhanh để bà còn thấy cháu bà giỏi thế nào. Và cũng để bà ngoại mình vui cười hãnh diện về mình ở nơi ấy
 
Trên đây mình đã trích lại vài bài của các bạn và bài viết nào cũng cho mình cảm xúc riêng

Nhưng đều kèm nỗi buồn vì những thứ trong sáng ngày xưa đã bị đẩy lùi đi trong xã hội hiện đại này.... nhưng không sao... bạn đã có 1 mùa trung thu thật thú vị đúng không??

Và bài viết mình cảm thấy cho mình nhiều cảm xúc nhất là bài của Chị Lan
Đương nhiên giải nhất đã thuộc về
Chị Lan



Image0709.jpg

Image0710.jpg



Image0718.jpg



bạn nhìn đi, nhwung nụ cừoi ấy! sao thấy vui vậy ^^ giữu mãi nhé nụ cừoi trong sáng hồn nhiên.......


CUỘC THI KẾT THÚC!

món quà sẽ được chuyển đến trong thwoif gian tới, hĩ, mình đang đau mắt nên sẽ có vài chuyện.... xin lỗi tác giả nhé:after_boom:

tặng chị mấy cái bánh nà






banh_ran_doremon2.jpg



banh_ran_doremon3.jpg


banh_ran_doremon4.jpg











 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top