Hide Nguyễn
Du mục số
- Xu
- 1,943
Sau bữa tối, một cô giáo tiểu học ngồi chấm bài cho học sinh và tranh thủ nói chuyện với chồng.
Trong khi đó, chồng cô mải mê cầm điện thoại chơi game giải trí sau một ngày làm việc bận rộn.
Tuy nhiên, một lúc sau, người chồng để ý thấy xung quanh thật im lặng.
Nhi đồng
Anh ngẩng lên và nhìn thấy vợ mình đang rơm rớm nước mắt: “Em làm sao thế?
Có chuyện gì à?“
“Hôm qua em cho lũ trẻ bài tập làm văn về nhà với chủ đề
– Ước mơ của con“, người vợ nức nở.
“Ừ, nhưng sao mà em khóc?” người chồng hỏi nhỏ, rồi liếc mắt về trò chơi dang dở trên điện thoại của mình.
“Một đứa trẻ đã làm em khóc.
“Người chồng cảm thấy tò mò, hỏi:
“Một bài văn tiểu học làm em khóc à?“
“Nghe này…” người vợ nói trong nước mắt, và bắt đầu đọc bài văn lên:
“Ước mơ của con là trở thành một chiếc điện thoại di động. Bố mẹ con yêu điện thoại di động lắm. Họ quan tâm đến điện thoại di động nhiều đến mức đôi khi họ quên quan tâm đến con. Khi bố về nhà sau một ngày làm việc, bố sẽ dành thời gian cho điện thoại di động mà không phải là cho con. Khi bố mẹ đang làm điều gì đó quan trọng và điện thoại di động kêu, họ sẽ chạy tới nghe nó, nhưng con thì không được như thế… ngay cả khi con khóc. Họ chơi với điện thoại di động, mà không phải là với con. Khi họ nói chuyện điện thoại, họ sẽ không thèm nghe con, mặc dù con đang nói với họ điều gì đó quan trọng. Vì thế con ước được trở thành điện thoại di động.
“Người chồng im lặng một lúc rồi hỏi:
“Đứa bé nào viết bài văn này?“
Người vợ nhìn anh, nghẹn ngào nói nhỏ:
“Con của chúng ta!“
Điện thoại được làm ra để giúp ích cho cuộc sống của chúng ta, mà không phải là kiểm soát nó. Hãy để điện thoại sang một bên, nói chuyện và tôn trọng những người xung quanh. Bởi vì, chiếc điện thoại vô tri không cho bạn tình yêu, cũng không cho bạn hạnh phúc…"
(Sưu tầm)
Trong khi đó, chồng cô mải mê cầm điện thoại chơi game giải trí sau một ngày làm việc bận rộn.
Tuy nhiên, một lúc sau, người chồng để ý thấy xung quanh thật im lặng.
Nhi đồng
Anh ngẩng lên và nhìn thấy vợ mình đang rơm rớm nước mắt: “Em làm sao thế?
Có chuyện gì à?“
“Hôm qua em cho lũ trẻ bài tập làm văn về nhà với chủ đề
– Ước mơ của con“, người vợ nức nở.
“Ừ, nhưng sao mà em khóc?” người chồng hỏi nhỏ, rồi liếc mắt về trò chơi dang dở trên điện thoại của mình.
“Một đứa trẻ đã làm em khóc.
“Người chồng cảm thấy tò mò, hỏi:
“Một bài văn tiểu học làm em khóc à?“
“Nghe này…” người vợ nói trong nước mắt, và bắt đầu đọc bài văn lên:
“Ước mơ của con là trở thành một chiếc điện thoại di động. Bố mẹ con yêu điện thoại di động lắm. Họ quan tâm đến điện thoại di động nhiều đến mức đôi khi họ quên quan tâm đến con. Khi bố về nhà sau một ngày làm việc, bố sẽ dành thời gian cho điện thoại di động mà không phải là cho con. Khi bố mẹ đang làm điều gì đó quan trọng và điện thoại di động kêu, họ sẽ chạy tới nghe nó, nhưng con thì không được như thế… ngay cả khi con khóc. Họ chơi với điện thoại di động, mà không phải là với con. Khi họ nói chuyện điện thoại, họ sẽ không thèm nghe con, mặc dù con đang nói với họ điều gì đó quan trọng. Vì thế con ước được trở thành điện thoại di động.
“Người chồng im lặng một lúc rồi hỏi:
“Đứa bé nào viết bài văn này?“
Người vợ nhìn anh, nghẹn ngào nói nhỏ:
“Con của chúng ta!“
Điện thoại được làm ra để giúp ích cho cuộc sống của chúng ta, mà không phải là kiểm soát nó. Hãy để điện thoại sang một bên, nói chuyện và tôn trọng những người xung quanh. Bởi vì, chiếc điện thoại vô tri không cho bạn tình yêu, cũng không cho bạn hạnh phúc…"
(Sưu tầm)