• Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn Kiến Thức tổng hợp No.1 VNKienThuc.com - Định hướng VN Kiến Thức
    -
    HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN

Cô nàng hotboy

Đến cuối cùng tôi vẫn không nói gì, vấn đề vẫn chưa được giải quyết.

Ngoảnh đầu lại nhìn sân quần vợt, chỉ thấy mắt nhạt nhòa.

Sau này phải đối diện với mọi người thế nào đây?

Tôi….là nữ sinh.

Tôi cứ đi, cứ đi, vì không biết phải đối diện với Hàn Thành Nam như thế nào nên tôi không về ký túc.

Sự xuất hiện của chị Mỹ Hoa, dáng vẻ nghiêm túc của Hàn Thành Nam và chị Mỹ Hoa khi thi đấu vì tôi….Những sự việc xảy ra hôm nay không ngừng xoay vòng trong đầu tôi giống như một bộ phim vậy.

Giọng nói không chút biểu cảm của Hàn Thành Nam, những lời phân tích có lý của chị Mỹ Hoa đều không ngừng vang vọng bên tai tôi.

Bóng đêm bắt đầu buông xuống, người đi trong trường ngày càng thưa dần thưa dần. Tôi không biết rốt cuộc mình đã đi bao lâu. Tôi chỉ biết đầu óc rối bời như muốn nổ tung ra.
Tâm trạng phức tạp khiến tôi không thể thở được.

Đột nhiên, tôi nghe thấy một âm thanh.

Âm thanh này….dường như là âm thanh bóng tennis đập xuống sàn.

……Tôi đã đi đến cửa sân quần vợt mà không hề hay biết.

(5)
Muộn thế này rồi, buổi tập kết thúc từ lâu rồi chứ? Vẫn có người chưa về sao?


“Bốp bốp……” Tiếng đánh bóng khiến người đang hụt hẫng như tôi đột nhiên có cảm giác an lòng. Cảm giác an lòng khó diễn tả thành lời này khiến tôi không kìm được đi vào sân quần vợt.


Căn cứ vào âm thanh thì có thể thấy tốc độ đánh bóng của người này rất nhanh. Không chỉ nhanh mà còn rất mạnh. Có lẽ người này là cao thủ quần vợt.


Tôi từ từ mở cánh cửa khép hờ, cùng với cánh cửa từ từ mở ra là một bóng người cao to xuất hiện trước mắt tôi.


Anh ta đứng đối diện với bức tường, đánh quả bóng màu xanh nhỏ xíu. Mỗi lần quả bóng nhỏ bé ấy đập vào tường, dường như cả bức tường rung lên.


Quả bóng đập vào tường nảy ra những góc khác nhau, người đánh bóng chạy khắp sân quần vợt khổng lồ.


Tôi nhận ra hình bóng đang chạy trên sân quần vợt….Anh ấy là bạn cùng phòng của tôi, Hàn Thành Nam.


Anh chàng này nửa đêm không ngủ, chạy đến đây làm gì? Đúng lúc tôi vẫn đang suy ngẫm vấn đề này thì dường như Hàn Thành Nam cảm nhận có người mở cửa câu lạc bộ quần vợt. Anh ngoảnh đầu nhìn tôi.

Tôi vẫn chưa biết sẽ đối diện với anh như thế nào thì anh quay lại, chúng tôi bốn mắt nhìn nhau.


“Cái đó, cậu ở đây làm gì”. Nghĩ một hồi lâu, tôi mở miệng nói một câu hết sức hết sức củ chuối. Sau khi nói xong câu đó, tôi thực sự rất muốn cho mình một cái bạt tai. Tôi đã nói gì vậy? Dường như khiến không khí càng tồi tệ hơn.


“Ở đây thì còn làm gì được nữa? Đánh vợt”. Anh nói với tôi bằng giọng nói rất mơ hồ.
“Uhm……”
Đúng vậy, rõ ràng là nhìn thấy anh đánh vợt, vậy mà tôi con hỏi…..
“Không phải vì ban ngày thua nên bây giờ mới đến đây luyện đâu” Đột nhiên anh nói một câu mơ hồ như thế.
Hả? Câu nói của anh có ý gì? Ban ngày? Thi đấu? à, tôi chợt nhớ ra.

Rõ ràng là như thế lại còn nói là không phải vì bị thua.


“Haha….thật sao?”


Tôi mỉm cười nhìn anh.


Không biết vì sao mà khi nhìn thấy Hàn Thành Nam, tâm trạng rối bời của tôi dường như đã tiêu tan trong nháy mắt.


“Nét mặt kỳ quặc ấy của cậu là gì vậy?” Bởi vì điệu cười ấy của tôi nên vẻ mặt của anh không vui chút nào.


Càng ngày tôi càng hiểu ra rằng thực ra anh chàng này tức giận chỉ là muốn che giấu sự e thẹn của mình mà thôi.


“Nói cho tôi biết điểm yếu của người phụ nữ kia”.


Đúng lúc tôi nhận ra sự biến đổi tâm trạng của Hàn Thành Nam thì đột nhiên anh nói câu ấy.


“Hả?” Tôi mơ hồ một hồi lâu trước câu nói bất thình lình ấy.


“Nếu tôi thắng, có lẽ, cậu có thể quay lại”. Anh bình tĩnh nói câu ấy.

Vì câu nói ấy của anh mà tôi thấy sóng lòng trào dâng. Cảm giác mắt cay cay, dường như nước mắt muốn tuôn rơi.


Những giọt nước mắt ấy hoàn toàn không phải vì có lẽ tôi có thể ở lại đây mà bởi tấm lòng của anh.


“Cái vẻ buồn nôn ấy của cậu là gì vậy?” Vì thấy dáng vẻ cảm động đến muốn khóc của tôi, anh vội quay mặt đi.


Anh….lại e thẹn sao? Đúng lúc tôi đang đoán cảm xúc của anh…..

“Nếu không có cậu thì có lẽ sẽ thấy hơi tẻ nhạt”.


Đột nhiên anh nói một câu khiến tôi thấy ngượng ngùng.


Đối với anh, câu nói này dường như không thực sự quan trọng nhưng nó lại khiến tim tôi loạn nhịp.


“Mình…..”


Tôi thấy nên nói điều gì đó để báo đáp lại những lời nói khiến mình cảm động, nhưng tìm mãi mà không thấy câu nào thích hợp. Tôi và anh lại rơi vào tình thế khó xử.


“Khụ….mau mau nói cho tôi biết”. Lúc mà không khí ngột ngạt này gần như bao vây chúng tôi thì anh đã lên tiếng để hóa giải không khí kỳ lạ giữa chúng tôi.


Một giây sau, tôi bắt đầu phân tích điểm yếu của chị Mỹ Hoa.

Thời gian trôi đi từng phút từng giây, có nên nói là lúc vui không biết thời gian trôi qua không, hay là nói làm không biết chán? Dù sao thì khi tôi và Hàn Thành Nam vừa đánh vừa nghiên cứu chiến lược thì đã là sáng sớm.


Vì thời gian vận động rất dài nên một giây sau khi tôi và Hàn Thành Nam dám chắc có thể chiến thắng thì cả hai chúng tôi đã thở hổn hển nằm lăn ra đất.


Trong lòng tôi có một cảm giác an lòng khó có thể diễn tả thành lời. Cảm giác này không biết bắt đầu từ đâu, chỉ thấy dù gặp bất cứ chuyện gì thì đều có Hàn Thành Nam ở bên.

~~~~~~~ Hết chương 4~~~~~~~~
 
Chương 5. Bước ngoặt mới
(1)
Tôi và Hàn Thành Nam nằm song song với nhau trên sân quần vợt. Vì có anh ấy ở bên, vì an lòng nên mắt tôi ngày càng trĩu xuống. Nhịp thở của Hàn Thành Nam vang lên đều đặn bên tai tôi, giống như một bài hát ru. Tôi quay mặt sang, nhìn thấy Hàn Thành Nam nằm bên cạnh đã chìm vào giấc ngủ, khóe môi ẩn hiện nụ cười. Dường như đây là lần đầu tiên tôi quan sát khuôn mặt của anh lúc ngủ. Đôi lông mi dài khẽ rung rung vì nhịp thở lên xuống. Dường như anh chàng này đã mệt đến nỗi không còn chút sức lực nào nữa. Nghĩ đến việc anh ấy cố gắng như vậy vì mình, tôi thấy….thật hạnh phúc.

Tôi từ từ nhắm mắt, mang theo cảm giác hạnh phúc ấy vào giấc ngủ.

Tuy nhiên, khi tôi mở mắt ra…..

Ack….tình hình trước mắt là thế nào vậy?

Người đông đến nỗi con kiến cũng không chui qua, sao lại nhiều người thế này?

Rõ ràng là tôi…..đột nhiên trong đầu tôi xuất hiện cảnh tượng trước khi nhắm mắt. Tôi bất giác nhìn Hàn Thành Nam nằm bên cạnh mình. Chắc chắn là anh chàng này quá mệt, vì thế mà vẫn ngủ ngon lành trước sự bao vây của biển người như thế này.

Tôi khẽ lay Hàn Thành Nam dậy, có lẽ vì tôi lay quá nhẹ nên anh hoàn toàn không biết gì.

Tôi lay mạnh hơn một chút, lần này anh đã có phản ứng, nhưng phản ứng của anh là xoay người, sau đó ngủ tiếp.

“Rốt cuộc hai người đã làm cái trò gì vậy? sao cậu ta lại mệt thế này?” Đúng lúc tôi đang nghĩ mọi cách để đánh thức Hàn Thành Nam dậy thì cái gã cao kều với khuôn mặt ngộ nghĩnh đáng ghét kia lại nói một câu khiến người ta ộc máu (Gã cao kều với khuôn mặt ngộ nghĩnh, chính là cái gã đã lừa tôi nói hắn là huấn luyện viên. Tuy nickname này có chút gì đó hơi kỳ lại một chút nhưng tôi đã quên tên anh ta, vì vậy….đành phải gọi như vậy thôi)

“Nói linh tinh gì thế, chúng tôi chỉ đánh vợt thôi”. Tôi nhảy dựng lên, hai má đỏ ửng.

Ack….thực ra tôi cũng không ngờ mình lại kích động như thế. Có lẽ là xuất phát từ bản tính của con gái. Tuy nhiên sự kích động này khiến giọng nói của tôi rất to, dường như gây chấn động nhưng người đang bàn tán xôn xao.

“Đánh vợt thì đánh vợt, kích động như thế làm gì? Vốn dĩ không thấy hai người có gì, nhưng bây giờ thì lại thấy có gì rồi”. Bây giờ người nói là hội trưởng Hưu Tư. Khuôn mặt vốn không hiền lành của anh ta ẩn chứa vẻ hoài nghi, cảm giác dường như có chút…….Thanh tra Megure Juuzou trong «Thám tử lừng danh Conan». Chỉ có điều, nét mặt của anh ta kinh khủng hơn thanh tra Megure Juuzou một chú

“Tôi…..” Tôi cũng không ngờ mình lại kích động như thế.

“Ồn chết đi được, mới sáng ra, gì thế?” Đúng lúc tôi không biết giải thích thế nào thì Hàn Thành Nam ngồi dậy, dụi mắt, mơ màng nhìn mọi người xung quanh.
Nhìn dáng vẻ mơ mơ màng màng của anh, rõ ràng là vẫn đang ở trong trạng thái lạc vào cõi mây.

Sau 30 giây mơ màng, dường như anh ý thức được chuyện gì đang diễn ra. Anh nhảy dựng dậy rồi lao ra khỏi đám đông.

Anh chàng này cũng thật là, động tác bỏ chạy giống như nhân vật nữ chính trong phim, sẽ khiến mọi người xung quanh tưởng tượng xa vời như thế nào? Người đứng ngây người như tôi trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Xem ra lúc này không nên ở lại lâu, tôi cũng theo Hàn Thành Nam chạy ra khỏi đám đông.




Tuy nhiên, điều khiến tôi ức chế là khi chạy theo Hàn Thành Nam, tôi phát hiện anh chàng này không về ký túc mà chạy theo hướng ngược lại.


Anh dừng bước ở sân quần vợt ngoài trời. Tôi nhanh chóng nhớ lại nội dung trên đơn xin phép mà hôm qua chị Mỹ Hoa đưa cho tôi, dường như sân quần vợt ngoài trời này là sân dành cho những người không phải là vận động viên, cũng chính là sân của câu lạc bộ quần vợt nữ tương lai. Haizzz…..đúng là trọng nam khinh nữ. Nam sinh được ở sân vận động trong nhà còn nữ sinh thì phải ở đây. Chả trách chị Mỹ Hoa lại hăng hái như thế.




Còn bây giờ, vì trường chúng tôi không có câu lạc bộ quần vợt nữ nên không nhìn thấy một bóng người trên sân.


Xem ra cuộc thách đấu của Hàn Thành Nam phải đợi đến lúc tan học mới có thể bắt đầu được.


Tuy nhiên, khi anh đang định quay người bước đi thì đột nhiên chị Mỹ Hoa xuất hiện.


Với bộ quần áo thể thao và chiếc khăn đẫm mồ hôi trên cổ thì vừa nhìn là biết chị Mỹ Hoa đang chạy bộ buổi sáng.


“Quả là bất ngờ, mới sáng sớm cậu đến câu lạc bộ quần vợt nữ làm gì?” Giọng nói của chị Mỹ Hoa ẩn chứa vẻ coi thường, hơn nữa chị đã coi sân quần vợt vẫn chưa thuộc về mình thành đồ của mình, quả là khiến tôi không thể không khâm phục.

“Chúng ta đấu một lần nữa. Nếu tôi thắng thì Minh Hiểu Ưu sẽ ở lại câu lạc bộ quần vợt nam”. Anh bỏ qua giọng nói đầy vẻ coi thường của chị Mỹ Hoa và nói thẳng mục đích của mình.


“Tôi thì chẳng có vấn đề gì, chỉ có điều, cậu có thể chịu đựng được hai lần thua liên tiếp, hơn nữa lại thua dưới tay của một người không?” Chị Mỹ Hoa vẫn nói chuyện với Hàn Thành Nam bằng giọng điệu coi thường ấy.

Thường ngày Hàn Thành Nam là một người rất nhỏ mọn, chỉ cần nói sai một câu là anh ta sẽ nổi giận. Nhưng thật đáng ngạc nhiên là hôm nay anh ta lại không tức giận trước những lời nói của chị Mỹ Hoa.

“Không cần nhiều lời, qui tắc giống lần trước, một quả quyết định thắng thua”. Anh kiên định nói, sau đó đi về sân quần vợt.

Để lại tôi và chị Mỹ Hoa đứng nhìn nhau.

“Lần này chắc là em cũng thay đổi suy nghĩ rồi chứ”. Chị Mỹ Hoa nói với tôi một câu như vậy rồi rảo bước vào sân quần vợt.

Tôi ủng hộ cho Hàn Thành Nam. Tôi muốn ở lại câu lạc bộ quần vợt nam. Đối với chị Mỹ Hoa, có lẽ đó là sự tổn thương. Có lẽ vì như vậy mà tôi mới có cảm giác bi ai không diễn tả thành lời khi nghe câu nói ấy.

Trận đấu có liên quan tới tôi đã bắt đầu khi đầu óc tôi đang rối bời.

Tâm trạng khi xem trận đấu lần này tuy không mâu thuẫn như hôm qua nhưng lại thêm nhiều phần lo lắng. Tôi cảm thấy sợ, sợ rằng nếu Hàn Thành Nam thua thì sau này….sẽ phải làm thế nào?


Vẫn là chị Mỹ Hoa phát bóng trước. Tất cả mọi thứ như đang lặp lại cảnh tượng ngày hôm qua. Quả bóng nhỏ màu xanh bật nảy trên sân. Mắt tôi ngước lên ngước xuống theo trái bóng ấy. Nếu trong lòng tôi thầm cầu mong chị Mỹ Hoa sẽ thua thì có phải sẽ rất quá đáng không? Rõ ràng là chị Mỹ Hoa cũng đang cố gắng, phấn đấu vì tôi, còn tôi….

Lúc tôi vẫn đang đấu tranh tư tưởng thì chị Mỹ Hoa đã đánh quá lốp bóng.
Tiếp ngay sau quả lốp bóng của chị Mỹ Hoa là cú đập mạnh của Hàn Thành Nam.

Động tác nhìn có vẻ giống hôm qua nhưng lại ẩn chứa kết quả của sự cố gắng nỗ lực trong suốt một đêm của tôi và Hàn Thành Nam.
Nụ cười đắc trí nở trên khuôn mặt chị Mỹ Hoa, nhưng, khoảnh khắc bóng chạm đất thì nụ cười ấy đông cứng trên khuôn mặt chị.

Quả bóng vốn dĩ sẽ phải nảy về phía chị thì lại bất ngờ rơi xuống hướng ngược lại.

“A…..” Tôi không kiềm chế được, kích động hét lên một tiếng.

Từ trước tới nay tôi không biết rằng thắng lợi nào đáng tự hào hơn thế.

Vì tiếng hét ấy nên hai người trên sân đều quay lại nhìn tôi. Tuy cùng quay lại nhìn tôi nhưng nét mặt của họ khác nhau một trời một vực.

Hàn Thành Nam nhìn tôi, khóe môi nở nụ cười. Đây…dường như là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nụ cười của anh chàng này. Một anh chàng vốn dĩ lạnh lùng như thế đã mỉm cười.


Tuy nhiên, nét mặt của chị Mỹ Hoa lại ngược hoàn toàn với Hàn Thành Nam. Sắc mặt của chị u ám đến cực điểm. Rõ ràng là một ngày đẹp trời, ánh nắng chứa chan nhưng vì nét mặt ấy của chị Mỹ Hoa mà tôi không khỏi rùng mình vì lạnh.


“Cùng một quả đánh nhưng không phải lần nào cũng phát huy tác dụng. Bây giờ Minh Hiểu Ưu có thể quay lại câu lạc bộ quần vợt nam rồi chứ?” Nói xong, Hàn Thành Nam kéo tôi lúc ấy vẫn đang đứng đó rùng mình, chuẩn bị rời đi.


“Vì sao cậu cứ khăng khăng muốn Ưu quay lại câu lạc bộ quần vợt nam như vậy?” Đột nhiên chị Mỹ Hoa lên tiếng.

“Bởi vì cúng tôi là đồng đội”. Giọng nói kiên định của Hàn Thành Nam khiến tôi vô cùng cảm động.

“Chỉ là đồng đội thôi sao?” Sau câu hỏi đó, xung quanh người chị Mỹ Hoa phát ra ánh sáng đỏ nguy hiểm.
 
“Hay là vì cậu đã có tình cảm với Ưu?” Cuối cùng chị Mỹ Hoa lại hỏi một câu, một câu khiến trái tim tôi rối bời. Tôi có thể đoán trước được câu nói tiếp theo của chị ta.

“Cô nói linh tinh gì vậy?” Hàn Thành Nam trau mày, giọng nói toát lên vẻ khó chịu.

Anh quay người, nhìn thẳng về phía chị Mỹ Hoa. Thay vì nói là nhìn thẳng, chi bằng nói là gườm gườm. Hàn Thành Nam trau mày, gườm gườm nhìn chị Mỹ Hoa.

Quả thực bây giờ tôi rất muốn kéo Hàn Thành Nam chạy đi, nhưng….anh chàng này hoàn toàn không để ý tới tôi. Trong đôi mắt phẫn nộ của anh bây giờ có lẽ chỉ có chị Mỹ Hoa. Thân thể cao lớn ấy, một “nấm lùn” như tôi dù có cố gắng kéo thế nào thì cũng không hề lay chuyển.

“Một nam một nữ ở cùng nhau, dĩ nhiên lâu dần sẽ nảy sinh tình cảm” Chị Mỹ Hoa hạ thấp giọng nói, nhưng giọng điệu hết sức thản nhiên.

Cuối cùng thì điều khiến tôi nơm nớp lo sợ đã xảy ra, tuy chỉ nói cho một mình Hàn Thành Nam nghe, nhưng trái tim của tôi như nổ tung ra.
“Cô, cô nói thế có ý gì?” Giọng nói của Hàn Thành Nam đầy bất mãn, nhiều hơn là mơ hồ.
Với tình hình như thế này, nếu không thể kéo Hàn Thành Nam rời đi thì có phải là tôi nên chạy đi không? Nhưng chân tôi như bị đóng đinh xuống đất, không thể chuyển động được.

Thực ra, tôi cũng muốn biết phản ứng của Hàn Thành Nam. Trước đây tôi luôn lo sợ anh biết thân phận của tôi là nữ sinh. Nhưng nếu anh biết tôi là nữ sinh rồi thì thực sự tôi rất muốn biết phản ứng của anh như thế nào.

Anh sẽ tiếp tục làm bạn với tôi chứ? Hay là….vì tôi là con gái mà tức giận bỏ đi, nghĩ tôi lừa dối anh, vì thế cắt đứt quan hệ với tôi?

Trong đầu tôi lúc này là rất nhiều cảnh tượng đan xen sau khi anh biết thân phận thật của tôi. Tôi thầm cầu nguyện, hy vọng sau khi biết thân phận của mình, anh ta vẫn sẽ tiếp tục làm bạn với tôi.

“Khả năng lý giải của cậu có vấn đề hay lời nói của tôi chưa đủ rõ ràng? Hay là vì cơ bản cậu không muốn tin? Lâu như vậy rồi, người chậm hiểu đến đâu thì cũng phải phát hiện ra mới đúng chứ? Hay cậu thực sự là một người phản ứng chậm chạp?” Chị Mỹ Hoa chậm rãi nói.

“Cô…..” Hàn Thành Nam ngỡ ngàng nhìn chị Mỹ Hoa.

Anh ngây người. Ánh mắt thất thần của anh chuyển từ phía chị Mỹ Hoa sang phía tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi. Ánh mắt của anh ẩn chứa vẻ hoài nghi, anh hy vọng nhận được lời giải thích của tôi sao?

“Mình…mình….” Tôi không biết phải nói thế nào trước ánh mắt hy vọng của anh, vì thế chỉ có thể ngây người nhìn anh. Thấy dáng vẻ của tôi lúc ấy, có lẽ anh đã chắc chắn về thân phận của tôi. Nhìn tôi lắp ba lắp bắp như gà mắc tóc, ánh mắt của anh càng trở nên thất thần hơn. Sắc mặt anh càng lúc càng khó coi, dường như có thể sụp đổ trong nháy mắt.


“A…..” độ nhiên anh hét lên một tiếng, sau đó lao thẳng đi.

Vì tiếng hét ấy, tôi có thể đoán được rằng, chúng tôi….không thể quay trở lại như trước đây, không thể trở thành bạn, không thể quay lại với cuộc sống tuy thường xuyên cái nhau những vẫn có thể chung sống hòa bình như trước đây.

Tôi dõi theo hình bóng của Hàn Thành Nam, muốn gọi anh dừng lại nhưng lại nghĩ cho dù có gọi anh thì cũng không thể nói gì. Cho dù biết là phải nói gì thì cũng không có mặt mũi nào để nói chuyện với anh.

“Như vậy coi như là kết thúc rồi chứ. Ưu, vậy là em có lý do trở lại đúng thân phận của mình rồi”. Chị Mỹ Hoa lên tiếng.

Có lý do để trở lại đúng thân phận của mình rồi sao?
“So với việc trở lại là nữ sinh, có lẽ em hy vọng có thể giống như bây giờ”. Tôi thản nhiên nói.

Tuy lúc nào trong lòng cũng nhắc nhở mình là con gái, nhưng thực sự bây giờ tôi rất muốn giữ nguyên như thế này. Cuộc sống đơn giản, có thể sống cùng những người thích vui đùa, có một người bạn nhìn thì lạnh lùng nhưng lại rất tình cảm.
“Ưu, em….” Dường như chị Mỹ Hoa chưa bao giờ nghĩ rằng tôi lại nói những lời như thế này. Giọng nói của chị run run. Chị ấy là bạn tôi, vì sao không thể thông cảm với tâm tư của tôi? Bỗng nhiên tôi cảm thấy ấm ức.

“Như….vậy đi. Nếu tiếp tục như thế này thì em không biết sẽ nói ra những lời không hay ho gì nữa. Vì thế cứ như vậy là được, kết thúc ở đây”. Nói xong tôi quay người bước đi.

Nước mắt của tôi lăn dài trên má, sự việc đến mức này, nỗi buồn của tôi đã không chỉ đơn thuần vì thân phận bị bại lộ. Nhiều hơn là vì anh đã bỏ đi còn chị Mỹ Hoa thì không hiểu cho tôi.

Sau này, sau này phải làm thế nào?

Phải đối diện với Hàn Thành Nam thế nào đây? Anh đã biết thân phận của tôi, mọi người trong câu lạc bộ quần vợt cũng sẽ biết, vậy thì tôi phải đối diện với những nam sinh trong câu lạc bộ như thế nào?

Họ….liệu họ có thông cảm với tôi không? Nếu là tôi thì có lẽ cũng không thể thông cảm được. Giấu giếm thân phận, giả là nam sinh, cùng xưng anh em với họ, kết quả lại là con gái.

Bị đuổi khỏi câu lạc bộ quần vợt là chuyện đương nhiên, bị mọi người căm ghét cũng là chuyện đương nhiên.

Tôi chạy thật nhanh, hy vọng ra thật nhiều mồ hôi, sau đó làm nước mắt bay hơi. Tôi không biết mình đã chạy bao lâu, chỉ biết là rất mệt. Tôi dừng chân ở một góc vắng người trong trường. Có lẽ vì chạy quá lâu, đột nhiên dừng lại, không giữ được thăng bằng nên đã gục ngã.

Nước mắt không ngừng tuôn rơi, không thể kìm nén được, đây lại là chỗ gần như không có người đến, vì thế tôi đã òa khóc.

Tôi giống như một đứa trẻ bị ruồng bỏ, thấy mình lúc này thật đáng thương, thật cô đơn.

Nước mắt lăn xuống má, chảy vào miệng, kích thích vị giác. Nước mắt giống như nước biển, mặn, chát.
 
(2)
Tôi gi
ng như mt u hn lang thang bên ngoài sut mt ngày.


Khi màn đêm s
p buông xung, tôi ly hết dũng khí v ký túc. Nhng gì phi đi din thì vn phi đi din. Tôi đã chun b tâm lý sn sàng cho tình hung xu nht. Dù là b ghét, b đui ra ngoài thì tôi cũng phi c chu đng. Nhưng khi tôi bước vào ký túc thì phát hin phòng ti om. Tôi bt đèn, nhìn vào trong, không thy du vết Hàn Thành Nam đã quay v.


Anh không mu
n nhìn thy tôi na sao? Vì không mun nhìn thy tôi nên anh không thèm v ký túc?


Ch
có điu….vn tưởng rng sau khi thân phn b bi l, mi người s nhìn tôi vi ánh mt khác thường. Nhưng khi tôi đi trên hàng lang ca ký túc xá nam thì không có ai nhìn tôi bng ánh mt khác thường c. Mi người đu đi x vi tôi như thường ngày, dường như hoàn toàn không biết chuyn tôi là con gái. Cái gã cao ku vi khuôn mt ng nghĩnh đáng ghét cũng ging như mi ngày, va nhìn thy tôi là nói nhăng nói cui mt hi.




Nói nh
ư vy thì dường như mi người vn chưa biết tôi là con gái. Điu đó có nghĩa là Hàn Thành Nam không nói gì. Vy thì….rt cuc anh nghĩ thế nào đây?
D
ường như đt nhiên có mt tia hy vng le lói trong lòng tôi.


M
t giây sau, rôi chy ra ngoài, phi nói cho Hàn Thành Nam biết rõ mi chuyn. Dù có phi ri đi thì cũng phi nói rõ ràng thì mi thy yên lòng được, chng phi sao?


Sau khi tìm r
t nhiu nơi, cui cùng tôi nhìn thy bóng dáng ca Hàn Thành Nam câu lc b qun vt nam.


Anh đ
ng gia sân qun vt, dường như đang nghĩ gì đó.


Đ
t nhiên, tôi thy không gian tĩnh lng này rt hp vi anh. Có l vì lúc này ni cô đơn nng n đang vây quanh anh, vì thế tôi mi có cm giác như vy.


“Hàn….” Tôi mu
n gi anh nhưng li b anh ngt li.


“Không ph
i tôi mun giúp cô giu giếm điu gì, ch là tôi không biết phi nói gì”. Dường như Hàn Thành Nam cm nhn được s xut hin ca tôi, dường như biết được tôi mun nói gì. Có l chúng tôi hiu nhau vì điu đó.


“Xin l
i, mình….thc ra là vì b mình, vì thế mình mi đóng gi là nam sinh, không phi mình…không phi mình c tình la di cu”. Tôi nói nhng li không ăn nhp vi nhau, rõ ràng là mt câu rt đơn gin nhưng khi nói xong li thy rt kỳ cc.
“Bây gi
cô nói nhng li như thế là mun tôi làm thế nào? Mun tôi đng nói cho mi người biết sao?” Ging nói ca anh rt nh, không chút biu cm nhưng li càng khiến tôi hong lon hơn.


“Mình…mình không có ý đó. Mình….ch
thy la di cu và mi người. Mình….” Tôi cm giác dường như nước mt li chy ra, nhưng dường như không nên khóc lóc trước mt anh lúc này, tt c đu là do tôi gây nên.


“Ph
n bi hay la di đu không quan trng, đúng không? Bây gi điu nên nói là sau này, sau này phi làm thế nào? Có phi là ch cn tôi không nói gì thì có th gii quyết được, đúng không?” Anh hít mt hơi tht sâu ri nói.


“Hàn Thành Nam…..” L
i nói ca anh n cha có nhiu hoài nghi, điu đó khiến tim tôi ri bi.


“Ch
cn tôi không nói, có l cô có th chung sng vi mi người như trước đây, đúng không?” Anh quay lưng v phía tôi, tôi không nhìn thy nét mt ca anh. Nhưng tôi có th cm nhn được chút gì đó bt lc trong câu nói y.


Vì tôi mà anh m
i cm thy nghi hoc khó x sao? Tôi thy ghét bn thân mình, ghét bn thân mình vì đã khiến anh phi khó x như thế.


“Nh
ưng….tôi…li không th đi x vi cô như trước đây”. Anh cúi đu, ging nói rt nng n.


Câu nói
y khiến trái tim ca tôi tht li, trái tim đau đn đến ni không th chu đng được.


“Mình không th
sng đây na sao?” Tôi nói mt câu không chc chn, dường như là hi anh, nhưng li dường như là hi chính mình.


“Đ
ng hi tôi nhng câu như thế….” Thc ra anh không th tha th cho tôi. Tuy có th giúp tôi gi bí mt nhưng vn không th tha th cho tôi. Cho dù không nói gì thì anh vn cm thy b la di và phn bi.

Cũng đ
ến lúc tôi nên ra đi ri. Thc ra trong lòng tôi, 80% tôi thc s mun li là vì anh. Nhưng bây gi, vì không mun anh khó x, đã đến lúc tôi nên ra đi.

“Xin l
i. Cm ơn cu vì s quan tâm trong thi gian va qua”. Nói xong tôi ri đi.

Có l
đây là ln cui cùng tôi nói chuyn vi anh. Có l đây là ln cui cùng tôi và anh gp nhau. Có l đây là ln cui cùng…..

V
phòng, tôi t t thu dn đ đc. Bây gi là lúc mà tôi nên ra đi. Nhưng vì sao tôi li l m như thế này? Mun anh níu kéo tôi sao? Tôi t hi ri t tr li.

Đ
ngc, rõ ràng là đã không th ri, vì sao vn còn ôm hy vng như mt con ngc vy?

Dù có ch
m chp thì cũng thu dn đ đc xong. Tôi nhìn li căn phòng tuy mi sng không lâu nhưng li có rt nhiu tình cm.

T
m bit….tm bit phòng 748! Tm bit….Hàn Thành Nam! Cui cùng tôi đã biết được thế nào là ni bun khi phi chia ly. Tôi cm chiếc vali không h nng nhưng lòng thì trĩu nng.

Tr
ường hc vng v đến ni khiến tôi thy dường như thế gii này ch còn li mt mình mình. Ni bi thương này s li trong tim tôi bao lâu? Câu nói “không th ging như trước đây” ca anh vang lên trong đu tôi, vì sao li đau lòng đến thế? Vì sao li thy m c? Thc ra tt c, tt c đu do mt tay tôi gây nên.

Vì không có ng
ười nên sân trường rt yên tĩnh, yên tĩnh đến ni không nghe thy mt tiếng bước chân.

Ti
ếng bước chân?

Ti
ếng bước chân vang lên bên tai?

Cùng v
i tiếng bước chân ngày mt đến gn, tôi còn nghe thy…..

“Minh Hi
u Ưu……”

Đang g
i tôi sao?

Vì sao gi
ng nói này li thân thuc đến thế?

Là…..Hàn Thành Nam?

Ngo
nh đu li, nhìn thy Hàn Thành Nam vi khuôn mt hung thn gian ác đang chy v phía mình.

Anh
y….hung thn gian ác?

Không ph
i đt nhiên anh y càng ngày càng tc gin, càng nghĩ càng thy tôi phn bi anh, vì thế nên mun đánh cho tôi mt trn ch?

Anh chàng Hàn Thành Nam này không ph
i là mt người biết thương hoa tiếc ngc. Tôi thy, tt nht mình nên b chy thì tt hơn.

V
y là xut hin cnh tượng hai người chy đui nhau trong sân trường.

Tuy nhiên, tôi kéo hành lý, th
lc vn không bng con trai, điu này tôi đã nhc ti t trước. Thêm vào đó là chân ca anh chàng này rt dài, chy li nhanh, vì thế kết qu là tôi đã b hung thn gian ác tóm ly vai.
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
“A…xin…xin lỗi”. Tôi nhắm mắt xin lỗi, hy vọng khi đánh mình anh sẽ lương tay một chút.

Nhưng, một lúc sau…..

“Quay về đi”. Anh không tung nắm đấm mà tung ba chữ ấy.

“Hả?” Tôi mơ màng mở mắt nhìn Hàn Thành Nam trước mặt mình.

“Tuy không biết vì sao nhưng trong lòng tôi không muốn cậu ra đi”. Tuy khuôn mặt anh có nét gì đó của “tôi cũng không biết vì sao” nhưng khi nói cây ấy, giọng nói của anh lại ẩn chứa sự chân thật.

“Cậu không muốn mình ra đi?” Tôi đứng ngây ra, không biết nên nói gì.

Tôi nhìn anh, nghiêm túc nhìn anh, có lẽ vì ánh mắt của tôi mà khuôn mặt của anh hơi đỏ.

“Dù là con trai hay con gái, cậu, vẫn là cậu, vì thế, hãy ở lại”. Anh cúi đầu, không nhìn vào mắt tôi.

Anh chàng này lúc nào cũng e thẹn như thế. Anh chàng này lúc nào cũng mang lại bất ngờ cho người khác.

“Dù cậu là con gái thì cũng chẳng sao, chỉ cần, chỉ cần mình không nói ra thì sẽ chẳng sao cả”. Giọng nói của anh không to, nhưng vì sân trường yên tĩnh nên dường như có âm thanh vọng lại, không ngừng vang vọng bên tai tôi

Gần đây tôi thực sự rất muốn khóc, vì yêu sao? Hay là vì anh chàng trước mắt? có lẽ là cả hai.

“Cậu…sao cậu lại khóc?” Thấy tôi không nói gì, Hàn Thành Nam ngẩng đầu lên nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên. Dường như anh chàng này không ngờ rằng tôi lại khóc.

“Bởi vì…..”

Vì sao tôi khóc? Vì anh níu kéo? Vì cảm động? hay là vì….nguyên nhân phức tạp hơn? Nhìn thấy tôi khóc, anh lục lọi trong túi áo, dường như muốn tìm khăn tay hay gì đó.

Nhìn thấy anh như vậy, đột nhiên tôi thấy anh thật đáng yêu.

Sau đó….tôi ôm anh.

Dường như động tác này hoàn thành trong nháy mắt. Tuy nhiên, khoảnh khắc mà tôi ôm anh, tôi thấy người anh cứng lại. Nhưng anh không hề đẩy tôi ra, để mặc cho nước mắt, nước mũi của tôi chảy vào chiếc áo sơ mi trắng của anh.

Sau đó…..

“Này, cậu thật là….rất giống con trai đấy”. Anh lắc đầu, khẽ vuốt ve mái tóc mềm mượt của tôi.

Dưới ánh trăng, bóng chúng tôi in xuống sân trường, đột nhiên tôi thấy, như thế này…thật tốt.

“Chúng ta về thôi”. Không biết đã đứng đó bao lâu, đột nhiên anh nói với tôi câu ấy. Sau đó anh kéo tôi lúc ấy vẫn đang muốn lau mặt trên người anh, cầm chiếc vali rơi dưới đất, đi về ký túc.

Mới bước được hai bước, đột nhiên anh đứng lại. Anh làm sao vậy? Tôi mơ màng nhìn thấy chị Mỹ Hoa đứng trước mặt anh. Tôi tưởng chị ấy sẽ nói gì, nhưng đáng ngạc nhiên là người mở miệng lại là Hàn Thành Nam.

“Nếu cô nghĩ cho cô ấy thì sau này đừng nói ra thân phận của cô ấy”. So với những lời nói thật lòng mà anh vừa nói với tôi thì giọng nói của anh lúc này giống như một mệnh lệnh.

“Cậu và Ưu là hai người ở thế giới khác nhau, ép cô ấy ở lại không tốt cho bất kỳ ai”. Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến sự nghiêm túc của chị Mỹ Hoa ngoài quần vợt.
“Lúc nào cô cũng nói chuyện với cái vẻ là hiểu cô ấy lắm. Vậy tôi hỏi cô, vì sao lúc bỏ đi cô ấy không đến tìm cô?” Hàn Thành Nam chất vấn chị Mỹ Hoa.

Vì lời chất vấn ấy mà đột nhiên chị Mỹ Hoa trợn mắt. Dường như chị ấy chưa bao giờ nghĩ đến câu hỏi này. Còn tôi, vì sao chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đi tìm chị Mỹ Hoa?
Chị Mỹ Hoa nhìn tôi, dường như hy vọng nhận được câu trả lời từ chính miệng tôi, nhưng tôi lại không nói gì. Bởi vì tôi cũng không biết vì sao mình không đi tìm chị ấy.
“Thực ra, tất cả đều là do tính ngang bước của cô tạo nên. Minh Hiểu Ưu không đi tìm cô là vì cô không nghĩ đến suy nghĩ của cô ấy, chẳng phải sao?” Anh bình tĩnh nói những lời ấy nhưng lại khiến tôi và chị Mỹ Hoa nhận ra câu trả lời.



Đột nhiên, tôi có một cảm giác rất lạ đối với Hàn Thành Nam. Anh hiểu tôi hơn cả bản thân tôi.

“Là vậy sao?” chị Mỹ Hoa nhìn tôi, chị ấy muốn nhận được câu trả lời phủ định từ tôi. Nhưng…..quả thực đúng là như vậy.

“Chị, em, muốn ở lại câu lạc bộ quần vợt nam”. Tôi cố gắng để mình bình tĩnh và nói ra câu ấy.

Chị Mỹ Hoa nhìn tôi, đốt nhiên, chị nhếch mép, nét mơ màng vụt tắt.

“Chị biết rồi, vậy nhé!” Nói xong chị Mỹ Hoa bước đi.

Thực ra tôi biết lúc này chị ấy rất đau lòng. Nhưng tôi, thực sự tôi muốn ở lại, muốn ở bên Hàn Thành Nam.

“Cảm ơn….” Đột nhiên Hàn Thành Nam nói hai tiếng ấy.

“Hả?” Anh đang cảm ơn tôi sao?

“Vì đã ở lại”. Nói xong anh bước đi luôn.

Anh chàng này….đột nhiên nỗi xúc động trào dâng trong lòng.

“Hàn Thành Nam, đợi mình…..”

Vậy là Hàn Thành Nam đi trước, tôi theo sau.

Vậy là một chuyện vốn cứ tưởng rằng suốt đời không thể giải quyết được nhưng lại đột nhiên được giải tỏa trong một buổi tối như thế này.

Vậy là, tôi có thể ở lại.

Vậy là, tôi bắt đầu mong chờ cuộc sống sau này….

Minh Hiểu Ưu với thân phận nữ sinh đến rồi. Sau này, nhờ bạn nam sinh Hàn Thành Nam chỉ bảo thêm.
 
Chương 6. Anh chàng hotboy xuất hiện
(1)
Muộn rồi, muộn rồi, muộn rồi…..


Đúng là đen đủi…..


Tôi thật nghi ngờ không biết có phải gã chết tiệt Hàn Thành Nam đã liên kết với cái đồng hồ báo thức đáng ghét để chơi mình không?


Đồng hồ không đổ chuông thì thôi, Hàn Thành Nam lại không thèm gọi một tiếng, thật là quá đáng.


Trong lòng tôi thầm nguyên rủa cay độc gã Hàn Thành Nam khốn kiếp từ đầu đến chân.


Nguyền rủa thì nguyền rủa, đến muộn vẫn đến muốn.


Gần đây không biết rốt cuộc cái tên khốn đáng chết nào đã đề nghị với hội trưởng Hưu Tư rằng người đến muộn bị phạt quét dọn sân quần vợt.


Sau đó tôi vừa nguyền rủa cái đồng hồ báo thức của mình, vừa nguyền rủa Hàn Thành Nam, vừa nguyền rủa gã chết tiệt đã đề nghị với hội trưởng Hưu Tư, vừa nguyền rủa vì sao cái sân quần vợt lại to đến thế vừa quét dọn.


Cái gã Hàn Thành Nam kia, không gọi tôi dậy, hại tôi đến muộn không nói làm gì, vậy mà còn không biết thông cảm với một nữ sinh như tôi, phát huy chút phong độ nhỏ bé đến đáng thương của mình, đến giúp tôi quét dọn.
Tôi thật đáng thương, đành phải lê cái thân thể mệt mỏi đến quét dọn sân quần vợt khổng lồ.


Tuy nhiên, đúng lúc tôi nguyền rủa đồng hồ báo thức, Hàn Thành Nam, tên khốn kiếp đã đề nghị…. lần thứ 108 thì đột nhiên cánh cửa của câu lạc bộ quần vợt được mở ra.


Lúc này ai lại đến câu lạc bộ nhỉ?


Chắc không phải là lương tâm của Hàn Thành Nam thức tỉnh nên đã đến giúp mình đâu.


“Tôi sắp dọn xong rồi, cậu còn đến làm gì?” Tôi không ngoảnh đầu mà nói câu đó với giọng đầy bất mãn.


“Không phải tôi đến tìm cậu….” Một giọng nói vang lên phía sau tôi.


Cái gã đáng chết này….ngày nào cũng chỉ biết chọc giận tôi.


“Vậy thì cái đồ chết tiệt nhà cậu đến đây….làm gì?” Tôi vừa nói, vừa tức giận quay người lại.


Tuy nhiên, khi tôi quay người nhìn về phía cánh cửa của câu lạc bộ thì đột nhiên tôi sững sờ. Bất chợt nhận ra thế nào là “núi cao còn có núi cao hơn”.


Từ trước đến nay tôi tưởng rằng Hàn Thành Nam là người đẹp trai nhất cái trường này, nhưng không ngờ anh chàng trước mắt lại……


Nhìn nghiêng cũng thấy cao khoảng 1m88, body chuẩn khiến bộ quần áo đồng phục màu đen của trường trở nên rất rất hợp với anh ta, cảm giác dường như được may riêng cho anh ta vậy. Làn da trắng sáng càng nổi bật hơn khi khoác chiếc áo màu đen, đẹp trai đến nỗi khiến người ta không thể rời mắt được.


Dĩ nhiên, chiều cao hay cách ăn mặc không phải là điểm bắt mắt của anh chàng trước mặt. Điều thực sự khiến người ta không thể rời mắt khỏi anh ta chính là khuôn mặt. Tôi chưa bao giờ biết một anh chàng nào lại có khuôn mặt tinh xảo đến thế, tinh xảo đến nỗi giống như đồ mỹ nghệ đã được chạm khắc rất tinh vi và tỉ mỉ.


Tuy cách rất xa nhưng vẫn có thể cảm nhận được dòng điện truyền qua đôi mắt với hai màu trắng đen rõ ràng không chút tì vết. Chiếc mũi cao thẳng là điểm hoàn mỹ nhất trên khuôn mặt, cao nhưng không chót vót.


Đôi môi đỏ mọng, tinh tế, nó không có bất kỳ độ cong nào nhưng lại vô cùng gợi cảm.


Giới hạn cao nhất của vẻ đẹp của con người là thế nào nhỉ? Tôi không biết, nhưng anh chàng trước mắt quả thực là người đẹp trai nhất mà tôi từng gặp.
Tôi nuốt nước bọt ừng ực, sau đó không rời mắt khỏi anh chàng này.
“Cậu sao vậy?” Có lẽ anh ta không quen khi bị tôi nhìn chằm chằm như thế.
Anh chàng này đúng là yêu ma, dường như giọng nói cũng có nguồn điện, truyền vào tai tôi khiến thần kinh của tôi phấn chấn hẳn lên.


“Đẹp, đẹp trai quá”. Không biết vì bị đôi mắt ấy truyền điện hay bị giọng nói ấy làm cho mê mẩn mà tôi lại thốt ra những lời đáng xấu hổ như thế.


Minh Hiểu Ưu ơi là Minh Hiểu Ưu, mày đúng là loại con gái xấu xa.
Anh chàng đẹp trai vốn không bộc lộ chút biểu cảm nào đột nhiên cười ha hả.
Anh chàng này….làm gì mà cười thái quá đến thế? Hoàn toàn rơi vào trạng thái bò lăn bò càng. Vì điệu cười ấy mà bỗng chốc tôi thấy lúng túng, không biết phải đối diện với anh chàng đẹp trai này như thế nào.


“Tôi…..” Với tình hình như bây giờ, phải nói gì mới có thể làm dịu không khí lúc này đây?


Tôi đúng là người dễ dàng khiến không khí trở nên tồi tệ.


“Đúng là một anh chàng đáng yêu”.


Anh chàng này biết phép thuật sao? Vì sao vừa nãy còn đứng cách tôi xa như vậy mà chưa đầy một giây đã đứng trước mặt tôi? Đứng trước mặt tôi vẫn chưa phải là trọng điểm, trọng điểm là anh ta đứng trước mặt tôi còn nói tôi rất đáng yêu. Nói tôi đáng yêu đồng thời vỗ vào đầu tôi một cách rất cởi mở.


Cái đầu của tôi không phải cho người khác tùy tiện vỗ vào đâu nhé. Nếu đổi lại là người khác thì tôi đã nổi trận lôi đình rồi. Nhưng bây giờ là anh chàng đẹp trai, một chàng đẹp trai hoàn mỹ tuyệt đối.


Anh ta vỗ vào đầu tôi vậy mà tôi hoàn toàn không có cảm giác tức giận, lại còn….lại còn đỏ mặt.
Bỗng chốc tôi có cảm giác như con yêu râu xanh đã hóa thân vào người mình, hoàn toàn không có thuốc chữa.


“Hơ….lại còn đỏ mặt nữa?” Anh ta mỉm cười nhìn tôi.


Ánh mắt của tôi không cẩn thận nhìn thẳng vào mắt anh ta, vốn dĩ khuôn mặt chỉ hơi nóng bây giờ nóng ran lên.


“Đúng rồi, đây là câu lạc bộ quần vợt nam đúng không?” Lúc tôi vẫn đang đắm chìm trong cảm giác mê mẩn thì anh chàng đẹp trai trước mặt đưa ra một câu hỏi hoàn toàn không có chút ý nghĩa nào.


“Đúng vậy”. Anh ta muốn hỏi câu đó làm gì? Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta.


“Trường mình có câu lạc bộ quần vợt nữ không? Hơn nữa bây giờ câu lạc bộ quần vợt nam và câu lạc bộ quần vợt nữ dùng chung sân quần vợt à?” Khuôn mặt anh ta ẩn chứa vẻ khó hiểu.


Câu lạc bộ quần vợt nữ? câu lạc bộ quần vợt nam và câu lạc bộ quần vợt nữ dùng chung sân? Sao tôi chưa nghe nói đến chuyện này nhỉ? Có điều chị Mỹ Hoa dồn hết tâm sức vào việc thành lập câu lạc bộ quần vợt nữ trong cái trường vốn có rất ít con gái này, vì vậy có câu lạc bộ quần vợt nữ cũng là chuyện sớm muộn. Hơn nữa với tính cách của chị Mỹ Hoa, dù sau này hai câu lạc bộ sát nhập lại với nhau thì tôi cũng không thấy có gì là lạ. Dù sao thì một người theo chủ nghĩa nữ quyền như chị Mỹ Hoa thì sao có thể cho phép sân của câu lạc bộ quần vợt nữ không bằng câu lạc bộ quần vợt nam được chứ?


Chỉ có điều chuyện quan trọng như vậy đang xảy ra ngay trước mắt tôi, sao tôi lại không biết nhỉ?


Hơn nữa, dường như anh chàng trước mặt không phải là hội viên của câu lạc bộ quần vợt, vì sao chuyện mà anh ta biết tôi lại không biết?


“Dùng chung? Chuyện khi nào vậy?” Tôi mơ hồ nói.


“Xem ra….vẫn chưa dùng chung. Vậy cậu là giám đốc của câu lạc bộ quần vợt nam?” Anh ta lại hỏi.


Giám đốc? câu lạc bộ quần vợt nam có chức vụ giám đốc sao? Tôi cố gắng lục tìm trong đầu những thông tin có liên quan nhưng cuối cùng vẫn không tìm thấy gì.


“Cậu muốn tìm giám đốc của câu lạc bộ quần vợt nam sao? Hình như ở đây không có giám đốc”. Tôi tiếp tục trả lời câu hỏi của anh ta.


Sau khi nghe tôi nói vậy, đến lượt anh ta cảm thấy mơ hồ. Sau 2 giây mơ hồ, đột nhiên anh ta nhếch mép cười, giống như….nét mặt khi xem kịch hay. Đúng, rõ ràng khuôn mặt của anh ta lúc này giống như đang xem kịch hay.
 
"Vậy thì cậu là vận động viên ở đây rồi". Anh ta mỉm cười và nói, giọng nói ẩn chứa vẻ gì đó bỡn cợt.

Cảm giác có chút gì đó xấu xa này, thêm vào đó là khuôn mặt tinh xảo đến hoàn mỹ dường như muốn mê hoặc chúng sinh vậy.


“Đúng vậy”. Vì vẻ đẹp trai của anh ta, vì sự mê mẩn của mình, dường như tôi hoàn toàn không thể từ chối câu trả lời của anh ta.


“Vậy à”. Anh ta vừa nói hai chữ ấy vừa chìm vào suy tư.


Anh chàng đẹp trai đang suy tư… đẹp trai giống như Kudou Shinichi trong “Thám tử lừng danh Conan”. Oa… nước bọt sắp chảy ra rồi.


“Đúng rồi, nói lâu như vậy rồi mà quên không hỏi tên cậu”. Anh ta mỉm cười.


Mỉm cười… mỉm cười… sao nụ cười của anh ta lại có thể đẹp đến thế được nhỉ? Giống như ánh mặt trời buổi chiều ta, ấm áp lòng người.


“Tôi là Minh Hiểu Ưu”. Tôi cũng mỉm cười với anh ta, đáng tiếc là nụ cười của tôi không thể đẹp trai như anh ta được.


“A… là Minh Hiểu Ưu”. Khi anh ta gọi tên tôi, đôi mắt tích điện cong thành hình trăng lưỡi liềm, khuôn mặt đẹp trai toát lên vẻ thân thiện gần gũi.


“Đừng, đừng có thêm chữ gì ở đằng trước”. Tôi đỏ mặt nói.


“Ôi, ôi, cái nét mặt này, quả thực rất đáng yêu”.


Anh chàng này đang quyến rũ tôi sao? Vì sao lại đặt tay lên đầu tôi? Lẽ nào anh ta không sợ tôi sẽ vồ lấy anh ta sao?


“Hạ Dạ Hàn, bỏ tay ra”. Đúng lúc tôi vẫn đang suy nghĩ về việc vồ lấy anh ta thì ở cửa vang lên một giọng nói đầy phẫn nộ.


Tôi ngoảnh đầu lại, nhìn thấy Hàn Thành Nam trong trang phục thể thao.


Không hiểu vì sao khi nghe thấy giọng nói của Hàn Thành Nam đột nhiên tôi thấy sợ hãi. Khi nhìn thấy vẻ mặt không hề thân thiện của anh tôi lại càng sợ hơn.


Tôi bây giờ dường như có chút gì đó giống với cô vợ đi lăng nhăng bị chồng phát hiện vậy.


Nếu nói tôi là cô vợ muốn đi lăng nhăng mà anh chàng đẹp trai đột nhiên xuất hiện này, không đúng, người này là Hạ Dạ Hàn, vừa nãy Hàn Thành Nam đã gọi anh ta như vậy. Nếu anh chàng đẹp trai Hạ Dạ Hàn này là đối tượng lăng nhăng, vậy thì… chẳng phải chồng tôi là Hàn Thành Nam sao? Nghĩ đến đây tôi lại đỏ mặt.


“Ôi… Tiểu Nam à, lâu lắm không gặp”. Anh ta hoàn toàn không để ý đến câu nói “bỏ tay ra” của Hàn Thành Nam mà vẫn tươi cười chào anh.


Anh chàng này đúng là ánh mặt trời chói lọi. Hơn nữa chói lọi đến mơ hồ. Anh ta không thèm để ý đến vẻ mặt hung ác của Hàn Thành Nam.


“Tôi không muốn gặp cậu”. Hàn Thành Nam nói cái câu khó nghe ấy không chút khách khí.


Anh chàng này… làm sao vậy nhỉ? Tuy bình thường là một anh chàng đáng ghét, thỉnh thoảng cũng nhỏ mọn, dường như không đến nỗi đối xử với người khác như thế.


“Vậy à, vậy thì tạm biệt”. Anh ta mỉm cười, lịch sự từ biệt Hàn Thành Nam lúc ấy đang vô cùng tức tối.


Không biết Hàn Thành Nam uống nhầm thuốc gì mà không thèm để ý đến người ta.


Anh chàng này không những phong độ lại còn rất lịch sự.


Hạ Dạ Hàn không hề cảm thấy tức giận khi thấy Hàn Thành Nam không đáp lời mình. Anh ta quay người, nói lời tạm biệt với tôi.


“Vậy thì ngày mai gặp nha, Hiểu Ưu”. Nói xong, anh ta không đợi tôi trả lời mà rời khỏi sân quần vợt.


Ngày mai gặp?


Ngày mai? Ý của anh chàng này là ngày mai anh ta vẫn xuất hiện?


A… ngày mai lại có thể gặp anh đẹp trai rồi. Đột nhiên tôi thấy tình ya6u lấp lánh trước mắt. Lấp lánh đến chói mắt, bầu trời ngập tràn ánh sao.


Ack… dường như nỗi mê mẩn của tôi đã đến mức không còn thuốc chữa nữa rồi.


(còn nữa)
 
(2)
“Nhìn kìa, con ngươi sắp rơi xuống rồi kìa”. Hàn Thành Nam đứng cạnh nói với giọng điệu chẳng tốt đẹp gì.

Anh chàng này hôm nay làm sao vậy nhỉ? Vì sao cảm giác dường như anh ta đang giận? Tôi chọc giận anh ta sao?

Đâu có, sáng nay người không gọi tôi dậy là anh ta. Tôi còn chưa tức, vậy mà anh ta lại tức trước tôi? Haizzz….thôi, không biết tôi lại nói sai câu nào khiến anh chàng này tức giận. Dù sao thì anh ta là một anh chàng nhỏ mọn mà.

Bây giờ tôi thấy nên bỏ qua câu nói không tốt đẹp ấy của anh ta, tìm chủ đề nói chuyện khác.

“Sao cậu lại đến? Hôm nay người phụ trách dọn dẹp là mình mà”. Lời nói của tôi đầy vẻ giận hờn.

Nghe thấy tôi nói vậy, đột nhiên anh ta sững người lại.

“Tôi….tôi….tôi đến giám sát công việc của cậu. Hội trưởng Hưu Tư sợ cậu lười biếng, vì thế bảo tôi đến xem cậu làm thế nào”. Anh ta đỏ mặt nói câu ấy.

Giám sát thì giám sát, việc gì mà phải đỏ mặt như thế? Sao hôm nay anh chàng này lại bất thường đến thế nhỉ?

Hơn nữa, hội trưởng Hưu Tư bảo anh ta tới giám sát tôi?

Theo như tôi được biết thì hội trưởng Hưu Tư không phải là người làm những chuyện như thế này.

Tôi có thể chắc chắn rằng anh chàng trước mặt mình đang nói dối.
Theo hiểu biết của tôi về Hàn Thành Nam thì thực ra anh ta muốn đến tìm tôi, muốn đến giúp tôi. Nhưng vì tính cách ngượng ngùng e thẹn nên anh ta mới bịa một cái cớ khác.

Dường như gần đây tôi không những hay mê mẩn mà lại còn dễ dàng bộc lộ vẻ háo sắc ra ngoài.

“Này, nhìn cậu….rốt cuộc cậu đang làm gì? Vì sao buổi tập kết thúc gần một tiếng rồi mà ở đây vẫn bừa bãi như thế này?” Không biết anh ta định nói gì , nhưng sau khi nhìn quanh sân một lượt, anh ta lại nói một câu khó hiểu như thế.

“Trời ơi, nói gì thì nói tôi cũng là nữ sinh mà. Những công việc cần thể lực như thế này cũng không làm nhiều được”. Tôi cố gắng làm ra vẻ giống một nữ sinh, nũng nịu nói.

“Nữ…nữ sinh?” Anh ta nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên. Anh chàng này, không phải là đã quên chuyện tôi là con gái rồi đấy chứ? Hay là cơ bản anh ta không biết tôi là nữ sinh, tất cả những chuyện xảy ra trước đây đều là do tôi đang mơ?

“Cậu mất trí nhớ à?” Tôi cảm thấy mơ hồ trước sự ngạc nhiên của anh ta.


“Cái gì mà mất trí nhớ?” Anh ta vừa nói vừa ném một cái lườm vào mặt tôi.

“Nếu không phải mất trí nhớ thì lẽ nào tôi đang mơ? Thực ra cậu hoàn toàn không biết chuyện tôi là nữ sinh?” Tôi lại mơ hồ nói.

Sau khi nghe lời của tôi, mắt anh ta lồi ra một cách thái quá, hoàn toàn không nhìn thấy lòng đen đâu.

“Dĩ nhiên tôi biết chuyện cậu là nữ sinh”. Anh ta nói với tôi bằng giọng điệu hết sức bực tức.

Vậy, nếu anh biết tôi là nữ sinh, vì sao khi nghe tôi nói tôi là nữ sinh lại tỏ ra mơ hồ như vậy? Rốt cuộc anh chàng này đang làm cái trò gì đây?

“Nếu đã biết, vì sao…..” Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt nghi hoặc.

“Cậu nói, có phải thực ra cậu là nam sinh nhưng cậu lại nhầm tưởng mình là nữ sinh không?” Anh ta vừa xoa cằm vừa làm ra vẻ giống như thám tử lừng danh Conan.

“Hả? Nói thế có ý gì?”

Câu nói ấy của anh ta có ý gì? Gần đây anh chàng này nói thật khó hiểu, bỗng nhiên anh ta trở nên thông minh hay là bỗng nhiên trở nên ngu độn đây?


“Lẽ nào cậu không phát hiện, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, cậu không có một chút đặc điểm nào của con gái sao?” Anh ta vừa xoa cằm vừa nói.

Cãi gã chết tiết này, đột nhiên tôi hiểu ra rốt cuộc anh ta có ý gì rồi. Anh ta vòng vo tam quốc một hồi, rốt cuộc là muốn nói tôi là “thằng con trai”.

“Cậu muốn chết à?” Tôi chống tay vào hông rồi quát.

“Đặc biệt là tư thế này, thực ra cậu là con trai?” Anh ta bĩu môi nói.


Anh ta muốn đối đầu với người khác sao? Không mở miệng thì lầm lì lạnh băng, mở miệng ra là nói linh tinh, khiến tôi tức giận muốn san bằng anh ta. San bằng vẫn không thể làm tôi hả giận được, đúng là đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét.

“Hàn, Thành, Nam…..” Tôi rít lên.

“Haizzz…..nét mặt hung thần gian ác của cậu lúc này dường như càng chứng minh cho suy đoán của tôi. Tôi nói rồi mà, cậu có cần đến bệnh viện kiểm tra không, xem rốt cuộc cậu là nam hay nữ?” Rõ ràng là anh ta cố nhịn để không bật cười nhưng khóe miệng vẫn nhếch lên. Qua khóe miệng ấy, tôi có thể thấy được là rõ ràng anh ta đang cười nhạo mình.


“Cậu…..” Dường như tôi sắp phun ra lửa rồi, cái gã đáng chết này khiến tôi tức điên lên.

Hứ….hôm nay không để cho gã chết tiệt này thấy bản lĩnh của mình thì anh ta không biết sự lợi hại của Minh Hiểu Ưu này.

Tôi nổi trận lôi đình, vung nắm đấm về phía Hàn Thành Nam, tuy nhiên anh ta lại tránh được một cách dễ dàng, tránh được cú đấm sắt thép vô địch của tôi. Tôi hoàn toàn không ngờ rằng anh ta lại tránh, do nguyên lý quán tính, tôi không thể phanh lại được mà lao thẳng về phía trước.

Dường như anh ta cũng phát hiện tôi không phanh lại được nên kéo tôi lại.

Do quán tính của tôi khá mạnh mà lực kéo của Hàn Thành Nam lại mạnh hơn quán tính của tôi gấp đôi. Sau đó, cái lực lớn gấp đôi này khiến một người vốn dĩ lao về trước như tôi lúc này lại ngửa về sau.


Sau đó tôi chuyển từ vị trí lao về phía trước sang ngửa ra phía sau, sau đó tôi có nguy cơ chuyển từ mũi chạm đất sang gáy chạm đất.
Tôi đổ….đổ….đổ….đổ…….

Đổ một hồi lâu mà không có cảm giác đau đớn khi đầu chạm đất.

Rốt cuộc là chuyện gì vậy nhỉ?

Tôi mơ màng nhìn về phía trước. Nếu đầu tôi chạm đất thì cảnh tượng trước mắt chẳng phải là nóc sân quần vợt sao? Nhưng xuất hiện trước mắt tôi lại là tường của sân quần vợt. Bạn có biết điều đó có nghĩa là gì không?

Điều đó có nghĩa là tôi không bị ngã.

Tôi mơ hồ nhìn về phía sau, phát hiện Hàn Thành Nam đang đứng sau lưng mình.

Sau đó…..mặt tôi đỏ ửng.

Anh ấy đứng sau lưng tôi không phải là chuyện đáng để xấu hổ, nhưng tôi lại ngã vào lòng anh. Tư thế của tôi bây giờ có lẽ là anh đứng thẳng còn lưng của tôi chạm vào ngực anh. Không đúng, do tỷ lệ chiều cao nên lúc này đầu tôi chạm vào ngực anh.

Một cảnh tượng khiến người ta suy nghĩ xa vời. Quả thực khiến người ta không kìm được thẹn thùng.

“Cái đó…..” Tôi muốn nói gì đó, nhưng vì cảnh tượng khiến người ta thẹn thùng lúc này nên tôi không nói gì.

“….” Dường như anh ấy cũng không biết nên nói gì.


Sau một hồi bối rối, tôi và Hàn Thành Nam tiếp tục tư thế khiến người ta thẹn thùng đến nỗi tim đập thình thịch này.

Dường như anh ấy không có ý đẩy tôi ra mà một người thích mê mẩn như tôi cũng không có ý muốn rời anh. Sau đó, chúng tôi cứ đứng như thế.

Tôi có thể nghe thấy nhịp tim của anh qua bộ quần áo thể thao.

Vì nhịp tim của anh nên nhịp tim của tôi cũng tăng tốc.

Không được, nếu cứ tiếp tục đứng thế này thì không chết vì bối rối cũng chết vì tim đập quá nhanh.

“Cái…..cái đó….nhanh chóng dọn dẹp thôi”. Đột nhiên, Hàn Thành Nam đẩy tôi ra rồi bắt đầu nhặt bóng.


Anh chàng này lại e thẹn. Mỗi lần e thẹn, anh lại nói với tôi bằng cái giọng rất nghiêm nghị. Haha, đúng là một anh chàng đáng yêu.

“Này, chẳng phải cậu nói là đến giám sát mình sao? Sao lại nhặt bóng thế”. Tôi vừa nói vừa cười đểu.

Mỗi lần thấy anh chàng này đáng yêu như vậy, tôi lại không kìm được muốn chòng ghẹo anh.

“Tôi….tôi….đói bụng. Nếu chỉ nhìn cậu làm thì chắc là đến sáng mai cũng không làm xong”. Sự căng thẳng trong giọng nói của anh chứng tỏ anh đang cố tìm cho mình một cái cớ.


“Vậy sao?” Giọng nói của tôi ẩn chứa lời chất vấn bông đùa.
“Nếu không phải thì là cái gì? Cậu tưởng tôi thích giúp cậu lắm sao? Tôi chỉ nghĩ chẳng may cậu không dọn xong bị mắng thì lại nói là vì tôi không gọi cậu nên cậu mới đến muộn. Tôi sẽ rất đau đầu, vì thế miễn cưỡng đến giúp cậu”.

Vì anh quay lưng về phía tôi nên tôi không nhìn rõ nét mặt của anh. Có điều tôi có thể đoán được nét mặt của anh lúc này – hai má đỏ ửng, thẹn thùng.

Ai nói chỉ có con gái mới không nói thật lòng mình? Thực ra anh chàng Hàn Thành Nam này mới là người thích dối lòng mình.

“Vậy à. Vậy thì vì mình không bị mắng nên mình cảm ơn cậu trước”. Tôi mỉm cười và nói.

Không biết vì sao, chỉ cần nhìn thấy Hàn Thành Nam là tôi rất vui. Dường như nói chuyện với anh khiến tôi quên đi mọi nỗi buồn phiền.


Muộn rồi, muộn rồi…..

Cái đồng hồ chết tiệt lại không đổ chuông?

Cãi gã Hàn Thành Nam đáng ghét lại không gọi mình dậy

Gần đây anh ta cứ về đến ký túc là lăn ra ngủ, ban đầu cũng không có cảm giác gì, chỉ tưởng anh ta mệt quá, nhưng gần đây hiện tượng này ngày càng rõ rêt, khiến tôi nghi ngờ không biết có phải anh ta đi làm cu li hay không?

Điều càng khiến tôi nghi ngờ hơn là tuy anh chàng này vừa về đến ký túc là lăn ra ngủ nhưng hai mắt vẫn như con gấu trúc đáng yêu, cảm giác cứ như là mấy ngày không được ngủ vậy

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi thấy không biết có phải anh ta về ký túc thì lăn ra ngủ, sau đó đợi tôi ngủ say rồi lại ngồi dậy đọc truyện tranh hay thứ gì đó mà trẻ em không được đọc không

Vì thế tôi quyết định nhất định phải tìm một buổi tối nào đó, quyết tâm không ngủ để giám sát hành vi của anh chàng này. Chỉ có điều, đó là chuyện sau này. Bây giờ tình thế cấp bách, phải nghĩ xem hôm nay nên bịa cái cớ gì đó để giải thích cho việc đến muộn

Nói đồng hồ báo thức bị hỏng? Lần đầu tiên đến muộn đã nói rồi

Hàn Thành Nam không gọi tôi? Đây là chuyện mà ngày nào cũng phải nói

Nói đêm qua Hàn Thành Nam đọc trộm truyện người lớn?

Tôi không có chứng cớ, hơn nữa, nếu làm cho anh chàng Hàn Thành Nam nhỏ mọn nổi giận thì làm thế nào?

Vậy rốt cuộc phải nói gì đây

“Lý do…lý do…rốt cuộc phải nói lý do gì nhỉ?” Tôi không ngừng lẩm nhẩm

Đúng là ngu chết đi được, nói dối thôi cũng không biết.

“Nói là đau bụng, không tiện”. Đột nhiên phía sau vang lên giọng nói nhẹ nhàng của một chàng trai

Đau bụng….không tiện

Đúng là một cái cớ rất hay. Trước đây khi còn ở câu lạc bộ quần vợt nữ, tôi thường viện cái cớ này. Dù sao thì cũng là con gái với nhau, một tháng sẽ có vài ngày như thế. Nhưng….bây giờ tôi đang ở câu lạc bộ quần vợt nam. Hơn nữa thân phận của tôi là nam sinh

Đúng vậy, sao nam sinh lại không thể nói là đau bụng được? Nếu nói là đau bụng thì cũng cần có giấy của bác sĩ mới có thể xin nghỉ được

Nghĩ đến đây, tôi quay ngoắt người lại

Anh đẹp trai……anh đẹp trai…..anh đẹp trai

Khuôn mặt phóng to của anh chàng đẹp trai xuất hiện trước mắt tôi

“Chào buổi sáng, Hiểu Ưu”. Anh đẹp trai mỉm cười và nói

Với những anh chàng đẹp trai như thế này thì chắc chắn tôi chỉ cần nhìn qua là nhớ mặt. Huống hồ anh đẹp trai gọi tên tôi là “Hiểu Ưu” như thế này thì tôi càng không thể quên được. Anh chàng trước mắt chính là anh chàng Hạ Dạ Hàn đã khiến Hàn Thành Nam phải ghen cách đó không lâu

“Chào…buổi sáng”. Mới sáng sớm mà tôi đã rơi vào trạng thái ngớ ngẩn rồi.

Chỉ có điều ngớ ngẩn thì nhớ ngẩn, tôi vẫn không thể quên chuyện đã khiến cho mình lo sợ

“Cái đó….lúc nãy cậu nói cái gì mà đau bụng?” Tôi cố làm ra vẻ bình tĩnh, để lộ vẻ mặt mơ hồ. Tuy giả bộ mơ hồ nhưng trong lòng lại không ngừng nói với mình rằng, điều anh ta muốn nói là đau bụng bình thường

“Không có gì, nói linh tinh ấy mà, xem ra cậu đến muộn rồi”. Nhìn vẻ mặt mơ hồ của tôi, anh ta tỏ ra rất thờ ơ

Đúng là nói linh tinh không? Trong lòng tôi cảm thấy bồn chồn. Vì sao anh ta chỉ nói linh tinh mà đánh trúng chỗ hiểm của tôi? Rốt cuộc anh chàng này là thần thánh phương nào? Hại tôi toát mồ hôi lạnh

“Đến muộn…đúng vậy, không nói chuyện với cậu nữa. Tôi phải nhanh chóng đến câu lạc bộ quần vợt”. Tôi vừa nói vừa chạy lên phía trước

“Cùng đi nhé”. Tôi vẫn chưa chạy được hai bước thì anh ta đã đuổi theo sau.

Cùng đi

“Cậu cũng muốn đến câu lạc bộ quần vợt sao?” Tôi mơ hồ hỏi

“Dù sao thì cũng không có việc gì làm, đến đấy xem vậy”.

Mấy hôm trước anh chàng này cũng đến sân quần vợt một cách kỳ lạ. Dường như anh ta đi nhầm đường nên mới đến câu lạc bộ quần vợt.

Anh chàng này, chắc không phải học trường khác muốn đến trường mình điều tra đấy chứ

“Sao trước đây tôi chưa gặp cậu?” Tôi vừa chạy vừa thở hổn hển và nói.

Thực ra một anh chàng đẹp trai như thế này, nếu trước đây đã từng gặp thì nhất định là tôi sẽ nhớ. Trước ngày hôm qua tôi chưa gặp anh ta, điều này khiến tôi nghi ngờ thân phận của anh ta

“Đó là vì cậu không để ý”. Giọng nói của anh ta hết sức nhẹ nhàng

Anh chàng này chạy nhanh như vậy mà không hề thở hổn hển, chứng tỏ anh ta là kiện tướng môn thể thao nào đó

“Tôi không để ý?” Sao tôi có thể không để ý được cơ chứ? Những anh chàng đẹp trai tuyệt đỉnh như thế này, hấp dẫn như thế này, làm gì có cô gái nào không để ý cơ chứ?

“Đúng vậy, hình như cậu không có bạn bè mấy?” Anh ta lại nói.

Không có bạn bè là sao?

Minh Hiểu Ưu tôi duyên như thế này, sao lại không có bạn bè được cơ chứ?
Tuy thời gian tôi đến đây không phải là dài nhưng những người mà tôi quen không phải là ít. Ví dụ Hàn Thành Nam này, ví dụ hội trưởng Hưu Tư này, ví dụ….

Đột nhiên tôi nhận ra rằng quả thực tôi không có nhiều bạn. Từ trước đến nay, ngoài mấy anh chàng thường nói chuyện ở câu lạc bộ, những người khác tôi đều không quen. Trong lớp cũng vậy, tôi chẳng thân với ai cả

“Hình, hình như là vậy”. Tôi hậm hực xoa đầu bứt tai

“Đúng rồi, Hiểu Ưu, cậu học lớp nào?” Hạ Dạ Hàn nói.

“Tôi á? Lớp A12”

“Vậy à, tôi học A1, thảo nào trước đây chưa từng gặp nhau”. Giọng nói của anh ta rất nhẹ nhưng có thể khiến tôi chấn động.

Trường này sắp xếp theo thành tích. Thành tích càng cao thì càng được học những lớp đầu. Còn tôi? Vốn dĩ không có tài năng thiên bẩm với các môn học, thêm vào đó là đầu óc ngu muội, không có tinh thần cầu tiến, vì thế mà dĩ nhiên được phân vào cái lớp thứ 12 trong số 15 lớp.

Anh chàng chạy cùng tối lại…lại học lớp A1. Bạn có biết điều đó có nghĩa là gì không? Điều đó có nghĩa là anh ta không phải là gián điệp bên ngoài trường. Ack… không đúng, điều đó có nghĩa là anh ta là một thiên tài tài sắc song toàn, không chỉ đẹp trai mà còn học rất giỏi. Đột nhiên, tôi có cảm giác cung kính nể phục anh ta. Cùng với cảm giác đó là cảm giác xa vời. Dù sao thì trường phân lớp học theo thành tích. Thành tích càng cao thì tầng học cũng cao tương ứng. Tôi ở tầng ba còn anh chàng này ở tận tầng mười bốn. Một khoảng cách mới xa vời làm sao…..

Lúc tôi vẫn còn đang than thở vì khoảng cách giữa mình với anh ta thì đã đến cửa câu lạc bộ.

Tôi dừng bước, nhìn anh chàng bên cạnh. Chạy một khoảng cách xa như vậy với tốc độ nhanh mà anh ta không hề có dấu hiệu thở hổn hển. Một người tài sắc vẹn toàn như anh ta lại giỏi thể thao như vậy….Đột nhiên, tôi cảm thấy hoài nghi không biết rốt cuộc anh chàng này có phải là người không? Hay là sinh vật đến từ thế giới ma quỷ?


 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Cô nàng hotboy (tiếp theo Chương 6):

Tôi dừng bước, nhìn anh chàng bên cạnh. Chạy một khoảng cách xa như vậy với tốc độ nhanh mà anh ta không hề có dấu hiệu thở hổn hển. Một người tài sắc vẹn toàn như anh ta lại giỏi thể thao như vậy….Đột nhiên, tôi cảm thấy hoài nghi không biết rốt cuộc anh chàng này có phải là người không? Hay là sinh vật đến từ thế giới ma quỷ?

“Cái đó, cậu có chắc….”
Vốn dĩ tôi muốn nói “cậu có chắc muốn tham gia câu lạc bộ quần vợt không?” nhưng điều đáng ngạc nhiên là tôi chưa nói hết câu thì anh ta đã đẩy cửa của câu lạc bộ quần vợt.

Khoảnh khắc anh ta mở cửa, có một người chạy ra. Tôi nhắm mắt cũng có thể đoán được người đột nhiên nhảy ra này là ai. Bởi vì mỗi lần tôi đến muộn đều là cãi gã cao kều với khuôn mặt ngộ nghĩnh này ra đón (xin lỗi….tôi vẫn quên chưa hỏi tên của gã này)

“Oa oa oa, bạn Minh lần thứ….Hạ Dạ Hàn?” Không ngoài dự đoán của tôi, khoảnh khắc Hạ Dạ Hàn mở cửa, người nhảy ra là anh ta, hơn nữa, giống như mọi ngày, tỏ vẻ phấn khích chuẩn bị tuyên bố số lần đến muộn của tôi.

Chắc anh ta không ngờ rằng, người mở cửa lại chính là Hạ Dạ Hàn. Đôi mắt vốn dĩ to như búp bê của anh ta bỗng chốc mở to hơn, dường như con người sắp lồi ra ngoài. Chỉ có điều….không chỉ mình anh ta ngạc nhiên mà tôi cũng rất ngạc nhiên.

Theo tôi được biết, thành tích của gã cao kều với khuôn mặt ngộ nghĩnh không đạt mức A1, nhưng anh ta lại biết Hạ Dạ Hàn. Chẳng phải điều đó có nghĩa là Hạ Dạ Hàn rất nổi tiếng ở đây sao? Xem ra, đúng là tôi hiểu biết nông cạn lại không biết update thông tin.

“Chào buổi sáng, bạn Mạc Kỳ” Hạ Dạ Hàn mỉm cười và nói.

Mạc Kỳ? Hạ Dạ Hàn đang nói với gã cao kều với khuôn mặt ngộ nghĩnh trước mặt sao? Nếu đúng thì có nghĩa là hai người biết nhau? Hay là cái gã cao kều với khuôn mặt ngộ nghĩnh, không đúng, là Mạc Kỳ cũng là người nổi tiếng? Tôi mơ hồ nhìn hai người.


Có lẽ vì lúc nãy Mạc Kỳ hay là gì đó đột nhiên gọi tên của Hạ Dạ Hàn, vì thế những người vốn đang luyện tập trên sân đều dồn ánh mắt tò mò về phía chúng tôi.


Tuy nhiên người đã trở thành tiêu điểm là Hạ Dạ Hàn hoàn toàn không để ý.


“Chào mọi người”.
Anh ta vừa đi vào sân vừa mỉm cười chào tất cả mọi người.

Anh ta….biết mọi người?
Hay là anh ta nghĩ mọi người đều biết mình?

Tôi trau mày, nhăn nhó nhìn mọi người trong sân quần vợt. Dường như mọi người đều không cảm thấy vui mừng trước sự xuất hiện của anh ta. Thực ra tôi có thể hiểu được điều này. Dù sao thì khi nhìn thấy các cô gái xinh đẹp tôi cũng không có chút cảm tình nào. Đây là nguyên lý bài xích của những người cùng giới.

Tuy nhiên, mọi người không vui hoàn toàn không phải chỉ đơn thuần vì anh chàng này quá đẹp trai hay vì điều gì khác. Cảm giác dường như mọi người nhìn anh ta với ánh mắt lo lắng. Sự lo lắng này có lẽ chỉ có đối với người mà mình quen.

Điều đó….có phải là….mọi người đều biết anh ta không? Đột nhiên, tôi thấy anh chàng tên là Hạ Dạ Hàn này thật thần bí.

“Hạ Dạ Hàn! Sao cậu lại đến đây?” Không hổ là hội trưởng Hưu Tư. Khi mọi người đều nhìn Hạ Dạ Hàn với ánh mắt lo lắng mơ hồ thì hội trưởng Hưu Tư bước ra và hỏi, mặc dù nét mặt của anh ta dường như cũng không khác mọi người là mấy.


“Hội trưởng Hưu Tư! Xin cậu đừng có lộ cái vẻ gặp ma giữa ban ngày như thế?” Hạ Dạ Hàn mỉm cười và nói.

Nụ cười của Hạ Dạ Hàn dường như cố định trên môi, nhưng không biết vì sao tôi có cảm giác nụ cười thực sự của anh ta không phải thế này. Tôi cũng không hiểu vì sao mình lại có ý nghĩ ấy, vì sao lại nghĩ đến những điều ấy với người mà mình mới chỉ gặp hai lần.

“Sao cậu lại đến đây?” Hội trưởng Hưu Tư lặp lại câu hỏi ấy.

“Ơ kìa, dù thế nào thì tôi cũng là thành viên của câu lạc bộ quần vợt. Thỉnh thoảng đến một lúc cũng là chuyện thường tình. Hơn nữa, gần đây tôi thấy quần vợt rất thú vị”. Anh ta vừa nói dứt lời, cả sân quần vợt như nổ tung, mọi người đều bàn tán xôn xao.

Thành viên của câu lạc bộ quần vợt!
Anh chàng tài sắc vẹn toàn này lại còn là thành viên của câu lạc bộ quần vợt? Đột nhiên tôi cảm thấy hoài nghi rốt cuộc mình có phải là thành viên của câu lạc bộ quần vợt không. Vì sao trong câu lạc bộ có anh chàng đẹp trai như vậy mà tôi lại không biết?

Chỉ có điều….anh ta vừa nói thỉnh thoảng đến một lúc là có ý gì? Có nghĩa là anh ta không đến thường xuyên. Lẽ nào mỗi lần đều chọn lúc tôi đến muộn hoặc xin nghỉ để đến sao?

“Cái thỉnh thoảng của cậu cũng thật là…..cậu không bước chân vào câu lạc bộ quần vợt đã một năm rồi đấy”. Không biết anh chàng Hàn Thanh Nam chui từ đâu ra, khuôn mặt vẫn hiện rõ hai con mắt gấu trúc to đùng.

Một năm……
Vậy thì đúng là thỉnh thoảng…….
Chỉ có điều, nếu một năm không đến thì chắc không bị loại ra khỏi danh sách của câu lạc bộ chứ?

“Ôi, bạn Hàn Thành Nam, cậu đừng có nhìn tôi với khuôn mặt không vui như thế? Chỉ có điều, thực ra tôi rất hiểu cậu. Dù sao thì nếu cậu chăm chỉ thì có lẽ không đến nỗi ngay cả cơ hội ra sân cũng không có”. Anh ta mỉm cười và nói, chỉ có điều nụ cười ấy khiến người ta nhìn mà thấy lạnh băng, tuy nhiên vẫn không làm mất đi vẻ đẹp trai.


“Cậu….” Khuôn mặt Hàn Thành Nam tái xanh.

Tôi đã biết kỹ thuật chơi quần vợt của Hàn Thành Nam, cũng được lắm chứ. Tuy nhiên anh chàng tên là Hạ Dạ Hàn kia lại nói những lời như vậy….rốt cuộc là anh ta tự đại hay thực sự anh ta rất mạnh?

“Không hiểu cậu đang nói gì”. Hàn Thành Nam bực tức nói, sau đó ném cho Hạ Dạ Hàn một cái gườm gườm.

“Thực ra có chút chuyện tôi thấy rất thú vị”. Rõ ràng câu nói đó Hạ Dạ Hàn muốn nói với Hàn Thành Nam, nhưng anh ta lại nhìn tôi với ánh mắt bí hiểm.

Anh ta nhìn tôi như vậy khiến tôi cảm thấy run sợ. Lẽ nào….anh ta thấy gì rồi? Trong lòng tôi cảm thấy sợ hãi trước sự xuất hiện đột ngột của con người này.

(còn nữa)
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Đến tận khi buổi tập kết thúc mà nỗi sợ hãi vẫn trào dâng trong lòng tôi. Vì vậy sau khi buổi tập kết thúc, tôi lập tức biến mất khỏi ánh nhìn của mọi người.


Thay vì nói biến mất khỏi ánh nhìn của mọi người chi bằng nói tôi đang tránh anh ta, anh chàng tên là Hạ Dạ Hàn.
Bởi vì những lời nói lấp lửng của anh chàng này và ánh mắt bí hiểm ấy khiến tôi có cảm giác dường như thân phận của mình đã bị bại lộ dưới con mắt của anh ta.


Tôi chạy một mạch về ký túc, đi vào hành lang, phát hiện hội trưởng Hưu Tư đang đi trước mặt.
Rốt cuộc anh ta đã chạy về như thế nào vậy?


Gần đây tôi phát hiện dường như mọi người ở đây đều biết khinh công, thường xuyên xuất hiện ở những chỗ theo lý mà nói không nên xuất hiện, sau đó lại biến mất vô cớ trong cái thời điểm không nên biến mất.



“Hội trưởng…. Hưu Tư?” Tôi không thể tin hội trưởng Hưu Tư lại xuất hiện trước mặt mình.


“A….tôi đang chuẩn bị tìm cậu”. Nghe thấy giọng nói của tôi, hội trưởng Hưu Tư quay người lại.


Tìm tôi?
Lẽ nào vì chuyện đến muộn?
Tôi đến muộn nhiều lần như vậy lẽ ra anh ta phải thấy quen rồi chứ? Không cần thiết phải gặp riêng tôi, sau đó lên lớp chứ?


“Có chuyện gì sao?” Tôi trau mày nói.


“À….tôi muốn hỏi cậu, cậu quen Hạ Dạ Hàn à?”
Hả? vì sao đột nhiên anh ta lại hỏi chuyện này?


“Có quen”


Khái niệm quen có nghĩa là gì? Có nghĩa là tôi biết người này, người này cũng miễn cưỡng biết tôi. Quan hệ như vậy có thể gọi là quen chứ? Vậy thì tôi và cái người tên là Hạ Dạ Hàn cũng có thể được coi là quen.



“Hình như sáng nay cậu đưa cậu ta đến?” Khuôn mặt thô kệch của hội trưởng Hưu Tư toát lên vẻ quan tâm.


Ack…..khuôn mặt thô kệch toát lên vẻ quan tâm? Thực ra vẫn là cảm giác hung thần gian ác.


“Là cậu ta muốn đi cùng tôi”.


Nhớ lại chuyện lúc sáng, câu nói có liên quan đến “đau bụng” của anh ta thực sự khiến tôi mất hết hồn vía.


“Vậy à, nếu đã không thân thì sau này đừng có lại gần cậu ta”. Hội trưởng Hưu Tư nghiêm túc nói.


“Vì sao?” Tôi hỏi câu hỏi đó gần như là phản xạ có điều kiện.
Dường như hôm qua Hàn Thành Nam cũng nói với tôi những lời đại loại như không nên lại gần anh ta.
Còn nữa, ánh mắt có chút căng thẳng mà mọi người nhìn anh ta sáng nay, anh ta….rốt cuộc có bí mật gì đây?


“Bởi vì….cậu ta tuyệt đối không tin bất kỳ ai”. Giọng nói của hội trưởng Hưu Tư ẩn chứa chút gì đó khó xử.


Anh ta…..tuyệt đối không tin bất kỳ ai.


Mối quan hệ giữa con người với con người vốn dĩ là dựa vào sự tin tưởng. Nếu không tin người khác thì chẳng phải điều đó có nghĩa là người này sẽ không có bạn sao?
Không biết vì sao mà tôi bắt đầu thấy lo cho Hạ Dạ Hàn.




“Vì sao?” Vì sao lại không tin người khác? Vì sao lại là tuyệt đối không tin?


“Có lẽ là vì cậu ta đã gặp phải chuyện gì đó. Dường như hồi học cấp hai cậu ta không phải là người như thế này, nhưng không hiểu vì sao bây giờ lại biến thành như vậy”. Giọng nói của hội trưởng Hưu Tư ẩn chứa chút gì đó khó hiểu.


Hồi học cấp hai…..


“Hai người quen nhau từ hồi học cấp hai?” Tôi mơ hồ nói.


“Cũng không gọi là quen, chỉ là nhìn thấy cậu ta trên báo. Cậu ta được mệnh danh là ngôi sao tương lai của làng quần vợt”.


Ngôi sao tương lai của làng quần vợt……..


Đột nhiên nhớ lại những lời nói mà hôm nay anh ta nói với Hàn Thành Nam, thì ra không phải là tự đại.


“Vì sao anh ta lại từ bỏ chơi quần vợt? Rõ ràng là thành viên của câu lạc bộ quần vợt”. Tôi mơ hồ nói.


“Ai biết được. Tôi nhắc nhở cậu đừng có lại gần cậu ta. Mau đi ăn sáng thôi, lát nữa phải lên lớp”. Nói xong hội trưởng Hưu Tư quay về phòng mình.


Vì những lời nói của hội trưởng Hưu Tư mà suốt một ngày tôi đều nghĩ về cái người tên là Hạ Dạ Hàn này. Dường như anh ta càng ngày càng thần bí. Có phải là những người thông minh đều rất khó hiểu không? Giống như Trực Thụ trong phim «Thơ ngây».


Rõ ràng là ngày nào anh ta cũng mỉm cười với tất cả mọi người nhưng dường như nụ cười ấy vĩnh viễn không thay đổi. Vì nụ cười vĩnh viễn không thay đổi ấy nên tôi mới cảm thấy đó hoàn toàn không phải là nụ cười thực sự của anh ta. Giống như một chiếc mặt nạ mỉm cười, bỏ chiếc mặt nạ ra thì nét mặt thực sự của anh ta sẽ như thế nào đây?



Đúng lúc tôi vẫn đang suy ngẫm…….


“A! quả nhiên bạn Minh Hiểu Ưu ở đây”. Đột nhiên một giọng nói vang lên phía sau.

(còn nữa)
 
Chương 7: Anh Chàng thần bí xuất hiện

(1)

Xem ra mọi người trong trường này không những biết phép thuật mà còn thích nói chuyện sau lưng người khác. Thật đáng thương cho trái tim nhỏ bé không kiên cường của tôi, ngày nào cũng phải chịu sự giày vò như thế này.


Tôi quay người, nhìn anh chàng mà một giây trước vẫn còn ở trong đầu tôi – Hạ Dạ Hàn.



“Đúng vậy, vì sáng nay tôi lại đến muộn mà”. Tôi buồn rầu nói.


Vì những lời nói của hội trưởng Hưu Tư nên khi đột nhiên nhìn thấy anh chàng đẹp trai này tôi không có cảm giác đặc biệt vui mừng.



“Haha, nếu đến muộn phải quét dọn thì hình như tôi cũng phải quét dọn”. Vẫn là cái khuôn mặt tươi cười ấy.



Thật sự rất muốn lột cái mặt nạ tươi cười của anh ta ra để xem rốt cuộc ẩn bên trong là gì. Nhưng….tôi không dám.



“Hội trưởng Hưu Tư cũng không nói gì, vì vậy cậu không cần quét dọn”.

Nghĩ đến việc quét dọn cả cái sân quần vợt to vĩ đại này tôi lại thấy ức chế, hơn nữa, anh chàng Hàn Thành Nam không hiểu vì sao không thấy đến giúp. Rốt cuộc anh ta đang làm cái quái gì vậy?


“Tuy không đến thường xuyên nhưng vừa đến đã phá cách thì dường như không tốt cho lắm”. Anh ta mỉm cười xắn tay áo, ngồi xuống nhặt bóng.

Anh chàng này….muốn quét dọn sân quần vợt sao?


Rõ ràng là anh ta không cần làm mà. Hay là anh ta muốn giúp mình?


“Hiểu Ưu, tôi có một câu hỏi rất muốn hỏi cậu”. Anh ta vừa nhặt bóng vừa nói.

“Cái gì?”
Học sinh ưu tú như anh ta mà lại có vấn đề cần hỏi tôi? Tôi ngừng động tác nhặt bóng, mơ hồ hỏi anh ta.


“Cũng chẳng có gì, chỉ muốn hỏi vì sao cậu lại ăn mặc như thế này để gia nhập câu lạc bộ quần vợt?”




Vì sao lại ăn mặc như thế này để gia nhập câu lạc bộ quần vợt?



Anh ta….lẽ nào anh ta biết tôi là gái giả trai? Không thể nào….rõ ràng là tôi không để lộ dấu vết gì trước mặt anh ta. Vì sao anh ta lại nói như thế nhỉ?

Điều đó khiến tôi có cảm giác run rẩy toát mồ hôi hột.


“Cái đó….vì…vì….” Tôi vừa ấp a ấp úng vừa nghĩ nên bịa cái cớ gì để đối phó với người trước mặt mình.



Nói tôi rất thích quần vợt? hay nói vì muốn thu hút nữ sinh, nên tôi luyện chơi quần vợt? hay nói là thực ra tôi làm theo tâm nguyện của bố nên mới gia nhập câu lạc bộ quần vợt?



Sau khoảng thời gian suy ngẫm ngắn ngủi, tôi mở miệng nói…….

“Vì, cậu thấy….là nam sinh”. Vì sợ anh ta không tin nên tôi vừa vỗ ngực vừa nói.


Cuối cùng tôi lại nói ra cái lý do hoàn toàn không giống lý do chút nào, quả thực tôi không biết rốt cuộc mình đang nghĩ gì.



Sau khi nghe xong lý do của tôi, anh ta ngây người đúng 10 giây. Đột nhiên anh ta bật cười. Khác với nụ cười bình thường, lần này anh ta muốn bò lăn ra đất.



“Đúng vậy, sao tôi lại hỏi câu hỏi vô nghĩa như vậy chứ?” Anh ta mỉm cười rạng rỡ.



Ack….cái anh chàng này, vì sao lúc nào cũng khiến tâm trạng người khác giống như ngồi tàu lượn siêu tốc vậy? Lúc nào cũng bất chợt bắt người ta quẹo một cái, anh ta cố tình sao? Hay là chỉ vô tình nói thế? Vì tôi quá để ý nên mới để lộ ra như vậy, hay là……



“Hiểu Ưu, cậu ở cùng Tiểu Nam à?”



Xem ra, tư duy kiểu nhảy cóc không phải chỉ mình Hàn Thành Nam mới có, anh chàng này cũng vậy. Rõ ràng là một giây trước vẫn đang cùng tôi thảo luận chủ đề khiến tôi hết hồn hết vía, một giây sau lại bắt đầu hỏi một câu hỏi khác. Chỉ có điều, như thế cũng tốt, chí ít thì không cần nơm nớp lo sợ nghĩ cách trả lời anh ta như thế nào nữa.




“Đúng vậy”.



Tiểu Nam mà anh ta nói có lẽ là anh chàng Hàn Thành Nam. Nhưng thêm một chữ “Tiểu” trước tên của một nam sinh, sạo lại có cảm giác nổi da gà thế nhỉ?





“Chả trách……”



Lời nói của nhừng người thông minh đều khó hiểu như thế này sao?

“Hả?” Tôi mơ hồ phát ra một tiếng đơn âm tiết.


“Chẳng phải người ta nói ngưu tầm ngưu, mã tầm mã sao? Hai người đều là những người chỉ cần một câu nói là rất dễ kích động, hơn nữa chuyện gì cũng viết hết trên mặt”. Anh ta cười rất rạng rỡ, rạng rỡ đến chói mắt.

“Vậy….vậy à”.


Rõ ràng là một câu nói rất đơn giản nhưng lại có cảm giác dường như trong câu nói đó ẩn chứa ý gì khác lạ. Điều đó khiến tâm trạng vốn đã không thoải mái của tôi càng trở nên căng thẳng hơn.



Để che giấu tâm trạng quá đỗi căng thẳng của mình, tôi chỉ có thể cúi đầu, ra công ra sức nhặt bóng.



“Hiểu Ưu, dường như….cậu có rất nhiều bí mật?” Đột nhiên, bên tai tôi vang lên một âm thanh.



Tôi quay sang bên cạnh như một phản xạ, sau đó….không cẩn thận nhìn thẳng vào đôi mắt đầy vẻ châm chọc, đùa giỡn của anh ta. Đôi mắt sáng và trong suốt dường như bắn ra điện áp hàng trăm nghìn vol. Tuy tôi rất không muốn chú ý đến điện áp ấy nhưng vẫn không khỏi nhói tim.



“Đâu….đâu có?” Tôi chột dạ nói
 
Lúc này tôi và anh ta, mặt cách mặt chưa đầy 5cm.


Anh chàng này bình thường dưỡng da bằng gì vậy, sao da lại đẹp đến thế cơ chứ? Dường như chỉ cần thổi nhẹ một cái là sẽ rách.

“Hiểu Ưu, bây giờ chỉ có hai đứa chúng mình thôi”. Anh ta cố tình sao, hay là tôi quá để ý? Vì sao lại có cảm giác dường như giọng nói của anh ta ẩn chứa rất nhiều cám dỗ khiến người ta mê hoặc? Anh ta….đang quyến rũ tôi sao?


“Sau, sau đó thì sao……” Tôi nuốt nước bọt ừng ực.
Vốn dĩ tôi không có khả năng miễn dịch đối với các anh đẹp trai, bây giờ anh đẹp trai này lại chủ động ngã vào vòng tay của tôi. Thêm vào đó vì thân phận hiện tại của tôi là nam sinh, lâu lắm rồi không được đắm mình trong mùi của anh đẹp trai…..Trong tình huống này, tôi thấy mình rất khó mà kiên chì lâu được.


“Tôi muốn biết nhiều chuyện về Hiểu Ưu hơn”. Khóe môi của anh ta hơi nhếch lên, sức mê hoặc càng khó cưỡng lại.


“Chuyện gì….của tôi?”


Cuối cùng tôi đã biết vì sao mọi người lại tránh xa anh ta. Anh ta đúng là một người đáng sợ. Dường như đôi mắt của anh ta có thể nhìn thấu người khác.


Có lẽ vì sợ hãi, có lẽ vì cách anh ta quá gần, chân tôi mềm nhũn đến nỗi chuyển từ tư thế ngồi xổm nhặt bóng sang tư thế ngồi bệt. Bỗng chốc, khoảng cách giữa mặt tôi và mặt anh ta được kéo xa ra.

Tôi há hốc mồm hít thở không khí, bởi vì lúc nãy anh ta áp sát vào mặt tôi khiến tôi không thể thở được.


“Dường như cậu đang lo sợ điều gì đúng không, nữ sinh Hiểu Ưu!”
Dường như cảm nhận được tôi cố tình tạo khoảng cách nên anh ta lại tiến lại gần.


Tư thế giữa tôi và anh ta lúc này quả thực khiến người ta liên tưởng xa vời.


Tôi ngồi ngây dưới đất, còn anh ta chống một tay nhìn tôi. Cơ thể cao to của anh ta bao trùm lấy tôi. Mặt tôi và mặt anh ta lại trở về tư thế cách nhau chưa đầy 5cm.


Dĩ nhiên động tác của tôi và anh ta đều không phải là trọng điểm, trọng điểm là bốn chữ “nữ sinh Hiểu Ưu” mà anh ta đã nói.


Tuy tôi đã sớm cảm thấy anh chàng này biết cái gì đó, nhưng khi nghe thấy anh ta nói bốn chữ ấy, tim tôi vẫn đập loạn nhịp.


Giải thích ư? Nhưng dường như anh ta tỏ vẻ không biết gì cả. Không giải thích ư? Anh ta có nói ra không? Nếu giải thích thì giải thích thế nào? Nếu không giải thích thì có phải là đã ngầm thừa nhận rồi không?

Bỗng chốc, tâm trạng của tôi trở nên vô cùng rối bời. Chỉ mỗi việc có nên giải thích với anh ta không đã khiến tất cả các tế bào trong não của tôi gần như tê liệt.


“Hai người đang….làm gì?” Đột nhiên, phía cửa sân quần vợt vang lên một tiếng hét lớn như gầm rú.


Vì tiếng hét đó, tôi và Hạ Dạ Hàn đều quay về phía đó.


Chỉ thấy người đứng ở cửa đang nhìn chúng tôi với khuôn mặt hết sức u ám. Người đó không phải ai khác mà chính là bạn Hàn Thành Nam đáng mến.


Tôi có thể hiểu được sự u ám của anh, bởi vì tư thế giữa tôi và Hạ Dạ Hàn lúc này khiến người ta không muốn nghĩ nhiều cũng khó.


“Chúng tôi…..” Tôi cũng không biết phải giải thích như thế nào về việc rốt cuộc tôi và Hạ Dạ Hàn đang làm gì, không thể nói với anh là tôi và anh ta đang thảo luận vấn đề có liên quan đến thân phận của tôi.

“Nhìn thì biết chứ sao, nếu không có chuyện gì thì đừng đến làm phiền chúng tôi”. Lúc tôi vẫn đang suy nghĩ phải giải thích như thế nào về tư thế này thì đột nhiên Hạ Dạ Hàn nói câu ấy


Ack….câu nói này của anh ta dường như càng khiến người ta liên tưởng xa vời hơn. Nhìn thì biết chứ sao. Nếu tôi nhìn thấy cảnh tượng này, thì tôi cũng thấy….có lẽ…. huống hồ theo kinh nghiệm của tôi, đứng từ ngoài cửa, với cái góc ấy, hướng nhìn lệch ấy thì chắc chắn sẽ nghĩ tôi và Hạ Dạ Hàn đang – Kiss! A….Tôi có nhảy xuống sông hoàng hà cũng không rửa sạch được. Thêm vào đó là câu nói “đừng có mà làm phiền chúng tôi” của Hạ Dạ Hàn? Bây giờ tôi có nhảy xuống biển lớn cũng không rửa sạch được
.
Nhìn Hàn Thành Nam với khuôn mặt u ám đến đáng sợ khi nghe câu nói ấy của Hạ Dạ Hàn mà tôi không khỏi rùng mình. Cảm giác lần này không giống với lần vụng trộm trước. Lần này có cảm giác dường như bị bắt khi đang làm tình.



Tôi rụt rè nhìn Hàn Thành Nam, xung quanh anh phát ra mùi sát khí nồng nặc. Dường như chỉ một giây sau là anh sẽ lao tới treo tôi và Hạ Dạ Hàn lên trần nhà, sau đó đánh cho một trận.


“Oa….Tiểu Nam, cậu có biết nét mặt hiện giờ của cậu đáng sợ như thế nào không? Lúc mà không khí trở nên khó xử, đáng sợ, thảm hại đến đỉnh điểm thì đột nhiên Hạ Dạ Hàn lại nói câu ấy.


Lúc nào rồi mà anh ta vẫn không biết sống chết trêu chọc Hàn Thành Nam? Anh ta nghĩ mạng của mình lớn lắm sao? Nói xong câu ấy lại còn đi đến bên cạnh Hàn Thành Nam, vỗ vai anh một cách bí hiểm.


Tuy nhiên, hoàn toàn không giống như tôi nghĩ, Hàn Thành Nam không nói gì, cũng không làm gì. Vốn tưởng rằng anh sẽ đùng đùng nổi giận giống như ngọn núi lửa phun trào, nhưng không ngờ lại để mặc cho Hạ Dạ Hàn vỗ vai, sau đó để cho anh ta đi.


Khoảnh khắc Hạ Dạ Hàn rời đi, đột nhiên tôi nhận ra rằng trong sân quần vợt khổng lồ chỉ còn lại mình và Hàn Thành Nam.


Cái đồ Hạ Dạ Hàn mất hết nhân tính, anh ta dám bỏ đi như thế sao? Anh ta không hề giải thích một lời nào. Để lại tôi và Hàn Thành Nam là có ý gì? Bây giờ thì hay rồi, bị bắt đang làm tình, nhưng gian phu chạy rồi, còn lại hai vợ chồng….chồng sẽ làm gì vợ đây?


Tôi sợ hãi nhìn Hàn Thành Nam, thầm nghĩ không biết anh ta có giết người diệt khẩu không. Vốn dĩ một người nhỏ nhen như anh ta, lại phải nghe những lời khích đểu từ người tình của vợ mình…Đợi một chút, vợ? Ack….tôi thấy nhất định là mình phải đến bệnh viện kiểm tra, gần đây não của tôi có vấn đề, suốt ngày nghĩ lung tung vớ vẩn. Tôi và Hàn Thành Nam là hai người bạn mà ngay cả quan hệ yêu đương cũng không có.


Đúng vậy, nếu đã là bạn thì vì sao phải?


Đột nhiên, tôi thấy tự tin hẳn lên, cây ngay không sợ trên đứng. Tôi mạnh dạn nhìn Hàn Thành Nam, khoảnh khắc tôi nhìn anh, sự tự tin của tôi lập tức tan biến. Anh chàng này….có cần phải đáng sợ như thế không?
“Cậu…..” Tôi cúi đầu, không dám nhìn anh ta, tuy nhiên anh ta lại đi đến bên cạnh tôi, lôi người đang ngồi bệt dưới đất là tôi dậy. Anh chàng này thật là khỏe. Chỉ có điều bây giờ không phải là lúc để thảo luận về vấn đề khỏe hay không. Lúc này, tôi nên quan tâm hơn đến tính mạng quý báu của mình.


“Hàn, Hàn Thành Nam….có, có gì thì từ từ nói”. Tôi vừa lắp ba lắp bắp vừa cười trừ, muốn xoa dịu tâm trạng đáng sợ vô cớ của Hàn Thành Nam.
“Từ từ nói? Lúc này rồi mà cậu còn nói được những lời như thế sao?” Giọng nói của anh toát lên vẻ giận dữ đáng sợ. Cảm giác dường như chỉ một giây sau là anh sẽ tung cú đấm vào mặt tôi.


Rõ ràng là tôi không làm gì? Rốt cuộc vì sao anh chàng này lại giận dữ đến mức ấy cơ chứ?


“Tôi…..tôi làm sao?” Tôi cẩn thận nói, sợ rằng nói sai một câu thì bàn tay đang để không kia sẽ tiếp xúc thân mật với một bộ phận nào đó trên cơ thể tôi.


“Cậu….cậu….cái đồ” Nghiến răng nghiến lợi là như thế nào? Nhìn Hàn Thành Nam lúc này bạn có thể hoàn toàn hiểu được điều đó.


“Cái….cái gì?” Tôi căng thẳng nhìn anh.


Thực sự bây giờ tôi rất lo không biết anh chàng này nghiến răng nghiến lợi như vậy có làm gãy răng không.


Bàn tay để không của anh từ từ giơ lên, cao hơn đầu tôi. Nếu giáng xuống thì chắc là sẽ đau lắm.


Huhuhu… rõ ràng là tôi không lam gì? Vì sao lại bị đánh? Dù có làm gì thì cũng không thể bạo lực gia đình được? Không đúng không đúng, tôi và anh ta đâu có phải gia đình gì. Tình hình hiện tại hoàn toàn là bạo lực trường học.


Tuy trong lòng cảm thấy vô cùng ấm ức và căng thẳng nhưng tôi lại không nói gì. Cuối cùng chỉ có thể nhắm mắt chờ đợi cú đấm ấy. Liệu có phải chỉ là một cú không? Cũng có thể là nhiều hơn. Có phải là sẽ rất đau không? Nhìn dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của anh ta thì không đau mới lạ.


Trong lòng tôi giằng xé, tự hỏi tự trả lời…..


Tuy nhiên cú đấm của anh ta thì mãi không thấy giáng xuống.

Tôi từ từ mở mắt nhưng lại không cẩn thận nhìn thẳng vào mắt anh.

Mặt anh vẫn u ám như thế, nhưng ngoài vẻ u ám ấy là vẻ giận dữ đáng sợ.
“Cái đồ phụ nữ không biết xấu hổ”. Cùng với lời nói ấy, tay anh từ từ hạ xuống. Tuy nhiên, cùng lúc ấy, cái tay đang lôi tôi lên cũng đặt xuống, điều đó khiến tôi đột nhiên mất đi trọng tâm, sau đó ngột bệt xuống đất.


Loại phụ nữ không biết xấu hổ?


Cách dùng từ của anh chàng này….thật là quá quắt?


Tôi ngạc nhiên nhìn anh.


“Phù…thôi, từ đầu đến cuối dường như chỉ có một mình tôi lo lắng. Còn người trong cuộc là cậu lại mặc kệ, không thèm quan tâm, thật không hiểu nổi rốt cuộc tôi bị làm sao. Có lẽ tôi nên bình tĩnh một chút”. Anh vừa nói vừa quay người bước đi.


Tôi ngây người nhìn theo bóng anh, cảm thấy khó hiểu, cũng cảm thấy ấm ức.


Từ trước tôi giờ tôi đâu có mặc kệ, đâu có không quan tâm? Vì sao anh lại nghĩ như thế? Nhìn hình bóng của anh cô đơn giống như bị ai bỏ rơi, đột nhiên tôi thấy dường như mình đã làm sai điều gì đó.


Dường như anh đang hiểu lầm rất nghiêm trọng. Nhưng, sở dĩ anh hiểu lầm như vậy, tức giận như vậy là vì quan tâm đến tôi. Tuy bị hiểu lầm nhưng thấy anh kích động như thế quả thực tôi thấy cảm động.

Tuy anh là một anh chàng rất nhỏ nhen, nhưng vì tôi mà anh mới nhỏ nhen như thế, điều đó đâu phải là xấu.


Chỉ có điều, tình thế cấp bách, tôi vẫn phải chạy theo anh để giải thích cho rõ ràng.


Dù sao thì tôi không muốn chiến tranh lạnh với anh như thế này.



 
(2)
Anh chàng Hàn Thành Nam này đã học được cách đi đêm không về sao?


Anh chàng đáng ghét, dù có tránh mặt tôi thì cũng không phải làm như thế chứ?
Bây giờ đã hai giờ sáng rồi, anh ta vẫn chưa về?


Tôi đi đi lại lại trước cửa ký túc, không khí về đêm khá lạnh, nên vào phòng lấy thêm áo, nhưng tôi lại sợ lúc vào lấy áo sẽ không gặp được Hàn Thành Nam. Tôi….muốn xin lỗi anh khi vừa nhìn thấy anh.


Người ta nói, những kẻ đang yêu đều là kẻ ngốc. Nhưng người vẫn chưa yêu như tôi dường như đã biến thành kẻ ngốc một trăm phần trăm rồi.


Tôi ngồi trên bậc ký túc, đợi Hàn Thành Nam quay về. Vì hơi lạnh nên tôi co rúm người lại.


Vừa lạnh, vừa buồn ngủ….Nếu cứ tiếp tục thế này thì nhất định tôi sẽ biến thành cô bé bán diêm.


Thời gian trôi qua từng giây, từng giây, mắt tôi trĩu xuống, dường như thần ngủ đang đứng cách đó không xa, vẫy gọi tôi.


Tôi cố gắng lấy tinh thần, không ngừng nói với mình: Không được ngủ, tuyệt đối không được ngủ.


Tuy nhiên, mặc dù có ý chí như vậy nhưng cuối cùng tôi vẫn thất bại trước tiếng vẫy gọi của thần ngủ.


Tôi mơ màng cảm thấy dường như có người bế mình lên. Tôi muốn mở mắt để nhìn người đó, tôi muốn nói với anh ta là tôi phải ở đây chờ Hàn Thành Nam, xin đừng đưa tôi đi. Nhưng dường như ngay cả chút sức lực ấy tôi cũng không có. Tôi vùng vẫy, nhưng lại không thể mở mắt ra được. Tôi vùng vẫy, vùng vẫy nhưng vô ích, cuối cùng tôi đành phải từ bỏ.


Tôi mơ màng nghe thấy người bế mình lên đang gọi tên mình. Âm thanh ấy có chút thân thuộc, là Hàn Thành Nam sao? Tôi thầm nhủ, tai tôi như bị tắc nghẽn bởi thứ gì đó, tuy có thể nghe thấy có người gọi tên mình, nhưng chỉ là âm thanh rất yếu ớt


Nếu là Hàn Thành Nam thì tôi nên xin lỗi anh. Đúng vậy.




Vì đột nhiên nhớ tới điều đó nên tôi bắt đầu cố gắng mở mắt.


Đôi mắt chìm trong bóng tối trong một thời gian dài bất chợt nhìn thấy anh sáng nên có chút khó thích ứng.


Không đúng. Lúc tôi đợi Hàn Thành Nam quay về rõ ràng là buổi tối. Vì sao ánh sáng buổi tối lại chói mắt như vậy? Lẽ nào là đèn? Nhưng sao đèn có thể phát ra không khí ấm áp như thế?


Dần dần, dường như đôi mắt của tôi đã thích ứng được với ánh sáng này. Tôi từ từ mở mắt, nhưng khi tôi nhìn rõ mọi vật xung quanh thì bỗng nhiên tôi lại muốn nhắm mắt lại.


Bởi vì đôi mắt đáng thương của tôi nhìn thấy…. một người. Nếu không phải vì hoàn cảnh của tôi, thân phận của tôi như hiện nay thì khi nhìn thấy một người như thế này chắc sẽ rất vui. Dù sao thì người xuất hiện trước mắt tôi là hoàng tử trong mộng của biết bao cô gái. Khuôn mặt hoàn mỹ, nụ cười như ánh nắng mặt trời, cái đầu thông minh….dường như tất cả đều hoàn mỹ. Chỉ là bây giờ tôi không có tâm trạng nào để thưởng thức sự hoàn mỹ ấy. Chỉ nhìn thấy anh ta thôi cũng đủ khiến tôi mất hết hồn vía rồi.


Câu nói “nữ sinh Hiểu Ưu” của anh ta không ngừng xoay vòng trong đầu tôi. Đối với tôi, cái người có khuôn mặt như thiên thần này lại đáng sợ giống như ác quỷ vậy.
“Chắc chắn là mình đang mơ…..”


Chắc chắn là tôi đang mơ. Có lẽ ngày hôm qua bị kích động quá lớn vì thế mới mơ ác mộng như thế này. Tôi nhắm mắt lại, sau đó mở ra, hy vọng tên ác quỷ giống như cơn ác mộng trước mắt sẽ biến mất.


Tuy nhiên, khi tôi nhắm mắt lại rồi lại mở ra…..Tên ác quỷ giống như cơn ác mộng vẫn ở trước mặt tôi. Sau đó, tôi lại chọn cách nhắm mắt lại một lần nữa.
“Trời ơi, cầu mong cơn ác mộng này kết thúc nhanh chóng”. Tôi khẽ lẩm nhẩm.
“Hiểu Ưu, không đối diện với hiện thực là không tốt đâu”. Đúng lúc tôi đang thầm cầu mong tất cả mọi thứ trước mắt chỉ là một cơn ác mộng thì một giọng nói như ác quỷ đã đập tan ảo tưởng của tôi.


Tôi vội bật dậy.


“Cậu….tôi….cái đó….”


Khoảnh khắc bật dậy, tôi nhìn thấy vị trí hiện tại của mình. Đây…không phải là chỗ mà tôi chờ Hàn Thành Nam, cũng không phải ký túc của tôi. Đây là? Tôi mơ hồ nhìn tên ác quỷ giống như một cơn ác mộng mà tôi không muốn nhìn thấy một chút nào.


“Vì tối qua nhìn thấy cậu ngủ ngoài ký túc, thấy cậu đáng thương nên bế cậu về. Chỉ có điều, trông cậu như thế mà cũng nặng gớm đấy”. Anh ta đắc trí ngồi xuống ghế sofa cách tôi không xa. Vì sao ở đây lại có sofa? Trong ký túc cũng có sofa? Có lẽ trường học đãi ngộ đặc biệt với những học sinh ưu tú.


Anh chàng này….nói năng còn ác độc hơn cả Hàn Thành Nam.


“Nếu….nếu thấy nặng thì việc gì phải đưa tôi về?” Tôi thẳng thắn nói.


“Không thể để cậu vừa run rẩy vừa ngủ ngoài cửa được”. Giọng nói của anh ta ẩn chứa vẻ khó xử.


Tuy cách nói ấy khiến tôi không vui, nhưng giọng nói của anh ta vẫn khiến tôi cảm thấy thực ra anh ta làm như vậy là muốn tốt cho mình.


Mọi người đều nói anh ta là người nguy hiểm. Nhưng một người nguy hiểm như vậy lại không nỡ nhìn thấy tôi

run rẩy ngủ ngoài cửa mà bế tôi về. Rốt cuộc anh ta là người như thế nào? Có phải là mọi người đều hiểu lầm

anh ta không? Có phải là mọi người đều không hiểu anh ta hoặc cơ bản không nghĩ đến việc hiểu anh ta? Có

phải anh ta là nhân vật giống như trong truyện tranh, thích che giấu nội tâm của mình nhưng thực chất là

người tốt, chỉ có điều mọi người không phát hiện ra điều đó.


Đột nhiên tôi rất muốn hiểu anh ta, mặc dù tôi biết có lẽ như vậy là không thực tế.


“Thôi được, cảm ơn cậu, tôi phải về rồi”.


Tuy nghĩ rằng có thể anh ta là người tốt, có thể có một mặt nào đó không ai biết nhưng với tình hình hiện nay,

tôi làm gì có tâm trạng, dũng khí và thời gian để đi tìm hiểu những chuyện đó? Tuy rằng tôi vẫn rất tò mò.


“Làm gì mà vội thế? Nếu đã ở ký túc của tôi thì cứ từ từ mà tham quan, hơn nữa cũng có thể để cho chúng ta

có thêm một chút thời gian bên nhau”. Anh ta lại bộc lộ bản chất ác quỷ.


Lúc nãy tôi còn thấy có thể anh ta là người tốt, muốn hiểu anh ta hơn, chắc là tôi bị điên mất rồi.


“Tôi thấy không cần đâu, thực ra tôi còn có chuyện phải làm”. Tôi khẽ nói.

“Để tôi đoán bạn Hiểu Ưu của chúng ta có chuyện gì nhé! Dáng vẻ của bạn ngày hôm qua chắc là đang chờ ai

đó, đúng không? Tôi đoán, chắc là bạn đang chờ người bạn cùng phòng họ Hàn nào đó?


Dường như Hạ Dạ Hàn rất thích áp sát người khác lúc nói chuyện, anh ta sợ người khác không nghe thấy sao?

Bởi vì anh ta cách tôi quá gần, nói đúng hơn là anh ta ghé sát vào tai tôi nên tôi có thể cảm nhận được nhịp thở

của anh ta.


“Tôi….tôi đâu có đợi ai?” Tôi chột dạ nói.


Điểm nguy hiểm nhất của anh chàng này là anh ta có thể nhìn thấu tất cả. Anh ta đi guốc trong bụng tôi sao?

Không chỉ biết tôi đang đợi người mà còn biết người mà tôi đang đợi là ai.


“Vậy sao? Vậy thì cậu thích Tiểu Nam chứ?” Anh ta nói một câu kinh thiên động địa.


Tuy những lời nói của anh ta có thể khiến tôi ngạc nhiên vui mừng nhưng không ngờ lần này phải nói là quá đỗi

ngạc nhiên vui mừng.


“Sao có thể thế được?” Quá đỗi ngạc nhiên vui mừng sẽ dẫn đến kết quả gì? Đó là giọng nói quá to, không thể

khống chế được.


Chắc chắn anh ta đi guốc trong bụng tôi. Chuyện này mà anh ta cũng biết?



Không phải là có cái gì tôi cũng viết hết trên mặt đấy chứ?


“Không thể sao?” Anh ta hỏi lại bằng một câu đầy mê hoặc.


“Tôi….là nam sinh. Nam sinh làm sao có thể cùng nam sinh…..” Tôi vừa kích động hét lên vừa giơ thẻ sinh viên

mà mình luôn mang theo bên mình cho anh ta xem. Tôi chỉ vào cột giới tính và không ngừng nhấn mạnh chuyện

mình là nam sinh.


Tôi là nam sinh, tôi là nam sinh….Đên bây giờ, tôi gần như tin chuyện mình là nam sinh rồi. Vì sao anh ta lại

không tin? Rốt cuộc tôi đã làm gì để anh ta chắc chắn tôi là con gái như vậy?


“Tôi cũng đâu có nói cậu không phải là nam sinh đâu, Hiểu Ưu”. Anh ta cười khoái trí.


Khuôn mặt đắc trí của kẻ chiến thắng khiến tôi vô cùng tức giận. Đúng vậy, tôi tức giận, tức giận đến nỗi muốn

để lại dấu tay trên cái khuôn mặt dương dương tự đắc kia. Chỉ có điều, tôi vẫn nghiến răng kiềm chế.


“Tôi không có thời gian thảo luận chuyện ấy với cậu. Tôi còn có chuyện. Tôi đi trước đây”. Tôi nóng lòng muốn

nhanh chóng rời khỏi tên ác quỷ nguy hiểm này, nhưng khi tôi mới đi được hai bước…….


Phía sau có một sức mạnh kéo tôi lại.


Không ngoài dự tính, tôi đổ về sau.


Tuy biết sẽ đổ về sau nhưng dường như tôi không hề lo lắng mình sẽ ngã. Nguyên nhân là gì vậy? Bởi vì tôi biết

nhất định có người giữ tôi.


Trong căn phòng này chỉ có tôi và Hạ Dạ Hàn. Nếu tôi tin có người sẽ đỡ mình, vậy thì có phải điều đó có nghĩa

là tôi tin Hạ Dạ Hàn?

Tôi cảm thấy ngạc nhiên vì mình đã tin cái con người nguy hiểm ấy. Vì sao lại tin anh ta sẽ đỡ mình? Bởi vì anh ta

thấy tôi lạnh, đưa tôi về nên tôi tin sao?


Thực ra, trong lòng tôi vẫn tin anh ta là người tốt. Còn vì sao thì tôi cũng không rõ. Có lẽ đây chính là sự tin

tưởng một cách mù quáng.


Hạ Dạ Hàn không làm cho tôi thất vọng. Anh ta đã đỡ tôi.


Lúc đó tôi có nên mỉm cười, phấn khích nghĩ rằng anh ta đã không phụ sự tin tưởng của mình không? Có lẽ nên

như vậy. Nhưng Hàn Thành Nam không cho tôi cơ hội để mỉm cười, phấn khích.


Rõ ràng là đang ở cùng Hạ Dạ Hàn, vì sao lại xuất hiện một Hàn Thành Nam?



Dường như tất cả đều không bình thường chút nào nhưng nó đã xảy ra.


Vào cái khoảnh khắc Hạ Dạ Hàn đỡ tôi lúc ấy đang đổ ra phía sau thì cánh cửa phòng anh ta mở ra, người đứng

ở cửa không phải ai khác mà chính là bạn cùng phòng yêu quý của tôi, bạn Hàn Thành Nam.


Khoảnh khắc nhìn thấy tôi và Hạ Dạ Hàn, nét mặt của anh biến đổi gần như long trời lở đất. Vốn dĩ một khuôn

mặt không chút biểu cảm đột nhiên trở nên ngỡ ngàng đến nỗi trợn mắt há mồm.


Đôi mắt vốn không được coi là nhỏ trợn trừng trừng, miệng cũng mở to đến nỗi có thể nhét được mấy quả

trứng gà.


“Hai người……”


Anh lại hiểu lầm rồi sao?
 
Rất rõ ràng, nét mặt của anh lúc này chứng tỏ anh….thực sự đã hiểu lầm.
Hiểu lầm ngày hôm qua vẫn chưa được giải thích rõ ràng, nếu hôm nay lại hiểu lầm thì chắc sẽ không thể cứu vãn được. Tôi nhất định phải giải thích với anh.
“Xin lỗi đã làm phiền”.
Đúng lúc tôi định giải thích thì Hàn Thành Nam lại nói câu ấy rồi đóng cửa bỏ đi.
Sao anh ấy có thể đi được chứ?
Vì anh bỏ đi nên một giây sau tôi lao ngay ra ngoài.
Lần này Hạ Dạ Hàn không kéo tôi lại, có lẽ vì anh ta thấy lần này tôi không dễ dàng để cho anh ta kéo lại như thế.
Hàn Thành Nam sẽ đi đâu đây?
Tuy tôi thấy một giây sau mình lao ra ngoài nhưng khi tôi đuổi theo thì lại không nhìn thấy bóng dáng của anh chàng này đâu.
Anh về ký túc rồi sao?
Tôi mang theo một tia hy vọng mở cửa ký túc, tuy nhiên, sau khi mở cánh cửa ấy, nỗi thất vọng lại trào dâng trong lòng.
Căn phòng trống trải, chăn đệm của anh hoàn toàn không có dấu vết được chủ nhân của nó động vào, anh….đêm qua anh không về sao?
Không biết vì sao, nhìn căn phòng như thế này, đột nhiên tôi có cảm giác muốn òa khóc.
Bị anh hiểu lầm tôi ấm ức biết nhường nào. Phải che giấu thân phận tôi đau khổ biết nhường nào. Có lúc tôi thấy dường như mình là người đau khổ nhất thế giới này, đen đủi nhất thế giới này, nhưng vì bên cạnh có một người tên là Hàn Thành Nam nên tôi mới thấy thực ra cuộc sống như thế này cũng rất tốt. Nhưng….nếu không thấy anh ấy đâu, tôi sẽ rất đau lòng.
Nghĩ đến đấy, nước mắt của tôi trào dâng.
Tuy nước mắt tuôn rơi nhưng trong lòng lại rất muốn đi tìm Hàn Thành Nam, vì thế tôi lại chạy ra ngoài.
Vì mới là năm giờ hơn nên sân trường không có người. Hàn Thành Nam cao như vậy, chắc chắn sẽ là một mục tiêu rất dễ được chú ý.
Tôi đã chạy khắp trường, khi tôi gần như muốn từ bỏ thì bỗng nhiên nhìn thấy Hàn Thành Nam đang dựa người vào gốc cây và thở hổn hển.
Tôi không nghĩ gì mà lao thẳng ra chỗ anh.
“Hàn….” Lúc tôi đang định gọi tên anh thì đột nhiên anh vừa nhìn thấy tôi là co cẳng chạy.
“Đừng chạy có được không? Chúng ta nói rõ mọi chuyện có được không?” Tôi lớn tiếng nói với Hàn Thành Nam đang quay người chuẩn bị bỏ chạy.
Vì đã khóc, vì vẫn đang khóc nên giọng nói của tôi run rẩy.
“Cậu….” Không biết vì nghe thấy lời tôi nói hay vì nghe thấy giọng nói có lẫn với tiếng khóc mà Hàn Thành Nam quay người lại.
Dường như anh hoàn toàn không ngờ rằng tôi sẽ khóc. Sau khi nhìn thấy tôi khóc, đột nhiên anh tỏ vẻ bối rối không biết phải làm thế nào.
“Có lẽ cậu không tin, nhưng xin cậu hãy tin rằng mình và cậu ta thực sự không có gì”. Tôi nói, nước mắt chảy xuống khóe mi, lăn dài trên má. Tuy giọng nói có lẫn với tiếng sụt sịt nhưng tôi vẫn cố gắng để anh cảm nhận được sự kiên định trong lời nói của mình.
“Cậu và cậu ta, không liên quan đến tôi”. Rõ ràng là nét mặt của anh tỏ ra rất mơ hồ khi nhìn thấy tôi khóc nhưng giọng nói thì vẫn lạnh lùng như thế.
Không liên quan đến anh sao? Rõ ràng là anh rất tức giận.
“Vậy cậu, đừng tức giận có được không?” Giọng nói của tôi đầy vẻ ấm ức.
Có lẽ vì sự lạnh lùng trong giọng nói của anh khiến tôi thấy lời giải thích vốn dĩ rất đơn giản lại khó mở miệng đến thế.
“Tôi không tức giận”. Giọng nói của anh vẫn lạnh lùng, lạnh lùng hơn lúc nãy. Có phải là tôi lại nói sai điều gì không?
Rõ ràng là trên mặt viết bốn chữ lớn “tôi rất tức giận” nhưng miệng lại nhất quyết không chịu nhận.
“Vậy, vì sao hôm qua cậu không về?” Thái độ chết không chịu nhận của anh khiến tôi có cảm giác không thoải mái.
Vì sao anh không thể thẳng thắn nói ra cảm nhận của mình? Nói là anh để ý, như vậy không được sao? Giả vờ không để ý, giả vờ mặc kệ, không những khiến anh không vui mà còn khiến tôi rất buồn.
“Không liên quan đến cậu”. Anh vẫn giữ thái độ lạnh lùng.
Thái độ như vậy giống như một thanh kiếm sắc nhọn đâm thẳng vào ngực tôi. Một câu nói tưởng chừng như đơn giản – “không liên quan đến cậu” dường như đẩy tôi vào một thế giới khác hoàn toàn không liên quan đến anh.
“Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước đây”. Lúc mà nước mắt của tôi không ngừng tuôn rơi thì Hàn Thành Nam lại nói một câu như thế rồi chuẩn bị quay người bước đi.
“Cậu, nhất định cậu phải như vậy sao?” Giọng nói của tôi vì có lẫn tiếng khóc nên có chút run rẩy, nhưng trong sân trường trống trải vấn rất rõ ràng và có sức vang.
Anh quay lưng về phía tôi, không ngoảnh đầu lại, bước chân chuẩn bị rời đi vì lời nói của tôi mà dừng lại.
“Lúc nào cũng nói lạnh lùng như thế dễ chịu lắm sao? Vì sao cậu không nghe mình giải thích? Cứ giận dỗi như thế cậu vui lắm sao? Đừng giận dỗi như trẻ con thế có được không?” Tôi lớn tiếng nói với anh.
“Nếu những lời cậu muốn nói chỉ có vậy, vậy thì, thế nhé”. Anh bước đi.
“Hàn Thành Nam……” Tôi muốn gọi anh nhưng anh đã bỏ đi.
Tôi đứng ngây ở đó, không hiểu vì sao, chỉ biết đứng ngây ở đó.
Tôi hoàn toàn không biết rốt cuộc mình đã làm sai điều gì, cũng không biết rốt cuộc Hàn Thành Nam đang nghĩ gì.
Vốn dĩ một chuyện đơn gian như thế bây giờ lại trở nên phức tạp như thế này. Vốn tưởng rằng có thể giải thích một cách dễ dàng nhưng dường như bây giờ càng ngày càng khó giải thích hơn.
Hàn Thành Nam….hai chúng ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Làm gì có cậu nam sinh nào lại khóc như thế chứ?” Một giọng nói vang lên bên tai tôi, cùng với giọng nói đó là một chiếc khăn trước mắt tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn người đứng cạnh mình. Tôi và Hàn Thành Nam phát sinh mâu thuẫn chính là vì con người này? Tuy quan hệ giữa tôi và Hàn Thành Nam càng ngày càng căng thẳng nhưng tôi lại không hề nghĩ đến chuyện ghét con người này. Tuy rất sợ cái người tên là Hạ Dạ Hàn nhưng tôi chưa bao giờ ghét anh ta.
“Cậu….”
Nước mắt của tôi vẫn tuôn rơi, không có cách nào kiềm chế, giống như vòi nước bị hỏng, muốn đóng cũng không đóng lại được.
“Chỉ là lo cho cậu nên đuổi theo xem thế nào, không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng không nên nhìn”. Giọng nói của anh ta rất bình tĩnh, hoàn toàn không có cảm giác chột dạ vì nghe trộm người khác nói chuyện.
Lo cho tôi sao? Lời nói của anh ta có đáng tin không? Tôi không biết, nhưng tôi vẫn muốn tin. Tôi cầm lấy chiếc khăn tay mà anh ta đưa, lau những dòng nước mắt không ngừng trào ra.
“Vì sao lại lo cho tôi? Vì chúng ta là bạn? hay là vì cái gì khác….” Tôi hỏi câu ấy mà không biết vì sao mình lại hỏi nó.
“Bạn sao?” Đột nhiên khuôn mặt vốn dĩ không chút biểu cảm của anh ta để lộ ra nụ cười giống như mọi ngày.
Trong nụ cười nhìn như có vẻ không hề gì ấy rốt cuộc ẩn giấu điều gì. Dường như tôi chợt hiểu ra chút gì đó. Đó là nỗi niềm mà anh ta cố gắng giấu giếm? Cô đơn, lạnh lùng hoặc là thứ gì đó nhiều hơn thế.
“Không phải sao?” Tôi lại thấy đau lòng. Chúng ta….ngay cả bạn bè cũng không phải sao?
“Có lẽ vậy, tôi cũng không biết. Khóc xong rồi thì mau về đi. Thời gian luyện tập buổi sáng của câu lạc bộ quần vợt sắp đến rồi đấy”. Nói xong anh ta quay người bước đi.
Anh ta, dường như cố né tránh vấn đề có liên quan đến “tình bạn”, giống như Hàn Thành Nam đang né tránh tôi.
Họ….rốt cuộc họ làm sao vậy?
Tôi vốn tưởng rằng mình rất hiểu họ, nhưng đột nhiên hôm nay tôi phát hiện thực ra mình không hề hiểu họ. Vốn tưởng rằng họ chỉ quen dùng tâm trạng khác để che giấu tâm trạng thực của mình, vốn tưởng rằng hiểu rất rõ điều đó nhưng tôi lại quên không tìm hiểu rốt cuộc tâm trạng thực sự của họ là gì.
 
Chương 8. Chúng mình làm lành nhé
(1)
Tôi ngồi một mình dưới gốc cây ở sân vận động.


Dũng khí của con người không phải là vô tận, cũng có lúc nó bị cạn kiệt. Tôi luôn muốn tìm cơ hội giải thích rõ ràng với Hàn Thành Nam, nhưng lần nào tôi cũng nghĩ đến lời nói lạnh lùng của anh và hình ảnh anh bước đi không ngoảnh đầu lại.


Đôi lúc tôi nghĩ, có lẽ, không phải anh hiểu lầm tôi mà tôi đang hiểu lầm điều gì đó. Có lẽ tôi chỉ đơn phương nghĩ rằng có thể anh thích mình, vì thế anh mới hiểu lầm. Dường như tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc có lẽ anh không hề thích mình.


Mấy ngày liền anh không về ký túc, chắc là anh không muốn gặp tôi. Nếu chỉ đơn thuần là ghét, nếu chỉ đơn thuần là hiểu lầm thì anh không nhất thiết không quay về ký túc nữa chứ?


Không về ký túc thì thôi, ngay cả sân quần vợt cũng không thấy bóng dáng đâu. Rõ ràng biết là anh cố tình tránh mặt nhưng lại không có dũng khí để nói gì với anh. Tôi đúng là con ngốc.


Trở thành người xa lạ như thế sao?


Tuy trong lòng tôi rất muốn phủ định nhưng dường như đó là một chuyện không có cách nào có thể ngăn lại được.


“Hiểu Ưu, cậu đã ngồi ngây ra đấy 2 tiếng 32 phút 28 giây rồi đấy”. Một giọng nói ẩn chứa sự giễu cợt vang lên bên tai.


“Tôi đang suy nghĩ”. Không cần nhìn tôi cũng biết người đến phá đám lúc này nhất định là anh chàng tên Hạ Dạ Hàn.


Anh chàng này dường như hoàn toàn ngược lại với Hàn Thành Nam. Dường như anh ta có thể xuất hiện bên cạnh tôi bất cứ lúc nào. Cho dù tôi rất rất không muốn gặp anh ta thì anh ta cũng đến bên tôi rất đúng giờ. Dần dần, dường như tôi đã quen với sự xuất hiện của anh ta. Điều đó có nghĩa là gì? Có nghĩa là thói quen quả là một thứ đáng sợ.


“Nghĩ gì? Nếu là vấn đề trong sách vở thì tôi có thể giúp cậu”. Anh ta nhếch mép cười.


Ngay cả nụ cười đầy hàm ý ấy của anh ta dường như tôi cũng đã quen rồi.


“Vấn đề trong sách vở? Cậu tưởng tôi bị điên à? Tôi đang suy nghĩ một vấn đề rất quan trọng, đừng có làm phiền tôi”. Tôi nói với giọng điệu chẳng tử tế gì.


“Vấn đề quan trọng sẽ là gì nhỉ? Ví dụ chuyện có liên quan đến yêu đương với Tiểu Nam?” Lời nói của anh ta nghe thì có vẻ như vô tình nhưng lại rất dễ đánh trúng chỗ hiểm của tôi.


“Đừng có nói cái kiểu mơ hồ ẩn ý như thế”. Tôi bực tức nói.


Trước mặt con người này dường như tôi hoàn toàn không có bí mật nào. Lẽ nào anh chàng này không thể đừng để ý, cho dù có nhìn thấu thì cũng vờ như không biết gì được hay sao? Thấy tôi luống cuống, hoảng hốt, lo sợ, tức giận thì anh ta vui lắm sao?


“Vấn đề quan trọng như thế đừng nghĩ quá nhiêu, nếu không đầu óc ngu muội của cậu sẽ bị súp pơ đơ đấy”. Anh ta cười và gõ vào đầu tôi.


“Biết thế rồi thì đừng có làm phiền tôi”. Tôi bực tức nói.


“Thế thì đâu có được”. Anh ta phấn khích nói.


“Vì sao?”


Vốn dĩ là một chủ đề rất tẻ nhạt nhưng không hiểu vì sao tôi lại tiếp tục nói với anh chàng này, lại còn không suy nghĩ gì mà hỏi vì sao? Tôi thấy chắc chắn là mình bị điên mất rồi.


“Chuyện này nếu nhất định hỏi vì sao thì dường như sẽ không có ý nghĩa gì nữa. Lẽ nào bạn Hiểu Ưu không cảm nhận được vì sao tôi lại đối xử với bạn thế này sao?” Giọng nói của anh ta lại bắt đầu mê hoặc. Kiếp trước anh ta là hồ ly sao?


Câu nói này của anh ta có ý gì? Cái gì mà “vì sao tôi lại đối xử với bạn….”?


“Nói…nói chuyện thì cứ từ từ mà nói, việc gì phải sát lại gần thế này?” Tôi cẩn thận giữ khoảng cách với anh ta.


Tôi có cảm giác, chỉ cần anh ta lại gần là chắc chắn sẽ có chuyện chẳng lành. Tôi nói như thế là có căn cứ. Mỗi lần anh ta dựa sát vào người tôi là Hàn Thanh Nam sẽ xuất hiện đúng lúc và hiểu lầm tôi. Không hiểu vì sao mà lại trùng hợp như thế.


“Dựa sát như thế này….là sợ người khác không nhìn thấy chúng ta đang thân mật”. Anh ta mỉm cười nói nhưng ánh mắt lại hướng ra xa.
Vì thấy anh ta nhìn ra phía xa, đột nhiên tôi có linh cảm chẳng lành. Tôi cảnh giác dõi theo hướng nhìn của anh thì nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.
Hạ Dạ Hàn….Anh ta cố tình?


Nhìn hình bóng dần khuất xa rồi nhìn người ngồi cạnh đang nhếch mép cười, đột nhiên tôi có cảm giác anh ta cố tình. Có phải là hai lần trước anh ta cũng nhìn thấy Hàn Thành Nam đến, vì thế mới…….


“Cậu” Khoảnh khắc tôi định chất vấn anh ta thì anh ta lại mở miệng trước.


“Muốn hỏi tôi có phải vì nhìn thấy cậu ta nên mới làm như vậy không chứ gì? Nếu tôi nói là không phải thì cậu có tin không?” Giọng nói của anh ta rất bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi khiến người ta rùng mình.


“Tôi…..” Với câu hỏi đó, đột nhiên tôi có cảm giác lúng túng, không dứt khoát.


Nếu “không” là phủ nhận, nếu “có” là thừa nhận, không muốn thừa nhận thì phủ nhận….nhưng anh ta lại không nói gì, chỉ hỏi tôi có tin hay không?


Giọng nói của anh ta rất hờ hững, mắt cũng không nhìn tôi nhưng tôi có thể cảm nhận được rằng anh ta cần câu trả lời của mình.


Có phải là ảo giác của tôi không? Anh ta quan tâm đến việc tôi tin hay không tin anh ta? Chẳng phải anh ta là một người không bao giờ tin bất kỳ ai sao? Vì sao lại quan tâm đến việc người khác có tin mình không?


Có lẽ, anh ta thực sự là một anh chàng muốn giấu suy nghĩ thực của mình, sau đó vờ như không quan tâm đến điều gì, thực ra lại rất quan tâm.


“Thôi, câu hỏi vô nghĩa như thế này có hỏi cũng bằng thừa. Câu trả lời thế nào cũng vậy mà thôi”. Sau khi nói một câu tự chế nhạo mình như vậy, anh ta chuẩn bị bỏ đi.


“Tôi tin cậu…..” Tôi không biết đã nói câu nói ấy như thế nào, chỉ biết rằng nếu tôi không nói thì…..nhất định anh ta sẽ rất đau lòng. Bởi vì thực ra anh ta rất quan tâm đến nó.


Bước chân đang định bước đi bỗng dừng lại.


Dường như anh ta và Hàn Thành Nam đều thích quay lưng về phía tôi, có phải là muốn cho tôi thấy nhìn từ phía sau họ gợi cảm như thế nào ư?


“Tất cả mọi người….đều thật ngốc”. Anh ta không ngoảnh đầu lại, chỉ nói một câu khiến tôi phải vắt óc suy nghĩ.


Thật ngốc?


“Mua bữa trưa rồi, nhớ ăn đấy”. Nói xong anh ta bước đi.


Những anh chàng này….lần nào cũng chỉ nói mập mờ, lần nào cũng khó hiểu như thế. Chỉ có điều….bữa trưa?


Tôi nhìn bên cạnh, không biết có thêm một cái túi từ lúc nào.


Sữa chua hoa quả và bánh pudding? Đều là thứ tôi thích, chỉ là trùng hợp hay thực sự anh ta biết tất cả?


Tôi mơ hồ nhìn theo bóng ánh ta. Tuy không biết rốt cuộc bên trong chiếc mặt nạ kia là con người như thế nào, chỉ có điều, đôi lúc vẫn có thể cảm nhận được sự quan tâm và ấm áp trong sự vô tình của anh ta. Có lẽ đó chính là lý do mà tôi có thể tin anh ta. Bởi vì cảm nhận được tấm lòng của anh ta nên mới nghĩ anh ta không phải là người lạnh lùng.


Tôi cầm bánh pudding lên nhưng lại vô tình nhìn thấy dòng chữ trên đó: “Nghe nói con gái đều thích bánh pudding và sữa chua, vì thế tôi nghĩ nhất định Hiểu Ưu sẽ thích”. Trong nháy mắt, tất cả mọi sự cảm động của tôi vụt tắt.

“Cái đồ đáng chết, anh ta và Hàn Thành Nam là cái đồ không có thuốc chữa”. Tôi nghiến răng nghiến lợi thầm nói với mình. May mà răng của tôi khỏe, nếu không thì đã sớm bị gã chết tiệt này làm cho tức đến rụng hết răng rồi.

Cứ nghĩ đến Hàn Thành Nam là tôi lại thấy tim mình nhói đau. Phải nhanh chóng làm lành, nếu cứ tiếp tục thế này, trong lòng hết chất chứa thứ này lại đến thứ kia, chắc tôi sẽ tâm thần phân liệt mất.


Nhưng phải làm lành thế nào đây?


Tôi không biết rốt cuộc mình đã làm gì để anh ấy giận. Thêm vào đó là anh chàng này không hề có ý muốn làm lành với tôi. Phải làm thế nào mới được đây?


“Minh Hiểu Ưu, hình như dạo này cậu rất thân thiết với Hạ Dạ Hàn”. Lúc tôi vẫn đang than thở vì chuyện của Hàn Thành Nam thì một bóng đen bao trùm lấy tôi, cùng với sự xuất hiện của bóng đen ấy là giọng nói này.


Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào khuôn mặt thô kệch tuy đang mỉm cười nhưng vẫn vô cùng đáng sợ.


“Hội trưởng Hưu Tư”. Anh chàng cao to thế này mà đi lại không phát ra tiếng động gì. Tôi thấy tốt nhất là tôi nên nhanh chóng quen với những người ở đây. Đi lại không có tiếng động, biến hóa xuất quỷ nhập thần, xuất hiện bí hiểm sau lưng, quả là “đáng sợ”.


“Chẳng phải đã nhắc nhở cậu rồi sao? Đừng có lại gần anh chàng này”. Anh ta ngồi xuống cạnh tôi, thân hình cao to gần như chắn hết tất cả ánh mặt trời.


“Cậu ta….dường như không phải loại người mà mọi người nói”. Dường như tôi đang thay Hạ Dạ Hàn giải thích điều gì đó. Tuy rằng tôi cũng thấy lấy lập trường của mình để giải thích cho anh ta có chút gì đó hơi kỳ lạ, đặc biệt là trong tình huống mơ hồ này.


“Đó là vì cậu vẫn chưa biết con người thật của cậu ta….” Dường như hội trưởng Hưu Tư đã trải qua chuyện gì đó. Anh ta nhìn về phía trước, có cảm giác khinh đời giống như cao tăng đắc đạo.


Con người thật của anh ta….Nói ra thì quả thực tôi không hiểu con người thật của anh ta. Tuy tôi đã nghĩ đến việc tìm hiểu anh ta nhưng chưa thực sự làm.


“Hội trưởng, mọi người hiểu con người thật của cậu ta sao?” Đột nhiên tôi mở miệng nói một câu mà ngay cả bản thân mình cũng không biết vì sao mình lại nói như thế.


“Chúng tôi….chính là vì mọi người đều không hiểu nên mới thấy cậu ta đáng sợ”. Hội trưởng Hưu Tư tiếp tục nhìn về phía trước.
 
Không hiểu nên mới thấy đáng sợ. Dường như câu nói ấy của hội trưởng Hưu Tư có ý gì khác.


Nhưng câu nói này của hội trưởng Hưu Tư lại khiến tôi có cảm giác rất tức giận. Chỉ vì không hiểu nên phủ nhận anh ta sao? Chỉ vì không hiểu nên mới kết luận anh ta là người như vậy sao?


“Có phải mọi người chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm hiểu con người thật của cậu ta không?” Ngọn lửa căm giận trong lòng tôi càng ngày càng lớn.


Dường như hội trưởng Hưu Tư không ngờ tôi lại nói câu ấy, vì thế mơ hồ nhìn tôi. Khuôn mặt của tôi ẩn chứa vẻ tức giận không thể kìm nén được, không biết hội trưởng Hưu Tư nhìn rồi có thấy càng mơ hồ hơn không?


“Nếu cậu ta cố tình che giấu thì hà cớ cậu phải cố hiểu bằng được?” Hội trưởng Hưu Tư quay mặt đi, không để ý đến sự tức giận của tôi.




Cố tình che giấu, vì vậy không tìm hiểu sao? Câu nói nghe có vẻ rất có lý của hội trưởng Hưu Tư lại khiến ngọn lửa tức giận của tôi bùng cháy dữ dội. Vì sao ư? Có lẽ vì tôi đã phát hiện điều vô lý trong câu nói nghe có vẻ có lý này. Bởi vì tôi biết, đôi khi, có những chuyện, có lẽ không phải do người ta cố tình che giấu. Chỉ là có một số người, sau khi trải qua chuyện gì đó liền quen với việc che giấu con người thật của mình, không phải vì điều gì khác, chỉ là vì không muốn bị tổn thương.




Đối với những người này, tuy che giấu con người thật của mình, dùng vỏ bọc cứng cáp để bảo vệ mình, tưởng rằng làm như vậy sẽ không bị tổn thương, nhưng vì không còn bị tổn thương nhiều như trước nên nỗi cô đơn cũng theo đó mà tăng lên. Điều đó….có lẽ là khuyết điểm của việc ngụy trang bản thân mình.




Vì nỗi cô đơn tăng lên, dường như những người này càng khao khát được người khác hiểu hơn. Cho dù là cách vỏ bọc rất dày nhưng vẫn hy vọng người khác có thể hiểu được mình. Cho dù chỉ là một người thôi cũng được….



Nhưng câu nói “hà cớ cố hiểu bằng được” đã đập vỡ tất cả hy vọng của anh ta.


Trong khoảnh khắc ấy, dường như tôi có thể cảm nhận được nụ cười của

Hạ Dạ Hàn. Dường như tôi càng muốn tìm hiểu câu chuyện có liên quan đến anh ta.


“Có lẽ chính vì mọi người không hiểu nên cậu ta mới muốn che giấu cũng nên, chẳng phải sao?” Tôi không biết mình muốn hỏi hội trưởng Hưu Tư hay hỏi chính bản thân mình.



“Suy nghĩ của mỗi người không ai giống ai, ngay cả bản thân mình chúng ta còn không thể hiểu được, huống hồ là những người cố tình che giấu bản thân mình?” Lời nói của hội trưởng Hưu Tư dường như ẩn chứa chút thương cảm mơ hồ.


Đột nhiên tôi thấy mọi thứ đều rất mơ hồ. Hội trưởng Hưu Tư xuất hiện một cách mơ hồ, sau đó cùng tôi nói rất nhiều câu mơ hồ.


“Hội trưởng, anh đến tìm tôi là để nói chuyện về Hạ Dạ Hàn sao?”


Vì không muốn tiếp tục chủ đề nói chuyện này, vì sợ rằng nếu tiếp tục nói về Hạ Dạ Hàn thì tôi sẽ lập tức chạy đi hỏi anh ta rốt cuộc bí mật của anh ta là gì nên tôi thấy chuyển chủ đề nói chuyện thì tốt hơn.


“Cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là muốn biết rốt cuộc cậu và Nam làm sao vậy?”


“Chúng tôi?” Tôi mơ hồ nhìn hội trưởng Hưu Tư.
Rất rõ ràng sao?


Gần đây có cảm giác mọi người nhìn chúng tôi bằng ánh mắt khác, thì ra mọi người đều biết tôi và Hàn Thành Nam xảy ra chuyện sao?


“Cậu Nam suốt ngày đến tìm tôi nói muốn chuyển ký túc. Hai người đã xảy ra chuyện gì sao?”


Hàn Thành Nam muốn chuyển ký túc?


Đột nhiên tôi ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc. Tuy anh chàng này rất tức giận nhưng cũng không nhất thiết phải giận đến mức này chứ? Lại còn đòi chuyển ký túc…cái anh chàng này….


Trong khoảnh khắc ấy, đột nhiên tôi có cảm giác bị bỏ rơi.



Anh giống như một đứa trẻ giận hờn vô cớ, có chuyện gì không thể nói rõ ràng được sao? Nhất định phải giận hờn đến mức không thể cứu vãn được sao? Nhất định phải thành ra như thế này sao?


Một tâm trạng vốn đã không bình tĩnh vì biết chuyện Hàn Thành Nam muốn chuyển ký túc lại càng không bình tĩnh hơn.


“Rốt cuộc là chuyện gì? Nam nó chẳng chịu nói gì cả”. Những lời nói quan tâm của hội trưởng Hưu Tư vang lên bên tai nhưng tôi lại chẳng nghe thấy gì cả. Lúc này đây, điều duy nhất tôi nghĩ tới là lập tức đi tìm Hàn Thành Nam để nói cho rõ ràng.
Nhất định phải tìm Hàn Thành Nam để nói cho rõ ràng….



“Hội trưởng, tôi còn có chuyện phải làm, tôi đi trước đây”. Nói xong tôi đứng dậy, chuẩn bị đi tìm Hàn Thành Nam.



“Cậu ta ở tầng thượng của ký túc”. Lúc mà tôi vẫn chưa kịp chạy đi thì đột nhiên hội trưởng Hưu Tư nói câu ấy.



Xem ra những người trong trưởng ngoài việc biết xuất quỷ nhập thần, đi lại không có tiếng động thì còn có thể đoán được suy nghĩ của người khác, chỉ có điều, dường như chuyện này không bao gồm Hàn Thành Nam. Nếu anh ấy có thể hiểu được suy nghĩ của tôi thì có lẽ bây giờ tôi đã không ở đây để cho hội trưởng Hưu Tư nhìn thấu tâm tư của mình.
 
(2)
Tôi chạy lên tầng thượng của ký túc với tốc độ ánh sáng.


Vì sao lại chạy nhanh như thế ư?


Vì tôi rất lo lắng.


Vì sao lại lo lắng ư?


Vì tôi sợ lại không gặp được anh ấy.


Tôi vừa chạy vừa thầm tự hỏi rồi tự trả lời một cách vô nghĩa.


Khi tôi thở hổn hển chạy lên tầng thượng của ký túc thì đột nhiên có cảm giác sợ hãi.


Rốt cuộc tôi đến để xin lỗi hay đến để chất vấn vì sao anh lại giận dữ đến mức như thế này?


Một người vốn dĩ tâm trạng đang rối bời như tôi, một người lúc nào cũng vô tình làm anh tức giận như tôi nên nói gì với anh đây?


Cân nhắc một hồi lâu, tuy vẫn chưa biết nói thế nào nhưng tôi vẫn quyết định gặp anh đã rồi tính.


Tôi rảo bước về phía tầng thường nhưng lại sững sờ khi nhìn thấy một cảnh tượng.


Hàn Thành Nam…. anh ấy đang ngây người đứng bên mép tầng thượng.


Ký túc của chúng tôi, nói là cao thì không cao, nói không cao….nhảy xuống cũng chết người.


Nếu anh chàng này nhảy xuống thật…..


Trong đầu tôi xuất hiện vô số cảnh chết chóc khủng khiếp.


Sau đó tôi không nghĩ ngợi gì mà lao ra.


Tôi tuyệt đối không thể nhìn Hàn Thành Nam nghĩ quẩn được. Tuy anh chàng này nhỏ mọn chết đi được lại còn thích giận rỗi vô cớ, nhưng….nhưng, đối với tôi, anh ấy rất quan trọng.


Có lẽ nghe thấy tiếng bước chân nên lúc tôi vẫn chưa lại gần thì đột nhiên anh ngoảnh đầu lại.


Dường như tôi không ngờ anh chàng này sẽ ngoảnh đầu, tôi muốn dừng chân nhưng phát hiện mình chạy quá nhanh, không thể dừng lại được.


Ack….nếu như thế này thì có lẽ tôi sẽ nhảy xuống trước Hàn Thành Nam.


Con người mỗi khi gặp nguy hiểm đều nhắm mắt lại theo thói quen. Tôi là người, dĩ nhiên cũng không ngoại lệ. Tôi nhắm mắt, không dám nhìn mình đã rơi xuống từ tòa nhà cao tầng nào này như thế nào.


Theo tôi được biết cảm giác nhảy lầu sẽ là thời gian chậm lại, nổi gió khắp người, cảm giác mất trọng lượng hoàn toàn, nhưng bây giờ tôi không có cảm giác ấy?


Tôi mơ màng mở mắt, nhìn thấy Hàn Thành Nam với khuôn mặt dữ tợn đang túm chặt lấy tôi, dường như là sợ tôi sẽ rơi xuống.


Anh chàng này….lúc nào cũng khiến người khác cảm động như thế.


“Cậu không muốn sống à?” Anh tức giận nói.


Không muốn sống là anh chứ? Tôi nghĩ vậy nhưng không dám nói ra. Dù sao thì bây giờ anh chàng này là ân nhân cứu mạng của tôi.


“Cái….cái đó….cậu, cậu ở đây làm gì?” Tôi cẩn thận hỏi.


Khi tôi nhìn thẳng vào mắt anh, anh lạnh lùng quay mặt đi.


Nhỏ mọn….nhỏ mọn…vô cùng nhỏ mọn…..


Nhất định phải dùng thái độ này để nói chuyện với tôi sao? Chỉ có điều….trong lòng tôi cũng có đôi chút an ủi, dù sao thì nói chuyện với những lời lẽ không mấy tốt đẹp như thế này còn tốt hơn là lạnh lùng quay lưng vào mặt.


“….thực ra, mình….mình có chuyện muốn nói với cậu”.


Dường như gần đây tôi có một cái tật, đó là cứ nói vào vấn đề chính là tôi lại lắp ba lắp bắp như gà mắc tóc.


“Tôi không có gì để nói với cậu”. Nói xong anh đi về phía cửa tầng thượng.


Cái gì cơ. Vừa nãy tôi vẫn còn lo anh chàng này sẽ nghĩ quẩn, tôi thấy chắc chắn là mình bị điên nên mới nghĩ vậy? Loại người nhỏ nhen như anh ta sao có thể áy náy vì người khác được?


“Ơ…ơ…..đừng, đừng nói như thế mà”. Tôi vừa cười trừ vừa chạy đến trước mặt anh, ngăn bước chân của anh.


Anh lạnh lùng nhìn người đang đứng chắn đường là tôi. Thú thực tôi thực sự rất không thích ánh mắt của anh lúc này. 1/10 lạnh lùng. 2/10 mệt mỏi, 3/10 chán ngán, còn có 4/10 gì đó nhỉ? Tôi cũng không rõ.


Mặc dù ánh mắt của anh như vậy nhưng tôi quyết không từ bỏ.


Tôi hít một hơi thật sâu, làm một động tác ngờ ngệch nhất nhưng cũng dũng cảm nhất từ trước tới nay.


Tôi cúi người xuống, cơ thể gấp thành góc 900, sau đó giơ tay phải ra trước mặt Hàn Thành Nam.


“Xin cậu….hãy làm lành với mình”. Vì tư thế này mà tôi không thể nhìn thấy nét mặt của Hàn Thành Nam.


Lúc này, khuôn mặt đẹp trai của anh có xuất hiện vẻ cảm động không nhỉ? Nếu anh cảm động thì anh sẽ nói gì đây?


“…..là nỗi của mình, mình nên cầu xin cậu tha thứ mới đúng”. Anh nói như vậy, sau đó là một nụ hôn nồng cháy hoặc một cái ôm thắm thiết.


Ack….háo sắc….háo sắc. Mình đúng là kẻ háo sắc, vì sao lúc nào trong đầu cũng nghĩ những thứ lung tung lộn xộn như thế này.


Một lúc lâu Hàn Thành Nam không nói gì.


Anh…..không biết anh sẽ đáp lại như thế nào.


“…tuy….tuy mình không biết rốt cuộc vì sao cậu lại tức giận, nhưng mình đã tự kiểm điểm lại rồi. Xin xậu….quay lại có được không?” Tôi cố gắng lấy chút dũng khí cuối cùng.


Nếu anh mà không nói gì nữa thì thực sự tôi không biết phải nói như thế nào.


“Không phải…..”


Lúc mà cánh tay đang giơ ra của tôi mỏi rã rời thì đột nhiên Hàn Thành Nam mở miệng nói.


Tôi ngẩng đầu, mơ màng nhìn anh.




Anh mím chặt môi, dường như đang cố che giấu cảm xúc gì đó.


“Hả?”


Anh nói không phải…..rốt cuộc cái gì không phải? Thực sự nghi ngờ về khả năng biểu đạt ngôn ngữ của anh chàng này.




“Không phải lỗi của cậu, vì thế, cậu không cần phải xin lỗi”. Nói xong anh định đi vòng qua người tôi.


Tuy nhiên, tôi không để cho anh có cơ hội ấy. Khoảnh khắc anh định đi vòng qua người tôi, tôi đã kéo áo anh.


“Chờ một chút”.


Anh dừng bước, không biết vì tôi kéo áo anh hay vì lời nói của tôi.


“Mình……”


“Sắp đến giờ vào học, tôi phải vào lớp rồi”. Anh khẽ nói.


“Đừng đi….” Tôi cũng khẽ nói.


Tôi cố gắng tóm lấy vạt áo của anh, nhưng anh lại cố gắng đi lên phía trước.


Tôi và anh giữ tư thế giằng co này. Đầu óc tôi rối bời, nên nói gì để giữ anh lại đây? Nhưng tôi đã cầu xin anh đừng đi rồi mà.


Anh kéo rất mạnh, đúng lúc mà vạt áo của anh tuột khỏi tay tôi….


“Mình muốn ở bên cậu”. Bỗng nhiên tôi nói một câu mà ngay cả bản thân mình cũng không ngờ tới.


Tôi…..sao tôi có thể nói như vậy được chứ? Nhiệt độ trên mặt tôi tăng vọt.


“Cậu….cậu đang nói gì?” Hàn Thành Nam quyết dứt áo ra đi đột nhiên dừng lại, quay người nhìn tôi. Anh chàng này….dường như mặt còn đỏ hơn cả tôi.


“Mình….chỉ là mình….” Lần này thì đúng là bối rối.


Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Hàn Thành Nam trông mới đáng yêu làm sao. Anh chàng này sao lại hay e thẹn thế nhỉ?


“Đừng có nói những lời kỳ cục như thế…..” Anh căng thẳng nói.


Những lời kỳ cục như thế?


Chẳng qua tôi chỉ nói là muốn ở bên anh mà thôi. Đợi đã….muốn ở bên anh? Vì sao nghe có chút gì đó như đang tỏ tình vậy nhỉ? Tỏ tình….hai cái má đỏ ửng của tôi nóng bừng lên.


“Cái đó mình….mình….mình….mình không có ý đó”. Hai má tôi đỏ ửng, tim đập rộn ràng, lại còn bối rối khoa chân múa tay muốn giải thích với anh. Nhưng mặt anh đỏ bừng, miệng há hốc, rõ ràng là hiểu lầm.


Không được, phải nhanh chóng nói cho rõ ràng, nếu không tim cứ đập loạn nhịp như thế này thì chắc là chết mất.


“Thực ra….cái đó….cậu cũng biết đấy, mình là con gái. Vì thế nếu cậu tức giận, muốn trả thù mình, sau đó nói chuyện của mình cho mọi người thì mình sẽ thấy rất phiền phức”. Tôi mơ hồ nói ra những lời không đầu không đuôi mà không hiểu vì sao.


“Cậu….chỉ vì bản thân mình nên mới nói những lời này sao?” Đột nhiên khuôn mặt của Hàn Thành Nam chuyển từ màu đỏ sang màu đen.


Anh chàng này thay đổi gì mà nhanh dữ vậy. Không phải là bị ốm đấy chứ? Có bôi kem thì cũng không nhanh đến thế.


Nhìn khuôn mặt đen như than của anh, đột nhiên tôi ý thức được rằng mình lại nói sai.


Làm thế nào bây giờ?


“Cậu đúng là đồ ngốc….từ nay chúng ta không còn quan hệ gì hết”. Anh lớn tiếng hét rồi biến mất với tốc độ ánh sáng.


Lại hiểu lầm rồi sao?




Lần này, dường như đã rạn nứt hoàn toàn….


Trời ơi! Rốt cuộc tôi đã làm gì, lao đến trước mặt Hàn Thành Nam như một con ngốc, sau đó nói toàn những lời vô ích, cuối cùng lại làm cho anh ấy giận dữ đến thế.


Tôi thấy mình giống như một kẻ không có đầu óc. Nếu có đầu óc thì làm sao có thể làm cho một người tức giận hết lần này đến lần khác? Nếu có đầu óc thì làm sao có thể để cho mọi hiểu lầm cứ chồng chéo lên nhau thế này?
 
(3)
Tôi buồn rầu bước xuống tầng thượng.


Ngốc ngếch….ngu độn…..


Tôi không ngừng mắng **** mình…..


“Đánh….”


“Đánh chết cậu ta….”


“Khụ…..”


Ở hàng lang tầng bảy vang lên tiếng người nói.


Chẳng phải lúc này mọi người đều vào lớp rồi sao, vì sao vẫn còn có những tiếng động này?


Không hiểu vì sao bỗng nhiên tôi thấy rất tò mò. Cũng không hẳn là tò mò, giọng nói này rất quen, hình như là người tôi quen.


Tôi đi từng bước từng bước về phía đó.


Trong phòng tắm ở cuối ký túc, mấy anh chàng cao to đang vây quanh một người.


Dường như tôi mơ hồ nhìn thấy người đứng ở giữa.


Người đó….chính là….


“Hạ Dạ Hàn?” Đột nhiên tôi thốt lên.


Vì tôi thốt lên ba tiếng ấy nên mấy anh chàng cao to kia đột nhiên quay lại nhìn tôi. Vì họ quay người lại nên tôi nhìn rõ người bị vây ở giữa.


Đó là….


Mái tóc đen nhanh bết dính bởi vết máu đỏ tươi, khuôn mặt trắng mịn cũng dính đầy vết chân và vết máu. Đôi mắt sâu và trong veo lúc này đang nhắm nghiền lại. Đôi môi bóng mịn như thạch cũng bị nứt ra. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với anh ta?


Bỗng chốc, tôi có cảm giác như máu của mình đang chảy ngược lại. Ngọn lửa căm giận cũng bùng lên.


“Các người đang làm gì?” Tôi lớn tiếng gào thét, sau đó chạy đến bên Hạ Dạ Hàn.


Rốt cuộc anh ta đã bị đánh bao nhiêu cái? Chiếc áo sơ mi trắng gần như biến thành màu đỏ sậm, vết chân, vết máu dính đầy áo.


“Thằng ranh này từ đâu chui ra, nếu biết điều thì mau cút đi”. Lúc tôi lao vào vòng vây đến bên cạnh Hạ Dạ Hàn, muốn đỡ anh ta dậy thì một giọng nói vang lên trên đầu tôi.


Tôi giận dữ nhìn người đó, muốn dùng ánh mắt hung thần gian ác mà tôi chưa bao giờ dùng đến để giết chết anh ta.


Tôi đoán, cho dù lúc này tôi rất tức giận thì ánh mắt của tôi cũng không có khả năng sát thương. Nếu không vì sao khi tôi nhìn vào cãi gã giống như đại ca của bang xã hội đen thì gã ta lại không hề cảm thấy run sợ?


“Hứ, ánh mắt kiểu gì thế? Lại còn dám không phục? Có tin là tao sẽ đánh cả hai chúng mày không?” Cái gã giống như đại ca của bang xã hội đen hung dữ nói.


Đánh cả hai đứa chúng mày? Nhìn xung quanh một, hai, ba, bốn, năm. Năm thằng cao to có thằng nào không hung thần gian ác? Tôi nghĩ nếu bị chúng đánh thì chắc sẽ rất đau.


Tôi là người vốn rất nhút nhát. Đối đầu với những người này không phải là chuyện mà tôi hay làm. Nhưng….để mặc cho họ đánh Hạ Dạ Hàn như thế này sao? Tôi không làm được.


Sau nửa giây cân nhắc, tôi quyết định…..


“Muốn đánh thì đánh, đừng đánh cậu ta, các người muốn đánh tôi thế nào thì đánh”. Tôi tỏ ra rất oai hùng, tráng sĩ một đi không trở lại.


“Hôm nay đúng là gặp thằng không sợ chết”. Cái gã dữ tợn giống như đại ca của bang xã hội đen nói ra một câu khiến người khác phải rùng mình sợ hãi.


Không sợ chết?


Thú thật, thực ra tôi rất sợ.


Nhưng tình hình lúc này không thể thay đổi được. Nhìn đám người vây quanh, ai ai cũng nắm tay chặt, phát ra tiếng kêu khục khục, tôi có thể biết trước được mình sẽ chết thảm như thế nào. Cứ tưởng rằng những bọn đầu trâu mặt ngựa chỉ có trong phim xã hội đen, bây giờ lại xuất hiện trước mặt tôi như đang đóng phim vậy, không biết chúng có súng không nhỉ? Không biết chúng có thể chỉ dùng một tay mà nhấc bổng tôi lên được không? Trong đầu tôi toàn là cảnh tượng tanh máu. Những cảnh tượng này khiến chân tôi nhũn ra.


Chỉ có điều chuyện đã đến nước này, nếu đã không còn đường lùi, vậy thì phong ba bão táp cứ dữ dội ập xuống đi.
Tôi đứng chắn trước mặt Hạ Dạ Hàn, nhìn chúng với ánh mắt khinh thường. Nói là khinh thường thì cũng chỉ là nét mặt, thực ra trong lòng tôi lúc ấy thấp thỏm không yên.


“Hứ…được thôi, đúng là thẳng nhãi không biết lễ độ”. Khoảnh khắc câu nói ấy lọt vào tai tôi, cú đấm của hắn cũng giáng xuống người tôi, sau đó….là những cú đấm như mưa tuôn bão táp.


Những cú đấm ấy đau hơn gấp mấy trăm lần tưởng tượng của tôi. Tôi chưa bao giờ nếm trải cảm giác này.


Rốt cuộc Hạ Dạ Hàn đã bị giáng bao nhiêu cú đấm? Rốt cuộc là vì sao mà lại bị đánh chết? Tôi….cố gắng nghĩ đến điều này, nhưng, dường như cố nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được. Rõ ràng là một người miệng lúc nào cũng nở nụ cười, vì sao lại bị đánh chết? Có phải điều này liên quan đến sự lạnh lùng trong ánh mắt của anh ta không?


Nhịp thở thoi thóp của Hạ Dạ Hàn vẫn còn vang lên bên tai tôi, có lẽ nào nỗi đau trong tim anh ta còn lớn hơn nỗi đau thể xác? Nghĩ đến đấy, đột nhiên tôi có cảm giác đau lòng.


Dần dần, những cú đấm này chậm lại, có lẽ vì bọn chúng đã đánh mệt rồi.


“Thằng oắt này rất biết chịu đựng. Hôm nay đến đây thôi, tao sẽ không tha cho chúng mày dễ dàng như thế này đâu”. Bên tai vang lên giọng nói như cứu vớt, sau đó là tiếng bước chân của chúng lúc rời đi.


Cảm giác đau đớn khắp mình mẩy khiến tôi không còn sức để đứng dậy. Tôi chưa bao giờ có cảm giác như thế này…
.
Tôi nghiến rắng, gần như dùng hết tất cả sức lực mới đứng dậy được.


“Hạ Dạ Hàn….cậu vẫn ổn chứ?” Tôi cố nén đau đớn, khẽ hỏi Hạ Dạ Hàn.


Hạ Dạ Hàn ngồi dưới đất, từ từ mở mắt, ánh mắt vẫn lạnh lùng như thế.


“Cậu thật ngốc…..” Nhìn thấy tôi, anh ta mở miệng nói ba chữ ấy, vẫn là nụ cười quen thuộc.


Nếu bỏ qua những vết máu trên khuôn mặt anh ta thì tôi vẫn tưởng rằng chúng tôi lại quay lại lúc ăn trưa, nhưng…..những vết máu đã khô trên khuôn mặt tiều tụy ấy khiến tôi không thể nào bỏ qua được.


“Rốt cuộc….vì sao?” Có lẽ vì con gái nhìn thấy máu đều muốn khóc, đột nhiên tôi bật khóc mà không hiểu vì sao.


“Không cần phải vì tôi mà làm như thế….” Dường như anh ta cố gắng hết sức mới nói được câu ấy.


Anh cố gắng giơ tay phải lên vuốt má tôi, dường như muốn lau nước mắt cho tôi. Tay anh rất lạnh, nhẹ nhàng lướt qua má tôi khiến tôi có cảm giác thương cảm mơ hồ.


Không cần thiết sao?


Dường như anh đã quen với việc bị mọi người bỏ rơi, vì thế mới nói những lời như thế.


“Bởi vì chúng ta là bạn. Nếu là bạn thì nên làm như thế, sao có thể nói là không cần thiết được?” Bởi vì mặt tôi cũng bị đấm nên ngay cả mỉm cười cũng thấy khó khăn.


“Là bạn sao?”



Khoảnh khắc nghe tôi nói câu ấy, đột nhiên anh ngây người, vẻ lạnh lùng trong ánh mắt cũng tan biến. Tuy ánh mắt đầy vẻ mơ màng nhưng tôi nghĩ….như thế còn tốt hơn lạnh lùng nhiều.


“Ánh mắt đừng lạnh lùng nữa….ấm áp một chút được không?” Dường như tôi đã không thể không chế được mình, dù là thân thể hay đầu óc.
Sau đó, thế giới của tôi đột nhiên biến thành màu đen. Có phải là đèn hỏng không? Hình như không phải, tôi đang nhắm mắt cơ mà.


Không biết vì sao tôi thấy rất mệt, rất mệt….tôi muốn nghỉ ngơi. Tuy không nhìn thấy gì, tuy chỉ là mơ màng, nhưng vẫn có cảm giác.


Dường như tôi ngã vào một vòng tay. Dường như tôi được ai đó ôm rất chặt.


Là ai được nhỉ?




Hàn Thành Nam sao?


Không phải….là Hạ Dạ Hàn chứ?



Tôi mơ màng cảm thấy cái ôm đó mỗi lúc một chặt hơn.


Nếu là Hạ Dạ Hàn thì lần này…..thực sự anh ấy đã có niềm tin rồi.



Tuy nỗi đau đớn về thể xác khiến tôi không thể gắng gượng được nhưng nghĩ đến việc vì chuyện này mà Hạ Dạ Hàn có thể tin tưởng người khác, vì chuyện này mà không còn giấu mình trong vỏ bọc lạnh lùng thì tôi thấy rất xứng đáng.


Dường như….đây là chuyện duy nhất mà tôi đã làm đúng trong nhiều ngày nay.


Đột nhiên cảm thấy được an ủi.


Vì chút an ủi này mà tôi rơi vào trạng thái hôn mê sau khi đã cảm thấy yên tâm.
 
(4)
Có lẽ bây giờ tôi đã ngủ, vì ngủ nên mới không đau như thế.


Rốt cuộc vì lý do này mà tôi mất đi cảm giác hay vì quá đau mà mất đi cảm giác, tôi cũng không rõ nữa. Tôi chỉ biết khi tôi mở mắt ra…..


Giường trắng, gối trắng, chăn trăng…..hoàn toàn là một nơi không có sự sáng tạo. Tôi nghĩ có lẽ tất cả các bệnh viện trên thế giới đều như thế này.


Tôi vừa than thở vừa ngồi dậy.


“Ui a…..” Lúc ngồi dậy, tôi thấy người đau ê ẩm.


Vì sao lại đau thế này nhỉ? Bỗng nhiên tôi nhớ lại chuyện đã xảy ra, dường như….tôi bị đánh. Đúng, không sai, bị đánh, bị một đám người đánh.
Tôi nhớ, sau đó….


“Hạ Dạ Hàn….” Đúng, rõ ràng là tôi ở cùng Hạ Dạ Hàn. Anh ta….đâu rồi? Không biết đã xảy ra chuyện gì? Trong lòng tôi thấy rất căng thẳng.


“Cậu ta ở phòng bệnh khác”. Đột nhiên một giọng nói vang lên ở cửa.


Đó là…..Hàn Thành Nam?


“Hàn……”


Vừa nãy tôi gọi tên Hạ Dạ Hàn chắc là anh ấy đã nghe thấy.


Bỗng nhiên, khó xử trở thành tình thế duy nhất giữa tôi và Hàn Thành Nam.


Không biết vì sao gần đây tôi và Hàn Thành Nam lại thường xuyên rơi vào tình thế này. Cho dù tôi có vắt óc suy nghĩ, muốn xoa dịu tình hình nhưng dường như tất cả đều vô ích. Dù sao có rất nhiều chuyện nếu chỉ dựa vào một phía thì hoàn toàn không thể khống chế được.


“Cậu không sao chứ?” Lúc không khí sắp rơi vào âm độ thì đột nhiên anh mở miệng nói.
Đó có được coi là câu nói của người không? Nhìn tôi thế này, từ trên xuống dưới, có chỗ nào giống như không sao không?


Chỉ có điều, tôi có thể hiểu câu nói ấy là lời quan tâm không? Vì sao anh ấy lại xuất hiện ở đây? Trước khi tôi ngất đi, rõ ràng là anh nói phải vào lớp, vậy thì, điều đó có nghĩa là….anh quan tâm tới tôi, đúng không?
Trong khoảnh khắc ấy, dường như tôi chợt nhìn thấy ánh sáng trong mối quan hệ của hai chúng tôi.


Anh quan tâm đến tôi như thế, để ý đến tôi như thế, điều đó có nghĩa là đối với anh tôi là người quan trọng không thể thiếu?


“Không, không sao….cậu quan tâm đến mình sao?” Tôi nhìn anh và nói
Căn cứ vào kinh nghiệm của tôi thì chắc chắn anh chàng này sẽ phủ định, bởi vì anh ấy là một người kỳ cục và rất hay e thẹn.


“Không phải…..”


Quả nhiên không ngoài dự đoán, anh chàng này lập tức đỏ mặt phủ nhận.


“Vậy thì cậu đến đây làm gì?” Tôi đắc trí nói.


Đã bao lâu không được nhìn thấy anh ấy đỏ mặt đáp lại lời mình rồi nhỉ?
“Tôi….tôi chỉ đến để nói với cậu, tôi sẽ không vì chuyện cậu và Hạ Dạ Hàn ở bên nhau mà vạch trần thân phận của cậu”. Anh ấp úng nói.


Vì câu nói ấy của anh, tâm trạng nhẹ nhõm của tôi bỗng chốc biến mất, niềm vui sướng trong lòng cũng nhường chỗ cho nỗi tức giận.



Từ trước tới nay, tôi thấy mình giống như một con ngốc trước mặt anh. Nhưng không ngờ anh còn ngốc hơn cả tôi. Trước câu nói ngốc nghếch này của anh, quả thực tôi không biết nên đáp lại như thế nào.


Vốn dĩ nên giận dữ quát lên với anh, nên hỏi anh vì sao lại như thế này, nhưng khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt đượm buồn của anh, đột nhiên tôi thấy dường như mình không thể nói được điều gì.


“Giường của tôi vẫn còn trống đấy, sau này hãy sống thật tốt với Hạ Dạ Hàn”. Đúng lúc tôi đang nghĩ không biết nên nói gì để anh hiểu tâm trạng của mình thì anh lại nói ra những lời như thế.


Ngọn lửa tức giận vốn dĩ vụt tắt vì nét thương cảm trên khuôn mặt anh đột nhiên lại bùng cháy. Sao…sao anh có thể nói ra những lời vô trách nhiệm như thế? Thực sự anh không hiểu tâm tư của tôi sao?


Tôi mặc kệ nỗi đau trên cơ thể mình, nhảy xuống giường, túm lấy vạt áo anh một cách thô lỗ.


“Vì sao lúc nào cậu cũng thích làm theo ý mình? Lần nào cũng chỉ nói những lời như thế, lần nào cũng tự mình quyết định mọi chuyện, lần nào….cũng khiến tôi thấy mình giống như kẻ ngốc”. Nước mắt của tôi lăn dài trên má, những vết thương trên khuôn mặt vì nước mắt chảy xuống mà đau rát.


Vì những lời nói của tôi mà Hàn Thành Nam ngây người không nói gì. Dường như anh chưa bao giờ nghĩ rằng tôi lại tức giận như vậy. Trong mắt anh, rốt cuộc tình cảm mà tôi dành cho anh là gì?


“Cậu….tôi….” Anh ấp úng, không biết phải nói gì.


“Tôi…...tôi nói sẽ sống tốt với Hạ Dạ Hàn khi nào?” Rõ ràng là tôi quan tâm tới anh, tại sao anh lại không hiểu cơ chứ? Đẩy tôi ra như một kẻ ngốc, đó là những điều anh muốn sao? Hay là….thực sự tôi khiến anh cảm thấy khó xử như thế?


“Cậu…..” Vì những lời nói của tôi mà Hàn Thành Nam càng mơ hồ hơn.


Tuy nhiên cùng với tiếng “cậu” mơ hồ là…….


“Phịch…..” Dường như có thứ gì đó rơi xuống đất.


Gần như trong cùng một khoảnh khắc, cả tôi và Hàn Thành Nam đều nhìn về phía phát ra âm thanh.


Chỉ thấy Hạ Dạ Hàn đứng ngây ở cửa, dường như ánh mắt lạnh lùng hơn trước đây. Sự lạnh lùng ấy giống như không có tiêu cự, khiến người ta không khỏi rùng mình.


Tuy nhiên, khi chúng tôi hướng ánh nhìn về phía anh ta, đột nhiên khóe môi anh ta nhếch lên. Đó là đường cong hoàn mỹ, đường cong hoàn mỹ của riêng Hạ Dạ Hàn.


Nhưng đường cong ấy khiến tôi thấy sợ hãi.


“A, tốt quá, cuối cùng thì cậu đã tỉnh lại rồi”. Sau vài giây nhìn thẳng vào mắt nhau, đột nhiên anh ta vừa cười vừa nói những lời như thế.


Nụ cười lạnh đến thấu xương ấy, tôi có thể cảm nhận được, chắc chắn là vừa nãy anh ta đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa tôi và Hàn Thành Nam, nghe thấy câu nói “Tôi… nói sẽ sống tốt với Hạ Dạ Hàn khi nào”.


Anh ta….đã hiểu lầm, hơn nữa hiểu lầm rất nghiêm trọng.
“Thực ra tôi còn có chuyện, nếu Tiểu Nam đã ở đây rồi, vậy tôi đi trước đây”. Nói xong anh ta quay người định bỏ đi.


“Này…..”


Tôi nên giải thích điều gì đó.


Vốn dĩ…vì chuyện đánh nhau mà anh ấy mới bắt đầu tin tôi. Bây giờ nghe tôi nói như thế, chắc chắn niềm tin ấy sẽ đổ vỡ trong nháy mắt.


Nếu anh ấy hối hận vì đã tin tôi. Nếu anh ấy lại giấu mình trong vỏ bọc…..Vậy thì chắc chắn sau này anh ấy sẽ không thể tin người khác nữa.
Không được, tôi tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.


Với tình hình hiện tại của tôi bây giờ, cử động là rất khó khăn, nhưng vì ánh mắt ấy của Hạ Dạ Hàn……..


Tôi chạy về phía hình bóng sắp biến mất.


“Không phải, không phải như cậu nghĩ đâu, cậu đừng hiểu lầm”. Khó khăn lắm tôi mới đuổi kịp anh, vừa kéo vừa nói như đang tuyên bố một điều gì đó vậy.


“Tôi không hiểu lầm gì cả”. Đột nhiên Hạ Dạ Hàn quay người lại, mỉm cười với tôi.


Nụ cười của anh….thật gượng gạo….


“Chúng…chúng ta là bạn, thực ra tôi muốn nói điều đó”. Tôi lo lắng nói, sợ anh sẽ hiểu lầm điều gì.


Sau khi nghe tôi nói, nụ cười ấy biến mất, vẻ lạnh lùng bao trùm lên khuôn mặt của anh. Anh không định tiếp tục che giấu tâm tư của mình hay vì trái tim quá băng giá, băng giá đến nỗi không thể che giấu được nữa?


Đột nhiên tôi thấy cảm giác tội lỗi đè nặng nên người mình.


“Dường như….tôi chưa bao giờ nói sẽ làm bạn với cậu”. Anh nói với khuôn mặt không chút biểu cảm.


Lúc này trông anh giống như Sura ở địa ngục khiến tôi kinh hoàng khiếp sợ. Lời nói của anh lạnh lùng đến nỗi có thể khiến tôi đóng băng.


Không phải bạn sao?


“Hạ Dạ Hàn, tôi……”


“Hơn nữa, tôi cũng không nói là ở cùng cậu hay nói những lời như sống thật tốt”. Hình ảnh của tôi phản chiếu trong mắt anh. Tôi bây giờ đã ở trong trạng thái đờ đẫn.


Câu nói này dường như hoàn toàn phân chia ranh giới với tôi. Giọng nói của anh như tê liệt, dường như anh bắt đầu không tin tôi nữa.


“Cậu cũng không cần thiết phải như thế đâu, lúc nào cũng giả bộ đồng tình, thế là đủ rồi”. Nói xong anh quay người bước đi.


Giả bộ sao?


Dường như tôi đã thực sự mất đi lòng tin của anh. Hình bóng của anh thật cô đơn, liệu sau này anh có biến thành người như thế này không?


Tôi nhìn bóng anh dần khuất đi, đột nhiên có cảm giác đau lòng mà không hiểu vì sao. Dường như tất cả đều do tôi tạo ra. Con người ấy…..sau này….


“Tuy tôi không biết vì sao cậu lại đối xử tốt với Hạ Dạ Hàn như vậy, chỉ có điều, cậu đừng quan tâm đến cậu ta. Cậu ta…. là loại người…”.


Giọng nói của Hàn Thành Nam vang lên sau lưng tôi.


Vì câu nói ấy của Hàn Thành Nam mà nỗi bi thương cố kìm nén trong lòng tôi lại bùng lên, nước mắt của tôi tuôn rơi.


“Mình….không thể mặc kệ cậu ta”. Tôi khẽ nói.


“Cậu….ruốt cuộc là vì sao?” Giọng nói của Hàn Thành Nam ẩn chứa vẻ mơ hồ.


Ban đầu tôi cũng không biết vì sao.


Tôi tưởng rằng tôi đối với Hạ Dạ Hàn chỉ đơn thuận là tò mò, chỉ vì anh ta đẹp trai, anh ta thông mình, vì thế tôi mới muốn lại gần anh ta. Chỉ là, khi nhìn thấy hình bóng cô đơn của anh ta lúc nãy, đột nhiên tôi hiểu rằng.


Tôi không thể bỏ rơi anh ấy, không thể để anh ấy cô đơn một mình, bởi vì….


“Bởi vì tôi hiểu….bởi vì tôi cũng cô đơn một mình”.


Chính vì lý do này.


Vì thế tôi mới không thể bỏ rơi anh ấy….không thể nhìn anh ấy cô đơn bước đi.


“Mình là nữ sinh. Nhưng một người rõ ràng là nữ sinh như mình lại đóng giả là nam sinh. Ở đây mình không quen ai, dù đau khổ hay khó khăn mình đều phải đối mặt một mình. Mình thấy sợ, thấy buồn, thấy đau khổ, đó đều là biểu hiện của nỗi cô đơn”. Tôi nói ra những cảm giác đã đè nén trong lòng suốt bấy lâu nay.


Tội sợ, hoàn cảnh như thế này, thân phận như thế này khiến tôi không biết phải đối diện như thế nào. Nhưng….vì sao tôi lại lựa chọn ở lại đây?
“Nhưng một người cô đơn như mình lại vì cậu, vì Hàn Thành Nam cậu đã tiếp nhận tôi, nên mới ở lại đây. Vì cậu nên mình mới thấy nơi đây có ý nghĩa. Vì thế mình không thể để cậu ta một mình, nếu mình cũng bỏ rơi cậu ta thì mình nghĩ cậu ta sẽ không thể tìm thấy vị trí của mình. Mình không thể bỏ rơi cậu ta, giống như cậu không bỏ rơi mình vậy”.


Nói xong tôi bước ra khỏi bệnh viện.


Khuôn mặt vẫn còn những giọt nước mắt, rõ ràng là buổi trưa trời vẫn còn nắng, vậy mà bây giờ lại đổ cơn mưa. Tôi không có ô, nhưng tôi muốn đi, vì thể tôi chỉ có thể đi dưới mưa.


Vết thương trên người đau rát vì nước mưa.


Hạ Dạ Hàn, rốt cuộc anh ấy sẽ đi đâu đây?


Tôi chạy đi như một kẻ điên, trong đầu nghĩ đến tất cả những nơi mà anh ấy có thể đi. Nhưng tôi phát hiện tôi không hề biết nơi nào mà anh có thể đến.


Mưa như trút nước, tôi đứng ngây trên con đường ngoài bệnh viện.
Tôi đứng đó như một đứa trẻ mất hết phương hướng….Tôi không biết mình đã đứng đó bao lâu, tôi chỉ biết rất lâu sau đó, thế giới của mình lại biến thành màu đen, không một chút ánh sáng.
 
Chương 9. Cách người đó mỗi lúc một xa
(1)


Giường trắng, chăn trắng, gối trắng….


Có lẽ là tôi lại một lần nữa tỉnh lại trong bệnh viện, hơn nữa lần này tôi cũng không biết vì sao mình lại ở đây.


Tôi còn nhớ rõ ràng là mình đi tìm Hạ Dạ Hàn, vì sao bây giờ lại ở đây nhỉ?


Tôi mơ màng nhìn xung quanh, cố gắng tìm chút dấu vết nhưng lại vô tình nhìn thấy một hình bóng ở cạnh giường. Hình bóng cô đơn và cao ngạo, chẳng phải là người mà tôi muốn đội mưa đi tìm sao?




“Hạ….” Tôi định nói chuyện nhưng lại phát hiện họng đau rát, không thể nói được lời nào.


Dường như nghe thấy tiếng động, người ngồi cạnh giường bệnh ngoảnh đầu lại.


Nhìn thấy tôi ngồi ngây trên giường, khuôn mặt của anh không bộc lộ một chút vui mừng nào. Qua nét mặt ấy, tôi có thể thấy dường như anh đến không phải vì quan tâm tới tôi.


“Vết thương của cậu bị viêm nhiễm, thêm vào đó bị cảm nặng do ngấm nước mưa, vì thế tạm thời không thể nói được”. Giọng nói của anh ấy hết sức lạnh lùng. Anh không nhìn tôi, hai mắt nhìn ra xa, không biết đang nhìn gì.


Ngấm nước mưa….cảm nặng?


“Hôm qua ngấm nước mưa là vì đi tìm tôi à?” Lúc tôi vẫn chưa hiểu nguyên nhân và kết quả của sự việc thì anh lại nói tiếp.


Câu nói này của anh ta đã nhắc nhở tôi. Tôi còn có chuyện nói với anh ta. Tôi cần phải giải thích với anh ta. Nhưng bây giờ tôi không thể mở miệng, không thể nói được, tôi biết giải thích thế nào đây?


“Không phải là cậu lại định giải thích với tôi điều gì đó chứ?” Anh nhếch mép nhưng vẫn là nụ cười lạnh lùng như lúc đầu, nụ cười có chút chế nhạo.


Tôi gật đầu, quả thực là tôi muốn giải thích với anh.


“Hớ…cậu không cảm nhận được à? Tôi không cần cậu phải giải thích”. Lời nói của anh đầy vẻ bất cần.


Không cần sao?


Nếu không cần vì sao trong ánh mắt lại ẩn chứa vẻ lạnh lùng và đau lòng? Nếu không cần thì sao có thể trở nên lạnh lùng hơn trước đây?


Tôi có rất nhiều điều muốn nói với anh nhưng lại không nói được lời nào.


“Cậu là nữ sinh đúng không? Một người mà ngay cả thân phận cũng phải che giấu thì sao có thể nói thật được chứ? Ngoài thân phận chắc cậu còn che giấu rất nhiều thứ?” Nụ cười của anh chuyển từ chế nhạo sang tàn khốc.


“Tôi……” Họng tôi đau rát như dao đâm vậy. Tuy tôi rất cố gắng nhưng không thể nói được lời nào.


Lời nói của anh khiến tôi hiểu rằng, dù mình có giải thích như thế nào thì….dường như anh ấy cũng không tin. Vì bị tổn thương quá lớn nên mới như vậy sao?


Bây giờ tôi không có cách nào có thể giải thích được.


Tôi chỉ có thể ngây người nhìn anh, nét mặt phẫn nộ nhưng bi thương giống như lưỡi dao sắc nhọn đâm vào người tôi. Tôi chưa bao giờ cảm thấy căm hận bản thân mình vô dụng như thế này, ngay cả một lời giải thích đơn giản cũng không nói được.


“Sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Những hành động này của cậu chỉ khiến tôi thấy mặt giả tạo của cậu mà thôi. Đừng để cậu và tôi trở thành kẻ ngốc. Kết thúc đi”. Anh đến cạnh giường tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi.


Không phải như vậy……


Không phải như thế này…..


Tôi lắc đầu, trong lòng lớn tiếng phủ nhận. Đáng tiếc, anh ấy không nghe thấy tiếng gào thét trong lòng tôi.


“Tạm biệt nhé….Minh Hiểu Ưu….” Anh mỉm cười và nói.


Tôi chưa bao giờ nhìn thấy vẻ thê lương trong nụ cười của anh.


Giọng nói của anh ẩn chứa nỗi cô đơn sâu lắng. Lời tạm biệt ấy khiến tôi có cảm giác dường như sau này chúng tôi vĩnh viễn không thể gặp lại nhau.


Anh quay người, tôi muốn kéo anh lại. Không hiểu vì sao trong lòng tôi lại có một cảm giác rất lạ. Cảm giác nếu không kéo người này lại thì rất có thể sau này sẽ không bao giờ gặp lại nữa.


Nhưng khi tôi muốn giơ tay ra, khi tôi muốn kéo anh thì lại bị nỗi đau đớn của thể xác ngăn lại. Cánh tay của tôi nặng như chì, dù có cố gắng thế nào cũng không thể nhấc lên được.


Tôi chỉ có thể ngây người nhìn anh ấy ra đi, chỉ có thể ngây người nhìn hình bóng của anh biến mất khỏi tầm mắt của mình.


Nước mắt lại chảy xuống, thầm lặng. Tôi không thể lau nước mắt, chỉ có thể để nước mắt lăn dài trên má.


Tôi nắm chặt tay, móng tay cắm vào da thịt, đau buốt….


Tôi ngây người nhìn ra cửa……


Dường như trong lòng vẫn đang hy vọng điều gì đó, hy vọng anh quay lại sao? Hy vọng tất cả đều chưa xảy ra sao? Hay là chỉ hy vọng không ngồi ngây ở đây như thế này, không thể làm gì.


Nước mắt làm nhòa đi tầm nhìn của tôi, nhắm mắt, hy vọng nước mắt ngừng rơi, nhưng phát hiện….bây giờ dù có nhắm mắt thì cũng không giải quyết được vấn đề gì.


“Khóc vì cậu ta sao?” Đột nhiên một giọng nói vang lên bên tai tôi.


Tôi mở mắt, là Hàn Thành Nam với khuôn mặt mơ hồ.


“Cậu….có lúc thật không biết rốt cuộc cậu đang nghĩ gì”. Anh như đang tự lẩm nhẩm một mình, sau đó lau nước mắt cho tôi, khuôn mặt ẩn chứa nhiều biểu cảm đan xen.


Bàn tay của anh không giống bàn tay của Hạ Dạ Hàn. Đối với tôi, bàn tay của anh ấm áp hơn nhiều. Dường như đầu ngón tay mang theo dòng điện, nhẹ lướt trên má khiến tôi có cảm giác tê tê.


Nhìn Hàn Thành Nam, đột nhiên tôi thấy mình thật khờ khạo. Đây là lần đầu tiên khuôn mặt không chút biểu cảm của anh xuất hiện nhiều biểu cảm đan xen như thế này.


Tôi muốn hỏi anh đang nghĩ gì, muốn hỏi anh vì sao lại ở đây nhưng lại không thể nói được.


“Vì sao lại để mình ra nông nỗi này?”



Vì sao lại để mình ra nông nỗi này? Đây cũng là một câu hỏi mà tôi muốn hỏi mình. Đến cuối cùng, làm cho tất cả mọi chuyện rối tung lên, lại còn khiến mình phải nằm liệt giường.


“Có lúc cậu đơn giản đến nỗi dường như có thể dễ dàng nhìn thấu được. Nhưng có lúc tôi lại phát hiện dường như tôi không hề hiểu cậu”. Giọng nói của anh khàn và nhỏ nhưng vẫn rất hay.


Bây giờ tôi rất muốn nói gì đó với Hàn Thành Nam. Mong muốn này vô cùng bức thiết….Lúc này tôi mới thấy giọng nói quan trọng với mình như thế nào.


“Haizzz….” Anh thở dài ngao ngán.


Vì sao lại thở dài? Nhìn những nếp nhăn trên trán anh, tôi thực sự rất muốn đưa tay xoa dịu nó, nhưng tôi lại không làm được.


Bây giờ tôi có nên than thở điều gì không? Sinh mạng thật quý giá? Không, không phải như vậy. Điều mà tôi nghĩ đến bây giờ là có thể nhanh chóng khỏe lại.


“Rốt cuộc phải làm thế nào mới là tốt nhất cho cậu”. Anh buồn rầu nói.
Anh giúp tôi vén những lọn tóc dính nước mắt trên má.


Hình bóng tiều tụy của tôi phản chiếu trong mắt anh. Trong đôi mắt ấy, tôi mới bất lực làm sao?


“Nhìn những gì cậu làm cho Hạ Dạ Hàn, có lẽ, đúng như những gì cậu nghĩ? Cậu có thể vì cậu ta mà thành ra thế này, có lẽ, trong tim cậu, cậu ta quan trọng hơn mình”. Rõ ràng là giọng nói của anh ẩn chứa vẻ khó xử, bối rối.


Anh nói….Đối với tôi Hạ Dạ Hàn quan trọng hơn?


Anh chàng này….đến tận bây giờ mà vẫn chưa hiểu sao?


Lẽ nào những lời trước đây tôi đã nói khi còn ở bệnh viện vẫn chưa đủ rõ ràng sao? Vì những lời nói đã quá rõ ràng này mà khiến Hạ Dạ Hàn hiểu lầm, bây giờ hiểu lầm vẫn chưa được làm rõ. Anh chàng này vẫn không hiểu, không hiểu gì cả.
Vốn tưởng rằng tôi là người ngốc nhất trên thế giới này, nhưng bây giờ tôi mới thấy Hàn Thành Nam còn là người ngốc hơn.


Nếu bây giờ tôi có thể cử động, nếu bây giờ tôi có thể nói chuyện thì thực sự tôi rất muốn nhảy dựng lên nói với anh rằng….anh là người ngốc nhất trên thế giới này.


Nhưng bây giờ tôi lại không thể cử động, cũng không thể nói. Tôi bây giờ chỉ có thể ngồi ngây ra đó nhìn anh, ngồi ngây ra đó nghe anh nói.


“Tuy mình không biết nỗi cô đơn mà cậu nói là gì, nhưng có lẽ mình có thể hiểu được những gì cậu đã làm cho Hạ Dạ Hàn”.


Anh….thực sự hiểu rồi sao? Tôi rất muốn hỏi anh, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của anh….cho dù tôi có thể nói thì cũng không biết lúc này nên nói gì.


“Cậu…hãy cố lên”. Anh gượng cười với tôi.


Nụ cười ấy mới gượng gạo làm sao.


Nét mặt ấy của anh là gì vậy?


Anh đau lòng sao?


Anh….đau lòng vì tôi sao?


Tôi có rất nhiều rất nhiều câu hỏi nhưng chỉ có thể tự hỏi mình.


“Đừng khóc nữa, nước mắt không giải quyết được vấn đề. Chuyện của Hạ Dạ Hàn mình sẽ giúp cậu giải quyết”. Nói xong anh quay người bước đi.


Dù là Hàn Thành Nam hay Hạ Dạ Hàn, tôi đều không có cách nào níu kéo.


Sau đó, tôi lại một lần nữa nhìn bóng Hàn Thành Nam khuất dần.


Hàn Thành Nam, Hạ Dạ Hàn….


Dường như hai anh chàng này đã khiến cuộc sống vốn đã không yên bình của tôi càng trở nên phức tạp hơn. Không đúng, phải nói là long trời lở đất. Ngày nào cũng hiểu lầm, sau đó giải thích, sau đó không giải thích được lại có nhiều hiểu lầm hơn.


Mặc dù vậy, dường như tôi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện trở lại cuộc sống yên bình của mình. Cuộc sống như thế này tuy rất mệt nhưng đối với tôi mà nói nó rất tốt, rất ý nghĩa, chí ít thì còn có họ trong cuộc sống vô vị tẻ nhạt.


Nhưng nếu tôi phải chọn một trong hai người thì sao? Đột nhiên tôi nghĩ đến vấn đề này.


Vốn dĩ câu trả lời của tôi chắc chắn là Hàn Thành Nam. Dù sao thì vì anh tôi mới ở lại đây. Nếu không phải vì anh thì có lẽ tôi đã sớm thu dọn đồ đạc về nhà rồi. Nhưng bây giờ tôi lại thấy do dự với câu trả lời tưởng chừng như chắc chắn ấy. Bởi vì hình bóng cô đơn của Hạ Dạ Hàn….Càng ngày tôi càng không hiểu đối với tôi, rốt cuộc anh ta là một người như thế nào, chiếm vị trí như thế nào trong lòng tôi. Tuy tôi có thể cảm nhận được rằng, tôi đã giành vị trí quan trọng cho Hàn Thành Nam, nhưng mặt khác, nhìn thấy Hạ Dạ Hàn vì tôi nên mới thành ra như vậy, vì tôi nên mới lạnh lùng hơn, tôi lại thấy mình có tình cảm đặc biệt đối với anh ta.


Tôi vốn không phải là một người thông minh, những chuyện đan xen phức tạp như thế này gần như đã dùng hết tất cả tế bào não của tôi. Nhưng cho dù có dùng hết các tế bào não của mình thì tôi cũng không nghĩ ra câu trả lời cuối cùng.


Như thế này có phải là mối tình tay ba không? Những chuyện chỉ có trong phim giờ lại xuất hiện với tôi? Không đúng, dường như không phải thế. Tuy là vấn đề ba người nhưng chí ít trong phim còn có những tình tiết lãng mạn và tỏ tình gì gì đó, nhưng tôi thì sao? Tuy phiền não vì mối quan hệ tay ba nhưng giữa hai anh chàng xoay quanh tôi hoặc là tôi xoay quanh họ thì chẳng hề có một chút lãng mạn nào cả, không có tỏ tình….nếu có thì cũng chỉ là những thứ khiến tôi đau đầu.


Tôi nằm im trên giường, không nhúc nhích, suy ngẫm về khoảng cách giữa mình với Hàn Thành Nam, Hạ Dạ Hàn. Dường như giữa tôi và họ có sợi dây vô hình nào đó, bây giờ những sợi dây ấy đã đan vào nhau, rối tinh lên. Còn có thể tháo gỡ được không? Tôi cũng không biết.


Tuy bây giờ còn một đống câu hỏi đang dày vò tôi nhưng điều mà tôi nên lo lắng nhất bây giờ là tôi không cử động được cũng không nói được. Ở đây lại không có người nào chăm sóc tôi, tôi….sẽ đi vệ sinh bằng cách nào đây?
 

Chủ đề mới

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top