Chẳng bao giờ cậu hiểu tớ đâu…

  • Thread starter Thread starter huetran
  • Ngày gửi Ngày gửi
Vì tớ không tầm thường
Tớ sinh ra và lớn lên trong một gia đình bình thường. Cuộc sống của tớ cũng bình thường như bao người khác. Cậu quen tớ, đồng nghĩa với việc cậu quen một người hết sức bình thường.

Vì bình thường, nên tớ không thể tặng cậu những món quà đắt tiền, sang trọng. Tớ chỉ có thể tặng cậu những đồ “hand-made by tớ”: nhỏ thôi, nhưng chứa đựng cả tấm lòng của tớ.

Vì bình thường, nên tớ sẵn sàng cùng cậu ngồi ăn nơi vỉa hè hay uống nước mía ven đường mà không sợ ô nhiễm.

Vì bình thường, nên tớ không xài đồ hiệu, và đi vũ trường, shopping.. là những từ ngữ rất đỗi lạ lẫm với tớ. Nếu có hỏi tớ về những nơi đó, tớ không biết gì đâu nhé!

Đừng vội nhếch miệng cười nhạt hay mỉa mai cuộc sống và con người của tớ. Tớ sống bình thường, nhưng con người tớ không tầm thường. Và vì tớ là người bình thường, nên tớ và cậu chia tay nhau.

images1693033_vitokotamthuong.jpg


Ảnh minh họa: Blog tác giả - Và vì tớ là người bình thường, nên tớ và cậu chia tay nhau.

Chia tay cậu, tớ học được nhiều điều. Tớ biết thế nào là say rượu. Tớ biết cảm giác nghẹn ngào, là nỗi đau mà tớ đã chịu đựng. Tớ khóc rất to và rất nhiều, sau lúc ấy, tớ thấy khá hơn khi bênh cạnh tớ luôn có người chia sẻ cùng. Tớ cũng hiểu ra một điều, chỉ những người ở bên cạnh tớ lúc tớ khó khăn, mới là những người bạn thật sự.
Chia tay cậu, tớ tưởng mình sẽ đau khổ, hối tiếc, nhung nhớ về quá khứ. Tớ tưởng, tình yêu đối với tớ là tất cả. Tớ nghĩ mình sẽ hận cậu rất nhiều. Nhưng tớ đã nhầm. Tớ nhận ra mình là người không thù dai và cũng rất mau quên. Tớ không hận cậu, và cũng không nhớ cậu nhiều. Tớ phát hiện mình còn nhiều niềm vui thú và hăng say. Tớ bị cuốn vào nhiều việc khác, đôi lúc quên mất rằng mình từng quen một người. Chỉ sau lúc chia tay cậu, tớ mới nhận ra điều đó, nếu trước kia, chắc là không thế đâu.
Chia tay cậu, tớ đã lớn lên rất nhiều từ những nỗi buồn và giọt nước mắt. Khép lại tất cả nỗi đau. Tớ bắt đầu lại tất cả. Tớ học cách quý trọng bản thân mình, học cách yêu thương đến những người xung quanh. Tớ để dành nước mắt mình để khóc khi bà của tớ ngã bệnh, khi mẹ tớ gặp tai nạn, khi bạn của tớ qua đời đột ngột. Đôi lúc, nước mắt lại là cách để tớ thể hiện niềm vui sướng. Tớ khóc khi mình chiến thắng trong cuộc thi. Tớ khóc khi tớ đạt giải thưởng. Tin không cậu?


images1693037_vitokotamthuong1.jpg


Ảnh minh họa: Blog tác giả - Chia tay cậu, tớ đã lớn lên rất nhiều từ những nỗi buồn và giọt nước mắt. Khép lại tất cả nỗi đau. Tớ bắt đầu lại tất cả

Chia tay cậu, tớ học cách chấp nhận và tha thứ. Tớ không đưa ra những câu hỏi “Tại sao” mà tớ biết có những câu hỏi mãi mãi không có câu trả lời. Tớ sẽ chấp nhận những gì đáng để chấp nhận mà sẽ không thắc mắc vì sao. Tha thứ cũng là cách để tớ sống thanh thản hơn. Tớ không để bụng những gì không vừa lòng, thấy và cho qua thôi. Đừng nghĩ tớ hiền lành hay nhu nhược nhé. Tớ chỉ như thế, với những việc tớ thấy cần thiết phải như thế.

Chia tay cậu, tớ quan tâm, lo lắng hơn cho gia đình mình, cho ba mẹ và những người thân. Tớ biết có nhiều người cần có tớ. Nhiều người muốn nhìn tớ, thấy tớ cười, đôi lúc là nhìn tớ khóc. Nhiều người cần trò chuyện, tâm sự cùng tớ, cần tớ cho lời khuyên. Và cũng có nhiều người muốn chửi lộn, thậm chí giằng co với tớ nữa kìa. Tớ vui, vì cuộc sống của tớ là vậy. Nụ cười và giọt nước mắt sẽ xen lẫn vào nhau như một qui luật tự nhiên.

Chia tay cậu, tớ học lại cách yêu thương một người. Tớ sẽ không e ngại, hay sợ bị tổn thương lần nữa. Vì người đến sau không có tội tình gì. Tớ hiểu cảm giác bị tổn thương nên tớ không muốn người khác tổn thương vì tớ. Với một tình yêu mới, tớ sẽ yêu hết lòng như đã yêu cậu, đó là cách yêu của tớ. Tớ biết, mình sẽ được yêu thương và trân trọng bởi một người nào đó, mà bây giờ tớ chưa quen. Vì là yêu, nên tớ sẽ không sợ đau khổ. Có đau khổ mới có hạnh phúc, phải không cậu? Kỉ niệm mãi mãi là kỉ niệm mà thôi.

images1693045_vitokotamthuongwhitemoonlig.jpg


Ảnh minh họa: whitemoonlight - Có đau khổ mới có hạnh phúc, phải không cậu? Kỉ niệm mãi mãi là kỉ niệm mà thôi.

Tình yêu với cậu giờ chỉ là quá khứ. Tớ sẽ sống cho hiện tại và tương lai. Đôi lúc cậu làm tớ tường mình yếu đuối lắm. Nhưng tớ phải cám ơn cậu, vì sau khi chia tay với cậu, tớ biết mình mạnh mẽ thế nào. Không có cậu, tớ vẫn tươi cười và bước tiếp trên con đường của mình. Tớ là mây, và tớ đã bay qua cuộc đời cậu. Mây sẽ trôi, và cuộc sống sẽ tiếp tục. Tình yêu của tớ và cậu không đẹp, nhưng khó quên. Sau này, tớ sẽ nhớ về cậu như một hồi ức tốt đẹp, như một niềm vui nho nhỏ. Cậu sẽ chỉ là một chấm nhỏ trong con tim tớ mà thôi. Không có cậu, tớ vẫn tươi cười và bước tiếp trên con đường của mình. Dù thế nào, tớ và cậu vẫn là bạn. Nếu cậu ngoảnh mặt về quá khứ, hay đối diện với tương lai mà không thấy ai, thì cậu hãy nhìn sang bên cạnh, luôn có tớ kề bên ủng hộ cậu.

Cậu biết vì sao tớ lại làm được tất cả những điều đó không? Đơn giản thôi, vì tớ là người bình thường, và hơn hết, vì tớ không tầm thường.

Nguồn :VNN
 
Trả tình bạn về nơi bắt đầu..

a8tpv3.jpg


Một thời gian dài, nó cắt liên lạc với hắn. Xa rồi những buổi chiều hóng gió trước hành lang sân trường...
Qua rồi những ngày hè rực nắng cùng hắn đạp xe trên con đường rợp bóng cây...Nó đã yêu. Và tất nhiên, "một nửa" của nó không phải là hắn. Một tình yêu diễn biến nhanh như tốc độ của giọt sương trượt trên kẽ lá xanh mịn...Một cảm giác hạnh phúc, phấn chấn và bình yên lạ kì...
Nó yêu anh. Nó cũng thích hắn nữa. Nhưng tình yêu khác với một điều gì đó na ná tình cảm đặc biệt. Từ khi "có chủ", nó ngại khi nói chuyện với hắn, vì một lẽ gì đó mơ hồ. Hắn cảm nhận được sự khác lạ, rồi đau buồn, rồi tập thích nghi, rồi rời xa khỏi cuộc sống của nó, dần dần...
o0o​
Cách đây ba năm, trong một buổi chiều uể oải và chán chường như thường lệ, nó chống cằm online mà tâm hồn cứ trôi dạt nơi đâu. Đang tính tắt PC thì màn hình rung lên, một cái nick lạ...
Một tình tiết không hề mới. Cô gái và chàng trai biết nhau trên mạng, nói chuyện một thời gian dài, cảm thấy nói chuyện hợp nhau, rồi hỏi thăm về sở thích của nhau, và cuối cùng là "hẹn gặp mặt" (chứ không phải hẹn hò nhé!). Chuyện của nó xảy ra y khuôn như vậy. Nhưng chỉ khác một điều, hắn đã biết nó từ trước, và tên này học cùng khối, cách lớp nó chỉ...hai bước chân!
Hoàn toàn bất ngờ. Hắn học kế lớp nó mà nó không hề hay biết...
Mọi chuyện lại diễn ra theo những chiều hướng tích cực, đẹp và lãng mạn như những truyện ngắn tuổi mới lớn. Sáng nào hắn cũng sang nhà rủ nó cùng đi học, ra chơi cùng đứng bên lan can để ngắm trời mây, và cuối tuần đều dạo phố, hoặc ăn uống...Cứ thế, thời gian trôi đi mà nó vẫn không chịu đồng ý rằng hắn đã là một điều gì đó đặc biệt lắm...Bạn bè chọc vui, nó và hắn đều cười, không khẳng định, chẳng phủ nhận. Nó cũng vô tư, chẳng câu nệ gì, vì nó biết hắn chỉ có một người bạn thân là nó, vậy nên chẳng có gì để "thử" xem nó có "iu" hắn không. Chà, gay cấn nhỉ...
Nhưng rồi một ngày nọ, tim nó bỗng loạn nhịp trước một người khác. Nó hạnh phúc.
Và cũng chính từ đó, nó và hắn dần rời xa nhau...
Vài lần, ngồi ôm má nghĩ ngợi, nó cảm thấy...có lỗi với hắn. Vì lẽ gì ư? Vì đã "bỏ bê hắn mà không nói lời nào", rằng là "hắn là bạn thân, chỉ vì có người yêu mà lạnh lùng, xa cách hắn thì quả là xấu xa quá...". Nhưng nó không thể thân với hắn như trước. Có lẽ, khi biết yêu rồi thì ta tự ý thức được nhiều điều và cũng ý tứ trong cách giao thiệp...Nhưng, liệu điều đó có đáng không? Chỉ là bạn bình thường thôi mà, vì lẽ gì lại phải ái ngại?
o0o​
Một buổi nọ, nó gặp hắn. Trên mạng. Một cảm giác gì đó quá đỗi thân quen. Cơn gió từ ô cửa sổ thổi bung tấm màn nhẹ, bềnh bồng, vờn mái tóc dài của nó...
"Chào cậu. Vẫn khỏe chứ..." - Gõ hàng chữ mà tay nó run run.
"Ừ!" (Có cần phải lạnh lùng và "dữ dằn" như thế không chứ?)
"Ngày mai, cậu cho tớ mượn quyển đề cương Toán được không? Có một số bài tớ làm không ra..." - Nó gợi chuyện.
"Xin lỗi nhé, tớ không có thời gian ghé lớp cậu!" (Ngụy biện là cái chắc! Ở kế lớp nhau mà không có thời gian ư?)
o0o​
Hôm sau, nó sang lớp hắn, đến chỗ ngồi của hắn, như thói quen cách đây vài tháng, nó hồn nhiên ngồi xuống, cười tươi: "Không trốn được đâu nhé! Nào, đề cương đây..."
"Xin lỗi, bạn là ai vậy? Tôi không có người bạn nào "tự nhiên đến mức tự tiện" như vậy..."
Nó sững sờ...Quặn thắt...
Đành rằng nó có lỗi thật, nhưng chẳng lẽ, muốn duy trì một tình bạn là sai ư?
o0o​
"Hắn thích cậu từ lâu mà cậu không biết là quá ngốc!" - Cô bạn thân tặc lưỡi, lắc đầu...
"Tớ biết. Nhưng muốn làm bạn cũng không được à? Không thành tình yêu thì nhất thiết phải lạnh như vậy sao?"
"Hắn cho rằng cậu không tôn trọng tình bạn, nào là có người yêu nên chẳng xem hắn quan trọng nữa, tình yêu luôn là nhất, rồi hắn nói cậu không nâng niu thì hắn cũng chẳng vun đắp làm gì..."
"Con trai mà để bụng như thế ư?"
"Điều gì cũng có lí lẽ của nó, ngốc ạ...Nhìn lại cách cư xử của cậu kìa..."
o0o​
Một buổi chiều đầy nắng. Online.
"Cậu có biết tình bạn của chúng ta bắt đầu từ đâu không?" - Gõ xong, nó thêm vào biểu tượng cười toe toét.
"Từ cái PC"
"Và kết thúc...?"
"Từ khi cậu có người ấy..." - Đọc xong dòng này, tim nó nhói đau...
"Cậu có thấy điều đó quá phí phạm? Cậu có thấy, chúng ta thật sự không thuộc về nhau? Cậu có thấy, cậu đã đạp đổ mọi công sức giữa hai chúng ta để nhường chỗ cho một mối quan hệ căng thẳng và đang trên bờ vực rạn vỡ?" - Nó gõ liền một hơi, bên kia chỉ im lặng. Và nó tiếp tục "nói".
"Cậu có biết, cậu quan trọng với tớ thế nào không? Nếu người yêu là một nửa của tớ, thì cậu chính là một nửa còn lại trong cuộc sống của tớ. Thời gian qua, tớ "bỏ bê" cậu không phải vì tớ chỉ biết có tình yêu, mà là tớ muốn giữa hai ta có một "khoảng lặng" để dừng lại...Tình bạn luôn cao đẹp mà..."
"Cậu không thuộc về tớ. Đúng. Và tớ...chẳng có lí gì phải kì vọng thêm nữa, để rồi thất vọng tràn trề, đúng không?" - Đến bây giờ hắn mới đáp lại...
"Trả tình bạn về nơi bắt đầu nha cậu...Tớ muốn nó nảy mầm ngay từ bây giờ, tại nơi này...Dẫu tớ không thể đi học cùng cậu mỗi ngày, dẫu tớ không còn hóng mát với cậu nữa, cùng không thể đi chơi vào cuối tuần được nữa, nhưng tình bạn chúng ta vẫn được tái sinh, ươm mầm và lớn dần qua cái...PC, nha?"
"Đầu hàng cậu vô điều kiện... Cậu quá "đáng ghét" đến mức tớ không thể nào "làm lơ" được :)). Đánh mất một người bạn như cậu thì quá phí :))"
o0o​
Chẳng biết cơn mưa rào ngoài hiên bắt đầu khi nào, và kết thúc lúc nào. Nó mỉm cười. Vừa chợm nhìn ra sân chỉ thấy một dải cầu vồng sáng trong...Cuộc sống này luôn có những điều thiêng liêng và vô giá như một sự sắp đặt...
Twinkle®
 
Cảm ơn cậu...!

nd.jpg


Cảm ơn cậu đã bước vào cuộc đời tớ để trở thành một người thật đặc biệt. Cảm ơn hạnh phúc có cậu ở bên mỗi ngày...
Cảm ơn cậu...Điều đầu tiên là vì cậu đã xuất hiện...Và cậu đã tìm tới tớ. Một người bạn bình thường đã tồn tại trong mắt tớ khá lâu, nhưng cho tới tận cái ngày mà tất cả quay lưng lại với tớ, thì ngày đó mới thực sự là ngày cậu-sống-trong-lòng tớ. Đó là một ngày u ám, mưa dầm, nhưng theo một cách nào đó thì đối với tớ đó cũng là một ngày tuyệt đẹp...(lạ nhỉ?)
Cảm ơn cậu...Cảm ơn những gì cậu đã làm cho tớ. Ngày nào cũng đèo tớ đi học mà không than vãn gì cả. Trời nắng cậu mang mũ, thấy tớ quên thì chụp vào đầu tớ luôn :"Con gái phải đội mũ không thì cháy hết tóc!" Tớ cãi :"Tóc cháy vàng càng đẹp, càng cá tính ^^!". Cậu tỏ vẻ không hài lòng, nhăn mặt: "Uk, cứ thế đi rùi da cháy đen như cái hòn than í!". Tớ vẫn cứ nhăn nhở: "Da đen mới là mốt!". Cậu chịu hết nổi, giật lại cái mũ: "Tớ không có thời gian cãi nhau với một con cua >.<" và ngay sau đó cậu phải chịu trách nhiệm về câu nói của mình. Hình phạt dành cho cậu là những cái véo đau đến tận xương tuỷ (hehe, ai bảo dám gọi tớ là...cơ)
Cảm ơn cậu...Cản ơn vì cậu vì cậu luôn thấu hiểu tớ. Luôn hiểu- trong-lòng-tớ nghĩ gì. hihi. Và lúc nào cậu cũng đáp ứng đầy đủ nhu cầu của tớ. Sáng cậu đi học sớm, nhanh chân xuống canteen chiếm 2 cái bánh mì to nhất, bự nhất và chia sẻ cho tớ...1 nửa :D. Giữa buổi học thấy tớ hơi đói, mệt là cậu lại phóng vèo như tên lửa đi mua kẹo rùi cả bimbim nữa. (tớ thích nhất món bimbim mà). Nhưng cậu chẳng bao giờ đưa cho tớ theo kiểu "lãng mạn, tình cảm" mà toàn "ném" trước mặt tớ, hay nhét vô ngăn bàn (chuột nó mà xơi thì tớ tiếc lắm >.<!~) Chiều chiều mà trời nắng thì vui lắm (tớ vui đến nỗi mong ngày nào cũng nắng chang chang í), tại vì chiều nào như thế là trong cặp tớ lại xuất hiện một hộp trà sữa trân châu hay một hộp kem mát lạnh kèm theo dòng chữ : "Cool lên nhé! Love !"...hihi...
Cảm ơn cậu ... Cảm ơn vì cậu luôn quan tâm đến nhớ. Cảm ơn những tin nhắn SMS của cậu mỗi buổi sáng để chúc tớ một ngày tốt lành. Đó cứ như một thói quen, sáng nào không nhận được tin nhắn thì lòng tớ lo lắng lắm, chẳng biết cậu có xảy ra chuyện gì không, hay tớ làm gì để cậu giận không. Một lần máy cậu hết pin không nhắn được mà làm tớ lo lắng cả một buổi chẳng biết có chuyện gì xảy ra. híc. Tối nào mà không nhận được tin chúc ngủ ngon y như rằng đêm ấy tớ gặp ác mộng. axxxx.....
Cảm ơn cậu...Cảm ơn vì cậu luôn dành thời gian lắng nghe những tâm sự của tớ. Luôn nhẹ nhàng nói: "Đừng khóc, mít ướt! Đừng khóc mà!"...Nhưng cậu không biết vì câu nói ấy mà tớ càng khóc to hơn ^^! Cảm ơn cậu vì đã xiết chặt vòng tay ôm tớ vào lòng và ngăn những tiếc nấc nghẹn ngào...Cảm ơn cậu luôn nắm tay tớ và áp vào trái tim cậu: "Ở nơi đây, cậu là người quan trọng nhất!"
Cảm ơn cậu...vì tất cả...
Hoàng Hôn Trắng
 
tâm trạng anh HTA dang bất ổn a`, có vẻ hơi giống em đó. nhưng cũng không nên làm mất hứng người khác như vậy.
cần fải biết kìm chế
 
Nếu một mai…

Nếu một mai cậu có gặp tớ thì hãy cứ vẫn mỉm cười, hay cứ nhìn vào tớ chứ đừng tìm cách lảng tránh tớ nha. Ai cũng vậy thôi, cũng đều không dễ dàng quên đi những kỉ niệm. Vậy thì sao mình không giữ những kỉ niệm đẹp về nhau cậu nhỉ?



lang.jpg




Nếu một mai cậu có gặp khó khăn hay cần người tâm sự thì cứ alô cho tớ. Tớ…mãi là bạn cậu.

Hãy trả lời tin nhắn của tớ (nếu có thể). Đừng im lặng mãi được không? Tớ quan tâm tới cậu và thật lòng muốn biết cậu dạo này ra sao, sống thế nào? Liệu cậu có ổn không?

Nếu một mai, khi có ai đó hỏi chuyện hai đứa mình, cậu cứ nói hết mọi chuyện ra được không? Đừng giấu chuyện hai đứa mình ra sao, tranh chấp thế nào và hiện tại…Vì có muốn giấu cũng đâu giấu mãi được và càng che giấu cậu và mình sẽ thêm bận tâm và tổn thương đúng không?

Nếu một mai, trong ngày sinh nhật cậu nhận được món quà từ tớ thì cũng đừng phũ phàng ném nó đi nha. Món quà có thể không giá trị nhưng ít nhất nó mang một thông điệp: tớ sẽ luôn bên cậu.

Nếu một mai, cậu có bắt gặp tớ đang cầm tay một cô bé nào đó thì cũng đừng khóc nhè hay buồn cậu nhé. Vì ai cũng sẽ cần có hạnh phúc riêng. Không phải tớ dễ dàng quên cậu hay nhanh chóng thay đổi đâu. Cậu luôn là một phần kí ức trong tớ. Tớ mong cậu hạnh phúc và cũng tin cậu cũng muốn tớ hạnh phúc.

Nếu một mai, hai đứa mình gặp lại…thì trao tớ một nụ cười nhé. Cậu có biết khi cậu cười trông cậu rất duyên không? Sẽ có khối anh đau tim khi cậu cười đấy.

Nếu một mai, khi lớn lớn hơn nữa, chắc hai đứa mình sẽ có thể phì cười vì ngày hôm nay. Vì đó là nếu một mai chia tay…Còn bây giờ thì không có chữ nếu ấy cậu nhỉ?
Gia Bình
 
Vui vẻ Nếu ngày mai tớ không còn là tớ

Cuộc sống lắm bao thăng trầm , thời gian trôi đi mãi để mỗi con người chúng ta thay đổi , thay đổi để hoà nhập vào cuộc sống . Nếu ngày mai gặp lại người bạn cũ thì bạn sẽ ra sao ? Những kỉ niệm ùa về hay cái nhìn quên lãng

"Có khi nào trên đường đời tấp nập - Ta vô tình đã lướt qua nhau" Liệu bạn còn nhớ về 1 tình bạn , 1 tuổi thơ , 1 màu áo trắng hay ko ?

Có ai đó đã từng nói " Dù thời gian có đi qua , con người thay đổi , vạn vật đổi thay nhưng tình cảm con người ko bao giờ thay đổi" Hy vọng qua bài thơ này - những ai đọc được sẽ trân trọng dc tình bạn và đừng quên 1 thứ thiêng liêng là " tình bạn"

a8tpv3.jpg


Hưng Phú

Nếu ngày mai tớ trở thành người nổi tiếng.

Gặp tớ giữa đường bạn đừng ngại tớ nghe.

Cứ nhìn tớ như ngày xưa bạn thấy.

Đừng nên nghĩ tớ quá xa vời.

Nếu một ngày tớ là kẻ ăn xin.

Thì bố thí cho tớ vài kỷ niệm.

Dù rất nhỏ nhưng đừng nên khinh tớ.

Vì tớ vẫn là tớ của ngày xưa.

Nếu ngày mai tớ chẳng biết đường về.

Hãy chỉ giùm tớ con đường đi đúng đắn.

Đừng để tớ sa chân nơi bùn nhớp.

Lúc rút chân lên thì đã bẩn mất rồi.

Nếu ngày mai tớ gặp bạn giữa đường.

Thì ta sẽ gặp nhau và cười nhé.

Đừng nên trách và đừng nên đánh mất.

Cả một thời ta là bạn của nhau.

Suu tam
 
Cậu và tuổi thơ


Tớ về, dạo trên bãi biển như khi tớ còn bé, bàn chân tớ đã to hơn, tớ đã “vĩ đại hơn” như lời câu bảo. tớ cố tìm vết chân “vĩ đại hơn chân tớ” là cậu, mà tìm không có. Bất giác tớ mỉm cười, và biết đâu ở phương nào đó, cũng có người mỉm cười như tớ.


bien.jpga.jpg


Cậu, người bạn vẫn hay cùng tớ xuống bãi biển tập thể dục. Bãi cát ấy in dấu bàn chân bé tí của tớ và cậu, rồi sóng lại cuốn di, hệt như tấm bảng chữ của tớ và cậu. Cậu vẫn hay chê là tớ sẽ chẳng thể vĩ đại vì bàn chân tớ bé xíu. Còn cậu, vẫn tỏ ra tự hào với tớ vì bàn chân cậu lớn hơn. Cậu bảo, bàn chân lớn tỉ lệ thuận với sự vĩ đại. Thế là về nhà, tớ không chịu mang dép, đi lại suốt chỉ để làm cho bàn chân tớ to bằng cậu. Nhưng mãi không thể được.
Cậu, người bảo tớ không được khóc, vì nếu tớ khóc cậu sẽ không chơi với tớ nữa. Và nếu cậu mà không chơi với tớ thì ở cái xóm nhỏ mà con nít chỉ đếm được trên bàn tay ấy ai sẽ chơi với tớ. Huống hồ chơi với cậu, những đồ chơi thủ công mà cậu làm cậu sẽ cho tớ vì tớ không được khéo léo như cậu.
Cậu, người mà mỗi tối vẫn hay chỉ cho tớ biết các vì sao và chòm sao. Mặc cho cậu chỉ tớ suốt nhưng tớ chả học được chòm nào và sao nào cả. Tớ chỉ nhìm lên, túm lấy ngôi sao to nhất, sáng nhất và bảo là sao chiếu mệnh cho tớ mà thôi. Cậu chê tớ ngốc, tớ không thua, bảo những người sống bằng nghề đi biển như cậu và Ba cậu mới biết những điều này thôi, còn tớ, sau này tớ sẽ không chọn cái nghề khổ cực ấy nên chả cần biết làm gì. Nhưng tớ đâu biết rằng, mình đã vô tình chạm vào nỗi đau của cậu.
Cậu, người mà khi tớ khóc vì bị mắng hay bị đánh đều mếu máo với cậu. Tớ kể lể một hồi nhưng khi cậu bảo đổi tớ là con của ba mẹ cậu và cậu là con của ba mẹ tớ thì tớ lại nguầy nguậy không chịu. Vì nếu như vậy tớ sẽ không được ba mẹ chăm sóc, không được vòi vĩnh và nhất là tớ phải làm việc nhà của cậu. Ừ, thì ra ba mẹ tớ vẫn cứ hơn, cậu nhỉ.
O0O​
Và cậu, cũng là người mà chỉ sau một đêm, tớ đã không còn thấy cậu nữa. Hệt như một giấc mơ vậy. Cậu đi, chỉ còn tớ một mình. Để tớ biết rằng:
Khi tớ trưởng thành, bàn chân vững chãi của tớ hằn trên cát cũng là lúc tớ thấy mình vĩ đại hơn mình của lúc trước.
Tớ không phải là một cô bé yếu đuối, hay khóc nhè. Nước mắt đồng nghĩa với việc “tớ không thể”.
Đừng mãi nhìn ngôi sao sáng nhất ấy mà hãy nhớ rằng còn hàng tỷ ngôi sao không được sáng dù chỉ trong giây phút.
Hạnh phúc xung quanh tớ nhiều lắm thế nhưng trong giây phút tớ lại ích kỉ chỉ biết rằng quanh tớ tòan là nỗi buồn.
O0O​
Và với tớ, cậu là điều tuyệt vời mà thượng đề đã ban cho.


BumBum
 
Tớ về, dạo trên bãi biển như khi tớ còn bé, bàn chân tớ đã to hơn, tớ đã “vĩ đại hơn” như lời câu bảo. tớ cố tìm vết chân “vĩ đại hơn chân tớ” là cậu, mà tìm không có. Bất giác tớ mỉm cười, và biết đâu ở phương nào đó, cũng có người mỉm cười như tớ.

Cách mở đề rất hay !

Mình thích đoạn này...
 
Cô bé Hà Nội

Cậu vẫn thường bảo tớ: "Sao Hà Nội nhiều hồ thế, mà lại toàn là hồ nổi tiếng. Còn Sài Gòn chỉ có mỗi hồ Con Rùa bé tí teo". Tớ đáp lại, không hề chịu kém cạnh chút nào: "Ít nhưng mà chất nhá". Và mỗi lần như thế cậu lại cười, cười rất tươi. Nụ cười khiến tớ nhớ "điên đảo" mỗi lần xa cậu.



hoa.jpga.jpg




Ngày đầu tiên gặp cậu, cô bé Hà Nội có lối đối đáp đầy cá tính, tớ đã không sao quên được. Mái tóc tém tinh nghịch càng tôn nét trẻ trung, thông minh trên gương mặt cậu. Show truyền hình thực tế đó đã khiến tớ và cậu có cơ hội tiếp xúc với nhau nhiều hơn, và khiến tớ xuyến xao trong lòng. Tớ nhớ cách cậu đứng dậy sau khi vấp ngã trước ống kính máy quay và tự nhiên mỉm cười. Cậu là cô gái luôn làm chủ được mọi tình thế. Tớ nhớ lúc cậu reo hò, cổ vũ đội chơi của bọn tớ mặc dù tớ là đội...đối thủ. Và cậu nói: "Chúng mình thi bằng khả năng thực sự của bản thân thì việc gì phải ganh ghét nhau, 9X cổ vũ cho nhau thì có gì mà lạ".

Tất cả những điều đó khiến tớ thay đổi cách nhìn nhận trước đây của mình về con gái Hà Nội. Tớ vẫn nghĩ con gái Hà Nội ở một mẫu số chung của tính cách: Hiền thục, dịu dàng. Hóa ra con gái Hà Nội cũng mạnh mẽ, năng động và cá tính như ai.

Đứa con trai Sài Gòn lần đầu tiên đã biết đỏ mặt trước một cô bé. Trái tim tớ đập rộn ràng mỗi khi cậu đi lướt qua tớ. Đi ăn, đi tập đồng diễn tớ đều cố chọn góc dễ quan sát cậu từ đằng sau. Tớ sợ cậu phát hiện ra thì sẽ rất ngại. Vì thế tớ quay mặt đi, tảng lờ rất nhanh khi cậu nhìn thấy tớ đang nhìn về phía cậu. Có lẽ tớ sẽ nhút nhát mãi, không dám nói với cậu tình cảm thật của mình nếu không có cái bắt tay của cậu chúc mừng tớ thời khắc đội tớ chiến thắng. Và...một cái ôm thật khẽ trong thời khắc chia tay.

Trước giờ cậu bay về Hà Nội 2 tiếng, tớ dốc hết tất cả can đảm để nói với cậu ba chữ: "Tớ thích cậu", cậu cười. Cô bé Hà Nội làm tớ luống cuống, phải nhắc lại một lần nữa: "Tớ thích cậu thật đấy, ngay từ buổi tập chương trình đầu tiên với đội của cậu". Và tớ tặng cậu những hộp bánh bía Sài Gòn và một cuốn album những bức ảnh tớ chụp lén cậu. Bức ảnh nào cậu cũng cười thật tươi với lúm đồng tiền duyên dáng.

Cậu bất ngờ, mỉm cười thật tươi, cảm ơn và vẫy chào tớ. Tớ hụt hẫng vì cậu chỉ nói câu cảm ơn mà bước vội vào buồng chờ, chẳng nói với tớ một lời gì. Rằng cậu có thích tớ hay không? Tớ đứng đó, mặt tẽn tò, còn chẳng nói được câu chào cậu.

Hơn hai tiếng sau, di động của tớ bip một tiếng.
"Tớ đã hạ cánh an toàn, cậu mà không nhớ tớ là chết với tớ đấy, ngốc nghếch ạ".
Tớ reply: "Sao cậu ác độc thế, đến giờ mới nhắn tin cho tớ".
Và Reply: "Thế mới là cô bé Hà Nội của riêng cậu chứ".
Kira Bim
 
Mãi là tình bạn

Một con nhỏ sáng nắng chiều mưa, đến mức nhiều khi chính nó cũng còn phải ngạc nhiên, vậy mà vẫn phải gọi hắn là sư phụ.



ban.jpg


Hắn sẵn sàng bỏ thời gian để tầm cho được những bài hát nước ngoài mà nhỏ ao ước rồi gửi tặng lại với vẻ mặt đầy hể hả.
Hắn chỉ cho nhỏ những trang web hay để học ngoại ngữ, cùng tìm hiểu những cấu trúc câu độc đáo và thỉnh thoảng lại thi nhau dịch một đoạn văn thú vị.
Hắn add nhỏ vào Facebook rồi rủ nhỏ chơi FarmTown để rồi đều đặn gửi tặng mỗi ngày một món quà nho nhỏ cho trang trại xinh xinh của nhỏ thêm phong phú.
Hắn nhẫn nại bỏ dành ra cả buổi chiều chỉ để hướng dẫn một con nhỏ dốt đặc IT cài đặt chương trình diệt vi rút từ xa qua …YM.
Hắn thu xếp một buổi chiều chủ nhật không bù khú với đám bạn nối khố để chạy qua nhà cài lại cho nhỏ cái máy vi tính là niềm ao ước của mọi…bảo tàng.
Hắn tìm đủ mọi cách, tận dụng mọi "thủ đoạn" để châm chọc nhỏ cho đến nổ đom đóm lên rồi lại lôi chuyện cười và những câu đố ngộ nghĩnh ra để dỗ ngọt và làm lành.
Hắn nghĩ ra hàng tá nickname "rất hắn" chỉ để gọi nhỏ mỗi lần thấy nick nhỏ hiện lên trên YM.
Hắn tò mò những vấn đề làm nhỏ đau đầu và cố gắng để làm cho nhỏ cảm thấy khá hơn được tí xíu.
Nhưng mà có một việc làm nhỏ thực sự đau đầu mà hắn sẽ không bao giờ biết…
Hắn là tất cả những gì kể trên, không hơn cũng chẳng kém. Hắn và Nhỏ, sẽ mãi là một tình bạn đẹp!

Phạm Thu Phương
 
Đồng hồ báo thức

Cậu vẫn tự nhận cậu chính là đồng hồ báo thức của tớ. Và tớ cũng chắc chắn là vậy bởi nếu thiếu cậu chắc chắn tớ sẽ chẳng thể đến trường đúng giờ được.

cau.jpga.jpg


Chúng ta đã học với nhau từ hồi còn mẫu giáo, thân với nhau cho đến tận bây giờ. Đã bao năm trôi qua rồi nhỉ? Rất lâu rồi đúng không? Tớ cũng chẳng nhớ rõ ngày chúng ta quen nhau rồi thân nhau. Tớ chỉ biết rằng qua từng ấy thời gian chúng ta đã có được một tình bạn tuyệt vời, một tình bạn bền lâu rất đáng tự hào. Đó cũng là điều mà tớ sẽ trân trọng suốt cuộc đời mình. Cậu, người mà tớ quý mến vô cùng, người tớ dễ sẻ chia và cũng là người có vị trí rất quan trọng trong trái tim tớ.

Nhớ những buổi chung đường đến trường cậu vẫn thường đợi tớ ở góc đường. Nhưng lần nào tớ cũng là người đến muộn. Tớ cũng chẳng biết đã bao lần tớ nói lời xin lỗi với cậu rồi nhưng có hề gì, cậu vẫn đợi tớ. Cậu vẫn không hề một lần trách cứ vì sự chậm trễ của tớ, cũng không tỏ ra bực tức bao giờ. Chính vì thế mà tớ thấy mình càng có lỗi. Cậu cũng biết điều đấy. Và thế là thay bằng việc đứng đợi, cậu bảo từ nay sẽ ghé qua nhà để gọi tớ vì dù sao cũng tiện đường. Và tớ cũng không mảy may suy nghĩ điều gì. Nhiều khi, nghe tiếng cậu gọi tớ mới vội vã dậy, chỉ kịp đánh răng, rửa mặt là túm ngay cặp sách chạy thẳng, chẳng kịp ăn uống gì. Cũng có hôm tớ kịp ăn sáng, nhưng những hôm ấy rất hiếm hoi. Tớ vốn là đứa ngủ nướng mà. Cậu đã lẳng lặng chuẩn bị bữa sáng cho cả hai và chúng ta đã vừa đi vừa ăn sáng trên đường. Cậu thật chu đáo, luôn lo lắng cho tớ từng tí một. Còn tớ thì vô tâm quá. Tớ đón nhận những điều ấy như một điều rất đỗi tự nhiên.

Thời gian thấm thoát trôi đi, chúng ta không còn là những bé con như ngày nào. Chúng ta lớn lên, rồi hết cấp. Mối đứa lại tự chọn những con đường đi riêng cho mình và lần này tớ với cậu đã không cùng chung trên một con đường nữa rồi.

Ngày biết kết quả thi đại học, một ngày tháng 8 đẹp trời, cậu đã đến nhà gọi tớ và chở tớ đi ăn kem. Vẫn là con đường đến trường ngày nào nhưng đây là lần đâu tiên tớ được cậu chở. Ngồi sau xe, tớ vẫn nghe những lời cậu thủ thỉ. “Hôm nay, tớ sẽ chở cậu đi chơi cho thỏa thích. Đến khi nhập trường, xa xôi thế chắc gì tớ về đã gặp cậu. Chẳng mấy mà mỗi đứa một nơi đâu nhỉ? Lúc đấy đừng nhớ tớ mà khóc đấy nhé”. Tớ vỗ vào lưng cậu mà cười lớn: “Yên tâm, tớ sẽ không nhớ đâu”. Ngày biết điểm của tớ, cậu đã chạy đến và vui vẻ hơn cả hôm cậu biết tin mình đỗ. Tớ vừa ngủ dậy, nghe tiếng cậu gọi vội bước ra, vẫn còn đang ngỡ ngàng chưa biết chuyện gì thì cậu đã ôm chầm lấy tớ mà hét lớn: “Đỗ rồi, Đỗ rồi”. Hôm ấy là ngày vui nhất của tớ và có lẽ cũng là ngày vui nhất của cậu. Tớ vẫn nhớ rất rõ ánh mắt rạng rỡ và cả nụ cười của cậu. Đó cũng là ngày không bao giờ tớ quên. Cậu đúng là người luôn mang niềm vui đến cho tớ. Bất cứ chuyện gì, bất cứ khi nào có cậu tớ luôn cảm thấy bình yên và yên tâm vô cùng.

Lúc tiễn cậu về, cậu bảo: “Có khi tớ sẽ nhập trường trước cậu nên tớ sẽ đi trước”. Không hiểu sao lúc ấy tớ lại thở dài: “Thế là chúng ta không học chung à. Biết thế này tớ đã cố để thi cùng khối với cậu rồi cùng trường luôn thể. Không biết ai sẽ gọi tớ đi học nữa đây. Có khi tớ lại toàn đến muộn mất”. Cậu cười hiền rồi vẫy vẫy tay chạy thẳng để tớ đứng lại một mình. Đứng nhìn theo cậu, tớ thấy có cảm giác trĩu nặng trong lòng. “Tớ phải xa cậu thật sao? Làm sao đây khi tớ đã quá quen với hình ảnh của cậu, quen với tiếng gọi của cậu và quen cả với việc có cậu ở bên cạnh?”

Ngày cậu đi, cậu đã đến tìm tớ. Tớ vội chạy xuống nhìn cậu đứng đó khoác chiếc ba lô trên vai và tớ đã hiểu ra rằng tớ sắp phải xa cậu thật rồi. Tớ vội hỏi: “ Đã đi rồi sao?” Cậu chỉ lặng lẽ gật đầu. Cậu bảo ở đó kỉ luật quân đội chắc không thường xuyên ra ngoài được và dặn tớ khi nào lên trường và nhớ cậu thì hãy đến trường thăm cậu. Cậu dúi vào tay tớ một món quà được bọc rất cẩn thận “ Về nhà hãy mở nhé. Tạm biệt, tớ đi đây”.

Tớ chẳng kịp nói thêm lời nào. Tớ ngước nhìn theo. Thỉnh thoảnng thấy cậu quay lại nhìn tớ vẫy vẫy. Tớ đứng lặng người rồi cũng đưa tay lên vẫy cậu. “Tạm biệt người bạn thân của tớ, tạm biệt chiếc đồng hồ báo thức của tớ. Đi may mắn nhé!” Tớ thầm nói.

Vào phòng, Tớ mở gói quà cậu tặng. Nó thật đẹp. Là một chiếc đồng hồ báo thức có gắn ảnh của cậu và tớ. Bức ảnh hôm chúng ta đi chơi cậu đã rủ tớ chụp. Tớ đọc những lời của cậu trong tấm thiệp: “Đừng lo không có ai gọi cậu nữa nhé. Dù tớ không ở gần cậu thì tớ cũng rất hạnh phúc nếu được là người đầu tiên gọi cậu mỗi sáng. Nhớ giữ gìn nó cẩn thận đấy. Khi nào nhớ đến tớ thì hãy để cho nó kêu thật nhiều. Chắc chắn tớ cũng biết đấy. Tớ cũng có môt chiếc giống hệt của cậu mà. Tớ cũng sẽ làm thế mỗi khi nhớ đến cậu. Tạm biệt”.

Tớ nhìn chiếc đồng hồ rồi nhìn bức ảnh của hai chúng ta. Cậu đúng là người bạn của tớ. Chắc chắn rồi, tớ nhất định sẽ giữ gìn và nâng niu chiếc đồng hồ này như đã từng nâng niu tình bạn tuyệt đẹp của chúng ta. Tớ sẽ luôn để nó kêu mỗi ngày vì tớ biết ngày nào tớ cũng sẽ nhớ đến cậu.

Trần Phượng (Hà Nội)
 
Không sao mà

Hôm qua tớ đã thấy cậu khóc ngay tại sân trường. Tớ muốn chạy lại để an ủi nhưng tớ biết, cậu không muốn tớ nhìn thấy cậu yếu đuối.



sao.jpga.jpg


Sáng nay cậu không đến giảng đường, chỗ trống ở bàn nhất chẳng có ai ngồi thế. Từ cuối lớp tớ nhìn lên lòng những thấy lo cho cậu, chỉ muốn cúp tiết để đến thăm cậu . Nhưng cậu sẽ lại chẳng vui nếu tớ không giữ lời hứa, và rồi tớ nhắn tin cho cậu nhưng hồi âm của cậu vỏn vẹn chỉ có mỗi một dòng “ tớ không sao mà”.

Ở lớp tớ nghe mấy bạn gái nhỏ to rằng người ấy của cậu có bạn mới, thế nên cậu và người ấy chia tay và đó là lí do mà cậu khóc. Tớ chỉ muốn cho kẻ đã làm cậu tổn thương một trận nên thân nhưng tớ lại muốn hỏi qua ý cậu trước. Thật buồn cười phải không vì tớ làm gì cũng sợ cậu buồn. Ừ, chỉ vì tớ không muốn làm cậu phải khó xử trước tớ mà thôi, và chỉ vì cậu …quá đặc biệt đối với tớ.

Chiều, cậu gây cho tớ một bất ngờ lớn khi xuất hiện trong nhà tớ mà không hề báo trước. Cậu cười thật tươi và vẫn nói nhiều như mọi ngày cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra với cậu vậy.
Nhìn cậu, tớ hiểu là cậu đã phải cố gắng thế nào để không như mèo con ngày xưa. Và tớ cũng đã thật cố gắng làm cho cậu vui bằng cách không hỏi qua câu chuyện buồn của cậu. Cậu có thấy tớ khác ngày xưa lắm không.
Buổi chiều hôm ấy tớ và bạn toàn nói những chuyện vui và cười ra trò đấy nhỉ.

Đưa cậu về, trước khi vào cậu đã hỏi tớ: “ không hỏi mình câu gì sao?”. Và câu hỏi của tớ là “cậu có muốn chúng mình xóa giao kèo không ?” Cậu đã trả lời là “Không đâu, mình thích cậu với mình như thế này hơn. Cậu cũng quan trọng đối với mình mà, ngốc a!”

Suốt quãng đường về nhà cậu đã biết tớ nghĩ gì không? Tớ đã nghĩ có thể tớ không phải là người yêu của cậu nhưng tớ sẽ mãi là người bạn thương yêu cậu nhất. Giờ thì cố gắng lên nhé, ngày mai sẽ gặp lại cậu ở giảng đường …


ANH TRINH​
 
Nếu cậu ở đây

Đã có rất nhiều lúc, tớ cặm cụi làm việc gì đó một mình và thầm ước ao giá mà tớ có cậu ở đây, lúc ấy tớ sẽ không phải tự mình làm những việc như thế…



neu.jpga.jpg




Khi tớ loay hoay đẩy những cái ghế trong buổi tiệc sinh nhật của nhỏ bạn, những tên con trai khác vì mải vui nên không để ý đến tớ. Nhưng nếu cậu ở đây, tớ biết mình sẽ không bao giờ cần phải làm một việc như thế. Thật nhanh chóng, cậu sẽ đứng lên, tiến về phía tớ và làm giúp tớ khiêng những chiếc ghế…

Đã hơn một lần tớ mắc kẹt giữa trưa nắng với cái xe đạp bị tuột sên, nhìn ra quanh quất và thấy những bóng người lướt qua vô tình. Tớ đành lủi thủi dắt xe tới tiệm sửa xe ở xa lắc lơ, tớ đi một mình và không có ai giúp đỡ. Nhưng nếu cậu ở đây, tớ biết mình sẽ chỉ cần đứng yên trên lề đường và nhìn một cái lưng áo ướt đẫm mồ hôi hì hụi gắn sên giúp tớ…

Nhiều lần đánh rơi bút chì hay cục gôm trong giờ học, tớ lui cui chui xuống gầm bàn tìm kiếm. Nhưng tớ biết nếu cậu ở đây, thì tớ sẽ chỉ cần ngồi yên đó thôi, không cần nói một lời nào thì tớ cũng đã có cậu cúi xuống nhặt gôm và bút chì giúp tớ…

Nhưng rồi…cũng có những lần, khi cuống cuồng giữa mớ thông tin hỗn độn trên Google cho bài thuyết trình ngày hôm sau, tớ lại nghĩ đến cậu. Nếu cậu ở đây, thì tớ biết mình cũng sẽ phải tự làm tất cả mà không có sự trợ giúp nào từ cậu hết. Nếu cậu ở đây, thì tớ vẫn sẽ phải tự mình xoay xở, vì cậu không giúp một kẻ đợi nước đến chân mới nhảy như tớ.

Nhiều lần gặp những bài toán khó, tớ mượn vở tên bạn ngồi cạnh để chép bài giải. Nhưng nếu cậu ở đây thì tớ biết tên bạn ngồi cạnh sẽ không bao giờ cho tớ mượn vở. Vì khi đó, tên bạn ngồi cạnh tớ chính là cậu. Cậu chỉ chịu giảng bài cho tớ thôi chứ không cho tớ chép bài giải cậu làm.

Có những ngày trực nhật tớ cắm cúi quét lớp rồi lau bảng. Tớ nghĩ đến cậu, nghĩ rằng nếu cậu ở đây, thì tớ cũng sẽ phải tự mình làm tất cả những việc tốn-mồ-hôi ấy. Nhưng tớ biết rằng nếu vì một sự cố nào đó mà chiếc giẻ lau bảng không vò nước được, thì chắc chắn cậu sẽ lên lau bảng giúp tớ. Nếu cậu ở đây và nếu chiếc giẻ lau khô queo, thì tớ biết cậu sẽ tình nguyện làm người hít bụi phấn thay tớ…

Cậu là như thế…là người sẵn sàng làm giúp tớ rất nhiều việc nhưng cũng chính là người để tớ một mình xoay xở với những việc khác. Cậu khiến tớ thấy mình rất con gái khi cậu giúp tớ đẩy ghế, sửa xe và nhặt những món đồ đánh rơi...và cậu khiến tớ thấy mình cần là một đứa con gái mạnh-mẽ biết tự-mình làm việc, khi cậu “bỏ mặc” tớ với những bài thuyết trình, những buổi trực nhật hay những bài toán khó không-được-phép-chép-bài-giải. Cậu đã luôn ở đây, luôn bên cạnh tớ nhưng không phải làm giúp tớ tất cả mọi việc; cậu đã cho tớ thấy rằng tớ phải tự đi trên đôi chân của chính mình...

Giờ đây, tớ vẫn đang đi trên đôi chân của chính mình, nhưng con đường tớ đi đã chẳng còn cậu nữa. Một ngày, cậu đột ngột bước ra khỏi con đường của tớ, cậu đi xa, xa tớ cả nửa vòng trái đất. Bao nhiêu lần tớ tự nhủ nếu cậu ở đây, bao nhiêu lần tớ ước giá mà cậu ở đây…Tớ những tưởng cậu đã mãi mãi bước ra khỏi con đường tớ đi, nhưng rồi cuối cùng không phải vậy, tớ nhận ra cậu vẫn còn ở đây, trong nỗi nhớ. Cậu vẫn còn ở đây… trong những niềm khích lệ khi tớ nhớ đến cậu, khi tớ sực thấy rằng mình không nên chép bài giải toán của tên bạn ngồi cạnh nữa. Và dù cậu không còn hiện diện trước mặt tớ, không còn là người mà tớ có thể trông thấy bằng hình ảnh thực và nghe thấy bằng tiếng nói thực, nhưng tớ biết cậu vẫn luôn ở đây, trong trái tim tớ.

Và tớ sẽ là một đứa con gái mạnh mẽ, cậu à. Còn cậu, tớ tin cậu sẽ học tốt và sống tốt ở nơi xa xôi ấy.

KIẾN
 
Bạn thật đáng ghét!

Con trai mà suốt ngày cãi nhau, không bao giờ nhường nhịn con gái! Thế nhưng mình vẫn luôn thích bạn, bởi vì...



ban.jpga.jpg



- Chưa từng có ai kiên nhẫn với mình như bạn. Năm 12, bận rộn với hàng đống bài vở thi tốt nghiệp, thi đại học, vậy mà tuần nào bạn cũng ráng lên thư viện học bài cùng với mình. Bạn đã giúp mình học thật nhiều, từ việc nắm vững giải các bất đẳng thức quen thuộc bằng nhiều cách đến vận dụng chúng trong các bài toán lớn. Và mình không bao giờ quên những lần chúng ta thi giải đề xem ai đúng nhiều hơn. Để rồi giờ đây, mình và bạn đều được học ở hai ngôi trường danh tiếng, đúng như ước mơ của mình.

- Khi mình bắt đầu thấy hụt chân ở ngôi trường mới khi chưa quen cách học tập, cảm thấy mặc cảm vì thua sút bạn bè, bạn đã ngồi lắng nghe thật lâu và phân tích những điểm yếu cho mình, đồng thời cũng chỉ ra rằng mình cũng có những thế mạnh. Bạn dặn đi dặn lại mình đừng có thức khuya gạo bài những lúc cận ngày thi, mà thay vào đó hãy học đều đặn mỗi ngày, ngủ sớm để sáng mai đi học cho tỉnh táo. Bạn cũng khuyên mình nên bỏ đi cái vỏ ốc tự ti mà hãy học hỏi bạn bè kinh nghiệm học tập, cùng trao đổi bài vở thì sẽ thấy hiểu bài hơn. Mình lặng người đi, chưa từng có ai hiểu mình như bạn.

- Mình gặp chuyện bực mình với người khác và treo một câu status khá shock trên blog, bạn đề nghị mình tháo xuống ngay vì sợ bạn bè nhìn vào sẽ nghĩ mình là đứa hẹp hòi xấu tính. Mình tranh cãi với bạn đến tận khuya nhưng cuối cùng cũng phải thừa nhận bạn nói đúng.

- Ngày mình bị cảm, bạn nhắn tin cằn nhằn mình suốt vì mình không chịu uống thuốc, không chịu đi khám bệnh, lại cứ bướng bỉnh đòi ra đường trong khi cứ ho sù sụ và trán thì nóng bừng bừng. Vậy mà khi gặp mình trên thư viện, bạn nhẹ nhàng chìa ra cho mình một chai nước chanh bạn tự pha, lại vẫn còn ấm. Mình đã uống thật chậm, để nhấm nháp cái vị chua chua của chanh, và vị ngọt ngọt của tình cảm bạn dành cho mình.

- Sinh nhật mình, bạn hứa làm một món quà đặc biệt. Nhưng món quà khó ngoài sức tưởng tượng của một thằng con trai nên bạn cứ khất hoài. Mình buồn lắm. Nhưng đến ngày Giáng sinh, bạn dắt mình vào tiệm quần áo mình thích nhất và cho mình lựa một chiếc áo, bạn ấp úng "Tại không biết con gái thích cái gì nên ... vậy cho chắc". Số tiền bạn có được chính là học bổng học kì 1 năm học này. Chiếc áo ấy, mình vẫn chưa dám mặc, lâu lâu đem ra ngắm một lần thôi.

- Bạn làm mình phát điên lên vì cứ nói mình mập. Nhưng lại tâm sự rằng bạn thích nhìn mình ăn uống thoải mái chứ không kiêng khem đỏng đảnh như các cô bạn khác.

- Bạn dạy mình chạy xe phải tập ít chống chân, có như vậy phản xạ mới nhanh và không bị ngã.

- Bạn động viên mình thử viết văn, và lần đầu tiên mình nghẹn ngào khi thấy bài viết mình được đăng trên báo.

.....

Và còn nhiều, nhiều lắm những việc bạn đã làm cho mình. Có những làm bạn làm mình rất buồn, rất giận với cái cách nói thẳng tuột và cực kì nghiêm khắc ấy, nhưng tận sâu bên trong lòng mình vẫn biết bạn làm vậy tất cả chỉ muốn tốt cho mình. Thật may mắn vì mình đã tìm thấy một người hiểu mình sâu sắc như bạn giữa cuộc đời tấp nập mà mọi người chỉ vội vàng bước qua nhau này.

Cảm ơn bạn vì đã, và sẽ mãi mãi ở bên cạnh mình...

Phan Minh Phương
 
Cậu, tớ và môn Công nghệ

Trong các môn học, tớ ghét nhất là môn Công nghệ còn cậu lại thích cái môn đó. Vì thế nảy sinh bao nhiêu là vấn đề….


nghe.jpg



Lớp 6

Học kì 1

Ghét công nghệ chỉ vì học phần nấu ăn mà nấu ăn với tớ thì í.. ẹ…

Còn cậu thì cười toe (Ghét cái mặt). Từ bé cậu đã quen phải chăm sóc đứa em gái vì bố mẹ cậu thường xuyên đi công tác nước ngoài.

Giờ hỏi bài cũ.

Cậu tí tởn bô lô ba la với bọn bạn còn tớ phải vật lộn với một mớ su hào, bắp cải, xà lách (…xách tai. Híc). Ông trời rõ không….thương người, gọi tớ lên bảng ngay cái hôm bận xem phim cuối tuần. Đau khổ xách cuốn vở lên bảng. I…a…một hồi cuối cùng cô cũng “thương tình” cho tớ con ngỗng…về luộc. Cậu rêu rao tớ suốt cả tuần. Sao có người nỡ cười trên nỗi đau của người khác thế cơ chứ!

Học kì 2

Không hiểu tại sao “người ta” lại “sinh ra” cái môn học cắm hoa khi mà tồn tại những phần tử dị ứng mùi hoa như tớ cơ chứ.

Giờ thực hành.

Trong khi cả lớp “hởn hở” tranh nhau mấy cành hoa thì tớ trốn ở một góc cuối lớp. Lạy trời cô không thấy mình.

- Cả lớp đến đủ chưa?

- Thưa cô có bạn “mất tích”.

Cái đồ “to mồm” tớ mất tích thì liên quan gì tới cậu mà khai báo với cô chứ. Tớ thề sẽ không thèm nói chuyện với cậu trong vòng …48 tiếng. Nhưng chưa đến chừng ấy thời gian hắn sẽ lù lù xuất hiện trước cổng nhà tớ với một cành hoa gì đó không có mùi. (Chắc chắn là thế vì có bao tiết thực hành là tớ thề từng ấy lần).

Lớp 7

“Mùa xuân là tết trồng cây” Chí lí!

Nhưng tớ lại phải trồng cây suốt cả bốn mùa xuân, hạ, thu, đông với cả tỉ tỉ loài cây gì gì ấy trên…giấy. Thực tế nó thường phũ phàng như thế. Tớ tự cho mình là người có tâm hồn thi sĩ.(!!) Giờ công nghệ, ngồi ngẩn ngờ nhìn hàng cây khế lúc lỉu cạnh trường để mặc thầy dạy hàng tá kiến thức ở tận đâu đâu.
- Đồ ngốc (lại thế rồi). Không học mấy cái đó sau này trồng cây có mà chết chắc

Mặc cậu nói, tớ không thèm đáp. Cậu bó tay với con bé “hâm tỉ độ”.
Và thế là cậu tiếp tục học còn tớ lại tiếp tục tận hưởng làn gió vi vu…

Lớp 8.

Mấy cái nồi cơm điện với cả quạt điện có gì hay ho mà cậu cứ thích tháo tung tất cả xem nó như thế nào.

- Hư chắc.

- Khỏi lo. Ở nhà tớ cũng đã tháo ra xem thử rồi, lát nữa trả cậu nguyên vẹn cho xem.

Thiết bị điện. Đúng là ác mộng với phái nữ.

Nhưng nam giới như cậu lại xem đó là một điều hết sức thú vị và là cơ hội…tỏ mặt anh hùng đối với nữ nhi. Làm như mình tài giỏi lắm í. (Nói thì nói thế thui chứ kiểu gì lát nữa kiểm tra môn công nghệ tớ cũng phải ngó xem hắn làm bài như thế nào để mà …coppy.) Mà chắc không có cậu trợ giúp tớ “chết đuối” lâu rồi

Lớp 9

Lại là nấu ăn.

Loay hoay, tớ va trúng Hằng đang bê tô canh vừa đun xong đi tới. Ập, chân tớ lĩnh trọn tô canh. Cậu nhanh chóng đưa tớ vào viện. Chân bị bỏng. Tạm thời tớ phải chịu ngồi một chỗ hoặc nhảy lò cò

- Đồ ngốc.

Cậu nói không “thương tiếc”. Tớ ngoảnh mặt không thèm đáp.

Vết bỏng còn khiến tớ “cà nhắc” bao nhiêu ngày cũng đồng nghĩa với việc tớ được thưởng thức tay nghề vào bếp của cậu bấy nhiêu ngày.
Phải công nhận là cậu rất khéo tay. Là nam nhi mà tỉa hoa, quả nhanh, đẹp như lắp ráp mô hình vậy.

Chậc. Kệ. Đó là việc của cậu còn tớ phải hoàn thành nốt mấy món cậu mới mang tới. Mà chắc khỏi chân xong tớ phải tăng vài kí chứ chả ít. Mà có lẽ sau đó tớ chẳng ghét nấu ăn nữa đâu.

Lớp 10.

Vào cùng lớp với cậu. Khỏi lăn tăn môn công nghệ nữa.

Hớn hở khoe cậu công trình xirô làm tớ thao thức mấy đêm liền. Mà chắc có nếm thử thì hai đứa cũng nhập viện sớm vì ngộ độc thực phẩm. Rồi lại rối rít tìm cậu để khoe điểm 8 đầu tiên tớ tự làm ra cũng nhờ chút hoa tay mĩ thuật.
Bỗng nhiên thấy yêu môn công nghệ thế!

Lớp 11

Học động cơ điện.
Chẳng hiểu gì đâu nhưng vẫn gật đầu ủng hộ cậu khi cậu còn e ngại câu hỏi khó của cô,
cũng là để cậu yên tâm có hậu phương vững chắc mà trả lời cho tốt.

Kiên trì học thuộc thuộc mấy câu trả lời đề cương cậu làm sẵn để cậu yên tâm rằng tớ vẫn làm được nếu như kì thi khảo sát giữa kì lỡ bắt trúng đề thi công nghệ, cũng là để cậu biết rằng con bé “hâm tỉ độ” đã có suy nghĩ rất khác.

Bây giờ

Sau khi xoay “một vòng Trái đất” tớ lại quay về bàn đầu đúng vào lúc kiểm tra một tiết công nghệ mà không có sự trợ giúp của cậu, nhưng tớ sẽ làm tốt. Hứa đấy.

Tớ cũng đã đủ tự tin vào bếp nhà cậu khi cậu bị ốm mà không lo rằng nhóc em cậu sẽ đòi ăn mì tôm hay cậu nhăn mặt kêu ca: “Đồ ngốc” rồi vẫn cố gắng ăn hết vì sợ tớ lại buồn

Thực ra yêu thương đâu chỉ nói bằng lời. Đôi khi chỉ cần thay đổi cách nghĩ vì một ai đó có trong tình yêu thương.

Phan Quỳnh Trang
 
TỚ VÀ CẬU^^

Tớ và cậu quen nhau trong tình bạn
Không bao giờ và mãi mãi chẳng yêu
Vẫn sánh vai tới lớp thuở ban chiều
Cho hạnh phúc và tương lai mỗi đứa

Vẫn sánh vai tới lớp thuở ban chiều
Cho hạnh phúc và tương lai mỗi đứa
Có những lúc cậu mỉm cười nhìn tớ
Phút trong lòng tớ chấn chỉnh lại ngay
Có những lúc cậu nhìn tớ ngất ngây
Tớ ngoảnh đi tránh phút giây xao xuyến

Tình bạn đẹp thiêng liêng cao quý
Đẹp vô cùng khi hai đứa chẳng yêu!?!

H_H....M_M
 
Tớ ghét cậu!

Ai bảo cậu lúc nào cũng để tớ phải chờ. Cứ hễ hẹn nhau đi đâu, cho dù là ăn chè, đi mua sách, hay cậu mượn vở tớ, tớ cũng phải chờ cậu.
Mà lý do của cậu thì vô kể: nào là đón em, nào là đá bóng xong còn qua nhà thằng bạn tắm rửa, rồi thì căng giúp dây đàn cho thằng bạn khác vân vân và vân vân…Còn tớ thì cứ chờ sốt cả ruột, vì cậu đâu biết mỗi cuộc hẹn với cậu tớ mong chờ như thế nào! Tớ ghét cậu lắm!



cau.jpga.jpg





Ai bảo cậu một hôm trời mưa to ấy, tự nhiên “buzz” tớ hỏi: “Hôm nay mưa thế mà vẫn đi tập à?” Tớ mừng húm, tưởng cậu quan tâm tớ cậu hỏi thăm, hóa ra cậu chỉ mượn cớ ấy để hỏi: “Hôm nay Diệu có đi tập không?” Lúc nào cũng Diệu, Diệu, chỉ Diệu mà thôi, còn tớ ở đâu trong lòng cậu cơ chứ? Hết lòng lo lắng cho cậu, an ủi cậu khi cậu buồn vì Diệu lạnh lùng, thì cậu để đâu hết cả rồi? Chỉ có Diệu luôn là nhất! Tớ ghét cậu!

Ai bảo cậu không nói rõ tình bạn của chúng mình với bố mẹ cậu, để bố mẹ cậu hiểu nhầm tớ! Mẹ cậu đọc được tin nhắn của tớ nhắn cho cậu, hỏi cậu Giang A16 là ai, cậu lại cứ giấu, mà có giấu được đâu, đành phải nói ra là bạn ở lớp học võ. Câu phán xét của mẹ cậu: “Con gái mà cũng học võ à!”, cậu biết không, như cái xương mắc trong họng tớ, đau quá mà không gỡ ra được, cậu biết không, biết không? Tớ ghét cậu!

Ai bảo cậu nói với bọn cùng lớp tớ là chị họ cậu! Để rồi, khi tớ ra sân bóng đá tìm cậu, bọn con trai lớp cậu dài giọng ra gọi tớ bằng “chị” Một lần khác, cái Nga cùng lớp cậu ấy, nó chỉ em cậu mà hỏi tớ: “Em Giang đây à?” Tớ bảo: “ Không, em Chí Linh đấy!”

- “Nhưng Giang là chị họ Chí Linh cơ mà, em Linh cũng là em Giang chứ!” Tớ giật mình, vội lấp liếm vài câu cho qua. Tại cậu, mà tớ mới lâm vào tình cảnh “lửng lơ con cá vàng” như thế đấy! Tại cậu hết! Tớ ghét cậu!

Ai bảo cậu đá bóng không cẩn thận, để bong mất một mảnh thịt ở chân! Cậu đau cậu kêu đã đành, tớ không đau hay sao? Chân tay cậu cũng như chân tay tớ, thấy cậu đau tớ còn đau gấp đôi! Thế mà cậu đối xử với “chân tay tớ” như thế đấy, lỡ để nó bị tổn thương thế kia! Tớ ghét cậu!

Thì là con gái, tớ hờn dỗi tớ nói thế thôi. Sao tớ có thể ghét cậu được chứ! Cậu là người bạn tâm phúc tốt nhất của tớ cơ mà! Những lần tớ hụt hẫng trong chuyện tình cảm…nắng, ai là người luôn ở bên sẵn sàng nghe tớ than thở, rồi an ủi theo cái kiểu lờ béng những gì tớ nói đi mà chọc phá bằng những trò nhí nhố khác để tớ quên chuyện buồn? Cậu chứ ai! Ai là người cuối cùng còn ở lại để chờ tới lượt tớ lên sàn đấu, dù biết “gà nhà” thế nào cũng thua trước đối thủ nặng ký hơn, rồi lại mua kem “đền” cho tớ? Cũng là cậu luôn!

Tớ “ghét” cậu. Đối với cậu, tớ không cần là một công chúa kiều diễm ở trong cung điện lộng lẫy như Diệu, tớ chỉ cần là tớ, một cô bạn hiền lành để cậu bắt nạt và tin tưởng, ở bên cậu và hai đứa mình sẽ không phải cô đơn,

Nguyễn Thùy Giang (Hà Nội
 
Khoảng trời riêng

Cậu từng hỏi rằng khoảng trời riêng của tớ có bao giờ cậu có thể ở đó được không?
Tớ suy nghĩ rất nhiều về câu hỏi của cậu vì tớ chưa từng nghĩ về khoảng trời riêng của mình cả. Và tớ chợt nghĩ, khoảng trời riêng của tớ có thể là...



rieng.jpga.jpg



Sự cô độc. Tớ nhớ, khi tớ 3 hay 4 tuổi gì đó, tớ bị ngã từ cầu thang xuống đất. Tớ đau lắm, tớ muốn khóc rồi tớ nhận ra rằng lúc đó rất tối và không có bất kì ai xung quanh cả. Và tớ ngồi đó cho đến khi tớ đã hết đau và bắt đầu đi ra ngoài. Và từ đó, tớ bắt đầu ít khóc, khả năng chịu đựng nỗi đau của tớ tăng lên. Vì sao cậu biết không? Theo tớ biết thì đứa trẻ khóc vì muốn sự chú ý của mọi người xung quanh hướng tới mình để tìm sự quan tâm, dỗ dành. Còn tớ, lúc đó tớ đã nhận ra rằng nếu mình có khóc to đến khàn cả giọng thì cũng chẳng có ai chạy tới cả. Từ đó tớ chọn cách sống im lặng. Im lặng để chịu đựng tất cả.

Không ai bên cạnh tớ để hướng dẫn. Đó là khi tớ phải tự đi học trong ngày khai giảng đầu tiên trong đời. Tớ không được học mẫu giáo như các bạn khác, vì vậy, đến trường với tớ là một cái gì đó rất lạ lẫm. Nhưng tớ lại phải đi một mình. Cậu không biết rằng cảm giác thấy bạn bè xung quanh đều có người đưa tới trường đã khiến tớ buồn thế nào đâu. Từ đó, trong tớ có 1 trận chiến xảy ra. Đó là suy nghĩ rằng mình thật mạnh mẽ khi mình có thể một mình làm được những điều mà những đứa trẻ khác không thể. Đó cũng là suy nghĩ tại sao mình không như những đứa trẻ khác, được người thân nắm tay hứơng dẫn cho mình những bước đi đầu tiên.


Nỗi sợ hãi. Cậu biết không, nhìn bề ngoài tớ có vẻ mạnh mẽ nhưng thật ra tớ là con bé rất nhát. Thậm chí khi tớ học lớp 4, tất cả bạn bè tớ đều biết đi xe đạp nhưng tớ thì vẫn đi bộ đến trường. Tớ nge mọi người xung quanh bảo muốn đi xe đạp thì phải té ngã vài lần, sau đó sẽ tự khắc biết đi thôi. Lí do thứ hai là nhà tớ không có xe đạp nhỏ như của bạn tớ để mà tớ tập, vì thế cứ mỗi lần nhìn chiếc xe đạp to của nhà tớ là bao nhiêu quyết tâm của tớ đều bay biến hết. Và rồi, một lần, tớ lấy hết can đảm dắt chiếc xe đạp to ở nhà ra dốc ruộng để tập. Mọi việc tệ hơn tớ nghĩ, cả xe và tớ đều ngã lăn quay dưới ruộng, ướt nhẹp. Nhưng cũng từ đó, tớ biết đi xe đạp.

Với tình yêu, tớ có thể làm mọi thứ. Đến bây giờ, công việc vĩ đại nhất mà tớ đã từng làm đó là chăm sóc những chú chó con, mèo con mất mẹ. Cậu sẽ không tưởng tượng được 2 bé mèo con và 9 bé chó con nhà tớ tội nghiệp như thế nào khi chỉ mới vừa 2 ngày tuổi đã bị mất mẹ đâu. Chúng chỉ có bé tí, vậy mà… Và tớ đã dẫn chúng nó đi khắp những nhà có chó, mèo mới đẻ để “xin bú nhờ” thế nhưng không “bà mẹ” chó hay mèo nào cho chúng ở chung với con của mình cả. Thế là tớ phải về nhà, lót ổ cho bọn chúng ở trong phòng tớ cho tiện chăm sóc. Hằng ngày, tớ phải đút cho chúng từng muỗng sữa, giặt từng cái “tả” bằng vải vụn cho chúng. Nhìn chúng lớn lên từng ngày, không hề thua kém những bé mèo, bé chó còn mẹ ,tớ đã thật hạnh phúc

Và còn nhiều điều nữa hiện hữu trong khoảng trời riêng của tớ. Có thể cậu không có ở đó nhưng tớ hứa tớ sẽ để cho cậu một khoảng nhỏ, mang một cái tên thật đáng yêu trong đó.

BumBum​
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top