Cậu hay bảo tớ là “cô bé đa sầu, đa cảm”, nào là hay nước mắt, sớm nắng chiều mưa...
...làm cho cậu mệt nhoài khi phải chạy theo cảm xúc của tớ. Nhưng thật ra, tớ “đa cảm” chứ đâu có “đa sầu”…
Tớ cảm nhận cuộc sống theo cách riêng của tớ, khi mà mọi vật trong mắt tớ đều mang một sắc màu lãng mạng, có lúc lại cách xa sự thật. Tớ hay mơ mộng là thế, hay khóc rồi cũng hay cười, thôi cứ để tớ như một tấm gương pha lê chân thực, phản ánh lại mọi việc đúng như cảm xúc của tớ. Hãy để tâm hồn tớ, trái tim tớ tự nhiên lên tiếng, nó hãy còn quá non nớt cậu à, đừng biến nó trở nên chai sạn, khô cứng…
Quá nhạy cảm, tớ cũng phải chịu những điều phiền toái, đôi khi phải suy nghĩ nhiều về những chuyện không đâu, nhưng tớ tự hào vì tớ còn có một trái tim ấm nóng biết yêu thương, một đôi mắt biết nhìn đời, và một tâm hồn không trống rỗng…
Tại sao tớ là đứa con nít chỉ khi ở bên cạnh cậu, để nhận từ cậu những cái cốc đầu đau điếng, chỉ để nghe cậu mắng khi tớ làm sai việc gì, để rồi tớ biết cậu cũng vừa giận vừa thương, cậu sẵn sàng chìa bàn tay nâng tớ dậy, nhường một bên vai cho tớ dựa vào...
Tớ không hề yếu đuối như cậu nghĩ đâu, nếu không có cậu thì tớ vẫn có thể đứng vững như cái cây khô kia, nhưng nếu trời đã cho tớ gần cậu, xin cậu hãy cho tớ là một cái cây nhỏ bé, đang vươn cành lá lớn lên đón nắng sớm của cuộc đời, cậu nhé!
Nhưng cậu đâu có biết chẳng phải ai cũng có diễm phúc được tớ chia sẻ hết tâm tư, niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống đâu, riêng cậu là một người cực kỳ đặc biệt. Cũng chẳng phải cậu lúc nào cũng lắng nghe tớ, thông cảm cho tớ, hay cho tớ những lời khuyên hữu ích, chỉ đơn giản khi được chia sẻ với cậu những suy nghĩ của mình, tớ cảm thấy nhẹ lòng hơn và tớ biết cậu cũng luôn quan tâm đến tớ. Tớ nói nhiều chẳng qua là để giúp cậu có thể dễ dàng hiểu nhiều về tớ hơn…
Còn cậu vẫn thắc mắc vì sao tớ hay “tám” với thằng nhóc ở cạnh nhà cậu ư, đó là tớ đang bàn với nó để xem món quà nào cậu sẽ thích nhất trong ngày sinh nhật sắp tới, là đội bóng nào cậu hâm mộ nhất và được nghe những kỷ niệm vô cùng ngốc xít của cậu hồi học ở trường cấp một, những trò nghịch ngợm để rồi bị té u đầu, bị ong chích, bị cô đánh đòn khi không thuộc bài…những câu chuyện mà cậu không bao giờ kể với tớ. Còn tại sao tớ vẫn hay xì xào với đám bạn gái, cậu có biết là tớ phải năn nỉ ỉ ôi thế nào để bọn nó chỉ tớ cách làm những món bánh ngon để tớ có dịp trổ tài với cậu…
Sẽ mãi là như vậy…
Vì, tớ là tớ…chỉ vậy thôi…đủ để cậu nhớ, cậu yêu!
Tớ cảm nhận cuộc sống theo cách riêng của tớ, khi mà mọi vật trong mắt tớ đều mang một sắc màu lãng mạng, có lúc lại cách xa sự thật. Tớ hay mơ mộng là thế, hay khóc rồi cũng hay cười, thôi cứ để tớ như một tấm gương pha lê chân thực, phản ánh lại mọi việc đúng như cảm xúc của tớ. Hãy để tâm hồn tớ, trái tim tớ tự nhiên lên tiếng, nó hãy còn quá non nớt cậu à, đừng biến nó trở nên chai sạn, khô cứng…
Quá nhạy cảm, tớ cũng phải chịu những điều phiền toái, đôi khi phải suy nghĩ nhiều về những chuyện không đâu, nhưng tớ tự hào vì tớ còn có một trái tim ấm nóng biết yêu thương, một đôi mắt biết nhìn đời, và một tâm hồn không trống rỗng…
{{{
Cậu hay gọi tớ là một “nhóc con”, tính tình trẻ con không chịu nổi. Nhưng, cậu đâu có biết vì còn là trẻ con nên tớ cần cậu che chở biết chừng nào… Tại sao tớ là đứa con nít chỉ khi ở bên cạnh cậu, để nhận từ cậu những cái cốc đầu đau điếng, chỉ để nghe cậu mắng khi tớ làm sai việc gì, để rồi tớ biết cậu cũng vừa giận vừa thương, cậu sẵn sàng chìa bàn tay nâng tớ dậy, nhường một bên vai cho tớ dựa vào...
Tớ không hề yếu đuối như cậu nghĩ đâu, nếu không có cậu thì tớ vẫn có thể đứng vững như cái cây khô kia, nhưng nếu trời đã cho tớ gần cậu, xin cậu hãy cho tớ là một cái cây nhỏ bé, đang vươn cành lá lớn lên đón nắng sớm của cuộc đời, cậu nhé!
{{{
Cậu hay chê tớ là “bà tám” nói chuyện không dứt suốt ngày. Cậu bảo là cậu chả khác gì một cái máy ghi âm để nghe tớ kể huyên thuyên đủ chuyện không đâu vào đâu, làm cậu nghe mà phát ngấy. Nhưng cậu đâu có biết chẳng phải ai cũng có diễm phúc được tớ chia sẻ hết tâm tư, niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống đâu, riêng cậu là một người cực kỳ đặc biệt. Cũng chẳng phải cậu lúc nào cũng lắng nghe tớ, thông cảm cho tớ, hay cho tớ những lời khuyên hữu ích, chỉ đơn giản khi được chia sẻ với cậu những suy nghĩ của mình, tớ cảm thấy nhẹ lòng hơn và tớ biết cậu cũng luôn quan tâm đến tớ. Tớ nói nhiều chẳng qua là để giúp cậu có thể dễ dàng hiểu nhiều về tớ hơn…
Còn cậu vẫn thắc mắc vì sao tớ hay “tám” với thằng nhóc ở cạnh nhà cậu ư, đó là tớ đang bàn với nó để xem món quà nào cậu sẽ thích nhất trong ngày sinh nhật sắp tới, là đội bóng nào cậu hâm mộ nhất và được nghe những kỷ niệm vô cùng ngốc xít của cậu hồi học ở trường cấp một, những trò nghịch ngợm để rồi bị té u đầu, bị ong chích, bị cô đánh đòn khi không thuộc bài…những câu chuyện mà cậu không bao giờ kể với tớ. Còn tại sao tớ vẫn hay xì xào với đám bạn gái, cậu có biết là tớ phải năn nỉ ỉ ôi thế nào để bọn nó chỉ tớ cách làm những món bánh ngon để tớ có dịp trổ tài với cậu…
{{{
Sẽ chẳng bao giờ cậu hiểu tớ đâu…Cậu sẽ mãi xem tớ là “cô bé đa sầu, đa cảm”, là “nhóc con” hay “bà tám” mãi làm cho cậu lo lắng, khó chịu và bực bội… Sẽ mãi là như vậy…
Vì, tớ là tớ…chỉ vậy thôi…đủ để cậu nhớ, cậu yêu!
Bupbekiw