Chẳng bao giờ cậu hiểu tớ đâu…

  • Thread starter Thread starter huetran
  • Ngày gửi Ngày gửi

huetran

New member
Xu
74
Cậu hay bảo tớ là “cô bé đa sầu, đa cảm”, nào là hay nước mắt, sớm nắng chiều mưa...


ly.jpga.jpg


...làm cho cậu mệt nhoài khi phải chạy theo cảm xúc của tớ. Nhưng thật ra, tớ “đa cảm” chứ đâu có “đa sầu”
Tớ cảm nhận cuộc sống theo cách riêng của tớ, khi mà mọi vật trong mắt tớ đều mang một sắc màu lãng mạng, có lúc lại cách xa sự thật. Tớ hay mơ mộng là thế, hay khóc rồi cũng hay cười, thôi cứ để tớ như một tấm gương pha lê chân thực, phản ánh lại mọi việc đúng như cảm xúc của tớ. Hãy để tâm hồn tớ, trái tim tớ tự nhiên lên tiếng, nó hãy còn quá non nớt cậu à, đừng biến nó trở nên chai sạn, khô cứng…
Quá nhạy cảm, tớ cũng phải chịu những điều phiền toái, đôi khi phải suy nghĩ nhiều về những chuyện không đâu, nhưng tớ tự hào vì tớ còn có một trái tim ấm nóng biết yêu thương, một đôi mắt biết nhìn đời, và một tâm hồn không trống rỗng…
{{{​
Cậu hay gọi tớ là một “nhóc con”, tính tình trẻ con không chịu nổi. Nhưng, cậu đâu có biết vì còn là trẻ con nên tớ cần cậu che chở biết chừng nào…
Tại sao tớ là đứa con nít chỉ khi ở bên cạnh cậu, để nhận từ cậu những cái cốc đầu đau điếng, chỉ để nghe cậu mắng khi tớ làm sai việc gì, để rồi tớ biết cậu cũng vừa giận vừa thương, cậu sẵn sàng chìa bàn tay nâng tớ dậy, nhường một bên vai cho tớ dựa vào...
Tớ không hề yếu đuối như cậu nghĩ đâu, nếu không có cậu thì tớ vẫn có thể đứng vững như cái cây khô kia, nhưng nếu trời đã cho tớ gần cậu, xin cậu hãy cho tớ là một cái cây nhỏ bé, đang vươn cành lá lớn lên đón nắng sớm của cuộc đời, cậu nhé!
{{{​
Cậu hay chê tớ là “bà tám” nói chuyện không dứt suốt ngày. Cậu bảo là cậu chả khác gì một cái máy ghi âm để nghe tớ kể huyên thuyên đủ chuyện không đâu vào đâu, làm cậu nghe mà phát ngấy.
Nhưng cậu đâu có biết chẳng phải ai cũng có diễm phúc được tớ chia sẻ hết tâm tư, niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống đâu, riêng cậu là một người cực kỳ đặc biệt. Cũng chẳng phải cậu lúc nào cũng lắng nghe tớ, thông cảm cho tớ, hay cho tớ những lời khuyên hữu ích, chỉ đơn giản khi được chia sẻ với cậu những suy nghĩ của mình, tớ cảm thấy nhẹ lòng hơn và tớ biết cậu cũng luôn quan tâm đến tớ. Tớ nói nhiều chẳng qua là để giúp cậu có thể dễ dàng hiểu nhiều về tớ hơn…
Còn cậu vẫn thắc mắc vì sao tớ hay “tám” với thằng nhóc ở cạnh nhà cậu ư, đó là tớ đang bàn với nó để xem món quà nào cậu sẽ thích nhất trong ngày sinh nhật sắp tới, là đội bóng nào cậu hâm mộ nhất và được nghe những kỷ niệm vô cùng ngốc xít của cậu hồi học ở trường cấp một, những trò nghịch ngợm để rồi bị té u đầu, bị ong chích, bị cô đánh đòn khi không thuộc bài…những câu chuyện mà cậu không bao giờ kể với tớ. Còn tại sao tớ vẫn hay xì xào với đám bạn gái, cậu có biết là tớ phải năn nỉ ỉ ôi thế nào để bọn nó chỉ tớ cách làm những món bánh ngon để tớ có dịp trổ tài với cậu…
{{{​
Sẽ chẳng bao giờ cậu hiểu tớ đâu…Cậu sẽ mãi xem tớ là “cô bé đa sầu, đa cảm”, là “nhóc con” hay “bà tám” mãi làm cho cậu lo lắng, khó chịu và bực bội…
Sẽ mãi là như vậy…

Vì, tớ là tớ…chỉ vậy thôi…đủ để cậu nhớ, cậu yêu!
Bupbekiw
 
"Kẻ phá rối"

Chỉ còn ít ngày nữa là thi đại học. Nó lao vào cày ngày cày đêm. Thỉnh thoảng ngóc đầu khỏi xấp tài liệu dày cộm, nó lại mơ màng nhìn vào dòng chữ “NGOẠI THƯƠNG” in hoa tô đậm trước bàn học.
Và mỗi lần như thế, điều kéo nó trở về thực tại không phải là xấp tài liệu mà là…cái con người đáng ghét kia! Chỉ cần cái bản mặt và mấy câu nói “hợm hĩnh” của hắn lảng vảng trong đầu là nó lại thấy ước mơ Ngoại Thương sứt mẻ đi một tẹo. Nếu một ngày nó vào được Ngoại Thương…thì hẳn mọi thứ sẽ tuyệt vời lắm, nhưng mà…đó cũng là lúc nó chính thức trở thành “đàn em” của hắn!



smile.jpga.jpg





Hắn hơn nó một tuổi và học Ngoại Thương. Nhưng nó không (thèm) gọi bằng anh mà toàn kêu là…hắn. Anh em gì cái kẻ “hợm hĩnh”! Từ ngày biết nó thi Ngoại Thương, hắn lục đục lôi đống tài liệu cũ đưa nó, và chỉ có thế thôi, hắn đã tự phong cho mình cái chức “đàn anh” để bắt đầu “khủng bố” nó. Nó sẵn sàng chấp nhận mọi loại “khủng bố” về chữ nghĩa bài vở, nhưng đằng này…

“ Good morning! Đang chui rúc học bài chứ gì? Thôi đi ngủ lẹ lên đi!”
Đó chỉ là một trong những tin nhắn “tiêu biểu” hắn gửi nó lúc…ba rưỡi sáng! Hắn bảo nó “chui rúc” trong khi nó đường hoàng học bài dưới ánh đèn sáng trưng. Mà người ta chào nhau “Good morning” lúc thức dậy gặp nhau chứ mắc gì chào xong rồi kêu nhau…đi ngủ như hắn? Nó chẳng thèm reply, nấn ná cho thêm mấy chữ vào đầu rồi leo lên giường ngủ.

Sáng, nó vẫn đang lăn lóc ngủ say sưa thì có tiếng điện thoại reo inh ỏi.
- Dậy đi! Dậy học bài lẹ lên! 8h rồi!
- Người đâu khùng dzậy? - Nó gắt trong cơn ngáy ngủ - Biết hôm qua tui ngủ trễ lắm không mà còn gọi điện phá đám!
- Hôm qua 11h tôi nhắn tin kêu ngủ, không ngủ bây giờ còn nói nữa hả?
- Kệ tui! Biết trước là nhắn tin cũng không ngủ vậy còn nhắn làm gì?
- Con nít mà dám đôi co với người lớn hả? Cứ im lặng nghe rồi làm theo có phải tốt không? Cứ phải tốn calo cãi nhau mới chịu hả?

Ừ thì nó tốn calo cãi nhau với hắn. Nhưng quan trọng hơn, cãi nhau làm nó tỉnh ngủ. Dù đôi lúc nghĩ kĩ nó thấy “biết ơn sâu sắc” cái khoản hắn làm nó tỉnh ngủ nhưng nó ghét nhất mỗi lần hắn “lên lớp” nó. Mà hầu như mọi tin nhắn cuộc gọi hắn đều “lên lớp” nó còn gì! Nó không phải đứa cứng đầu như hắn vẫn cằn nhằn, phải, nếu hắn nói với nó một cách ân cần ngọt ngào như thằng Phong thường nhắn tin với nhỏ Linh bạn thân nó:
“ Linh ngủ chưa? Ngủ đi nhé, thức khuya không tốt cho sức khỏe đâu! Linh nhớ giữ gìn sức khỏe cho tốt để ôn bài với đi thi nữa! Ngủ ngon nha!”.
Nếu vậy, biết đâu nó cũng reply cho hắn ngoan ngoãn dễ thương như nhỏ Linhreply thằng Phong “Phong cũng giữ gìn sức khỏe nha, Linh đi ngủ đây! Chúc Phong ngủ ngon” dù thằng Phong năm nay thi đại học còn hắn thì không.

***​

Mười một giờ, điện thoại reo và sáng tên của hắn. Nó thở dài nhìn sách vở bề bộn và nghĩ đến mấy câu hối thúc đi ngủ sắp “được” nghe từ hắn. Mà hôm nay còn bày trò gọi điện. Chẳng phải gọi điện chỉ dành để gọi dậy buổi sáng thôi sao?
- Alô? Sao tự dưng gọi giờ này? Nói trước là chưa có ngủ bây giờ đâu, còn sớm lắm!
- Ngủ đi nhóc, thức khuya không tốt cho sức khỏe đâu. Mấy ngày nữa thi rồi, ráng lên nhé!
Nó đơ người, sao tự dưng hôm nay…Sao mấy câu nói ấy…giống kịch bản của thằng Phong với nhỏ Linh quá…Sao tự dưng…tự dưng giọng hắn lại nhẹ nhàng đến vậy…
- Ngủ đi nhóc, sáng mai anh không gọi em dậy nữa đâu.
Hắn…hắn vừa xưng hô với nó là…là…
- Sáng mai anh đi sớm. Từ mai anh sang Lào làm tình nguyện, tháng tám sẽ về. Lúc đó kết quả của nhóc phải thật tốt nghe không?
- Ơ…
- Ơ gì hả? Có nghe nói không, kết quả của nhóc phải tốt đó!
- Thôi…thôi nhiều chuyện quá! Anh…anh đi ngủ lẹ lên đi! Sáng mai đi sớm mà còn…còn…còn bày đặt!
- Biết rồi, sắp ngủ đây! Không có ai làm cú vọ như cô nhà bên đó đâu! Mà…vụ thi cử sao? Tôi hỏi hoài mà không thấy trả lời gì hết vậy?
- Đừng…đừng có coi thường tui!
- Vậy được rồi, good night! Thi tốt hen!
Tự dưng…nó muốn làm theo kịch bản của Linh…Nó muốn nói vào ống nghe: “Chúc anh ngủ ngon”. Nhưng không…một ngày ngọt ngào của anh chẳng thể đổi cho hàng tá ngày “khủng bố” kia được. Không được. Anh vẫn là một kẻ đáng ghét! Từ mai sẽ chẳng còn ai cắt ngang giấc ngủ của nó nữa. Cứ đi đi, rồi nó sẽ cho anh biết tay, nó sẽ cố để đạt điểm cao hơn cả anh năm ngoái!

Nhưng, “bí kíp” đạt điểm cao của anh có phải nằm ở sức khỏe? Có phải là…ngủ sớm và dậy sớm? Đừng ai bảo nó phải làm gì cả, mà nó sẽ tự giác, ừ, vì nó sẽ cố để vượt qua anh!




KIẾN
 
Đến giờ tớ mới hiểu…

Suốt năm lớp 10, tớ luôn xem cậu là bạn thân và tớ nghĩ cậu cũng thế. Trong nhóm, cậu và tớ là một đôi khá hiểu ý nhau.


https://www.muctim.com.vn/Vietnam/The-gioi-tuoi-moi-lon/2009/7-26/31257/
Những lần cả đám ngồi tranh luận mang tính chất thoải mái, thư giãn, cậu thường hay bênh vực “chính kiến” cho tớ. Không phải vì cậu muốn “lấy lòng” tớ mà vì chúng ta hợp nhau, cậu nhỉ?


Tớ có ngạc nhiên một chút khi cậu quyết định không đi chơi Vũng Tàu do trường tổ chức chỉ vì…tớ không đăng kí tham gia. Cậu nhớ không…lúc đó mấy đứa nhóm mình đã quay lại nhìn tớ, nhìn cậu với ánh mắt nghi ngờ và tỏ ý muốn trêu chọc. Nhưng tớ cũng chỉ nghĩ rằng: vì chúng ta là bạn thân, thế thôi…

Tớ cũng khá bất ngờ lúc cậu mang hoa tặng tớ. Thực ra, đó chẳng phải là một bó hồng rực rỡ, cũng không phải là chùm hoa to tướng mà chỉ là những bông hoa nguyệt quế màu trắng nho nhỏ, mang mùi thơm dịu nhẹ. Tớ vui vẻ cám ơn cậu và thầm nghĩ: ừ, cậu làm thế vì chúng ta là bạn thân mà…

Cậu còn tặng tớ những bức tranh do chính cậu vẽ. Chúng thật đẹp, cậu ạ! Tớ đã trịnh trọng đặt tất cả vào trong tập đựng tài liệu của tớ. Dĩ nhiên, tớ cũng nghĩ cậu tặng tớ vì chúng ta thân nhau…

Cám ơn cậu vì đã dẫn tớ đi ăn chè, đã mua rau câu dừa cho tớ thưởng thức…

Cám ơn cậu vì đã chọc cười tớ mỗi khi tớ buồn, vì đã đi học về chung với tớ nữa…

Cám ơn vì thật nhiều điều, cậu bạn thân của tớ!

Thế nhưng, gần đây, blog của cậu những entry về một người đặc biệt. Cậu nói rằng “nhân vật chính” được nói đến là người ở trong nhóm mình. Cậu còn thổ lộ rằng cậu thích người đó. Điều này quá bất ngờ với tớ, với cả những thành viên còn lại trong nhóm. Tất nhiên, với cách cư xử của cậu thì ai cũng nghĩ rằng người đặc biệt trong lòng cậu…là tớ. Nhưng…tớ…tớ nghĩ cậu chỉ xem tớ là bạn thân…là bạn thân, không hơn, không kém. Tớ còn bảo: tớ sẽ “tư vấn” cho cậu bất cứ tình huống nào để cậu có thể “đánh đổ mục tiêu” cơ mà…

Mọi chuyện vẫn cứ tiếp diễn một cách bí ẩn khi không ai biết rõ người được đề cập đến là “nhân” nào trong nhóm…

Cho đến một ngày — ngày tớ thông báo rằng gia đình tớ sắp chuyển đi nơi khác, đồng nghĩa với việc tớ cũng phải chuyển trường…

Ngày chia tay với lớp, với nhóm, tớ nhớ mãi…Tớ chú ý và thấy rằng suốt buổi đó, mặt cậu buồn thiu. Tớ cũng buồn nhiều! Buồn vì phải xa thầy cô, xa những người bạn đã gắn bó với mình suốt hơn một năm học, trong đó có cậu nữa.

Trống đánh ra về…Ngày cuối để cậu và tớ được đi chung trên một con đường. Cậu chẳng nói chẳng rằng, cứ nín thinh đến lạnh lùng…Tớ tưởng cậu sẽ phải nhắn nhủ tớ nhiều điều lắm chứ! Thế mà…cuối cùng vẫn cứ im bặt. Đến ngã tư, lúc tớ định quẹo trái thì cậu quay sang, nhìn thẳng vào đôi mắt của tớ và buồn bã nói:

- Đừng quên nhóm mình, đừng quên nhóm bạn này nhé! Chúc cậu tất cả.

Một cách bất ngờ (lần thứ n), cậu dúi vào tay tớ một tờ giấy nhỏ màu vàng. Về nhà, tớ sửng sốt vì những gì tớ đọc được, từ chính mảnh giấy đó: Tớ thích cậu…từ lâu lắm rồi!


Một câu và vẻn vẹn chỉ có thế. Tớ không ngờ và không thể tin nổi vào mắt mình. Cậu đã giấu điều đó bao lâu rồi, hả cậu? Sao cậu lại có thể lẳng lặng như vậy, hả cậu? Thế là…sau một thời gian dài, tớ mới hiểu tất cả những việc làm, những ưu ái cậu dành cho tớ hoàn toàn không chỉ vì cậu xem tớ là bạn thân…Ừ, mãi đến giờ tớ mới hiểu, mới thấu đấy cậu ạ!

Dù không gặp cậu, không học chung với cậu nữa nhưng chắc chắn tớ sẽ không thể nào quên được lớp mình, nhóm mình và đặc biệt là cậu. Cám ơn vì tất cả nhé — cậu bạn thân của tớ!



Cỏ May
 
Không đi đâu cả!

Tụi mình chỉ thật sự gần gũi trên Yahoo messenger từ mười giờ tối. Khi đó, cậu đã rời lớp học thêm, ăn uống và trở về phòng riêng. Tớ, cố gắng hoàn tất hết bài tập và công việc nhà, để ngồi chờ cậu một cái buzz rung màn hình. Những lúc đó, cậu không biết trái tim tớ cũng rung lên khe khẽ…



cau.jpg



Cậu luôn gọi tớ bằng một chữ “2!”. Tớ thì đáp lại bằng một khuôn mặt cười nghĩa là sẵn sàng để nghe cậu. Nhưng giá như cậu gọi tớ bằng một cái gì đó khác hơn là như thế, chắc là tớ sẽ vui biết bao nhiêu. Tụi mình kể nhau nghe nhiều chuyện, tất cả buồn vui lẫn mơ ước. Tớ là nơi cậu trút những muộn phiền, và khi gặp thất bại tớ cũng nghĩ đến cậu đầu tiên. Những câu chuyện, những chuyến đi và trải nghiệm của cậu làm tớ tò mò và hăm hở, những truyện cười và niềm vui của tớ khiến cậu vui theo. Giống như nắng, tụi mình chạy dài và len lỏi khắp tâm hồn nhau. “Tụi mình còn điều gì bí mật không nhỉ?”. Có chứ, một bí mật mang hình trái tim mà đến tận bây giờ cậu vẫn chẳng hề biết.

Status cậu luôn thay đổi. Những điều thú vị, nhận xét, niềm vui, vài dòng thơ nhỏ, hay đơn giản là một chữ “Phiêu” làm tớ thích thú suy nghĩ. Mỗi ngày, biết về cậu nhiều thêm, để càng muốn gắn bó nhiều thêm. Tớ thì nghĩ ngợi mãi mà vẫn không thể treo một dòng về nỗi nhớ trong lòng mình để cho cậu hay. Nhưng có lẽ điều đó sẽ chẳng quan trọng đâu, hãy cứ ở cạnh nhau như thế này là đủ.

Đôi khi, tớ nhận được một cái icon cười toe toét, lè lưỡi hay đẩy gọng kính và nhăn nhó. Tớ hình dung ra khuôn mặt chủ nhân nó ở bàn máy bên kia và mỉm cười. Nhưng một icon trái tim hay vòng tay mở rộng sẽ khiến tớ bâng quơ suy nghĩ nhiều lắm đấy, cậu biết không? Một phần hồn nhiên của tớ xa rồi, để hôm nào mà lỡ nhận một trái tim bay phấp phới lại lăn qua lăn lại trên giường tới nửa đêm không thể ngủ. Làm người lớn đúng là có quá nhiều thứ để mình nghĩ ngợi. “Gửi lại cho tớ một trái tim đi nhóc!”. Cậu trêu. Hành động…tỏ tình lộ liễu như thế mà hối thúc tớ à? “Không à? Vậy thì trả tớ trái tim vừa nãy gửi!”. Tớ cười hihi, gom thật nhiều những trái tim đó, cho vào một ngăn nhỏ trong trái tim tớ đây này, cậu biết chăng?

Giữa câu chuyện, tớ thỉnh thoảng lại click vào avatar, để nhìn mặt cậu rõ hơn. Cậu trong avatar lúc nào cũng cười. Rạng rỡ như mặt trời ngay cả trong những ngày đông. Tớ bảo cậu cười xấu tệ, nhưng mà chẳng dối được lòng mình, là giữa những lúc cảm thấy buồn bã hay chán chường, tớ nghĩ đến nụ cười của cậu, và tự thấy lòng mình cũng bừng sáng theo. “Hôm nay cười sang nhé”, “Hôm nay lại cười đểu này!”. Mỗi ngày, nụ cười răng khểnh lúc nào cũng lấp lánh. Nhìn thấy cậu cười để biết rằng cậu ổn, tớ cũng thấy mình trở nên bình yên.

Cậu gửi tớ một đường link tuỳ tâm trạng. Khi thì một trailer phim bom tấn sắp ra lò, khi lại mấy chú vịt Donal hát hò ỏm tỏi, rồi clip hoạt hình cười ngả nghiêng. Nhưng có những buổi tối, link dẫn tớ tới một chàng trai ngồi ôm đàn ghita và hát một mình với Đêm thấy ta là thác đổ. “Nhạc Trịnh da diết, nhưng là để mình biết yêu cuộc sống này nhiều hơn, nhóc ạ”. Có cậu, tớ cũng đang từng ngày yêu cuộc sống mình hơn…

Thỉnh thoảng, không có gì để nói, tớ ngưng lại. Một khoảng lặng chỉ để nhìn cậu chờ chờ, rồi hỏi “Nhóc ơi, cậu đi đâu rồi?”. Tớ chẳng đi đâu cả, tớ cứ mãi quẩn quanh cùng cậu, đi theo cậu khắp mọi nơi, và sẵn sàng ở cạnh bất cứ khi nào cậu cảm thấy cần. Bất kể sau này tụi mình sẽ lớn lên, bất kể cuộc sống, học hành, công việc và những mối quan hệ mới sẽ đưa tụi mình đi mỗi ngày mỗi xa hơn nữa, thì khi cần, tụi mình sẽ mãi là về cạnh nhau như vầy nhé. “Này nhóc, bỏ đi đâu thế?” ”Không đi đâu cả!” Tớ gõ các ký tự, và mỉm cười. Không đi đâu cả, hứa đấy!

Tớ nghĩ, thôi cất lại trong lòng những suy nghĩ hôm nay, vì thật hạnh phúc khi mỗi ngày tụi mình cùng nhau lớn. Và có thể, sau này nhận ra cậu là dành cho một người nào khác, thì tớ vẫn tin chắc là những cảm xúc trong lành này sẽ chẳng bao giờ đổi thay.
Dù sao đi nữa, tớ vẫn ở cạnh cậu mà.

Đặng Thị Hạnh Dung
 
Ngốc ạ!

Đã nhiều lần cậu hỏi tớ có thích cậu không, tớ chỉ mỉm cười và nói: "Ngốc ạh, cậu nằm trong danh sách 7 người tớ yêu thương nhất đấy”…


ngoc.jpga.jpg


...Cậu cũng cười lại và nói:”Không phải thế? ý tớ là…” và thường thì cậu chỉ nói đến đó là lại ngập ngừng, không nói hết câu. Cậu còn nhớ không? Cái lần tớ khóc thút thít vì có một chuyện buồn xảy đến với tớ, mọi thứ xung quanh như bỗng trở thành một màu đen kì dị… cậu đã đến bên, đưa cho tớ chiếc khăn, chọc cho tớ cười, cậu đã tô lại một màu hồng cho chính bầu trời cảm xúc của tớ, lúc ấy tớ đã rất muốn nói với cậu rằng “Tớ thích cậu” nhưng tớ đã không làm thế mà thay vào đó là một nụ cười thật tươi tớ dành cho cậu.
Cậu còn nhớ không? Cái lần tụi mình cùng đạp xe đi dạo quanh khu phố nhỏ, lúc ấy tớ đã rất buồn vì đùng một phát bao nhiêu cố gắng của tớ đổ xuống sông xuống biển. cậu lặng lẽ đi bên tớ, chọc cho tớ vui, lúc ấy tớ đã rất muốn nói với cậu rằng “Tớ thích cậu” nhưng tớ đã không làm thế mà thay vào đó là một cái siết chặt tay…
Cậu còn nhớ không? có lần tớ đi học mà hớ hênh, trời lạnh thế mà mặc độc có một cái áo khoác mỏng, cậu vội vàng đưa áo khoác của cậu cho tớ mặc…lúc ấy tớ đã rất muốn nói với cậu rằng “Tớ thích cậu” nhưng tớ đã không làm thế mà thay vào đó là một cái ôm ấm áp tớ dành cho cậu…
Và cậu àh…hôm nay tớ rất muốn nói với cậu rằng tớ thích cậu nhưng mà tớ sẽ không làm thế đâu, bởi tớ muốn tặng cậu một nụ hôn…bởi yêu thương đôi khi không cần nói nên lời mà tớ biết cậu vẫn có thể cảm nhận được nó qua những cử chỉ của tớ dành cho cậu mà phải không? Và cũng bởi vì tớ chợt hiểu rằng:
Yêu thương đôi khi là một sự quan tâm thật nhẹ nhàng.
Yêu thương đôi khi chỉ là một cái gì đó thật đặc biệt mà người ta dành cho nhau. Và…yêu thương đôi khi không cần nói nên lời nhưng vẫn có thể cảm nhận được bằng chính trái tim của mỗi người…
Chỉ đơn giản rằng: “Khi bạn yêu thương một ai đó, bạn sẽ dành cho người đó một sự quan tâm thật đặc biệt”
Tớ thích cậu rất nhiều, rất nhiều ngốc ạ!



Dâu Tây
 
trên đời nằy chẳng ai tin ai = tin chính mình như thế tốt hơn rất nhiều , tin ai , ai tin mình quanh mình chẳng ai là tốt tất cả cũng chỉ là không tình bạn cũng chỉ để vứt ra thùng rác vậy thôi đời là thế tình bạn, tình yêu chẳng là cái gì
 
trên đời nằy chẳng ai tin ai = tin chính mình như thế tốt hơn rất nhiều , tin ai , ai tin mình quanh mình chẳng ai là tốt tất cả cũng chỉ là không tình bạn cũng chỉ để vứt ra thùng rác vậy thôi đời là thế tình bạn, tình yêu chẳng là cái gì

Mình ko thích đi "phản bác" ý kiến của người khác,cùng ko có thói quen đấu đá,tranh luận,chê trách về những người xung quanh....nhưng sự thật mình ko có cùng chút xíu quan điểm nào với bạn,vad cũng cảm thấy ko thể nói chuyện với bạn HTA ak xory vì nói thẳng.

Thân!
 
có lẽ thế

Mình ko thích đi "phản bác" ý kiến của người khác,cùng ko có thói quen đấu đá,tranh luận,chê trách về những người xung quanh....nhưng sự thật mình ko có cùng chút xíu quan điểm nào với bạn,vad cũng cảm thấy ko thể nói chuyện với bạn HTA ak xory vì nói thẳng.

Thân!

ai cần đâu nói làm cái gì
 
ý anh là sao

Em biết em cũng đang nói cái gì đấy không ?
Em có suy nghĩ em đang vừa nói cái gì và có cần thiết nói câu đó không ?
Em phải biết chọn lựa cái gì và không chọn cái gì chứ ?

để làm gì khi mình chẳng còn gì , khi trên đời nằy toàn là những điều dả dối , linh tinh để làm gì
để làm gì tại sao , tại sao , trả lời là tại sao
không nói được
không trả lời được
 
Vậy có phải em đang không có việc gì để làm hả ?

Hay em đang thấy mình vô nghĩa trước thực tại cuộc sống ? Nếu vậy, đơn giản em là người ích kỷ !
 
Để làm gì

Vậy có phải em đang không có việc gì để làm hả ?

Hay em đang thấy mình vô nghĩa trước thực tại cuộc sống ? Nếu vậy, đơn giản em là người ích kỷ !

có lẽ là thế không thế thì đã không có em ngằy hôm năy , tại sao em lại thế , đến em cũng không hiểu được , cuộc sống nằy cho em như thế em sống vì cái gì để làm gì cũng chẳng làm gì , toàn những điều nhàm chán.
 
Đấy , anh nói rồi đó !

Nhàn cư vi bất thiện ! Em đã quá ư hão huyền vào những điều lý thuyết mà không hành động. Người sống chỉ lý thuyết không là người như thế nào em biết rồi chứ ?

Em không coi lao động là hành động đơn nhất của mình ở thời điểm hiện tại thì em sẽ là người vô nghĩa trong mắt người khác đó.
 
Để làm gì

Đấy , anh nói rồi đó !

Nhàn cư vi bất thiện ! Em đã quá ư hão huyền vào những điều lý thuyết mà không hành động. Người sống chỉ lý thuyết không là người như thế nào em biết rồi chứ ?

Em không coi lao động là hành động đơn nhất của mình ở thời điểm hiện tại thì em sẽ là người vô nghĩa trong mắt người khác đó.

tại sao em phải nghĩ tại sao em phải quan tâm , tại sao em phải làm , làm để làm gì khi những thứ đó , khi họ , và những người quanh em không coi em là cái gì để làm gì . Đối với họ em chỉ là người thừa để làm gì
chẳng làm gì
nhục như con chó
em luôn muốn tốt cho họ nhưng tạ sao họ lại làm thế tại sao
toàn những điều linh tinh
mặc dù em vẫn biết đó là không đúng
 
Vậy họ đã đối xử với em như nô lệ sao ?

Họ đã làm gì khiến em nghĩ họ như vậy ?

Vậy em đã làm những gì để họ đối xử với em như vậy ?

Hay chỉ đơn giản em đang ích kỷ ?

Đừng mong muốn, ước mơ những điều vượt quá khả năng của mình, hoàn cảnh của hiện, hiện tại của mình.

Muốn biết rõ giá trị của bản thân em, lao động đi !!!
 
Để làm gì

Vậy họ đã đối xử với em như nô lệ sao ?

Họ đã làm gì khiến em nghĩ họ như vậy ?

Vậy em đã làm những gì để họ đối xử với em như vậy ?

Hay chỉ đơn giản em đang ích kỷ ?

Đừng mong muốn, ước mơ những điều vượt quá khả năng của mình, hoàn cảnh của hiện, hiện tại của mình.

Muốn biết rõ giá trị của bản thân em, lao động đi !!!

anh nghĩ em không làm sao , không lao động ư anh nghĩ thế ak
tại sao em phải đi làm , tại sao em không muốn phụ thuộc vào người khác anh nghĩ em vui sao
em vui khi một năm trời em phải dơi nước mắt vì tiếc nuối một năm học khi điều đó không phải là do em
tại sao
tai sao
anh nghĩ em muốn sao tại sao , tại sao, tại sao,
em không muốn em đã đău khổ thế nào tại sao
một năm nó rất dài dài dai mãi
một năm , một năm
 
anh nghĩ em không làm sao , không lao động ư anh nghĩ thế ak
tại sao em phải đi làm , tại sao em không muốn phụ thuộc vào người khác anh nghĩ em vui sao
em vui khi một năm trời em phải dơi nước mắt vì tiếc nuối một năm học khi điều đó không phải là do em
tại sao
tai sao
anh nghĩ em muốn sao tại sao , tại sao, tại sao,
em không muốn em đã đău khổ thế nào tại sao
một năm nó rất dài dài dai mãi
một năm , một năm


mới chỉ vài thất bại nhỏ mà anh đã thế này rùi, anh ko có chính kiến của riêng mình sao?. Rớt ĐH thì cả thế giới quay lưng với anh à. Cần phảo lấy thất bài để làm động lực cho tương lai. Anh cứ như vậy, ko chịu cố gắng thì cũng chẳng đạt đc kết quả tốt cho kì thi sắp tơi đâu
 
Ứơc mơ đừng quá xa thực tại. Nghĩa là : Bản thân phải biết chấp nhận thực tại nó là như thế nào ? Một năm của em là dài, đó là do tâm trạng của em. Thái độ sống ích kỷ của em, sự "thù hằn" của em lên thời gian. Em đang sống cho quá khứ mà quên mất hiện tại của em là gì ???

Hiện tại của em phải làm gì em biết không ? Em đừng lấy quá khư ra để "dọa nạt" hiện tại. Nó đắng lắm đấy !
 
Để làm gì

Ứơc mơ đừng quá xa thực tại. Nghĩa là : Bản thân phải biết chấp nhận thực tại nó là như thế nào ? Một năm của em là dài, đó là do tâm trạng của em. Thái độ sống ích kỷ của em, sự "thù hằn" của em lên thời gian. Em đang sống cho quá khứ mà quên mất hiện tại của em là gì ???

Hiện tại của em phải làm gì em biết không ? Em đừng lấy quá khư ra để "dọa nạt" hiện tại. Nó đắng lắm đấy !

anh vẫn còn nhớ tiểu lang chứ , vũ an đó hôm kia em cùng nó uống rượu nói về đời thế mới sướng , nói tất cả nói ,haaaaaaaa
nói
ĐH làm gì chẳng làm cái gì bây giờ toàn cái vớ vẩn
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top