Hoàng Thịnh
Member
- Xu
- 0
Cảm nghĩ về đêm trăng đẹp
[f=800]https://server1.vnkienthuc.com/files/3/FILEPDF/cam_nghi_dem_trang.pdf[/f]
ĐÊM TRĂNG NƠI NGOẠI THÀNH
Tôi vốn là người thị thành nên đã quá quen thuộc với ánh sáng của đèn điện. Ở nơi ồn ào tấp nập này khó có thể mà ngắm được một đêm trăng đẹp với ánh sáng dịu dàng của nó. Nhưng khi ai đã về quê tôi ở tận ngoại thành, thì mới có thể tận hưởng được đêm trăng sáng tỏ. Chỉ cần đợi vào ngày mùng mười mỗi tháng, ta sẽ thấy được ánh sáng kì diệu của vầng trăng, nơi có chị Hằng, có chú Cuội đẹp như thế nào mà các thi sĩ đều ca ngợi bằng những dòng thơ đầy cảm xúc.
Tôi nhớ nhất là đêm Rằm năm ngoái, tụ lại cùng bè bạn ngắm trăng dưới gốc đa đầu làng.
Hoàng hôn vừa buông xuống, các chị nắng hồng cũng đã chuyển bước trở về cuối dãy núi xa xôi phía Tây. Màn đêm như tấm lụa tím mờ khổng lồ bắt đầu phủ xuống vạn vật. Mấy anh tre cao to, xòe tán lá rộng mà đón nắng bây giờ thì rũ lại, xào xạc truyện trò. Trăng chưa lên nhưng bầu trời đã sáng lấp lánh bởi muôn vàn vì sao rọi xuống. Mấy đám trẻ chúng tôi lúc này thôi là đua nhau chuẩn bị mấy cái lồng đèn đủ thứ hình dạng: hình tròn, hình vuông, hình tam giác với lớp bìa mỏng bao bên ngoài. Đứa nào đứa nấy cũng hồi hộp, náo nức ngồi tụ ba tụ bốn dưới gốc đa cổ thụ đầu làng mà đợi trăng lên.
Lúc tất cả cây cối chìm vào giấc ngủ say, mấy ngôi nhà chen chúc nhau lên đèn thì trăng đã hiện rõ trên đỉnh đồi, tròn xoe như cái bánh mật ong thật ngon, thật thơm do chị Hằng bỏ quên ở chốn trần gian. Còn chúng tôi thì ngồi bên nhau, nắm chặt tay ngân nga câu hát: “Tết Trung thu em rước đèn đi chơi, em rước đèn đi khắp phố phường, đèn ông sao với đèn cá chép, em hát ca vui đón chị Hằng…”, ấm áp vô cùng mặc dù khí trời hơi se lạnh. Hát xong, nhỏ Hạnh dõng dạc bảo:
_ Chúng mình cùng rước đèn nào! Ai có nến , đốt nến, ai không có đi chung rước đèn với Hạnh nhé!
Câu nói đó vừa dứt, chúng tôi đứng dậy, cầm lồng đèn vừa đốt nến vừa xếp hàng vòng tròn mà rước đèn. Ánh sáng của trăng thật kì diệu, thật mơ mộng, nó chiếu xuống những mái nhà ngói đỏ, lợp vàng cỏ cây, ruộng đồng, làm ấm lòng người. Những vì sao trên kia cũng chẳng kém gì, cũng lấp lánh, soi xuống dòng sông dài tít sau nhà nội, khiến nó lung linh, đẹp một cách lạ kì, chẳng có gì sánh bằng.
Trong lúc đó, nội và bố tôi ngồi bên ghế đá vừa uống trà vừa bàn bạc chuyện về lại thành phố sau vài hôm nữa. Mẹ thì ngồi cạnh bàn gỗ trong phòng, bên ánh lửa của cái đèn cầy mà khâu vá lại vết rách của cái áo len mẹ đã mua tặng tôi cách đây hai tuần.
Còn chúng tôi thì sau khi rước đèn lại phá cỗ chung với nhau, cùng ngồi ngắm trăng sáng tỏ. Vầng trăng như quả bóng bay mềm mại lơ lửng giữa trời đêm. Ngắm nhìn nó, tôi ước gì được cùng chị Hằng bay lên cao, được chạm vào vầng trăng có thứ ánh sáng làm ấm lòng người. Chẳng giống như mọi đêm khác, chúng tôi về nhà trễ hơn để ngắm trăng. Đêm Rằm cuối cùng cũng kết thúc, đứa nào cũng chào nhau rồi mới về, trả lại sự yên tĩnh cho bầu trời đêm. Các ngôi sao sáng lấp lánh ở lại có vẻ tiếc nuối, còn vầng trăng kia nữa, nó vẫn tròn và sáng mãi theo từng khoảnh khắc.
Ngắm đêm trăng Rằm, sao tôi yêu quê hương mình quá! Cảm ơn rất nhiều vì mẹ thiên nhiên đã đem nó đến với quê tôi.Tôi mong sao những trẻ em khác không có điều kiện, không được cùng bè bạn ngắm trăng mai này lớn lên có thể thực hiện ước mơ đó. Tôi hứa rằng sẽ cố gắng học tập để mai này có thể góp một phần nhỏ nào đó của mình vào công cuộc xây dựng quê hương đất nước ngày càng giàu đẹp.
Nguyễn Gia Nhi