Buồn làm sao buông - Anh Khang

Đã quen một mình
Một mình đôi lúc thật buồn mà cũng thật vui.

Hình như riết rồi thành quen, làm gì tôi cũng thích một mình.
Tối qua mấy đứa bạn rủ tụ tập coi trận tứ kết Euro, tôi lại lắc đầu và về nhà đối diện bốn bức tường, lặng lẽ ngồi xem các anh bò tót vật lộn với gà trống Gaulois. Mười mấy năm nay lúc nào cũng vậy, thay vì tụm năm tụm bảy hò hét om sòm thì tôi vẫn cứ một mình với những cảm xúc riêng dành cho đội bóng yêu thích. Phần nữa, tôi có cái tật làm quá và yếu tim thường trực, coi cùng thiên hạ mắc công bị kỳ thị, nên tốt nhất là riêng mình mình biết riêng mình mình hay.

Nhớ hồi xưa, thời còn đi học cũng thế. Giờ ra chơi, bạn bè hào hứng xuống sân đá cầu, nhảy dây, lò cò, tạt lon, tạt dép gì đấy, thì tôi lại một mình ngồi trong lớp và chớ hề thiết tha đến việc chơi cùng đám đông. Đứng trên hành lang, nhìn xuống sân trường ngập nắng và bạn bè xiên quàng vào nhau trong tiếng cười trong veo đến lạ lẫm, tôi thấy mình thuộc về đâu đó xa lắc lơ. Có cảm giác nguyên cả ngôi trường tự chia làm hai nửa, một nửa tất bật ồn ào thường khi và nửa kia dành cho mình tôi tự kỷ. Vậy mà lại lấy làm vui vì đứa trẻ 10 tuổi bỗng được sở hữu nguyên cả không gian riêng và giờ ra chơi một mình thơ thẩn hóa ra là ký ức còn nguyên lành nhất mỗi lần nhắc lại chuyện áo trắng học sinh.

Lớn lên, đi làm, lại thích nhất những giờ tan ca khi trời đã tắt nắng. Tôi còn nhớ con đường từ tòa soạn cũ ra bãi giữ xe phải băng qua một ngã tư tất bật và đi trên vỉa hè lát đá có hàng hoa sữa dịu dặt mỗi độ trời chuyển mình vào Thu. Chẳng cần biết công việc hôm đó bề bộn thế nào, chỉ cần bước ra khỏi văn phòng, thả mình vào dòng xe cộ lướt nhanh như những dòng suối len qua nhẹ hẫng, còn bản thân là cát sỏi nằm lại bên bãi bờ, thư thả và điềm nhiên. Không chút bận tâm người xe hỗn độn chộn rộn xung quanh, tôi cứ bước theo thói quen về phía hàng cây thơm lừng mùi hoa sữa đợi sẵn. Đó là những giây phút hiếm hoi yên bình nhất của ngày. Độc bộ trên đường, cười một mình và lẩm nhẩm bài thơ Haiku của Basho “Trên con đường này. Giữa mùa thu ấy. Đi về không ai”, và thấy sự một mình đôi lúc thật buồn mà cũng thật vui, nhỉ?

Điện thoại nhiều số liên lạc, vậy mà cuối tuần ở nhà lười nấu ăn, lướt hết điện thoại cũng chẳng biết rủ ai, đành một mình chạy lòng vòng thành phố, qua những con đường mơ hồ nhớ - quên của ngày cũ. Đến chừng kim xăng báo gần cạn thì tấp đại vô lề mua ổ bánh mì không, xong chạy ngược về nhà, đổ sữa hộp ra chấm với bánh mì, nhai nhóp nhép tinh bột cho qua hết ngày tháng. Một mình nên ăn gì cũng chẳng còn quan trọng dở ngon.

Thế nên, không có gì lạ nếu khi yêu, tôi cũng thường đơn phương một mình.

Mối tình đầu của tôi chẳng hạn. Gặp nhau trong một chương trình lễ hội của trường tổ chức, cười nhạt thoáng qua vậy mà tôi ngẩn ngơ suốt thời áo trắng. Đến nỗi năm cuối cấp, dù đã có kết quả mình được tuyển thẳng Đại học, tôi vẫn kiên quyết đi học luyện thi trong sự ngỡ ngàng của Ba Má về sự siêng năng trớt quớt của thằng con trai. Phụ huynh thì nghĩ chắc con mình muốn níu kéo những ngày học sinh, chứ thật ra nào biết đi học chỉ là cái cớ để tôi được nhìn người ta, như hai người xa lạ lướt mắt qua vài lần trong lớp học luyện thi mấy trăm con người. Giờ thì người đã xa hơn nửa vòng trái đất mà câu chuyện đơn phương một mình ấy vẫn thỉnh thoảng làm nhói tim vài nhịp khi lục lọi ký ức cũ xưa mà nhớ về.

Mà đâu chỉ tình đầu, hầu như những tình yêu làm tôi nhớ nhiều, cũng toàn những câu chuyện chưa bao giờ bắt đầu nên không thể có kết thúc. Thứ cảm tình vụn vặt ấy tôi giữ riêng cho mình, mà người kia chẳng biết chẳng hay.

Vì không có thứ tình yêu nào vừa chật vật lại vừa thành thật như yêu đơn phương. Chỉ lúc ấy bạn mới sống thật nhất với cảm xúc của mình dành cho người yêu thương mà không sợ bị tác động hay chao đảo từ bất kỳ tình cảm đáp lại nào. Còn những kẻ đang yêu có đôi có cặp, nhiều khi cảm xúc thật lòng phải giấu giếm ít nhiều, vui cũng không dám quá trớn, buồn cũng gói ghém đi, vì không muốn làm bận tâm hay buồn lòng người còn lại.

Tôi chẳng cổ súy hay tự hào gì về cách sống lẫn cách yêu đầy vị kỷ ấy. Nhưng nếu bình yên thật sự mà chúng ta cứ loay hoay kiếm tìm thực chất nằm ở chính bản thân, thì hà cớ gì phải cố gượng ép thêm một ai đó vào cuộc sống hiển-nhiên-đã-đủ-đầy-dù-chỉ-có-một-mình của chúng ta? Bởi biết đâu có những chuyện trên đời vốn dĩ được sắp đặt như thế, đến số mà còn có số lẻ thì huống hồ dăm ba số phận trên đời làm sao tránh khỏi bị lẻ nhịp?

Đến bao giờ chúng ta hiểu ra bài học tự thương lấy mình mới là thứ hạnh phúc viên mãn?
 
Thương nhớ hoang đường

Có những mối quan hệ đâu cần có tên, đâu cần gọi lên danh phận là gì,
bởi sớm hay muộn, mình đều phải quên.

Mở mắt dậy đã thấy Melbourne. Thấy những sân vườn trồng hoa oải hương ngay trước cổng, thấy những tòa nhà hiện đại phía bên này đường thì dãy nhà cổ kính sẽ hiền hòa nằm đối diện ở phía bên kia, thấy thiên nhiên trong lành thản nhiên nép mình giữa cuộc sống tất bật nơi thành phố đông dân nhất nhì nước Úc. Thậm chí thấy cả quạ đen nhởn nhơ sánh đôi với bồ câu đi dạo chung cùng khách bộ hành.

Thế là tự cho phép bản thân cũng trở thành một kẻ nhởn nhơ, nửa vội vã - nửa chậm rãi, nửa hoài cổ - nửa hiện đại, gắn tai phone và lững thững đi bộ nghe nhạc Đỗ Bảo: “Điều hoang đường nhất là tình yêu em dành cho anh...”.

Mà có vẻ như thứ tình yêu hoang đường ấy lại rất thích hợp ở thành phố vốn dĩ cũng rất hoang đường này, bởi gần 8 giờ tối rồi mà nắng chiều vẫn còn trải dài trên sông và in bóng trên đường. Như thể hoàng hôn và bóng tối không thể chạm được vào Melbourne.

Như thể thời gian và lãng quên không thể chạm được vào nỗi nhớ của hai đứa.

Hoang đường như thế đó. Mà có bao giờ buộc lòng hết thương? Cứ mù quáng và cam chịu, như việc một mình đến thành phố này, tìm nhau.

Hẹn nhau. Dưới chân đồng hồ lớn, lúc đêm đã muộn và dòng người trong Melbourne Central đã đổ dần về phía nhà ga ở tầng hầm cho kịp chuyến train cuối.

Đợi nhau. Gần 12 giờ khuya. Lòng nó đều đặn nhớ cũng giờ khắc này, nhiều năm về trước, ở quán pub đông nghịt người, hai đứa đã mơ hồ chạm môi - nụ hôn đầu tiên và duy nhất, mà có lẽ đến khi xuôi tay nhắm mắt, chưa chắc quên được.

Người đến. Nó ngừng thở một tích tắc để thấy từ phía người bước vào có thứ ánh sáng như thắp vàng cả khu trung tâm thương mại giữa đêm. Người chạy nhanh về phía nó, nở nụ cười khiến nó sẵn sàng đánh đổi hết tuổi trẻ để chờ được nhận lấy. Nó chỉ biết lẩy bẩy đứng yên tại chỗ, cảm thấy thân thể này tất cả đã dư thừa.

Ôm chầm lấy nhau. Rất chặt. Thật chặt... Cái ôm kéo dài không biết qua mấy thế kỷ mà nó có cảm giác tất cả mọi người xung quanh đều đã hóa thạch hoặc tuyệt chủng biến mất, để nó lại gọn bẫng trong vòng tay người.

Cái ôm đó, sẽ tiếp tục là thứ nó mang theo suốt cả đời.

Đã nhiều năm trôi qua, nó đã dần quen với sự thật rằng người vẫn đang sống tốt, rất tốt, ở nơi này, trên con đường người đã chọn đi. Nó từng đinh ninh không mảy may nghi ngờ câu “xa mặt cách lòng”, nhưng ngay lúc này, trong vòng tay người, cái suy nghĩ ấy hoàn toàn phủ phục tháo lui.

Nó chỉ biết nhìn người và thấy mình như kẻ đang say và khóe mắt đỏ cay từ lúc nào. Nhìn thấy nhau mà cứ ngỡ là ảo ảnh, chỉ muốn ôm chầm không dám lơi tay, sợ lại mất nhau như đã từng. Nó bắt đầu nhớ lại một người của lần đầu gặp nhau chia từng mẩu bánh cheesecake, người của những khuya cùng nó đi chợ hoa tìm mua cúc Mặt trời, người của một ngày mùa Xuân đi đếm ánh sáng từ trên cao, người của những con đường lộng gió chạy vòng vo vẫn chưa muốn dừng lại bởi chẳng nỡ phải về sớm xa nhau... Tiếng đồng hồ lớn gõ 12 nhịp. Đâu đó trong lòng vang lời thơ cũ:“Em nên tin tình chưa bụi bao giờ... Mất hay còn chưa hẳn khác nhau đâu”.

Cuộc gặp này, thật ra rất hoang đường, nó chưa từng nghĩ tới. Thậm chí, nó từng tin và chấp nhận một cách buông xuôi rằng, hai đứa đã lạc và lạ mất nhau kể từ khi mỗi đứa sống khác dưới hai khoảng trời. Nhưng cuối cùng thì hai khoảng trời đã trở thành một, khi nó sang đây, nhưng tiếc là hai trái tim chẳng bao giờ có thể chung cùng một nhịp.

Người bảo: “Đừng hỏi chúng ta là gì giữa bề bộn đời nhau”. Nó chỉ biết cười: “Có những mối quan hệ đâu cần có tên, đâu cần gọi lên danh phận là gì, bởi sớm hay muộn, mình đều phải quên”.

Nhưng cho dù không gọi được thành tên thì những khoảnh khắc như-thế-này và từng-thế-này, nó vẫn sẽ nhớ. Dẫu cho mai này có mất đi tất cả những chỉ dấu đưa lối về lại ký ức, thì khuôn mặt người, nụ cười tươi, vòng tay ấm... vĩnh viễn nó khắc cốt ghi tâm. Bởi vì người đã ở lại mãi trong trái tim này - dù chỉ còn như một ảo ảnh, thậm chí ám ảnh. Bởi vì người là người-không-thể-thay-thế-được, không bao giờ!

Có những điều đã rơi xuống theo từng tờ lịch treo tường, mất đi trong vòng quay của năm tháng, nhưng cũng có những điều cứ lưng chừng không bao giờ mất, cũng chưa hẳn là còn. Như sự hội ngộ đầy lấp lửng tối nay. Gặp lại nhau để biết đôi khi tình yêu chỉ là chuyện hoang đường, nhưng sự trân trọng và thân gần mà chúng ta từng có cùng nhau, sẽ luôn là một điều thật nhất trong cuộc sống này.

Vậy nên, nếu khái niệm “duy nhất” không thể có thật trong cuộc sống nơi mọi thứ đều chóng vánh thay nhanh, thì chỉ xin được là người “thật nhất” trong tất cả thứ cảm xúc na ná yêu thương mà hai đứa từng trải qua. Để sau này, mỗi lúc trời trở gió, mỗi lúc đồng hồ vang 12 giờ và mùi Sangaria thoảng nhẹ trên phố, chắc chắn sẽ còn nó chờ người. Không cần người nhớ lời hứa cũ, không cần người quay về để nhắc lại chuyện xưa, chỉ cần biết là có một người vẫn hoang đường như thế, vậy thôi, là đủ lắm rồi.
 
Từ bỏ hoang đường
Có mòn mỏi chờ cũng chỉ là chờ đến lúc chạm ngõ nguôi quên
chứ chẳng thể chờ được chạm tay nhau thêm một lần nào nữa!

Nó rời khỏi thành phố hoang đường.

Còn người, thì rời khỏi những ảo tưởng trong nó.

Nó và người, đã đi đúng một vòng tròn. Tìm thấy nhau, lạc mất nhau, tưởng chừng đã quên bẵng nhau và bây giờ, gặp lại nhau. Từ Sài Gòn đến Melbourne, chúng ta nợ chính mình một câu trả lời: “Vì sao hai đứa đã làm quá nhiều điều cho nhau, từ ngọt ngào đến đắng đót, nhưng điều duy nhất là yêu nhau thì lại chưa từng?”.

Máy bay cất cánh, nghe mơ màng nghe bên tai phone câu hát: “Biển xanh vẫn xanh người đi sao đành...”. Máy bay chưa kịp nghiêng mà nước mắt đã tròng trành trào khỏi khóe. Quệt vội rồi ngước mắt trông ra ngoài cửa sổ thấy mây trời sao gần đến thế, và người, sao lại xa đến thế? Buông mình về phía mây trắng để trốn tránh ánh nhìn soi mói của hành khách ngồi cạnh, nó chùng lòng hẳn khi thấy cả dải biển xanh và đường núi dọc bờ chạy đến điệp trùng. Ừ thì biển xanh màu lam, núi xanh màu lá mà lòng mình thì xanh xao nhàu nát hết cả chuyện cũ lẫn người-vừa-cũ. Tiếng Anh chơi chữ vậy mà hay, chữ “blue” của màu xanh - màu hy vọng, thật ra cũng là chữ “blue” mang nghĩa “nỗi buồn”.

Biết nói gì đây, biết làm gì đây, trước những kỷ niệm đang dần hóa xanh rêu phủ kín trong lòng và xanh thẳm trên trời không thể với tới? Những ngày cùng người thở chung nhịp với bầu không khí của thành phố dưới chân vừa bỏ lại, nó thấy mình choáng váng và xây xẩm hơn ai hết. Chính lúc hội ngộ những thân thương xưa cũ lại là lúc hồ nghi trong lòng mình liệu có còn cố chấp, và trong lòng người có còn vương vất chút xíu nào chuyện đã qua? Cũng may mà có người bên cạnh... Cũng may nhờ cái ôm chầm giữa mưa lạnh lúc 12 giờ đêm... Sao có những nỗi đau đã đi qua không chỉ một lần, mà lần nào gặp lại cũng vẫn cứ thấy mình ngây ra trong bất lực không lường trước được?

Nó từng mường tượng trước khi sang đây, rằng cả hai sẽ rất giao đãi và khách khí lúc gặp lại. Thậm chí, nó còn đoan chắc mình sẽ bình thản nhìn bóng người khuất vào màn đêm giữa tiếng xe điện leng keng trên phố Swanston. Ngay cả nhật ký cá nhân, nó đã khoanh tròn sẵn ngày lên chuyến bay rời khỏi Melbourne kèm theo dòng chữ “từ bỏ được người là dũng cảm lớn nhất của tuổi thanh xuân”.

Nhưng tất cả, hóa ra chỉ là ảo tưởng. Nó chẳng từ bỏ được gì, nếu có, họa chăng chỉ là từ bỏ được sự kiêu hãnh rằng nó-có-thể-quên-người. Còn người, vẫn cứ đứng dùng dằng ở một ngả rẽ, lặng lẽ đợi chờ một điều gì không rõ nữa. Chỉ biết là người vẫn ôm chầm nó thật chặt, không chút ngại ngần lẫn lạ lẫm sau chừng ấy ngày đã cách xa. Và nó, thay vì dặn lòng buông bỏ ảo tưởng xưa cũ về tình-yêu-chưa-từng giữa hai đứa, thì lại một lần nữa bước vào mênh mang tối, giữa tiếng xe điện inh ỏi như đánh thức mọi điều đã cố ru ngủ cho ngoai nguôi. Để dõi theo bóng người...

Rồi là mình đi sao đành? Rồi là người quên sao nhanh? Cuối cùng chỉ biển còn xanh, chỉ núi nằm lại yên lành, chỉ mây trời vẫn bay trên đầu quẩn quanh, còn câu “Em yêu Anh” đã trở thành một chuyện vĩnh-viễn-hoang-đường. Có mòn mỏi chờ cũng chỉ là chờ đến lúc chạm ngõ nguôi quên chứ chẳng thể chờ được chạm tay nhau thêm một lần nào nữa!

Và mãi cho đến những năm tháng sau đó, bài học duy nhất mà tình yêu dạy cho chúng ta hiểu ra chính là “không-bao-giờ-có-sau-đó”. Bởi lẽ, hạnh phúc là thứ có thật và hữu hình ở thì hiện tại, chỉ cần sai lệch một giây thì đã không thể nói trước điều gì. Thế nên khái niệm “viên mãn dài lâu”, cuối cùng cũng chẳng dài hơn một giấc ngủ trưa và lâu hơn một cái ôm chầm siết chặt. Hạnh phúc là nhất thời, còn cô đơn là cả một đời. Mỗi một con người, từ lúc sinh ra, chẳng phải là đã độc hành đến với thế gian này, tay trắng, lòng trần, và tim đập non yếu thưa thớt đó sao?

Không phải chúng ta yêu nhau không đủ, chỉ vì “sau đó” vốn dĩ là một khái niệm quá xa xôi mà chân trần ngại đi tới và tuổi trẻ còn quá nhỏ bé để so bề với trăm năm.

“Hành trang của em, giờ có gì đâu. Có anh nhẹ nhàng thì vắng anh nhẹ nhàng...”[1]

[1] Nhạc Đỗ Bảo
 
Cam tâm không đành
Sẽ đến một ngày em nhận ra đã từng có một thời em yêu anh nhiều đến phi lý
và phung phí tuổi trẻ quá nhiều.​

Lúc nào cũng thế. Sẽ luôn là những chiều mưa tháng Tám, khi em ngồi ở đâu đó giữa thành phố tám triệu con người, nhìn ra những con đường ướt mèm mưa và thấy anh băng ngang qua nỗi nhớ. Chợt buột miệng: “Giá mà mọi chuyện có thể khác đi...”

Kỷ niệm rơi xuống thành bong bóng nước. Vỡ òa. Cố soi vào. Chỉ thấy nụ cười của những ngày-vui-xưa, lấp lóa loang trên mặt đường sũng nước của những ngày-trống-rỗng-bây-giờ. Cũng ngộ, cùng là nước cả mà nước mưa thì có nắng lên hong khô, còn nước mắt, biết cậy nhờ vào đâu để lau cho khô được?
Em nghĩ anh biết câu trả lời. Là anh!

Nhưng không phải em viết ra những dòng này để mong cầu anh trở lại và ngồi xuống thắp lên Mặt trời, điềm đạm bảo: “Anh ở đây rồi, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi”. Bất khả quá khi cứ trông chờ vào ai đó. Anh đâu phải ô mà cứ che mưa, cũng không là biển lớn để chứa hết nước mắt cho mình. Và em cũng không phải công chúa để mơ mộng hoàng tử trở về trao nụ hôn gọi tỉnh giấc nhau. Bởi tất cả những bà Tiên ông Bụt đều đã nghỉ hưu từ lâu, cho nên em muốn ngủ một giấc dài trăm năm thì cũng chẳng rừng sâu nào chứa chấp. Thôi đành tỉnh táo để thấy mình trần gian.

Và cũng đủ tỉnh táo để luôn tự nhắc nhở với lòng trần nhiều xáo động, rằng anh vẫn là một người không-thể-thay-khác! Dẫu cho anh đã tìm được một ai khác để thay em yêu anh trong cuộc đời nhiều đổi chác này. Em không dám buồn, cũng chẳng còn quyền trách cứ - đến cả cái quyền-quên-anh do bản thân tùy nghi định đoạt, em còn chưa thực thi nổi mà. Chỉ là khoảnh khắc này, quả thật có đôi chút tủi thân, thành ra tự cho phép mình ích kỷ để hờn giận và thương hại chuyện cũ. Chỉ thế thôi, không níu kéo hay dùng dằng, anh đừng quá bận tâm.

Rồi dần dà, em sẽ tự học cách che ô mỗi khi trời đổ mưa để bản thân đừng ướt nữa. Rồi dần dà, em sẽ tự học cách đối diện với những chia tay tất yếu trong cuộc đời, với những người tình tất tả bỏ lại ngày xưa.
Em bây giờ của những ngày 20, có thể sẽ đôi chút dằn vặt giận hờn, thậm chí từng nghĩ không bao giờ tha thứ cho anh vì đã thản nhiên bước qua em và quá khứ.

Nhưng đến chừng tuổi 30, biết đâu em sẽ chỉ lẳng lặng nói lời xin lỗi với người yêu khi ấy bỏ em đi. Bởi đến một lúc nào đó, con người ta sẽ hiểu ra thấu đáo nhất ba từ “tiên trách kỷ...”

Rồi 40 tuổi, khi một ai đó đóng sập cánh cổng và rời khỏi ngôi nhà từng là hạnh phúc của hai đứa, em sẽ chỉ tựa vào cửa sổ, bình lặng như nước, không một tí cau mày hay tổn thương. Tay áp vào tách trà ấm thơm mùi hoa oải hương và cười với bóng mình trên kính cửa phản chiếu bóng ai đó khuất ngoài. Lẩm nhẩm vần thơ cũ:“Em nhớ cho mùa thu đã chết rồi... Mộng trùng lai không có thật trên đời”.

“Chúng ta quên nhau nhanh quá. Em cam tâm không đành...”

Anh vẫn còn nhớ ánh mắt em khi nhìn anh và lạc giọng nói ra những lời ấy. Điều duy nhất anh có thể làm chỉ là ôm chầm lấy em như một sự ủi an có phần thừa thãi. Bởi đã không còn yêu thì những hành động thương ái ấy chỉ làm em thêm bận lòng, mà anh cũng vụng về lóng ngóng.

Em lúc nào cũng thế, bao dung vô điều kiện với anh và với những khắc nghiệt của dòng chảy ký ức. Buộc quên thì em sẽ nhớ, buộc buông thì em sẽ nắm, cầm, níu, siết bằng hết sức cùng lực kiệt. Cứ như giữa thác lũ thay dòng phăng phăng cuốn trôi mọi thao thiết, em nép mình là chiếc lá rụng, điềm nhiên lẫn vào nước, bình thản trôi cùng quên - nhớ, để không bao giờ lạc mất anh và ngày xưa.

Nhưng chuyện gì rồi cũng PHẢI qua, như tất yếu hết ngày thì đêm đến. Giống như ai cũng từng vài lần vấp ngã, trật gót sái chân, thậm chí để sẹo, nhưng rồi dăm bữa nửa tháng, lại lành lặn và rành rẽ bước tiếp. Đố có thứ gì trơ lì và kiên trì qua nổi thời gian?

Năm đi qua. Tháng đi qua. Sẽ đến một ngày em nhận ra đã từng có một thời em yêu anh nhiều đến phi lý và phung phí tuổi trẻ quá nhiều.

Em biết không, đừng bao giờ hoài công chạy đuổi theo một chiếc xe buýt, taxi hay xe điện nếu nó đã rời bến. Bởi có những thứ không phải mình cứ kiên trì đuổi theo thì nó sẽ đứng lại, nhất là khi đã lỡ chuyến chậm chân rồi. Đôi lúc phải chấp nhận bỏ hẳn chuyến đã chạy qua và nhẫn nại chờ chuyến xe tiếp sau đó.
Tình yêu cũng vậy.

Có những người trong cuộc đời chúng ta như là chuyến xe đã rời bến. Mình lựa chọn cố chấp đuổi theo để mệt nhoài đuối sức hay đứng đợi ở bến thảnh thơi chờ một điều mới sẽ tới? Long đong hay nhẹ lòng, đều tùy ở chúng ta!

Anh biết nhiều năm về sau nữa, mình có thể sẽ quên đi con đường nào ta đã cùng qua, màu áo em tặng cũng lợt phai và nhăn nhúm trong tủ đồ của nỗi nhớ, những tin nhắn đong đầy lời thương thật thà rồi bị bôi xóa chẳng chút đắn đo... Nhưng sẽ chẳng thể nào quên trong đời đã từng có một người khiến bản thân cứ nhắc đi nhắc lại, nhớ đi nhớ lại, vậy mà không thể nào đừng đi và trở lại để yêu thêm lần thứ hai. Chỉ còn một cái ôm chầm, bờ vai sũng nước, để biết rằng được gặp gỡ, được ngồi cạnh nhau và nghe tiếng tim mình đập khẽ, để rồi lặng lẽ buông tay, để rồi thản nhiên thay thế. Âu cũng là một điều tốt đẹp, thật tốt đẹp trong đời.

Cuối cùng thì mơ ước bước chung một con đường đến cuối chỉ còn như bụi bay trên phố, thoáng đó mất dạng. Thực tế cuộc đời luôn nhẫn tâm như thế - dẫu cho chúng ta có đang tâm hay đành lòng thế nào. Anh không thể vì tình yêu mà gác bỏ những mộng tưởng tuổi trẻ mãi cứ rong ruổi và say mê. Em cũng không thể vì tình yêu mà quên đi những kiêu hãnh của bản thân luôn xem hai chữ “tự tôn” cao hơn hẳn chính mình.

Bao điều đã đổi thay, vậy mà sau một đoạn đường dài, chỉ có chúng ta vẫn y hệt như trước khi gặp gỡ - trở lại thành người dưng. Thời gian và không gian đã lấy đi của chúng ta nhiều thứ, chỉ trả lại kết quả là tên gọi đúng nhất cho mối quan-hệ-đã-từng của hai đứa.

Chỉ là người dưng, mãi là người dưng...
END
 

Chủ đề mới

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top