Buồn làm sao buông - Anh Khang

Phiến diện chút thôi
Thứ cảm xúc thiêng liêng của yêu thương
đôi lúc lại bị phân tâm và chia chắt quá
nhiều bởi những ham muốn đời thường.

Hôm nọ, tôi đọc được một mẩu truyện cười đâu đó trên mạng. Đại khái bảo rằng có ba cô nàng cùng yêu say đắm một chàng trai, thế nên chàng trai chẳng biết chọn ai để đừng phụ tấm chân tình. Anh bèn đưa cho mỗi người một khoản tiền rất lớn để xem các cô xử trí thế nào. Cô đầu tiên dùng hết số tiền để mua sắm ăn diện cho bản thân lộng lẫy nhất và nói: “Em muốn mình phải thật hoàn hảo để làm anh hãnh diện!”. Cô thứ hai lại mang toàn bộ tài khoản đi mua sắm từ quần áo, giày ví, xe cộ... cho chàng trai và nói: “Lúc nào em cũng nghĩ đến anh và muốn chăm lo cho anh được tốt nhất”. Cô thứ ba đầu tư tất cả vào việc mở hẳn công ty, kinh doanh hiệu quả, mang lại lợi nhuận gấp nhiều lần ban đầu và bảo: “Em luôn nghĩ cho tương lai của chúng ta, nên em sẽ chu toàn mọi việc vì hạnh phúc lâu dài”...

Và cuối cùng, bạn biết chàng trai chọn cô gái nào không?

Anh ta chọn cô gái có bộ ngực to nhất!

Hết chuyện!

Vâng, câu chuyện cười này kết thúc khá đoản hậu nhưng lại rất sâu cay và buồn thay, khá đúng với chuyện đời, chuyện người.

Nó còn được biến thể thành phiên bản “Ba chàng trai cùng yêu một cô gái”, và sau khi chứng kiến các chàng làm đủ chuyện cho mình thì cô gái đã không do dự chọn ngay anh chàng... có bụng 6 múi!

Đại khái thế!

Chúng ta được lớn lên trong một xã hội nhồi nhét vào tư tưởng “tốt gỗ hơn tốt nước sơn”, “cái nết đánh chết cái đẹp”... nhưng cuối cùng tư tưởng của phần “người” không đua nổi với si mê của phần “con”. Nước sơn phủ tốt nhìn vẫn bắt mắt bán đắt dù gỗ tàn gỗ mục, và cái đẹp đè bẹp cái nết đã trở thành một lẽ nghiễm nhiên.

Thế nên mới có chuyện những mối quan hệ tưởng chừng vừa vặn khắng khít lại chẳng đi đến đâu. Trai khen gái rằng ở bên cạnh em khiến anh cảm thấy được là chính mình nhất, rằng em sâu sắc chừng mực, nhẹ nhàng vừa phải, tinh tế đúng lúc, vụng dại đúng nơi... Ôi chao thì rằng thế nọ thì rằng thế kia. Nhưng trai và gái ấy sẽ chẳng bao giờ vượt qua cái mức tình bạn ý hợp tâm đầu, tri kỷ tri âm, tương giao gắn kết hầm bà lằng nhưng không bao giờ chạm đến ngưỡng tình yêu.

Vì thiếu một cái gì đó.

Mà lý do giản đơn chắc chỉ là Nhan Sắc [tức ngực to hoặc bụng 6 múi, như câu chuyện cười đã đề cập ở trên].

Đại khái thế!

Tình yêu, dĩ nhiên, không phải lúc nào cũng chỉ phiến diện lựa chọn dựa vào nhan sắc.

Người yêu, dĩ nhiên, không phải được chúng ta đong đếm số đo độ nảy ba vòng, độ cao của mũi, độ chúm chím của môi, độ chẻ của cằm, độ sâu của lúm đồng tiền và vô số cái độ lồi lõm cứng mềm gì nữa mà có mời cả viện học giả Toán học ra đo cũng không hết.

Nhưng, éo le thay, thứ cảm xúc thiêng liêng của yêu thương đôi lúc lại bị phân tâm và chia chắt quá nhiều bởi những ham muốn đời thường.

Cũng phải thôi, đời thường thì ai cũng cần-phải -sống và trải qua mỗi ngày, còn yêu thương thì họa hoằn khó dò, đâu ai mang ra cân đếm định lượng nhiều-ít, nồng-nhạt? Chưa cần biết tình yêu của bạn chân thành bao nhiêu, chỉ cần thấy đi cùng mình là một-nhan-sắc, tự khắc bạn đủ thấy yên lòng và mãn nguyện với thứ được-gọi-là yêu thương ấy.

Bởi lẽ ở một chừng mực nào đó, tình yêu của tuổi trưởng thành đã cạn đi ít nhiều sự trong lành và thật thà để cưu mang nhau bằng những cảm xúc ngây thơ non nớt của lần đầu. Thay vào đó, người ta cần cảm giác được bảo bọc, được trù bị bằng nhiều thứ trang sức lấp lánh lóa mắt, khoác lên che đậy một sự thật rằng họ hoàn toàn bất an nếu không có thứ phù phiếm mang tên Nhan Sắc vây quanh xun xoe họ.

Đại khái thế!

Tôi không có ý phán xét bất kỳ ai, hoặc cười cợt cho lựa chọn “trang sức” mà mỗi người chúng ta đang mang trên tay, trên cổ, hoặc thậm chí, trên tim!

Chỉ là, tôi nghĩ chẳng ra, nếu lựa chọn cuối cùng vẫn là nhan sắc, thì ngay từ đầu, hà cớ gì chúng ta phải đi một con đường vòng qua quá nhiều chia sẻ, lắng nghe... để cố thấu hiểu về tâm hồn đối diện? Nhịp đập khẽ khàng nơi góc khuất trái tim người này cũng đâu bằng một nụ cười tỏa nắng của nhan sắc người kia?

Hay là vì để góp phần dạy cho chúng ta hiểu được bài học thực tiễn của câu “Tốt gỗ hơn tốt nước sơn”, “Cái nết đánh chết cái đẹp” chỉ là thứ lý thuyết xám xịt trên trang giấy.

Đại khái thế!
 
Ai rồi cũng phải đi

Ta thương người bất kể chuyện mình chỉ toàn là lầm lỡ.

Ta chỉ cần một người ở lại
Giữa trăm ngàn cuộc buông tay và lướt qua nhau mỗi ngày
Ta chỉ cần một lần khờ dại
Tin rằng sau giấc ngủ dài, nụ hôn của người sẽ gọi dậy được ban mai.

Chẳng cần biết đúng sai, khi ta ôm người từ phía sau ngần ngại bảo: Đừng đi!
Là khi tất cả thiết tha trong ta đặt cược hết cho một lần quỵ lụy
Dẫu biết tình yêu phải đánh đổi bằng một lời năn nỉ
thì đâu còn xứng đáng để níu kéo làm chi?

Những phù phiếm cuộc đời ngoài kia, người có thể tạm quên đi?
Để cùng ta tựa vai nghe tim mình thêm một lần này nữa
Để ngày mai khi tất cả thành xa xưa
Ta vẫn còn hơi thở để trốn vào thương nhớ.

Ta thương người bất kể chuyện mình chỉ toàn là lầm lỡ
Vẫn cam tâm sai hết lần này, lầm đến lần kia
và lỡ dở cả cuộc đời ta có!
Chẳng cần người hiểu đâu
Chẳng cần người quay đầu
Ta cũng sẽ ở nguyên nơi này,
đứng yên chỗ đó,
chờ một điều-gì-không-rõ nữa người ơi...

Cố chấp chưa bao giờ là cách ta chọn sống một cuộc đời
Và dây dưa cũng không trở thành dây tơ hồng cho tình yêu viên mãn
Ta thừa biết có những chuyện khi đã qua rồi thì không còn cứu vãn
Nhưng chẳng lẽ người muốn ta bỏ cuộc buông xuôi?

Chẳng lẽ sẽ vui khi sống như những con rối luôn tươi rói nụ cười?
Chỉ biết cam chịu trơ trơ trước niềm đau lẫn nước mắt
Cho dù phải rời tay đánh rơi một người thương duy nhất,
Cũng thản nhiên mỉm cười và diễn tiếp rất tròn vai.

Ta là ai khi không thể nắm nổi một bàn tay?
Người là ai mà xa rồi nhưng tất cả về người chưa bao giờ lẩn khuất?
Ta chỉ mong có một người ở lại đây - đừng bao giờ lạc mất!
Nhưng rốt cục trên đời, ai rồi cũng phải đi...

Chỉ có ký ức là vẫn cứ chai lì
Và chung thủy ở lại thay lời ai đã hứa
Dù người không còn như ngày-thương-cũ-nữa
Mà ta vẫn là ta-của-xa-xưa...
 
Cuối cùng cũng đến ngày này

Chia tay không có nghĩa là hết yêu, '
mà là chúng ta ham yêu chính bản thân hơn ai hết.

Cuối cùng tụi mình cũng đi tới ngày này, nhưng không phải là tới cùng của niềm hạnh phúc viên mãn. Chỉ đơn giản là không còn có thể cứu vãn, không còn làm gì khác hơn được khi mọi chuyện đã muộn màng. Đoạn đường này, đã tới lúc hai đứa phải rẽ ngang.

“Em còn yêu anh, nhiều lắm, có điều...”

Mà thôi, đã yêu sao còn “có điều” nhưng nhị cơ mà. Tình yêu ấy nếu đủ lớn thì đâu còn dư chỗ để một lý do nào khác chen vào. Yêu là yêu. Hết yêu là hết. Hoàn toàn không có bởi/vì/tại/do. Riêng cuộc đời này, em không thể là người cuối cùng đi đến cuối đường với anh. Riêng cuộc đời này, anh không thể là người hiểu được em còn cần nhiều điều, bên cạnh “hai trái tim vàng, một túp lều tranh”.

Thật ra sau mỗi cuộc chia tay, ai trong cả hai người đều vẫn yêu người còn lại. Nhưng sẽ có người yêu niềm kiêu hãnh và sự tự tôn của mình nhiều hơn, nên để mặc cảm xúc phải phủ phục chịu thua sĩ diện.

Chia tay không có nghĩa là hết yêu, mà là chúng ta ham yêu chính bản thân hơn ai hết.

Thế nên, anh biết làm sao được, khi vẫn còn rất muốn níu với tay em. Và em, hẳn cũng muốn đi chậm lại để anh còn kịp chạy lên ôm chầm lấy mình. Vậy mà, cả hai đều chọn cách chẳng ai dùng dằng bởi tự thấy cái Tôi mới là thứ đáng giữ hơn hết thảy. Ôi những đứa trẻ-mới-lớn-tập-yêu luôn cứng đầu và cạn nghĩ. Mà chắc bởi còn trẻ nên mới khinh rẻ yêu thương, thây kệ nó cúi đầu thua cuộc, còn bản thân ngạo nghễ ngửa mặt nhìn Trời, oán trách “tại Trời se duyên mỏng, nên tình chẳng thể sâu”.

Nhưng, tình yêu không giữ lại được, thì giữ lấy sự tự tôn kiêu hãnh có làm cho chúng ta hạnh phúc hơn?

Tuổi trẻ cứ cho rằng phía trước còn nhiều lắm lựa chọn, ngày mai còn nhiều lắm nắng trời nên cứ hoang phí yêu thương. Rốt cục khi hoàng hôn tắt bóng, mới nhận ra thứ ánh sáng thật sự sưởi ấm mình, chỉ đến một lần duy nhất trong đời. Những tia nắng khác, chỉ là thứ phù phiếm làm lóa mắt, chói lòng và xây xẩm mà thôi.

Cuối cùng thì cũng đến ngày này. Cuối cùng thì tay cũng rời tay. Cuối cùng thì yêu nhiều hay thương nhạt, hai đứa mình đều phải chấp nhận rằng tình cảm ấy đã đổi thay. Nhưng đến bao giờ, nỗi nhớ về nhau mới đi đến cuối cùng, để thôi không còn nhọc lòng về cái gọi là yêu-thương-đã-từng?

Bàn tay một thời nắm đầy hạnh phúc, giờ rỗng không khi đã vắng ai đan vào. Chỉ còn những ngón tay vẫn đơ cứng và co khum như nhắc nhở đã có lúc mình từng nắm giữ thật nhiều lần vui đến thế. Vậy mà sao, chỉ một lần nắm giữ lấy nhau, chúng ta lại để vuột tay và phó mặc cho đời mình phải thêm một lần mất mát?

Chỉ mình kỷ niệm chịu đau

Khi không bị bỏ nằm sau nắng chiều.
 
May mà còn nắng lên

Đủ nắng đủ mưa, đủ vừa hạnh phúc.
Đủ buồn đủ vui, đủ nên cuộc đời.

Những ngày trên trời trút mưa, trong lòng trút buồn, tôi lại ngồi xuống, lấy giấy viết và gạch đầu dòng những chuyện thường nhật xảy ra.

Để tự biết mình vẫn còn lắm ân may.

Gạch đầu dòng thứ nhất: Tối hôm trước, tôi dầm mưa một đoạn đường hơn chục cây số, sau đó nằm co ro ngủ suốt đêm không hề có chăn mền đắp ấm. Hậu quả là sáng hôm sau, bản thân thức dậy trong tình trạng các mạch máu đông đặc y hệt kẹo mạch nha, còn thân nhiệt thì xuống thấp đến độ tay chân lẩy bẩy không bấm nổi nút mở điện thoại. Nhưng nhờ vậy, tôi mới có lại cảm giác yêu buổi sáng Sài Gòn quá đỗi khi tràn ra hiên nhà ngập nắng và đón ấm vào lòng. Nếu bình thường, tôi sẽ thở dài ngao ngán hoặc thét lên khi mới sáng tinh mơ mắt mũi mơ màng phải hứng Mặt trời vào mặt, nhưng những ngày này thì khác, mừng là trời còn nắng để tôi bớt lạnh thân lẫn lạnh lòng.

Gạch đầu dòng thứ hai: Thông thường, khi cả đám bạn tụ tập, quay qua quay lại thế nào chỉ một mình tôi thừa ra số lẽ. Dĩ nhiên chẳng tị nạnh hạnh phúc của bạn bè, nhưng cảm giác xung quanh có đôi có cặp ủ ấm nhau, còn mình lủi thủi đi về chỉ có nước mưa gió lạnh ôm ấp thiệt rất tủi thân và lụn bại. Tâm trạng tưởng chừng đã chìm xuống đáy như Titanic va phải băng trôi, nhưng cuối cùng, đến tối về nhà, một tin nhắn gỏn lọn trên điện thoại, chỉ duy nhất một dòng “Chúc ngủ ngon” đã có thể dỗ lòng dịu lại, ngủ ngon lành...

Gạch đầu dòng thứ ba: Vài tháng một lần, hứng thú làm việc của tôi lại tụt dốc không phanh và bản thân sẽ cực kỳ uể oải khi bước vào văn phòng. Trong một ngày chán ngán như thế, tự nhiên sếp cũ nhắn tin bảo rằng: “Mọi người nhớ và nhắc em hoài, quay về đi!” khiến tôi mềm người hết sức. Dĩ nhiên câu trả lời ngay lúc ấy cũng chẳng khác lúc rời đi là mấy, đều là Không, nhưng vẫn thấy yên lòng vì hóa ra những người dưng công sở vẫn luôn yêu quý và trân trọng mình - cả về công lẫn tư - dù mình đã không còn đóng góp nhiều cho thành bại nơi đó.

Sau khi liệt kê hết những gạch đầu dòng về cuộc sống của mình những ngày qua, tôi mỉm cười nhủ lòng: Đủ nắng đủ mưa, đủ vừa hạnh phúc. Đủ buồn đủ vui, đủ nên cuộc đời.

Ừ thì mưa xuống ướt nhèm đến mấy, cũng đến lúc nắng lên hong khô, buồn đến đâu chăng nữa cũng sẽ có ai đó đủ khiến bạn mỉm cười. Và ngay những lúc muốn buông xuôi nhất, vẫn còn chút động lực vướng víu xưa cũ nào đó giữ tay bạn đừng rời đi. Chỉ cần thế thôi, để biết hạnh phúc tròn đầy nhất là khi cân bằng giữa Được - Mất, để mỗi chúng ta trân trọng dù là nắng hay mưa, tận hưởng dù là vui hay buồn. Hệt như điện tâm đồ vậy, phải liên tục nháy lên nháy xuống, biên độ dao động chằng chịt thấp cao thì mới còn nhịp thở, chứ chỉ còn một đường thẳng đều đều chạy dài thì còn đâu sự sống nữa.
Vậy nên, tôi tự nhắc mình lần nữa hãy cố vị tha với nỗi buồn.

Dẫu cho nỗi buồn đôi lúc ập đến chúng ta nhanh như tốc độ ánh sáng, còn hạnh phúc lại lên nhầm một chuyến xe bò trật bánh nên lết mãi vẫn chưa về đến nơi, thì cuối cùng, hai kẻ cố nhân đó cũng sẽ gặp lại ở cuối đường, để ôm chầm lấy nhau và ghép thành tròn vẹn ý nghĩa “cuộc sống”. Biếttrong buồn có vui, và ngược lại, để có thêm kiên tâm mà đi tiếp những con đường gập ghềnh nhưng biết chắc sẽ có lối ra, còn hơn cố chấp mòn chân trên những lối đi một chiều bằng phẳng nhưng chẳng có ngả rẽ.
 
BUÔNG
Buông tay là hết

Chúng tôi có-thể-làm tất cả cho nhau,
nhưng, không-thể-yêu-nhau.

Tôi gọi người là “người lạ thân thương”.

Nghĩa là hoàn toàn như những người dưng, không bận tâm chăm sóc, không đoái hoài vui buồn thường nhật, hai đứa có cuộc đời riêng để tự thương lấy mình mà chẳng cần ai chạm vào xáo động. Chỉ thỉnh thoảng hẹn hò, chở nhau qua những ngả đường lộng gió, nói vu vơ vài chuyện tình cờ, để thấy trái tim mình nhói khẽ vang lên.

Tôi và người, vẫn đủ kiên tâm để làm cho nhau những điều ngọt ngào nhất của những kẻ đang yêu. Có thể trò chuyện hàng giờ về những chuyện đâu đâu, như hột vịt muối không hề do con vịt tên Muối đẻ ra hoặc vô số câu chuyện tầm phào khác. Có thể bỏ dở cuộc họp giữa công ty để cùng len vào hẻm nhỏ, ăn vội vàng thứ đồ ngọt trá hình bởi phẩm màu hóa học gì đấy, nhưng vẫn thấy lòng ngọt lịm bởi nụ cười kế bên. Có thể chẳng màng đến công việc bề bộn, sẵn sàng tắt hết điện thoại để đi xem suất chiếu đầu tiên của ngày, để ngồi cạnh nhau giữa rạp phim chỉ có hai người, trong khi ngoài kia, thiên hạ vẫn tất tả với những cuộc bỏ rơi của riêng họ. Có thể... Có thể...

Chúng tôi có-thể-làm tất cả cho nhau,
nhưng, không-thể-yêu-nhau.

Bởi đã là người dưng, thì dù có thân thương đến mấy, cũng phải đến lúc rẽ về hai ngả khác đường. Chẳng có quyền và nghĩa vụ gì để can thiệp vào đời nhau, nhưng vẫn đủ đau để mỗi lần cạn cuộc hẹn hò, lòng chùng xuống vô chừng khi nghe tiếng chân người vừa quay bước đi. Đau không phải vì chẳng thể gọi tên mối quan hệ “quen mặt hẹn hò, lạ mặt tình nhân”, mà đau vì một người như thế, một tình cảm như thế, ngay từ đầu đã biết không thể thuộc về.

Biết là đường cùng vẫn ương ngạnh lao vào chân tường, biết là sai lầm vẫn chấp mê bất ngộ đeo mang danh phận “người lạ thân thương”. Cho dù không màng đến kết quả được - mất, cũng phải biết đâu là giới hạn của niềm tin. Cứ đuổi hình bắt bóng riết rồi cũng chỉ nắm lấy hư không, rốt cục có được gì đâu?

Đời người mệt mỏi nhất là khi cứ cố chấp với những điều vốn dĩ cần tỉnh ngộ, cứ níu kéo những thứ mà buộc phải buông tay. Có điều, nói thì dễ, mấy ai làm được?

Buông tay là hết, hết hẹn hò, hết trách cứ vu vơ, hết những yêu ghét luôn biết đâu là giới hạn. Là hết tôi, hết người, là hết lạ, hết quen, là hết thân thương, là hết chung đường. Là hết, vậy thôi.

Nhưng người ta chỉ có thể buông khi trong tay đã nắm sẵn một điều gì. Còn với những “người lạ thân thương” như tôi và người, biết phải buông gì đây khi ngay cả nắm tay nhau, giữ lấy nhau, chúng ta cũng chưa từng?

Mà thôi... Gió là của bầu trời, nên là người cứ đi đi. Dẫu gì thì quán tính của bàn tay vẫn luôn ở trạng thái thả rơi và buông bỏ nhiều hơn là cầm giữ nắm chặt. Con người sinh ra vốn dĩ đã quen với buông hơn là nắm, với bỏ hơn là nhặt, với yêu chóng vánh hơn là thương lâu bền.
 
Em bỏ cuộc rồi

Vừa lòng anh chưa? Đau lòng em chưa?

“Em bỏ cuộc rồi, anh vừa lòng chưa?”
Tin nhắn đến. Anh trầm ngâm nhìn vào điện thoại, thở dài chẳng biết nên buồn hay vui.

Ừ thì trước giờ đã có bao giờ giữ lấy nhau đâu mà buông với bỏ. Em bỏ cuộc hay tiếp tục cố chấp thì giữa tụi mình vẫn chẳng đi đến đâu. Có điều đừng hỏi anh đầy hờn dỗi rằng anh vừa lòng hay chật lòng, bởi quyết định của trái tim chẳng cần sự ưng thuận từ bất kỳ ai, kể cả người trong cuộc từng khiến nó lạc nhịp. Huống hồ, bỏ được hay không, phải do chính em đủ dũng khí, chứ chẳng can hệ đến anh để mà hỏi ý người dưng...

Em bớt trẻ con giùm anh đi, có được không?

Tính khí trẻ con chưa bao giờ là một cách sống tốt, nhất là khi người lớn chỉ cần bạn đồng hành chứ không cần một mối nhọc nhằn mang dáng dấp hao hao thơ ấu mà họ đã cố gắng trưởng thành để bỏ lại phía sau!

Anh biết, chúng ta luôn cần một ai đó nói với mình rằng: “Lớn rồi, đừng như con nít mãi, thiệt thòi cho mình thôi...”. Bởi những đứa trẻ lớn xác với suy nghĩ ngây ngây thơ thơ không bao giờ hiểu được thiệt hơn của đời, mãi cho đến lúc có người lặng lẽ nắm chặt tay chúng dắt qua hết sai lầm, xốc nổi của tuổi bồng bột. Chẳng phải người ta luôn “xin một vé đi tuổi thơ” đó sao, nên đâu có gì lạ khi khuất sau hình hài sõi đời chững chạc, đôi lúc lại là một tâm hồn vụng về ngơ ngác. Có điều, mấy ai thấy được lòng trẻ dại được tô vẽ dưới vỏ bọc mạnh mẽ? Và cho dù thấy được, nói được với nhau những lời thấu cảm kia thì chắc gì người ấy có thể cùng ta đi qua trọn những ngày “con nít mãi” ấy?

Những đứa trẻ sẽ hụt hẫng dường nào khi người lớn đưa bàn tay đến gần xong lại chỉ xoa đầu mà không chịu dắt chúng cùng theo. Bởi thế giới của người lớn có quá nhiều chân trời rộng dài để rong ruổi, làm sao cưu mang thêm một nỗi yêu thương non nớt bên mình?
Có thể giữa chúng ta, thỉnh thoảng có đôi lần xốn xang nơi ngực trái. Nhưng xin nhớ cho rằng, trong đáy mắt trong veo của trẻ con, người lớn là duy nhất và chúng sẽ ích kỷ đòi sở hữu riêng mình sự quan tâm ấy thôi. Còn trong ánh mắt tư lự đã nhìn qua đủ nhiều thăng trầm thay khác, người lớn chỉ thấy dòng chảy mải miết của thời gian và nhịp sống xô bồ cơm áo thường nhật. Ở nơi đó, tình yêu không có chỗ cho những trò con nít vòi vĩnh, càng không tồn tại khái niệm “sở hữu” bất biến của con tim!

Em bỏ cuộc rồi, nhưng em có lớn lên để hiểu được điều đó chưa? Hay lại tiếp tục làm đau mìnhthế nữa?

Anh khuất mất nhau rồi, có bao giờ biết rằng em đau nhất không phải vì mình mãi là đứa trẻ chẳng chạy theo kịp anh, mà đau nhất vì những quan tâm dành cho em, anh thản nhiên phân phát đồng đều cho những-đứa-vờ-làm-trẻ-con-khác, như một người thiện tâm rộng lòng bố thí kẹo ngọt cho bất kỳ ai ngửa tay xin.

Vừa lòng anh chưa? Đau lòng em chưa?
 
Cảm ơn người vì đã không yêu ta

Cảm ơn người vì đã không yêu ta, để ta
dành dụm đủ đầy yêu thương cho một người
đến sau xứng đáng.

Người biết không, cuối cùng thì sau rất nhiều nông nổi của thứ tình cảm dùng dằng này, chúng ta đã có thể mỉm cười lướt qua nhau - như hai người dưng trên con đường một chiều không thể nào quay ngược về phía thương nhớ cũ.

Cảm ơn người vì đã không yêu ta, để ta nhận ra mình còn quá nhiều điều cần phải làm cho cuộc đời riêng ở phía trước. Nếu cứ cùng người luẩn quẩn giữa “bùng binh của sự chọn lựa” thì đi hoài cũng chỉ loanh quanh một vòng tròn, mà rẽ ngoặt lại sợ ngã bảy ngã ba lạc nhau lúc nào không hay. Nên thôi người cứ đi đi, vì ta cũng không thể lưng chừng đứng lại. Biết đâu bên ngoài còn nhiều lắm những cơn mưa để ta một mình ướt áo mà tìm mái hiên che tạm và nhận ra đó mới là nơi cần tựa vào để hiểu được ý nghĩa yêu thương.

Tình yêu là gì? Là một người ướt vạt áo trước, một người ướt phía áo sau, vì đã ôm nhau thật sát khi mưa trút nước bất chợt. Chỉ cần thế thôi. Chứ không phải thứ tình cảm mà chúng ta huyễn hoặc do duyên nợ mang lại và tự nắn gân mình tin rằng chính ông Trời xếp đặt hai đứa cạnh nhau. Dù thật ra, chỉ có ta tự cố chấp như một thói quen, cứ theo chân một người luôn chỉ muốn-ra-đi. Thói quen rèn nên xiềng xích, vậy mà chúng ta cứ tự trói buộc mình vào đó rồi ngỡ rằng đang được đeo trang sức. Đến bao giờ mới nhận ra có những thói quen chỉ làm trì trệ cuộc sống bạn luẩn quẩn hoài một nơi, không chỉ xiềng tay xích chân mà còn nặng lòng đi không nỡ ở không xong?

Cảm ơn người vì đã buông tay ta, trong một đêm chếnh choáng men say, khi cả hai đều không phân biệt nổi đâu là yêu thương, đâu là qua đường. Thứ tình cảm này, ngay từ đầu đã trót nhiều si mê chóng vánh hơn là chắt chiu đủ đầy sự chân thành. Thế nên chẳng thể trách người đã gỡ vội những ngón tay đan khi ta ôm chầm xin người đừng rời đi, để thản nhiên quay lưng vào màn đêm mất hút. Đến độ sáng hôm sau, khi mặt trời đã nhuộm vàng con đường trước mắt, ta vẫn cứ loay hoay trong mớ bóng tối ngổn ngang như kẻ hụt hơi quờ quạng mà tìm không ra nổi một bàn tay nương đỡ. Chỉ còn những tơ dây vướng víu của một mối duyên “mua dây buộc mình”, mà chẳng phải dây tơ hồng nên đâu đủ bền chặt để níu lấy cho lòng bớt chông chênh.

Cảm ơn người vì đã không còn mang đến những nụ hoa, để ta biết dừng lại đúng lúc thứ ảo tưởng trông mong vào một tình-cảm-ngỡ-từng-có-thật. Từ hôm nay sẽ không còn đi lại những con đường cũ, mua về thứ hoa được tỉa tót xanh tươi nhưng chưng được vài ngày đã chóng thành tàn lụi. Sẽ bắt đầu học cách vun trồng và chờ xem niềm vui mình gieo mầm mỗi ngày ra hoa. Thay vì nương nhờ vào thứ hoa ngoài chợ chỉ nở được vài ngày, sao không tự chăm trồng những cây hoa từ đất vươn lên tươi sắc hoài?

Cũng phải, hạnh phúc tự vun trồng bao giờ cũng bền vững hơn nhiều thứ niềm vui chóng vánh mua bán đầy đường và sẽ gãy gục héo tàn chỉ sau vài ngày giả vờ đẹp tươi.

Cảm ơn người vì đã không yêu ta, để ta dành dụm đủ đầy yêu thương cho một người đến sau xứng đáng.

Và người ấy, chắc hẳn cũng sẽ cảm ơn người vì đã bỏ lại ta giữa cơn mưa sũng nước, để người ấy kịp đến và cùng ta đi qua trọn vẹn những ngày bão giông nhưng chắc chắn sẽ có cầu vồng.
 
Đừng trách ý trời

Thế nên, tự mình phải quyết đoán cuộc đời bản thân
chứ đừng trông mong vào tự nhiên vũ trụ.

Chúng ta thường ký thác niềm tin lẫn hy vọng vào ý Trời. Bởi lẽ Trời... ở xa xôi, nên nếu niềm tin không được kiểm chứng tới, thì chúng ta cũng cứ nuôi cái ảo tưởng đó đến suốt đời.

Điển hình có lời đồn rằng nếu bạn đợi đúng lúc hạt tuyết đầu tiên của mùa đông rơi xuống, chắp tay lên trời cầu nguyện thì điều ước sẽ thành. Còn nếu bạn đón được hạt tuyết cuối cùng trước khi trời xuân ấm lại thì hãy giữ chặt hạt tuyết ấy trong tay, bởi nó sẽ tan ra và cuốn trôi đi hết mọi nỗi buồn trong lòng.

Tôi chưa sống ở xứ hàn đới bao giờ nhưng nói thiệt chẳng tin mấy lời đồn truyền tai truyền miệng truyền thuyết này nọ. Nếu có tuyết, tôi chỉ muốn hứng một ly đầy xong làm đá bào siro uống cho khỏe người mát dạ.

Mà ngộ ha, người ta cứ hay gán ghép niềm tin và mơ ước vào thiên nhiên đất trời - những thứ mà con người chẳng thể thay đổi được. Kiểu như khi có sao băng thì nhớ nhắm mắt ước nguyện, rồi đất nẻ khô cằn thì phải nhảy múa cầu mưa, vân vân và vân vân. Chi vậy? Hay bởi tầm gửi ước mơ vào những thứ viển vông vô định đó thì lòng bớt bất an và sẽ không quá hụt hẫng nếu điều đó không xảy ra, kiểu như đổ thừa: “Ý Trời!”.
Xin thưa, chẳng có ý Trời nào cả, nếu như ý muốn của người ấy vạn lần bất nhất với mong cầu của bạn, thì có cả cơn bão tuyết hay cả thiên hà sao băng cũng chẳng lay chuyển thay đổi được.

Lòng người và lòng mình chẳng thể áp đặt lẫn nhau. Nên thay vì mơ mộng ước ao một điều gì bất khả, hãy tự thay đổi lòng mình trước khi tuyết phủ kín lối chẳng thể dời chân hoặc đất nẻ cạn kiệt không còn mầm xanh ươm nước.

Sự thật là Trái đất quay quanh Mặt trời, chứ không phải quay quanh riêng mỗi chúng ta! Ngay cả Thái dương hệ còn có nhiều lắm lỗ đen vũ trụ thì đừng trách tại sao lòng mình đôi khi đầy khoảng trống chẳng ai lấp nổi. Thế nên, tự mình phải quyết đoán cuộc đời bản thân chứ đừng trông mong vào tự nhiên vũ trụ.

Bởi nhớ cho rằng, Duyên có thể do Trời định, nhưng Tình là ở lòng người.

Duyên còn - Tình còn, vậy thì quá viên mãn, chẳng có gì để bàn.

Duyên cạn - Tình cạn, cũng quá phũ phàng, cả hai chẳng thiết gặp lại, ông Trời nguệch đại đôi đường thẳng không cần bận tâm tìm điểm giao nhau.

Duyên còn - Tình cạn, đến độ giữa phố đông trăm gương mặt ngổn ngang, vẫn nhận ra nhau nhưng chẳng muốn cúi chào. Như người dưng qua đường, chẳng còn mảy may xao động. Ý Trời cho gặp lại thì đã sao, khi mà người ta đã thay lòng bợt bạt quá?

Duyên cạn - Tình còn, dẫn đến cố chấp và lẩn thẩn, cứ vòng vo trở lại những con đường ngày đó để bần thần trước một dáng hình thân thương, thậm chí tìm cớ hoặc vô cớ ngang qua nhà người xưa, mong một lần chạm mặt. Nhưng hết duyên rồi thì đố còn gặp nữa.

Không biết tại lòng mình là giấy, phủ bụi rồi ố vàng dần dà theo thời gian, hay tại lòng người là mây, bay qua rồi bay đi nên chẳng thiết quay lại. Thôi thì cứ đổ thừa hai chữ “thay lòng” để thay luôn cả đường đi lối về.
Lòng đi qua lòng, chỉ còn Tình nằm lại chỏng chơ.

Cái đó thì trách lòng người, chứ tại sao trách ý Trời?
 
Hết yêu

Hai chữ “đã-từng”, bao giờ nhắc lại cũng buồn thêm.

Vậy là mình hết yêu
Đơn giản như kiểu hoàng hôn tắt nắng để đuổi chiều
Nấn ná chi nhiều cũng chẳng níu được Mặt trời ở lại
Chi bằng bớt khờ dại
Tự tay mình thắp lửa để tránh đêm...

Hai chữ “đã-từng”, bao giờ nhắc lại cũng buồn thêm
Đã từng tin yêu, đã từng thiết tưởng
chẳng thể sống đời thiếu được người thương
Đã từng đan tay, đã từng ấm áp
Để giờ ngơ ngác đã-từng-của-nhau?

Chỉ muốn trở lại, để hỏi người duy nhất: Tại sao?
Tại sao lại là ta mà không là ai khác?
Tại sao trong cuộc đời vốn nhiều sự lỡ tay mất mát
Người lại chọn ta để bỏ đi?

Tại sao biết tình yêu này không còn xứng đáng vẫn cố chấp làm chi?
vẫn cố trấn an bằng những lý lẽ chẳng chút hoài nghi nhất
rằng hẳn người có điều chi vướng bận...
Nên cứ biện minh lỗi lầm
Cho người lỗi đạo thâm trầm dời chân.

Rồi sẽ đến ngày cổ tích không còn nữa ông bụt bà tiên,
mà chỉ kể về những kẻ phàm trần
hẹn thề với nhau đến cùng trời cuối đất
Câu chuyện “ngày xửa ngày xưa” được thay thế bằng những điều tưởng chừng rất thật
“ngày nảy ngày nay, có hai bàn tay hứa không rời dù bên trời nổi bão giông”

Ôi, chuyện viển vông
Vậy mà bao kẻ lớn đầu vẫn thích được nghe kể
Đến khi hết yêu rồi mới thấm thía
“Đời đời kiếp kiếp” chẳng qua là ảo tưởng nhiêu khê

“Vậy là mình hết yêu...”
Truyện-cổ-ngày-nay sẽ bắt đầu như thế...
 
Tình yêu đâu phải là duy nhất

Mình còn quá nhiều việc cần phải làm trong phần đời này - bên cạnh tình yêu.

Có một thứ mà tôi rất sợ và luôn sợ. Là thời gian.

Nên khi những tờ lịch trên tường mỏng dần, nỗi sợ ấy cứ tỷ lệ nghịch mà dày cộm lên trong lòng.

Nhưng hôm nay, tôi thấy người ta sân si hạnh họe nhau vì miếng cơm manh áo, hôm qua tôi nghe người ta cứa cổ chặt tay nhau để cướp bóc giựt giành, hôm kia tôi được kể những kẻ máu lạnh hãm hiếp đến chết một cô gái trẻ không cùng màu da nhưng cùng tuổi đời với tôi... Và nhiều hôm nữa... Tôi chỉ muốn quỵ xuống mà úp mặt vào tay mình, khóc rấm rứt cho cuộc đời mà tôi rất đỗi yêu thương đang trở nên tàn nhẫn và xám ngắt niềm tin thế này.

Chính ngay lúc ấy, tôi hiểu rằng mình đã bước qua nỗi sợ thời gian in hằn tuổi tác lên tâm lẫn xác mình. Thay vào đó, tôi sợ con người và sợ chính mình đang sống mất dần đi thiện lương và hy vọng.

Thế nên, khác với mọi năm, tôi không còn đón phút giao mùa mới trong nỗi ủ ê và chán ngán. Ngược lại, tôi sẽ cảm ơn vì thời gian đã cho tôi thêm một ngày nữa được sống, một cơ hội nữa để thấy rằng mình còn quá nhiều việc cần phải làm trong phần đời này - bên cạnh tình yêu.

Tôi muốn được sống đúng nghĩa như thứ ôxy mà mình được tiếp nhận mỗi ngày - hít vào không khí lành trong, thở ra cacbonic độc hại, cũng như đón nhận vào lòng tất thảy niềm vui và thải ra những chuyện buồn ngột ngạt.

Được sống, đã là một ân may. Và được sống để trải qua hết buồn vui ngọt đắng, thương yêu lẫn phụ bạc... cũng là một phước phần mà ơn trên trao vào tay. Có điều, chúng ta luôn được quyền lựa chọn! Cũng như khi Thượng đế đưa cho bạn rất nhiều hạt mầm Hy vọng - Mất mát - Tổn thương - Tin tưởng... bạn có quyền chọn lựa hạt tốt để gieo, hạt xấu giữ lại. Cũng như “người ấy” vậy. Họ không lựa chọn chúng ta, đâu có nghĩa là chúng ta buộc mình phải lựa chọn đau lòng và độc bộ đến cuối? Dẫu biết có đôi lúc, hạt mầm chưa chắc vươn thành chồi xanh, và hạt khô chưa gieo lại bền bỉ tách vỏ nhú lớn, nhưng quan trọng hơn cả, chúng ta vẫn phải chọn lựa để sống được trọn vẹn với những điều mà lòng mình kiên tâm!

Và hơn cả, hãy một lần buông bỏ thứ tình cảm đôi lứa rối rắm mụ mị để tỏ lòng rõ mắt mà nhìn hết quanh mình. Đời còn nhiều khổ đau trăm ngàn lần tổn thương và nghiệt ngã hơn thế. Tình yêu chỉ nên là một phần nhỏ nhoi thôi để chúng ta nhói lòng đôi chút, chứ đừng nên dành cả phần đời làm kẻ ở lại bên lề đường ký ức - khi tất thảy đều đã bỏ đi xa.

Khép lại năm cũ ngổn ngang vui-buồn, được- mất, tôi vẫn thấy trân trọng từng giây phút được sống, được yêu thương và cả được tổn thương...

Đón năm vừa sang, chỉ mong lòng biết đâu là nơi nương náu đủ đầy và hiểu được Tình yêu không phải là duy nhất. 365 ngày dài trước mắt còn để thương lấy chính mình, hơn là thương lấy người dưng - dù là một người dưng xứng đáng!
 
Chúng ta là ai nếu không có tình yêu này?

Đến cả nước mắt rơi xuống, cũng không hề có mảy may chút tổn thương.
Bạn biết khi nào thì chúng ta hụt hẫng và trống trải nhất không? Đó là khi chúng ta dành cho một ai đó sự-ưu-tiên và tầm gửi hết cảm xúc của mình vào họ. Lệ thuộc vào thời gian biểu của họ, đợi chờ tin nhắn từ họ, trông ngóng hẹn hò với họ, thậm chí xoắn xuýt xôn xao chỉ vì được họ dành cho một vài động thái quan tâm nhỏ nhặt [hoặc thậm chí, tiện tay ban phát]. Mà bạn biết rồi đấy, đã gọi là sự-ưu-tiên thì hẳn chúng ta sẽ thiết tha mong cầu và tôn thờ họ là duy nhất, như một thứ hải đăng độc tôn hướng về. Nhưng sự thật đáng buồn là, không phải cứ bạn xem họ là ưu-tiên trong cuộc sống, thì họ buộc cũng phải đặt bạn lên hàng đầu giữa bộn bề nhiều điều quan tâm khác. Tình cảm, đứng ở mỗi góc độ, hoàn toàn là chuyện không thể khiên cưỡng, không thể rạch ròi, không thể đòi hỏi hai chữ “công bằng”.

Nhất là khi bản thân lại thừa nhạy cảm, thiếu dũng cảm, nên lời cảm thán duy nhất có thể nói chỉ là “Cảm ơn... vì tất cả những gì người đã mang đến và lấy đi”.

Có những thứ tình cảm cho đến khi lụi tắt vẫn để lại trên nền đất lạnh lớp lớp tàn tro, đủ để ủ ấm suốt phần đời còn lại, và sẵn sàng bừng bừng lửa cháy nếu có ai đó lại gần khơi thắp.

Vậy thì chúng ta sẽ là ai, nếu không có tình yêu này?

Hay chỉ là những người dưng ngần ngại băng qua nhau trên đường đời chen nghịt. Rồi điềm nhiên ném thẳng xuống mặt đường một nhịp đập xốn xang nơi ngực trái đang thoi thóp chờ thành hình?

Hơn một lần tự vấn chính mình, có bao giờ hối hận vì yêu một người đến lạc cả bản thân? Kết quả dẫu có tròn đầy hay hụt hẫng, vẫn cảm ơn thứ tình cảm đã từng xem là-duy-nhất ấy, đã từng-đến-rồi-đi một lần ấy, đã-từng-có trong cuộc đời hữu hạn vốn nhiều điều chưa-từng-có này.

Thế là đủ rồi, ta chẳng cầu cạnh gì. Ở lại hay chia ly, chẳng còn khác biệt lắm. Đã ngọt đắng, đã khóc cười, đã tận cùng đau khổ, đã tột đỉnh hân hoan. Đã đủ để nhìn người quay lưng, mà lòng vẫn cảm thấy vô chừng là viên mãn. Đến cả nước mắt rơi xuống, cũng không hề có mảy may chút tổn thương. Là nước mắt chúc phúc cho những ngày sau của người, sẽ được ai đó thương lụy đến thiết tha, như người từng là duy nhất trong niềm thương của ta.
 
Thật ra chúng ta đều chỉ có một mình

Thứ tình yêu duy nhất và lớn nhất lại là yêu chính bản thân mình.
Thật ra ai trong chúng ta,dù là đàn ông hay đàn bà, đều ít nhất một lần tưởng rằng mình là người đặc biệt nhất trong mắt đối phương.

Thứ ảo tưởng đó, chẳng thể trách ai, bởi lẽ tình yêu vốn dĩ đầy những ngộ nhận cảm xúc lừa mị nhất trên đời. Love is one big illusion mà,lúc nào chẳng thế.

Anh đã từng tưởng mình yêu em, từng nghĩ vòng tay này, ánh mắt này và bờ môi này là thứ còn khuyết duy nhất để định nghĩa “yêu thương” của mình được trọn vẹn. Gặp em, biết em và quen em, anh ngỡ hóa ra đã đến lúc bản thân có thể dành trọn những nhịp đập nơi ngực trái riêng cho một người.

Em cũng từng tưởng mình khác nhiều so với những người mà anh đã bước qua. Em cho rằng cá tính này, hình dung này và cả suy nghĩ này hiển nhiên đủ làm mềm lòng anh dừng chân lại và gọi nơi đây là “nhà”, gọi em là “chốn bình yên”.

Nhưng rốt cục, anh là anh,em vẫn cứ là em. Chẳng thể nào hai đứa đi được đến cùng của hành trình quá dài rộng của yêu thương. Thật ra, chúng ta đều chưa bao giờ là người đặc biệt nhất của nhau, bởi vì thứ tình yêu duy nhất và lớn nhất lại là yêu chính bản thân mình. Thật đấy, tình yêu vị kỷ kia hóa ra lại sống dai, sống dài và đeo đẳng hơn nhiều những tình cảm chóng vánh của đôi lứa yêu nhau. Dù cho cuộc sống một mình mòn mỏi và đơn độc, thì khi buông tay nhau, con người ta chỉ có thể buồn bã được đâu chừng dăm bữa, sau đó cũng tự vực mình gượng dậy và kiêu hãnh sống đời “tự thương lấy mình”.

Thế nên, thật ra chúng ta lúc nào cũng chỉ có một mình.

Khoan bàn đến những triết lý sâu xa, văn chương lãng mạn mà bao đời người ta vẫn ca tụng tình cảm. Muốn yêu một người, trên hết bạn phải tự yêu chính mình trước đã. Lẽ đơn giản, nếu không biết chăm sóc, quan tâm và trân trọng bản thân thì làm sao biết cách yêu một người dưng hoàn toàn xa lạ. Bản năng con người luôn tự bảo bọc mình trước những va chạm cuộc sống, những bất an trong lòng, riết rồi nó được dung dưỡng trở thành tình yêu bản thân lúc nào chẳng hay. Nhưng lằn ranh giữa biết nuông chiều bản thân và nhốt mình vào thế giới riêng vị kỷ chỉ biết yêu mình trước nhất, hoàn toàn mỏng manh. Thế nên chỉ cần bước sai dù nửa gót giày, lập tức tình yêu cứ ngỡ thiêng liêng và hằn sâu dành cho một người nào đó, hóa ra cuối cùng cũng chỉ vì chúng ta quá yêu mình mà thôi. Chẳng có gì vẹn nguyên, chẳng một ai đặc biệt, anh và em, đến và đi, cảm xúc lúc rời tay mới là thứ thật lòng nhất mà hai đứa dành cho nhau.

Ảo tưởng và hoang đường. Đó là những thứ còn sót lại cho cuộc tình vốn ngỡ là duy nhất của hai ta.

- Anh muốn em làm gì với nó bây giờ?

Thôi thì cứ mang về nằm mơ lại những ngày đã-thuộc-về-nhau.

- Còn em, muốn anh làm gì với nó đây?

Để yên cho những thứ từng-là-của-chung còn nguyên vẹn. Làm ơn đừng đem bất kỳ quá khứ nào của hai đứa về riêng một phía chỉ có anh...
 
Độc thân là một đặc ân

Sống đơn chiếc riết thành quen, chẳng ai còn thiết tha mong tìm
một nửa vừa vặn để kết đôi trọn vẹn.

Thời đại của cô đơn...

Ai cũng thấy mình thừa ra như một số lẻ - nếu không là số 1 quạnh quẽ một mình thì cũng là số 3 làm người đến muộn. Rốt cục sống đơn chiếc riết thành quen, chẳng ai còn thiết tha mong tìm một nửa vừa vặn để kết đôi trọn vẹn. Hoặc giả có mỏi mắt trông tìm thì cũng kiếm hoài chẳng ra, Sài Gòn giấu nhau kỹ quá, nên trò chơi trốn tìm mãi chẳng gặp mặt.

Thành ra, thành phố lúc nào cũng tấp nập đông dân, nhưng mỗi người lại cứ loay hoay trong chiếc lồng đan bằng nỗi cô đơn, biệt lập giam mình với chính niềm bi thương tự tạo chẳng cho ai chạm gần.

Nhưng này hỡi những người lớn cô đơn, có bao giờ bạn nghĩ rằng độc thân cũng là một đặc ân mà bạn cần trân trọng?

Độc thân, nghĩa là sẽ không phải ràng buộc đời mình với bất kỳ hứa hẹn gắn kết nào. Bạn toàn quyền với chính cuộc đời mình mà không cần nhượng quyền sở hữu để bất cứ ai xen vào xáo động. Bạn sẽ không tự nhói lòng vô nghĩa khi ai đó thất hứa quên hẹn hoặc rời tay buông bỏ - nhẹ hẫng như chưa từng thiết tha. Bạn thảnh thơi đi đến mọi nơi, gặp gỡ nhiều người, nói cười vui tươi, thậm chí, buông lời lả lơi, mà không sợ bị phán xét là cợt nhã. Bởi, “độc thân” là một từ đặc quyền luôn gắn liền với hai chữ “quyến rũ”. Vì sao? Vì chỉ có một mình nên bạn toàn tâm toàn ý, thậm chí ích kỷ, dành tất cả sự chuyên tâm lo lắng cho bản thân, để yêu chiều chính mình, để mỗi lúc nhìn vào gương sẽ chỉ có thể mỉm cười cao ngạo: “Con nhà ai mà khéo đẻ thế?!”

Độc thân, còn là một đặc ân để bạn bảo vệ chính thân tâm mình khỏi phiền não và tự tìm an nhiên. Sẽ không còn những giờ phút thấy rằng hình như bên lồng ngực trái vừa đánh rơi mất một thứ gì, và ai đó đang lấy nó làm nắm đấm cửa, vì thỉnh thoảng cứ nhói vô chừng như thể có người cầm tim mình thít chặt và vặn vẹo vậy.

Bạn thấy đó, ngay cả quả táo bó rau muống tươi xanh thì cũng phải bỏ vào tủ lạnh để bảo quản cho lâu. Thế nên trái tim của chúng ta muốn đừng héo mòn vì những cơn nắng dễ say bên ngoài thì cũng nên cất tim vào đông đá. Thử để ý đi, cứ mỗi lần tim được rã đông để nó nóng ấm đập loạn nhịp vì một ai đó, thì cuối cùng, chỉ rước đau về lòng. Cuộc sống ngoài kia dễ khô dễ tàn, muốn cho bảo toàn tim còn son trẻ, cứ ướp lạnh thực thể ngoan cố ấy và chọn sống đời độc thân cho tươi xanh yên lành.

Tin tôi đi, thử nhìn xung quanh, bạn sẽ thấy còn biết bao lựa chọn để thản nhiên lẫn chậm rãi kiếm tìm một chốn dừng chân xứng đáng nhất. Đừng tự mua dây buộc mình sớm quá - khi mà chưa chắc là dây tơ hồng cho cam - hay chỉ là thứ dây dưa níu kéo làm phí mòn tuổi trẻ. Hãy cứ nhớ rằng ĐỘC THÂN là một ĐẶC ÂN cho nên phải tận hưởng thật lâu nhất có thể, bạn nhé.
 
Còn nhiều lắm ngày mai
Đừng vì tình yêu nhất thời mà phí hoài một đời,
đừng vì một người đi mất rồi mà phủi tay bất cần
với những người xứng đáng bên cạnh.

Tôi không biết có nhiều người trẻ giống mình không, nhưng rõ ràng là đôi lúc thành phố này dung dưỡng nỗi cô đơn quá tốt. Bằng chứng là những ngày cuối tuần, chẳng thiết tha đi đâu, làm gì, gặp gỡ. Chỉ thấy vui khi vùi mình trong chăn gối lạnh tanh hơi người, ngó nắng chiều ngoài hiên xiên những đường hắt sáng lên mặt tỏ mờ, văng vẳng bên tai là bài hát:“Ở cạnh ai, tôi cũng vô thức so sánh họ với người cũ. Cho dù người ta thương mình nhiều chăng nữa, cũng chỉ xem như bạn bè, chẳng thay thế nổi người xưa. Làm đủ mọi chuyện cũng không thể làm mình vui, cuối cùng, họ đành bỏ cuộc tháo lui”.[1]

[1] Lời bài hát “Thật sự em không vui” – Chung Gia Hân.

Tự nghĩ tuổi trẻ đôi khi phí hoài trong những nỗi buồn như thế, cũng là một chuyện thú vị. Không xét đúng sai, không xét vị kỷ, chỉ biết là có những lúc cảm thấy chán hơi người và không màng tiếp xúc xã hội ngoài kia. Chỉ muốn chính mình đối diện dịu dàng với nỗi buồn vô ngôn của bản thân.

Thứ cảm giác ấy nặng trĩu thế nào, tôi nghĩ bạn hiểu, nhưng nó lại là trọng lực kéo bạn rơi hẫng xuống đáy sâu tận cùng của nỗi buồn.

Để rồi tự nảy lên.

Vì như ai đó đã bảo, cuộc sống là một đồ thị hình Sin, đến điểm cực tiểu sẽ lại vươn lên và khi đạt cực đại sẽ phải chuyển xuống. Nếu chưa từng rơi vào nơi cạn cùng sâu nhất của nỗi buồn, thì biết đến chừng nào mới có điểm dừng, mới có nơi tựa đỡ để mình bật dậy và hướng lên với niềm vui?

Thế nên đừng trách tôi bi quan hay tiêu cực khi cứ cổ súy nỗi buồn. Vì chẳng có cách nào đương đầu và vượt qua thứ tâm trạng tồi tệ ấy hiệu quả bằng việc cứ... đối diện và đi xuyên qua nó. Đường thẳng bao giờ cũng nhanh gọn lẹ hơn là đường vòng quanh co tránh né. Bởi vậy, cứ buồn, để mau chóng nếm trải hết cùng cực nỗi chán chường thất vọng, để nhận ra mình còn một chặng đường dài của rất nhiều cảm xúc khác đang chờ trải qua.

Và hơn hết, nỗi buồn trong tình cảm càng cần thiết cho chúng ta chiêm nghiệm. Để thấm thía. Và để tỉnh ngộ.

Bởi, yêu thì có thể nhiều lần, nhưng sống thì chỉ có một lần thôi. Yêu lầm thì yêu lại, nhưng sống sai thì không có một cuộc đời thứ hai để làm lại đâu. Vậy nên đừng vì tình yêu nhất thời mà phí hoài một đời, đừng vì một người đi mất rồi mà phủi tay bất cần với những người xứng đáng bên cạnh.

Có những chiều thứ 7
Ngồi chờ tin nhắn ai
Mà tổng đài rất “nhây”
Gửi toàn tin khuyến mãi!

Ôi những chiều thứ 7
Chỉ muốn uống thật say
Rồi nằm ngủ hết ngày
Để quên đi người ấy...

Nhưng giật mình tỉnh dậy
Người chẳng thể ở đây
Mình vẫn cứ sống “lầy”
Tiếc chưa, chiều thứ 7?!
Tóm lại, đi ra ngoài!
Tự mình phải nguôi ngoai
Thương mình đừng ngoảnh lại
Còn nhiều lắm Ngày Mai!
 
Bởi có những điều tiềm thức chẳng cho quên

Chúng ta hoàn toàn bị động trước những quyết định
Buông tay hay Giữ lại của tiềm thức.​

Cô bạn tôi trở về sau một chuyến “nghỉ dưỡng” dài ngày ở... bệnh viện! Một vài chẩn đoán của bác sĩ buộc cô phải leo lên băng ca, mặc chiếc áo bệnh nhân xanh nhợt nhạt và đối diện mắt nhìn vào thứ ánh sáng leo lét của phòng cấp cứu. Ơn trời là mọi việc đã ổn thỏa. Nhìn cảnh anh chồng sắp cưới ôm chầm lấy cô và cười trong nước mắt, gia đình cả hai bên mới có thể thở phào.

Nhưng điều làm bạn tôi hoang mang nhất là sau cuộc tiểu phẫu mấp mé giữa lằn ranh lành - dữ lại là giấc mơ ngay trong đêm đó hiện về hình ảnh của... người bạn trai cũ – người mà cô đã chủ động rời tay để đến với vị hôn phu hiện tại. Rõ ràng không phải “ngày nhớ đêm mơ”, càng không phải tơ tưởng bịn rịn hay gì khác, chỉ là một cách tự nhiên như hơi thở, người đó trở về trong lúc cô bạn tôi cảm thấy lo lắng và mong manh nhất trước những sống - chết cuộc đời. Đó là tình yêu đầu tiên và lâu nhất của cô, kéo dài gần chục năm trời và cách biệt nhiều hơn là gần gũi. Nhưng lý do khiến cô chia tay không phải vì khoảng cách không gian hay sự chán ngán của thời gian đã bào mòn một mối tình cũ kỹ. Chỉ vì cô thật sự yêu người hiện tại - hôn phu của cô - nhiều hơn. Thế thôi!

Vậy thì cớ gì mà ngay trong lúc hoảng loạn và cần một bờ vai nhất, người cô mơ về lại là chàng trai đã xa lắc xa lơ và tình thương cũ đã nhuốm màu bợt bạt?

Là vì có những điều đã khắc sâu vào tiềm thức, chỉ chực chờ trở về lúc tâm trí tưởng chừng đã yên ổn nguôi ngoai nhất. Hệt như một chiếc lá rơi rất khẽ xuống mặt hồ đang đìu hiu phẳng lặng, ngay lập tức gợn nên những vòng sóng xôn xao.

Có những người, những điều tưởng chừng xa ngút mắt và chính bản thân chẳng còn bận tâm nghĩ đến, nhưng bất chợt một phút thảng hoặc lại trở về, rõ mồn một như bộ phim quay chậm mà mình đã thuộc nằm lòng từng câu thoại, từng cử động của diễn viên. Đó không hẳn là vì còn yêu hay nuối tiếc ngày cũ, càng không phải giữ gìn hay đóng khung ký ức để lâu lâu lần giở ra xem. Chúng ta hoàn toàn bị động trước những quyết định Buông tay hay Giữ lại của tiềm thức. Vậy nên mới có chuyện thi thoảng trong những giấc mơ hay thậm chí cả lúc tỉnh trí, một hình ảnh thân thuộc nào đó lướt qua trước mắt lập tức nhắc nhớ trong mình những chuyện xưa cũ đã lâu không còn. Tôi vẫn đôi lần đi qua con đường hồi nhỏ được mẹ đạp xe chở đi học, những lúc ấy trong đầu lập tức lởn vởn hình ảnh một chiếc xe đạp cũ kỹ màu đen có ghế ngồi rất êm và hình ảnh chiếc áo xanh của mẹ nhìn mát mắt cả trưa hè.

Trở lại với cô bạn tôi. Sau khi ngẩn ngơ suốt mấy ngày vì giấc mơ quá vãng kia, điều duy nhất cô có thể làm là mỉm cười và trấn an mình “Tiềm thức chẳng cho quên”. Ừ thì những điều đã qua, dù gần hay xa, dù yêu hay giận, thì ký ức còn lại vẫn là thứ nằm ngoài mọi quy luật quên nhớ của thời gian lẫn tâm trí con người. Biết vẫn còn đó, thế là đủ. Không phải lưu luyến, không phải lần lữa, chỉ là tự nhắc nhở mình rằng đã có những tháng ngày như thế và một tình yêu như thế. Dễ dầu gì trong đời người còn có lại một tình cảm na ná giống thế ở ngày mai. Cho nên, cất lại được bao nhiêu trong tiềm thức thì hãy cố mà cất cho bằng hết, để mỗi khi yếu lòng thì còn có một điểm tựa mà dựa vào trấn an: Mình đã từng sống và từng yêu - trọn vẹn và nguyên lành như vậy.

Thế nên, nếu có một lúc nào đó, tôi trở nên lẩn thẩn với những hành động không đâu như chạy xe một quãng đường thật dài chỉ để đến một quán ven đường và mua đúng một mẩu bánh rồi nhìn vào mỉm cười, hay giữa cuộc vui bù khú với bạn bè chợt bần thần vì hương rượu quen thuộc thoảng nơi bàn kế bên... thì xin đừng vội kết tội tôi chỉ biết sống-vì-ngày-cũ.

Bởi có những điều tiềm thức chẳng cho quên.

Và cũng bởi vì là tiềm thức, có nghĩa chẳng còn thuộc về hiện tại nữa rồi.

Thế nên xin đừng trách phút xao lòng vì tiềm thức của nhau...
 
Hãy cảm ơn những lần vấp ngã

Bởi có những thứ sinh ra chỉ để bốc hơi và tan mất, sau một lần chạm được đến nhau!

Cỏ nhà bên lúc nào cũng xanh hơn. Người dưng phía bên kia đường lúc nào cũng khó quên hơn...

Thế nên, chúng ta cứ đôi lần chểnh mảng quên mất bờ cỏ của riêng mình và làn đường an toàn của bản thân, để lạc bước đi xa, bỏ qua những giá trị thật gần.

Mà thôi, dừng lại đi, không thì trên con đường si mê ấy, càng đi càng xa, càng băng qua phía của người ta, càng dễ bị ngộ nhận vào thứ say nắng chóng vánh ấy. Đến khi giáp mặt, mới biết mình chỉ đang tự yêu nhầm một ảo ảnh.

Giống như chúng ta thường dễ ngộ nhận rồi mê mẩn thứ ánh sáng lảng bảng nhạt nhòa sau ô kính xe mỗi khi trời mưa. Nhưng thử đưa tay lau khô những giọt nước đọng trên kính, cái khung cảnh cổ tích kia hiện nguyên hình là mớ hỗn độn ánh sáng tán sắc, chói mắt lóa màu. Đố mà dám nhìn lâu!

Bởi, hãy để mọi thứ đúng bản chất thật, chứ đừng tô vẽ hay đặt lên đó lăng kính mơ mộng viển vông. Tình yêu cũng vậy, càng lãng đãng mơ hồ lúc mờ lúc tỏ thì lại càng phù phiếm và dễ nhạt nhanh.

Giữa đong đưa phù phiếm và sự chân thành của trái tim, chỉ cách nhau một làn đường. Băng qua hay đứng lại, không phải do say nắng - xỉn mưa làm yêu sai một ai đó, mà là do tự lòng mình phải biết đâu là cám dỗ, đâu là bến bờ.

Làm sao cho khỏi lạc đường và lạc lòng?

Câu trả lời thật ra đơn giản lắm. Hãy cứ bước đi và vấp ngã.

Có những lúc trên con đường hun hút của sự mù quáng nhân danh “tình yêu”, sẽ có một người thình lình rẽ ngang và gạt chân khiến bạn vấp ngã, trật khớp sái gân. Và bạn biết không, đó mới chính là người bạn cần phải trân trọng, chứ không phải bóng hình ảo ảnh tít tắp phía cuối đường chẳng biết là vực sâu hay hố sụp phía trước. Cho nên, hãy cảm ơn những lần vấp ngã!

Vả lại, đâu chỉ có vấp ngã, mà sau bất cứ chuyện gì xảy ra, khi chúng ta đã bước qua đều sẽ là một bài học đáng giá. Cứ sau mỗi một nhịp thở, bạn sẽ thấy mình chín chắn hơn. Sau mỗi lần tổn thương, bạn lại học thêm cách để yêu thương trọn vẹn.

Hoặc sau một cơn mưa, sau một lời hứa, sau một câu hỏi han vỏn vẹn đôi ba từ, con người ta tự khắc nhận ra: Sau tất cả những gì đã cùng nhau trải qua, có thật sự là chân tình? Người bỗng chốc là dưng, bạn bè chuyển thân sang thù, anh em chuyển thương sang giận, chị em chuyển gần sang xa...

Rồi cũng đến lúc bạn ngồi thất thần sau song cửa chiều mưa, thấy mây gom nắng chuyển ngày sang đêm và nhận ra sau cơn mưa này, trời chẳng sáng ra là mấy. Sau một mối quan hệ dù xã giao hời hợt, dù gắn bó thiết tha, cuối cùng mới nhận ra “Chân ái bất khả cầu”!

Thế đấy, sau cơn mưa và vấp ngã, bạn hiểu được nhiều điều. Nhưng trên cả, bạn hiểu ra có những người-quen-thành-lạ bước qua đời mình như mưa trôi tuột kẽ tay, cố hứng giữ lại thì cũng sẽ hong khô và ráo hoảnh theo gió trời. Bởi có những thứ sinh ra chỉ để bốc hơi và tan mất, sau một lần chạm được đến nhau!
 
Hơi ấm còn lại

Không bao giờ là quá muộn màng để lặng lẽ yêu một người
bằng hết sự nhẫn nại và đợi chờ không cần hồi đáp - dẫu anh giờ đi mất từ lâu.

Em chẳng bao giờ mang găng tay, mặc cho bạn bè cứ ngán ngẩm lắc đầu: “Dang nắng riết thành đen thì hỏi sao chẳng ma nào thèm!”. Dường như cảm thấy mình là một đứa con bị thất lạc của Mặt trời, nên bất kể lúc nào cũng chỉ muốn đón người với sự thân gần và lòng trần gian nhất.

Anh, ngược lại, lúc nào cũng chuẩn bị sẵn đủ áo khoác, khẩu trang, găng tay... để đối phó với Sài Gòn như đổ lửa mỗi khi tháng Tư về. Lần nào đi cùng nhau giữa trưa trời chang chang nắng, em chỉ lẳng lặng ngồi sau, vòng tay ôm anh để ủ tay mình vào túi áo khoác của người ngồi trước tránh nóng. Thành phố mùa hè bỗng dưng có ngọn gió nào thổi lạnh sống lưng, bất giác em chợn mình vì sự trìu mến quá đỗi của hai kẻ-thương-nhau thất thường hệt như lúc nóng lúc lạnh.

Sở dĩ thất thường là bởi họa hoằn lắm mới có những khoảnh khắc gần nhau thế này. Em không quen với những đưa đón bởi luôn cho rằng bản thân đủ bản lĩnh để tự cưu mang chính mình. Còn anh, cũng ít khi nào dành thời gian đủ lâu ở bất cứ nơi đâu mà tính chuyện hẹn hò, cứ nhìn cả đống áo khăn lỉnh kỉnh đủ biết anh mê lang bạt thế nào. Ấy vậy mà, chỉ cần gặp nhau, lập tức một đứa sẽ tạm gác hết thế giới ngoài kia xáo động vẫy gọi để nhẫn nại đi cùng một đứa đang quên bỏ sự kiêu hãnh trốn trong vỏ ốc một mình. Em chưa từng hỏi tình cảm này là gì, anh cũng không màng gọi tên cho đúng mối quan hệ của hai đứa. Có điều, mỗi khi thấy tay em sạm đi vì nắng gắt, anh sẽ cởi vội chiếc găng tay đang đeo rồi đưa em, kèm cái cau mày nhíu mắt: “Đừng lắc đầu, mang vào đi”.

Chiếc găng ấy, đến giờ anh vẫn chưa một lần lấy lại.

Chiếc găng ấy, đến giờ em vẫn nắm chặt trong tay dù đã qua bao mùa thay nắng gió.

Dĩ nhiên em thừa biết chiếc găng ấy chỉ là một trong rất nhiều găng tay, áo khoác sẵn có nên anh chẳng thiết đòi trả. Dĩ nhiên em cũng biết hành động ấy cũng chỉ như rất nhiều điều ân cần anh đã làm cho em - thiết tha thì có, nhưng đòi hỏi mãi mãi là điều bất khả. Thế nên, anh lại cứ rong ruổi đi xa, với biết bao ấm êm trong vô vàn những chiếc găng tay khác. Riêng em, giữ lại nơi này sự bảo bọc ít ỏi còn lại cho một thời có lẽ là ấm áp nhất của tuổi trẻ từng qua.

Em vẫn ở đây, những ngày Sài Gòn xa anh. Mưa và lạnh và nhớ. Thứ giữ ấm duy nhất là đôi găng tay cũ - dù hơi ấm trên ấy cũng chỉ còn vương vất sót lại sau quá lâu anh chưa lần nào chạm vào lại. Vậy mà vẫn tự nắm lấy tay mình và huyễn hoặc rằng hai đứa đang đan tay nhau. Ảo tưởng là thế, cốt để thấy cuộc sống vốn dĩ đã ban tặng cho em quá nhiều yêu thương - dẫu cho là yêu thương vay mượn với một người dưng chung đường. Có hề gì, vốn dĩ “nhắm mắt mà yêu” nên đâu còn mong cầu hơn nữa. Lòng đủ là được! Cũng như ngày trước, anh từng mua hoa hướng dương về đặt vào bình thủy tinh ngay ngắn để nhắc nhở em rằng không bao giờ là quá trễ để chậm rãi ngắm nhìn vẻ đẹp của một bông hoa Mặt trời - dẫu hoàng hôn ngoài kia đã tắt. Và em, bây giờ cũng hiểu ra không bao giờ là quá muộn màng để lặng lẽ yêu một người bằng hết sự nhẫn nại và đợi chờ không cần hồi đáp - dẫu anh giờ đi mất từ lâu.

Anh vô tâm hay hữu ý khi để lại chiếc găng tay ấy cho em? Anh nghĩ em không cần đến câu trả lời, bởi những gì từng qua, từng ủ ấm, từng khắc sâu vào trí nhớ, có lẽ đã thay lời tất cả những mâu thuẫn vô ngôn trong anh. Dù có đi về những khung trời khác, dù có tìm được những niềm ủi an mới giữ chân, anh vẫn nhớ rằng, ở phía ngày nắng cũ, đã có người giữ giùm hơi ấm của anh, và cho anh.

Nhưng em này, đừng ngộ nhận giữa găng tay ấy và bàn tay anh. Bởi có siết chặt cách mấy, thứ em giữ suốt bên mình cũng chỉ là lớp vải len khít vừa những đầu ngón tay, chứ chẳng phải một bàn tay đan vào em vừa vặn. Là hạnh phúc hay vô hạnh, đều không còn tùy thuộc vào anh, trông chờ ở anh, ký thác nơi anh. Mà em phải tự thương thân mình.

Cuộc đời không đơn giản như muốn tránh nắng thì đeo găng tay, muốn tránh ai thì khuất mặt khuất mày là sẽ quên và xóa tên khỏi trí nhớ. Em có thể giữ hơi ấm còn lại, nhưng làm sao giữ người đã muốn đi? Cứ cho là anh ích kỷ. Cứ cho là em mê mị. Nhưng con người, ai cũng đến lúc cần học cách buông tay.

Buông tay không có nghĩa là ngừng yêu. Chỉ là chấp nhận từ bỏ những ảo tưởng về một tình cảm vốn dĩ không thể riêng dành và một người chưa từng yêu mình như cách mình vẫn huyễn hoặc.
 
Thư gửi người thương chưa biết mặt

Tình cảm chân thành chỉ nên chắt chiu
từ những rung động khẽ thôi, nhưng đọng lâu và còn lại.

Gửi người!

Ta đọc được đâu đó rằng một trong những điều mà người trẻ ở độ tuổi 20 nên làm là viết một bức thư cho chính mình ở 10 năm sau, để nhìn lại bản thân khi bước sang ngưỡng tuổi mới với những trải nghiệm đã khác nhiều lúc trước.

Vậy nên, ta sẽ viết thư này cho người-thương-tương-lai – người mà đến giờ ta vẫn chưa hề biết hình dung mặt mũi méo tròn thế nào. Chỉ có điều chắc chắn rằng, nếu người đang đọc bức thư này và đang liếc xéo nhìn ta đầy mỉa mai khi hai đứa ngồi cạnh nhau bên khung cửa sổ ngập nắng của một ngày hè năm hai nghìn mười mấy sau tận thế bất thành, thì ắt hẳn người chính là chốn bình yên của riêng ta.

À, sẵn tiện cho hỏi thăm ngoài lề tí, chẳng hay lúc mới vừa gặp nhau, ta có gây nên thương tích đáng kể nào cho người không? Chẳng là vì ta từng có một lời hứa với chính mình, rằng chừng nào tìm thấy người và ôm chầm khóc lóc tỉ tê “Thank God, I Found You” thì ngay lập tức, hành động sau đó sẽ là đánh đấm túi bụi, hằn học dằn vặt “Người trốn ở đâu kỹ quá vậy, làm ta kiếm mắc mệt suốt mấy chục năm qua?”.

Đấy, nói thế để người biết, tình thương này ta phải đánh đổi cả một phần đời non trẻ để đi kiếm cho bằng được. Kiếm tìm đến độ tưởng chừng đã có lúc bỏ cuộc và buông xuôi, chấp nhận tin rằng tình yêu không phải là thứ có thể ban bố đồng đều cho tất cả mọi người, và mình - tiếc thay - không nằm trong đám đông may mắn ấy. Cảm giác bình yên chạm tay là thứ mơ mộng hệt như cổ tích giữa thời hiện đại, nơi mà các ông bụt bà tiên đều đã hóa thạch từ lâu. Chỉ có ta kiên trì đi tìm quanh quẩn, hy vọng truyện cổ còn rơi rớt sót lại vài trang ngoài đời thực để ướm thử vào mình.

Mãi cho đến khi người xuất hiện...

Chúng ta gặp nhau như thế nào nhỉ? Hẳn sẽ không là một tình yêu sét đánh như lời bài hát Beautiful của Bosson mà ta rất thích. Bởi hai đứa chắc đã đủ lớn để hiểu rằng tình cảm chân thành chỉ nên chắt chiu từ những rung động khẽ thôi, nhưng đọng lâu và còn lại. Ta đã quá sợ những thứ cảm xúc chẳng gọi nổi tên, nồng nhiệt và si mê, nhưng cuối cùng chỉ để lại tiếng thở dài, khi đành đoạn tay nỡ rời tay.

Ta chỉ cầu mong nhiều năm sau nữa, khi người đang đọc những dòng chữ này cũng là lúc ta hiểu được ý nghĩa nguyên lành nhất của yêu thương. Hai chữ “nợ duyên” hóa ra là có thật và sẽ tròn đầy vào lần yêu sau cuối với một người-xứng-đáng cho ta đánh đổi cả phần đời còn lại mà không nề hà được-mất, thiệt-hơn. Chỉ cần thấy người cười vui đã đủ cho quá khứ khép mi rồi. Những nông nổi xa xưa chỉ còn là một khoảng nhớ lãng đãng thỉnh thoảng nhắc về, nhưng không thể làm thắt lòng thêm lần nào nữa, không bao giờ!

Còn một điều nữa thôi, hứa là chúng ta sẽ dẹp hết facebook, twitter, instagram... và những thứ đại loại thế. Các mạng xã hội như khu vườn ong bướm dập dìu thị phi phù phiếm thiết nghĩ không thể là chốn dung thân bình yên cho hai đứa. Chúng ta sẽ dọn về vườn rau vườn cà dung dị nào đó và làm tổ ấp nhau, bỏ lại thế giới ảo đầy cám dỗ kia để khỏi phải bận tâm đong đưa đẩy đưa gì nữa cả. Điều duy nhất hai đứa sẽ làm là đón đưa nhau, đến cuối cuộc đời, dù cho mưa hay cho bão tố có kéo qua đây. Thôi, Lê Hiếu đã nhập, thiết nghĩ chúng ta nên đi hát karaoke.

À, nếu người sắp “tắt thở” vì những câu chữ quá dài dòng nãy giờ thì nhớ thông cảm cho ta. Ta vốn dĩ là một kẻ nhiều lời, dông dài từ lời ăn tiếng nói đến viết lách thưa gửi. Mà cũng bởi thế, khi thương ai, ta cũng sẽ thương lâu nhớ dài.

Vậy thì, người đã dành sẵn hơi sức để đọc hết những gì lê thê ta sẽ kể cho người ở phần đời còn lại, cũng như để dành sẵn tình thương để song hành cùng ta trên quãng đường dài hai đứa sẽ đi sắp tới chưa?
 
Ghen làm gì với một ảo ảnh?

Đừng dại hỏi về quá khứ, để rồi đi ghen với tình cũ của người ta.
Chẳng ai so sánh lại với những điều đã qua,
chẳng ai cạnh tranh nổi với một ảo ảnh, có hiểu không?
Hoài công...

Có phải vậy không? Chúng ta luôn có một nỗi sợ vô hình [nhưng dai dẳng] vềquá khứ của nhau...

“Người đã trải qua bao lần yêu và mất?”,“Người thương nhất của cô ấy là ai?”,“Em có phải là người đầu tiên của anh?”... Những câu hỏi ấy, hẳn ai trong chúng ta cũng đều ít nhất một lần gợn lên trong suy nghĩ, đố có sai! Nhưng vấn đề là cách mỗi người chọn giải quyết lại rất khác, và dĩ nhiên, tình yêu của chúng ta cũng khác nhau từ đó.

Đừng dại hỏi về quá khứ, để rồi đi ghen với tình cũ của người ta. Chẳng ai so sánh lại với những điều đã qua, chẳng ai cạnh tranh nổi với một ảo ảnh, có hiểu không? Hoài công...

Mọi so sánh đều chỉ là khập khiễng, chẳng có bất kỳ một thứ gì hơn hoặc kém thứ khác. Bởi đặt trên những hệ quy chiếu khác nhau, có khi, thứ đang nắm rõ phần cán cân nghiêng về phía mình, bỗng chốc, vẫn có thể nhẹ hẫng và trở nên vô chừng là mông lung. Hồi nhỏ, cô giáo hay hỏi đùa một ký sắt thép và một ký hoa cỏ may, bên nào nặng hơn? Câu trả lời, với những ai thông minh thạo số, đã quá rõ ràng, là bằng nhau – hiển nhiên! Nhưng với những ai phải đeo mang quá nhiều những chất chứa nặng nề trong lòng, hẳn họ sẽ thấy hoa cỏ may dường như xốp mềm dễ chịu, và nhẹ nhàng hơn-rất-nhiều.

Có điều, nói thì dễ...

Dẫu biết khập khiễng, người ta vẫn cứ muôn đời so sánh, để rồi cuối cùng chỉ nhận về một kết quả tất yếu là bi kịch. Bao cuộc tình kết thúc chỉ bởi một trong hai hiểu ra “Mình không là duy nhất”, bao nỗi buồn bắt đầu cũng từ một sự thật “Người yêu kẻ ấy nhiều hơn ta”. Thật ra, chẳng ai trách lỗi con tim bởi nó lạc nhịp và trót yêu nhiều hơn một người, nhưng nếu đừng so sánh rồi phân chia rạch ròi tình yêu nào khắc cốt ghi tâm, tình yêu nào thoáng qua say nắng... thì hẳn chúng ta sẽ không phải nhân danh tình yêu mà gây khổ cho nhau thế này.

Giả dụ ngày xưa, các hoàng đế chí tôn đừng sủng ái riêng một quý phi nào, hẳn chẳng có bi kịch tranh giành nào diễn ra. Nhưng vấn đề là, ngày chỉ có duy nhất một Mặt trời, đêm chỉ có duy nhất một Mặt trăng, nên ngôi cao chín bệ cũng chỉ có riêng một Hoàng thượng và một Hoàng hậu. Đấy, chính vì cái vị thế cao nhất, cao không chỉ ở trên điện vàng, mà cao ở cả trong lòng nhau, khiến con người ta lao đao cả trăm bận ngàn lần. Cuối cùng, cũng chỉ để tìm lời đáp cho câu hỏi muôn thuở: Yêu ai nhiều hơn?

Hình như đã đi lạc quá xa, thôi tạm bỏ qua tam cung lục viện mà quay lại với thời hiện đại, nơi chẳng có một ngai vàng nào, ngoại trừ trái tim con người. Mà bạn biết rồi đấy, tranh ngôi vị chính cung coi bộ còn dễ - vì dẫu sao đó cũng chỉ là danh xưng, chứ còn tranh ngôi vị duy nhất trong trái tim, coi bộ trắc trở hơn nhiều. Vì tạo vật cứng đầu ấy có bao giờ chịu tuân theo bất kỳ sắc phong tước hiệu của bất cứ ai. Nó muốn loạn nhịp vì ai thì mặc nhiên loạn, nó muốn hẫng nhói vì ai thì cứ tùy nghi nhói. Chúng ta hoàn toàn vô dụng và thừa thãi trước những quyết định của con tim, thế nên xin đừng truy cứu trách nhiệm nếu lỡ bạn không phải là chọn lựa đầu tiên lẫn ưu tiên từ nó.

Tôi nhớ đã nghe đâu đó đoạn hội thoại của hai kẻ yêu nhau khi ngồi hứng nắng bên khung cửa sổ quán quen một sáng hè gay gắt. Cô nàng hỏi chàng trai rằng so với những người yêu cũ của anh thì cô ấy được bao nhiêu điểm? Chàng trai điềm đạm trả lời: “10 điểm...”. Trong khi cô nàng còn đang hớn hở ra chiều mắc cỡ “Anh cứ quá lời, em ngại quá...” thì anh chàng buông thêm một câu chậm rãi: “...trên thang điểm 100”. Tôi cười phà thiếu điều muốn phun cả ngụm cà phê vừa uống, thầm nghĩ: “Rồi xong, thế là kết thúc tức tưởi một cuộc tình”. Nhưng rồi, vẫn giữ thái độ điềm nhiên, anh chàng bảo: “Em có là 0 điểm, thì em vẫn là hiện tại, là số dương, là hiện hữu. Còn những điểm số 90 - 100, nếu có chăng nữa, đã là bảng điểm trong sổ liên lạc thời phổ thông, nghĩa là chẳng còn có thể khiến anh thi lại hoặc lưu ban, em hiểu không?”.

Ừ thì, có hiểu không?

Đã là quá khứ, thì dù trong ngần đến thế nào, cũng đã là ảo ảnh, có với tay níu kéo cũng chỉ vơ vào toàn những hư không. Đã là người cũ, thì dù lòng có yêu nhiều đến đâu, cũng đã là dư âm, thỉnh thoảng gọi thầm cũng chỉ nghe tiếng vọng lại khô khốc như mưa mùa nắng hạn. Tên người lẩn khuất vào gió trời, bay mất rồi, còn gì nữa mà ghen, hở Hiện-Tại?

Cho nên thay vì dằn vặt cả hai vì một người-thứ-ba-đã-cũ, sao tự bản thân không cố gắng sống vì nhau, để từ giờ phút này trở đi, Hiện-Tại sẽ là duy nhất và là hiện thân của Tương-Lai?
 
Yêu nhau hết nổi
Luôn định sẵn có một người yêu nhiều hơn để rồi đau,
còn một người yêu nhàn nhạt thì lại giữ được lòng thanh thản.

Tôi nhớ đã đọc ở đâu đó rằng: “Trong cuộc tình này, ai yêu trước, người ấy sẽ thua. Và chuyện tình cảm, người yêu ít hơn mới là người làm chủ được mối quan hệ”.

Ngẫm lại thấy cũng buồn cười, có điều buồn nhiều hơn chứ cười hổng nổi. Vì đúng thật cán cân tình cảm chẳng bao giờ bằng hẳn về hai phía, luôn định sẵn có một người yêu nhiều hơn để rồi đau, còn một người yêu nhàn nhạt thì lại giữ được lòng thanh thản.

Thế nên “buông tay” là một động từ hết sức lạ kỳ vì khi chia động từ này ở thì hiện tại, bạn được cả hai mệnh đề hoàn toàn trái ngược nhau. Có người phí hoài cả một quãng đời son trẻ mà buông hoài vẫn không dứt được ngày cũ, đến nỗi các khớp tay đã đơ hết cảm giác nhưng vẫn còn nắm chặt lấy toàn những trống không. Nhưng cũng có người, chỉ một sáng tỉnh dậy, thấy lòng hết yêu là hết yêu, nhẹ hơn cả gió thu vờn lá trên mặt đường xao xác. Bởi với họ, buông tay chẳng qua chỉ là chuyện cầm lên được thì đặt xuống được, đến cả con tim một phút còn thay nhịp đập mấy chục lần thì huống hồ phải bận lòng đến cử động của bàn tay lúc níu - giữ hay thả - buông.

Yêu nhau, cũng hệt như chơi kéo co, phải có lực giằng từ cả hai phía. Chứ một bên đã lơi tay thì trò chơi chẳng khác nào chỉ còn một người tự thu dây về hết phía mình rồi tự cuộn lấy bản thân trong mớ rối nùi của tình cảm.

Tôi từng viết: “Khi người ta trẻ, người ta còn dư dả những niềm tin trong lành nhất để trao đi và nhận lại yêu thương”. Nhưng khi người ta hết trẻ thì sao? Niềm tin suy cho cùng đâu thể hồi sinh từ tro tàn như phượng hoàng cháy kiệt cùng trong truyện cổ, nhất là sau khi trải qua đủ nhiều những cái buông tay, liệu còn ai đủ vững lòng đan tay mình vào một bàn tay xa lạ khác, thêm một lần nào nữa? Huống hồ những con mắt trần gian của chúng ta chẳng thể phân biệt nổi đâu là yêu thương, đâu là qua đường cứ xiên quàng vào nhau giữa thời đại hỗn mang nơi mà những giá trị ảo mang tên “phù phiếm” được xem là thước đo đầu tiên để kết bạn, kết thân và kết đôi.

Viết lảm nhảm nhân một ngày thấy mình hết-trẻ, hết-niềm-tin, hết-yêu-nổi và đang hồ nghi phải chăng hai chữ “yêu thương” chính là phân thân trá hình đội lốt của hai chữ “mắc mệt”.
 

Chủ đề mới

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top