Hide Nguyễn
Du mục số
- Xu
- 1,943
Trong chiến cuộc lượt đi mùa giải năm nay thì Mou đã khai cờ sai. Nhưng ông hoàn toàn có thể hài lòng về những gì mình đã "thất bại". Đơn giản, ông đã mở ra cả một kho tàng vốn đã bị đóng băng quên lãng ở Nhà Hát của Những Giấc Mơ.
------
1. Hãy thử tưởng tượng nếu Messi bỗng nhiên bị ném vào đá tiền vệ phòng ngự hay Ronaldo bị điều về đá trung vệ thì Barca hay Real có thể chơi bùng nổ nhờ vào sự tỏa sáng của họ hay không? Nói như kiểu ai đó gần đây mới phát biểu thì “Có ngu mới làm điều đó”.
Thực tế, trước trận derby vài hôm, tạp chí 4-4-2 có một bài phân tích rất hay về Pogba, Ibra và Mourinho. Mourinho là người chỉ bó mình ở một trong hai sơ đồ: 4-2-3-1 hay 4-3-3. Và cả Pogba lẫn Ibra đều thích chơi trong sơ đồ 4-3-3 hơn.
Ibra là một trung phong săn bàn điển hình, nhưng lại có thói quen lùi về khá sâu ở trục giữa để phối hợp với những tiền vệ sáng tạo ở trung tâm. Trong khi đó, Pogba luôn thoải mái khi chơi trong hàng tiền vệ trung tâm gồm 3 người, mà trong đó có 1 tiền vệ phòng ngự giúp cho Pogba có thể dâng cao tạo áp lực cũng như phối hợp với các cầu thủ tấn công. Bởi vậy, khi Man United chơi 4-2-3-1, với Pogba chơi bên cạnh Fellaini thay nhau hỗ trợ công thủ, Pogba không thể phát huy hết tiềm năng và bản lĩnh của mình.
Nhưng khi Mourinho có điều chỉnh ở hiệp 2, Pogba chơi tốt hơn hẳn và buộc Pep phải tung thêm Fernando vào tăng cường để giữ thế trận khi Man City có dấu hiệu mất tuyến giữa ở đầu hiệp đấu thứ nhì.
2. Thực chất, trận derby thất bại hoàn toàn do lỗi của Mourinho, chứ không phải cụ thể của một Blind hay Bailly trong khâu phòng ngự. Nếu coi trận đấu như cuộc cờ, Mourinho đã khai cờ sai và dẫn tới thế bất lợi cho đội bóng của mình.
Trước trận, nhiều dự đoán của các chuyên gia uy tín ở Anh quốc cho rằng Man United vẫn đá 4-2-3-1 nhưng với Martial và Rashford ở hai bên cánh. Nhưng chỉ mấy chục phút trước khi bóng lăn, đội hình ra sân mà Mourinho lựa chọn khiến tất cả bất ngờ, và phải trả giá đắt: Mkhitaryan và Lingard đá chính.
Chỉ khi Herrera, Rashford vào sân, và Rooney buộc phải dạt sang biên phải để Man United chơi 4-3-3, Man City mới bối rối, thậm chí tới mức họ phải dùng nhiều đường chuyền vượt tuyến để giải tỏa áp lực. Nhưng trước một Man City được tổ chức tốt, thay đổi ấy là quá muộn để lật ngược thế cờ.
3. Tại sao Mourinho không thay người sớm, ngay từ lúc nhận ra Lingard và Mkhitaryan chơi thiếu tự tin và không đủ bản lĩnh cho một trận derby lớn? Chính ông đã lý giải rằng “tôi không thay họ sau 20 phút đầu thấy họ chơi dưới sức mình bởi điều đó sẽ hủy hoại sự nghiệp của họ”. Chỉ một kiến giải ấy thôi đủ để chúng ta phải kính trọng ông HLV lắm chuyện nhất thế giới hôm nay rồi. Đó là một quyết định mang tính con người. Một trận thua có thể được gỡ lại bằng 1 trận thắng khác nhưng hủy hoại một tương lai của một cầu thủ trẻ bằng cách khiến anh ta hoảng sợ, sẽ không điều gì cứu vãn nổi.
Nhưng trong cái sai của nước cờ mà Mourinho tính toán vẫn có cái tích cực hé lộ. Đó là Rooney không thể chơi hộ công được dù anh không phải người chơi tệ. Nhưng sự xuất hiện của anh ở vai trò cầu nối ấy trong sơ đồ 4-2-3-1 khiến món hàng đắt giá Pogba không thể tỏa sáng và Ibra cảm thấy không có không gian đủ để chơi bóng theo thói quen yêu thích của mình. Chính trận thua ấy là thông điệp để Mourinho ngầm gửi tới Rooney rằng “tôi sẽ chơi 4-3-3 và cậu phải tập quen với việc cạnh tranh vị trí tiền đạo cánh hoặc ngồi dự bị cho Ibra”.
Xử lý công thần như Rooney là vấn đề khó, luôn cần cái cớ của nó. Và bây giờ, Mourinho đã có cớ rồi, từ một lần xuất quân sai nước cờ tiên. Quan trọng là ông sẽ tiến hành cuộc chơi của mình tiếp theo như thế nào mà thôi. Nên nhớ, trong cuộc chơi ấy, Rooney sẽ phải đóng vai trò con tốt...
theo Thể thao & Văn hóa
------
1. Hãy thử tưởng tượng nếu Messi bỗng nhiên bị ném vào đá tiền vệ phòng ngự hay Ronaldo bị điều về đá trung vệ thì Barca hay Real có thể chơi bùng nổ nhờ vào sự tỏa sáng của họ hay không? Nói như kiểu ai đó gần đây mới phát biểu thì “Có ngu mới làm điều đó”.
Thực tế, trước trận derby vài hôm, tạp chí 4-4-2 có một bài phân tích rất hay về Pogba, Ibra và Mourinho. Mourinho là người chỉ bó mình ở một trong hai sơ đồ: 4-2-3-1 hay 4-3-3. Và cả Pogba lẫn Ibra đều thích chơi trong sơ đồ 4-3-3 hơn.
Ibra là một trung phong săn bàn điển hình, nhưng lại có thói quen lùi về khá sâu ở trục giữa để phối hợp với những tiền vệ sáng tạo ở trung tâm. Trong khi đó, Pogba luôn thoải mái khi chơi trong hàng tiền vệ trung tâm gồm 3 người, mà trong đó có 1 tiền vệ phòng ngự giúp cho Pogba có thể dâng cao tạo áp lực cũng như phối hợp với các cầu thủ tấn công. Bởi vậy, khi Man United chơi 4-2-3-1, với Pogba chơi bên cạnh Fellaini thay nhau hỗ trợ công thủ, Pogba không thể phát huy hết tiềm năng và bản lĩnh của mình.
Nhưng khi Mourinho có điều chỉnh ở hiệp 2, Pogba chơi tốt hơn hẳn và buộc Pep phải tung thêm Fernando vào tăng cường để giữ thế trận khi Man City có dấu hiệu mất tuyến giữa ở đầu hiệp đấu thứ nhì.
2. Thực chất, trận derby thất bại hoàn toàn do lỗi của Mourinho, chứ không phải cụ thể của một Blind hay Bailly trong khâu phòng ngự. Nếu coi trận đấu như cuộc cờ, Mourinho đã khai cờ sai và dẫn tới thế bất lợi cho đội bóng của mình.
Trước trận, nhiều dự đoán của các chuyên gia uy tín ở Anh quốc cho rằng Man United vẫn đá 4-2-3-1 nhưng với Martial và Rashford ở hai bên cánh. Nhưng chỉ mấy chục phút trước khi bóng lăn, đội hình ra sân mà Mourinho lựa chọn khiến tất cả bất ngờ, và phải trả giá đắt: Mkhitaryan và Lingard đá chính.
Chỉ khi Herrera, Rashford vào sân, và Rooney buộc phải dạt sang biên phải để Man United chơi 4-3-3, Man City mới bối rối, thậm chí tới mức họ phải dùng nhiều đường chuyền vượt tuyến để giải tỏa áp lực. Nhưng trước một Man City được tổ chức tốt, thay đổi ấy là quá muộn để lật ngược thế cờ.
3. Tại sao Mourinho không thay người sớm, ngay từ lúc nhận ra Lingard và Mkhitaryan chơi thiếu tự tin và không đủ bản lĩnh cho một trận derby lớn? Chính ông đã lý giải rằng “tôi không thay họ sau 20 phút đầu thấy họ chơi dưới sức mình bởi điều đó sẽ hủy hoại sự nghiệp của họ”. Chỉ một kiến giải ấy thôi đủ để chúng ta phải kính trọng ông HLV lắm chuyện nhất thế giới hôm nay rồi. Đó là một quyết định mang tính con người. Một trận thua có thể được gỡ lại bằng 1 trận thắng khác nhưng hủy hoại một tương lai của một cầu thủ trẻ bằng cách khiến anh ta hoảng sợ, sẽ không điều gì cứu vãn nổi.
Nhưng trong cái sai của nước cờ mà Mourinho tính toán vẫn có cái tích cực hé lộ. Đó là Rooney không thể chơi hộ công được dù anh không phải người chơi tệ. Nhưng sự xuất hiện của anh ở vai trò cầu nối ấy trong sơ đồ 4-2-3-1 khiến món hàng đắt giá Pogba không thể tỏa sáng và Ibra cảm thấy không có không gian đủ để chơi bóng theo thói quen yêu thích của mình. Chính trận thua ấy là thông điệp để Mourinho ngầm gửi tới Rooney rằng “tôi sẽ chơi 4-3-3 và cậu phải tập quen với việc cạnh tranh vị trí tiền đạo cánh hoặc ngồi dự bị cho Ibra”.
Xử lý công thần như Rooney là vấn đề khó, luôn cần cái cớ của nó. Và bây giờ, Mourinho đã có cớ rồi, từ một lần xuất quân sai nước cờ tiên. Quan trọng là ông sẽ tiến hành cuộc chơi của mình tiếp theo như thế nào mà thôi. Nên nhớ, trong cuộc chơi ấy, Rooney sẽ phải đóng vai trò con tốt...
theo Thể thao & Văn hóa