Thật ra tên thật của 'ong noi loc' là Thái Hòa ,theo hòa có lẽ bạn và mẹ không thân lắm ...hoặc giả mẹ bạn không hài lòng với bạn ở gì đó nên la thui! Bạn ít nói đó là vì bạn không muốn chia sẽ những tâm sự với mẹ bạn ,em bạn....bạn chưa thật sự thấy sự quan trọng của người thân trong gia đình.Bạn nói nhiều có lẽ ở lớp toàn là bạn của bạn nên dễ chia sẽ có thể nói nhiều thứ mà không ai bắt bẻ....(có mấy đứa bạn nói với Hòa "...ở nhà tao chán quá qua chơi với tao đi....")thật sự Hòa nghĩ ở đâu cũng zậy thui quan trọng là mình thỏa mãn với hiện tại là được.Kể bạn nghe câu chuyện cá nhân của Hòa đã lâu lắm rùi!
"Nghĩ hè hằng năm là dịp mà mọi người hay đi đây đi đó du lịch hay thăm ông bà đi chơi....nhưng với hòa đó là những ngày xa nhà và làm thêm để có thêm tiền sang năm học mới còn mua sắm đỡ cho mẹ....Hòa cùng anh trai lên sài gòn để làm thêm trong một xí nghiệp nhỏ (giầy dép)ở quận 4,mỗi ngày như mỗi ngày đều ngồi làm từ 9h đến 01h ngày hôm sau.Hòa không rất ít đi ra ngoài đường vì thời gian hạn chế không có bạn bè,không được nghe lời nhắc nhở hay cằn nhằn của mẹ như mọi ngày vì ham chơi,ăn những thứ mẹ làm,nghe ông ngoại lể chuyện ma nữa,không được đạp xe rong ruổi trên con đường quê và đi chơi như những bạn khác..ôi buồn thật,mệt thật.Thời gian gần 2Tháng trời ở sài gòn cách quê nhà 200km bận rộn để làm thêm tiền thì cũng chả kiếm được bao nhiêu niềm vui duy nhất đó là chỉ được tận mắt chứng kiến sự văn minh của đô thị mới những tòa nhà cao tầng đồ sộ ở sài gòn....thay vào đó là một nỗi niềm nhớ quê da diết nối nhớ ấy chưa bao d có trong Hòa.Và mối khi thấy tụi nhỏ ở sài thành rủ nhau đi chơi Hòa lại thấy buồn tủi...thầm nghĩ"nếu như d mình ở quê thì chắc đã được tự do đi chơi rồi có thể đi xa hơn mà mà không hề lo nghĩ gì nhưng bây d thì...."nhiều lúc luôn khao khát được nói thật nhiều được gặp lại những đứa bạn bè trong lớp nói thật nhiều luôn và hơn nữa là về bên gia đình được gần bên mẹ và ba nữa dù rằng trước đây bản thân Hòa không biết trân trọng những điều đó cứ nghĩ mình đã lớn và xa vòng tay mẹ mải mê cùng đám bạn ham chơi...nhưng xa rồi thì mời thấy mình giống đứa trẻ và mọi người đã đi vắng,khao khát được gần bên mẹ...cò nhiều lắm....
Bây d thì đã là một sinh viên òi đã không còn nhỏ những suy nghĩ vu vơ...cái lần ấy có lẽ là một bài học,kinh nghiệm trong cuộc sống và còn là kỉ niệm khó phai,mối lần nhớ đến là lại thấy yêu ba mẹ và những người thân yêu của mình..dù làm gì đó cũng nghĩ đến họ...đừng quá lạc thú mà hãy biết dùng lại với niềm hạnh phúc đơn sơ khi mình còn có những người thân yêu của chính mình...Hòa mong bạn hãy giành nhiều yêu thương cho mẹ và làm mẹ vui thì mẹ cũng sẽ luôn nở nụ cười trên môi với bạn bằng chính những hành động bình thường không phải vĩ đại cũng đủ làm mẹ vui rồi hãy chia sẽ với mẹ nhiều nhiều nhá!