uocmo_kchodoi
Moderator
- Xu
- 132
Dành cho những người đã và đang ruồng bỏ yêu thương…
Cuộc sống vô thường, có những kẻ nhẫn tâm vứt bỏ yêu thương đã được đong đầy, lại có những kẻ vấn vương những thương yêu đã cũ.
Ngày ấy, bà nội dẫn về một chàng trai cao ráo, tóc dài quá gáy lãng tử và một cô gái tóc ngắn, khuôn mặt nhỏ nhắn cực dễ thương. Bà nói với chúng tôi đây là con nuôi của ông bà, là cô chú của các cháu. Cô và chú mặc hai bộ quần áo giống nhau, trên cổ hai người đeo hai sợi dây chuyền màu bạch kim sáng lóa. Kẻ ngây ngô đến mấy cũng nhìn ra được từ trong đôi mắt của hai con người đó ánh lên những tia rạng rỡ tràn ngập hạnh phúc của hai kẻ đang yêu.
Ngày ấy, tôi nghe thấy tiếng khóc nức nở và tiếng bác tôi quát tháo: “Hai đứa giờ một đứa ở Bắc, một đứa ở Nam. Đã không có tương lai, thì hãy tách ra”. Sau lần đó, thỉnh thoảng cô chú vẫn cùng nhau về quê, nghe nói là đi về từ hai miền khác nhau.
Mọi chuyện bắt đầu thay đổi từ khi tôi bước lên lớp 11: Chỉ còn mình chú trở về. Mấy lần tôi hỏi, nhưng chú thất thần trong giây lát rồi vội lảng sang chuyện khác. Tôi không dám hỏi những người trong nhà, bởi vì từ nhỏ chúng tôi đã được dạy dỗ: trẻ con biết càng ít chuyện càng tốt. Lâu dần, chú không về nữa, áp lực thi cử cũng khiến tôi quên đi mọi chuyện, lao đầu vào sách vở và bỏ quên dấu chấm hỏi về đôi uyên ương kia. Tôi đỗ đạt, ra Hà Nội học và thỉnh thoảng qua lại nhà chú út của tôi. Trong một lần sinh nhật em họ tôi ở nhà chú út, tôi gặp lại chú. Vẫn là mái tóc dài đen ấy, vẫn dáng người cao ráo nhưng đã có phần gầy rạc đi, đôi mắt vẫn sáng nhưng thay bằng ánh mắt lấp lánh yêu thương ngày xưa là những vệt đau thương trong đáy mắt khiến người đối diện ngập ngừng không dám nhìn vào. Chú chỉ ghé qua một lát, đưa quà rồi về. Liền sau đó, tôi nghe mọi người bàn tán: “D vẫn chưa yêu ai à? H nó mất được 2 năm rồi còn gì?” “H mất rồi à? Sao lại mất?” “Nghe nói nó bị ung thư, tội nghiệp, còn trẻ thế mà…”.
Tôi không tin vào phim ảnh, lại càng ghét những bộ phim sướt mướt kết thúc bằng cái chết bi thương của nhân vật chính. Nhưng hôm đó tôi nhận thức được: quả thật đời cũng chẳng khác phim, phim vốn dĩ được dựng lên từ đời.
Ngày hôm nay, sau nhiều năm, chú về ngồi chơi với bà nội tôi, rồi đưa đón dẫn tôi và anh họ đi làm đi quen với công việc mới. Anh họ kiệm lời, tôi hay lơ đãng và cũng không thích nói nhiều với người khác, nên chỉ ngồi trên xe và lẳng lặng quan sát chú. Đôi bàn tay nắm chặt vô lăng, rất chặt nhưng dù giờ là mùa hè, tôi vẫn cảm thấy hơi lạnh luồn qua những ngón tay kia trống trải, cực trống trải. Nhà rộng, xe đẹp, chú chẳng thiếu thứ gì. Có chăng là thiếu một cô gái ngồi bên ghế phụ, vẫn thường tươi cười rồi cất giọng lanh lảnh: “Anh có mệt không, mình nghỉ một tí rồi đi nha”. “Ăn kẹo cao su cho tỉnh ngủ này anh”, giống như… cô H đã từng làm ngày xưa.
Chỉ là vô thức, mội chuỗi kí ức đã nằm yên chợt hiện về trong đầu tôi như một cuốn phim quay chậm. Bà nội nói chú D vẫn chưa lấy vợ. Đã 8 năm rồi, chú vẫn lẻ loi như vậy. Bà kể ngày xưa cô H mất, chú chẳng khóc cũng không nói lời nào, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh cô suốt 2 ngày đêm. Từ ấy đến nay, không thấy chú dẫn thêm cô gái nào về gặp bà. Bà nói điều kiện như chú, chắc không thiếu con gái si mê…
Có lẽ, sau tất cả những trang nền ưu nhã hoặc tối tăm của cuộc đời, hẵng còn ẩn chứa nhiều điều khiến chúng ta phải suy ngẫm…
Cuộc sống vô thường, có những kẻ nhẫn tâm vứt bỏ yêu thương đã được đong đầy, lại có những kẻ vấn vương những thương yêu đã cũ.
Ngày ấy, bà nội dẫn về một chàng trai cao ráo, tóc dài quá gáy lãng tử và một cô gái tóc ngắn, khuôn mặt nhỏ nhắn cực dễ thương. Bà nói với chúng tôi đây là con nuôi của ông bà, là cô chú của các cháu. Cô và chú mặc hai bộ quần áo giống nhau, trên cổ hai người đeo hai sợi dây chuyền màu bạch kim sáng lóa. Kẻ ngây ngô đến mấy cũng nhìn ra được từ trong đôi mắt của hai con người đó ánh lên những tia rạng rỡ tràn ngập hạnh phúc của hai kẻ đang yêu.
Ngày ấy, tôi nghe thấy tiếng khóc nức nở và tiếng bác tôi quát tháo: “Hai đứa giờ một đứa ở Bắc, một đứa ở Nam. Đã không có tương lai, thì hãy tách ra”. Sau lần đó, thỉnh thoảng cô chú vẫn cùng nhau về quê, nghe nói là đi về từ hai miền khác nhau.
Mọi chuyện bắt đầu thay đổi từ khi tôi bước lên lớp 11: Chỉ còn mình chú trở về. Mấy lần tôi hỏi, nhưng chú thất thần trong giây lát rồi vội lảng sang chuyện khác. Tôi không dám hỏi những người trong nhà, bởi vì từ nhỏ chúng tôi đã được dạy dỗ: trẻ con biết càng ít chuyện càng tốt. Lâu dần, chú không về nữa, áp lực thi cử cũng khiến tôi quên đi mọi chuyện, lao đầu vào sách vở và bỏ quên dấu chấm hỏi về đôi uyên ương kia. Tôi đỗ đạt, ra Hà Nội học và thỉnh thoảng qua lại nhà chú út của tôi. Trong một lần sinh nhật em họ tôi ở nhà chú út, tôi gặp lại chú. Vẫn là mái tóc dài đen ấy, vẫn dáng người cao ráo nhưng đã có phần gầy rạc đi, đôi mắt vẫn sáng nhưng thay bằng ánh mắt lấp lánh yêu thương ngày xưa là những vệt đau thương trong đáy mắt khiến người đối diện ngập ngừng không dám nhìn vào. Chú chỉ ghé qua một lát, đưa quà rồi về. Liền sau đó, tôi nghe mọi người bàn tán: “D vẫn chưa yêu ai à? H nó mất được 2 năm rồi còn gì?” “H mất rồi à? Sao lại mất?” “Nghe nói nó bị ung thư, tội nghiệp, còn trẻ thế mà…”.
Tôi không tin vào phim ảnh, lại càng ghét những bộ phim sướt mướt kết thúc bằng cái chết bi thương của nhân vật chính. Nhưng hôm đó tôi nhận thức được: quả thật đời cũng chẳng khác phim, phim vốn dĩ được dựng lên từ đời.
Ngày hôm nay, sau nhiều năm, chú về ngồi chơi với bà nội tôi, rồi đưa đón dẫn tôi và anh họ đi làm đi quen với công việc mới. Anh họ kiệm lời, tôi hay lơ đãng và cũng không thích nói nhiều với người khác, nên chỉ ngồi trên xe và lẳng lặng quan sát chú. Đôi bàn tay nắm chặt vô lăng, rất chặt nhưng dù giờ là mùa hè, tôi vẫn cảm thấy hơi lạnh luồn qua những ngón tay kia trống trải, cực trống trải. Nhà rộng, xe đẹp, chú chẳng thiếu thứ gì. Có chăng là thiếu một cô gái ngồi bên ghế phụ, vẫn thường tươi cười rồi cất giọng lanh lảnh: “Anh có mệt không, mình nghỉ một tí rồi đi nha”. “Ăn kẹo cao su cho tỉnh ngủ này anh”, giống như… cô H đã từng làm ngày xưa.
Chỉ là vô thức, mội chuỗi kí ức đã nằm yên chợt hiện về trong đầu tôi như một cuốn phim quay chậm. Bà nội nói chú D vẫn chưa lấy vợ. Đã 8 năm rồi, chú vẫn lẻ loi như vậy. Bà kể ngày xưa cô H mất, chú chẳng khóc cũng không nói lời nào, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh cô suốt 2 ngày đêm. Từ ấy đến nay, không thấy chú dẫn thêm cô gái nào về gặp bà. Bà nói điều kiện như chú, chắc không thiếu con gái si mê…
Có lẽ, sau tất cả những trang nền ưu nhã hoặc tối tăm của cuộc đời, hẵng còn ẩn chứa nhiều điều khiến chúng ta phải suy ngẫm…