Với mẹ, con luôn là đứa trẻ!
Đúng là Mẹ, tận lúc yếu ớt vẫn muốn chăm sóc cho con, và Con, thì có già đến đâu, mãi mãi vẫn là những đứa con bé bỏng của Mẹ…
Nghỉ lễ, cả nhà về quê chơi. Mọi năm thì còn thày, năm nay chỉ mình u nên luôn đặt chuyện về thăm bà lên hàng đầu mỗi khi có dịp.
Về quê, cây cối xanh mướt mát. Giàn mướp góc sân đã bắt đầu úa vàng nhưng cây cối trong vườn vẫn tốt tươi um tùm. Bữa ăn trưa toàn rau bà trồng: nào bí xanh, bầu, mướp, nào rau muống, nào rau chuối…Ăn vừa ngọt, vừa mát lại chả lo gì bị tiêm thuốc kích thích hay chất bảo quản như ngoài phố.
Buổi tối, bảo, tối nay u cho con ngủ nhờ giường u nhé. Bà mắng yêu: Tiên sư bố mày, lại còn “ngủ nhờ” nữa, nằm đâu chả được. Mình cười, vậy tối nay con có chỗ ngủ “xịn” rồi.
10 giờ đêm. Lúc ấy u đang ngủ, mình lay lay mấy cái khiến bà choàng tỉnh, mình hất tay ra dấu, dõng dạc: “Bà nằm vào trong đi, cho con nằm với” (kiểu rất hay trêu bà bằng giọng đấy). U bảo, mày nằm trong, tao nằm ngoài, đêm còn đi đái. Nhưng mà bà không bật quạt màn, nằm trong nóng lắm, con nằm ngoài còn hóng gió quạt trần. Thế là u dịch vào trong, “khò khò” tiếp. Mình nằm xuống, chưa kịp ngủ thì có họ hàng đến chơi, thế là lại ngồi dậy.
Mình ra phòng khách chơi với các bác đến 11 giờ thì vào buồng, lên giường, khẽ khàng nằm cạnh u. Tiếng ngáy đều đều. Đêm mùa thu ở quê, lành lạnh và yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng con ruồi đập cánh.
Mình nằm sát u, vắt tay lên trán, mãi không ngủ được. Cái mùi nồng nồng thân quen mấy chục năm rồi không thay đổi cứ phảng phất rồi len vào tâm trí. Mùi ngai ngái của gối, của chăn, của quần áo lẫn với mùi trầu … chính là mùi của u. Vâng, là cái mùi này, cho dù đã từng biết hàng trăm thứ mùi khác, từ những chai nước hoa hàng hiệu đến thứ mùi vị của những nơi sang trọng, hoành tráng… thì chỉ với cái mùi oi nồng của u, mình mới cảm nhận được sự ấm áp của tình mẫu tử mà không có bất cứ một thứ mùi vị nào có thể thay thế được.
Tiếng u vẫn ngáy đều. Mình cứ nghĩ miên man, một đời U, 83 tuổi với 8 lần vượt cạn, 8 đứa con đã khôn lớn trưởng thành, giờ đứa nào cũng lo cho tổ ấm riêng mình. U ở với một người con, nhưng đó là chỉ khi thày mất, chứ lâu nay, vẫn là ngôi nhà này, cái sân gạch này, u và thày đã cả đời gắn bó, làm lụng nuôi các con khôn lớn, khi đủ lông đủ cánh thì chúng bay đi còn lại hai ông bà già. Thế mà chẳng hề kêu ca, ngược lại, còn vui vẻ nói cười và hàng ngày lo cho con, cho cháu. Cứ như chúng nó còn trẻ dại lắm! U vẫn khuyên răn hay chửi mắng nếu con cái sai đường. Cười hạnh phúc khi thấy cháu con đề huề, khỏe mạnh, thành đạt, giỏi giang.
U thường bảo, bây giờ già rồi, tiền vàng hay vật chất đối với u là vô nghĩa, u chỉ cần con cháu thường xuyên về thăm là đủ. Nhiều khi thấy u cười rạng rỡ, tự hào khoe với mấy bà hàng xóm “Đấy, thằng cháu tôi nó ở Hà Nội lâu lâu mới về, mới có hơn 1 tuổi mà nó nhận ra bà nội nó đấy”, ấy là khi thằng cháu sà vào lòng bà, ôm cổ thật chặt và hôn lấy hôn để… lúc đó mắt bà ánh lên niềm hạnh phúc, sung sướng. Mắt bà long lanh, mắt con cũng long lanh… Không có bất cứ một cái gì quý giá hơn điều ấy, với u, những lúc như vậy.
Thiếp đi trong miên man suy nghĩ, mình bỗng choàng dậy khi u trở mình cót két giường. Chắc bà đi tiểu. Định rụt chân lại cho u đi qua thì thấy bà nắn nắn bắp chân mình, nắn cả bàn chân nữa. Chắc lại thầm nghĩ, dạo này nó gầy hơn trước, làm việc vất vả quá mà. Mình đoán thế, bởi u đã từng than thở nhiều lần chuyện này. Rồi u lấy cái chăn choàng nhẹ lên người mình, xong khẽ khàng bước qua người thằng con. Mình thức mà giả vờ như đang ngủ, cố tình nằm im để sống lại cảm giác được mẹ chăm sóc mà lâu, rất lâu rồi không được hưởng điều ấy. Đúng là Mẹ, tận lúc yếu ớt vẫn muốn chăm sóc cho con, và Con, thì có già đến đâu, mãi mãi vẫn là những đứa con bé bỏng của Mẹ…
Mình nằm im, nước mắt ướt nhòe bờ mi, hạnh phúc không thể đong đếm,…
Theo: Ngô Bá Lục