Vỡ oà... tan đi...

  • Thread starter Thread starter vàng
  • Ngày gửi Ngày gửi

vàng

New member
Xu
0
Giọt cà phê rơi xuống

đáy li


Nhỏ những giọt buồn và

đắng nghét một màu đen


Tôi gặm nhắm nỗi buồn vào câm lặng

Như những giọt cà phê cứ chảy mãi

không thôi




Có một nỗi buồn

Chợt rơi vào yên lặng

Để lại mình tôi

Trong khoảng trống

…chơi vơi!






1276178658_toonia36.gif

Bỗng chốc thấy mình thèm khát yêu thương kinh khủng. Khao khát cái thứ được gọi là yêu thương? Mà yêu thương là gì đây nhỉ? Là một vòng tay ai đó ôm mình vào lòng, vỗ về, nương tựa chút hơi ấm còn sót lại. Là cái gì đó sưởi ấm cho trái tim đang đóng băng của mình-lạnh giá! Hình như đang rất lạnh, lạnh trong tâm hồn, có ai len vào tâm hồn hơ nóng nó lại dùm mình không? Hình như đang bất cần, hình như cái gì cũng bỏ mặc, hình như không còn quan tâm đến sự hiện diện của 1 người, hình như đang trốn chạy, trốn chạy mọi thứ, thu mình lại và bắt đầu một mình… Cần gì ư?

Chẳng biết nữa…

Lòng tin là một thứ xa xỉ, chẳng bao giờ vươn tới được nữa, lòng tin, nó chẳng bao giờ có thể thuộc về mình, dù chỉ một chút, một chút thôi… mình còn không tin mình thế thì còn tin ai bây giờ, hử?

Vỡ òa… tan đi… hạnh phúc đâu mất rồi?

Ngày xưa đâu mất rồi? Cứ mãi đi tìm những kí ức ngày cũ, tan đi mất rồi, bọt biển cuộn tròn và lăn đi, xa mãi, trắng xóa ở một chân trời, xa tít, chẳng bao giờ có thể tìm thấy, chẳng bao giờ có thể tìm lại cái mà mình đã đánh mất, dù đã trân trọng, dù đã cố gìn giữ, vậy mà nó vẫn cứ đi, xa ,xa mãi…

Này, nhớ lại đi, mình có yêu thương đấy, chỉ có điều là không đủ yêu thương để tốn tại thôi…

Này, thời gian trôi đi rồi, vậy mà sao cứ khư khư giữ lấy những nỗi buồn, buông lỏng, thả nó ra đi, sẽ thấy nhẹ nhõm hơn bây giờ đấy?

Này, nghe người ta nói không, tại sao cứ thế vậy, tại sao mỗi lần một mình thì tỏ ra yếu đuối vậy, tại sao không kiên cường, mạnh mẽ như sóng lớn ấy, không ai có thể vật ngã được nó đâu, còn bây giờ, chỉ cần đẩy nhẹ là nó tan chảy thôi…

Này, nước mắt rơi, không kìm nén được cảm xúc của mình rồi đấy, nghe không hả, quên đi… Nỗi buồn là một người bạn không tốt đâu, nhưng nó cứ vững vàng và bền bỉ, đeo cứng mãi không buông rời... biết làm gì để từ bó nó đây?


Nhạt màu, một khoảng trời trong vắt nay đã không còn nữa… chỉ còn lại một mình gặm nhắm những đơn côi vào lòng.

Khao khát…


Nước mắt rơi
Hạnh phúc vỡ đôi
Mãi đi tìm…xa vời vợi!
Khuất xa đâu đó vòng tay ai vẫy gọi
Mà sao chẳng thể nào với tới…
Chỉ có thể

Cố quên đi những yêu thương…


ST

 
Khi đọc bài này của em, anh lại đang nghe album này. Có điểm gì đó tuơng đồng...Cũng là cảm xúc, là nhưng suy tư, nhưng khi viết bằng lời và bằng ngôn ngữ âm nhạc thì lại diễn tả lên những điều rất riêng chung...

Tuổi hay suy tư và giận hờn...

[FLASH]https://static.mp3.zing.vn/skins/gentle/flash/mp3playlist.swf?xmlURL=https://mp3.zing.vn/play/?pid=IW6AF60C||1&songID=0&autoplay=false&wmode=transparent[/FLASH]
 
Bài viết, sao mình thấy như đang thất tình vậy, hihi. Nhưng cũng có vài điểm giống với mình:

Này, nhớ lại đi, mình có yêu thương đấy, chỉ có điều là không đủ yêu thương để tốn tại thôi…

Này, thời gian trôi đi rồi, vậy mà sao cứ khư khư giữ lấy những nỗi buồn, buông lỏng, thả nó ra đi, sẽ thấy nhẹ nhõm hơn bây giờ đấy?

Này, nghe người ta nói không, tại sao cứ thế vậy, tại sao mỗi lần một mình thì tỏ ra yếu đuối vậy, tại sao không kiên cường, mạnh mẽ như sóng lớn ấy, không ai có thể vật ngã được nó đâu, còn bây giờ, chỉ cần đẩy nhẹ là nó tan chảy thôi…

Này, nước mắt rơi, không kìm nén được cảm xúc của mình rồi đấy, nghe không hả, quên đi… Nỗi buồn là một người bạn không tốt đâu, nhưng nó cứ vững vàng và bền bỉ, đeo cứng mãi không buông rời... biết làm gì để từ bó nó đây
.
Đó là những lúc mình phải đấu tranh tư tưởng với chính mình để vượt qua cái quá khứ mà mình rất muốn quên...
Bài viết đúng là có rất nhiều cảm xúc. Thanks bạn nhiều!
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top