Thế giới này không có gì xấu xa hơn những kẻ độc ác.
Ngày xưa có một mụ đàn bà độc ác sống ở một làng nọ. Mụ ta tên là Radkha. Mụ ta trông rất xấu xí, quái thai nhưng điều quan trọng là mụ ta rất độc ác. Tai sao mụ lại thế, chẳng ai biết được, chỉ biết rằng mụ ta rất ghét trẻ em. Nhìn thấy một cô bé hay một cậu bé nào đó là mụ ta kiếm cớ hoạnh họe, nào là không được đi thế này, không được đứng thế kia, hay sao hét to vậy, sao nói nhỏ vậy, chẳng ai nghe thấy gì...
Mẹ lũ trẻ đã dặn trước chúng đừng có chơi gần nhà cô Radkha và cũng tránh đừng để cô ấy nhìn thấy. Bọn trẻ nghe theo lời dặn của các bà mẹ. Nhưng mà ai biết trước được điều gì sẽ xảy ra?
Và một lần khi Radkha đi ngang qua đồng cỏ, mụ gặp một cô bé xinh xắn người làng.
Cha mẹ đặt tên cho cô bé là Gita nhưng dân làng thường gọi cô là Bài hát nhỏ vì cô bé hát rất hay. Mọi người đều say mê nghe cô bé hát, duy chỉ có mụ Radkha là cằn nhằn rằng những bài hát làm mụ đau đầu.
Mẹ bảo Gita:" Con gái bé nhỏ ơi, con hãy hát ở nhà thôi nhé! Nếu không chúng ta sẽ không sống nổi với những lời trách móc, chửi mắng của cô Radkha đâu".
Gita đồng ý với mẹ.
Nhưng một lần cô bé ra đồng cỏ để hái hoa, cô ngồi trên cỏ tết những cái chổi và nghe chim hót líu lo. Đó là chim Koial - một loài tu hú Ấn Độ. Koial hót rất hay, hay đến mức Gita cũng cất tiếng hát theo, cô bé hát bài hát mình tự nghĩ ra:
Tôi muốn hát như chim Koial
Nhưng không muốn nghe lời trách móc,
Bà già Radkha luôn miệng hò hét
Chim Koial cũng chẳng dám hót.
Ngay lúc đó Gita cảm thấy ai đó đang đứng sau lưng. Cô bé quay lại - đó là mụ Radkha.
-Mày là một con bé xấu xa!
-Cháu xin lỗi cô, cô Radkha!
-Tao sẽ cho mày... tao sẽ cho mày... - Mụ Radkha nghẹn cả thở vì tức tối.
-Cháu không dám thế nữa! Cháu xin lỗi cô, cô Radkha! Cháu không dám thế nữa đâu! - Gita van xin.
-Mày, tất nhiên sẽ chẳng bao giờ làm thế được nữa, - Radkha sung sướng một cách độc ác và bỏ đi, miệng vẫn còn làu bàu đe dọa.
Mặt trời lặn, chiều đến rồi đêm đến... Cô bé vẫn không thấy về nhà. Mọi người đổ đi tìm cô bé, họ vào cả rừng, nơi có bọn thú hoang sống nhưng chẳng thấy Gita đâu.
Cha mẹ Gita khóc rất lâu, đau khổ rất lâu. Nước mắt họ chưa kịp khô thì một tai họa nữa lại đến với họ: con trai Krisna của họ biến đâu mất?
Mọi người đều thấy Krisna chơi với lũ trẻ cạnh nhà mình. Nó là một cậu bé to lớn, khỏe mạnh, nó rất thích chơi đùa với lũ trẻ, và mọi người đều đã thấy điều đó. Bọn trẻ đã chới trò yêu thích nhất của chúng. Đó là trò con voi. Krisna như mọi khi, nằm bò xuống, bon trẻ cưỡi lên lưng nó và reo hò thúc nó:" Mang chúng tớ đi, đi nhanh lên chú voi khỏe mạnh!".
Bọn trẻ rất vui, chúng hò hét và cười ầm ĩ.
Và bỗng nhiên chúng sợ hãi hét ầm lên:
-Krisna, cậu đâu rồi? Cậu biến đâu rồi? Cậu nấp ở đâu đấy, Krisna?
Cũng đáng sợ thật: thằng bé, quả thật, đã biến mất ngay trước mắt mọi người. Tựa hồ nó tan biến mất vậy!
Những người hàng xóm nhìn thấy mụ Radkha đứng cách không xa chỗ bọn trẻ chơi đùa du dứ tay dọa chúng và hét lên điều gì đó. Nhưng không hiểu mụ hét cái gì cả.
Dân làng họp nhau lại. Nghi ngờ mụ Radkha thì có thể, nhưng kết tội mụ là một việc nguy hiểm. Độc ác thì rõ là mụ độc ác rồi, nhưng không lẽ mụ lại là phù thủy? Chuyện vừa xảy ra rõ là trò phù thủy rồi!
Khi đó bố mẹ của Gita và Krisna quyết định tới nhà một bà cụ già như dân làng khuyên. Cụ già sống ở góc làng và theo đồn đại, cụ biết niệm thần chú. Cụ thường chữa bệnh cho mọi người. Những người ốm tới nhà cụ, cụ xem trong một cuốn sách rất cổ, sau đó cắt các loại thuốc bột làm từ cỏ và bảo người ốm cách dùng, mọi người đều khỏi bệnh.
Hai vợ chồng tới nhà cụ già.
Cụ không nghe gì về chuyện mất tích của bọn trẻ cả. Cụ trách hai vợ chồng sao không tới cụ khi Gita vừa biến mất, nhưng cụ cũng an ủi:
-Ta sẽ giúp các con. Giờ ta sẽ đi xem sách và sẽ biết phải làm gì.
Cụ cầm lấy cuốn sách thần dày cộp cúi xuống đọc, và khi cụ ngẩng đầu lên, khuôn mặt cụ đày vẻ buồn bã.
-Tôi có lỗi với mọi người. Vì ta nên mọi người không biết được rằng có một người rất nguy hiểm đang sống cạnh mọi người. Đúng là trước đây ta không biết gì cả. Giờ đây mọi cái mới sáng tỏ. Mụ Radkha có lỗi trong mọi chuyện.
-Chúng con đã nghĩ tới mụ Radkha rồi đấy ạ. - Bố của Gita và Krisna nói.- Nhưng chuyện xảy ra như thế nào hả cụ?
-Xin cho ta được kể từ đầu. Chuyện thế này, cha ta ngày xưa là một vị thần, một vị thần hết sức tốt bụng. Nhưng khi dạy cho ta các phép thần, người đã bắt ta thề là không được dùng phép thuật để làm hại mọi người. Tất nhiên là ta đã thề và không bao giờ làm sai lời thề đó... Nhưng một lần có một người phụ nữ tới nhà ta. Đó là mụ Radkha. Mụ nằng nặc xin ta dạy mụ cách niệm thần chú. "Vì tôi quá xấu xí" - mụ nói - "nên tôi mới trở nên quái thai và độc ác. Hãy dạy tôi cách niệm thần chú, hỡi cụ già nhận hậu. Khi tôi trở nên xinh đẹp, tôi cũng sẽ trở nên nhận hậu và hiền dịu". Nhưng ta đã nhìn thấy trong con người mụ, cái độc ác lớn hơn mọi ước mong khác. Mụ đã dùng những câu thần chú để chống lại mọi người.
-Sao cụ lại dạy mụ ta cách niệm thần chú? Cứ làm cho mụ trở thành xinh đẹp có phải tốt hơn không? - Bố của Gita và Krisna nói.
-Những con người tốt bụng, ta chưa kể hết chuyện kia mà. Cha ta muốn rằng, phép thuật của ta chỉ có giá trị đến khi ta tròn một trăm tuổi. Khi Radkha đến cầu xin ta, ta đã hơn trăm tuổi... Nhưng mụ ta đã van nài khẩn thiết tới mức...
-Thế con của chúng con thì sao ạ? - Mẹ của Gita và Krisna hỏi và òa khóc lên.
-Ta có thể an ủi được các con một điều. Con của các con vẫn sống và khỏe mạnh.
- Nhưng chúng ở đâu? Ở đâu?
- Giờ các con hãy nghe những tin tức đáng buồn. Mụ Radkha đã biến con gái Gita của các con thành chim tu hú Koial và đã gửi đến thành phố Alakhabat. Còn con trai Krisna của con, mụ đàn bà quỷ quyệt ấy đã biến thành con voi. Giờ nó đang ở tại thành phố Zaipur.
Sự đau khổ của hai vợ chồng thật vô bờ bến.
- Đừng khóc nữa - cụ già nói - Có một giải pháp.
- Giải pháp nào cơ ạ? Cụ hãy nói mau lên.
- Chỉ có tình yêu của người mẹ, không biết dừng chân trước trở ngại nào mới có thể giúp được lũ trẻ.
- Cụ hãy dạy con phải làm gì! - Mẹ của Gita và Krisna nói - Con sẵn sàng.
Cụ già khuyên thế này:
- Gita giờ đang sống trong nhà một người rất yêu chim. Anh ta mua con chim Koial-Gita bời vì nó có giọng hót tuyệt vời. Nhưng anh ta rất phiện muộn bởi vì con chim Koial ấy chỉ hót những điệu hót buồn. Nhưng nếu con, mẹ của Gita, có thể thuyết phục anh ta rằng con sẽ dạy Koial hót những điệu hót vui anh ta sẽ nhận con vào làm. Và nếu chuyện đó xảy ra, con sẽ được sống cùng con gái của con và cứ mỗi buổi sáng con phải đến bên lồng chim và nói:" Hãy hát những bài ca vui đi, Gita của mẹ! Hãy hát đi, con gái bé nhỏ, hãy hát những bài ca vui tươi!" Nhưng đừng bao giờ để ông chủ của con chim Koial thấy con ở cạnh cái lồng chim và đừng bao giờ để ông ấy thấy con gọi nó là con gái. Và nếu con làm đúng như điều ta nói, sau một năm phép thuật sẽ mất tác dụng.
- Con đã hiểu. - Mẹ của Gita và Krisna nói. Bà rất mừng vì người ta đã chỉ cho bà cách giải thoát con gái. - Thế còn thằng Krisna thì sao ạ?
- Khi Gita trở lại thành người, con hãy cùng với nó tới Zaipur. Ở đó có một cung điện, người ta chở mọi người tới đó bằng voi. Một trong số những con voi là con trai con. Mặc dù các con voi rất giống nhau, con và Gita phải phân biệt được đâu là Krisna. Hãy quan sát thật chăm chú và cẩn thận! Nếu nhầm thì Krisna sẽ mãi mãi sống kiếp voi đấy.
Đã đến lúc phải từ biệt!
- Đó là tất cả những gì ta có thể làm được, có thể giúp được các con. - Cụ già nói, và bỗng nhiên cụ nở một nụ cười - Nhưng khi con trở về với bọn trẻ khỏe mạnh và bình yên vô sự, mụ Radkha sẽ chết, mụ sẽ vỡ mật vì tức tối.
Người mẹ tới thành phố Alakhabat và tại đây chị đã tìm thấy người có con chim Koial-Gita. Tin đồn về con chim có giọng hót ngọt ngào đã lan khắp thành phố. Nhưng đúng alf giọng hót của con chim khiến người ta rơi lệ, trong khi mọi người đều muốn vui vẻ.
Người mẹ nói với chủ con chim Koial rằng bà có thể dạy con chim hót những giọng hót vui và ông ta đã vui vẻ nhận bà vào làm. Sáng sáng, bà kín đáo đến bên lồng chim, nơi có cô con gái-chim của bà đậu trên một cành cây nhỏ, và nói với giọng đầy nước mắt:" Hãy hát những bài ca vui đi, Gita của mẹ! Hãy hát đi, con gái bé nhỏ, hãy hát những bài ca vui tươi!"
Và cứ thế trong suốt một năm ròng.
Ngày cuối cùng của năm đã tới. Sáng sớm người mẹ vào phòng nơi để lồng chim, bà vui mừng nghe thấy:
- Mẹ ơi, mẹ mở cửa lồng ra đi!
Người mẹ mở cửa lồng, con chim Koial bay ra, đậu xuống sân và biến thành cô bé gái.
Lúc đó người chủ con chim bước vào phòng.
- Con chim Koial của tôi đâu rồi? - Anh ta kêu lên khi nhìn thấy cái lồng trống không và một cô bé lạ đang đứng trong phòng của anh ta.
Người mẹ kể cho anh đầu đuôi câu chuyện, còn Gita thì hát một bài hát vui hay đến nỗi người chủ phải mỉm cười vì sung sướng:
- Cháu phải trở thành ca sĩ, Gita ạ! - Anh ta nói - Để mọi người được thưởng thức giọng hát của cháu. Anh ân cần đưa tiễn hai mẹ con.
Gita và mẹ lên đường tới Zaipur.
Thành phố Zaipur rất đẹp. Trong thành phố có rất nhiều cung điện xây bằng đá cẩm thạch trắng. Cung điện đẹp nhất được xây trên một ngon núi cao, trông nó tựa như một con chim trắng khổng lồ đang nghỉ ngơi trên đỉnh núi xanh ngắt. Ai tới Zaipur đều muốn đến xem cung điện này, Gita và mẹ cũng tới ngay nơi này.
Trời vừa hửng sáng. Ở chân núi, hai mẹ con gặp một người mặc bộ quần áo màu xanh tuyệt đẹp và đội một chiếc khăn màu đỏ. Anh ta lễ phép hỏi:
- Bà và cháu muốn thăm cung điện không ạ?
- Vâng, tất nhiên rồi! - Người mẹ trả lời.
- Cần phải trả 20 rupi, và bà có thể chọn bất cứ con voi nào, nó sẽ đưa bà lên núi.
Đó chính là điều họ cần, con voi chứ không phải cung điện! Nhất định trong các con voi đó có Krisna.
Người mẹ đếm tiền trả, và người gác cổng dẫn họ trèo lên theo một con đường nhỏ.
Họ tới một bãi đất rộng, tại đó có bốn con voi tuyệt đẹp. Bên cạnh mỗi con voi là một quản tượng.
- Bà hãy chọn một con tùy ý. Bà đến sớm nhất, vì vậy chưa có con voi nào đi cả. - Người gác cổng nói và bỏ đi.
Người mẹ và cô con gái bắt đầu quan sát lũ voi. Tất cả các con voi đều được phủ trên mình những tấm vải, ngà của chúng được sơn vàng, còn trán thì được tô điểm bởi các loại màu và các vạch trắng.
- Không biết con nào trong số chúng là Krisna của chúng ta, con gái bé nhỏ của mẹ nhỉ? - Người mẹ bối rối hỏi nhỏ. Gita nhìn con voi nọ lại nhìn con voi kia, cô bé rất sợ bị nhầm.
Bỗng một con voi tiến lên một bước, vươn vòi và thổi nhẹ vào mặt Gita.
-Con này ư? - Gita nghĩ bụng nhưng không dám nói thành lời.
Con voi, không có lệnh của quản tượng, tự quỳ xuống. Người mẹ thậm chí còn hoảng sợ. Người quản tượng cười:
- Nào nào, Batra lại làm trò đấy!
- Làm trò gì cơ? - Người mẹ hỏi với giọng run run.
- Nó rất yêu trẻ con! - Người quản tượng giải thích - Cứ nhìn thấy một cô bé hay một cậu bé là nó lại làm một trò gì đấy, để bọn trẻ chọn nó.
Giờ thì cả Gita, cả người mẹ đều không còn nghi ngờ gì nữa. Họ đều nhớ tới trò chơi "con voi" yêu thích của Krisna và tình yêu của nó đối với bọn trẻ.
- Krisna, em yêu của chị! - Gita kêu lên.
- Krisna, con yêu của mẹ! - Người mẹ bật khóc.
Và phép lạ đã xảy ra! Con voi biến thành một cậu bé cân đối, xinh đẹp. Chẳng cần phải nói các quản tượng đã ngạc nhiên đến mức nào.
Nhưng cả người mẹ, cả lũ trẻ đều không đợi họ hoàn hồn và đi gọi người gác cổng. Họ vội vã xuống núi, và một giờ sau lên đường rời Zaipur.
Ngày hôm sau họ về tới làng mình và từ đó họ sống yên vui hạnh phúc. Bời vị lời tiên đoán của cụ già đã thành sự thực: Mụ Radkha đã tức vỡ mật mà chết khi nhìn thấy Gita va Krisna trở về khỏe mạnh, lành lặn và xinh đẹp.
__Sưu tầm__:byebye:
Ngày xưa có một mụ đàn bà độc ác sống ở một làng nọ. Mụ ta tên là Radkha. Mụ ta trông rất xấu xí, quái thai nhưng điều quan trọng là mụ ta rất độc ác. Tai sao mụ lại thế, chẳng ai biết được, chỉ biết rằng mụ ta rất ghét trẻ em. Nhìn thấy một cô bé hay một cậu bé nào đó là mụ ta kiếm cớ hoạnh họe, nào là không được đi thế này, không được đứng thế kia, hay sao hét to vậy, sao nói nhỏ vậy, chẳng ai nghe thấy gì...
Mẹ lũ trẻ đã dặn trước chúng đừng có chơi gần nhà cô Radkha và cũng tránh đừng để cô ấy nhìn thấy. Bọn trẻ nghe theo lời dặn của các bà mẹ. Nhưng mà ai biết trước được điều gì sẽ xảy ra?
Và một lần khi Radkha đi ngang qua đồng cỏ, mụ gặp một cô bé xinh xắn người làng.
Cha mẹ đặt tên cho cô bé là Gita nhưng dân làng thường gọi cô là Bài hát nhỏ vì cô bé hát rất hay. Mọi người đều say mê nghe cô bé hát, duy chỉ có mụ Radkha là cằn nhằn rằng những bài hát làm mụ đau đầu.
Mẹ bảo Gita:" Con gái bé nhỏ ơi, con hãy hát ở nhà thôi nhé! Nếu không chúng ta sẽ không sống nổi với những lời trách móc, chửi mắng của cô Radkha đâu".
Gita đồng ý với mẹ.
Nhưng một lần cô bé ra đồng cỏ để hái hoa, cô ngồi trên cỏ tết những cái chổi và nghe chim hót líu lo. Đó là chim Koial - một loài tu hú Ấn Độ. Koial hót rất hay, hay đến mức Gita cũng cất tiếng hát theo, cô bé hát bài hát mình tự nghĩ ra:
Tôi muốn hát như chim Koial
Nhưng không muốn nghe lời trách móc,
Bà già Radkha luôn miệng hò hét
Chim Koial cũng chẳng dám hót.
Ngay lúc đó Gita cảm thấy ai đó đang đứng sau lưng. Cô bé quay lại - đó là mụ Radkha.
-Mày là một con bé xấu xa!
-Cháu xin lỗi cô, cô Radkha!
-Tao sẽ cho mày... tao sẽ cho mày... - Mụ Radkha nghẹn cả thở vì tức tối.
-Cháu không dám thế nữa! Cháu xin lỗi cô, cô Radkha! Cháu không dám thế nữa đâu! - Gita van xin.
-Mày, tất nhiên sẽ chẳng bao giờ làm thế được nữa, - Radkha sung sướng một cách độc ác và bỏ đi, miệng vẫn còn làu bàu đe dọa.
Mặt trời lặn, chiều đến rồi đêm đến... Cô bé vẫn không thấy về nhà. Mọi người đổ đi tìm cô bé, họ vào cả rừng, nơi có bọn thú hoang sống nhưng chẳng thấy Gita đâu.
Cha mẹ Gita khóc rất lâu, đau khổ rất lâu. Nước mắt họ chưa kịp khô thì một tai họa nữa lại đến với họ: con trai Krisna của họ biến đâu mất?
Mọi người đều thấy Krisna chơi với lũ trẻ cạnh nhà mình. Nó là một cậu bé to lớn, khỏe mạnh, nó rất thích chơi đùa với lũ trẻ, và mọi người đều đã thấy điều đó. Bọn trẻ đã chới trò yêu thích nhất của chúng. Đó là trò con voi. Krisna như mọi khi, nằm bò xuống, bon trẻ cưỡi lên lưng nó và reo hò thúc nó:" Mang chúng tớ đi, đi nhanh lên chú voi khỏe mạnh!".
Bọn trẻ rất vui, chúng hò hét và cười ầm ĩ.
Và bỗng nhiên chúng sợ hãi hét ầm lên:
-Krisna, cậu đâu rồi? Cậu biến đâu rồi? Cậu nấp ở đâu đấy, Krisna?
Cũng đáng sợ thật: thằng bé, quả thật, đã biến mất ngay trước mắt mọi người. Tựa hồ nó tan biến mất vậy!
Những người hàng xóm nhìn thấy mụ Radkha đứng cách không xa chỗ bọn trẻ chơi đùa du dứ tay dọa chúng và hét lên điều gì đó. Nhưng không hiểu mụ hét cái gì cả.
Dân làng họp nhau lại. Nghi ngờ mụ Radkha thì có thể, nhưng kết tội mụ là một việc nguy hiểm. Độc ác thì rõ là mụ độc ác rồi, nhưng không lẽ mụ lại là phù thủy? Chuyện vừa xảy ra rõ là trò phù thủy rồi!
Khi đó bố mẹ của Gita và Krisna quyết định tới nhà một bà cụ già như dân làng khuyên. Cụ già sống ở góc làng và theo đồn đại, cụ biết niệm thần chú. Cụ thường chữa bệnh cho mọi người. Những người ốm tới nhà cụ, cụ xem trong một cuốn sách rất cổ, sau đó cắt các loại thuốc bột làm từ cỏ và bảo người ốm cách dùng, mọi người đều khỏi bệnh.
Hai vợ chồng tới nhà cụ già.
Cụ không nghe gì về chuyện mất tích của bọn trẻ cả. Cụ trách hai vợ chồng sao không tới cụ khi Gita vừa biến mất, nhưng cụ cũng an ủi:
-Ta sẽ giúp các con. Giờ ta sẽ đi xem sách và sẽ biết phải làm gì.
Cụ cầm lấy cuốn sách thần dày cộp cúi xuống đọc, và khi cụ ngẩng đầu lên, khuôn mặt cụ đày vẻ buồn bã.
-Tôi có lỗi với mọi người. Vì ta nên mọi người không biết được rằng có một người rất nguy hiểm đang sống cạnh mọi người. Đúng là trước đây ta không biết gì cả. Giờ đây mọi cái mới sáng tỏ. Mụ Radkha có lỗi trong mọi chuyện.
-Chúng con đã nghĩ tới mụ Radkha rồi đấy ạ. - Bố của Gita và Krisna nói.- Nhưng chuyện xảy ra như thế nào hả cụ?
-Xin cho ta được kể từ đầu. Chuyện thế này, cha ta ngày xưa là một vị thần, một vị thần hết sức tốt bụng. Nhưng khi dạy cho ta các phép thần, người đã bắt ta thề là không được dùng phép thuật để làm hại mọi người. Tất nhiên là ta đã thề và không bao giờ làm sai lời thề đó... Nhưng một lần có một người phụ nữ tới nhà ta. Đó là mụ Radkha. Mụ nằng nặc xin ta dạy mụ cách niệm thần chú. "Vì tôi quá xấu xí" - mụ nói - "nên tôi mới trở nên quái thai và độc ác. Hãy dạy tôi cách niệm thần chú, hỡi cụ già nhận hậu. Khi tôi trở nên xinh đẹp, tôi cũng sẽ trở nên nhận hậu và hiền dịu". Nhưng ta đã nhìn thấy trong con người mụ, cái độc ác lớn hơn mọi ước mong khác. Mụ đã dùng những câu thần chú để chống lại mọi người.
-Sao cụ lại dạy mụ ta cách niệm thần chú? Cứ làm cho mụ trở thành xinh đẹp có phải tốt hơn không? - Bố của Gita và Krisna nói.
-Những con người tốt bụng, ta chưa kể hết chuyện kia mà. Cha ta muốn rằng, phép thuật của ta chỉ có giá trị đến khi ta tròn một trăm tuổi. Khi Radkha đến cầu xin ta, ta đã hơn trăm tuổi... Nhưng mụ ta đã van nài khẩn thiết tới mức...
-Thế con của chúng con thì sao ạ? - Mẹ của Gita và Krisna hỏi và òa khóc lên.
-Ta có thể an ủi được các con một điều. Con của các con vẫn sống và khỏe mạnh.
- Nhưng chúng ở đâu? Ở đâu?
- Giờ các con hãy nghe những tin tức đáng buồn. Mụ Radkha đã biến con gái Gita của các con thành chim tu hú Koial và đã gửi đến thành phố Alakhabat. Còn con trai Krisna của con, mụ đàn bà quỷ quyệt ấy đã biến thành con voi. Giờ nó đang ở tại thành phố Zaipur.
Sự đau khổ của hai vợ chồng thật vô bờ bến.
- Đừng khóc nữa - cụ già nói - Có một giải pháp.
- Giải pháp nào cơ ạ? Cụ hãy nói mau lên.
- Chỉ có tình yêu của người mẹ, không biết dừng chân trước trở ngại nào mới có thể giúp được lũ trẻ.
- Cụ hãy dạy con phải làm gì! - Mẹ của Gita và Krisna nói - Con sẵn sàng.
Cụ già khuyên thế này:
- Gita giờ đang sống trong nhà một người rất yêu chim. Anh ta mua con chim Koial-Gita bời vì nó có giọng hót tuyệt vời. Nhưng anh ta rất phiện muộn bởi vì con chim Koial ấy chỉ hót những điệu hót buồn. Nhưng nếu con, mẹ của Gita, có thể thuyết phục anh ta rằng con sẽ dạy Koial hót những điệu hót vui anh ta sẽ nhận con vào làm. Và nếu chuyện đó xảy ra, con sẽ được sống cùng con gái của con và cứ mỗi buổi sáng con phải đến bên lồng chim và nói:" Hãy hát những bài ca vui đi, Gita của mẹ! Hãy hát đi, con gái bé nhỏ, hãy hát những bài ca vui tươi!" Nhưng đừng bao giờ để ông chủ của con chim Koial thấy con ở cạnh cái lồng chim và đừng bao giờ để ông ấy thấy con gọi nó là con gái. Và nếu con làm đúng như điều ta nói, sau một năm phép thuật sẽ mất tác dụng.
- Con đã hiểu. - Mẹ của Gita và Krisna nói. Bà rất mừng vì người ta đã chỉ cho bà cách giải thoát con gái. - Thế còn thằng Krisna thì sao ạ?
- Khi Gita trở lại thành người, con hãy cùng với nó tới Zaipur. Ở đó có một cung điện, người ta chở mọi người tới đó bằng voi. Một trong số những con voi là con trai con. Mặc dù các con voi rất giống nhau, con và Gita phải phân biệt được đâu là Krisna. Hãy quan sát thật chăm chú và cẩn thận! Nếu nhầm thì Krisna sẽ mãi mãi sống kiếp voi đấy.
Đã đến lúc phải từ biệt!
- Đó là tất cả những gì ta có thể làm được, có thể giúp được các con. - Cụ già nói, và bỗng nhiên cụ nở một nụ cười - Nhưng khi con trở về với bọn trẻ khỏe mạnh và bình yên vô sự, mụ Radkha sẽ chết, mụ sẽ vỡ mật vì tức tối.
Người mẹ tới thành phố Alakhabat và tại đây chị đã tìm thấy người có con chim Koial-Gita. Tin đồn về con chim có giọng hót ngọt ngào đã lan khắp thành phố. Nhưng đúng alf giọng hót của con chim khiến người ta rơi lệ, trong khi mọi người đều muốn vui vẻ.
Người mẹ nói với chủ con chim Koial rằng bà có thể dạy con chim hót những giọng hót vui và ông ta đã vui vẻ nhận bà vào làm. Sáng sáng, bà kín đáo đến bên lồng chim, nơi có cô con gái-chim của bà đậu trên một cành cây nhỏ, và nói với giọng đầy nước mắt:" Hãy hát những bài ca vui đi, Gita của mẹ! Hãy hát đi, con gái bé nhỏ, hãy hát những bài ca vui tươi!"
Và cứ thế trong suốt một năm ròng.
Ngày cuối cùng của năm đã tới. Sáng sớm người mẹ vào phòng nơi để lồng chim, bà vui mừng nghe thấy:
- Mẹ ơi, mẹ mở cửa lồng ra đi!
Người mẹ mở cửa lồng, con chim Koial bay ra, đậu xuống sân và biến thành cô bé gái.
Lúc đó người chủ con chim bước vào phòng.
- Con chim Koial của tôi đâu rồi? - Anh ta kêu lên khi nhìn thấy cái lồng trống không và một cô bé lạ đang đứng trong phòng của anh ta.
Người mẹ kể cho anh đầu đuôi câu chuyện, còn Gita thì hát một bài hát vui hay đến nỗi người chủ phải mỉm cười vì sung sướng:
- Cháu phải trở thành ca sĩ, Gita ạ! - Anh ta nói - Để mọi người được thưởng thức giọng hát của cháu. Anh ân cần đưa tiễn hai mẹ con.
Gita và mẹ lên đường tới Zaipur.
Thành phố Zaipur rất đẹp. Trong thành phố có rất nhiều cung điện xây bằng đá cẩm thạch trắng. Cung điện đẹp nhất được xây trên một ngon núi cao, trông nó tựa như một con chim trắng khổng lồ đang nghỉ ngơi trên đỉnh núi xanh ngắt. Ai tới Zaipur đều muốn đến xem cung điện này, Gita và mẹ cũng tới ngay nơi này.
Trời vừa hửng sáng. Ở chân núi, hai mẹ con gặp một người mặc bộ quần áo màu xanh tuyệt đẹp và đội một chiếc khăn màu đỏ. Anh ta lễ phép hỏi:
- Bà và cháu muốn thăm cung điện không ạ?
- Vâng, tất nhiên rồi! - Người mẹ trả lời.
- Cần phải trả 20 rupi, và bà có thể chọn bất cứ con voi nào, nó sẽ đưa bà lên núi.
Đó chính là điều họ cần, con voi chứ không phải cung điện! Nhất định trong các con voi đó có Krisna.
Người mẹ đếm tiền trả, và người gác cổng dẫn họ trèo lên theo một con đường nhỏ.
Họ tới một bãi đất rộng, tại đó có bốn con voi tuyệt đẹp. Bên cạnh mỗi con voi là một quản tượng.
- Bà hãy chọn một con tùy ý. Bà đến sớm nhất, vì vậy chưa có con voi nào đi cả. - Người gác cổng nói và bỏ đi.
Người mẹ và cô con gái bắt đầu quan sát lũ voi. Tất cả các con voi đều được phủ trên mình những tấm vải, ngà của chúng được sơn vàng, còn trán thì được tô điểm bởi các loại màu và các vạch trắng.
- Không biết con nào trong số chúng là Krisna của chúng ta, con gái bé nhỏ của mẹ nhỉ? - Người mẹ bối rối hỏi nhỏ. Gita nhìn con voi nọ lại nhìn con voi kia, cô bé rất sợ bị nhầm.
Bỗng một con voi tiến lên một bước, vươn vòi và thổi nhẹ vào mặt Gita.
-Con này ư? - Gita nghĩ bụng nhưng không dám nói thành lời.
Con voi, không có lệnh của quản tượng, tự quỳ xuống. Người mẹ thậm chí còn hoảng sợ. Người quản tượng cười:
- Nào nào, Batra lại làm trò đấy!
- Làm trò gì cơ? - Người mẹ hỏi với giọng run run.
- Nó rất yêu trẻ con! - Người quản tượng giải thích - Cứ nhìn thấy một cô bé hay một cậu bé là nó lại làm một trò gì đấy, để bọn trẻ chọn nó.
Giờ thì cả Gita, cả người mẹ đều không còn nghi ngờ gì nữa. Họ đều nhớ tới trò chơi "con voi" yêu thích của Krisna và tình yêu của nó đối với bọn trẻ.
- Krisna, em yêu của chị! - Gita kêu lên.
- Krisna, con yêu của mẹ! - Người mẹ bật khóc.
Và phép lạ đã xảy ra! Con voi biến thành một cậu bé cân đối, xinh đẹp. Chẳng cần phải nói các quản tượng đã ngạc nhiên đến mức nào.
Nhưng cả người mẹ, cả lũ trẻ đều không đợi họ hoàn hồn và đi gọi người gác cổng. Họ vội vã xuống núi, và một giờ sau lên đường rời Zaipur.
Ngày hôm sau họ về tới làng mình và từ đó họ sống yên vui hạnh phúc. Bời vị lời tiên đoán của cụ già đã thành sự thực: Mụ Radkha đã tức vỡ mật mà chết khi nhìn thấy Gita va Krisna trở về khỏe mạnh, lành lặn và xinh đẹp.
__Sưu tầm__:byebye: