Vấn đề học văn của học sinh hiện nay

Heo_con95

New member
Xu
0
Vấn đề học văn của học sinh hiện nay


Tôi có đọc bài: “Học văn - thực trạng cần báo động” của tác giả Khánh Hòa đăng trên báo Giáo dục và Thời đại - số 147 (trang 9). Tôi đồng ý với nhận xét của tác giả Khánh Hòa nêu ra: "Học sinh bây giờ không thích học văn", tác giả có dẫn giải đư­a ra một số dẫn chứng để chứng minh, thống kê bằng con số: 50% học sinh tốt nghiệp trung học phổ thông không biết viết một bài làm văn theo đúng yêu cầu, viết sai chính tả, ngữ pháp, câu văn không gãy gọn. Luyện khá kỹ các thao tác văn nghị luận chứng minh, giải thích, bình luận, v.v... vậy mà tất cả vô hiệu hóa...

Sau đó tác giả nêu nguyên nhân học sinh không thích học văn: thờ ơ, coi th­ường môn văn (có cả các bậc phụ huynh), thực dụng với những ngành học mà sau này làm ra tiền...
Đọc bài của tác giả Khánh Hòa có nhiều thầy cô giảng dạy bộ môn Ngữ văn thấy đau xót vô cùng về thực trạng học văn của học sinh phổ thông hiện nay, không những không thích học mà còn rất lư­ời. Bởi vậy "vấn đề học văn của học sinh phổ thông cần đư­ợc bàn thêm!

Tôi rất thông cảm với tâm trạng của tác giả Khánh Hòa và góp thêm một số ý kiến về thực trạng học văn của học sinh hiện nay: rất lư­ời, bài không soạn (có lớp đạt con số kỷ lục 70% - 80%). Khi hỏi bài soạn đâu có em thản nhiên trả lời: “để quên ở nhà”, thầy cô bảo cho về lấy thì các em lấy lý do là nhà ở xa, v.v... Chẳng những thế câu trả lời còn thiếu từ "em" là chủ ngữ, vở ghi chép lung tung, có bài ghi một phần rất nhỏ xong để đấy, đa số ghi chữ được chữ chăng, không chú ý nghe giảng, thích cười đùa nói chuyện mất trật tự hay nói tục chửi bậy (thậm chí có em ghi một quyển cả văn, toán, ngoại ngữ...), ý thức học tập rất yếu. Tuy vậy, có một số em thích học văn, con số này chiếm tỷ lệ rất nhỏ, đa số là các em nữ. Có nhiều em một câu ca dao rất quen thuộc, hay câu thơ cũng không biết, nh­ư câu:

"Thuyền về có nhớ bến chăng
Bến thì một dạ khăng khăng đợi thuyền".

Khi gọi các em lên đọc bài, có em đọc từ “về” thành từ “tôi”, từ “thì” thành từ “ta”, không hiểu các em cố tình xuyên tạc đi nh­ư thế hay là các em không thuộc bài, làm cho câu ca dao mất cái hay, cái vẻ duyên dáng trữ tình, sai lệch cả nội dung - nhiều thầy cô kêu ca không chịu nổi, tức "anh ách", ấy là tôi chư­a kể đến vấn đề các em phân tích nội dung và nghệ thuật của câu ca dao, đã có em phân tích theo kiểu: “chữ tác ra chữ tộ - i hi ra ô hô” làm sai lệch nội dung câu ca dao đẹp như­ vậy, hay nh­ư vậy? Thật đáng buồn.Còn kiến thức để làm bài tập làm văn thì ra sao? Rỗng tuếch. Khi thầy cô ra đề, lần nào các em cũng kêu là đề khó (kể cả đề dễ). Các em chỉ thích các thầy cô "bầy cỗ sẵn' để "chọn miếng ngon ăn" - các em thích có dàn bài thầy cô làm sẵn còn các em chẳng chịu làm dàn bài bao giờ, cho nên kết cấu bài văn không chặt chẽ, ý không lôgic là thế hoặc giở tài liệu có sẵn ghi chép vào bài làm (chép những chỗ gần giống vào bài).

Thật vô cảm, không chịu động não suy nghĩ gì cả.
Học bài thì dập khuôn, làm bài thì thiếu hình ảnh và từ ngữ hay, thích sao chép làm cho bài văn thiếu sinh động, mất vẻ đẹp m­ượt mà, trong sáng. Trên tờ giấy chỉ là những con chữ, dòng chữ giấy trắng mực đen thật khô khan, không có hồn. Khi diễn đạt câu ca dao “Ai ơi bư­ng bát cơm đầy”, có em diễn đạt thật ngô nghê, diễn nôm, câu viết dài dòng, lặp từ... Ví dụ "đây chính là lời khuyên mà ngư­ời nông dân nói với mọi ng­ười rằng họ lao động vất vả lắm mới có bát cơm đầy, nên phải nhớ ơn họ khi b­ưng bát cơm đầy". Học sinh chư­a thấy đ­ược việc học văn là để giáo dục lý t­ưởng, tình cảm, bồi dư­ỡng tính nhân bản, nhân văn của con ngư­ời.Theo tôi, việc học sinh phổ thông hiện nay không thích học văn, l­ười học có một số nguyên nhân sau:

- Học sinh ít đọc sách, không chịu học bài, soạn bài để tăng thêm vốn sống, vốn văn học, vốn hiểu biết để thấy đư­ợc cái hay, cái đẹp của văn chư­ơng.

- Thời đại công nghiệp điện tử phát triển, các em bị cuốn hút vào các chư­ơng trình Intemet, trò chơi điện tử, các đĩa hát, băng nhạc...

- Thời kỳ kinh tế thị trư­ờng làm cho con ng­ười thực tế và thực dụng hơn với các bộ môn khoa học tự nhiên dễ kiếm ra lợi nhuận...

- Ý chí học tập của học sinh chư­a cao, chư­a có quyết tâm và ý chí tiến thủ, ch­ưa say mê.
Rõ ràng học sinh phổ thông hiện nay ch­ưa thấy đ­ược tác dụng của việc học tập bộ môn ngữ văn là cần thiết cho việc giao tiếp hàng ngày, cho việc diễn đạt hành văn các bộ môn khoa học khác như­ toán, lý, hóa, sử, địa... nhất là những bộ môn sử dụng nhiều đến lý thuyết rất cần cách diễn đạt lập luận rõ ràng.

Hơn nữa các em ch­ưa thấy đ­ược tầm quan trọng của câu nói "Văn học là nhân học" nghĩa là văn học là khoa học về con người, tức là học cách làm ngư­ời, nên việc học tập bộ môn Ngữ văn bị các em chểnh mảng hoặc lãng quên.


Nguyễn Ngự Bình.
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Có biện pháp nào để thay đổi thái độ học môn văn?
Thờ ơ với Văn

Những năm gần đây, nhiều người quan tâm đến công tác giáo dục không khỏi lo ngại trước một thực trạng, đó là tâm lý thờ ơ với việc học văn ở các trường phổ thông.

Bắt đầu từ các trường trung học phổ thông (THPT), khi đã học ban A, ban B thì việc học văn chỉ có tính chiếu lệ, đối phó để có mảnh bằng tốt nghiệp. ở cấp trung học cơ sở (THCS), do còn phải lo thi đầu vào THPT nên học sinh có quan tâm đến học văn, nhưng cũng chỉ ở mức sao cho cộng với điểm toán sẽ vào được THPT.
Chọn được một đội tuyển học sinh giỏi văn là điều vô cùng cực nhọc đối với các giáo viên bộ môn văn. Điều đáng buồn nhất cho các giáo viên dạy văn là nhiều học sinh có năng khiếu văn cũng không muốn tham gia đội tuyển văn. Các em còn phải dành thời gian học các môn khác. Phần lớn phụ huynh khi đã định hướng cho con mình sẽ thi khối A thì chỉ chủ yếu chú trọng ba môn: toán, lý, hóa. Điều đáng lo ngại hơn nữa, là có không ít phụ huynh đã chọn hướng cho con thi khối A từ khi học tiểu học. Một bậc học mà học sinh còn đang được rèn nói, viết, mới bắt đầu làm quen với những khái niệm về từ ngữ mà đã định hướng khối A thì thật là nguy hại.
Chúng ta đều biết, năng khiếu tiềm ẩn trong mỗi con người phải có một quá trình mới bộc lộ. Chính trong thời kì học phổ thông, phải qua kết quả thực tế của học sinh ở tất cả các môn học, giáo viên mới có điều kiện phát hiện năng khiếu của các em. Bản thân học sinh, phải từng bước mới có thể nhận ra khả năng của mình qua việc học các môn. Có khá nhiều học sinh có năng khiếu văn, nhưng phụ huynh lại áp đặt ý muốn chủ quan, bắt con mình phải theo khối A.

Khả năng trình bày

Qua thực tế công tác, tôi gặp không ít cán bộ nhà nước viết văn bản cũng không thành. Một văn bản do cán bộ soạn ra mà dùng từ sai, viết câu sai, lỗi chính tả vô kể thì đây quả thật đáng lo ngại. Không những thế tôi cũng được nghe không ít lời phàn nàn của các giảng viên đại học về khả năng trình bày văn bản của rất nhiều sinh viên, nhất là của sinh viên khối khoa học tự nhiên hiện nay như: hết sức lủng củng, sai chính tả, thiếu logic qua các tiu luận, bài tập lớn, hay đồ án, luận văn...

Điều này là hệ quả tất yếu khi các doanh nghiệp, tổ chức trong xã hội hiện nay cũng gặp tình trạng có những kỹ sư, cử nhân làm việc chuyên môn tốt. Nhưng khi làm văn bản, báo cáo, lập đề án phải trình bày ý tưởng cá nhân thì lạicho ra đời những câu từ sai chính tả, diễn đạt ngô nghê, tối nghĩa, lủng củng ...Đây là một tình trạng đã trở nên phổ biến và thậm chí là đáng báo động trong xã hội ta.

Nhớ lại thời kì chúng tôi học phổ thông cách đây trên 30 năm, lúc đó không có phân ban, mỗi học sinh đều phải học một cách toàn diện. Những kiến thức cơ bản về lịch sử, địa lý, sinh học…. Cũng như ngữ pháp tiếng Việt cùng những tác phẩm tiêu biểu của văn học trong nước và thế giới, học sinh đều được trang bị như nhau cho đến hết bậc học phổ thông.



Khi học lên đến bậc đại học, mỗi người mới đi vào lĩnh vực chuyên sâu. Theo tôi, ở đâu mà học sinh đã học chuyên sâu thì ở đó không phải là bậc học phổ thông. Vậy trước khi đi vào các lĩnh vực chuyên sâu, học sinh phải được trang bị kiến thức phổ thông trong tất cả các lĩnh vực. Mục tiêu của bậc học phổ thông là đào tạo con người toàn diện, nhưng tiếc thay chúng ta chưa làm được điều đó.

Thực tế các kì thi tuyển sinh đại học cho thấy, các bộ môn khoa học xã hội thường bị học sinh xem nhẹ, mặc dù kiến thức của các bộ môn này vô cùng quan trọng cho tất cả mọi người. Muốn khôi phục sự quan tâm của xã hội đối với các bộ môn khoa học xã hội, không thể chỉ bằng biện pháp kêu gọi. Một mặt chúng ta phải tuyên truyền cho mọi người thấy tầm quan trọng của các môn khoa học xã hội, mặt khác bằng những qui định của nhà nước để khẳng định vị trí quan trọng của những môn học đó. Cụ thể, việc quy định môn thi đại học cũng cần phải cân nhắc.

Tầm ảnh hưởng của môn Văn

Chúng ta cần nghiêm túc nhìn nhận lại ảnh hưởng của môn văn (nay gọi là môn ngữ văn) đối với các môn học khác như thế nào?

Hiện nay, tôi thấy hầu hết các giáo viên dạy toán, lý, hóa đều phàn nàn về việc học sinh trình bày rất kém. Nhiều bài thi học sinh giải đúng nhưng đều mắc lỗi và bị trừ điểm trình bày. Phải chăng đây là lỗi của các thày, cô dạy ngữ văn? Tất nhiên trong đội ngũ các thày, cô dạy ngữ văn ở các nhà trường hiện nay vẫn còn có người chưa đủ tầm và thiếu tâm huyết. Số giáo viên như vậy không nhiều. Vấn đề học sinh thờ ơ với văn, đổ xô vào những môn học khác phần đông là do tâm lí thực dụng.

Vì sao lại xuất hiện tâm lí thực dụng, học văn chiếu lệ, dành thời gian chủ yếu cho những môn học khác?

Những năm gần đây, yêu cầu phải thi vào đại học đã và đang đè nặng lên học sinh và gia đình học sinh. Nhà trường thì có nhiều buổi thuyết trình, hướng nghiệp cho học sinh hãy chọn ngành nghề hợp với năng lực mình. Nhưng ra trường lại phải đối mặt với thực tế các cơ quan tuyển nhân viên đều yêu cầu phải đại học hoặc cao đẳng, mặc dù có nhiều việc trình độ trung cấp hoặc sơ cấp đều đảm đương được. Thế là bắt buộc học sinh vẫnphải cố gắng mà thi đại học...

Nhìn vào các môn thi tuyển của các trường đại học ta thấy, số trường có thi văn (khối C, khối D) quá ít so với số trường không thi văn (khối A, khối B). Chưa kể, thi đầu vào các khối C, D đã khó, lúc ra trường tìm việc làm lại khó hơn so với các trường thi khối A. Trong những kỳ thi đại học với sự giành giật quyết liệt như hiện nay, học sinh phải giảm thời lượng học văn để “ưu tiên” cho những môn khác là điều đương nhiên, vì sức chứa của bộ nhớ có hạn.

Thực tế cho thấy, các môn học đều quan trọng, vì kiến thức sâu rộng sẽ giúp cho người lao động làm việc có chất lượng và hiệu quả. Tuy nhiên, hai môn văn và toán là hai môn học có tầm ảnh hưởng đến hầu hết các môn học khác.

Trong khuôn khổ bài viết này tôi chỉ đề cập đến tầm quan trọng của môn văn trong nhà trường và trong cuộc sống. Một học sinh kém văn thì không thể trình bày bài toán, bài lí... một cách chặt chẽ được. Một cán bộ kém văn, nói sai từ, viết sai ngữ pháp thì không thể có sức thuyết phục đối với quần chúng.

Nhìn vào chương trình giảng dạy ở các nhà trường, ta thấy học sinh được học cả ngữ pháp và kết cấu văn bản, nhưng tiếc thay những học sinh thi khối B,A hầu như không quan tâm. Các giáo viên dạy văn yêu cầu học sinh đầu tư thời gian, học hành nghiêm túc bộ môn của mình. Còn bị phụ huynh, học sinh và các đồng nghiệp dạy khối thì lại A chê trách, vì làm như thế con em họ không tập trung cho môn thi đại học.

Cũng có thể, không phải mọi người không biết tầm quan trọng của môn văn, nhưng vì miếng cơm manh áo, phải tìm kiếm công ăn việc làm mà họ phải thờ ơ với văn chương từ khi còn nhỏ. Vấn đề điều chỉnh tâm lí xã hội phải bằng chính sách vĩ mô, chứ không thể hô hào.

Định hướng học tập

Những năm trước đây, chính sách miễn học phí cho sinh viên ngành sư phạm đã có tác dụng thu hút nhiều học sinh giỏi vào học các trường sư phạm. Tuy nhiên, những năm gần đây do tìm việc làm sau khi ra trường của giáo sinh rất khó khăn, nên học sinh giỏi thường lại tìm đến các trường khác.

Biểu hiện cụ thể trong các kì thi tuyển sinh những năm gần đây là điểm tuyển vào các trường sư phạm không còn ở trong tốp cao nữa. Rõ ràng thực tế cuộc sống và chính sách của nhà nước có ảnh hưởng sâu sắc đến vấn đề chọn nghề và định hướng học tập của học sinh.

Mặt khác cũng cần phải quan niệm đúng, thế nào là phổ thông? Chúng ta đều biết, phổ thông là “có tính chất thông thường, hợp với số đông, không có gì đặc biệt, không phải chuyên môn” (từ điển Tiếng Việt). Chính vì vậy, ở bậc học phổ thông học sinh phải được học toàn diện. Nếu ta sớm phân ban đồng nghĩa với việc gợi ý học sinh học lệch. Thật đáng buồn, khi một người học xong chương trình phổ thông mà lại không nắm được những kiến thức phổ thông.

Một khía cạnh khác của tầm quan trọng của việc học văn không chỉ là trang bị kiến thức về tiếng Việt, mà chúng ta không thể phủ nhận được ý nghĩa nhân văn của khái niệm “văn học là nhân học ”.
nh hưởng sâu sắc của môn học này đến hình thành văn hóa xã hội, truyền thống lịch sử, rộng hơn là đạo đức xã hội.

Rõ ràng xã hội ngày nay đó phát triển hơn, hiện đại hơn, đạt được nhiều thành tựu hơn trong khoa học, kỹ thuật, kinh tế. Nhưng sự xuống cấp của văn hóa xã hội, văn hóa ứng xử, tư tưởng của giới trẻ hiện nay lan rộng, phải chăng cũng có nguồn gốc từ tư duy xem nhẹ việc học văn nói riêng và việc học các môn xã hội nói chung.

Vì vậy, tôi kiến nghị Nhà nước nên tổ chức thi đại học ba môn văn, toán và một môn theo chuyên ngành. Khối A cũng nên có A[SUB]1[/SUB] và A[SUB]2,[/SUB] ví dụ : Khối A[SUB]1[/SUB] thi văn, toán , lý; khối A[SUB]2[/SUB] thi văn, toán , hóa ... Đối với các trường thi khối C và khối B cũng nên tách thành 2 gồm C[SUB]1[/SUB], C[SUB]2[/SUB] và B[SUB]1[/SUB], B[SUB] 2 [/SUB]. ( C[SUB]1[/SUB] thi văn, toán, sử; C[SUB]2[/SUB] thi văn, toán, địa. B[SUB]1[/SUB] thi văn toán, sinh; B[SUB]2[/SUB] thi văn, toán , hóa).

Với phương án nàyvẫn đảm bảo được những kiến thức phổ thông” cho những công dân sẽ làm chủ đất nước trong tương lai, đồng thời cũng vẫn đảm bảo chọn lựa được những học sinh đáp ứng được khả năng về học tập những chuyên môn chuyên sâu, chuyên ngành trong các trường đại học, những trường chuyên nghiệp trong hệ thống giáo dục của đất nước ta hiện nay.

Đành rằng chúng ta không cho hai môn văn và toán là hai môn quan trọng, còn các môn khác là không quan trọng, nhưng hai môn học này có ảnh hưởng trực tiếp đến tất cả các môn học khác là điều khẳng định. Với tất cả những điều nêu trên, tôi rất mong các cơ quan hoạch định chính sách giáo dục quan tâm.
Lương Quang Thuấn
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Bài viết sưu tầm

Học Văn - thực trạng cần báo động


"Văn học là nhân học" vậy mà một thực trạng đáng buồn là học sinh bây giờ không còn thích học văn. Thực trạng này lâu nay đã được báo động. Ban đầu chỉ đơn thuần là những lời than thở với nhau của những người trực tiếp giảng dạy môn văn và nay đã trở thành vấn đề của báo chí và dư luận. Ai đã trực tiếp dạy và chấm bài làm văn của học sinh trong những năm gần đây mới thấy cần thiết phải ban bố " tình trạng khẩn cấp" về việc học văn ở các cấp học hiện nay.

Nếu làm một phép thống kê, xin dám chắc 80% học sinh tốt nghiệp PTTH không biết thực hành viết một bài làm văn theo đúng yêu cầu, viết sai chính tả, ngữ pháp, đấy là chưa kể đến việc hiểu và tiếp nhận tác phẩm. Không hiểu các em đã học như thế nào trong 12 năm học phổ thông để khi đã trở thành những tú tài, phần lớn không biết viết được một câu văn gãy gọn, thậm chí còn mắc phải những lỗi chính tả hết sức cơ bản mà lẽ ra bất cứ học sinh nào học xong tiểu học cũng có thể nắm được? Môn tập làm văn được học đến 5 năm ở cả hai cấp học (THCS, THPT) đã luyện cho học sinh từ cách viết câu văn, đoạn văn đến bố cục một bài văn; luyện khá kỹ về các thao tác nghị luận: chứng minh, giải thích, phân tích, bình luận...Vậy mà tất cả đều bị vô hiệu hoá. Hầu hết học sinh làm một bài văn không cần quan tâm đến yêu cầu thể loại, một yêu cầu quan trọng của bài văn, giúp giáo viên có thể đánh giá được năng lực tư duy, khả năng, mức độ hiểu biết và cảm nhận văn học của học sinh. Cách làm bài của các em như những cỗ máy vô hồn, hễ đặt bút là viết, chỉ cần liếc qua đề bài nhắc đến tác phẩm hoặc tác giả nào là cứ thế viết. Còn viết cái gì? Đã có bài văn mẫu trong hàng tập tài liệu có sẵn, đã bài giảng ở các lớp ôn luyện có sẵn, tha hồ cóp chỗ này, lắp ghép chỗ kia. Đa phần học sinh không thể tự viết được một bài văn bằng chính sự suy nghĩ và cảm nhận của mình, mà nếu viết được đi chăng nữa thì phần lớn là những câu văn ngô nghê, những ý tưởng "cười ra nước mắt" như: " Chế Lan Viên là một nhà văn lớn", " Tố Hữu được giải Nô - Ben Văn học năm 1960", Nguyễn Tuân...là người say mê tái hiện các nhân vật lịch sử nổi tiếng cùng thời như Hồ Xuân Hương, Cao Bá Quát", " Việt Nam tuy không phải là cường quốc về kinh tế và quân sự nhưng là cường quốc về tình yêu"..... Trong kỳ thi chất lượng đầu năm cho học sinh lớp 10 ở một trường phổ thông nọ thì có đến 85% em không đạt điểm trung bình về môn văn, học sinh làm bài hầu hết chỉ viết được 1/2 đến 1 mặt giấy, còn lại để giấy trắng hoặc "vẽ hươu vẽ vượn" theo đúng nghĩa đen. Trong kỳ thi vào một trường Trung học chuyên nghiệp, mỗi phòng thi có 45 thí sinh mà không có nổi 5 em đạt điểm trung bình.

Không chỉ ở bậc phổ thông mà ngay cả bậc Đại học vẫn có nhiều sinh viên, kể cả sinh viên văn khoa vẫn chưa viết đúng chính tả, ngữ pháp và rất mù mờ khi được hỏi đến một nhà văn, nhà thơ, tác phẩm văn học đã được học. Nhiều sinh viên khi được yêu cầu kể tên những nhà văn , nhà thơ của giai đoạn văn học 1945- 1975 đã không ngần ngại nhắc tên cả Nguyễn Du, Nguyễn Đình Chiểu. Đó là một sự thực mà kể ra cứ như là giai thoại, như giai thoại về những lỗ hổng kiến thức trong các cuộc thi người đẹp, thanh lịch một thời. Sản phẩm học văn như thế đã được các cơ quan kiểm chứng. Hiện nay rất nhiều vị thủ trưởng ở các cơ quan kêu ca, than phiền vì không hiểu làm sao mà các Cử nhân thời nay không soạn thảo được một văn bản thông thường nhất, viết sai cả chính tả, câu cú chẳng ra hồn.

Nguyên nhân trực tiếp lý giải cho thực trạng này chính là sự thờ ơ, vô cảm coi thường môn văn của học sinh và thậm chí cả của các bậc phụ huynh. Trong cơ chế xã hội ngày nay, người ta thường đổ xô vào các ngành học mà sau này làm ra tiền. Mà muốn vậy thì phải đầu tư vào các môn học khác chứ không phải là văn học. Một học sinh từng kể với tôi rằng em học đều các môn, nhà trường có ý định chọn vào lớp chuyên văn và em đã có một biện pháp " tiêu cực" là liên tục làm các bài tập làm văn điểm kém để bị loại. Chưa tin, tôi đã làm một cuộc khảo sát thì mới khám phá ra một sự thật đáng buồn là đây không phải trường hợp cá biệt. Nhiều em đã tỏ ra rất "tự hào" vì sự dốt văn và không cần học văn của mình. Một giáo viên dạy toán ra trường được hai năm nói một cách rất vui vẻ rằng suốt mấy năm học phổ thông chỉ nhớ được mỗi tác phẩm có nhân vật tên là A Phủ. Quan điểm thực dụng nói trên đã và đang làm què quặt một thế hệ người mà hiện nay xã hội đang phải hứng chịu.

Thờ ơ, vô cảm coi thường môn văn đẫn đến các em học sinh không có được say mê, hứng thú học văn, đọc văn, như một nhu cầu tự thân. Đã qua rồi thần tượng của thế hệ trẻ là các nhà văn, nhà thơ, nhà khoa học, thay vào đó là các ngôi sao ca nhạc, người mẫu thời trang, minh tinh màn bạc, cầu thủ bóng đá. Không còn nữa những giờ giảng văn mà cả thầy và trò đều xúc động trước một câu thơ hay, một áng văn đẹp, một số phận nhân vật. Không phủ nhận vẫn còn những em say mê văn học, yêu thích môn văn, rất am hiểu về các tác giả, tác phẩm văn học trong và ngoài nhà trường, biết làm thơ, viết truyện...Nhưng thử hỏi số ấy được bao nhiêu?

Học sinh bây giờ đọc tác phẩm văn học, đọc sách có định hướng quá ít, mà hiểu biết cũng như năng lượng tinh thần của các em sẽ phong phú lên nhờ việc đọc sách. Các em có đọc sách, nhưng những cuốn sách mà các em đọc là: truyện tranh, truyện trinh thám, truyện tình cảm tâm lý xã hội. Những loại sách này đã đẩy xa các em ra khỏi kho tàng ca dao, cổ tích vốn là bầu sưa ngọt ngào đã từng nuôi lớn thể trạng văn hoá của bao thế hệ truyền thống người Việt Nam. Nhà thơ Hữu Thỉnh đã tâm sự về việc tiếp thu ca dao và ý nghĩa của nó đối với việc học văn: "Từ khi học cấp hai tôi đã có một quyển sổ tay để sưu tầm những câu ca dao, tục ngữ mà tôi yêu thích. Đến bây giờ tôi vẫn giữ được thói quen ấy...Nó cho tôi vốn chữ nghĩa đã đành, quan trọng hơn là nó dạy tôi cách cảm nhận truyền thống của người Việt Nam ta....Nó dạy tôi sống theo tình nghĩa, bằng tình nghĩa. Và tôi nghĩ rằng đó cũng là điều cơ bản trong việc học văn". Thiết nghĩ, cả một kho tàng tinh thần quý giá như vậy của dân tộc, tuổi nhỏ không đọc, không cảm, không yêu thích, liệu những giá trị ấy có còn được lưu truyền và gìn giữ. Không những ca dao, truyện cổ, mà ngay cả những tác giả, tác phẩm lớn các em cũng rất ít đọc, lười đọc. Học sinh bây giờ học văn thậm chí còn không đọc cả tác phẩm được học trong SGK. Trước khi học một tác phẩm, giáo viên thường yêu cầu các em đọc trước ở nhà, nhưng khi được hỏi đến phần nhiều trả lời chưa đọc, chưa nắm được nội dung. Học văn trước hết và đầu tiên phải yêu cuốn sách giáo khoa với những tác phẩm văn học được học ở trong đó. SGK cung cấp cho học sinh những kiến thức về văn học, những rung động nghệ thuật đầu tiên để từ đó kích thích lòng yêu, say mê văn chương, từ đó mở rộng chân trời văn học trước mắt các em. Ngày trước đi học, các bài thơ, có khi cả những tác phẩm văn xuôi ngắn trong chương trình, học sinh đều học thuộc lòng, thậm chí còn nhớ đến cả những lời giảng của thầy cô. Thời kỳ đó, điều kiện sách vở học hành rất khó khăn vậy mà học sinh đọc rất nhiều các tác phẩm văn học Đông Tây Kim cổ và thuộc làu cả Truyện Kiều, Truyện Lục Vân Tiên... Nhà văn Khuất Quang Thuỵ kể: " Ở nhà , tôi là một con mọt sách. Tôi đọc ngốn ngấu bất kỳ thứ gì có trong tay...Tôi đọc có lúc quên ăn quên ngủ...Không những đọc, tôi còn chịu khó ghi chép từng câu văn hay, từng đoạn văn hay để thưởng thức". Nhà vănVũ Tú Nam viết: "Tôi say mê đọc sách báo văn học, ngoài chương trình của nhà trường. Nhiều cuốn sách, nhiều tác giả đã làm giàu sự hiểu biết, tình cảm và sự suy nghĩ của tôi. Sau này, tôi có thói quen ghi thu hoạch trong sổ tay về từng cuốn sách đã đọc, có khen, có chê". Nhà văn Nguyễn Kiên thì cho rằng: " Học văn và đọc văn (ngoài chương trình giảng dạy) là hai việc gắn liền với nhau, chúng hỗ trợ và kích thích lẫn nhau. Việc học không chỉ gói gọn trong sách giáo khoa. Từ trang sách giáo khoa, nó luôn luôn gợi mở và nếu như ta có lòng say mê, nó sẽ dẫn ta vào cuộc thám hiểm đầy bất ngờ thú vị". Nhà thơ Phạm Tiến Duật : "Cho đến sau này, khi đã vào học ở khoa văn của trường ĐHSP, hay khi đã trở thành người cầm bút chuyên nghiệp, tôi vẫn không thể nào vượt được một kỷ lục mà tôi đạt được vào năm lớp 6: số sách mà tôi đã ngốn ngấu. Tôi đã đọc vào hồi ấy tất cả những quyển sách nào mà tôi được phép cầm lên". Sách vở đã là một phần không nhỏ tạo nên thành công của những nhà văn, nhà thơ nói riêng và nhân loại nói chung.

Bấy nhiêu những gì đã nêu ra thiết nghĩ đã đến lúc chúng ta phải có một cái nhìn nghiêm túc. Trách nhiệm thuộc về ai? Câu trả lời không thể cứ đổ lỗi mãi cho thầy cô, cho ngành giáo dục mà là của toàn xã hội. Học văn không chỉ để có kiến thức về văn học, cũng không chỉ để viết đúng ngữ pháp, không phải ai cũng học văn để rồi trở thành nhà văn cả. Học văn là để bồi đắp, nuôi dưỡng tâm hồn con người, nó là giá trị tinh thần cần thiết để con người ta sống tốt hơn, đẹp hơn, nhân văn hơn, hoàn thiện hơn về nhân cách. Xin được nói rõ hơn điểm này bằng suy nghĩ của một số nhà văn, nhà thơ, những người đã từng đi học, sáng tác văn học.

Nhà thơ Vũ Cao:
" Tôi còn nhớ trước cách mạng tháng 8, một thầy giáo dạy văn đã nói với lớp học chúng tôi như sau: văn là tinh thần con người, các em học văn là để hiểu mà ngẩng cao đầu lên, là để không chịu quỳ gối mãi trước những kẻ chà đạp lên nhân phẩm con người. Học văn là để hiểu lẽ sống, hiểu cái đẹp của cuộc sống, để phấn đấu cho cái đẹp ấy. Một câu viết cho đúng, một từ dùng cho chính xác cũng là nhằm mục đích ấy của môn học văn".


Nhà văn Nguyễn Kiên cho biết: "Học và đọc văn để biết cảnh biết người, để nắm vững cách điều khiển các câu chữ v.v tất nhiên là phải thế. Nhưng bao trùm lên tất cả lại phải làm sao nhuyễn được những cái hay, cái đẹp của văn vào trong tâm hồn, biến nó thành ao ước, thành động lực sống tốt hơn, trở thành người có ích hơn".

Học văn cần thiết và có ích cho mọi nghề nghiệp xã hội là như thế... Việc học văn, dạy văn trong nhà trường chúng ta nếu làm thật tốt sẽ đem lại cho mỗi một học sinh một hành trang tinh thần quý giá. Cứ cho rằng bài viết này cổ xuý cho việc học văn thì cũng không sai. Đã đến lúc cần phải lên tiếng về thực trạng học văn của học sinh hiện nay.


Bài viết sưu tầm
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top