An Nhiên^^
Moderator
- Xu
- 0
Hà Nội những ngày trở lại, không còn là những ngày sôi nổi của tuổi trẻ, chỉ là nơi để Phương lẩn tránh vết thương lòng rỉ máu. Đóng sập cánh cửa, nhốt mình trong căn phòng chật hẹp, cô lại khóc. Một tháng trước, cô còn là cô gái lâng lâng trong cảm xúc của yêu đương. Đúng một tháng sau, cô thẫn thờ như cái bóng ôm trái tim vỡ vụn. Ở một nơi xa xôi, cô biết họ đang hạnh phúc, hạnh phúc trên những giọt nước mắt đau khổ của cô.
***
Cô ước được trở về những ngày bình yên trước kia, những ngày cô có thể rong ruổi cả ngày bên "thằng bạn thân", xưng hô mày – tao, cùng nhau đội chung những cơn mưa mùa hè rồi táp vào một quán cà phê nào đó rồi nhâm nhi, nghiền ngẫm những câu chuyện đời.
Chưa bao giờ cô nghĩ cậu bạn ấy kém mình những mấy mùa hoa nở, cậu trưởng thành trước tuổi để có thể chở che lại cho cô, ngang bướng tương đương cùng sự ương ngạnh cô có, nhưng lại rất chú ý với từng cử chỉ nhỏ và biết xuất hiện đúng lúc cô cần.
Quả thực không phải ai cũng chơi được với cậu ấy, bởi đôi khi cậu ấy hơi làm quá mọi vấn đề, nhưng với cô, điều ấy không quan trọng, dù cả thế giới có quay lưng, thì với cô, cậu ấy vẫn là tri kỷ.
Cô có người yêu, nhưng sự có mặt của anh chàng ấy trong cuộc sống của cô ít ỏi đến mức chẳng khi nào người ta thấy anh xuất hiện. Những cuộc vui chỉ đi một mình, những ngày kỷ niệm không quà, không hoa là thứ "tài sản" lớn nhất trong tình yêu mà cô có được. Khỏa lấp nỗi trống trải trong lòng cô bạn "khờ", Hoàng thường tìm cách lôi Phương ra khỏi nhà, để dạy cho Phương biết "thế nào là tuổi trẻ".
- Mày ơi! Tao có thiệt thòi không mày?, Phương hỏi.
- Thiệt lắm luôn, mày bỏ nó đi, về với tao!
- Ờ, đến lúc tao bỏ người yêu tao về với mày chắc mày khinh tao, nên tao không làm thế đâu.
Cậu bạn im lặng, thường là những khoảng im lặng sau đó sẽ kéo dài khoảng vài phút, rồi hai đứa lại kiếm trò trêu tức nhau, cười phá lên rồi kết thúc cuộc gặp gỡ trong vui vẻ.
Một ngày nọ, trong những câu chuyện của Phương không còn nhắc tới anh người yêu xa xôi nữa, đôi mắt cô cũng buồn và nụ cười tươi ngày nào cũng trở nên gượng gạo, cô chia tay người yêu trong sự bất lực khi trái tim anh đã nhường chỗ cho người con gái khác... gần anh.
*********
Sau rất lâu, Phương và Hoàng mới có dịp làm chung một chương trình. Cũng vẫn là cậu bạn thân của ngày nào nhưng nay sao Phương thấy bản thân mình khác lạ. Cái khoảnh khắc nhìn Hoàng tập trung làm việc, cô không còn thấy hình ảnh của thằng bạn vẫn cãi lộn tay đôi với mình, nói chuyện thì tưng tưng, lúc nào cũng muốn "dìm" bạn trong bất kỳ mọi hoàn cảnh. Thay vào đó, là một người đàn ông đĩnh đạc và chuyên nghiệp, nó luôn khiến Phương phải chú ý. Có chút bối rối chạm tim Phương rồi, nó mơ hồ như "say nắng", nhưng Phương kịp thời trấn tĩnh mình, giữa Hoàng và Phương chỉ là bạn thôi.
14/2 của năm nay buồn quá, không chỉ bởi nó là ngày lễ tình nhân trong khi cô gái ấy đang thiếu đi một nửa, mà còn bởi cũng đúng cách đây ba năm cô đồng ý bước trên hành trình tình yêu với người cũ. Bạc thật, vậy mà nào có đến được với nhau.
Bỗng Phương giật mình khi nghe tiếng tin nhắn từ điện thoại. Hoàng nhắn: "Mày cho tao mượn mày đi chơi hôm nay được không? Bọn bạn tao nó bảo tao bị ế". Cũng đang ...ế mà, Phương đồng ý mà chẳng hề một phút do dự, thực lòng, Phương cũng muốn được xinh đẹp, muốn được ra đường thay vì bó buộc trong bốn bức tường và gặm nhấm nỗi cô đơn.
- Mày qua đón tao nhé, Hoàng gọi.
- OK, đợi đấy, lát tao qua
30 phút sau Phương có mặt trước cửa nhà Hoàng, hắn kêu trưa nay nhậu với bố nên mệt, không lái xe được, đòi ngồi sau. Ừ, suốt ngày làm đứa bám càng nó, nay hoán đổi làm xế cho nó cũng vui. Phương nghĩ vậy, quẳng thằng bạn lên xe rồi cùng nhau đi rong ruổi.
Khắp những con đường hai dứa đi qua, toàn là hoa hồng, sôcôla và những cặp tình nhân tay trong tay hạnh phúc.
- Trông người ta thế kia mà tao với mày chán đời thế nhỉ?, Phương nói.
- Thế mày có thích hết chán không?
- Là như nào?
Chưa dứt lời, đôi bàn tay từ phía sau đã choàng ôm lấy Phương, làm Phương vừa bối rối.
- Từ nay, em với anh cứ thế này nhé, anh muốn bên cạnh em mọi lúc, mọi nơi. Hoàng thủ thỉ.
Phương bất ngờ, đỏ bừng mặt, miệng không thốt lên được một lời, nhưng cô cảm nhận được trái tim mình cũng đang loạn nhịp, cô đồng ý "nâng cấp" mối quan hệ bằng một cái nắm tay thật chặt.
Họ bên nhau trong bình yên, một khoảng bình yên rất đẹp. Phương chưa muốn vội nói cho mọi người biết về chuyện tình cảm của mình. Trải qua những mối tình ồn ào, giờ đây Phương thích sự lắng đọng, với Phương, chỉ cần hai người quan tâm nhau là đủ, ở ngoài kia có bao nhiêu sự chú ý Phương không cần. Cả công ty không ai biết chuyện của hai người và cả hai đi làm cũng chỉ giao tiếp với nhau bằng ánh mắt. Nhưng với Phương, những ngày ấy là những ngày thật tuyệt vời, "nguồn sống" của cô lúc nào cũng tràn ngập hình ảnh của anh chàng mang tên là yêu thương.
Rồi một ngày Hoàng bỗng nhiên biến mất khỏi cuộc sống của Phương một cách rất lạ. Anh vẫn đến công ty, nhưng không còn gặp Phương như thói quen bình thường nữa, anh không nhắn tin, không gọi điện, mọi sự kết nối giữa hai người đều biến mất. Phương dường như phát điên trước sự im lặng ấy, giá Hoàng cho cô một lời giải thích hay phũ phàng nói thẳng vào mặt Phương là "chúng ta chia tay đi" thì Phương tuy đau nhưng còn cảm thấy dễ chịu hơn bây giờ rất nhiều.
Một tuần kéo dài trong sự lặng im, đã đến lúc cô muốn gặp anh để hỏi cho sáng tỏ mọi vấn đề, rằng giữa anh và cô đang có điều gì xảy ra, là kết thúc ư hay như thế nào? Cô cần một lời giải thích.
Đang định nhấc chiếc điện thoại lên để hẹn Hoàng một buổi gặp thì Thương, con bé em thân thiết của cả Hoàng và Phương bỗng hớn hở khoe "chị dâu":
- Chị ơi, "anh trai" có người yêu rồi nhé, chị biết chưa?
Phương sựng người nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh để nghe Thương kể chuyện.
- Thế á? Anh trai có người yêu mà chị dâu chả biết gì cả
- Đây này chị
- Thương vào trang cá nhân của người được gọi là người – yêu – của – anh – trai.
Phút ấy, Phương muốn đập tan cái màn hình trước mặt, nào là những bức ảnh tình tứ giữa hai người họ, nào là những conment đường mật dành cho nhau, tất cả những lời ấy, chính Phương cũng từng được nghe, nó nhen lên trong cô bao nhiêu cảm xúc, giờ thì vỡ vụn, Phương thấy có gì đó nhói ở trong tim. Nực cười, cô bị lừa một cách ngoạn mục vậy sao?. Ngay cả khoảng thời gian yêu cô cũng là khoảng thời gian anh dành tình cảm cho cô gái ấy.
Cô gọi cho Hoàng, lần này không còn là những lời ngọt ngào chứa đựng cả một trời nhớ thương của cô nữa, lần này cô dứt khoát để chia tay, dứt khoát để chấm dứt chuỗi ngày đau khổ, rồi cô khóc, khóc cho trôi tuột những nỗi buồn trong lòng mà không sao gột sạch được.
Ngày hôm sau, Phương nộp đơn xin nghỉ việc tại công ty. Mọi người ngỡ ngàng không hiểu chuyện gì xảy ra. Chỉ cô và một người nữa biết, nhưng với người ấy, giờ cô chẳng là gì, chẳng là gì cả...
*********
Nước mắt Phương tự dưng lại rơi, nhưng rồi nụ cười của cô cũng nhanh chóng quay trở lại. Chẳng việc gì phải tổn thương vì một người không xứng đáng, cô sẽ sống thật tốt, tốt hơn trước kia, trưởng thành và mạnh mẽ hơn. Đùa giỡn với trái tim cô là một điều sai lầm nhất mà anh ta phải hối hận cả cuộc đời.
Cô mở toang cánh cửa sổ, nhìn ra ngoài phố, hàng hoa vừa đi ngang qua mang theo những đóa hoa hướng dương rực rỡ sáng bừng lên sức sống, cô hít một hơi dài, lấy lại tinh thần, lòng tự nhủ: Hướng về phía trước, luôn bình yên và lạc quan, yêu đời cô gái nhé".
***
ĐỪNG ĐÙA GIỠN VỚI TRÁI TIM
Cô ước được trở về những ngày bình yên trước kia, những ngày cô có thể rong ruổi cả ngày bên "thằng bạn thân", xưng hô mày – tao, cùng nhau đội chung những cơn mưa mùa hè rồi táp vào một quán cà phê nào đó rồi nhâm nhi, nghiền ngẫm những câu chuyện đời.
Chưa bao giờ cô nghĩ cậu bạn ấy kém mình những mấy mùa hoa nở, cậu trưởng thành trước tuổi để có thể chở che lại cho cô, ngang bướng tương đương cùng sự ương ngạnh cô có, nhưng lại rất chú ý với từng cử chỉ nhỏ và biết xuất hiện đúng lúc cô cần.
Quả thực không phải ai cũng chơi được với cậu ấy, bởi đôi khi cậu ấy hơi làm quá mọi vấn đề, nhưng với cô, điều ấy không quan trọng, dù cả thế giới có quay lưng, thì với cô, cậu ấy vẫn là tri kỷ.
Cô có người yêu, nhưng sự có mặt của anh chàng ấy trong cuộc sống của cô ít ỏi đến mức chẳng khi nào người ta thấy anh xuất hiện. Những cuộc vui chỉ đi một mình, những ngày kỷ niệm không quà, không hoa là thứ "tài sản" lớn nhất trong tình yêu mà cô có được. Khỏa lấp nỗi trống trải trong lòng cô bạn "khờ", Hoàng thường tìm cách lôi Phương ra khỏi nhà, để dạy cho Phương biết "thế nào là tuổi trẻ".
- Mày ơi! Tao có thiệt thòi không mày?, Phương hỏi.
- Thiệt lắm luôn, mày bỏ nó đi, về với tao!
- Ờ, đến lúc tao bỏ người yêu tao về với mày chắc mày khinh tao, nên tao không làm thế đâu.
Cậu bạn im lặng, thường là những khoảng im lặng sau đó sẽ kéo dài khoảng vài phút, rồi hai đứa lại kiếm trò trêu tức nhau, cười phá lên rồi kết thúc cuộc gặp gỡ trong vui vẻ.
Một ngày nọ, trong những câu chuyện của Phương không còn nhắc tới anh người yêu xa xôi nữa, đôi mắt cô cũng buồn và nụ cười tươi ngày nào cũng trở nên gượng gạo, cô chia tay người yêu trong sự bất lực khi trái tim anh đã nhường chỗ cho người con gái khác... gần anh.
*********
Sau rất lâu, Phương và Hoàng mới có dịp làm chung một chương trình. Cũng vẫn là cậu bạn thân của ngày nào nhưng nay sao Phương thấy bản thân mình khác lạ. Cái khoảnh khắc nhìn Hoàng tập trung làm việc, cô không còn thấy hình ảnh của thằng bạn vẫn cãi lộn tay đôi với mình, nói chuyện thì tưng tưng, lúc nào cũng muốn "dìm" bạn trong bất kỳ mọi hoàn cảnh. Thay vào đó, là một người đàn ông đĩnh đạc và chuyên nghiệp, nó luôn khiến Phương phải chú ý. Có chút bối rối chạm tim Phương rồi, nó mơ hồ như "say nắng", nhưng Phương kịp thời trấn tĩnh mình, giữa Hoàng và Phương chỉ là bạn thôi.
14/2 của năm nay buồn quá, không chỉ bởi nó là ngày lễ tình nhân trong khi cô gái ấy đang thiếu đi một nửa, mà còn bởi cũng đúng cách đây ba năm cô đồng ý bước trên hành trình tình yêu với người cũ. Bạc thật, vậy mà nào có đến được với nhau.
Bỗng Phương giật mình khi nghe tiếng tin nhắn từ điện thoại. Hoàng nhắn: "Mày cho tao mượn mày đi chơi hôm nay được không? Bọn bạn tao nó bảo tao bị ế". Cũng đang ...ế mà, Phương đồng ý mà chẳng hề một phút do dự, thực lòng, Phương cũng muốn được xinh đẹp, muốn được ra đường thay vì bó buộc trong bốn bức tường và gặm nhấm nỗi cô đơn.
- Mày qua đón tao nhé, Hoàng gọi.
- OK, đợi đấy, lát tao qua
30 phút sau Phương có mặt trước cửa nhà Hoàng, hắn kêu trưa nay nhậu với bố nên mệt, không lái xe được, đòi ngồi sau. Ừ, suốt ngày làm đứa bám càng nó, nay hoán đổi làm xế cho nó cũng vui. Phương nghĩ vậy, quẳng thằng bạn lên xe rồi cùng nhau đi rong ruổi.
Khắp những con đường hai dứa đi qua, toàn là hoa hồng, sôcôla và những cặp tình nhân tay trong tay hạnh phúc.
- Trông người ta thế kia mà tao với mày chán đời thế nhỉ?, Phương nói.
- Thế mày có thích hết chán không?
- Là như nào?
Chưa dứt lời, đôi bàn tay từ phía sau đã choàng ôm lấy Phương, làm Phương vừa bối rối.
- Từ nay, em với anh cứ thế này nhé, anh muốn bên cạnh em mọi lúc, mọi nơi. Hoàng thủ thỉ.
Phương bất ngờ, đỏ bừng mặt, miệng không thốt lên được một lời, nhưng cô cảm nhận được trái tim mình cũng đang loạn nhịp, cô đồng ý "nâng cấp" mối quan hệ bằng một cái nắm tay thật chặt.
Họ bên nhau trong bình yên, một khoảng bình yên rất đẹp. Phương chưa muốn vội nói cho mọi người biết về chuyện tình cảm của mình. Trải qua những mối tình ồn ào, giờ đây Phương thích sự lắng đọng, với Phương, chỉ cần hai người quan tâm nhau là đủ, ở ngoài kia có bao nhiêu sự chú ý Phương không cần. Cả công ty không ai biết chuyện của hai người và cả hai đi làm cũng chỉ giao tiếp với nhau bằng ánh mắt. Nhưng với Phương, những ngày ấy là những ngày thật tuyệt vời, "nguồn sống" của cô lúc nào cũng tràn ngập hình ảnh của anh chàng mang tên là yêu thương.
Rồi một ngày Hoàng bỗng nhiên biến mất khỏi cuộc sống của Phương một cách rất lạ. Anh vẫn đến công ty, nhưng không còn gặp Phương như thói quen bình thường nữa, anh không nhắn tin, không gọi điện, mọi sự kết nối giữa hai người đều biến mất. Phương dường như phát điên trước sự im lặng ấy, giá Hoàng cho cô một lời giải thích hay phũ phàng nói thẳng vào mặt Phương là "chúng ta chia tay đi" thì Phương tuy đau nhưng còn cảm thấy dễ chịu hơn bây giờ rất nhiều.
Một tuần kéo dài trong sự lặng im, đã đến lúc cô muốn gặp anh để hỏi cho sáng tỏ mọi vấn đề, rằng giữa anh và cô đang có điều gì xảy ra, là kết thúc ư hay như thế nào? Cô cần một lời giải thích.
Đang định nhấc chiếc điện thoại lên để hẹn Hoàng một buổi gặp thì Thương, con bé em thân thiết của cả Hoàng và Phương bỗng hớn hở khoe "chị dâu":
- Chị ơi, "anh trai" có người yêu rồi nhé, chị biết chưa?
Phương sựng người nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh để nghe Thương kể chuyện.
- Thế á? Anh trai có người yêu mà chị dâu chả biết gì cả
- Đây này chị
- Thương vào trang cá nhân của người được gọi là người – yêu – của – anh – trai.
Phút ấy, Phương muốn đập tan cái màn hình trước mặt, nào là những bức ảnh tình tứ giữa hai người họ, nào là những conment đường mật dành cho nhau, tất cả những lời ấy, chính Phương cũng từng được nghe, nó nhen lên trong cô bao nhiêu cảm xúc, giờ thì vỡ vụn, Phương thấy có gì đó nhói ở trong tim. Nực cười, cô bị lừa một cách ngoạn mục vậy sao?. Ngay cả khoảng thời gian yêu cô cũng là khoảng thời gian anh dành tình cảm cho cô gái ấy.
Cô gọi cho Hoàng, lần này không còn là những lời ngọt ngào chứa đựng cả một trời nhớ thương của cô nữa, lần này cô dứt khoát để chia tay, dứt khoát để chấm dứt chuỗi ngày đau khổ, rồi cô khóc, khóc cho trôi tuột những nỗi buồn trong lòng mà không sao gột sạch được.
Ngày hôm sau, Phương nộp đơn xin nghỉ việc tại công ty. Mọi người ngỡ ngàng không hiểu chuyện gì xảy ra. Chỉ cô và một người nữa biết, nhưng với người ấy, giờ cô chẳng là gì, chẳng là gì cả...
*********
Nước mắt Phương tự dưng lại rơi, nhưng rồi nụ cười của cô cũng nhanh chóng quay trở lại. Chẳng việc gì phải tổn thương vì một người không xứng đáng, cô sẽ sống thật tốt, tốt hơn trước kia, trưởng thành và mạnh mẽ hơn. Đùa giỡn với trái tim cô là một điều sai lầm nhất mà anh ta phải hối hận cả cuộc đời.
Cô mở toang cánh cửa sổ, nhìn ra ngoài phố, hàng hoa vừa đi ngang qua mang theo những đóa hoa hướng dương rực rỡ sáng bừng lên sức sống, cô hít một hơi dài, lấy lại tinh thần, lòng tự nhủ: Hướng về phía trước, luôn bình yên và lạc quan, yêu đời cô gái nhé".