tiểu_thuyết
Cộng tác viên
- Xu
- 0
Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc xa xôi nọ có một đức vua và hoàng hậu sống với nhau rất hạnh phúc. Tuy thế, mãi mà họ vẫn chưa có con. Ngày nào hai người cũng thầm mong ước: “Ước gì chúng ta sinh được một đưa con nhỉ!”
Một hôm, khi hoàng hậu đang tắm thì bỗng từ đâu một con ếch nhảy tới bên và nói với bà: “Điều nhà vua và hoàng hậu mong ước bấy lâu sắp trở thành sự thực. Năm nay bà sẽ hạ sinh một cô con gái kháu khỉnh”.
Quả nhiên đúng như lời ếch đã tiên tri, hoàng hậu của chúng ta hạ sinh một cô công chúa bé nhỏ xinh đẹp tuyệt trần. Nhà vua vô cùng sung sướng nên đã mở hội ăn mừng trên toàn vương quốc. Ông cho mời tất cả họ hàng thân thuộc cùng các bà mụ đến để họ có thể chúc phúc và tận tâm săn sóc, thương yêu công chúa bé nhỏ.
Trong vương quốc bấy giờ có tất thảy mười ba bà mụ. Nhưng nhà vua của chúng ta lại đãng trí chỉ gửi thiệp mời tới mười hai bà thôi.
Lễ hội chúc phúc cho công chúa diễn ra rất linh đình và vui tươi. Mười hai bà mụ đến bên nôi ngắm nhìn và niệm chú chúc mừng công chúa: Bà đầu tiên chúc nàng đức hạnh, bà thứ hai ban cho nàng sắc đẹp, bà thứ ba chúc công chúa có được sự giàu sang … Lần lượt các bà mụ chúc phúc cho nàng những điều tốt đẹp nhất mà bất cứ ai trên trần gian cũng phải mơ ước.
Khi bà thứ mười một vừa dứt lời chúc tụng thì bỗng bà mụ thứ mười ba xuất hiện. Vì cảm thấy tổn thương khi không được đức vua mời tới dự tiệc, bà ta muốn trả thù. Bà ta hầm hầm lao tới bên nôi công chúa bé nhỏ rồi hét lên một lời nguyền độc địa:
– Khi vừa tròn mười lăm tuổi con bé này sẽ bị chết bởi mũi quay sợi đâm vào tay!
Nguyền rủa xong bà ta bỏ đi trước ánh mắt kinh ngạc và sợ hãi của mọi người. Lúc này bà mụ thứ mười hai bước ra, bà vẫn chưa gửi lời chúc tới công chúa. Tuy không thể giải được lời nguyền độc địa kia nhưng bà có thể làm giảm nhẹ nó. Bà nói:
– Công chúa xinh đẹp của chúng ta sẽ không chết, nàng chỉ ngủ một giấc dài trăm năm.
Năm tháng trôi qua, tất cả những lời chúc của các bà mụ giờ đã trở thành sự thực: công chúa xinh đẹp, thông minh, nhu mì, đoan trang khiến ai gặp cũng phải yêu quý nàng. Còn vua cha do quá ám ảnh bởi lười nguyền nên đã ra lệnh cấm kéo sợi trong cả nước.
Nhưng chuyện rồi cũng xảy ra đúng vào ngày công chúa tròn mười lăm tuổi trăng rằm. Hôm ấy, công chúa đang dạo chơi lang thang khắp cung điện, nàng còn tạt vào xem tất cả các phòng ốc. Đi mãi, cuối cùng nàng bắt gặp một chiếc cầu thang, nàng tò mò trèo lên từng bậc thang xoáy trôn ốc chật hẹp và nhìn thấy một chiếc cửa nhỏ. Nàng mở cửa. Trong căn buồng cũ kỹ có một bà già đang ngồi chăm chú kéo sợi. Nàng lễ phép hỏi:
– Cháu xin chào bà, cho cháu hỏi bà đang làm gì đấy ạ?
Bà lão đáp lời mà đầu không ngẩng lên:
– Bà đang kéo sợi.
– Thế cái gì nhảy nhanh như cắt thế kia hở bà?
Vừa mới sờ vào xa kéo sợi thì công chúa tội nghiệp bị mũi quay đâm vào tay. Nàng ngã xuống chiếc giường ở cạnh đó và thiếp đi. Lời nguyền của bà mụ thứ mười ba hiệu nghiệm.
Cũng ngay lúc đó, cả cung điện cũng rơi vào một giấc ngủ triền miên. Vua, hoàng hậu và cả triều đình cũng lăn ra ngủ. Đến cả các loài vật nuôi trong chuồng, chó đang chạy ngoài sân, chim bồ câu đậu trên mái nhà, tất cả đều say ngủ. Gió ngừng thổi. Cây cối trước lâu đài không một chiếc lá rụng.
Thế rồi ngày này qua ngày khác, năm nối tiếp năm, xung quanh lâu đài, bụi hồng gai mọc mỗi ngày một rậm rạp chả mấy chốc đã phủ kín cả lâu đài. Lâu dần trong miền vương quốc ấy, người dân sống lâu truyền miệng lại lại với nhau là có một bông hồng xinh đẹp đang say ngủ nơi đây. Người ta gọi nàng là công chúa Hồng Hoa.
Năm tháng trôi đi, một ngày đẹp trời kia lại có một chàng hoàng tử khôi ngô tuấn tú dạo bước qua nơi này. Chàng tình cờ trò chuyện với một ông lão và được ông kể lại rằng sau đám bụi gai rậm rạp kia là một tòa lâu đài, ở đó có nàng công chúa xinh đẹp tên là Hồng Hoa đang say ngủ đã được trăm năm. Có rất nhiều người đã liều mình xông vào đó để cứu nàng nhưng đều không thể quay về. Hoàng tử nghe xong câu chuyện cảm thấy rất tò mò, chàng quyết tâm gạt những bụi gai đam tua tủa để đi vào lâu đài tìm cho được nàng công chúa ngủ trong rừng bất chấp sự thất bại của những người khác.
Lúc này cũng là khi thời hạn một trăm năm kết thúc, đã đến lúc công chúa Hồng Hoa tỉnh giấc. Hoàng tử tiến lại gần thì chỉ thấy những bông hồng nở tươi như chào đón chàng và giãn lối để chàng đi khỏi bị xây xát. Chàng đi qua tới đâu bụi hồng gai khép kín lại đến đó.
Vào tới nơi, chàng ngạc nhiên thấy ngựa và chó đang nằm ngủ ngoài sân. Trên mái nhà, chim bồ câu rúc đầu vào cánh lặng lẽ. Chàng bước vào bên trong thì bắt gặp các bác đầu bếp, những cô hầu gái đang ngủ trong tư thế làm việc xưa kia của họ. Chàng đi vào điện chính thấy cả triều đình đều ngủ. Trên ngai vàng vua và hoàng hậu cũng đang ngủ. Mọi thứ im lặng tới nỗi có thể nghe thấy rõ hơi thở của chính chàng.
Tiếp tục đi, chàng tới căn phòng nơi công chúa Hồng Hoa ngủ. Chàng mở cửa bước vào và nhìn thấy nàng nằm đó, mắt nhắm như đang ngủ, môi vẫn đỏ và da nàng vẫn hồng hào sau biết bao nhiêu năm tháng. Nàng quả thực vô cùng xinh đẹp.
Hoàng tử ngắm nhìn nàng không rời mắt, rồi cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi nàng. Môi chạm môi, công chúa Hồng Hoa bừng tỉnh và mở mắt nhìn chàng đầy trìu mến. Hai người dắt tay nhau đi xuống lầu.
Tiếp đó, nhà vua, rồi hoàng hậu và cả triều đình đều đã tỉnh dậy. Bác đầu bếp, cô hầu bàn, những chú ngựa, chó, chim bồ câu cùng tỉnh dậy sau một trăm năm dài đằng đẵng.
Ngay sau đó, lễ thành hôn của hoàng tử và công chúa Hồng Hoa được tổ chức linh đình. Hai người sống bên nhau hạnh phúc mãi mãi về sau.
Cảm ơn nguồn : Truyencotichhay. com
Một hôm, khi hoàng hậu đang tắm thì bỗng từ đâu một con ếch nhảy tới bên và nói với bà: “Điều nhà vua và hoàng hậu mong ước bấy lâu sắp trở thành sự thực. Năm nay bà sẽ hạ sinh một cô con gái kháu khỉnh”.
Quả nhiên đúng như lời ếch đã tiên tri, hoàng hậu của chúng ta hạ sinh một cô công chúa bé nhỏ xinh đẹp tuyệt trần. Nhà vua vô cùng sung sướng nên đã mở hội ăn mừng trên toàn vương quốc. Ông cho mời tất cả họ hàng thân thuộc cùng các bà mụ đến để họ có thể chúc phúc và tận tâm săn sóc, thương yêu công chúa bé nhỏ.
Trong vương quốc bấy giờ có tất thảy mười ba bà mụ. Nhưng nhà vua của chúng ta lại đãng trí chỉ gửi thiệp mời tới mười hai bà thôi.
Lễ hội chúc phúc cho công chúa diễn ra rất linh đình và vui tươi. Mười hai bà mụ đến bên nôi ngắm nhìn và niệm chú chúc mừng công chúa: Bà đầu tiên chúc nàng đức hạnh, bà thứ hai ban cho nàng sắc đẹp, bà thứ ba chúc công chúa có được sự giàu sang … Lần lượt các bà mụ chúc phúc cho nàng những điều tốt đẹp nhất mà bất cứ ai trên trần gian cũng phải mơ ước.
Khi bà thứ mười một vừa dứt lời chúc tụng thì bỗng bà mụ thứ mười ba xuất hiện. Vì cảm thấy tổn thương khi không được đức vua mời tới dự tiệc, bà ta muốn trả thù. Bà ta hầm hầm lao tới bên nôi công chúa bé nhỏ rồi hét lên một lời nguyền độc địa:
– Khi vừa tròn mười lăm tuổi con bé này sẽ bị chết bởi mũi quay sợi đâm vào tay!
Nguyền rủa xong bà ta bỏ đi trước ánh mắt kinh ngạc và sợ hãi của mọi người. Lúc này bà mụ thứ mười hai bước ra, bà vẫn chưa gửi lời chúc tới công chúa. Tuy không thể giải được lời nguyền độc địa kia nhưng bà có thể làm giảm nhẹ nó. Bà nói:
– Công chúa xinh đẹp của chúng ta sẽ không chết, nàng chỉ ngủ một giấc dài trăm năm.
Năm tháng trôi qua, tất cả những lời chúc của các bà mụ giờ đã trở thành sự thực: công chúa xinh đẹp, thông minh, nhu mì, đoan trang khiến ai gặp cũng phải yêu quý nàng. Còn vua cha do quá ám ảnh bởi lười nguyền nên đã ra lệnh cấm kéo sợi trong cả nước.
Nhưng chuyện rồi cũng xảy ra đúng vào ngày công chúa tròn mười lăm tuổi trăng rằm. Hôm ấy, công chúa đang dạo chơi lang thang khắp cung điện, nàng còn tạt vào xem tất cả các phòng ốc. Đi mãi, cuối cùng nàng bắt gặp một chiếc cầu thang, nàng tò mò trèo lên từng bậc thang xoáy trôn ốc chật hẹp và nhìn thấy một chiếc cửa nhỏ. Nàng mở cửa. Trong căn buồng cũ kỹ có một bà già đang ngồi chăm chú kéo sợi. Nàng lễ phép hỏi:
– Cháu xin chào bà, cho cháu hỏi bà đang làm gì đấy ạ?
Bà lão đáp lời mà đầu không ngẩng lên:
– Bà đang kéo sợi.
– Thế cái gì nhảy nhanh như cắt thế kia hở bà?
Vừa mới sờ vào xa kéo sợi thì công chúa tội nghiệp bị mũi quay đâm vào tay. Nàng ngã xuống chiếc giường ở cạnh đó và thiếp đi. Lời nguyền của bà mụ thứ mười ba hiệu nghiệm.
Cũng ngay lúc đó, cả cung điện cũng rơi vào một giấc ngủ triền miên. Vua, hoàng hậu và cả triều đình cũng lăn ra ngủ. Đến cả các loài vật nuôi trong chuồng, chó đang chạy ngoài sân, chim bồ câu đậu trên mái nhà, tất cả đều say ngủ. Gió ngừng thổi. Cây cối trước lâu đài không một chiếc lá rụng.
Thế rồi ngày này qua ngày khác, năm nối tiếp năm, xung quanh lâu đài, bụi hồng gai mọc mỗi ngày một rậm rạp chả mấy chốc đã phủ kín cả lâu đài. Lâu dần trong miền vương quốc ấy, người dân sống lâu truyền miệng lại lại với nhau là có một bông hồng xinh đẹp đang say ngủ nơi đây. Người ta gọi nàng là công chúa Hồng Hoa.
Năm tháng trôi đi, một ngày đẹp trời kia lại có một chàng hoàng tử khôi ngô tuấn tú dạo bước qua nơi này. Chàng tình cờ trò chuyện với một ông lão và được ông kể lại rằng sau đám bụi gai rậm rạp kia là một tòa lâu đài, ở đó có nàng công chúa xinh đẹp tên là Hồng Hoa đang say ngủ đã được trăm năm. Có rất nhiều người đã liều mình xông vào đó để cứu nàng nhưng đều không thể quay về. Hoàng tử nghe xong câu chuyện cảm thấy rất tò mò, chàng quyết tâm gạt những bụi gai đam tua tủa để đi vào lâu đài tìm cho được nàng công chúa ngủ trong rừng bất chấp sự thất bại của những người khác.
Lúc này cũng là khi thời hạn một trăm năm kết thúc, đã đến lúc công chúa Hồng Hoa tỉnh giấc. Hoàng tử tiến lại gần thì chỉ thấy những bông hồng nở tươi như chào đón chàng và giãn lối để chàng đi khỏi bị xây xát. Chàng đi qua tới đâu bụi hồng gai khép kín lại đến đó.
Vào tới nơi, chàng ngạc nhiên thấy ngựa và chó đang nằm ngủ ngoài sân. Trên mái nhà, chim bồ câu rúc đầu vào cánh lặng lẽ. Chàng bước vào bên trong thì bắt gặp các bác đầu bếp, những cô hầu gái đang ngủ trong tư thế làm việc xưa kia của họ. Chàng đi vào điện chính thấy cả triều đình đều ngủ. Trên ngai vàng vua và hoàng hậu cũng đang ngủ. Mọi thứ im lặng tới nỗi có thể nghe thấy rõ hơi thở của chính chàng.
Tiếp tục đi, chàng tới căn phòng nơi công chúa Hồng Hoa ngủ. Chàng mở cửa bước vào và nhìn thấy nàng nằm đó, mắt nhắm như đang ngủ, môi vẫn đỏ và da nàng vẫn hồng hào sau biết bao nhiêu năm tháng. Nàng quả thực vô cùng xinh đẹp.
Hoàng tử ngắm nhìn nàng không rời mắt, rồi cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi nàng. Môi chạm môi, công chúa Hồng Hoa bừng tỉnh và mở mắt nhìn chàng đầy trìu mến. Hai người dắt tay nhau đi xuống lầu.
Tiếp đó, nhà vua, rồi hoàng hậu và cả triều đình đều đã tỉnh dậy. Bác đầu bếp, cô hầu bàn, những chú ngựa, chó, chim bồ câu cùng tỉnh dậy sau một trăm năm dài đằng đẵng.
Ngay sau đó, lễ thành hôn của hoàng tử và công chúa Hồng Hoa được tổ chức linh đình. Hai người sống bên nhau hạnh phúc mãi mãi về sau.
Cảm ơn nguồn : Truyencotichhay. com
Sửa lần cuối: