tiểu_thuyết
Cộng tác viên
- Xu
- 0
Hôm đó là ngày cuối cùng của năm, thời tiết vô cùng lạnh giá, nhất là khi màn đêm đang dần buông xuống trên các con phố. Mọi người nô nức với quần áo ấm, găng tay, mũ len, chân xỏ giày long ấm áp… họ đổ ra đường đi để cùng đón giao thừa bên người thân và bạn bè. Trên tay mỗi người là một gói quá được gói rất đẹp mắt. Trông ai cũng tràn đầy hạnh phúc.
Những bông tuyết trắng bắt đầu rơi, tức là trời đang ngày một lạnh hơn. Trên đường lúc này không ai để ý tới một cô bé bán diêm nhỏ bé. Em mặc một bộ quần áo cũ ngả màu với chằng chịt các miếng vá, chân em đi một đôi giày vải cũ do chính tay mẹ em may cho trước kia, tay em xách một cái làn cũ đựng đầy những bao diêm. Co ro trong giá ret, em vừa đi vừa cất tiếng rao: “Ai mua diêm không? Ai mua diêm không?”. Giọng em run rẩy và lọt thỏm giữa tiếng trò truyện, tiếng cười và niềm hân hoan của mọi người. Không có ai dừng lại để mua diêm cho em.
Người trên phố thưa thớt dần, còn đôi chân cô bé bán diêm giờ đã lạnh cóng và tê dại đến không còn cảm giác nữa. Đường đêm vắng lặng, mọi người đều đã được trở về nhà ngồi bên lò sưởi ấm áp, thế mà em vẫn chưa bán được que diêm nào. Em cũng ước ao được về nhà nhưng không thể.
Cô bé bán diêm của chúng ta cũng đã từng có một mái nhà ấm cúng. Mẹ em rất yêu quý em, nhưng không may lâm bệnh nặng nên bà đã qua đời. Sau khi mẹ em ra đi, cha em đâm rầu rĩ rồi trở thành một kẻ nghiện rượu, ngày nào cũng say khướt trong men rượu. Ông ta mất hết tỉnh táo, bắt con gái đi bán diêm, bán không hết thì không được quay về nhà.
Cô bé đang mải suy nghĩ miên man thì có một cỗ xe ngựa lao tới. Em giật mình vội tránh sang một bên nhưng không kịp, em ngã xoài xuống nền tuyết lạnh, cái giỏ đựng diêm bị tung ra bẹp dúm, những que diêm vương vãi khắp mặt đất. Đôi giày vải mỏng manh của em cũng văng đi đằng nào mấy. Giờ thì đến giầy cũng không còn mà đi, cô bé bán diêm phải đi chân không trên nền tuyết lạnh.
Những que diêm rơi hết xuống tuyết và trở nên ẩm ướt không thể bán cho ai được nữa. Em chỉ còn bó diêm cuối cùng ở trong túi áo. Giờ dù đang run cầm cập vì lạnh nhưng em cũng không dám nghĩ tới chuyện về nhà, em sợ đòn roi của người cha say rượu. Cô bé chụm tay hà hơi cho đỡ lạnh nhưng cũng chẳng ấm lên chút nào.
Cô gái nhỏ đáng thương! Em bước đi mãi, đi mãi trên đôi chân tê cóng không còn cảm giác. Em đứng trước của một ngôi nhà lớn, trong nhà, rèm cửa sổ vẫn vén, ánh đèn từ trong nhà hắt ra, em ghé mắt nhìn qua cửa sổ, mọi người đang quây quần bên nhau quanh chiếc bàn lớn. Lửa trong lò sưởi cháy sang, cây thông năm mới chăng đầy đồ trang trí và đèn nhấp nháy. Cô gái trong nhà đang ôm trong lòng món quà năm mới là một con thỏ ngọc có đôi mắt tròn và bộ lông trắng muốt, còn cậu bé đang say sưa thưởng thức chiếc bánh kem thơm mùi va ni. Cô bé bán diêm đứng ngoài cửa sổ, thầm nghĩ: “Nếu mẹ thân yêu còn sống, mẹ chắc hẳn cũng cho mình đồ chơi, và cho mình ăn ngon như thế”.
Gió lạnh thôi không ngừng làm em phải co người lại. Em nhìn ra xung quanh như muốn xem có cách nào có thể làm ấm hơn. Cuối cùng em chợt nhớ tới bó diêm trong tay. Em lập cập rút ra một que diêm và quẹt vào tường. Que diêm bốc cháy, em vội khum bàn tay bé nhỏ hơ vào ngọn lửa. Ngọn lửa tuy bé xíu nhưng cũng làm cho đôi bàn tay của em có cảm giác hơi ấm lên một chút. Em mơ màng tưởng tượng như mình đang được ngồi bên lò sưởi, lửa cháy sáng rực và ấm áp biết bao! Em vừa duỗi đôi chân tê dại ra sưởi ấm thì lò sưởi biến đâu mất. Trong tay em chỉ còn lại một khúc tàn diêm vừa cháy.
Em cúi đầu nhìn bó diêm trong tay thầm nghĩ: “Mình sẽ đốt them một que diêm khác, lò sưởi nhất định sẽ hiện ra”. Cô bé lại quẹt diêm vào tường, ngắm nhìn ngọn lửa chờ đợi. Trong ảo ảnh hiện ra em nhìn thấy một cái bàn ăn thật lớn, trên bàn là bát đĩa thật đẹp bày đầy những thức ăn thịnh soạn.
“Chắc là toàn thức ăn ngon lắm đây”, cô bé bán diêm nuốt nước bọt. “Mẹ thân yêu ở trên trời gửi xuống cho mình đây mà”, em đưa tay định cầm lấy chiếc bánh ngọt, bỗng cả bàn ăn biến mất trong nháy mắt giống như cái lò sưởi. Que diêm thứ hai lại tắt.
Cô bé tội nghiệp quẹt que diêm thứ ba. Ngọn lửa dần sáng lên, chiếu sáng cả xung quanh, sáng như ban ngày vậy. Trong luồng sang đó hiện ra một cây thông năm mới lấp lánh và cao lớn. “Ôi, đẹp quá!”, em không dám tin vào mắt mình nữa. Trên cành thông treo đầy những ngôi sao nhỏ xíu đủ màu sắc, dưới gốc cây là những gói quà năm mới to nhỏ khác nhau, và còn có bao nhiêu là nến đang cháy sáng. Đêm đông của em dường như cũng trở nên ấm áp hơn.
“Ôi, những ngọn nến mới đẹp làm sao, nó cũng toả ấm đây, mình phải sưởi tay mới được”. Em giơ đôi bàn tay lạnh cóng lên. Những ngọn nến trên cây thông bỗng nhiên chuyển động xếp thành hàng dài uốn lượn bay đi, phát ra ánh sáng lung linh trông như một dải lụa. “Đẹp quá, chắc chúng bay lên trời rồi!”. Cô bé bán diêm thẫn thờ nhìn theo những ngọn nến bay lên trời biến thành những ngôi sao nhỏ xíu đang nhìn em.
Em nhủ thầm “Giá mình cũng biến thành một trong những ngôi sao kia, mình sẽ bay lên trời tìm mẹ”. Khi các ngọn nến bay hết lên trời xa thì cây thông cũng biến mất. Em nhìn trân trân lên bầu trời bất động. Bỗng vụt, một ngôi sao băng từ trên trời rơi xuống một nơi rất xa. Em bé lại nhớ đến mẹ của mình.
Ngày mẹ còn sống, đêm nào trước khi đi ngủ mẹ cũng kể chuyện cho em nghe. Mẹ thường bảo em nếu trên trái đất này có một người tốt bụng qua đời thì linh hồn của họ sẽ được bay lên trời và trên trời sẽ rơi xuống một ngôi sao băng, đó là giọt nước mắt của Thượng đế. Em bé chắp tay thầm cầu xin: “Thượng đế ơi, xin người hãy cho con gặp mẹ đi”. Em lại rút ra một que diêm và quẹt. Em chăm chăm nhìn ngọn lửa phát ra từ que diêm và chờ đợi. Một bóng người thân quen chầm chậm đang bước về phía em.
“Mẹ ơi!”, em mừng rỡ reo lên. Mẹ mỉm cười hiền dịu đưa đôi bàn tay về phía em. Trong vòng tay âu yếm của mẹ, em cảm thấy không có gì ấm áp và hạnh phúc hơn được nữa. Em vừa khóc vừa kể chuyện cho mẹ nghe, “Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm”, mẹ gật đầu nhìn em trìu mến. Lúc này, ngọn lửa từ que diêm đang yếu dần chực tắt, em hoảng hốt sợ lửa tắt thì mẹ em cũng đi mất.
“Mẹ ơi, xin mẹ hãy ở lại bên con, mẹ đừng bỏ con ở lại một mình”. Cô bé khóc nấc lên, em nắm lấy áo mẹ như muốn giữ mẹ lại. Nhưng tay mẹ dần rời ra và bóng mẹ cũng mờ dần.
“Nhất định con phải giữ mẹ lại”, em vội vàng, run rẩy lấy ra tất cả những que diêm còn lại quẹt lên tường. Cả bó diêm bốc cháy rừng rực, cảnh vật xung quanh bừng sáng, em cảm thấy như mẹ đang ôm mình. Mẹ mỉm cười. Cô bé bán diêm bỗng cảm thấy người mình nhẹ bỗng, cúi đầu nhìn xuống, em thấy chân mình đang rời xa mặt đất. Em ôm chặt lấy mẹ, bay mãi, bay mãi, hai mẹ con bay xuyên qua những đám mây dày và bay lên trời, bay tới một nơi không có giá rét, đói khát và đau buồn.
Sáng hôm sau, nhà thờ gióng lên hồi chuông đầu tiên đón chào năm mới. Mọi người vui vẻ đổ ra đường chào hỏi nhau và cùng đi đến nhà thờ để cầu phúc.
Bỗng một đứa trẻ kêu lên: “Nhìn kìa, ở đằng kia có một người”. Đám đông dừng bước, vây xung quanh, một em bé gái nhỏ nhắn nằm ở góc tường, nét em mặt rực hồng, khuôn miệng như còn đang mỉm cười thánh thiện. Cô bé bán diêm đã chết, chết rét, chết đói trong đêm giao thừa. Trên người em, tuyết phủ một lớp trắng xoá, những que diêm đã cháy vung vãi đầy mặt đất…
“Thật tội nghiệp, chắc cô bé muốn sưởi cho ấm bằng những que diêm”. Một cậu bé bật khóc tức tưởi vì quá xúc động: “Chắc chị ấy không có bố mẹ, không có nhà, nếu không chị ấy đã không bị chết cóng ngoài đường”. Một em bé gái ngồi bên cũng rơi nước mắt: “Bạn ấy chắc là lạnh lắm!”, nói xong em liền cởi áo khoác của mình đắp lên người cô bé bán diêm. Mọi người xung quanh đều rất cảm động, không ai cầm được nước mắt.
Cuối cùng, nhưng con người tốt bụng đưa em bé bán diêm vào nhà thờ. Lúc đó, ở trên trời cao, cô bé bán diêm của chúng ta đang cùng với mẹ em đón chào năm mới, họ vô cùng cảm động khi nghe những lời cầu nguyện của mọi người. Và hai mẹ con cũng cầu nguyện, cầu cho tất cả mọi người trên trái đất luôn yêu thương giúp đỡ lẫn nhau, không có ai bị đói, bị rét, không có ai bị nghèo khổ. Cầu chúc cho người người được sống cuộc đời đầy ắp niềm vui và tiếng cười.
Cảm ơn : truyencotichhay.com
Những bông tuyết trắng bắt đầu rơi, tức là trời đang ngày một lạnh hơn. Trên đường lúc này không ai để ý tới một cô bé bán diêm nhỏ bé. Em mặc một bộ quần áo cũ ngả màu với chằng chịt các miếng vá, chân em đi một đôi giày vải cũ do chính tay mẹ em may cho trước kia, tay em xách một cái làn cũ đựng đầy những bao diêm. Co ro trong giá ret, em vừa đi vừa cất tiếng rao: “Ai mua diêm không? Ai mua diêm không?”. Giọng em run rẩy và lọt thỏm giữa tiếng trò truyện, tiếng cười và niềm hân hoan của mọi người. Không có ai dừng lại để mua diêm cho em.
Người trên phố thưa thớt dần, còn đôi chân cô bé bán diêm giờ đã lạnh cóng và tê dại đến không còn cảm giác nữa. Đường đêm vắng lặng, mọi người đều đã được trở về nhà ngồi bên lò sưởi ấm áp, thế mà em vẫn chưa bán được que diêm nào. Em cũng ước ao được về nhà nhưng không thể.
Cô bé bán diêm của chúng ta cũng đã từng có một mái nhà ấm cúng. Mẹ em rất yêu quý em, nhưng không may lâm bệnh nặng nên bà đã qua đời. Sau khi mẹ em ra đi, cha em đâm rầu rĩ rồi trở thành một kẻ nghiện rượu, ngày nào cũng say khướt trong men rượu. Ông ta mất hết tỉnh táo, bắt con gái đi bán diêm, bán không hết thì không được quay về nhà.
Cô bé đang mải suy nghĩ miên man thì có một cỗ xe ngựa lao tới. Em giật mình vội tránh sang một bên nhưng không kịp, em ngã xoài xuống nền tuyết lạnh, cái giỏ đựng diêm bị tung ra bẹp dúm, những que diêm vương vãi khắp mặt đất. Đôi giày vải mỏng manh của em cũng văng đi đằng nào mấy. Giờ thì đến giầy cũng không còn mà đi, cô bé bán diêm phải đi chân không trên nền tuyết lạnh.
Những que diêm rơi hết xuống tuyết và trở nên ẩm ướt không thể bán cho ai được nữa. Em chỉ còn bó diêm cuối cùng ở trong túi áo. Giờ dù đang run cầm cập vì lạnh nhưng em cũng không dám nghĩ tới chuyện về nhà, em sợ đòn roi của người cha say rượu. Cô bé chụm tay hà hơi cho đỡ lạnh nhưng cũng chẳng ấm lên chút nào.
Cô gái nhỏ đáng thương! Em bước đi mãi, đi mãi trên đôi chân tê cóng không còn cảm giác. Em đứng trước của một ngôi nhà lớn, trong nhà, rèm cửa sổ vẫn vén, ánh đèn từ trong nhà hắt ra, em ghé mắt nhìn qua cửa sổ, mọi người đang quây quần bên nhau quanh chiếc bàn lớn. Lửa trong lò sưởi cháy sang, cây thông năm mới chăng đầy đồ trang trí và đèn nhấp nháy. Cô gái trong nhà đang ôm trong lòng món quà năm mới là một con thỏ ngọc có đôi mắt tròn và bộ lông trắng muốt, còn cậu bé đang say sưa thưởng thức chiếc bánh kem thơm mùi va ni. Cô bé bán diêm đứng ngoài cửa sổ, thầm nghĩ: “Nếu mẹ thân yêu còn sống, mẹ chắc hẳn cũng cho mình đồ chơi, và cho mình ăn ngon như thế”.
Gió lạnh thôi không ngừng làm em phải co người lại. Em nhìn ra xung quanh như muốn xem có cách nào có thể làm ấm hơn. Cuối cùng em chợt nhớ tới bó diêm trong tay. Em lập cập rút ra một que diêm và quẹt vào tường. Que diêm bốc cháy, em vội khum bàn tay bé nhỏ hơ vào ngọn lửa. Ngọn lửa tuy bé xíu nhưng cũng làm cho đôi bàn tay của em có cảm giác hơi ấm lên một chút. Em mơ màng tưởng tượng như mình đang được ngồi bên lò sưởi, lửa cháy sáng rực và ấm áp biết bao! Em vừa duỗi đôi chân tê dại ra sưởi ấm thì lò sưởi biến đâu mất. Trong tay em chỉ còn lại một khúc tàn diêm vừa cháy.
Em cúi đầu nhìn bó diêm trong tay thầm nghĩ: “Mình sẽ đốt them một que diêm khác, lò sưởi nhất định sẽ hiện ra”. Cô bé lại quẹt diêm vào tường, ngắm nhìn ngọn lửa chờ đợi. Trong ảo ảnh hiện ra em nhìn thấy một cái bàn ăn thật lớn, trên bàn là bát đĩa thật đẹp bày đầy những thức ăn thịnh soạn.
“Chắc là toàn thức ăn ngon lắm đây”, cô bé bán diêm nuốt nước bọt. “Mẹ thân yêu ở trên trời gửi xuống cho mình đây mà”, em đưa tay định cầm lấy chiếc bánh ngọt, bỗng cả bàn ăn biến mất trong nháy mắt giống như cái lò sưởi. Que diêm thứ hai lại tắt.
Cô bé tội nghiệp quẹt que diêm thứ ba. Ngọn lửa dần sáng lên, chiếu sáng cả xung quanh, sáng như ban ngày vậy. Trong luồng sang đó hiện ra một cây thông năm mới lấp lánh và cao lớn. “Ôi, đẹp quá!”, em không dám tin vào mắt mình nữa. Trên cành thông treo đầy những ngôi sao nhỏ xíu đủ màu sắc, dưới gốc cây là những gói quà năm mới to nhỏ khác nhau, và còn có bao nhiêu là nến đang cháy sáng. Đêm đông của em dường như cũng trở nên ấm áp hơn.
“Ôi, những ngọn nến mới đẹp làm sao, nó cũng toả ấm đây, mình phải sưởi tay mới được”. Em giơ đôi bàn tay lạnh cóng lên. Những ngọn nến trên cây thông bỗng nhiên chuyển động xếp thành hàng dài uốn lượn bay đi, phát ra ánh sáng lung linh trông như một dải lụa. “Đẹp quá, chắc chúng bay lên trời rồi!”. Cô bé bán diêm thẫn thờ nhìn theo những ngọn nến bay lên trời biến thành những ngôi sao nhỏ xíu đang nhìn em.
Em nhủ thầm “Giá mình cũng biến thành một trong những ngôi sao kia, mình sẽ bay lên trời tìm mẹ”. Khi các ngọn nến bay hết lên trời xa thì cây thông cũng biến mất. Em nhìn trân trân lên bầu trời bất động. Bỗng vụt, một ngôi sao băng từ trên trời rơi xuống một nơi rất xa. Em bé lại nhớ đến mẹ của mình.
Ngày mẹ còn sống, đêm nào trước khi đi ngủ mẹ cũng kể chuyện cho em nghe. Mẹ thường bảo em nếu trên trái đất này có một người tốt bụng qua đời thì linh hồn của họ sẽ được bay lên trời và trên trời sẽ rơi xuống một ngôi sao băng, đó là giọt nước mắt của Thượng đế. Em bé chắp tay thầm cầu xin: “Thượng đế ơi, xin người hãy cho con gặp mẹ đi”. Em lại rút ra một que diêm và quẹt. Em chăm chăm nhìn ngọn lửa phát ra từ que diêm và chờ đợi. Một bóng người thân quen chầm chậm đang bước về phía em.
“Mẹ ơi!”, em mừng rỡ reo lên. Mẹ mỉm cười hiền dịu đưa đôi bàn tay về phía em. Trong vòng tay âu yếm của mẹ, em cảm thấy không có gì ấm áp và hạnh phúc hơn được nữa. Em vừa khóc vừa kể chuyện cho mẹ nghe, “Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm”, mẹ gật đầu nhìn em trìu mến. Lúc này, ngọn lửa từ que diêm đang yếu dần chực tắt, em hoảng hốt sợ lửa tắt thì mẹ em cũng đi mất.
“Mẹ ơi, xin mẹ hãy ở lại bên con, mẹ đừng bỏ con ở lại một mình”. Cô bé khóc nấc lên, em nắm lấy áo mẹ như muốn giữ mẹ lại. Nhưng tay mẹ dần rời ra và bóng mẹ cũng mờ dần.
“Nhất định con phải giữ mẹ lại”, em vội vàng, run rẩy lấy ra tất cả những que diêm còn lại quẹt lên tường. Cả bó diêm bốc cháy rừng rực, cảnh vật xung quanh bừng sáng, em cảm thấy như mẹ đang ôm mình. Mẹ mỉm cười. Cô bé bán diêm bỗng cảm thấy người mình nhẹ bỗng, cúi đầu nhìn xuống, em thấy chân mình đang rời xa mặt đất. Em ôm chặt lấy mẹ, bay mãi, bay mãi, hai mẹ con bay xuyên qua những đám mây dày và bay lên trời, bay tới một nơi không có giá rét, đói khát và đau buồn.
Sáng hôm sau, nhà thờ gióng lên hồi chuông đầu tiên đón chào năm mới. Mọi người vui vẻ đổ ra đường chào hỏi nhau và cùng đi đến nhà thờ để cầu phúc.
Bỗng một đứa trẻ kêu lên: “Nhìn kìa, ở đằng kia có một người”. Đám đông dừng bước, vây xung quanh, một em bé gái nhỏ nhắn nằm ở góc tường, nét em mặt rực hồng, khuôn miệng như còn đang mỉm cười thánh thiện. Cô bé bán diêm đã chết, chết rét, chết đói trong đêm giao thừa. Trên người em, tuyết phủ một lớp trắng xoá, những que diêm đã cháy vung vãi đầy mặt đất…
“Thật tội nghiệp, chắc cô bé muốn sưởi cho ấm bằng những que diêm”. Một cậu bé bật khóc tức tưởi vì quá xúc động: “Chắc chị ấy không có bố mẹ, không có nhà, nếu không chị ấy đã không bị chết cóng ngoài đường”. Một em bé gái ngồi bên cũng rơi nước mắt: “Bạn ấy chắc là lạnh lắm!”, nói xong em liền cởi áo khoác của mình đắp lên người cô bé bán diêm. Mọi người xung quanh đều rất cảm động, không ai cầm được nước mắt.
Cuối cùng, nhưng con người tốt bụng đưa em bé bán diêm vào nhà thờ. Lúc đó, ở trên trời cao, cô bé bán diêm của chúng ta đang cùng với mẹ em đón chào năm mới, họ vô cùng cảm động khi nghe những lời cầu nguyện của mọi người. Và hai mẹ con cũng cầu nguyện, cầu cho tất cả mọi người trên trái đất luôn yêu thương giúp đỡ lẫn nhau, không có ai bị đói, bị rét, không có ai bị nghèo khổ. Cầu chúc cho người người được sống cuộc đời đầy ắp niềm vui và tiếng cười.
Cảm ơn : truyencotichhay.com
Sửa lần cuối: