long181096
New member
- Xu
- 0
Từ Việt Bắc đến Tây Ninh (1998)
HỒI KÝ
Tác giả: Đàm Thị Loan
NXB Văn Hóa Dân Tộc
Lễ chào cờ năm ấy
(trích)
Niềm vinh dự và tự hào
Tối mồng 1 tháng 9 năm 1945, đồng chí Quang Trung cho gọi tôi đến và giao nhiệm vụ:
- Ngày mai mồng 2 tháng 9 làm lễ tuyên bố Độc Lập và Chính phủ lâm thời sẽ ra mắt ở Quảng trường Ba Đình. Chi đội được vinh dự cử một đồng chí nữ ra kéo cờ cùng với một nữ sinh nữa của thành phố. Ban chỉ huy đã nhất trí cử đồng chí Loan. Đồng chí nhớ chuẩn bị tinh thần và trang phục để thực hiện nhiệm vụ cho tốt.
Tôi lặng người. Điều đồng chí vừa nói làm tôi xúc động. Lại một đêm không ngủ. Hạnh phúc đến thật bất ngờ. Những năm tháng hoạt động lại lướt nhanh trong đầu óc tôi. Trước đây ở Việt Bắc mỗi lân giương cao lá cờ đỏ sao vàng năm cánh lên trong các cuộc mít tinh là chúng tôi lại mơ ước có ngày lá cờ đẫm máu bao nhiêu chiến sĩ cách mạng tiền bối của Nam Kỳ khởi nghĩa, của bao nhiêu đồng chí, đồng bào trong cả nước, lá ờ thiêng liêng này sẽ tung bay tự do trên nền trời của Tổ Quốc. Và ngày ấy đã đến, thật mà như mơ. Lá cờ đỏ sao vàng đã thực sự trở thành Quốc kỳ của nước Việt Nam độc lập. Và tôi sẽ là một trong hai người được vinh dự kéo lên cao vào giờ phút thật thiêng liêng của 25 triệu đồng bào
Đời cách mạng non trẻ của tôi thật gặp nhiều may mắn. Mới chập chững bước vào hoạt động đã gặp được Tống(1), đồng chí Văn(2) dìu dắt. Rồi được gặp Bác, và bây giờ tôi lại được trao nhiệm vụ mà chưa bao giờ tôi dám mơ ước. Tôi lại nhớ đến lời dặn của bố tôi vào cái dịp nửa đêm năm nọ, lúc tôi ghé tạt qua thăm nhà. "Bố ơi bố có biết con vui sướng như thế nào không? Con đã thực hiện được lời bố dặn. Con không phụ lòng mong mỏi của bố mẹ và của họ hàng". Tôi đã trải qua một đêm chập chờn với những giấc mơ thật đẹp.
Hai giờ chiều mồng 2 tháng 9 năm 1945 là giờ phút khắc sâu vào tâm trí tôi cho đến tận bây giờ
Tôi nhớ hôm ấy mình gọn gàng trong bộ trang phục giản dị của đoàn Quân Giải phóng mới từ chiến khu về, đầu đội mũ calô có đính quân hiệu sao vàng, túc trực dưới chân cột cờ trước lễ đài, giữa Quảng trường Ba Đình với một biển người đông đặc. Cùng kéo cờ với tôi hôm ấy là một nữ thanh niên Hà Nội, với áo dài tha thiết dịu dàng. Hai chúng tôi đang trong tâm trạng hồi hộp đợi chờ giờ phút trọng đại thiêng liêng của đời mình.
Bỗng có tiếng vỗ tay hoan hô như sấm dậy. Bác Hồ đi đầu đoàn Chính phủ lâm thời và Tổng Bộ Việt Minh đang đi qua. Đến chân cột cờ, bác chợt dừng lại và nhìn tôi. Bác hỏi:
- Cô Loan Giải Phóng quân phải không?
Thật quá bất ngờ ! Tôi xúc động quá, nước mắt như muốn trào ra, giọng líu ríu:
- Vâng ạ ! Thưa bác cháu là Loan đây ạ !
Tôi chỉ gặp Bác có hai lần và chỉ một lần ở Tân Trào mới được nói chuyện với Bác. Thế mà giờ đây giữa biển người đông đặc như thế, Bác vẫn nhận ra tôi, nhớ tên, và hỏi tôi khi chưa kịp chào Bác. Người vĩ đại thế mà sao giản dị thân thiết đến thế. Bác mặc ộ quần áo ka ki, chân đi đôi dép cao su, tay cầm chiếc mũ, vẫy chào đồng bào. Da mặt Bác hơi xanh tái hơn lần trước tôi gặp. Tôi biết trước khi về Hà Nội Người đã trải qua một thời kỳ ốm rất nguy kịch.
Tiếng hô chào cờ cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Hai chúng tôi nắm chắc dây, từ từ kéo, nhịp nhàng với bài nhạc Tiến quân ca hùng tráng. Lá cờ càng lên cao càng phất mạnh. Buộc dây xong chúng tôi im lặng, mặt hướng lên lễ đài.
Tôi nhận ra và nhẩm tên từng người quen biết trên lễ đài, tên từng người trong đội cận vệ bảo vệ Bác và Chính phủ hôm ấy. Thật là vui, vì tôi thấy khá đông là những khuôn mặt quen thuộc, thân thiết. Trong tôi dấy lên một niềm tự hào. Bốn năm qua trên con đường cách mạng đầy gian khó, từ núi Lũng Hoàng về đến Quảng trường Ba Đình lịch sử này, tôi là đồng chí, đồng đội của những con người như thế. Tuy tài năng và công lao của tôi quá nhỏ bé so với các bác, các chú, các đồng chí, nhưng tôi cũng đã cống hiến cho cách mạng trọn vẹn sức lực trí tuệ, tuổi trẻ của mình. Tôi chưa hề thoái thác bất cứ một nhiệm vụ kho khăn, nguy hiểm nào. Tôi đã hành động và suy nghĩ xứng đáng với lòng tin của đồng bào, nhân dân, những người đã từng đùm bọc, cưu mang tôi.
Giọng bác vang lên đầm ấm. Lời Tuyên ngôn Độc lập đanh thép hùng hồn. Lá cờ càng phất mạnh. Và khi hàng vạn đồng bào có mặt hôm ấy đồng thanh vang lên tiếng:"Xin thề" thì tận đáy lòng, tôi cảm nhận được một cách rõ ràng: thế nào là sức mạnh của quần chúng khi được giác ngộ, thế nào là sức mạnh của Cách mạng!
*Chú thích:
(1)đồng chí Tống: Thủ tướng Phạm Văn Đồng
(2)đồng chí Văn : Đại tướng Võ Nguyên Giáp
FACEBOOK:https://www.facebook.com/group.php?gid=163305400348811&v=app_2373072738#!/group.php?gid=163305400348811
HỒI KÝ
Tác giả: Đàm Thị Loan
NXB Văn Hóa Dân Tộc
Lễ chào cờ năm ấy
(trích)
Niềm vinh dự và tự hào
Tối mồng 1 tháng 9 năm 1945, đồng chí Quang Trung cho gọi tôi đến và giao nhiệm vụ:
- Ngày mai mồng 2 tháng 9 làm lễ tuyên bố Độc Lập và Chính phủ lâm thời sẽ ra mắt ở Quảng trường Ba Đình. Chi đội được vinh dự cử một đồng chí nữ ra kéo cờ cùng với một nữ sinh nữa của thành phố. Ban chỉ huy đã nhất trí cử đồng chí Loan. Đồng chí nhớ chuẩn bị tinh thần và trang phục để thực hiện nhiệm vụ cho tốt.
Tôi lặng người. Điều đồng chí vừa nói làm tôi xúc động. Lại một đêm không ngủ. Hạnh phúc đến thật bất ngờ. Những năm tháng hoạt động lại lướt nhanh trong đầu óc tôi. Trước đây ở Việt Bắc mỗi lân giương cao lá cờ đỏ sao vàng năm cánh lên trong các cuộc mít tinh là chúng tôi lại mơ ước có ngày lá cờ đẫm máu bao nhiêu chiến sĩ cách mạng tiền bối của Nam Kỳ khởi nghĩa, của bao nhiêu đồng chí, đồng bào trong cả nước, lá ờ thiêng liêng này sẽ tung bay tự do trên nền trời của Tổ Quốc. Và ngày ấy đã đến, thật mà như mơ. Lá cờ đỏ sao vàng đã thực sự trở thành Quốc kỳ của nước Việt Nam độc lập. Và tôi sẽ là một trong hai người được vinh dự kéo lên cao vào giờ phút thật thiêng liêng của 25 triệu đồng bào
Đời cách mạng non trẻ của tôi thật gặp nhiều may mắn. Mới chập chững bước vào hoạt động đã gặp được Tống(1), đồng chí Văn(2) dìu dắt. Rồi được gặp Bác, và bây giờ tôi lại được trao nhiệm vụ mà chưa bao giờ tôi dám mơ ước. Tôi lại nhớ đến lời dặn của bố tôi vào cái dịp nửa đêm năm nọ, lúc tôi ghé tạt qua thăm nhà. "Bố ơi bố có biết con vui sướng như thế nào không? Con đã thực hiện được lời bố dặn. Con không phụ lòng mong mỏi của bố mẹ và của họ hàng". Tôi đã trải qua một đêm chập chờn với những giấc mơ thật đẹp.
Hai giờ chiều mồng 2 tháng 9 năm 1945 là giờ phút khắc sâu vào tâm trí tôi cho đến tận bây giờ
Tôi nhớ hôm ấy mình gọn gàng trong bộ trang phục giản dị của đoàn Quân Giải phóng mới từ chiến khu về, đầu đội mũ calô có đính quân hiệu sao vàng, túc trực dưới chân cột cờ trước lễ đài, giữa Quảng trường Ba Đình với một biển người đông đặc. Cùng kéo cờ với tôi hôm ấy là một nữ thanh niên Hà Nội, với áo dài tha thiết dịu dàng. Hai chúng tôi đang trong tâm trạng hồi hộp đợi chờ giờ phút trọng đại thiêng liêng của đời mình.
Bỗng có tiếng vỗ tay hoan hô như sấm dậy. Bác Hồ đi đầu đoàn Chính phủ lâm thời và Tổng Bộ Việt Minh đang đi qua. Đến chân cột cờ, bác chợt dừng lại và nhìn tôi. Bác hỏi:
- Cô Loan Giải Phóng quân phải không?
Thật quá bất ngờ ! Tôi xúc động quá, nước mắt như muốn trào ra, giọng líu ríu:
- Vâng ạ ! Thưa bác cháu là Loan đây ạ !
Tôi chỉ gặp Bác có hai lần và chỉ một lần ở Tân Trào mới được nói chuyện với Bác. Thế mà giờ đây giữa biển người đông đặc như thế, Bác vẫn nhận ra tôi, nhớ tên, và hỏi tôi khi chưa kịp chào Bác. Người vĩ đại thế mà sao giản dị thân thiết đến thế. Bác mặc ộ quần áo ka ki, chân đi đôi dép cao su, tay cầm chiếc mũ, vẫy chào đồng bào. Da mặt Bác hơi xanh tái hơn lần trước tôi gặp. Tôi biết trước khi về Hà Nội Người đã trải qua một thời kỳ ốm rất nguy kịch.
Tiếng hô chào cờ cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Hai chúng tôi nắm chắc dây, từ từ kéo, nhịp nhàng với bài nhạc Tiến quân ca hùng tráng. Lá cờ càng lên cao càng phất mạnh. Buộc dây xong chúng tôi im lặng, mặt hướng lên lễ đài.
Tôi nhận ra và nhẩm tên từng người quen biết trên lễ đài, tên từng người trong đội cận vệ bảo vệ Bác và Chính phủ hôm ấy. Thật là vui, vì tôi thấy khá đông là những khuôn mặt quen thuộc, thân thiết. Trong tôi dấy lên một niềm tự hào. Bốn năm qua trên con đường cách mạng đầy gian khó, từ núi Lũng Hoàng về đến Quảng trường Ba Đình lịch sử này, tôi là đồng chí, đồng đội của những con người như thế. Tuy tài năng và công lao của tôi quá nhỏ bé so với các bác, các chú, các đồng chí, nhưng tôi cũng đã cống hiến cho cách mạng trọn vẹn sức lực trí tuệ, tuổi trẻ của mình. Tôi chưa hề thoái thác bất cứ một nhiệm vụ kho khăn, nguy hiểm nào. Tôi đã hành động và suy nghĩ xứng đáng với lòng tin của đồng bào, nhân dân, những người đã từng đùm bọc, cưu mang tôi.
Giọng bác vang lên đầm ấm. Lời Tuyên ngôn Độc lập đanh thép hùng hồn. Lá cờ càng phất mạnh. Và khi hàng vạn đồng bào có mặt hôm ấy đồng thanh vang lên tiếng:"Xin thề" thì tận đáy lòng, tôi cảm nhận được một cách rõ ràng: thế nào là sức mạnh của quần chúng khi được giác ngộ, thế nào là sức mạnh của Cách mạng!
*Chú thích:
(1)đồng chí Tống: Thủ tướng Phạm Văn Đồng
(2)đồng chí Văn : Đại tướng Võ Nguyên Giáp
FACEBOOK:https://www.facebook.com/group.php?gid=163305400348811&v=app_2373072738#!/group.php?gid=163305400348811