TRONG VAI CON CÁ VÀNG, HÃY KỂ LẠI CÂU CHUYỆN ÔNG LÃO ĐÁNH CÁ VÀ CON CÁ VÀNG
Các bạn biết không ! Nếu tính về đường đi có lẽ loài cá chúng tôi là một trong những loài đi nhiều nhất. Suốt ngày bơi lội tung tăng, nay đây mai đó, cuộc sống của chúng tôi thật tự do, phóng khoáng. Ấy vậy mà có những lúc chúng tôi rất sợ. Đó là lúc chúng tôi gặp người đánh cá, dù là cá thần nhưng có một lần đang mải rong chơi trên bờ biển nước Nga, tôi đã bị mắc lưới. Rất may, lần đó tôi gặp được người dân chài Nga tốt bụng. Đó chính là ông lão trong câu chuyện Ông lão đánh cá và con cá vàng.
Hôm ấy không hiểu thế nào tôi lại bị vướng ngay vào lưới. Khi lưới được kéo lên, tôi sợ hãi chỉ còn biết kêu xin không ngớt, ông lão đánh cá đã mủi lòng thương thả tôi về biển mà chẳng đòi hỏi thứ gì.
Không ngờ mấy ngày sau, tôi nghe ông lão gọi. Vừa bơi lên mặt nước, ông lão đã hỏi tôi :
Cá vàng ơi ! Giúp ta với ! Mụ vợ ta ở nhà cứ đòi cho mụ ấy một cái máng lợn mới, cá hãy giúp ta !
Tôi nói :
Lão hãy yên tâm và cứ về đi. Mụ vợ lão sẽ có một chiếc máng lợn mới.
Ngày hôm sau, không hiểu thế nào, tôi lại nghe ông lão kêu xin. Biển nổi sóng, tôi vội bơi lên :
Cá vàng ơi ! Mụ vợ ta lại muốn có một ngôi nhà đẹp.
Thương ông lão quá ! Với lại tôi nghĩ dù có cho vợ chồng ông lão ngôi nhà đẹp thì cũng không thể trả hết được cái ơn ông đã cứu mạng tôi. Tôi bèn nói :
Lão đừng lo lắng ! Hãy về đi ! Ta sẽ làm cho vợ lão một ngôi nhà đẹp.
Tưởng mụ vợ lão đã hài lòng, đâu ngờ mấy ngày sau, tôi lại thấy lão lếch thếch ra biển. Đại dương cuộn sóng, lão kêu xin.
Cá vàng ơi ! Mụ vợ ta thật tham lam. Mụ lại đòi phải cho mụ làm nhất phẩm phu nhân.
Tôi nghĩ : Quả thực lòng tham của con người còn sâu hơn biển cả. Nhưng nhìn bộ dạng tiều tụy của ông lão, tôi thương.
Mụ vợ lão tham lam nhưng không sao, vì lão ta sẽ để cho mụ được vừa lòng.
Bẵng đi một thời gian, tôi cứ tưởng mọi chuyện đã yên ổn rồi. Nào ngờ lần ấy, ông lão lại đến mang theo một lời yêu cầu thật quá đáng của mụ vợ. Mụ muốn làm nữ hoàng.
Hôm ấy biển xanh nổi sóng ầm ầm, những cột nước liên tiếp táp vào mặt ông lão. Vì ơn cứu sinh, ta đành chấp nhận bằng lòng.
Thời gian trôi đi, biển lại yên bình, nhưng một hôm, bổng đâu mưa to, gió lớn, nước biển cuộn dậy, sóng vỗ ầm ầm. Trong cơn giận dữ của Long Vương, tôi lại trông thấy bộ dạng của ông lão tiều tụy vô cùng, đang dùng hết sức tàn, chèo con thuyền rách nát giữa biển khơi.
Hỡi cá vàng ! Hãy giúp tôi với ! Hãy thương tôi với. Mụ vợ quái ác của tôi đã chán làm nữ hoàng, mụ muốn làm Long Vương ngự trị mặt biển để sai khiến cá. Hãy cứu tôi ! Nếu không, tôi trở về mụ sẽ giết tôi mất. Giọng ông lão thảm thiết vô cùng.
Nhưng lần này sự tham lam của của mụ vợ lão thật không thể nào đáp ứng được nữa. Nhìn ông lão thật đáng thương nhưng ta bèn bơi xuống và hóa rồi hóa phép cho tất cả đều trở lại như xưa.
[FONT=&] Từ ngày ấy, không thấy ông lão ra khơi, không thấy tìm mình nhưng trong lòng ta rất băn khoăn. Mụ vợ lão thật quá tham lam nhưng lão lại rất nhân từ. Ơn cứu sinh của lão ta vẫn không quên. Nhưng không hiểu bây giờ ông lão sống ra sao ?
Nguồn: Theo NXBĐHQGTPHCM*
[/FONT]
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: