Chương 1. Lúc đầu tới nơi này
Bầu trời rơi xuống mưa nhỏ, hạt mưa lất phất mềm mại như những hạt bụi trắng. Rừng cây nhỏ cạnh Trương Vân Thiên cũng như đám cỏ xanh trở nên sạch sẽ hơn lúc nào, xanh tươi mơn mởn, nhìn thật yêu thích. Thường khi mưa rơi, không khí sẽ trở nên trong lành, dễ chịu hơn, lại thêm một chút ánh trăng mờ ảo mông lung, làm cho người ta có cảm giác đang đứng giữa một bức tranh màu nước, mang phong vị của vùng Giang Nam.
Nhưng, Trương Vân Thiên lúc này lại không có chút hứng thú tình thơ ý họa trong lòng, bởi vì hắn còn đang nằm ướt sũng trên cỏ, vừa lạnh vừa đói, cả người mệt rã, bộ dáng vô cùng thê thảm, kết hợp với phong cảnh xung quanh giống như một sự tương phản =.=
Trương Vân Thiên có 1 gia sản xí nghiệp giàu có, là chủ tịch tập đoàn công ty kiêm tổng tài tập đoàn Vân Thiên, giá trị con người lên đến mấy trăm triệu, ở Trung Quốc này coi như là một đại phú hào. Địa vị bản thân cao, tiền tài vô số, người như vậy muốn có cuộc sống thế nào thì có cuộc sống thế nấy. Cái người ta có hắn đều có, cái người khác không có, hắn cũng đã hưởng thụ qua. Có thể nói cả đời này của hắn sống không uổng phí.
Nhưng mà, những điều này cũng đều dựa vào bản lĩnh của chính Trương Vân Thiên, hết lòng hết sức gây dựng lên, không giống đa số những cậu ấm con nhà giàu ăn chơi trác táng, ỷ vào cha mẹ . Trương Vân Thiên vốn là một cậu bé sinh ra từ vùng núi hẻo lánh khốn khó, gian khổ gây dựng sự nghiệp mới có địa vị ngày hôm nau, có thể nói là cần cù , vất vả cả đời. Bởi vậy, hoàn toàn có thể nói, Trương Vân Thiên tuyệt đối là một nhà kinh doanh thiên tài, túc trí đa mưu, một nhân vật hiếm có. Nhưng là hiện tại, Trương Vân Thiên nằm trong này , đối với thành tích cả đời chém giết bôn ba trên thương trường lại thật hoài nghi.
Trương Vân Thiên còn nhớ rõ, khi hắn đang len lén đi trộm hẹn hò với tiểu tình nhân của mình thì bị một chiếc xe đụng phải. Chiếc xe kia Trương Vân Thiên nhận ra, đó là của thể tử kết tóc xe tơ cùng mình điều khiển. Đó chính là món quà năm đó Trương Vân Thiên tặng làm quà sinh nhật cho nàng. Bắt đầu từ khi nào hai người đã trở mặt thành thù như vậy? Hôm nay, nàng lại chính mình lái chiếc xe hắn tặng để đâm chết hắn, châm chọc cỡ nào. Nhưng Trương Vân Thiên không có một điểm oán hận thê tử, ngược lại trên mặt chỉ hiện nụ cười khổ.
Trương Vân Thiên không oán hận thê tử của hắn, bởi vì hắn biết rõ là chính hắn cần phải xin lỗi nàng. Từ khi có tiền, hắn bắt đầu ham thứ mới mẻ, cùng lúc hắn lại đó những cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp , hấp dẫn cám dỗ. Thê tử hắn khóc, nháo, thậm chí quỳ xuống cầu xin hắn....đáng tiếc Trương Vân Thiên căn bản không thèm để ý tới, cuối cùng dẫn đến việc vợ chồng bất hòa, không thể cứu vãn.
Thê tử oán hận hắn, muốn mưu sát hắn, này thì thôi, dẫu sao hắn cũng thực lòng muốn xin lỗi vợ mình. Thế nhưng, hai đứa con trai và một đứa con gái của hắn, thực khiến hắn đau lòng. Ngay tại thời điểm Trương Vân Thiên bị thương nặng không thể điều trị nữa, nằm hấp hối trên giường bệnh, ba đứa con vội vàng tới , nhưng không đứa nào vì lo cho người cha của mình mà tới, mà phần nhiều vì tranh thủ kế thừa tài sản. Ngay bên giường bệnh của hắn, ba đứa con vung tay đánh đập nhau, cãi lộn ồn ào hỗn loạn cả lên. Mà trên giường, Trương Vân Thiên bị tức suýt nữa chết cũng không ai để ý đến.
Trương Vân Thiên tuy rằng đối với thê tử không tốt, nhưng hắn đối với ba đứa con là thật tâm, tận lực. Nhưng kết quả đâu, hoàn toàn là điều vô nghĩa. Bọn chúng để ý...chỉ có đống tài sản của hắn, cái gì mà phụ thân, cùng người xa lạ có gì khác nhau?
Trương Vân Thiên nằm trên giường bệnh, cuối cùng có một cảm giác đó là đột nhiên thoải mái lên rất nhiều, trên thân thể đau đớn, tâm lý tức giận cực điểm...tất cả biến mất không thấy. Cả người giống như không khí, nhẹ nhàng phiêu lãng đứng lên. Đồng thời, hắn còn nghe được tiếng tút tút cảnh báo vang lên từ chiếc máy giám thị cạnh giường bệnh, trên màn hình đường tim đập vốn hiện đường cong cong khác nhau giờ biến thành một đường thẳng tắp.
Lúc này, Trương Vân Thiên ý thức được là mình đã chết, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ. Trong đầu hắn hiện lên 1 ý niệm cuối cùng chính là cả đời này trôi qua thật không có ý nghĩa. Người đã chết, ngay cả một người thương tâm đều không có. Nếu có kiếp sau, nhất định hắn sẽ phải hảo hảo quý trọng người bên cạnh, xây dựng một gia đình ấm áp.
Khi Trương Vân Thiên lần thứ 2 khôi phục ý thức, lại phát hiện mình biến thành một đứa nhỏ 3 tuổi, đang nằm trong bụi cỏ ven đường, yên lặng chịu đựng mưa phùn thấm ướt cùng toàn thân đau nhức.
Trương Vân Thiên không biết làm thế nào mà mình lại nhập hồn vào trong thân thể một đứa trẻ 3 tuổi như vậy, hiện tượng quái dị này cũng không làm cho hắn thất kinh. Dù gì, Trương Vân Thiên cũng là nhân vật đã trải qua biết bao sóng to gió lớn, bản năng sinh tồn lập tức trỗi dậy, xâm nhập vào cốt tủy hắn. Cho nên, hắn lập tức kiểm tra xem xét tình huống hiện tại của mình.
Nhưng không kiểm tra thì đỡ, khi kiểm tra rồi lại làm cho Trương Vân Thiên có chút tuyệt vọng. Đây là cái thân thể gì a, gầy yếu đến mức không thể gầy hơn, so với trẻ em Châu Phi chạy nạn thường thấy qua internet còn dọa người hơn. Trừ bỏ một tầng da mỏng bọc bên ngoài, còn lại là toàn xương giơ ra. Hơn nữa, hiện tại hắn vừa lạnh vừa đói, làm cho hắn ngay cả việc nhấc tay một chút đều vô cùng mất sức.
Trương Vân Thiên cười khổ rất nhiều, lại có chút oán hận ông trời. Tưởng rằng ông trời là cho hắn thêm một cơ hội để sống, hiện tại xem ra, căn bản là muốn hắn chết thêm lần nữa. Cái thân thể yếu đuối này, không cần nói đến gặp điều gì ngoài ý muốn, chỉ cần thêm mấy canh giờ nữa hắn chỉ sợ sẽ chết đói. Trừ phi, có ai đó đến cứu hắn 1 mạng.
Nghĩ đến cơ hội có thể đc cứu, Trương Vân Thiên phấn chấn hẳn lên. Chỉ cần có một tia hy vọng sống, hắn sẽ không buông tha. Chết, Trương Vân Thiên đã trải qua 1 hồi, kia cũng không có gì đáng sợ. Chính là so với việc chết lần nữa, đương nhiên sống sót vẫn tốt hơn.
Hắn cẩn thận đánh giá hoàn cảnh bốn phía, ý đồ có thể tìm ra hy vọng có thể cứu mạng nhỏ này, nhưng mà xem dấu tích để lại trên mặt đường thì chính là nơi không có người thường xuyên qua lại, đợi có người đi qua thì cái mạng nhỏ của hắn mới có thể đc bảo vệ.
Hắn chờ đợi rồi chờ đợi thắng đến khi sắp kiên trì không nổi nữa thì nghe đc từ xa xa truyền đến một trận âm thanh kì quái. Trương Vân Thiên cố gắng ngẩng đầu lên một chút , nhìn đến hướng âm thanh phát ra. Vừa thấy, lại làm cho người ta trợn mắt há mồm. Bởi vì, hắn nhìn thấy một chiếc xe ngựa cổ chỉ còn thấy trong bảo tàng. Loại xe ngựa thuần túy chế tạo từ gỗ mà thành, theo thùng xe đến càng xe rồi tới bánh xe, hoàn toàn làm bằng gỗ. Mà ngồi trên xe đang vội vàng đánh xe là một nam nhân, toàn thân là trang phục cổ đại, hết thảy đều là phong cách cổ đại dạt dào, không có chút nào là....làm ra vẻ.
“Đóng phim? Khu du lịch?...Vẫn là tôi đầu thai đến cổ đại”. Trương Vân Thiên kinh ngạc đến mức miên man suy nghĩ, trước mắt hiện ra hết thảy, khiến hắn đoán định được ngay, sức phán đoán kín đáo nói cho hắn biết tình huống hiện tại là chân thật. Bởi vô luận là chiếc xe ngựa hay người đánh xe vội vàng kia đều phù hợp với đặc thù ở cổ đại. Nếu như là do người hiện đại phục chế hoặc sắm vai cũng tuyệt đối không thực như thế này.
Nhưng nghĩ lại, Trương Vân Thiên thấy bình thường trở lại. Nếu hắn có thể nhập vào xác đứa trẻ 3 tuổi để sống lại, thì việc trở lại cổ đại đâu có gì là kì quái? Đầu thai sống thêm 1 lần cũng đã xảy ra thì có chuyện gì mà không thể? Trở lại cổ đại cũng hay, ít nhất, nơi này giản đơn, đối với nguyện vọng tìm kiếm gia đình ấm áp của Trương Vân Thiên thì điều kiện tốt hơn.
Bởi vì Trương Vân Thiên nhìn mọi việc diễn ra quá mức khiếp sợ, cho nên thẳng đến khi xe ngựa đi ngang qua bên cạnh hắn, hắn mới nhớ đến cầu cứu. Thân thể hiện tại đã quá hư nhược, hắn cố gắng hét lớn hết mức có thể cũng chỉ phát ra được một chuỗi âm thanh khàn khàn mỏng manh, đồng thời cánh tay vẫy vẫy đụng vào cỏ cũng chỉ tạo ra âm thanh rất nhỏ. Mưa phùn kéo dài liên miên, cộng thêm tiếng lộc cộc của bánh xe thật sự quá khó khăn để khiến cho người khác chú ý. Trương Vân Thiên phía sau hối hận, sao lại không sớm cầu cứu, hiện tại thì người lái xe chỉ sợ không nghe được nữa.
Nhưng làm cho Trương Vân Thiên ngoài ý muốn chính là thư sinh đánh xe 1 thân áo xanh bình thường nghe thấy âm thanh của hắn liền quay lại nhìn về phía Trương Vân Thiên. Đó là một đôi mắt như thế nào a? Quả thực giống như một lưỡi dao sắc bén. Người đánh xe đưa ánh mắt nhìn trên người Trương Vân Thiên, làm hắn cảm thấy một trận rét lạnh, giống như thân thể bị ngàn mũi băng xuyên qua.
Trương Vân Thiên đối diện cùng đôi mắt này, trong lòng đầu tiên là căng thẳng, nhạnh chóng nhận ra người kia tuyệt đối không phải người thường. Tiếp theo lại thấy vui vẻ, người kia đã nhìn đến hắn, như vậy mạng nhỏ này được cứu rồi.
Tuy nhiên đã làm cho Trương Vân Thiên thất vọng cộng phẫn hận vô cùng, chính là người kia nhìn hắn một lúc thế nhưng làm như không thấy, xe ngựa ngay cả dừng cũng không dừng, tiếp tục đánh xe chạy đi. Coi Trương Vân Thiên như cỏ dại bên đường, không đáng để chú ý. Điều này làm cho Trương Vân Thiên nghiến răng ken két cả ngày. Không nghĩ tới có người lại coi thường tính mạng người khác như vậy. Người Trung Quốc đều nói : “Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp Phật”, nhưng cái tên đánh xe kia ngay cả chút nhân tính cũng không có, liền bỏ ngay đi không thèm quan tâm.
Trương Vân Thiên chưa từng hận một người nào giống như hôm nay, ngay cả người có âm mưu cướp đi tài sản, nhà cửa của hắn hay người vợ mưu sát hắn hắn cũng chưa từng hận. Rõ ràng là chỉ cần giơ tay ra là có thể cứu mạng hắn mà người kia ngay cả ý nghĩ này cũng không có. Mà tiếp tục chờ đợi có người đi qua con đường này, Trương Vân Thiên tự biết mình không có khả năng đợi đến lúc đó. Cho nên hắn càng hận người kia. Bình thường hắn rất bình tĩnh, trầm ổn, luôn tao nhã lịch sự, hiện tại vẫn không nhịn mà chửi rủa.
Tại thời điểm Trương Vân Thiên cho là mình đã hết hy vọng thì đột nhiên xuất hiện mấy chục chiếc xe ngựa, lại đột ngột dừng lại. Thì ra, trong xe ngựa là một thiếu phụ mỹ mạo như hoa, bởi vì tâm tình đang có chút bực mình liền xốc rèm che lên ngắm phong cảnh , đúng lúc nhìn đến chỗ chiếc xe ngựa phóng qua có 1 đứa nhỏ đang liều mạng giãy dụa. Tâm địa thiện lương của người thiếu phụ trỗi dậy, lập tức cho xe ngựa dừng lại.
Trương Vân Thiên gặp xe ngựa dừng lại, nhất thời tuyệt vọng biến thành hi vọng. Theo chân một nam là một nữ, nghe trong lời nói thì có vẻ là một đôi vợ chồng. Người đánh xe ngựa ngồi trước là trượng phu của thiếu phụ này, tuy rằng lãnh khốc vô tình, coi mạng người như cỏ rác nhưng lại rất phục tùng nghe lời vợ, thê tử hắn bắt hắn phải cứu người, cho dù hắn không tình nguyện cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo.
Nam nhân đánh xe từ trên xe ngựa nhảy xuống, đến bên cạnh Trương Vân Thiên, đầu tiên là hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái. Trương Vân Thiên này kiếp trước là nhân vật nào chứ? Tuy rằng nam nhân đánh xe sát khí rất nặng, nhưng Trương Vân Thiên cũng không hề chịu thua kém, cưỡng chế run rẩy trên thân thể, cùng hắn lạnh lùng đáp trả.
Nam nhân đánh xe thấy tiểu tử này thế nhưng một chút cũng không sợ hắn, ngược lại còn đánh giá lại hắn. Lúc này, hắn mới thay đổi cảm nhận về đứa bé, cảm thấy cứu tên nhóc con này cũng coi như là đáng giá. Chỉ là, muốn ôm lấy Trương Vân Thiên lại phát hiện hắn thật quá bẩn thỉu, cho nên đành nhặt 1 cái nhánh cây nhấc Trương Vân Thiên lên. Hành động này làm cho Trương Vân Thiên không khỏi mắng thầm trong lòng: “Mẹ nhà ngươi, ngươi dùng tay thì cũng có sao mà lại dùng cành cây khều ta lên! Con rùa thối thây, dù ngươi có cứu ông, ông đây cũng không thèm cảm kích ngươi đâu”.
Nam nhân đánh xe đem Trương Vân Thiên quay về xe ngựa, ném hắn về phía càng xe phía trước. Trong xe, thiếu phụ vội vàng ló đầu ra, nhìn Trương Vân Thiên đầy thương hại. Trương Vân Thiên vừa nhìn thấy thiếu phụ này, không hiểu sao đột nhiên nghĩ đến mẹ mình. Hồi tưởng lúc mình tốt nghiệp đại học xong, vì không muốn quay về nơi thâm sơn cùng cốc hẻo lảnh kia, cho nên sống ở thành thị làm việc bán mạng, liên tiếp 10 năm, đều không một lần về thăm cha mẹ. Ngay cả khi mẫu thân qua đời, mình cũng vì quá bận việc không thể về. Đó chính là điều khó quên nhất trong cuộc đời hắn cũng khiến hắn tiếc nuối nhất. Lúc này nhìn thấy thiếu phụ này, nhất thời gợi lên sự hối hận trong lòng khiến hắn hai mắt đẫm lệ, cổ họng mấp máy gọi một tiếng : “Mẹ”
Mà một tiếng “Mẹ” này, hoàn toàn khơi dậy bản năng làm mẹ trong thiếu phụ , bất chấp trên người Trương Vân Thiên bẩn thối, liền nhanh chóng đem quần áo trắng khác lên người của hắn. Sau đó, mở hộp thức ăn đem theo, lấy ra thức ăn tuyệt ngon, hương thơm ngào ngạt đút cho hắn ăn. Vẫn là người chồng kinh nghiệm phong phú hơn, vội vàng ngăn nàng lại, nói: “Không nên cho nó ăn cái gì cả, hắn bị bỏ đói quá lâu, nên cho uống chút cháo loãng trước mới được”.
Thiếu phụ khó xử nói: “Hiện tại biết tìm đâu ra cháo loãng? Chàng nhìn bộ dạng của nó xem, nếu không được ăn gì, chỉ sợ sẽ chết đói”.
Người chồng đáp: “Cháo loãng chúng ta không có nhưng mà còn có rượu a! Đút cho hắn chút rượu sẽ làm lưu thông máu đông, xua đi cái lạnh ngấm trong cơ thể nó, đợi đến trấn kế tiếp thì sẽ kiếm cháo loãng cho hắn ăn”.
Thiếu phụ nghi ngờ hỏi: “Uống rượu sao? Nó còn nhỏ như vậy, chàng cho nó uống rượu....như vậy có ổn không?”
Người chồng cười ha ha, nói: “Phu nhân yên tâm, vi phu đảm bảo nó có thể chống đỡ được, Tiểu tử này, nhất định sẽ làm được”
Trương Vân Thiên cũng không kháng cự việc uống rượu. Kiếp trước hắn còn uống nhiều hơn rất nhiều, cũng biết đây là biện pháp duy nhất, cho nên thuận theo, uống vài ngụm từ chiếc hồ lô mà thiếu phụ đưa cho” . Lấy kinh nghiệm Trương Vân Thiên kiếp trước, rượu vừa đưa vào miệng, hắn liền phẩm ra rượu này là Trúc Diệp Thanh (rượu rắn lục) năm đầu, mát lạnh, đậm đà, dư vị kéo dài.
Đáng tiếc, Trương Vân Thiên còn chưa kịp tán thưởng một tiếng : rượu ngon, vì thân thể quá yếu, tuổi lại nhỏ, không địch lại đặc tính của rượu, liền lăn ra ngủ.
------------
Người dịch: Truyện này ban đầu mình dịch cảm thấy tiết tấu chậm ko hay lắm, lời văn của tác giả đôi chỗ tả quá kĩ rất rườm rà (đó là theo mình), nhưng dịch những chương tiếp càng ngày càng cảm thấy hấp dẫn, ko biết diễn biến sẽ như thế nào. Dịch 1 chương cũng thấy dài hơi hơn những truyện khác nên đôi lúc cũng nản, loại kiếm hiệp ko ra kiếm hiệp này (nguyên do xếp vào tr đồng nhân) khiến người đọc ko thích lắm. Nhưng vẫn mong mn ủng hộ.
Trọng sinh: vẫn là kiếp này nhưng thân thể ban đầu vì lí do gì đó chết, linh hồn chuyển vào thể xác người khác
Bầu trời rơi xuống mưa nhỏ, hạt mưa lất phất mềm mại như những hạt bụi trắng. Rừng cây nhỏ cạnh Trương Vân Thiên cũng như đám cỏ xanh trở nên sạch sẽ hơn lúc nào, xanh tươi mơn mởn, nhìn thật yêu thích. Thường khi mưa rơi, không khí sẽ trở nên trong lành, dễ chịu hơn, lại thêm một chút ánh trăng mờ ảo mông lung, làm cho người ta có cảm giác đang đứng giữa một bức tranh màu nước, mang phong vị của vùng Giang Nam.
Nhưng, Trương Vân Thiên lúc này lại không có chút hứng thú tình thơ ý họa trong lòng, bởi vì hắn còn đang nằm ướt sũng trên cỏ, vừa lạnh vừa đói, cả người mệt rã, bộ dáng vô cùng thê thảm, kết hợp với phong cảnh xung quanh giống như một sự tương phản =.=
Trương Vân Thiên có 1 gia sản xí nghiệp giàu có, là chủ tịch tập đoàn công ty kiêm tổng tài tập đoàn Vân Thiên, giá trị con người lên đến mấy trăm triệu, ở Trung Quốc này coi như là một đại phú hào. Địa vị bản thân cao, tiền tài vô số, người như vậy muốn có cuộc sống thế nào thì có cuộc sống thế nấy. Cái người ta có hắn đều có, cái người khác không có, hắn cũng đã hưởng thụ qua. Có thể nói cả đời này của hắn sống không uổng phí.
Nhưng mà, những điều này cũng đều dựa vào bản lĩnh của chính Trương Vân Thiên, hết lòng hết sức gây dựng lên, không giống đa số những cậu ấm con nhà giàu ăn chơi trác táng, ỷ vào cha mẹ . Trương Vân Thiên vốn là một cậu bé sinh ra từ vùng núi hẻo lánh khốn khó, gian khổ gây dựng sự nghiệp mới có địa vị ngày hôm nau, có thể nói là cần cù , vất vả cả đời. Bởi vậy, hoàn toàn có thể nói, Trương Vân Thiên tuyệt đối là một nhà kinh doanh thiên tài, túc trí đa mưu, một nhân vật hiếm có. Nhưng là hiện tại, Trương Vân Thiên nằm trong này , đối với thành tích cả đời chém giết bôn ba trên thương trường lại thật hoài nghi.
Trương Vân Thiên còn nhớ rõ, khi hắn đang len lén đi trộm hẹn hò với tiểu tình nhân của mình thì bị một chiếc xe đụng phải. Chiếc xe kia Trương Vân Thiên nhận ra, đó là của thể tử kết tóc xe tơ cùng mình điều khiển. Đó chính là món quà năm đó Trương Vân Thiên tặng làm quà sinh nhật cho nàng. Bắt đầu từ khi nào hai người đã trở mặt thành thù như vậy? Hôm nay, nàng lại chính mình lái chiếc xe hắn tặng để đâm chết hắn, châm chọc cỡ nào. Nhưng Trương Vân Thiên không có một điểm oán hận thê tử, ngược lại trên mặt chỉ hiện nụ cười khổ.
Trương Vân Thiên không oán hận thê tử của hắn, bởi vì hắn biết rõ là chính hắn cần phải xin lỗi nàng. Từ khi có tiền, hắn bắt đầu ham thứ mới mẻ, cùng lúc hắn lại đó những cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp , hấp dẫn cám dỗ. Thê tử hắn khóc, nháo, thậm chí quỳ xuống cầu xin hắn....đáng tiếc Trương Vân Thiên căn bản không thèm để ý tới, cuối cùng dẫn đến việc vợ chồng bất hòa, không thể cứu vãn.
Thê tử oán hận hắn, muốn mưu sát hắn, này thì thôi, dẫu sao hắn cũng thực lòng muốn xin lỗi vợ mình. Thế nhưng, hai đứa con trai và một đứa con gái của hắn, thực khiến hắn đau lòng. Ngay tại thời điểm Trương Vân Thiên bị thương nặng không thể điều trị nữa, nằm hấp hối trên giường bệnh, ba đứa con vội vàng tới , nhưng không đứa nào vì lo cho người cha của mình mà tới, mà phần nhiều vì tranh thủ kế thừa tài sản. Ngay bên giường bệnh của hắn, ba đứa con vung tay đánh đập nhau, cãi lộn ồn ào hỗn loạn cả lên. Mà trên giường, Trương Vân Thiên bị tức suýt nữa chết cũng không ai để ý đến.
Trương Vân Thiên tuy rằng đối với thê tử không tốt, nhưng hắn đối với ba đứa con là thật tâm, tận lực. Nhưng kết quả đâu, hoàn toàn là điều vô nghĩa. Bọn chúng để ý...chỉ có đống tài sản của hắn, cái gì mà phụ thân, cùng người xa lạ có gì khác nhau?
Trương Vân Thiên nằm trên giường bệnh, cuối cùng có một cảm giác đó là đột nhiên thoải mái lên rất nhiều, trên thân thể đau đớn, tâm lý tức giận cực điểm...tất cả biến mất không thấy. Cả người giống như không khí, nhẹ nhàng phiêu lãng đứng lên. Đồng thời, hắn còn nghe được tiếng tút tút cảnh báo vang lên từ chiếc máy giám thị cạnh giường bệnh, trên màn hình đường tim đập vốn hiện đường cong cong khác nhau giờ biến thành một đường thẳng tắp.
Lúc này, Trương Vân Thiên ý thức được là mình đã chết, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ. Trong đầu hắn hiện lên 1 ý niệm cuối cùng chính là cả đời này trôi qua thật không có ý nghĩa. Người đã chết, ngay cả một người thương tâm đều không có. Nếu có kiếp sau, nhất định hắn sẽ phải hảo hảo quý trọng người bên cạnh, xây dựng một gia đình ấm áp.
Khi Trương Vân Thiên lần thứ 2 khôi phục ý thức, lại phát hiện mình biến thành một đứa nhỏ 3 tuổi, đang nằm trong bụi cỏ ven đường, yên lặng chịu đựng mưa phùn thấm ướt cùng toàn thân đau nhức.
Trương Vân Thiên không biết làm thế nào mà mình lại nhập hồn vào trong thân thể một đứa trẻ 3 tuổi như vậy, hiện tượng quái dị này cũng không làm cho hắn thất kinh. Dù gì, Trương Vân Thiên cũng là nhân vật đã trải qua biết bao sóng to gió lớn, bản năng sinh tồn lập tức trỗi dậy, xâm nhập vào cốt tủy hắn. Cho nên, hắn lập tức kiểm tra xem xét tình huống hiện tại của mình.
Nhưng không kiểm tra thì đỡ, khi kiểm tra rồi lại làm cho Trương Vân Thiên có chút tuyệt vọng. Đây là cái thân thể gì a, gầy yếu đến mức không thể gầy hơn, so với trẻ em Châu Phi chạy nạn thường thấy qua internet còn dọa người hơn. Trừ bỏ một tầng da mỏng bọc bên ngoài, còn lại là toàn xương giơ ra. Hơn nữa, hiện tại hắn vừa lạnh vừa đói, làm cho hắn ngay cả việc nhấc tay một chút đều vô cùng mất sức.
Trương Vân Thiên cười khổ rất nhiều, lại có chút oán hận ông trời. Tưởng rằng ông trời là cho hắn thêm một cơ hội để sống, hiện tại xem ra, căn bản là muốn hắn chết thêm lần nữa. Cái thân thể yếu đuối này, không cần nói đến gặp điều gì ngoài ý muốn, chỉ cần thêm mấy canh giờ nữa hắn chỉ sợ sẽ chết đói. Trừ phi, có ai đó đến cứu hắn 1 mạng.
Nghĩ đến cơ hội có thể đc cứu, Trương Vân Thiên phấn chấn hẳn lên. Chỉ cần có một tia hy vọng sống, hắn sẽ không buông tha. Chết, Trương Vân Thiên đã trải qua 1 hồi, kia cũng không có gì đáng sợ. Chính là so với việc chết lần nữa, đương nhiên sống sót vẫn tốt hơn.
Hắn cẩn thận đánh giá hoàn cảnh bốn phía, ý đồ có thể tìm ra hy vọng có thể cứu mạng nhỏ này, nhưng mà xem dấu tích để lại trên mặt đường thì chính là nơi không có người thường xuyên qua lại, đợi có người đi qua thì cái mạng nhỏ của hắn mới có thể đc bảo vệ.
Hắn chờ đợi rồi chờ đợi thắng đến khi sắp kiên trì không nổi nữa thì nghe đc từ xa xa truyền đến một trận âm thanh kì quái. Trương Vân Thiên cố gắng ngẩng đầu lên một chút , nhìn đến hướng âm thanh phát ra. Vừa thấy, lại làm cho người ta trợn mắt há mồm. Bởi vì, hắn nhìn thấy một chiếc xe ngựa cổ chỉ còn thấy trong bảo tàng. Loại xe ngựa thuần túy chế tạo từ gỗ mà thành, theo thùng xe đến càng xe rồi tới bánh xe, hoàn toàn làm bằng gỗ. Mà ngồi trên xe đang vội vàng đánh xe là một nam nhân, toàn thân là trang phục cổ đại, hết thảy đều là phong cách cổ đại dạt dào, không có chút nào là....làm ra vẻ.
“Đóng phim? Khu du lịch?...Vẫn là tôi đầu thai đến cổ đại”. Trương Vân Thiên kinh ngạc đến mức miên man suy nghĩ, trước mắt hiện ra hết thảy, khiến hắn đoán định được ngay, sức phán đoán kín đáo nói cho hắn biết tình huống hiện tại là chân thật. Bởi vô luận là chiếc xe ngựa hay người đánh xe vội vàng kia đều phù hợp với đặc thù ở cổ đại. Nếu như là do người hiện đại phục chế hoặc sắm vai cũng tuyệt đối không thực như thế này.
Nhưng nghĩ lại, Trương Vân Thiên thấy bình thường trở lại. Nếu hắn có thể nhập vào xác đứa trẻ 3 tuổi để sống lại, thì việc trở lại cổ đại đâu có gì là kì quái? Đầu thai sống thêm 1 lần cũng đã xảy ra thì có chuyện gì mà không thể? Trở lại cổ đại cũng hay, ít nhất, nơi này giản đơn, đối với nguyện vọng tìm kiếm gia đình ấm áp của Trương Vân Thiên thì điều kiện tốt hơn.
Bởi vì Trương Vân Thiên nhìn mọi việc diễn ra quá mức khiếp sợ, cho nên thẳng đến khi xe ngựa đi ngang qua bên cạnh hắn, hắn mới nhớ đến cầu cứu. Thân thể hiện tại đã quá hư nhược, hắn cố gắng hét lớn hết mức có thể cũng chỉ phát ra được một chuỗi âm thanh khàn khàn mỏng manh, đồng thời cánh tay vẫy vẫy đụng vào cỏ cũng chỉ tạo ra âm thanh rất nhỏ. Mưa phùn kéo dài liên miên, cộng thêm tiếng lộc cộc của bánh xe thật sự quá khó khăn để khiến cho người khác chú ý. Trương Vân Thiên phía sau hối hận, sao lại không sớm cầu cứu, hiện tại thì người lái xe chỉ sợ không nghe được nữa.
Nhưng làm cho Trương Vân Thiên ngoài ý muốn chính là thư sinh đánh xe 1 thân áo xanh bình thường nghe thấy âm thanh của hắn liền quay lại nhìn về phía Trương Vân Thiên. Đó là một đôi mắt như thế nào a? Quả thực giống như một lưỡi dao sắc bén. Người đánh xe đưa ánh mắt nhìn trên người Trương Vân Thiên, làm hắn cảm thấy một trận rét lạnh, giống như thân thể bị ngàn mũi băng xuyên qua.
Trương Vân Thiên đối diện cùng đôi mắt này, trong lòng đầu tiên là căng thẳng, nhạnh chóng nhận ra người kia tuyệt đối không phải người thường. Tiếp theo lại thấy vui vẻ, người kia đã nhìn đến hắn, như vậy mạng nhỏ này được cứu rồi.
Tuy nhiên đã làm cho Trương Vân Thiên thất vọng cộng phẫn hận vô cùng, chính là người kia nhìn hắn một lúc thế nhưng làm như không thấy, xe ngựa ngay cả dừng cũng không dừng, tiếp tục đánh xe chạy đi. Coi Trương Vân Thiên như cỏ dại bên đường, không đáng để chú ý. Điều này làm cho Trương Vân Thiên nghiến răng ken két cả ngày. Không nghĩ tới có người lại coi thường tính mạng người khác như vậy. Người Trung Quốc đều nói : “Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp Phật”, nhưng cái tên đánh xe kia ngay cả chút nhân tính cũng không có, liền bỏ ngay đi không thèm quan tâm.
Trương Vân Thiên chưa từng hận một người nào giống như hôm nay, ngay cả người có âm mưu cướp đi tài sản, nhà cửa của hắn hay người vợ mưu sát hắn hắn cũng chưa từng hận. Rõ ràng là chỉ cần giơ tay ra là có thể cứu mạng hắn mà người kia ngay cả ý nghĩ này cũng không có. Mà tiếp tục chờ đợi có người đi qua con đường này, Trương Vân Thiên tự biết mình không có khả năng đợi đến lúc đó. Cho nên hắn càng hận người kia. Bình thường hắn rất bình tĩnh, trầm ổn, luôn tao nhã lịch sự, hiện tại vẫn không nhịn mà chửi rủa.
Tại thời điểm Trương Vân Thiên cho là mình đã hết hy vọng thì đột nhiên xuất hiện mấy chục chiếc xe ngựa, lại đột ngột dừng lại. Thì ra, trong xe ngựa là một thiếu phụ mỹ mạo như hoa, bởi vì tâm tình đang có chút bực mình liền xốc rèm che lên ngắm phong cảnh , đúng lúc nhìn đến chỗ chiếc xe ngựa phóng qua có 1 đứa nhỏ đang liều mạng giãy dụa. Tâm địa thiện lương của người thiếu phụ trỗi dậy, lập tức cho xe ngựa dừng lại.
Trương Vân Thiên gặp xe ngựa dừng lại, nhất thời tuyệt vọng biến thành hi vọng. Theo chân một nam là một nữ, nghe trong lời nói thì có vẻ là một đôi vợ chồng. Người đánh xe ngựa ngồi trước là trượng phu của thiếu phụ này, tuy rằng lãnh khốc vô tình, coi mạng người như cỏ rác nhưng lại rất phục tùng nghe lời vợ, thê tử hắn bắt hắn phải cứu người, cho dù hắn không tình nguyện cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo.
Nam nhân đánh xe từ trên xe ngựa nhảy xuống, đến bên cạnh Trương Vân Thiên, đầu tiên là hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái. Trương Vân Thiên này kiếp trước là nhân vật nào chứ? Tuy rằng nam nhân đánh xe sát khí rất nặng, nhưng Trương Vân Thiên cũng không hề chịu thua kém, cưỡng chế run rẩy trên thân thể, cùng hắn lạnh lùng đáp trả.
Nam nhân đánh xe thấy tiểu tử này thế nhưng một chút cũng không sợ hắn, ngược lại còn đánh giá lại hắn. Lúc này, hắn mới thay đổi cảm nhận về đứa bé, cảm thấy cứu tên nhóc con này cũng coi như là đáng giá. Chỉ là, muốn ôm lấy Trương Vân Thiên lại phát hiện hắn thật quá bẩn thỉu, cho nên đành nhặt 1 cái nhánh cây nhấc Trương Vân Thiên lên. Hành động này làm cho Trương Vân Thiên không khỏi mắng thầm trong lòng: “Mẹ nhà ngươi, ngươi dùng tay thì cũng có sao mà lại dùng cành cây khều ta lên! Con rùa thối thây, dù ngươi có cứu ông, ông đây cũng không thèm cảm kích ngươi đâu”.
Nam nhân đánh xe đem Trương Vân Thiên quay về xe ngựa, ném hắn về phía càng xe phía trước. Trong xe, thiếu phụ vội vàng ló đầu ra, nhìn Trương Vân Thiên đầy thương hại. Trương Vân Thiên vừa nhìn thấy thiếu phụ này, không hiểu sao đột nhiên nghĩ đến mẹ mình. Hồi tưởng lúc mình tốt nghiệp đại học xong, vì không muốn quay về nơi thâm sơn cùng cốc hẻo lảnh kia, cho nên sống ở thành thị làm việc bán mạng, liên tiếp 10 năm, đều không một lần về thăm cha mẹ. Ngay cả khi mẫu thân qua đời, mình cũng vì quá bận việc không thể về. Đó chính là điều khó quên nhất trong cuộc đời hắn cũng khiến hắn tiếc nuối nhất. Lúc này nhìn thấy thiếu phụ này, nhất thời gợi lên sự hối hận trong lòng khiến hắn hai mắt đẫm lệ, cổ họng mấp máy gọi một tiếng : “Mẹ”
Mà một tiếng “Mẹ” này, hoàn toàn khơi dậy bản năng làm mẹ trong thiếu phụ , bất chấp trên người Trương Vân Thiên bẩn thối, liền nhanh chóng đem quần áo trắng khác lên người của hắn. Sau đó, mở hộp thức ăn đem theo, lấy ra thức ăn tuyệt ngon, hương thơm ngào ngạt đút cho hắn ăn. Vẫn là người chồng kinh nghiệm phong phú hơn, vội vàng ngăn nàng lại, nói: “Không nên cho nó ăn cái gì cả, hắn bị bỏ đói quá lâu, nên cho uống chút cháo loãng trước mới được”.
Thiếu phụ khó xử nói: “Hiện tại biết tìm đâu ra cháo loãng? Chàng nhìn bộ dạng của nó xem, nếu không được ăn gì, chỉ sợ sẽ chết đói”.
Người chồng đáp: “Cháo loãng chúng ta không có nhưng mà còn có rượu a! Đút cho hắn chút rượu sẽ làm lưu thông máu đông, xua đi cái lạnh ngấm trong cơ thể nó, đợi đến trấn kế tiếp thì sẽ kiếm cháo loãng cho hắn ăn”.
Thiếu phụ nghi ngờ hỏi: “Uống rượu sao? Nó còn nhỏ như vậy, chàng cho nó uống rượu....như vậy có ổn không?”
Người chồng cười ha ha, nói: “Phu nhân yên tâm, vi phu đảm bảo nó có thể chống đỡ được, Tiểu tử này, nhất định sẽ làm được”
Trương Vân Thiên cũng không kháng cự việc uống rượu. Kiếp trước hắn còn uống nhiều hơn rất nhiều, cũng biết đây là biện pháp duy nhất, cho nên thuận theo, uống vài ngụm từ chiếc hồ lô mà thiếu phụ đưa cho” . Lấy kinh nghiệm Trương Vân Thiên kiếp trước, rượu vừa đưa vào miệng, hắn liền phẩm ra rượu này là Trúc Diệp Thanh (rượu rắn lục) năm đầu, mát lạnh, đậm đà, dư vị kéo dài.
Đáng tiếc, Trương Vân Thiên còn chưa kịp tán thưởng một tiếng : rượu ngon, vì thân thể quá yếu, tuổi lại nhỏ, không địch lại đặc tính của rượu, liền lăn ra ngủ.
Tác giả: Đăng Hỏa Thông Minh ( 灯火通明 )
------------
Người dịch: Truyện này ban đầu mình dịch cảm thấy tiết tấu chậm ko hay lắm, lời văn của tác giả đôi chỗ tả quá kĩ rất rườm rà (đó là theo mình), nhưng dịch những chương tiếp càng ngày càng cảm thấy hấp dẫn, ko biết diễn biến sẽ như thế nào. Dịch 1 chương cũng thấy dài hơi hơn những truyện khác nên đôi lúc cũng nản, loại kiếm hiệp ko ra kiếm hiệp này (nguyên do xếp vào tr đồng nhân) khiến người đọc ko thích lắm. Nhưng vẫn mong mn ủng hộ.
Trọng sinh: vẫn là kiếp này nhưng thân thể ban đầu vì lí do gì đó chết, linh hồn chuyển vào thể xác người khác