”Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ!
Một vé trở về giấc mơ màu cổ tích
Bút mực, truyện tranh… những tiếng cười khúc khích.
Bàn có năm người và một bịch bỏng ngô.
Cho tôi về cái thời biết tập tô
Vẽ ông mặt trời cười hiền hiền như bố
Cột tóc hai bên lon ton chào khắp phố
Chiếc xắc xinh xinh đựng những món đồ hàng.
Cho tôi về chơi lại ô ăn quan
Bắn chun, ùn đẩy rồi xếp hàng vào lớp
Kéo áo bàn trên mượn bút chì, tẩy, thước…
“Mày ơi !”, xòe tay là được hạt ô mai…
Cho tôi xin một vé, không hai
Vé một chiều chẳng còn đường quay lại
Cho tôi về tuổi thơ tôi mãi mãi
Ngủ với trăng sao trong những giấc mơ dài…
Ở một nơi nào đấy xa xôi
Có thành phố như giấc mơ im ắng…
Một dòng sông lẳng lặng…
Một dòng sông nước như gương lờ trôi...
Ở một nơi nào đấy xa xôi…
Có thành phố ngày xưa, có thành phố…
Nơi rất ấm tuổi thơ ta ở đó
Từ rất lâu… Đã từ lâu… trôi qua…
Đến ga… xếp hàng mua vé…
“Lần đầu tiên trong nghìn năm,
Có lẽ… Cho tôi xin một vé đi Tuổi thơ…”
Vé hạng trung - Người bán vé hững hờ…
Khe khẽ đáp: “Hôm nay vé hết!”-
Biết làm sao! vé hết….
Biết làm sao!"
(sưu tầm)
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: