Tôi tung con xúc xắc trên tay, hào hứng với công việc “truy tìm thần tượng”. Thần tượng tất nhiên phải ứng với con số sáu đầy đặn này. Tôi thận trọng đặt ngón trỏ vào giữa trán và lại đặt lên mặt sáu của con xúc xắc. Thằng Hoàng đã dặn tôi thế mà. Nó bảo nếu làm đúng sẽ hiệu nghiệm lắm! Hôm qua, đợi nó hướng dẫn xong, tôi bèn hỏi: - Thế mày đã tìm được thần tượng cho mình chưa?
Nó cười bí ẩn:
- Tất nhiên là phải tìm được rồi chứ! Bây giờ mà chưa có thần tượng thì coi như lỗi thời rồi! Thần tượng của tao đẹp trai cỡ Alanh Đơlông, giỏi võ cỡ... đánh đàn cỡ... hát hay cỡ...
Mắt tôi sáng lên:
- Thật hả? Cho tao ngó qua cái đi!
Nó vội vàng xua tay:
- Đâu có được , ông nội! Chỉ của tao và mình tao biết thôi! Thế mới thú vị chứ! Lỡ cho mày gặp, mày cũng lấy làm thần tượng thì sao?
Tôi ngẩn người:
- Thế hai đứa mình không chung một thần tượng được à? Từ trước tới nay tao với mày vẫn chung nhau đồ chơi đấy thôi?
Nó nghĩ ngợi giây lát rồi quả quyết:
- Nhưng tao không cho mày chung!
Tôi tức giận lao thẳng vào người nó:
- Hả? Không cho tao chung à? Này thì không này!
Tôi thụi liên tiếp vào cái lưng còm nhom của nó. Thằng Hoàng cũng không có ý định chống lại những cú thụi ấy. Được một hồi thì tôi mỏi tay nên thừ người, ngồi phịch xuống đất. Tôi thấy tủi thân vì mình chưa có thần tượng. Cái gì tôi cũng hơn thằng Hoàng, kể cả việc học trên lớp, vậy mà nó thì đã có thần tượng còn tôi thì chưa.
Chắc nhìn mặt tôi dễ sợ lắm nên thằng Hoàng vừa phủi bụi trên quần áo vừa mon men đến gần tôi, chìa cái lưng cá nhám ra:
- Thôi mày cứ đánh tao đi. Tao nói dối đấy! Tao chỉ tưởng tượng ra thế thôi chứ đâu đã gặp được thần tượng của mình. Hay tao với mày cùng thử theo con xúc xắc này? Sáng mai mày đi về hướng Tây, tao về hướng Đông, rồi cùng vòng về phía bờ đê, quãng đòn gáng ấy để đo kết quả xem có hiệu nghiệm không. Nhớ phải đi sớm nhé! Chỉ được đi trong 60 phút thôi.
Tôi nhìn thằng bạn thân, thấy gần gũi với nó hơn bao giờ hết. ừ, nó cũng dễ mến đấy chứ!
*
Tôi đã đi được hơn 5 phút. Phía xa chợt xuất hiện một bóng người.
“ Nào bắt đầu!” – Tôi tự nhủ- Một...hai... ba...! Số 5!
Tôi ngẩng đầu lên. Cũng phải thôi! Một người đang phụ nữ gò lưng thồ rau vào phố bán. Thần tượng ai lại như thế!
Tôi tin tưởng con xúc xắc diệu kỳ nên nắm chặt nó trong lòng bàn tay, tự tin đi tiếp. Hai người nữa xuất hiện. Tôi tung xúc xắc lên hai lần. Một lần một và một lần sáu.Hả? Tôi vội nhìn kỹ: Hai thằng nhóc cỡ tuổi tôi đang chạy thể dục buổi sáng. “ Lỏi con” mà cũng đòi làm thần tượng hay sao? Coi như lần này bị trục trặc kỹ thuật vậy!
Cứ tiếp tục như vậy đến gần hai tiếng đồng hồ tôi mới lết được về chỗ hẹn với thằng Hoàng trong tâm trạng mệt mỏi , chán nản. Không thấy Hoàng đâu, tôi nằm dài trên vệ đê chờ đợi . Biết phải nói với nó thế nào , nếu nó tìm được thần tượng rồi? Sao số tôi lại hẩm hiu thế?
Cứ miên man suy nghĩ, tôi thiếp đi lúc nào không biết.Trong giấc mơ chập chờn của tôi ẩn hiện hình bóng của một thần tượng cao siêu, đẹp trai cỡ Alanh Đơ lông, giỏi võ cỡ... đánh đàn cỡ... hát hay cỡ...
- Dậy mày!
Tôi choàng tỉnh sau cú đập bằng cùi tay đau tê người của “ông” bạn chí cốt.Tôi hấp tấp hỏi nó:
- Gặp chưa?
` Khuôn mặt đứa bạn tối sầm. Nó ảo não lắc đầu rồi cũng nằm thượt xuống bên tôi. Chợt nó ngồi bật dậy:
- Dù sao thần tượng của tao cũng phải đẹp trai cỡ...hát hay cỡ...
-Còn tao hả?- Tôi hùng hồn tiếp lời – Thần tượng của tao cũng phải như thế, không phải hơn thế ấy chứ!
Hai đứa tôi cười vang cả khúc sông. Hai quân xúc xắc va vào nhau lanh canh rồi lăn tròn trên cỏ.
Nắng đã lấp loá phủ bạc cả triền sông. Những con thuyền xuôi ngược theo dòng nước thao thiết chảy về nơi cuối trời...
Năm tháng dần trôi qua...
Nguồn hongdiep
Nó cười bí ẩn:
- Tất nhiên là phải tìm được rồi chứ! Bây giờ mà chưa có thần tượng thì coi như lỗi thời rồi! Thần tượng của tao đẹp trai cỡ Alanh Đơlông, giỏi võ cỡ... đánh đàn cỡ... hát hay cỡ...
Mắt tôi sáng lên:
- Thật hả? Cho tao ngó qua cái đi!
Nó vội vàng xua tay:
- Đâu có được , ông nội! Chỉ của tao và mình tao biết thôi! Thế mới thú vị chứ! Lỡ cho mày gặp, mày cũng lấy làm thần tượng thì sao?
Tôi ngẩn người:
- Thế hai đứa mình không chung một thần tượng được à? Từ trước tới nay tao với mày vẫn chung nhau đồ chơi đấy thôi?
Nó nghĩ ngợi giây lát rồi quả quyết:
- Nhưng tao không cho mày chung!
Tôi tức giận lao thẳng vào người nó:
- Hả? Không cho tao chung à? Này thì không này!
Tôi thụi liên tiếp vào cái lưng còm nhom của nó. Thằng Hoàng cũng không có ý định chống lại những cú thụi ấy. Được một hồi thì tôi mỏi tay nên thừ người, ngồi phịch xuống đất. Tôi thấy tủi thân vì mình chưa có thần tượng. Cái gì tôi cũng hơn thằng Hoàng, kể cả việc học trên lớp, vậy mà nó thì đã có thần tượng còn tôi thì chưa.
Chắc nhìn mặt tôi dễ sợ lắm nên thằng Hoàng vừa phủi bụi trên quần áo vừa mon men đến gần tôi, chìa cái lưng cá nhám ra:
- Thôi mày cứ đánh tao đi. Tao nói dối đấy! Tao chỉ tưởng tượng ra thế thôi chứ đâu đã gặp được thần tượng của mình. Hay tao với mày cùng thử theo con xúc xắc này? Sáng mai mày đi về hướng Tây, tao về hướng Đông, rồi cùng vòng về phía bờ đê, quãng đòn gáng ấy để đo kết quả xem có hiệu nghiệm không. Nhớ phải đi sớm nhé! Chỉ được đi trong 60 phút thôi.
Tôi nhìn thằng bạn thân, thấy gần gũi với nó hơn bao giờ hết. ừ, nó cũng dễ mến đấy chứ!
*
Tôi đã đi được hơn 5 phút. Phía xa chợt xuất hiện một bóng người.
“ Nào bắt đầu!” – Tôi tự nhủ- Một...hai... ba...! Số 5!
Tôi ngẩng đầu lên. Cũng phải thôi! Một người đang phụ nữ gò lưng thồ rau vào phố bán. Thần tượng ai lại như thế!
Tôi tin tưởng con xúc xắc diệu kỳ nên nắm chặt nó trong lòng bàn tay, tự tin đi tiếp. Hai người nữa xuất hiện. Tôi tung xúc xắc lên hai lần. Một lần một và một lần sáu.Hả? Tôi vội nhìn kỹ: Hai thằng nhóc cỡ tuổi tôi đang chạy thể dục buổi sáng. “ Lỏi con” mà cũng đòi làm thần tượng hay sao? Coi như lần này bị trục trặc kỹ thuật vậy!
Cứ tiếp tục như vậy đến gần hai tiếng đồng hồ tôi mới lết được về chỗ hẹn với thằng Hoàng trong tâm trạng mệt mỏi , chán nản. Không thấy Hoàng đâu, tôi nằm dài trên vệ đê chờ đợi . Biết phải nói với nó thế nào , nếu nó tìm được thần tượng rồi? Sao số tôi lại hẩm hiu thế?
Cứ miên man suy nghĩ, tôi thiếp đi lúc nào không biết.Trong giấc mơ chập chờn của tôi ẩn hiện hình bóng của một thần tượng cao siêu, đẹp trai cỡ Alanh Đơ lông, giỏi võ cỡ... đánh đàn cỡ... hát hay cỡ...
- Dậy mày!
Tôi choàng tỉnh sau cú đập bằng cùi tay đau tê người của “ông” bạn chí cốt.Tôi hấp tấp hỏi nó:
- Gặp chưa?
` Khuôn mặt đứa bạn tối sầm. Nó ảo não lắc đầu rồi cũng nằm thượt xuống bên tôi. Chợt nó ngồi bật dậy:
- Dù sao thần tượng của tao cũng phải đẹp trai cỡ...hát hay cỡ...
-Còn tao hả?- Tôi hùng hồn tiếp lời – Thần tượng của tao cũng phải như thế, không phải hơn thế ấy chứ!
Hai đứa tôi cười vang cả khúc sông. Hai quân xúc xắc va vào nhau lanh canh rồi lăn tròn trên cỏ.
Nắng đã lấp loá phủ bạc cả triền sông. Những con thuyền xuôi ngược theo dòng nước thao thiết chảy về nơi cuối trời...
Năm tháng dần trôi qua...
Nguồn hongdiep