Thach Thao
New member
- Xu
- 0

Là em quên đấy thôi, đã từ lâu, những cơn mưa chênh chênh vạt áo dẫu ào ạt cũng không còn mang tên mùa hạ nữa, phượng vãn rồi, người về quên một chiếc hôn .. Mưa như lớn thêm qua một thời nông nổi, giờ ngơ ngác ngủ gục bên nếp phố thâm trầm, có khi nào mưa thấy mình thật lạ trong mỗi sớm mai ? .. Như đã, hạ đi qua không lời từ biệt, quay đầu lại chỉ thấy đôi mắt đen láy, trong veo ngơ ngác. Một cái gì đấy nhập nhoạng, đôi lần trong nỗi nhớ..
Có lẽ chẳng cần mong mỏi gì thêm thì thu cũng về. Cô bạn nói như ghen rằng: “Người miền nam tham lắm, một ngày có đủ bốn mùa rồi còn mong mỏi gì xuân hạ thu đông”. Tôi cười, nhưng dù gì cô cũng nhất quyết thấy lá vàng thật vàng, cái vàng của thu ấy, rồi mới chịu bảo là thu sang.
[FONT="]“Em có nghe mùa thu [/FONT]
[FONT="]mưa giăng lá đổ[/FONT]
[FONT="]Em có nghe nai vàng…”[/FONT]
[FONT="] Ừ, thu vàng, vàng như lá, ươm như mật, cái vàng đó như trả lời tại sao hễ vào mùa thì lại buồn, buồn như thế, buồn lắng tĩnh, hẩm hiu…[/FONT]
[FONT="] [/FONT]

[/FONT]
[FONT="] Thu về bàng bạc những dãi mây lưng trời, thoáng mùi ẩm mốc những giàn hoa tàn sau ngày mưa tháng bảy. Tự nhiên nhớ lời ru của mẹ, tiếng nói của cha, thèm hơi rượu cay cay mà bà hay nấu thoang thoảng hương nhài trong màu khói.[/FONT]
[FONT="] Dạo này Sài Gòn không còn những cơn mưa bất chợt, thu tràn về với cây bàng góc sân thay màu phượng, với hàng rêu xanh rệu rạo mái chùa, với dãy hàng bánh Trung thu, lồng đèn đỏ lại từng con đường rạo rực.[/FONT]
[FONT="] Thu về như sự rời rạc hữu tình của không gian, sự chầm chậm của thời gian và sự vắng lặng của những con đường không biết ngập lá từ khi nào. Cũng không biết từ khi nào sổ tay sinh viên toàn chép thơ thôi, ta ngâm nga thấy phần nhiều là thơ thu. Nhớ khi xưa bạn Rubi cũng kì, cứ bắt mình đọc thơ cho chép, mà sao khi ấy ta thuộc nhiều thơ đến thế![/FONT]
[FONT="]Ai đâu trở lại mùa thu trước
Nhặt lấy cho tôi những lá vàng
[/FONT]
Đất trời như một câu chuyện, xuân đến hân hoan, hạ sang rạo rực rồi thu về làm con người ta đằm thắm, hiền hòa hơn, như cho thời gian để lắng mình lại mà cảm nhận, mà nghĩ suy. Đời có thu như sự sẵn sàng sẻ chia cho vô vàn ngày đông lạnh lẽo...Nhặt lấy cho tôi những lá vàng
[/FONT]
