HÔm nay em đã ngẩng đầu lên trời và hét to rằng :"Này chúa! Con là người hạnh phúc nhất trên đời này. Tất cả mọi người đều iu thương con!"
Chúa nghe thế, xí nữa té khỏi thiên đàng : "Ê mày, ý lộn, này con chiên của Chúa, nói xạo Chúa là ăn tàu hũ cả năm nha con! Thế thì thử nha!"
Và... Chúa nhốt em vào căn phòng cô đơn với điều kiện: có người nào đó gọi điện hay nhắn tin cho em, nói rằng rất nhớ em thì Chúa sẽ tin em.
Trước khi để em vào căn phòng đó, Chúa giao cho em chiếc điện thoại 5300 mới cáu ( với mức thu 500/giờ ) và căn dặn : PHÍM 1: gọi cho ta PHÍM 2: cần quyền trợ giúp PHÍM 3 khi muốn bỏ cuộc.
Em đồng ý!
Em tự hào rằng chỉ cần 3' thôi là sẽ có người nhắn tin cho em, nhưng.......1...3....4....5...giờ trôi qua.
Vẫn không một ai nhớ tới em, em bắt đầu sợ.
Phím 2: "Chúa nè, hay là cho con thêm tí mưa! Mưa sẽ làm người ta nhớ con đóa!"
"ờ, ta bít rồi, đừng làm phiền ta nữa nhá, ta bận đi choi rồi!"
Và thế là trời mưa, em không rõ mưa bao lâu, nhưng hình như là lâu lắm.
Người ta không nhớ em, em biết rõ chứ, nhưng em vẫn muốn thử thách với Chúa, để tự em an ủi em rằng em không cô đơn.
Nhưng giờ đây lại thế này, em nhận ra mình cô đơn? tuyệt vọng?
Ai sẽ nhớ em? Ai sẽ quan tâm cho em khi em đang chán chường như thế này?
Ai?
"Không.. ai cả?"
Nhưng, em sẽ không gọi PHÍM 3, vì em không chấp nhận mình lẻ loi.
Em sẽ chờ, đến khi một ai đó, nhớ đến em!.................
(ST)
Chúa nghe thế, xí nữa té khỏi thiên đàng : "Ê mày, ý lộn, này con chiên của Chúa, nói xạo Chúa là ăn tàu hũ cả năm nha con! Thế thì thử nha!"
Và... Chúa nhốt em vào căn phòng cô đơn với điều kiện: có người nào đó gọi điện hay nhắn tin cho em, nói rằng rất nhớ em thì Chúa sẽ tin em.
Trước khi để em vào căn phòng đó, Chúa giao cho em chiếc điện thoại 5300 mới cáu ( với mức thu 500/giờ ) và căn dặn : PHÍM 1: gọi cho ta PHÍM 2: cần quyền trợ giúp PHÍM 3 khi muốn bỏ cuộc.
Em đồng ý!
Em tự hào rằng chỉ cần 3' thôi là sẽ có người nhắn tin cho em, nhưng.......1...3....4....5...giờ trôi qua.
Vẫn không một ai nhớ tới em, em bắt đầu sợ.
Phím 2: "Chúa nè, hay là cho con thêm tí mưa! Mưa sẽ làm người ta nhớ con đóa!"
"ờ, ta bít rồi, đừng làm phiền ta nữa nhá, ta bận đi choi rồi!"
Và thế là trời mưa, em không rõ mưa bao lâu, nhưng hình như là lâu lắm.
Người ta không nhớ em, em biết rõ chứ, nhưng em vẫn muốn thử thách với Chúa, để tự em an ủi em rằng em không cô đơn.
Nhưng giờ đây lại thế này, em nhận ra mình cô đơn? tuyệt vọng?
Ai sẽ nhớ em? Ai sẽ quan tâm cho em khi em đang chán chường như thế này?
Ai?
"Không.. ai cả?"
Nhưng, em sẽ không gọi PHÍM 3, vì em không chấp nhận mình lẻ loi.
Em sẽ chờ, đến khi một ai đó, nhớ đến em!.................
(ST)