ThangLongVN
New member
- Xu
- 0
Thư cảm ơn của những đứa trẻ da đen
Đây là một bài được đăng lên báo trong mục độc giả.
Buổi sáng ở một khách sạn ở Los Angeles, có ba đứa trẻ da đen đang cắm cúi viết lá thư cảm ơn. Đây là bài tập mà chúng phải làm mỗi ngày. Anh cả phải viết 8, 9 dòng cô em gái phải viết 5, 6 dòng, cậu em út phải viết 2, 3 dòng. Đọc ra mới thấy mấy câu đại loại như là” Hoa dại nở bên đường thật đẹp”’, “ Bánh pizza hôm qua thật ngon”, “Câu chuyện mẹ kể hôm qua hay tuyệt” chỉ đơn giản như vậy rồi nộp cho mẹ chúng. Chúng viết thư cảm ơn không phải chỉ dành cho mẹ chúng mà thực ra là để ghi lại những việc dù rất nhỏ đã làm cho chúng cảm thấy hạnh phúc.
Chúng vẫn chưa thể hiểu được cái gì gọi là đại ân đại đức, chúng chỉ biết nói lên sự cảm kích đối với những việc nhỏ nhặt nhất mà cuộc sống đem đến cho chúng. Chúng cảm ơn mẹ vì công việc nặng nhọc mà bà đang ghánh vác, cảm ơn bạn bè đã giúp đỡ, cảm ơn anh chịp đã quan tâm, thấu hiểu… những gì mà chúng ta đều nghĩ là chuyện đương nhiên, chúng mang một tấm lòng biết ơn.
Từ trước đến nay, ta luôn cho rằng cảm ơn chỉ để dành cho những ân nhân. Thực ra cảm ơn không chỉ dành cho những đại ân đại đức, cảm ơn thật ra là một thái độ đối với cuộc sống, đạo lý sâu sắc về phát hiện cái đẹp và thưởng thức chúng.
Lời bình:
Trong cuộc sống, sẽ có rát nhiều chuyện không được như ý. Nếu chúng ta cũng giống như những đứa bé da đen này, luôn mang một tấm lòng biết ơn, phát hiện ra những diều tốt đẹp, cảm nhận được cái đẹp trong những điều bình thường nhất, có như vậy, chúng ta mới có thể dùng trái tim vô tư, tấm lòng rộng mở để đối diện với mọi đắng cay ngọt bùi của cuộc sống, để cuộc sống bình thường tỏa ra những ánh hào quang rực rỡ.
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: