THỜI THƠ ẤU - Khúc 1
Sau khi tôi được tắm rửa sạch sẽ thì bỗng có một người đàn ông xuất hiện. Người ấy xưng bố và gọi tôi là con. Lẽ ra tôi sẽ được vục mặt vào bầu sữa mẹ, mút một chặp no nê rồi điềm nhiên ngủ trên gối tay mẹ thì bố tôi lại luồn tay xuống gối, đỡ đầu nâng tôi lên. Tôi như được bay lơ lửng trong không khí nhưng vì bố nẫng tôi nhanh quá làm tay chân tôi hẫng nên tôi giật thót mình. Tôi khóc. Bố mắng yêu: “Mẹ cha thằng nòi của bố. Để bố xem nào. Ôi đừng nhăn như khỉ và gắt lên như mắm tôm thế, bố yêu”.
Thằng nòi là thằng nào nhỉ? Lại còn khỉ với mắm tôm nữa chứ. Tôi chả biết những thứ ấy. Tôi chỉ biết bố đã làm phiền giấc ngủ của tôi, nhưng chân tôi không đủ cứng cáp để kiễng lên đạp vào cái chỏm nhọ màu đen dưới cằm của bố.
Cứ thế dòng dã không biết bao nhiêu ngày bố tôi làm cho tôi phát ghét chỉ vì hễ ẵm tôi vào lòng là xoay ngang, xoay dọc gọi tôi là thằng nòi. Tôi không đồng ý nên đã cằn người giãy giụa, dạp bới lung tung. Chẳng thấm tháp gì, tôi còn bị bố mắng là “chỉnh mắn thối”. Thế là sao nhỉ? Tôi không hiểu và cố để cho bố tôi hiểu rằng tôi không thích bố gọi tôi như thế bằng cách khóc toáng lên. Quả nhiên bố hiểu tôi nên lại đặt tôi vào lòng mẹ.
Ở với mẹ tôi có cảm giác thật sung sướng. Mẹ đặt tôi lên đùi đong đưa nhè nhẹ. Mẹ lót tay cho tôi gối và không giống như bố, mẹ nắm lấy tay và chân tôi khi nẫng lên vì thế tôi không thấy hẫng và giật mình. Cũng giống như bà, mẹ gọi tôi là “CON YÊU” là “CỤC VÀNG, CỤC BẠC”. Cục vàng cục bạc thì tôi không biết chứ tiếng gọi “Con yêu” của mẹ dành cho tôi thì tôi có thể cảm nhận được qua giọng nói và hành động của mẹ. Nó đại loại ngọt ngào như dòng sữa tôi bú hàng ngày, êm ái như nhịp chân đong đưa và mê hồn như lời ru phát ra từ trái tim mẹ. Tôi yêu mẹ vô cùng. Mẹ không chỉ chiều chuộng, hiểu tôi mà còn gắn bó và ở bên cạnh tôi nhiều nhất. Thiếu mẹ là tôi thiếu tất cả. Hơi ấm, mùi sữa, nhịp chân đung đưa nhè nhẹ, lời ru và những nụ hôn ấm áp.
Còn bố ư? Bố đi suốt ngày, rất lâu mới thấy về nhà. Hễ về đến nhà là y như rằng bố làm tôi giật mình bằng những lời nói oang oang cùng những hành động bất lịch sự khi tôi đang ngủ như hôn chặp vào má, cởi chăn hôn vào chim tôi. Thật khó chịu với bố quá. Nhất là khi chỏm đen dưới cằm bố chạm vào má làm tôi ngứa ngáy vô cùng. Tôi không thấy mẹ có chỏm đen dưới cằm như bố. Da mẹ mịn màng và ếm ái như nhung chứ không như da bố. Vừa giáp vừa thô. Còn cái chỏm đen gây ngứa dưới cằm bố hình như có lần tôi nghe bố gọi là RÂU thì phải. Tôi không rõ lắm về thứ ấy. Tôi chỉ thấy lạ là có lần nó mọc kín miệng bố, có ngày lại thấy lặn mất tăm. Thế là sao nhỉ? Lạ quá. Hay gần miệng, bố ăn mất rồi? Nếu thế thì quả thật bố cũng tham lam, không giống mẹ, có gì ăn cũng tém mồm tém miệng cho tôi.
Sưu tầm từ : yenkhuong.info
Đoạn một
ĐẦU ĐỜI
1.Chẳng ai cho tôi biết tôi được sinh ra từ bố tôi hay mẹ. Đã nhiều lần tôi cố nhớ nhưng tậm tịt. Tôi chỉ nhớ rằng lúc ánh sáng làm tôi chói mắt cùng với mấy cái phát vào mông làm tôi rát quắn của một bà già nào đó mà nội tôi gọi là bà đỡ, tôi đã thấy mẹ ở bên cạnh.ĐẦU ĐỜI
Sau khi tôi được tắm rửa sạch sẽ thì bỗng có một người đàn ông xuất hiện. Người ấy xưng bố và gọi tôi là con. Lẽ ra tôi sẽ được vục mặt vào bầu sữa mẹ, mút một chặp no nê rồi điềm nhiên ngủ trên gối tay mẹ thì bố tôi lại luồn tay xuống gối, đỡ đầu nâng tôi lên. Tôi như được bay lơ lửng trong không khí nhưng vì bố nẫng tôi nhanh quá làm tay chân tôi hẫng nên tôi giật thót mình. Tôi khóc. Bố mắng yêu: “Mẹ cha thằng nòi của bố. Để bố xem nào. Ôi đừng nhăn như khỉ và gắt lên như mắm tôm thế, bố yêu”.
Thằng nòi là thằng nào nhỉ? Lại còn khỉ với mắm tôm nữa chứ. Tôi chả biết những thứ ấy. Tôi chỉ biết bố đã làm phiền giấc ngủ của tôi, nhưng chân tôi không đủ cứng cáp để kiễng lên đạp vào cái chỏm nhọ màu đen dưới cằm của bố.
Cứ thế dòng dã không biết bao nhiêu ngày bố tôi làm cho tôi phát ghét chỉ vì hễ ẵm tôi vào lòng là xoay ngang, xoay dọc gọi tôi là thằng nòi. Tôi không đồng ý nên đã cằn người giãy giụa, dạp bới lung tung. Chẳng thấm tháp gì, tôi còn bị bố mắng là “chỉnh mắn thối”. Thế là sao nhỉ? Tôi không hiểu và cố để cho bố tôi hiểu rằng tôi không thích bố gọi tôi như thế bằng cách khóc toáng lên. Quả nhiên bố hiểu tôi nên lại đặt tôi vào lòng mẹ.
Ở với mẹ tôi có cảm giác thật sung sướng. Mẹ đặt tôi lên đùi đong đưa nhè nhẹ. Mẹ lót tay cho tôi gối và không giống như bố, mẹ nắm lấy tay và chân tôi khi nẫng lên vì thế tôi không thấy hẫng và giật mình. Cũng giống như bà, mẹ gọi tôi là “CON YÊU” là “CỤC VÀNG, CỤC BẠC”. Cục vàng cục bạc thì tôi không biết chứ tiếng gọi “Con yêu” của mẹ dành cho tôi thì tôi có thể cảm nhận được qua giọng nói và hành động của mẹ. Nó đại loại ngọt ngào như dòng sữa tôi bú hàng ngày, êm ái như nhịp chân đong đưa và mê hồn như lời ru phát ra từ trái tim mẹ. Tôi yêu mẹ vô cùng. Mẹ không chỉ chiều chuộng, hiểu tôi mà còn gắn bó và ở bên cạnh tôi nhiều nhất. Thiếu mẹ là tôi thiếu tất cả. Hơi ấm, mùi sữa, nhịp chân đung đưa nhè nhẹ, lời ru và những nụ hôn ấm áp.
Còn bố ư? Bố đi suốt ngày, rất lâu mới thấy về nhà. Hễ về đến nhà là y như rằng bố làm tôi giật mình bằng những lời nói oang oang cùng những hành động bất lịch sự khi tôi đang ngủ như hôn chặp vào má, cởi chăn hôn vào chim tôi. Thật khó chịu với bố quá. Nhất là khi chỏm đen dưới cằm bố chạm vào má làm tôi ngứa ngáy vô cùng. Tôi không thấy mẹ có chỏm đen dưới cằm như bố. Da mẹ mịn màng và ếm ái như nhung chứ không như da bố. Vừa giáp vừa thô. Còn cái chỏm đen gây ngứa dưới cằm bố hình như có lần tôi nghe bố gọi là RÂU thì phải. Tôi không rõ lắm về thứ ấy. Tôi chỉ thấy lạ là có lần nó mọc kín miệng bố, có ngày lại thấy lặn mất tăm. Thế là sao nhỉ? Lạ quá. Hay gần miệng, bố ăn mất rồi? Nếu thế thì quả thật bố cũng tham lam, không giống mẹ, có gì ăn cũng tém mồm tém miệng cho tôi.
Sưu tầm từ : yenkhuong.info