Trang Dimple

New member
Xu
38
Rabindranath Tagore, sinh ngày 7 tháng 5 năm 1861, mất ngày 7 tháng 8 năm 1941, tại Konkata, Ấn Độ, là người châu Á đầu tiên đoạt giải Nobel Văn học năm 1913. Tagore không chỉ là nhà thơ và văn hóa lớn Bengal, một triết gia lỗi lạc có đạo đức phẩm hạnh cao quý được Gandhi và mọi người Ấn Độ gọi là Thánh sư, mà còn là nhà hoạt động xã hội nổi tiếng vì phong trào giải phóng Ấn Độ, vì con người, vì nhân đạo và hòa bình. Tagore là niềm tự hào của trên 1,2 tỷ người Ấn Độ, là nguồn cảm hứng của hơn 200 triệu người Bengal sống ở Tây Bengal của Ấn Độ và Bangladesh cũng như nhiều người trên khắp thế giới. Tagore đã đến Việt Nam. Thơ Tagore đến với bạn đọc người Việt qua các bản dịch của Đỗ Khánh Hoan, Đào Xuân Quý và các dịch giả khác.
VietHai-Tagore-HayChetVuiCungNhuDaSongVui-01.jpg


Dưới đây bút nghiên xin tổng hợp những bài thơ hay tiêu biểu của Tagore Cho các bạn đọc tham khảo nhé.

Bài thơ Ai đó
Bản Dịch Của Xuân Diệu

Ai đó đến thì thầm:
"Em yêu ngước mắt lên nào"
Tôi cáu gắt, nói: "Đi đi"
Nhưng ai đó vẫn không nhúc nhích
Ai đó đứng trước mặt tôi,
Nâng bàn tay tôi.
Tôi nói: "Buông tôi ra."
Nhưng ai đó vẫn không đi.
Ai đó ghé mặt bên tai tôi,
Tôi lườm và nói: "Rõ xấu hổ"
Nhưng ai đó vẫn không động đậy.
Ai đó kề môi tận má tôi,
Tôi run run nói: "Suồng sã quá"
Nhưng ai đó không chút ngại ngùng
Ai đó cài một bông hoa vào mái tóc tôi.
Tôi nói: "Hoa cũng bằng thừa"
Nhưng ai đó vẫn đứng im.
Ai đó lấy vòng hoa ở cổ tôi rồi bỏ đi.
Tôi khóc, lòng tự nhủ:
"Ai đó sao không trở lại".

HX1.jpg



Người Làm Vườn - Tagore

I.

Đôi mắt âu lo của em buồn
Em muốn nhìn vào tâm tưởng của anh
Như trăng kia nhìn sâu vào biển cả,
Em đã biết cõi đời anh
Anh không giấu em một điều gì cả,
Chính vì thế mà em không bao giờ hiểu biết hết về anh
Nếu đời anh là hạt ngọc,
Anh sẽ đập tan ra hàng trăm mảnh để xâu thành
một chuỗi hạt và quàng vào cổ em
Nếu đời anh là một đóa hoa, dịu dàng bé bỏng
Anh sẽ tách ra khỏi cành và cài lên mái tóc em
Nhưng than ôi! đời anh là một trái tim
Nào ai biết được bến bờ của nó
Em là nữ hoàng của Vương quốc đó
Thế mà em có bao giờ biết được biên giới của nó đâu.
Nếu trái tim anh là lạc thú
Nó sẽ nở ra nụ cười sung sướng và em sẽ thấu suốt
được ngay

Nếu trái tim anh là khổ đau
Nó sẽ lặng yên biến thành những hạt lệ trong,
Phản chiếu nỗi niềm u uẩn
Nhưng trái tim anh là tình yêu
Niềm vui, nỗi buồn của nó là vô biên
Cái giàu cái nghèo của nó là trường cửu
Trái tim anh ở gần em như chính cuộc đời em đó
Nhưng em có bao giờ hiểu được rõ cả nó đâu.

II.

“Ôi nhà thơ chiều sắp xuống rồi;
Và tóc anh đang ngả màu tro.
Những khi suy nghĩ một mình
Anh có nghe chăng tiếng bên kia nhắn gửi?”

“Đã chiều rồi – nhà thơ nói –
Và tôi đang lắng nghe.
Bởi có thể một người nào từ trong làng kêu gọi.
Mặc dù chiều đã muộn rồi.
Tôi chờ xem hai trái tim non trẻ lạc loài
Có gặp được nhau chăng,
Và hai cặp mắt say nồng
Cầu xin một điệu nhạc
Để phá tan sự lặng im
Và nói giùm cho họ.
Nếu tôi cứ ngồi yên trên bờ bến cuộc đời,
Chiêm ngưỡng cái chết và thế giới bên kia
Thì ai sẽ dệt giùm họ những lời ca say đắm?”


III.

Vì sao ngọn đèn lại tắt?
Tôi đã lấy áo tôi che gió cho ngọn đèn,
Chính vì vậy mà ngọn đèn đã tắt.

Vì sao hoa lại tàn?
Tôi ghì nó vào lòng tôi
Với một tình yêu khắc khoải,
Chính vì vậy mà hoa đã tàn.

Vì sao dòng suối cạn khô đi?
Tôi đã đắp một con đê qua dòng suối
để sử dụng cho riêng tôi,
chính vì vậy mà dòng suối cạn.

Vì sao dây đàn đã đứt?
Tôi đã cố đưa một nốt cao quá sức của nó,
Chính vì vậy mà dây đàn đã đứ

 

bai tho so 28.jpg

Đôi mắt băn khoăn của em buồn
Đôi mắt em muốn nhìn vào tâm tưởng của anh.
Như trăng kia muốn vào sâu biển cả.
Anh đã để cuộc đời anh trần trụi dưới mắt em,
Anh không giấu em một điều gì.
Chính vì thế mà em không biết gì tất cả về anh.

. Nếu đời anh chỉ là viên ngọc,
anh sẽ đập nó ra làm trăm mảnh
và xâu thành một chuỗi
quàng vào cổ em.
Nếu đời anh chỉ là một đóa hoa
tròn trịa, dịu dàng và bé bỏng,
anh sẽ hái nó ra đặt lên mái tóc em.
. Nhưng em ơi, đời anh là một trái tim
Nào ai biết chiều sâu và bến bờ của nó,
Em là nữ hoàng của vương quốc đó
Ấy thế mà em có biết gì biên giới của nó đâu.

Nếu trái tim anh là một phút giây lạc thú
Nó sẽ nở ra thành một nụ cười nhẹ nhõm
Và em thấu suốt rất nhanh.
Nếu trái tim anh chỉ là khổ đau
Nó sẽ tan ra thành lệ trong
Và lặng im phản chiếu nỗi niềm u ẩn.

Nhưng em ơi, trái tim anh lại là tình yêu,
Nỗi vui sướng khổ đau của nó là vô biên.
Những đòi hỏi và sự giàu sang của nó là trường cửu
Trái tim anh cũng ở gần em như chính đời em vậy
Nhưng chẳng bao giờ em biết trọn nó đâu.
 
HÃY NÓI VỚI EM, ANH YÊU!
Nguyên tác : Rabindranath Tagore

Hãy nói với em, anh yêu! Kể với em bằng những lời anh hát.
Đêm tối tăm mờ mịt. Ngàn sao lẫn khuất vào mây.Gió thì thầm qua kẽ lá.
Em sẽ để tóc em buông thả. Áo choàng xanh phủ kín người em, bao trùm như thể màn đêm.
Em sẽ ghì chặt đầu anh vào ngực, nghe tiếng thì thầm ngọt ngào của trái tim anh cô độc. Em sẽ nhắm mắt, lắng nghe. Em sẽ không nhìn vào khuôn mặt.
Khi lời anh chấm dứt. Chúng ta sẽ mãi ngồi bên nhau yên lặng. Duy chỉ có ngàn cây trong đêm tối xạc xào.
Đêm sẽ nhạt nhòa. Ngày sẽ rạng bình minh. Chúng ta sẽ nhìn vào mắt nhau, rồi sẽ rời đi trên mỗi con đường khác.
Hãy nói với em, anh yêu! Hãy kể cho em nghe bằng những lời anh hát.
(Trích:The Gardener,bài 29)
HOÀNG NGUYÊN CHƯƠNG dịch
 
TÌNH YÊU VÔ TẬN
* Nguyên tác: Rabindranath Tagore
Dường như anh đã yêu em vô kể, yêu trong muôn hình muôn vẻ, yêu trong vô cùng tận của thời gian.
Vĩnh viễn, đời đời, kiếp kiếp.
Nỗi mê đắm thôi thúc trái tim anh thực hiện và tái tạo nên xâu chuỗi bài ca.
Để em nhận như một món quà, mang vòng cổ với nhều dáng vẻ.
Vĩnh viễn, đời đời, kiếp kiếp.

Mỗi lần anh nghe nói về biên niên sử cũ kỹ của tình yêu, mang nỗi đau đớn lâu đời, qua câu chuyện cổ xưa kể về buồn vui tan - hợp.
Khi anh nhìn miên man về quá khứ, em hiện ra trong cõi tận cùng.
Em hãy mặc vào ánh sáng của vì sao, cánh sao nhọn xuyên qua màn tối thời gian lấp lánh.
Em trở thành hình ảnh nhớ nhung mãi mãi.
Em và anh nổi trôi đó đây trên dòng suối, theo nguồn nước mang đi.
Thời gian của trái tim dành cho yêu thương hòa lẫn.
Chúng ta vui chơi bên hàng triệu người yêu, cùng chia xẻ bao điều tương tự.
Về buổi gặp gỡ e lệ đáng yêu cũng như lúc có những giọt nước mắt đau buồn vì phải chia tay với mối tình xưa cũ, chúng diễn ra bằng nhiều hình thức mới lạ và luôn luôn mới lạ.

Hôm nay tình yêu được tràn đầy bước chân em, nó đã tìm ra sự kết thúc trong em.
Thời gian tình yêu của mọi con người bao gồm cả quá khứ và mãi mãi mang theo:
Tất cả niềm vui, tất cả nỗi buồn, tấ cả cuộc đời.
Tất cả ký ức của mọi tình yêu cùng hợp nhất với tình yêu của chúng ta làm một.
Và những bản tình ca của mọi nhà thơ cũng sẽ mãi mãi đi vào quá khứ.
*HOÀNG NGUYÊN CHƯƠNG dịch
 
NGỌN ĐÈN TÌNH YÊU
*Nguyên tác: Rabindranath Tagore




Ánh sáng, ôi! Đâu là ánh sáng?
Hãy thắp lên cho ngọn lửa khát vọng cháy bừng.
Có đèn nhưng không bao giờ có ánh lửa lung linh - Có phải đó là số phận của em, hỡi em yêu dấu!?
Ồi! Cái chết sẽ tốt hơn nhiều cho em , nếu em phải vậy.

Rồi khổ đau sẽ gõ cửa nhà em.
Thông điệp này cũng là lời thượng đế của em cảnh tỉnh.
Và gọi em đến với tình yêu , hẹn hò trong đêm đen bí ẩn.
Dẫu bầu trời u ám đầy mây và có những cơn mưa kéo dài không dứt.

Anh không biết những gì khuấy động trong anh - Anh không biết đó là ý nghĩa.
Nó như một tia sáng chớp lóe lên trong khoảnh khắc, rồi kéo xuống vực sâu ảm đạm, thoáng qua tầm nhìn anh thấy.
Trái tim anh dò dẫm tìm đường, nơi có tiếng nhạc của đêm đen mời gọi.
Ánh sáng, ôi! Đâu là ánh sáng?
Hãy thắp lên cho ngọn lửa khát vọng cháy bừng.

Trời nổi sấm rền và gió ào ạt rít gào qua khoảng trống.
Đêm tối đen như sắc đá đen.
Xin đừng để những giờ trôi qua nặng nề trong bóng tối.
Em hãy thắp lửa lên cho ngọn đèn tình yêu với cả cuộc đời mình.
*HOÀNG NGUYÊN CHƯƠNG dịch
 

Chủ đề mới

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top