• Chào mừng bạn truy cập diễn đàn [Vn Kiến Thức] - Định hướng VnKienthuc.com
    -
    Sử dụng MIỄN PHÍ CHAT GPT
    -
    VnKienthuc tạm khóa đăng ký tài khoản tự động để hạn chế SEO bẩn, SPAM, quảng cáo. Chưa đăng ký, KHÁCH vẫn có thể đọc và bình luận.

Thơ Nguyễn Khuyến Sông Quê


02.png
 
CHÙM THƠ SỐ I

EM KHÔNG BIẾT


Em không biết con sông Trà Khúc
Mấy khúc trong khúc đục cùng dòng
Mà Quảng Ngãi thu về rõ lối
Con sông Trà thỏa nỗi nhớ mong?!

Em sẽ biết con sông Trà Khúc
Đôi dòng trong đục thuở xa xưa
Nên Quảng Ngãi trăng soi lấp lánh
Sông Trà mỗi nhánh một đò đưa.

Em không biết con trai Trà Khúc
Có nhìn Sông để bút làm thơ
Mà xin thổi tóc dài bên ấy
Khi bến thu đang lộng gió chờ?!

Em sẽ biết con trai Trà Khúc
Có em sang, có bút làm thơ
Anh xin thổi tóc dài bên ấy
Cho tóc em lưu luyến hẹn hò.

Em không biết nguồn sông Trà Khúc
Mấy ngàn năm từ gốc nào ra
Mà xin gội tóc dài nơi đó
Khi hồ thu nắng nhỏ ngân nga?!

Em sẽ biết nguồn sông Trà Khúc
Lòng Trường Sơn sinh một dòng trong
Nên tóc dài gội sông Trà Khúc
Sẽ không quên dòng nước ngọt ngào.

Sài Gòn – 1989 – Sông Quê.

NẾU EM VỀ I


Nếu em về thăm sông Trà Khúc
Có anh đưa qua nhịp cầu xinh
Ánh đèn đêm tia sáng lung linh
Màu mắt em xanh từ biển biếc.

Tự lâu rồi sông hằng mong ước
Anh dìu em tắm nước dòng trong
Ngày Hạ sang khi nắng mai hồng
Con sóng nhỏ cuốn làn tóc ướt.

Nếu em về thăm sông Trà Khúc
Thương chi bằng mỗi hạt phù sa
Đã thiết tha kết thành dòng đục
Cho mía lên thấm vị ngọt ngào.

Bờ sông xanh lao xao tiếng gió
Bông cỏ tình nho nhỏ đong đưa
Ta ngồi đây trong bóng rặng dừa
Mỗi trưa Hè nghe lòng thôi thúc.

Nếu em về thăm sông Trà Khúc
Lúc sông còn man mát tiết Xuân
Vầng trăng thơ tõ rõ trung tuần
Ta chung bước lên cùng Núi Ấn.

Sẽ say sưa trong đôi mắt ngắm
Dòng sông Trà lấp lánh quê hương
Khi xa rồi bao nỗi lòng vương
Như thương em nơi nào vẫn thế!!!

Sài Gòn – 2011 – Sông Quê.

CÓ NHỮNG LÚC I


Có những lúc va vào cuộc sống
Thành so đo tính toán suy tư
Anh với em quây quất ngất ngư
Còn đâu nữa tiểu thư ngày ấy.

Có những lúc bình minh chưa dậy
Cánh sao rơi nhấp nháy bóng đêm
Anh tìm đâu ra ngõ nhà em
Trong cô lẻ tưởng mình thế mãi.

Có những lúc mơ cùng dừng lại
Mảnh vườn ta hoa trái ngọt ngào
Mỗi chiều về gió đến xôn xao
Sợi tóc bay ẩn vào nhánh lá.

Có những lúc đâu còn xa lạ
Chuyện ngày nay ta ngỡ ngày xưa
Dòng sông đời cuồn cuộn đẩy đưa
Bến nước trong như chưa sóng gió.

Có những lúc người đi đây đó
Đất trời xanh cây cỏ mượt mà
Anh cho em hướng tới tầm xa
Cây cỏ tàn – Thi ca – Bất tử.

Có những lúc đôi lần giận dữ
Khi xa nhau lại nhớ vô cùng
Đêm gối đầu đôi mắt rưng rưng
Ai Đã Hiểu Chữ Tình Là Thế?!

Sài Gòn – 2000 – Sông Quê.

CÓ NHỮNG LÚC II


Có những lúc ta chưa gặp gỡ
Đã yêu nhau cứ ngỡ lâu rồi
Con thuyền tình đổ bến muôn nơi
Nuốt đắng cay từ lời mật ngọt.

Có những lúc phố reo tiếng hát
Sang thị thành lại khát bờ ao
Thảm cỏ non xanh tự hôm nào
Anh và em – Lăn vào tri kỷ…

Có những lúc tựa cây phượng vĩ
Ta ngồi mơ chân lý tuyệt vời
Ngày mai lên như áng mây trôi
Trong gió mới rã rời ngẫm nghĩ.

Có những lúc chát chua cũng quí
Từ tim người thi sĩ ta mong
Đã chắt chiu chữ nghĩa từng dòng
Kết thành thơ chảy cùng muôn kiếp.

Có những lúc Xuân đâu có Tết
Ta vẫn say chênh chếch trong trăng
Tại túi tham nên gánh nhọc nhằn
Hãy quên đi – Cái thần vị kỷ!!!

Có những lúc chim chiều thủ thỉ
Biển mông mênh tình, lý ta yêu
Không vị tha – Tất sẽ cô liêu
Không như thế thiên triều cũng chết!

Sài Gòn – 2009 – Sông Quê.

01.png
 
NON NƯỚC HỮU TÌNH

Tình nào đâu biết bao nhiêu
Tình chưa có tuổi đã yêu dạt dào.
Yêu bầu sữa mẹ ngọt ngào
Yêu cha gánh củi từ non cao về.
Yêu người xa xứ lê thê
Còn yêu muôn nẻo đường quê hương mình.
Mỗi mùa trăng tõ lung linh
Sông Hồng, sông Hậu – Sông tình thiết tha.
Lao xao ánh nước sông Trà
Tiếng chuông Thiên Ấn khi đà ngân vang.
Sông Hương thành cổ thênh thang
Con đò Bến Ngự đưa nàng như thơ.
Đỉnh đầu Lũng Cú nắng mơ
Cà Mau lộng gió ba bờ huyên thuyên.
Côn Sơn, Phú Quốc, Hà Tiên
Từng con sóng vỗ nối liền Trường Sa.
Hình thành từ thuở xưa xa
Biên cương có đảo Hoàng Sa lâu rồi.
Trường Sơn đến biết bao đời
Hiên ngang đứng giữa đất trời thanh thiên.
Khai sinh từ chất Rồng Tiên
Bốn nghìn năm cũng con thuyền Việt Nam.
Mặc cho sóng gió chẳng cam
Kẻ chèo người chống – Bắc, Nam một nhà.
Uy nghi thành đỉnh Sơn Hà
Đền Hùng Phú Thọ – Cho ta nhớ nguồn.
Ai không gánh nỗi đoạn trường
Lên non Yên Tử – Mở đường tịnh tâm.
Sa Pa khi tuyết đã dầm
Lá xanh trăng trắng tít tầm lãng du.
Bản làng sang tối mùa Thu
Lặng nghe sơn nữ tiếng ru mượt mà.
Âm vang thành quách Cổ Loa
Cờ Lau dẹp loạn – Nước Nhà tri ân.
Chùa Hương xa cũng như gần
Say mùa lễ hội thơ ngân muôn trùng.
Lối vào khúc ruột Miền Trung
Lên đèo sim tím – Mây cùng giao duyên.
Phong Nha thạch động tự nhiên
Ta về – Cứ ngỡ Cung Tiên cõi trần.
Xa rồi bịn rịn dấu chân
Vòm trời ôm đỉnh Hải Vân xin chào.
Lưng thành Đà Nẵng non cao
Tháp Chiêm xưa đã thương trao Nhà Nàng.
Dập dìu phố cổ Hội An
Thỏa lòng du khách đến ngàn phương xa.
Qui Nhơn Thi Sĩ la đà
Khơi nguồn thơ chảy mượt mà duyên trăng.
Tây Sơn đất võ còn căn
Nam nhi chí khí cân bằng Non Sông.
Rừng thơm hương quế Trà Bồng
Ai thương Xứ Nẫu ta nồng nàn thương.
Đồi thông Đà Lạt tơ vương
Thác reo náo nức, hoa thường như mơ.
Ninh kiều có phố Cần Thơ
Hàng cây lợp bóng bến chờ miên man.
Tựa lòng bảy núi An Giang
Miếu Bà nghi ngút hương nhang xuân về.
Nước dừa ngọt lịm Bến Tre
Tóc dài em thả nghiêng che lưng chừng.
Tây Nguyên hoa lá reo mừng
Vị cà phê thấm tận cùng Á, Âu...
Thái Bình, Đồng Tháp cho nhau
Lúa xanh bát ngát, hương cau trầu nồng.
Những ngày lặng bão Biển Đông
Cá đầy bến đợi, khơi trong giếng dầu.
Trung du Tây Bắc đi đầu
Cánh chè bay tới năm châu mỗi mùa.
Miền Tây quả chín đong đưa
Sen hồng như má em vừa mới xuân.
Bông tràm bỏ lối bâng khuâng
Chim chiều tíu tít quay quần U Minh.
Nơi nao có thể lặng thinh
Đàn Ca Tài Tử tự tình Phương Nam.
Câu Hò man mác Sông Lam
Khi mùa lũ lụt thuyền nan chồng chềnh.
Dân Ca Quan Họ bay lên
Ai đi trẩy hội... Cho em đi cùng...
Nhà rông cất tiếng Tơ Rưng
Còng, chiêng gõ nhịp núi rừng ngất ngây.
Đàn Bầu đã được rung dây
Địa cầu nức nở, tháng ngày nào quên.
Nhị Cầm những lúc buồn tênh
Nghe càng não nuột như em lỡ thì.
Cụ Đồ cắm bút Ba Tri
Xuồng ai tải đạo nặng vì nghĩa nhân.
Nghi Xuân lồng lộng thanh vân
Thúy Kiều một kiếp lãnh phần lao đao.
Lam Sơn lấp lánh ánh sao
Bình Ngô Đại Cáo kẻ nào xăm lăng.
Muôn năm còn đó Bạch Đằng
Quân thù tan xác, non thăng anh tài.
Thăng Long người đã đến đây
Hồ Gươm trao kiếm, Hồ Tây du thuyền.
Sài Gòn là ngọc thiên niên
Với Đông Nam Á, nên duyên hàng đầu.
Nha Trang, Phan Rí, Vũng Tàu
Cho ta hò hẹn dìu nhau bềnh bồng.
Lao chao bến cảng Hải Phòng
Tàu đi tàu đến khơi dòng thông thương.
Hạ sang hoa đỏ phố phường
Thu về tà áo khai trường trắng trong.
Nắng lên ngắm Vịnh Hạ Long
Bờ mi em uốn cong cong mơ màng.
Cây đa xanh đứng đầu làng
Chiều nghiêng dệt thảm lụa vàng xinh xinh.
Nước Non muôn dặm hữu tình
Người đi có nhớ quê mình hay không?!


Sài Gòn. 17/03/2009–30/10/2013. Sông Quê.

Chưa có tên.png
 
Sửa lần cuối:
KHI BÊN EM

Đông lại về theo qui luật tuần hoàn
Mưa có đổ chẳng tan như lần trước
Anh và em cũng thay mùa đổi bước
Chả rì rà với chức tước huênh hoang.

Ta vẫn là ta – Trong cõi trần gian
Khi lang thang ta nằm nơi thảm cỏ
Ngắm mây xanh khi chiều đà ráng đỏ
Dòng thơ ta vội chảy đến muôn trùng.

Có ai hay các "Đế Chế" tranh hùng
Ta lại thấy như bão bùng thảm thiết
Đời chẳng còn chi cho ta nuối tiếc
Khi bên em đôi mắt biếc long lanh.

Mỗi ngày qua – Em lặng lẽ trao anh
Hoa khế, hoa sen – Từ lòng Đất Mẹ
Đã thương nhau thành ta đâu dâu bể
Đến thiên đàng cũng một lẽ thế thôi!

Sài Gòn – 2012 – Sông Quê.

NHƯ NGÀY ĐẦU


Trăng đã tõ – Đôi ta cùng lả lướt
Như hôm nao anh dìu bước em đi
Lá xuân xanh đợi gió đến thầm thì
Ta không thế có chi đâu đáng kể?!

Kim Tự Tháp biết bao người nhỏ lệ
Thành vinh quang hay là kẻ bạo tàn?
Từ xa xưa – Còn não nuột trần gian
Tại túi lòng tham nên đời cay đắng.

Em ơi em chớ ngại ngùng mưa nắng
Thơ anh buồn khi xa tiếng hát em
Ngày lại ngày – Anh tất bật đi tìm
Tâm hồn em hơn nghìn lần ngà ngọc.

Trăng đã tõ – Ta ngồi đây kẻ
Mỗi mùa sang cho mỗi cách hoa cài
Vị hương tình ta vẫn thế không phai
Như ngày đầu đã cùng say ngây ngất.

Sài Gòn – 2000 – Sông Quê.

XUÂN MÊNH MÔNG


Em đi rồi – Nàng Xuân nào sẽ tới?!
Ánh mai lên phơi phới phố Sài Gòn
Vòm sân xanh mủm mỉm búp lá non
Tia nắng chớp cuốn hồn ta bay bỗng.

Em đi rồi – Lấy chi còn nhựa sống
Như đời ta tha thiết tiếng thơ ngân
Từ tâm em bừng sáng biết bao lần
Ta cần Hoa Tim hơn cần ngà ngọc.

Em đi rồi – Sẽ tối tăm trái đất
Vũ trụ kia cũng lây lất mịt mùng
Có gì đâu cho thiên hạ tranh hùng
Đẩy đưa nhau đến tận cùng tội ác!

Em đi rồi – Có còn chi tiếng hát
Tay cầm tay nâng cốc vị hương nồng
Khi bên nhau là Xuân đến mênh mông
Cho ta say không khi nao tuyệt vọng!

Sài Gòn Xuân 2007– Sông Quê.

Chưa có tên.png
 
CHAT
  1. No shouts have been posted yet.

Chủ đề mới

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top