CHÙM THƠ SỐ I
EM KHÔNG BIẾT
Em không biết con sông Trà Khúc
Mấy khúc trong khúc đục cùng dòng
Mà Quảng Ngãi thu về rõ lối
Con sông Trà thỏa nỗi nhớ mong?!
Em sẽ biết con sông Trà Khúc
Đôi dòng trong đục thuở xa xưa
Nên Quảng Ngãi trăng soi lấp lánh
Sông Trà mỗi nhánh một đò đưa.
Em không biết con trai Trà Khúc
Có nhìn Sông để bút làm thơ
Mà xin thổi tóc dài bên ấy
Khi bến thu đang lộng gió chờ?!
Em sẽ biết con trai Trà Khúc
Có em sang, có bút làm thơ
Anh xin thổi tóc dài bên ấy
Cho tóc em lưu luyến hẹn hò.
Em không biết nguồn sông Trà Khúc
Mấy ngàn năm từ gốc nào ra
Mà xin gội tóc dài nơi đó
Khi hồ thu nắng nhỏ ngân nga?!
Em sẽ biết nguồn sông Trà Khúc
Lòng Trường Sơn sinh một dòng trong
Nên tóc dài gội sông Trà Khúc
Sẽ không quên dòng nước ngọt ngào.
Sài Gòn – 1989 – Sông Quê.
NẾU EM VỀ I
Nếu em về thăm sông Trà Khúc
Có anh đưa qua nhịp cầu xinh
Ánh đèn đêm tia sáng lung linh
Màu mắt em xanh từ biển biếc.
Tự lâu rồi sông hằng mong ước
Anh dìu em tắm nước dòng trong
Ngày Hạ sang khi nắng mai hồng
Con sóng nhỏ cuốn làn tóc ướt.
Nếu em về thăm sông Trà Khúc
Thương chi bằng mỗi hạt phù sa
Đã thiết tha kết thành dòng đục
Cho mía lên thấm vị ngọt ngào.
Bờ sông xanh lao xao tiếng gió
Bông cỏ tình nho nhỏ đong đưa
Ta ngồi đây trong bóng rặng dừa
Mỗi trưa Hè nghe lòng thôi thúc.
Nếu em về thăm sông Trà Khúc
Lúc sông còn man mát tiết Xuân
Vầng trăng thơ tõ rõ trung tuần
Ta chung bước lên cùng Núi Ấn.
Sẽ say sưa trong đôi mắt ngắm
Dòng sông Trà lấp lánh quê hương
Khi xa rồi bao nỗi lòng vương
Như thương em nơi nào vẫn thế!!!
Sài Gòn – 2011 – Sông Quê.
CÓ NHỮNG LÚC I
Có những lúc va vào cuộc sống
Thành so đo tính toán suy tư
Anh với em quây quất ngất ngư
Còn đâu nữa tiểu thư ngày ấy.
Có những lúc bình minh chưa dậy
Cánh sao rơi nhấp nháy bóng đêm
Anh tìm đâu ra ngõ nhà em
Trong cô lẻ tưởng mình thế mãi.
Có những lúc mơ cùng dừng lại
Mảnh vườn ta hoa trái ngọt ngào
Mỗi chiều về gió đến xôn xao
Sợi tóc bay ẩn vào nhánh lá.
Có những lúc đâu còn xa lạ
Chuyện ngày nay ta ngỡ ngày xưa
Dòng sông đời cuồn cuộn đẩy đưa
Bến nước trong như chưa sóng gió.
Có những lúc người đi đây đó
Đất trời xanh cây cỏ mượt mà
Anh cho em hướng tới tầm xa
Cây cỏ tàn – Thi ca – Bất tử.
Có những lúc đôi lần giận dữ
Khi xa nhau lại nhớ vô cùng
Đêm gối đầu đôi mắt rưng rưng
Ai Đã Hiểu Chữ Tình Là Thế?!
Sài Gòn – 2000 – Sông Quê.
CÓ NHỮNG LÚC II
Có những lúc ta chưa gặp gỡ
Đã yêu nhau cứ ngỡ lâu rồi
Con thuyền tình đổ bến muôn nơi
Nuốt đắng cay từ lời mật ngọt.
Có những lúc phố reo tiếng hát
Sang thị thành lại khát bờ ao
Thảm cỏ non xanh tự hôm nào
Anh và em – Lăn vào tri kỷ…
Có những lúc tựa cây phượng vĩ
Ta ngồi mơ chân lý tuyệt vời
Ngày mai lên như áng mây trôi
Trong gió mới rã rời ngẫm nghĩ.
Có những lúc chát chua cũng quí
Từ tim người thi sĩ ta mong
Đã chắt chiu chữ nghĩa từng dòng
Kết thành thơ chảy cùng muôn kiếp.
Có những lúc Xuân đâu có Tết
Ta vẫn say chênh chếch trong trăng
Tại túi tham nên gánh nhọc nhằn
Hãy quên đi – Cái thần vị kỷ!!!
Có những lúc chim chiều thủ thỉ
Biển mông mênh tình, lý ta yêu
Không vị tha – Tất sẽ cô liêu
Không như thế thiên triều cũng chết!
Sài Gòn – 2009 – Sông Quê.