[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif] Ngày...tháng...năm...[/FONT][FONT=Arial, Helvetica, sans-serif] Tháng 11 yêu dấu ![/FONT]
[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif] Thế là đã gần qua những ngày của tháng mười một, nắng vàng đã phôi pha, không còn màu rất ngọt của thu nữa, những dư vị của sắc hoa sữa muộn chỉ còn vương vấn. Bạn có nghe, gió đông đang về...rất khẽ. [/FONT]
[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif] Ngày tháng mười một, nhộn nhịp với những ngày hội trường, cắm trại, văn nghệ, có lẽ cũng đã đi qua rồi một thời, để giờ đây chỉ còn biết ngồi lạc lõng, tự thấy mình..bơ vơ. Kỉ niệm dấu yêu của một thời áo trắng...xa rồi. Cũng là những hoạt động sôi nổi nhưng hình như khi đã lớn, khi trở thành sinh viên, niềm vui những ngày ấy cũng thật khác, cảm xúc không còn như những ngày xưa. Tự cho phép mình vẩn vơ một tý, trẻ con hơn một tý, để lại bồng bềnh cùng xúc cảm miên man, để tìm về, lang thang cùng hoài niệm...Ngày đã xa ![/FONT]
[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif] Ngoài kia, tấp nập, vui tươi là thế, sao mình lại vẫn thấy đơn côi. Chẳng lẽ mình già thật rồi? Mình vẫn đang còn ở những năm tháng tươi đẹp, trong trẻo của thời sinh viên mà nhỉ? Cũng muốn cười vui, hòa vào dòng người ấy, cùng bè bạn, cùng giai điệu, thanh âm rạo rực của lễ hội tươi vui mà sao khó quá? Có lẽ tự mình đã khiến mình trở nên lạc lõng tự bao giờ...[/FONT]
[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif] Nhớ ngày cấp hai ngây thơ, nhớ thời phổ thông trong sáng, nhớ những năm đầu đại học háo hức rộn rã...Nhớ thật nhiều, tháng mười một ơi, nhớ lắm ! Nhưng có lẽ chỉ nên một chút, một chút thôi, đủ để thấy lòng rưng rưng cùng ngày tháng cũ, đủ để thấy mình hạnh phúc, và đủ để sống với những khoảnh khắc bây giờ-lúc này đây, của hiện tại, phải vậy không?[/FONT]
[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif] Tháng mười một đến, và rồi lặng lẽ ra đi. Tháng mười một, thấy bạn bè trào hết về nhà, tranh thủ chạy khỏi thủ đô xô bồ và ồn ã này, uh, hình như sinh viên xa nhà như tụi mình vẫn thường là thế, hè, tết, và thường là 20-11 sẽ về nhà. Những ngày nghỉ hiếm hoi, ngắn ngủi, và gần như là "mặc định" sẵn, đủ để thấp thỏm, để đếm, để chờ, để mong ngóng. Về với gia đình ấm áp yêu thương, riêng tháng mười một, còn là một ngày lễ thật ý nghĩa và trọng đại, ngày để gặp mặt bạn bè, sau bao xa cách, để lại rộn rã cười vui, để gọi về kỉ niệm, để hỏi thăm nhau, và quan trọng nhất, để tới thăm thầy cô, để về lại mái trường...mến thương. Hình như không khí của ngày này đã rộn rã lắm rồi, ai ai cũng muốn tới thăm thầy cô, gửi những lời tri ân với những người đã từng dạy mình, nhớ ôi sao bảng đen phấn trắng, nhớ ôi sao kỉ niệm thiết tha ngọt ngào...Lớp đại học bây giờ, chỉ thấy những màn phông vải trắng, máy chiếu, slide, thuyết trình, phản biện...Không là những giờ trên lớp lắng nghe chăm chú, thấy một bầu trời mở ra từ trang sách, từ viên phấn trắng và nỗi niềm tâm sự của bảng đen...Ngô nghê, uh, vẫn biết là hiện đại, vẫn biết cách học chủ động, thảo luận, sự bình đẳng khi tiếp nhận, sẽ tốt cho mình, sinh viên kinh tế, người ta vẫn lên án cách truyền thụ một chiều...nhưng thời khắc này đây, sao nhớ quá đi thôi ngày tháng cũ, nhớ quá ánh mắt chăm chú dõi theo, mắt chữ A mồm chữ O, háo hức khi nghe thầy cô giảng bài, bầu trời tương lai mở ra từ trang sách nhỏ, từ lời giảng mến yêu, thoáng chốc, chợt thấy dường như mình vẫn đang được ngồi trên lớp, bục giảng vẫn là cô thầy, viên phấn trắng mòn dần, bụi phấn lả tả, bay bay...bảng đen im lặng. Quen thuộc quá, uh, thực ra mình xa cũng 3 năm rồi còn gì. Muốn cùng tụi bạn tới thăm thầy cô quá, để được thấy mình bé lại, để được trở về với những ngày xưa, dấu yêu xa rồi...Ngày áo trắng, ngày tháng cũ, đôi mắt trong veo, hồn nhiên....[/FONT]
[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif] Tháng mười một ơi cho mình gửi lời cảm ơn tới tất cả những người thầy cô giáo trên đất nước này nhé, gửi lời cảm ơn tới các thầy cô đã từng dạy mình, cho mình những bài giảng, cho mình tình yêu thương, cho mình những kỉ niệm đẹp đẽ, chúc các thầy cô sức khỏe và hạnh phúc ! [/FONT]
[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif] Và cũng cảm ơn tháng mười một nhiều, để thời gian ngưng đọng trong tâm tưởng, để lắng lại, để suy tư, để nhớ,, để mơ...để nói lời tri ân tha thiết...
Bất giác đọc những chia sẻ của anh trai mình, "Lại một 20-11 nữa lại tới. Đã 5 năm trôi qua rồi, đã qua hết những cảm giác thiêng liêng lắng đọng của những mùa 20-11. Cũng 4 năm trời đứng trên bục giảng, cũng nhận biết bao lời chúc, lời ngợi khen của những ngày xưa. Cũng từng bồi hồi khi đã sang một ngã rẽ khác của cuộc sống. Nhưng giờ đây tất cả càng ngày càng nhạt nhòa dần cảm giác của một người Thầy, đã mất dần cái phong phạm của một Thầy g
[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif] Chợt thấy lòng man mác, rưng rưng. Anh đã từng một thời gắn bó với bảng đen phấn trắng, để dìu dắt những lứa học sinh, rồi cũng lại là anh lựa chọn một con đường khác, ngã rẽ khác, trở thành một chuyên viên tín dụng ngân hàng...Mà ngay cả mình chả cũng thế đó sao, không lựa chọn học sư phạm để trở thành một giáo viên, mà cũng lại học ngân hàng, cũng là tín dụng. Sở thích đối với khối ngành kinh tế? Chắc chắn rồi, nhưng có lẽ cũng bởi vì thực tại của sư phạm cũng lắm nỗi gieo neo...Mình cũng hiểu rằng mình chẳng phù hợp với nó...Chợt thấy hiểu và thông cảm cho cô thầy nhiều hơn bao giờ hết...[/FONT]
[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif] 20-11, giờ này, mẹ có được nhận hoa? Nghĩ mà tái tê, quạnh quẽ và thương mẹ nhiều là thế...Buồn cho người đời và tình đời là thế. Mẹ mình không là giáo viên, chẳng phải là nhà giáo, nhưng mẹ cũng đã cống hiến cả cuộc đời cho sự nghiệp giáo dục, thế mà lắm nỗi truân chuyên...Một chuyên viên của sở giáo dục, nhưng lại chỉ có thể cay đắng nhìn đồng nghiệp nhận hoa và những lời tri ân, một góc nào đó, một nơi nào đó, có lúc nào mẹ khóc? Tủi thân, bẽ bàng...Cũng là bằng đại học, chính quy loại giỏi của học viện tài chính, là kế toán ở sở Giáo dục, thật nực cười, người ta chỉ nghĩ rằng những tấm bằng đại học của đại học sư phạm mới được nhận hoa, hay đơn giản chỉ là một lời chúc trong ngày đó, người ta có biết mẹ cũng vất vả và hi sinh, mẹ cũng đã cống hiến rất nhiều cho giáo dục, để rồi kiêu bạt và khinh mạn với mẹ, mẹ chỉ trầm buồn, người ta không nâng lương cho mẹ như quy định, bởi mẹ-làm tài chính chỉ được coi là "ngành phục vụ" cho giáo dục mà thôi, uh, lúc đó mình lờ mờ hiểu, và buồn thật nhiều, thương mẹ thật nhiều...Chợt nhớ kỉ niệm ngày xưa, mình là đứa duy nhất trong lớp tiểu học, mang hoa và nói cả lời chúc tới những cô lao công, tới cô văn thư ở trường...Lúc đó, đơn giản là mình nghĩ cảm ơn các cô nhiều lắm, và cũng chỉ nghĩ rằng ai cũng có hoa, cô không có, sẽ rất buồn...Cô giáo chủ nhiệm lớp thấy vậy, đã rất vui, cô giáo lại nghĩ cách nghĩ ấy của mình là do mình là con chuyên viên sở Giáo dục
. Thế rồi một lần, lớn hơn chút, mình thấy mẹ chẳng có hoa, mình ngây thơ hỏi, có lẽ mình đã độc ác cứa vào tim mẹ đang đau buốt...nhói thêm, tái tê thêm, mẹ chẳng bao giờ nói dối mình, và mẹ chỉ buồn buồn, uh, mẹ không có hoa đâu, con không có hoa chơi rồi, hôm nay mẹ về muộn quá, các cô các bác ( những thầy cô giáo ở các nhà trường-được đề đạt về sở, trở thành chuyên viên bộ môn) về hết rồi, không xin được hoa...Mình đã cay mắt, và không kìm nén nổi, khóc như mưa, thương mẹ và xót xa quá chừng...Mẹ ơi, con thương mẹ, con khóc, con lớn rồi, không phải con khóc vì không có hoa chơi, không phải con khóc vì làm nũng đâu, mẹ đừng cúi xuống rối rít ân cần, đừng xin lỗi con như thế...Đó là cô bé Hiền Lương, của những năm 1995 và rồi kỉ niệm buồn của những năm 1999...Và có lẽ đã có những sự đối xử của chữ "tình" mà mình nhìn thấy từ ánh mắt trong veo đã khiến mình hiểu đời, hiểu người hơn một chút, góp thêm một phần vào quyết định "tuyệt giao" , "đoạn tuyệt" với sư phạm...Nghĩ buồn cười, thủa bé, 5 tuổi, hỏi bé nào cũng bảo thích thành giáo viên, trừ mỗi mình ra...Nhưng hình như Hiền Lương tiêu cực quá tháng mười một ạ, bởi vì sau đó, đánh rơi luôn cả niềm tin và tình yêu, đánh rơi rất nhiều...vơi vai, để rồi cô bé ấy không làm việc đưa hoa tới tặng những cô lao công, cô văn thư, cô kế toán như mọi lần nữa, thay vào đó, chỉ cười, khi bạn bè hỏi...đứng lặng lẽ một góc...thể hiện gì đây chứ? Có ai nhớ và tặng hoa tới những người lặng lẽ như mẹ không? Buồn, buốt, nhói đau...Nếu mẹ làm ở sở tài chính, có lẽ ít nhất đã chẳng bẽ bàng đến thế...ít nhất không phải ngậm ngùi đắng buốt nhìn người ta...nhìn mình, nghe câu nói chua chát...[/FONT]
[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif] Tháng mười một ơi, cho mình gửi lời chúc tới mẹ nhé, mẹ chẳng phải nhà giáo, không ai tặng hoa mẹ, không ai nói lời chúc với mẹ, thì mẹ đừng buồn, với con, mẹ luôn là người đáng kính, ai bảo rằng những lặng lẽ âm thầm, những cống hiến của mẹ là không đáng? Là phục vụ? Là bị rẻ rúm? Coi khinh? Không, không đâu mẹ ơi, mẹ đã giành cả tình yêu, tâm huyết cho giáo dục cơ mà. Mẹ không phải là cô giáo, nhưng ai bảo mẹ và những đóng góp ấy không đáng được tôn vinh? Phải không mẹ? Con gửi lời chúc tới mẹ, tới những con người đóng góp thầm lặng cho giáo dục lời chúc sức khỏe, hạnh phúc, và lời cảm ơn...thật nhiều.[/FONT]
[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif] Tháng mười một, ngày lễ của các thầy, các cô, mình gửi lời chúc sức khỏe và hạnh phúc, lời cảm ơn tới những nhà giáo. Cảm ơn tháng mười một cho mình cơ hội để nói, cảm ơn tháng mười một cho mình cơ hội để nhớ...về thủa học trò mộng mơ...[/FONT]
[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif] Ngày Hà Nội, ngoài kia hình như thu đã qua mùa, đông đang ùa về, mùa rất ngọt ! Yêu tháng mười một lắm, yêu lắm những ngày cuối năm...Tháng mười một năm nay hình như tới, ấm áp hơn, vẫn chưa thấy cái lạnh đông, nhưng hình như nắng vàng rót mật của thu cũng đã không còn, nhớ thu tha thiết tháng mười một ạ, bạn có nhớ thu không? Gió giao mùa sao yêu đến thế, hình như, thật khẽ, nghe cả ngoài kia tiếng sao rơi...không phải là tiếng lao xao rì rào của lá ngoài khung cửa nữa. Lãng đãng, ngày qua...[/FONT]
[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif] Bất giác, nhớ tới giai điệu quen, nghe cùng mình nhé, tặng bạn lời ấm áp yêu thương...Đừng đi quá qua quá vội, chậm chậm thôi nhé, và một chút thôi, cho tình người thêm nồng ấm, đời đong đầy yêu thương dịu ngọt, tháng mười một mến yêu ![/FONT]
[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif] Ngày Hà Nội, tháng mười một, lãng đãng đơn côi, yêu thương vời vợi, nhớ mong khắc khoải, một trời kí ức, một trời hoài niệm, vạn lời biết ơn...Yêu lắm, tháng mười một !
p/s: chị ơi, chị viết dài thế. em còn chưa đọc hết được nữa, em lấy bài này chia sẻ cùng mọi người nhá chị,
bài viết đầy cảm xúc chị ạ! thanks chị nhiều lắm á!
[/FONT][FONT=Arial, Helvetica, sans-serif]
[/FONT]
[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif][/FONT]
[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif] Thế là đã gần qua những ngày của tháng mười một, nắng vàng đã phôi pha, không còn màu rất ngọt của thu nữa, những dư vị của sắc hoa sữa muộn chỉ còn vương vấn. Bạn có nghe, gió đông đang về...rất khẽ. [/FONT]
[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif] Ngày tháng mười một, nhộn nhịp với những ngày hội trường, cắm trại, văn nghệ, có lẽ cũng đã đi qua rồi một thời, để giờ đây chỉ còn biết ngồi lạc lõng, tự thấy mình..bơ vơ. Kỉ niệm dấu yêu của một thời áo trắng...xa rồi. Cũng là những hoạt động sôi nổi nhưng hình như khi đã lớn, khi trở thành sinh viên, niềm vui những ngày ấy cũng thật khác, cảm xúc không còn như những ngày xưa. Tự cho phép mình vẩn vơ một tý, trẻ con hơn một tý, để lại bồng bềnh cùng xúc cảm miên man, để tìm về, lang thang cùng hoài niệm...Ngày đã xa ![/FONT]
[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif] Ngoài kia, tấp nập, vui tươi là thế, sao mình lại vẫn thấy đơn côi. Chẳng lẽ mình già thật rồi? Mình vẫn đang còn ở những năm tháng tươi đẹp, trong trẻo của thời sinh viên mà nhỉ? Cũng muốn cười vui, hòa vào dòng người ấy, cùng bè bạn, cùng giai điệu, thanh âm rạo rực của lễ hội tươi vui mà sao khó quá? Có lẽ tự mình đã khiến mình trở nên lạc lõng tự bao giờ...[/FONT]
[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif] Nhớ ngày cấp hai ngây thơ, nhớ thời phổ thông trong sáng, nhớ những năm đầu đại học háo hức rộn rã...Nhớ thật nhiều, tháng mười một ơi, nhớ lắm ! Nhưng có lẽ chỉ nên một chút, một chút thôi, đủ để thấy lòng rưng rưng cùng ngày tháng cũ, đủ để thấy mình hạnh phúc, và đủ để sống với những khoảnh khắc bây giờ-lúc này đây, của hiện tại, phải vậy không?[/FONT]
[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif] Tháng mười một đến, và rồi lặng lẽ ra đi. Tháng mười một, thấy bạn bè trào hết về nhà, tranh thủ chạy khỏi thủ đô xô bồ và ồn ã này, uh, hình như sinh viên xa nhà như tụi mình vẫn thường là thế, hè, tết, và thường là 20-11 sẽ về nhà. Những ngày nghỉ hiếm hoi, ngắn ngủi, và gần như là "mặc định" sẵn, đủ để thấp thỏm, để đếm, để chờ, để mong ngóng. Về với gia đình ấm áp yêu thương, riêng tháng mười một, còn là một ngày lễ thật ý nghĩa và trọng đại, ngày để gặp mặt bạn bè, sau bao xa cách, để lại rộn rã cười vui, để gọi về kỉ niệm, để hỏi thăm nhau, và quan trọng nhất, để tới thăm thầy cô, để về lại mái trường...mến thương. Hình như không khí của ngày này đã rộn rã lắm rồi, ai ai cũng muốn tới thăm thầy cô, gửi những lời tri ân với những người đã từng dạy mình, nhớ ôi sao bảng đen phấn trắng, nhớ ôi sao kỉ niệm thiết tha ngọt ngào...Lớp đại học bây giờ, chỉ thấy những màn phông vải trắng, máy chiếu, slide, thuyết trình, phản biện...Không là những giờ trên lớp lắng nghe chăm chú, thấy một bầu trời mở ra từ trang sách, từ viên phấn trắng và nỗi niềm tâm sự của bảng đen...Ngô nghê, uh, vẫn biết là hiện đại, vẫn biết cách học chủ động, thảo luận, sự bình đẳng khi tiếp nhận, sẽ tốt cho mình, sinh viên kinh tế, người ta vẫn lên án cách truyền thụ một chiều...nhưng thời khắc này đây, sao nhớ quá đi thôi ngày tháng cũ, nhớ quá ánh mắt chăm chú dõi theo, mắt chữ A mồm chữ O, háo hức khi nghe thầy cô giảng bài, bầu trời tương lai mở ra từ trang sách nhỏ, từ lời giảng mến yêu, thoáng chốc, chợt thấy dường như mình vẫn đang được ngồi trên lớp, bục giảng vẫn là cô thầy, viên phấn trắng mòn dần, bụi phấn lả tả, bay bay...bảng đen im lặng. Quen thuộc quá, uh, thực ra mình xa cũng 3 năm rồi còn gì. Muốn cùng tụi bạn tới thăm thầy cô quá, để được thấy mình bé lại, để được trở về với những ngày xưa, dấu yêu xa rồi...Ngày áo trắng, ngày tháng cũ, đôi mắt trong veo, hồn nhiên....[/FONT]
[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif] Tháng mười một ơi cho mình gửi lời cảm ơn tới tất cả những người thầy cô giáo trên đất nước này nhé, gửi lời cảm ơn tới các thầy cô đã từng dạy mình, cho mình những bài giảng, cho mình tình yêu thương, cho mình những kỉ niệm đẹp đẽ, chúc các thầy cô sức khỏe và hạnh phúc ! [/FONT]
[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif] Và cũng cảm ơn tháng mười một nhiều, để thời gian ngưng đọng trong tâm tưởng, để lắng lại, để suy tư, để nhớ,, để mơ...để nói lời tri ân tha thiết...
Bất giác đọc những chia sẻ của anh trai mình, "Lại một 20-11 nữa lại tới. Đã 5 năm trôi qua rồi, đã qua hết những cảm giác thiêng liêng lắng đọng của những mùa 20-11. Cũng 4 năm trời đứng trên bục giảng, cũng nhận biết bao lời chúc, lời ngợi khen của những ngày xưa. Cũng từng bồi hồi khi đã sang một ngã rẽ khác của cuộc sống. Nhưng giờ đây tất cả càng ngày càng nhạt nhòa dần cảm giác của một người Thầy, đã mất dần cái phong phạm của một Thầy g
iáo. Âu cũng là cuộc sống. Giờ đây tất cả đã quên hết mình cũng từng là Thầy mà chính mình cũng đã quên đi rằng mình cũng có một thời như vậy. Chỉ còn vài người bạn- cũng từng là thầy- cũng đã rời bỏ nghành như nhau , chúc nhau một vài câu nhạt nhòa của ngày 20-11. Coi như là an ủi nhau một chút, các Thầy các Cô à."
[/FONT][FONT=Arial, Helvetica, sans-serif] Chợt thấy lòng man mác, rưng rưng. Anh đã từng một thời gắn bó với bảng đen phấn trắng, để dìu dắt những lứa học sinh, rồi cũng lại là anh lựa chọn một con đường khác, ngã rẽ khác, trở thành một chuyên viên tín dụng ngân hàng...Mà ngay cả mình chả cũng thế đó sao, không lựa chọn học sư phạm để trở thành một giáo viên, mà cũng lại học ngân hàng, cũng là tín dụng. Sở thích đối với khối ngành kinh tế? Chắc chắn rồi, nhưng có lẽ cũng bởi vì thực tại của sư phạm cũng lắm nỗi gieo neo...Mình cũng hiểu rằng mình chẳng phù hợp với nó...Chợt thấy hiểu và thông cảm cho cô thầy nhiều hơn bao giờ hết...[/FONT]
[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif] 20-11, giờ này, mẹ có được nhận hoa? Nghĩ mà tái tê, quạnh quẽ và thương mẹ nhiều là thế...Buồn cho người đời và tình đời là thế. Mẹ mình không là giáo viên, chẳng phải là nhà giáo, nhưng mẹ cũng đã cống hiến cả cuộc đời cho sự nghiệp giáo dục, thế mà lắm nỗi truân chuyên...Một chuyên viên của sở giáo dục, nhưng lại chỉ có thể cay đắng nhìn đồng nghiệp nhận hoa và những lời tri ân, một góc nào đó, một nơi nào đó, có lúc nào mẹ khóc? Tủi thân, bẽ bàng...Cũng là bằng đại học, chính quy loại giỏi của học viện tài chính, là kế toán ở sở Giáo dục, thật nực cười, người ta chỉ nghĩ rằng những tấm bằng đại học của đại học sư phạm mới được nhận hoa, hay đơn giản chỉ là một lời chúc trong ngày đó, người ta có biết mẹ cũng vất vả và hi sinh, mẹ cũng đã cống hiến rất nhiều cho giáo dục, để rồi kiêu bạt và khinh mạn với mẹ, mẹ chỉ trầm buồn, người ta không nâng lương cho mẹ như quy định, bởi mẹ-làm tài chính chỉ được coi là "ngành phục vụ" cho giáo dục mà thôi, uh, lúc đó mình lờ mờ hiểu, và buồn thật nhiều, thương mẹ thật nhiều...Chợt nhớ kỉ niệm ngày xưa, mình là đứa duy nhất trong lớp tiểu học, mang hoa và nói cả lời chúc tới những cô lao công, tới cô văn thư ở trường...Lúc đó, đơn giản là mình nghĩ cảm ơn các cô nhiều lắm, và cũng chỉ nghĩ rằng ai cũng có hoa, cô không có, sẽ rất buồn...Cô giáo chủ nhiệm lớp thấy vậy, đã rất vui, cô giáo lại nghĩ cách nghĩ ấy của mình là do mình là con chuyên viên sở Giáo dục

[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif] Tháng mười một ơi, cho mình gửi lời chúc tới mẹ nhé, mẹ chẳng phải nhà giáo, không ai tặng hoa mẹ, không ai nói lời chúc với mẹ, thì mẹ đừng buồn, với con, mẹ luôn là người đáng kính, ai bảo rằng những lặng lẽ âm thầm, những cống hiến của mẹ là không đáng? Là phục vụ? Là bị rẻ rúm? Coi khinh? Không, không đâu mẹ ơi, mẹ đã giành cả tình yêu, tâm huyết cho giáo dục cơ mà. Mẹ không phải là cô giáo, nhưng ai bảo mẹ và những đóng góp ấy không đáng được tôn vinh? Phải không mẹ? Con gửi lời chúc tới mẹ, tới những con người đóng góp thầm lặng cho giáo dục lời chúc sức khỏe, hạnh phúc, và lời cảm ơn...thật nhiều.[/FONT]
[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif] Tháng mười một, ngày lễ của các thầy, các cô, mình gửi lời chúc sức khỏe và hạnh phúc, lời cảm ơn tới những nhà giáo. Cảm ơn tháng mười một cho mình cơ hội để nói, cảm ơn tháng mười một cho mình cơ hội để nhớ...về thủa học trò mộng mơ...[/FONT]
[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif] Ngày Hà Nội, ngoài kia hình như thu đã qua mùa, đông đang ùa về, mùa rất ngọt ! Yêu tháng mười một lắm, yêu lắm những ngày cuối năm...Tháng mười một năm nay hình như tới, ấm áp hơn, vẫn chưa thấy cái lạnh đông, nhưng hình như nắng vàng rót mật của thu cũng đã không còn, nhớ thu tha thiết tháng mười một ạ, bạn có nhớ thu không? Gió giao mùa sao yêu đến thế, hình như, thật khẽ, nghe cả ngoài kia tiếng sao rơi...không phải là tiếng lao xao rì rào của lá ngoài khung cửa nữa. Lãng đãng, ngày qua...[/FONT]
[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif] Bất giác, nhớ tới giai điệu quen, nghe cùng mình nhé, tặng bạn lời ấm áp yêu thương...Đừng đi quá qua quá vội, chậm chậm thôi nhé, và một chút thôi, cho tình người thêm nồng ấm, đời đong đầy yêu thương dịu ngọt, tháng mười một mến yêu ![/FONT]
[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif] Ngày Hà Nội, tháng mười một, lãng đãng đơn côi, yêu thương vời vợi, nhớ mong khắc khoải, một trời kí ức, một trời hoài niệm, vạn lời biết ơn...Yêu lắm, tháng mười một !
p/s: chị ơi, chị viết dài thế. em còn chưa đọc hết được nữa, em lấy bài này chia sẻ cùng mọi người nhá chị,
bài viết đầy cảm xúc chị ạ! thanks chị nhiều lắm á!
[/FONT][FONT=Arial, Helvetica, sans-serif]
[/FONT]
[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif][/FONT]