Họ và tên: Vương Đức Thưởng
Tuổi: 26
Nghề nghiệp: Ks Điện Tử Viễn Thông
Bài dự thi: Tết này con đã không còn bên Bố Mẹ cùng đón giao thừa nữa.
Cũng đã gần 2 năm trôi qua, vào cái đêm giao thừa 30 tết khi tất cả mọi nhà đều chuẩn bị mọi thứ đầy đủ chờ thời khắc chuyển giao giữa năm cũ và năm mới, cái không khí của đầu xuân năm mới trong cảm nhận của mỗi người cũng đã đến sớm hơn mặc dù còn vài tiếng nữa đồng hồ mới điểm tiếng chuông báo hiệu thời khắc chuyển giao. Đi từ đầu làng đến cuối làng ai nấy đều không khỏi bị thu hút bởi vẻ đẹp lung linh của những chiếc đèn lồng, vẻ đẹp lấp lánh có đôi chút huyền ảo từ những chiếc đèn nháy được trang trí trên những cây mai, cành đào, cây quất…trên đường lúc này cũng trở nên tấp nập hơn khi các bạn trẻ náo nức chờ đón giây phút giao thừa với những tiếng cười nói vui vẻ.
Cũng như những năm trước, chiều nay tôi cũng kịp mua về nhà 2 bó hoa và tự tay mình thiết kế những lọ hoa tươi để năm mới trong nhà có chút không khí của mùa xuân. 20h rồi, trong khi tôi đang loay hoay cắm những cành hoa vào lọ thì đôi chân cứ như muốn bước đi bởi sự hấp dẫn đến từ những tiếng nhạc, tiếng hát, tiếng hò reo của những bạn thanh niên trong xóm đang tập trung tổ chức đón giao thừa ở nhà văn hóa. Như có chút ít động lực thôi thúc tôi, làm vội vàng hoàn chỉnh 3 lọ hoa tôi nhanh chóng dọn dẹp gọn gàng còn kịp ra góp vui cùng những bạn thanh niên trong xóm. Như thường lệ cứ mỗi độ xuân sang như không hẹn mà đến thanh niên trong làng lại cùng nhau tập trung liên hoan, rồi cùng nhau tổ chức đi chúc tết các nhà trong xóm trong những thời khắc đầu tiên chuyển giao của năm mới.
Vừa bước chân đến cổng, tâm trạng tôi như rạo rực, hứng khởi hẳn lên bởi những bản nhạc, những bài hát mang đậm không khí mùa xuân. Gặp lại bạn bè, có đứa thì đi làm xa mới về, có đứa thì đang công tác ở địa phương và cũng như tôi có rất nhiều những bạn sinh viên đang theo học tại các trường Đại Học, Cao Đẳng trên cả nước hôm nay cũng về đây tập trung đông đủ, người thì bắt tay, đứa thì trò chuyện sau quãng thời gian dài không gặp mặt. Hòa chung vào những bản nhạc xuân nhộn nhịp là tiếng leng keng của những lần nâng ly, chạm cốc, tiếng bốp bốp khi mọi người bật nắp chai bia, tiếng dô dô của những bạn thanh niên đang hừng hực khí thế, tất cả như muốn cháy hết mình để hòa cùng vào không khí mùa xuân.
Nâng cốc bia cùng với những người bạn, ăn mấy miếng hoa quả xong tôi không quên rút chiếc điện thoại ra nhắn tin cho đứa bạn đang đứng trên sân khấu : Tý xong ở đây anh em mình tập trung xuống dưới nhà Long đón giao thừa nhé. Lúc này đã là 22h30 rồi, tôi xin phép được về trước, bước ra đến sân tôi quay đầu xe và phóng liền một mạch đến chỗ hẹn, mặc kệ cho đứa bạn nó làm công tác đoàn ở xóm rồi xuống sau. Bước vào tới nhà tôi không quên ra bàn thắp cho bạn tôi nén hương, đây là cái tết đầu tiên mà bạn đã không còn ở bên gia đình để đón chào năm mới nữa, bước vào cái tuổi 25, cái độ tuổi đẹp nhất trong cuộc đời mỗi con người, ấy thế mà cách đó mới chỉ mấy tháng thôi một tai nạn đã vô tình mang bạn tôi rời xa gia đình, rời xa bạn bè, người thân mãi mãi.
Đứng trước tấm ảnh người bạn thân, lòng tôi như thắt lại, cổ họng như muốn nghẹn nấc lên, vì đang theo học xa nhà nên cái ngày bạn đi tôi không thể về kịp tiễn bạn được, cũng từ khi đó tôi xem bố mẹ bạn như bố mẹ sinh thành ra tôi và cũng xin phép được gọi 2 bác bằng 2 từ thiêng liêng cao cả: Bố - Mẹ. Trên nhà lúc này không khí trở nên ấm cúng hơn từ những que hương đang cháy, Bố, Mẹ lúc này đang chuẩn bị mâm cỗ để đón giao thừa dưới bếp, thắp xong nén hương tôi quay xuống bếp chào Bố, chào Mẹ.
Bố, Mẹ chỉ nhìn tôi đáp lại bằng cái giọng buồn bã: mới xuống à con.
Với cái đài bé nhỏ nhưng rất đỗi thân quen, Bố ngồi ở giường như đang chăm chú lắng nghe không khí đón xuân trên mọi miền đất nước, Mẹ cũng vừa kịp rán xong mấy cái bánh để mang lên bàn thắp hương cho bạn tôi, Mẹ nói với giọng nghẹn ngào, đôi mắt dưng dưng ướt át:
- Con ạ, hồi nhỏ Long nó thích ăn bánh rán lắm, năm học cấp 3 có những buổi học thêm ở ngoài, mẹ sợ đói nên hay đi qua mua bánh đưa nó ăn, đêm nay là đêm giao thừa mẹ làm cho nó vài cái bánh.
Như thấu hiểu được tâm sự của mẹ, tôi chỉ có thể ngồi lặng thinh trong im lặng...bỗng chợt tít tít tít tít, có tiếng chuông báo tin nhắn, tôi vội lấy điện thoại ra đọc: Anh ơi, anh lên đón em xuống dưới nhà đón giao thừa với nhé, em thấy buồn lắm. Thì ra là tin nhắn của người yêu cũ bạn tôi gửi tới, nếu như bạn tôi không sớm đi xa thì có lẽ đầu năm tới 2 người đã có thể mơ ước đến 1 gia đình nhỏ bé, bao nhiêu là hẹn ước, bao nhiêu là kế hoạch trong tương lai tất cả bây giờ chỉ còn lại trong dĩ vãng, nghĩ cũng thương nhưng biết làm sao được khi bước đường của mỗi người trong cuộc sống đâu phải lúc nào cũng trải thảm đỏ chờ đón ta.
Hơn 23h rồi, tất cả mọi người cũng đã có mặt đầy đủ, chỉ còn không đầy 1 tiếng đồng hồ nữa thôi là đến giao thừa rồi,
- Mẹ bảo: để Mẹ tranh thủ quạt thêm mấy cái bánh khô cho các con uống bia nhé.
Nhìn dáng hao gầy của Mẹ ngồi quạt bánh, bàn tay đã chở nên gầy gò hơn trước với những nếp nhăn ngày một nhiều hơn, thương Mẹ mà lòng tôi không thể nào kìm nén nỗi, vô tình cô em gái gọi:
- anh Thưởng ơi cầm cái bánh này, tôi quay mặt sang mà không kịp lau đi 2 hàng nước mắt vẫn đang rơi trên má,
Mẹ quạt bánh xong cũng là lúc cô em gái dọn mâm xong xuôi hết. Cùng với gia đình, bạn bè, mọi người đã cùng nhau bật bia ra để chúc mừng năm mới. Trong không khí vui vẻ, ấm cúng của cái thời khắc giao thừa tôi vẫn luôn cảm nhận được đâu đó quanh đây bạn tôi như cũng đang nâng ly cùng mọi người mừng xuân mới.