• HÃY CÙNG TẠO & THẢO LUẬN CÁC CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC [Vn Kiến Thức] - Định hướng VnKienthuc.com
    -
    Mọi kiến thức & Thông tin trên VnKienthuc chỉ mang tính chất tham khảo, Diễn đàn không chịu bất kỳ trách nhiệm liên quan
    - VnKienthuc tạm khóa đăng ký tài khoản tự động để hạn chế SEO bẩn, SPAM, quảng cáo. Chưa đăng ký, KHÁCH vẫn có thể đọc và bình luận.

Tây nguyên trong tái tim tôi

bluebeach

New member
Xu
0
Họ và Tên : Bạch Thị Thanh Thanh
Tuổi : 22
Nghề nghiệp : Sinh Viên

Có lẽ Tết Tây Nguyên khiến tôi nhớ nhiều nhất. Cái Tết cuối cùng của đời sinh viên. Nhớ như in mấy cái Tết trước với cái cảm giác cũng mang phong cách rất riêng. Cái cảm giác ấy luôn bắt đầu từ cái buổi bon chen đi mua vé rồi chờ đợi tới ngày lên xe về cho tới ngày trở lại trường và sau nữa.
Hào hứng! Bồn chồn! Rạo rực!

t%C3%A2y%20nguy%C3%AAn.jpg

Tây Nguyên trong trái tim tôi
Có thể có nhiều sinh viên sẽ dành những ngày quí giá này để đi Xuân Tình Nguyện hay đi làm kiếm thêm thu nhập. Nhưng đối với tôi, được về thăm quê là chiến dịch Xuân ý nghĩa mà tôi tự thưởng cho mình. Qua bao tháng ngày dài đằng đẵng học tập nơi xa xứ, Tết đến cũng là lúc tôi tạm thời xa giảng đường, xa thầy cô, bạn bè để về với miền đất đỏ Tây Nguyên thân yêu.
Ngày Tết quê tôi thường bắt đầu với tiết trời se se lạnh. Cái lạnh xông vào mũi của những người con xa quê khi vừa bước xuống xe. Va li nặng trong tay, ngưởng mặt lên nhìn trời xanh mà lòng thấy thật nhẹ nhàng. Khẽ mỉm cười tôi bước tiếp xuống con đường đất nhỏ với hoa cỏ may mọc ven đường. Mỗi bước chân lướt vội vã như càng mong sớm nhìn thấy ngôi nhà nhỏ nằm gọn giữa bạt ngàn rừng cà phê. Hai bên đường, những gốc cà phê cằn cỗi đang giơ những cánh tay kh khiu với những búp hoa mới nhú màu sữa. Những búp nhỏ ấy chỉ chờ gặp nước là sẽ nở bung ra như lòng người con xa nhà được thấy ngôi nhà nhỏ của mình.
Huýt ! Huýt!
Tôi khẽ vội huýt gió ra hiệu. Mấy chú cún từ trong chạy ra gâu gâu hai tiếng như tưởng có khách rồi vội ngoắt đuôi chạy lon ton ra đón cô chủ nhỏ. “Wao! Mi lớn ghê rứa! Ngày tao đi mi nhỏ xíu mà giờ bằng này rồi” Đó là con chó Lu mà tôi thích nhất. Con chó nửa lai mồ côi mẹ từ khi được hơn tháng tuổi. Thấy tôi, nó cứ quấn mãi bên chân không cho tôi bước. Còn mấy con kia thì cắn đùa nhau rồi chạy thục mạng khắp sân như mừng lắm. Thấy ngôi nhà ấm áp, nghe giọng bố nói vọng ra, tôi như quên hết cái mệt nhọc của một đêm trên xe không ngủ. Bước vào nhà, bố mẹ đang chuẩn bị đồ để đi tưới. Vừa đúng lúc thì tiếng xe công nông nối sau gót tôi. Chưa kịp hỏi han, chỉ kịp chào bố mẹ thì nghe mẹ bảo:

  • Con cất đồ rồi lấy xôi ăn nha. Mẹ mới nấu hồi sáng. Ở nhà nghỉ ngơi, bố mẹ theo xe đem máy bơm và ống tưới qua rẫy.Trời mưa đôi hạt nên phải tưới đuổi con à.
  • Dạ, bố mẹ đi trước đi. Tí con qua thay ca nha.
Mẹ nhìn tôi hiểu ý nên khẽ mỉm cười rồi vội chay ra phụ bưng đồ lên và theo xe đi.
Tiếng xe xa dần để lại một sự im lặng khôn tả. Năm nào cũng vậy mà, trước Tết một đợt, sau Tết một đợt, nếu nghỉ Tết ba tuần thì tôi đều được đi phụ tưới cà phê cả hai đợt. Đi tưới có cái cực nhưng cũng có cái thi vị của nó….
Khẽ vén lùm cây bụi cao, tôi len lỏi xuống bến nước nơi bố đặt máy. Bố đang lắp ống và thêm dầu để chuẩn bị nổ máy. Tiếng máy nổ, máy điện pha trộn nhau làm rộn lên cả bến nước khác.
Xịch! Xịch! Xịch!
Vậy là máy nước nhà tôi cũng bắt đầu hòa nhịp cùng anh em của nó. Thế là nó cũng kiêu hãnh vì đã không thua kém bạn bè khi đem nước đến từng cây cà phê trên đồi cao. Tôi vội chạy theo đường ống lên trên cao xem nước chảy ra chưa. Mẹ đang cầm ống ở trên. Nước đã chảy xòa ra. Nhanh thật, tốc độ chạy của tôi đúng là không thể qua lại con nước này. Nhìn nước chảy trắng xóa thật thích mắt. Những cây cà phê với hoa cương lên đang rung rung cành lá như cảm ơn vì được tắm mát. Những đường nước uốn lượn như những con rắn khổng lồ len lỏi giữa những hốc cà phê. Tôi thay mẹ cầm ống tưới. Đây là trò tôi thích nhất “Phun nước cầu vồng”. Tôi cứ phun nước lên cao để ánh nắng lọt vào khe nước tạo thành cầu vồng. Thú vị thật! Nhưng cầm ống tưới thì phải chịu trách nhiệm kéo ống và đi đường ống sao cho không bị kẹt, bị vòng. Cũng phải có kĩ thuật nhỉ.…..
Sau gần một tuần thay phiên nhau tưới, cuối cùng đợt tưới đã xong. Cả một rừng cà phê nay đã được tắm mát đang khoe sắc xanh và những búp hoa trắng. Nhìn những cây cà phê được tưới sớm hơn đã nở tròn bông trắng xóa như nhìn thấy biết bao công sức người lao động. Cả rừng cà phê rồi sẽ trắng xóa để chào xuân đón Tết. Cái Tết với hương sắc đặc trưng của Tây Nguyên. Thay vì sắc đỏ hoa đào, sắc vàng hoa mai quê tôi mùa này bạt ngàn sắc trắng hoa cà phê. Màu trắng tinh khiết ấy chứa chan bao tình cảm của những người con miền đất đỏ Tây Nguyên. Mỗi bông hoa là kết tinh những giọt mồ hôi và nỗi lo của người nông dân quê tôi. Nỗi lo tưới sao cho kịp để hoa nở đúng đợt và cho trái tốt. Tất cả vụ mùa đều phụ thuộc vào đợt tưới này. Còn một nỗi lo nữa là làm sao tưới xong để còn chuẩn bị đón Tết. Bao giờ cuối đợt tưới cũng là đã hai chín, ba mươi Tết. Thế nên vừa kéo máy tưới về người ta mới bắt tay gói bánh chưng chuẩn bị đón Tết….
Cái không khí Tết cập rập đặc trưng ấy làm cho lòng mỗi người con đi xa như tôi không thể không nhớ tới. Giờ đây ngồi ngồi một mình bên cửa sổ, ngoài trời gió lạnh lạnh cùng ông trăng mờ, tôi lại nhớ đến những đêm trăng cùng bố đi tưới…. Ánh trăng mờ mờ ảo ảo đủ soi rọi nước và cây…. Năm nay sẽ không được giúp bố mẹ đợt tưới đầu tiên và những Tết sau có lẽ cũng vậy. Mặc dù sẽ phải ở lại nơi thành thị sống và làm việc nhưng những kỉ niệm, hồi ức về cái Tết Tây Nguyên sẽ mãi không phai. Tận sâu đáy lòng, ước mong một cuộc sống tươi đẹp cho người nông dân Tây Nguyên quê tôi và một cái Tết an lành, hạnh phúc.! Cảm ơn cuộc sống đầy thăng trầm và thi vị này!
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
CHAT
  1. No shouts have been posted yet.

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top