• HÃY CÙNG TẠO & THẢO LUẬN CÁC CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC [Vn Kiến Thức] - Định hướng VnKienthuc.com
    -
    Mọi kiến thức & Thông tin trên VnKienthuc chỉ mang tính chất tham khảo, Diễn đàn không chịu bất kỳ trách nhiệm liên quan
    - VnKienthuc tạm khóa đăng ký tài khoản tự động để hạn chế SEO bẩn, SPAM, quảng cáo. Chưa đăng ký, KHÁCH vẫn có thể đọc và bình luận.

Tập truyện ngắn của Ivan Bunhin

Asaki_No1

Trưởng phòng thể thao
Xu
0
NHỮNG CON ĐƯỜNG RỢP BÓNG CÂY XANH ...


Một cỗ xe bám đầy đất bẩn ,phần trên được che kín một nửa ,kéo xe là ba con ngựa có vẻ ngoài bình thường ,lông đuôi dính bết vào nhau .Cỗ xe đang nặng nề lăn bánh giữa một chiều thu lạnh lẽo,ẩm ướt trên một trong những con đường lớn của vùng Tula ngập ngụa vì nước mưa đen xịt và bi cày nham nhở bởi rất nhiều các bánh xe qua lại .Cỗ xe tiến lại gần một dãy nhà tồi tàn khá dài ,một đầu được dùng làm trạm bưu điện nhà nước ,còn đầu kia là 1quán trọ tư nhân ,nơi khách có thể đến nghỉ ngủ qua đêm ,ăn hoặc thuê ấm xamôva để pha trà .Ngồi trước xe là một người đàn ông khoẻ mạnh mặc áo vải thô kiểu nông dân bó chặt lưng ,khuôn mặt rám nắng và nghiêm nghị với bộ râu thưa đen bóng ,trông giống một tên cướp thời cổ .Còn trong xe là một chiến binh già dáng người cân đối ,đội mũ lưỡi trai to ,mặc áo khoác màu xám kiểu thời Nga hoàng Nicôlai với cổ lông hải ly dựng đứng .Lông mày ông còn đen ,nhưng bộ ria và chùm râu quai nón nối liền với nhau thì đã bạc trắng .Cằm ông cạo nhẵn , và như nhiều chiến binh khác cùng thời ,ông có vẻ ngoài phảng phất giống vua Alecxăngđơrơ II .Cái nhìn của ông như dò hỏi ,nghiêm khắc ,nhưng đồng thời có vẻ mệt mỏi.
Khi ngựa dừng hẳn,ông thò một chân ra khỏi xe ,- chân ông đi ủng nhà binh ,với ống ủng tròn đều và cao ,- hai tay đi găng da lộn vén vạt áo khoác ,rồi nhảy xuống ,chạy lên bậc hiên ngôi nhà.
- Phía bên trái ,thưa ngài ,- từ trên xe ,gã xà ích kêu to ,giọng thô lỗ ;và ông ,vì người cao ,khẽ cúi đầu bước qua cửa vào hành lang rồi rẽ trái đi vào quán trọ .
Trong quán ấm áp ,khô ráo và dễ chịu :bức ảnh Chúa viền vàng ,còn mới treo trên tường trong góc phòng bên trái ,phía dưới là mặt bàn phả vải sạch và ráp ,sau bàn là chiếc ghế dài được lau chùi cẩn thận ;chiếc lò sưởi kiêm luôn cả bếp nấu ăn đứng ở góc phải ,mới quét vôi trắng lóa .Bên cạnh là một cái gì đấy giống như đivăng ,được bọc bằng vải yên ngựa ,lưng tựa vào tường lò ;từ lò sưởi bay ra mùi thơm dễ chịu của món súp nấu bằng cải bắp ,thịt và lá nguyệt quế .
Ông khách quẳng chiếc áo khoác xuống ghế ;và bây giờ chỉ mặc bộ quân phục và đi ủng ,người ông trông càng cân đối hơn .Rồi ông cởi găng tay , cởi mũ ;với vẻ mệt mỏi ,ông đưa bàn tay trắng nhợt ,gầy gò vuốt tóc - mái tóc bạc hai bên thái dương và gần khoé mắt hơi quăn .Khuôn mặt ông đẹp , dài ,đôi mắt đen ;trên gương mặt đây đó còn sót lại những dấu vết nhỏ của bệnh đậu mùa .Trong quán chẳng có ai ,ông hé cánh cửa dẫn sang phòng bên ,nói to ,vẻ khó chịu :
- Này ,có ai trong ấy không ?
Liền sau đó ,bước vào quán là một phụ nữ tóc đen ,lông mày cũng đen ,dù không trẻ lắm nhưng vẫn còn xinh đẹp .Trông chị ta giống một phụ nữ digan đứng tuổi ,có lớp lông tơ sẫm phía môi trên và dọc theo hai má ,đi đứng nhẹ nhàng dù người đẫy đà ,bộ ngực nhô cao dưới chiếc áo sơ mi màu đỏ ...
-Xin chúc mừng ngài đến quán chúng tôi - chị nói - Ngài muốn dùng thức ăn hay uống trà ?
Ông khách đưa mắt nhìn nhanh đôi vai tròn trĩnh ,đôi chân nhẹ nhàng đi dép kiểu Tácta màu đỏ đã sờn cũ ,rồi lơ đãng nói nhát gừng từng tiếng một :
- Uống trà .Chị là chủ quán ,hay giúp việc ở đây ?
- Thưa ngài ,chủ quán ạ .
- Nghĩa là tự làm lấy mọi việc ?
- Đúng thế ạ ,thưa ngài .
- Sao lại thế ? Goá chồng hay sao mà phải tự mình lo tất cả ?
- Không phải goá chồng ,thưa ngài .Nhưng dù sao cũng phải kiếm nghề gì để sinh sống chứ ạ .Vả lại ,tôi cũng thích công việc này .
- Ra thế .Tốt lắm .Quán của chị sạch sẽ và dễ chịu lắm .
Từ nãy đến giờ người đàn bà vẫn chăm chú nhìn ông khách ,mắt hơi nheo lại .
- Tính tôi thích sạch sẽ ,- chị nói - Tôi vốn lớn lên bên cạnh những người quyền quí ,làm sao không sạch sẽ được ,thưa ngài Nicôlai Alêchxâyêvich !
Ông khách đứng thẳng người lên ,mở to mắt ,đỏ mặt rồi vội hỏi :
- Nadegiơđa ! Cô đấy à ?
- Vâng ,tôi đây Nicôlai Alêchxâyêvich,- chị đáp .
- Lạy Chúa ! Lạy Chúa ! - Ông vừa nói ,vừa ngồi xuống ghế và chăm chú nhìn người nữ chủ quán .- Ai có thể ngờ được ! Đã bao nhiêu năm chúng ta không gặp nhau rồi nhỉ ? Dễ đến ba nhăm lăm năm chưa ?
- Ba mươi năm ,Nicôlai Alêchxâyêvich .Bây giờ tôi bốn mươi tám ,còn ông thì đã gần sáu mươi phải không ?
- Có lẽ thế ...Kì lạ quá , lạy Chúa .
- Thưa ông ,cái gì kì lạ ạ ?
- Tất , tất cả ...Sao cô không hiểu điều đó !
Vẻ mệt mỏi và lơ đãng biến mất ,ông đứng dậy và bước từng bước dài trong phòng ,mắt luôn nhìn xuống sàn nhà .Rồi ông dừng lại , lúng túng đến đỏ bừng cả mặt ,ông nói :
- Từ dạo ấy đến nay tôi chẳng biết một tí gì về cô .Cô tới đây bằng cách nào ? Tạo sao cô không ở lại với ông bà chủ ?
- Chẳng bao lâu sau khi ông đi ,người ta cho tôi được tự do .
- Rồi cô sống ở đâu ?
- Kể ra thì dài lắm ,thưa ông .
- Cô nói là không lấy chồng à ?
- Không ,không lấy chồng .
- Tại sao ? Nhất là khi cô xinh đẹp như thế ?
- Tôi không thể làm được điều đó .
- Nhưng vì sao lại không ? Cô nói thế nghĩa là gì ?
- Cũng chẳng có gì khó hiểu lắm .Chẳng lẽ ông không nhớ là tôi đã yêu ông như thế nào ?
Ông lại lúng túng đến phát khóc ,và khẽ nhíu mày , ông bước đi tiếp .
Cái gì cũng phải qua đi , cô bạn của tôi ạ ,- ông khẽ nói - Tình yêu ,tuổi trẻ ...tất cả , tất cả ! Cái xẩy ra giữa chúng ta là chuyện bình thường và chẳng lấy gì làm tốt đẹp .Theo thời gian , tất cả sẽ qua đi .Như trong sách của thánh Job người ta nói thế nào ấy nhỉ ? " Anh sẽ nhớ lại mọi chuyện như nhớ về dòng nước đã trôi qua".
- Cái ấy thì tùy người ,Nicôlai Alêchxâyêvich ạ .Tuổi trẻ thì đúng ,chẳng có ai giữ mãi được ,nhưng tình yêu thì khác .
Ông đứng lại ,ngẩng đầu và nhếch mép cười một cách khổ sở :
- Nhưng không có nghĩa rằng cô có thể yêu suốt đời được !
- Thế mà tôi có thể đấy , Nicôlai Alêchxâyêvich ạ .Đã bao nhiêu năm trôi qua ,mà tôi vẫn chỉ sống với những ý nghĩ về ông .Tôi biết rằng từ lâu ông đã chẳng còn như xưa ,rằng đối với ông hầu như chẳng có gì xảy ra , thế mà ...Giờ có trách ông điều gì cũng quá muộn ,nhưng dù sao cũng phải nói rằng ngày ấy ông đã bỏ rơi tôi một cách không đẹp đẽ gì -biết bao lần tôi định tự tử chỉ vì tủi nhục ,chứ chưa nói đến chuyện khác .Đã có một thời ,Nicôlai Alêchxâyêvich ,tôi từng gọi ông là Nicôlenca thân yêu ,còn ông thì , ông nhớ không ,ông đã đọc cho tôi nghe bài thơ về " Những con đường rợp bóng cây xanh " nào đó ,- chị nói với nụ cười không lấy gì làm thân thiện lắm .
- Vâng ,ngày ấy đúng là cô đẹp , đẹp thật !- ông vừa nói vừa lắc đầu .- Cô sôi nổi , cô tuyệt vời làm sao ! Rồi dáng ngườ , rồi đôi mắt ! Cô còn nhớ người ta chú ý tới cô thế nào không chứ ?
- Có nhớ , thưa ông .Còn ông , ông cũng là một người điển trai vô cùng Và tôi đã dành trọn vẹn cho ông tất cả cái đẹp và cái sôi nổi của mình .Làm sao tôi có thể quên được một điều như thế ?
- Ồ ,mọi cái đều sẽ qua đi .Mọi cái sẽ bị lãng quên .
- Cái gì cũng sẽ trôi qua ,vâng ,nhưng chưa hẳn sẽ bị lãng quên tất cả .
- Thôi ,cô đi đi ,- ông nói , và quay người bước lại gần cửa sổ .- Cô đi đi , tôi van cô .Rồi rút chiếc khăn mùi xoa chấm vào mắt , ông nói nhanh :
- Chỉ mong Chúa tha lỗi cho tôi .Còn cô , có lẽ cô cũng đã tha thứ cho tôi rồi chứ ?
Chị bước gần đến cửa và quay lại :
- Không ,Nicôlai Alêchxâyêvich , tôi không tha thứ .Một khi chúng ta đã nói đến tình cảm của mình , thì tôi nói thẳng với ông rằng ,tôi sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho ông được .Cả trước kia , cả lúc này ,đối với tôi chẳng có gì thân thiết hơn ông .Chính vì thế mà tôi không thể tha thứ .Thôi ,chẳng cần gì phải nhắc lại ,cái gì đã chết đi thì không thể làm sống lại !
- Phải , phải , chẳng để làm gì nữa .Cô hãy cho người chuẩn bị xe ngựa giúp ,- ông nói rồi dời khỏi cửa sổ ,nét mặt lúc này đã nghiêm khắc trở lại .- Tôi muốn nói với cô một điều thế này : Trong đời mình ,tôi chưa bao giờ được nếm mùi hạnh phúc ,quả đúng như thế .Xin lỗi , nếu tôi làm cô chạm lòng tự ái ,nhưng tôi yêu vợ tôi đến điên cuồng , mê mẩn .Thế mà cô ta đã phản bội ,đã bỏ tôi còn nhục nhã hơn nhiều so với tôi bỏ cô .Tôi cũng vô cùng yêu mến , chiều chuộng con trai ,và đã từng hy vọng biết bao điều tốt đẹp ở nó ,thế mà lớn lên , hoá ra nó lại là một thằng mất dạy , trâng tráo , tàn nhẫn ,bất lương , vô liêm sỉ ,một thằng phá của ..Ừ ,mà rồi đó cũng là chuyện bình thường và đốn mạt .Chào cô , cô bạn thân mến ạ .Tôi nghĩ rằng mất cô ,tôi đã để mất một cái gì đấy đáng quý nhất mà tôi có trong đời .
Chị bước lại gần và khẽ hôn lên tay ông ,ông cũng hôn tay chị .
- Xin cô cho chuẩn bị xe ngựa ...
Khi đã đi được khá xa , ông buồn bã nghĩ : " Phải ,cô ta đúng là một người tuyệt diệu ,tuyệt diệu đến mức khó lòng tin nổi !" Ông xấu hổ nhớ lại những lời nói của mình ,nhớ cả việc ông hôn tay chị ,nhưng liền ngay lúc ấy ,ông lại bỗng xấu hổ vì mình đã xấu hổ "Thì chẳng đúng là chính cô ta đã cho mình những giây phút hạnh phúc nhất trong đời đấy ư ? "
Khi đã gần tối ,mặt trời mới nhợt nhạt ló ra .Người đánh xe vẫn cho ngựa chạy nước kiệu ,luôn phải thay đổi luồng đi để chọn những chỗ ít bẩn nhất ,và cũng như đang suy nghĩ về điều gì đó .Cuối cùng ,với giọng nghiêm khắc một cách thô lỗ , anh ta nói :
- Cái bà ấy vẫn đứng bên cửa sổ ,nhìn mãi theo chúng ta , thưa ngài .Chắc ngài quen biết bà ta đã lâu ?
- Vâng , đã lâu , Klim ạ .
- Bà ta thông minh lắm đấy .Lại nghe nói càng ngày càng giàu thêm .Còn cho vay lấy lãi nữa .
- Điều ấy không có ý nghĩa gì hết .
- Sao lại không ? Ai mà chẳng muốn sung sướng ? Cho vay mà có lương tâm thì cũng không có gì đáng trách lắm .Mà nghe nói bà ta thuộc loại người rất sòng phẳng về chuyện này .Nghiêm khắc lắm .Ai mà không trả nợ đúng hẹn thì sau này chỉ tự trách mình .
- Vâng , vâng ,chỉ tự trách bản thân mình thôi ...Nào ,cho đi nhanh thêm tí nữa ,kẻo không nhỡ tàu đấy ..
Mặt trời xuống thấp phía chân trời ,treo lơ lửng , vàng vọt trên những cánh đồng trơ trọi .Tiếng chân ngựa lội bì bõm giữa những vũng nước nông .Nicôlai Alêchxâyêvich lơ đãng nhìn những móng chân ngựa đang chạy ,khẽ nhíu bộ lông màu đen ,và nghĩ :
"Phải,hãy tự trách mình .Phải ,những giây phút hạnh phúc nhất , tất nhiên ! Không chỉ là hạnh phúc mà là kì diệu !" Bốn xung quanh là màu hoa đỏ tươi .Những con đường rợp bóng cây xanh mờ tối ..." Ôi , lạy Chúa , cái gì sẽ xảy ra với mình , nếu mình không bỏ rơi cô ấy ? Buồn cười thật ! Sẽ thế nào ,nếu Nadegiơđa không phải là chủ quán trọ ,mà là vợ mình ,bà chủ ngôi nhà ở Pêtécbua của mình ,mẹ của những đứa con của mình ?"
Rồi nhắm mắt , ông khẽ lắc đầu .
 

Asaki_No1

Trưởng phòng thể thao
Xu
0
SAY NẮNG

Sau bữa chiều ,từ cái phòng ăn sáng ánh đèn và nóng nực ,họ bước lên boong tàu và dừng lại bên hàng lan can .Nàng nhắm mắt lại ,đưa hai bàn tay lên má ,lòng bàn tay để lộ ra ngoài ,rồi cười không kiểu cách rất đáng yêu ,- từ người đàn bà nhỏ nhắn này toát ra một cái gì thật đáng say mê .Nàng nói :
- Tôi hình như đang say phải không ? Anh từ đâu tới ? Ba giờ trước đây tôi cũng không thể ngờ rằng có anh tồn tại trên đời này .Ngay cả điều anh lên tàu từ bến nào tôi cũng không biết nữa .Từ bến Xamara à ? Nhưng thôi ,điều ấy cũng chẳng hệ trọng gì .Đây là tôi đang chóng mặt hay là chúng ta đang quay về phía nào ?
Phía đằng trước là màn đêm điểm những đốm sáng .Từ phía bóng tối ấy ,những làn gió mạnh ,dịu mềm ,phả vào mặt ,còn những đốm sáng rập rình lùi mãi về một bên : con tàu có cái vẻ sặc sỡ của sông Vônga quay lái chạy một vòng rộng ,cập vào một bến nhỏ .
Viên thiếu uý cầm lấy tay nàng đưa lên môi .Cánh tay nhỏ và khoẻ ,rám nắng .Trái tim anh như thắt lại đầy ghê sợ và sung sướng đến ngất ngây khi nghĩ rằng đằng sau tấm xiêm áo bằng lụa nhẹ mỏng kia ,toàn thân nàng hiện lên chắc lẳn ,nước da bánh mật sau một tháng nằm phơi nắng mặt trời phương Nam trên bãi cát biển nóng ( nàng nói nàng đi từ Anapa ) .Viên sĩ quan nói lầm bầm trong miệng :
- Ta xuống bến đi ...
- Xuống đâu ? - Nàng hỏi giọng ngạc nhiên .
- Xuống bến này .
- Để làm gì ?
Anh im lặng .Nàng lại đưa mu bàn tay áp lên đôi má nóng .
- Anh điên...
- Xuống tàu đi ,- anh ta nói giọng khô khốc .- Tôi van cô...
- Thôi được ,nếu anh muốn thế ,- nàng nói và quay người đi .
Tàu thuỷ khẽ chạm mũi vào bến mờ mờ tối ,và họ suýt nữa thì ngã vào nhau .Những cuộn dây cáp to tướng ném qua đầu họ lên bờ ,con tàu chòng chành ,nước chảy xối xả ,tiếng cầu tàu hạ xuống bờ ...Anh chạy bổ vào cabin lấy đồ đạc .
Một phút sau họ đă qua cửa kiểm soát đầy uể oải ,bước xuống bờ cát hằn thành bậc sâu và lặng lẽ ngồi lên chiếc xe ngựa bám đầy bụi cát .Con đường dốc thoai thoải ,hai bên lác đác có những cây đèn cong cong ,mặt đường êm v́ phủ đầy cát bụi ,tưởng chừng như kéo dài vô tận .Nhưng rồi xe cũng lên tới đỉnh dốc ,và chạy lộc cộc trên đường phố ,qua một quảng trường nho nhỏ nào đó ,những công sở ,tháp cao ,cái ấm áp và mùi vị của một phố huyện vào một đêm mùa hè ...Người xà ích dừng lại bên cạnh một cái cửa sáng ánh đèn ;qua cánh cửa mở thoáng hiện chiếc cầu thang bằng gỗ cũ kĩ gần như dựng đứng ,,một nhân viên già đầy râu ria ,không cạo ,vận chiếc áo sơ mi cổ chéo màu hồng ,bên ngoài khoác chiếc áo dài đến đầu gối ,miễn cưỡng cầm lấy đồ đạc và đi vào nhà trên đôi chân chữ bát .Họ bước vào một pḥng rộng nhưng ngột ngạt v́ suốt ngày bị mặt trời hun nóng ,căn pḥng có những rèm cửa trắng bỏ xuống và hai cây nến c̣n chưa thắp để trên giá gương ,- và khi người nhân viên khách sạn vừa đóng cửa lại ,viên sĩ quan liền bổ đến bên nàng rồi cả hai người cùng run rẩy ch́m đắm trong cái hôn mà sau này họ c̣n phải nhớ măi đến phút ấy : cả hai người suốt đời chưa bao giờ lại trải qua một phút như thế .


Vào mười giờ sáng hôm sau ,một ngày nóng bức ,chan chứa ánh mặt trời và tràn đầy hạnh phúc ,văng vẳng tiếng chuông nhà thờ ,tiếng chợ họp ồn ào trên quảng trường nhỏ trước khách sạn ,thoang thoảng mùi rơm rạ ,mùi xạ hương và tất cả những ǵ toát ra từ một phố huyện nước Nga - ồn ào ,rộn rịp và sực nức mùi hương ,nàng ,người đàn bà nhỏ nhắn ,không tên ,cuối cùng vẫn không nói tên ḿnh ,tự gọi đùa là "người đẹp không quen biết " ,đă đi khỏi nơi đó .Họ ngủ ít thôi ,nhưng sáng sớm hôm sau ,bước ra khỏi tấm riđô đặt bên cạnh giường ,sau năm phút rửa mặt và mặc quần áo ,trông nàng vẫn trẻ tươi như thời con gái mười bảy .Nàng có ngượng ngùng không ? Không ,chỉ ngượng một chút thôi .Trông nàng vẫn giản dị ,vui vẻ như trước và đă có vẻ suy tính :
- Không ,không ,anh thân yêu ,- nàng đáp lại yêu cầu của viên sĩ quan muốn cùng nàng đi xa nữa .- Không ,anh phải ở lại đây đến chuyến tàu thuỷ sau .Nếu chúng ta cùng đi nữa ,th́ tất cả sẽ trở nên chẳng hay ho ǵ .Cả quyết với anh rằng ,em hoàn toàn không phải như người mà anh đă có thể tưởng tượng về em .Chưa bao giờ và sẽ không bao giờ trong đời em lại có ǵ giống với cái điều vừa xảy ra .Đúng là một màn đen đă đổ sập xuống tâm trí em .Hay ,đúng hơn ,cả hai ta đều bị một cái ǵ giống như say nắng ...
Không hiểu sao lúc ấy viên sĩ quan lại đồng ư với nàng rất dễ dàng .Anh tiễn đưa nàng đến bến ,ḷng cảm thấy nhẹ nhàng ,sung sướng .Lúc ấy con tàu hiệu "Tự bay " màu hồng đă sắp nhổ neo .Anh hôn nàng trước mặt mọi người trên boong tàu và vội vàng nhảy lên cầu tàu đă bắt đầu lùi lại đằng sau .

Anh trở về khách sạn với một cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái như thế .Nhưng đă có cái ǵ khang khác .Căn pḥng vắng bóng nàng trở nên khác hẳn ,không giống như khi c̣n có nàng .Từng vật nhỏ trong căn pḥng ấy c̣n nhắc nhở ,gợi nhớ đến nàng mà căn pḥng th́ lại quá trống trải .Điều ấy thật lạ lùng .Mùi nuớc hoa Anh Cát Lợi của nàng c̣n phảng phất hương thơm ,cốc nước nàng uống dở c̣n đặt trên khay ,mà nàng th́ đă vắng ...Trái tim anh bỗng thắt lại ,tràn ngập dịu dàng đến nỗi anh phải vội vàng lấy thuốc ra hút và đi đi lại lại trong gian pḥng .
- Thật là một cuộc phiêu lưu ḱ lạ ! - Anh nói thành tiếng ,vừa cười vừa cảm thấy cay nơi sống mũi ." Cả quyết với anh rằng ,em hoàn toàn không phải như người mà anh đă có thể tưởng tượng về em .." Và thế rồi nàng đi mất ...
Tấm riđô đă bị để sang một bên ,chăn gối c̣n để nguyên chưa dọn .Viên sĩ quan cảm thấy ḿnh không c̣n đủ sức để nh́n cái giường ấy nữa .Anh kéo tấm riđô lại che giường đi ,đóng cửa sổ để khỏi phải nghe tiếng ồn ào ,huyên náo ngoài chợ ,tiếng những bánh xe lăn trên đường .Anh hạ tấm màn cửa trắng làm bằng một thứ vải xôm xốp xuống và thả ḿnh trên đi văng ..Thôi ,thế là chấm dứt " cuộc phiêu lưu trên đường đi " .nàng đă đi - và giờ đây đă ở một nơi xa lắm ; chắc nàng đang ngồi trong pḥng xa lông bằng kính hay ngồi trên boong tàu và nh́n ḍng sông mênh mông ,lấp loáng dưới ánh mặt trời ,nh́n những bè gỗ trôi xuôi ,những cồn cát vàng vươn dài ra khỏi bờ ,nh́n chân trời xa tít tắp ,nơi mặt trời và mặt nước nhập làm một ,nh́n cả khoảng không gian vô cùng vô tận trên ḍng Vonga này ..Nàng đă đi và thế là đi măi măi ,vĩnh biệt ,không bao giờ trở lại ...Bởi v́ làm sao mà biết được giờ đây họ có thể gặp nhau ở đâu ? " Ḿnh không thể nào ,- anh nghĩ ,- không thể v́ bất cứ lư do ǵ lại đi đến cái thành phố ,nơi có chồng nàng và đứa con gái ba tuổi ,nơi có cả gia đ́nh nàng và cuộc sống b́nh thường của nàng !" - Thành phố ấy bỗng trở nên một thành phố khác thường ,có cái ǵ linh thiêng và cái ư nghĩ rằng nàng sẽ sống ở đấy một cuộc sống cô đơn buồn tẻ và có lẽ sẽ nhớ tới anh luôn ,nhớ đến cuộc gặp gỡ t́nh cờ ,ngắn ngủi giữa hai người ,c̣n anh th́ không bao giờ được trông thấy nàng nữa ,- ư nghĩ ấy làm anh ngạc nhiên và sửng sốt .Không ,không thể thế được ! Điều ấy quá ḱ quặc ,trái với tự nhiên ,trái với sự thật ! Anh cảm thấy ḷng ḿnh quặn đau và thấy cả cuộc đời sắp tới của anh ,cuộc đời thiếu vắng nàng ,sẽ thừa ,sẽ không cần thiết biết bao nhiêu ! Ư nghĩ ấy làm anh thất vọng ,làm anh kinh sợ .
"Thật là khỉ !" Anh nghĩ thế rồi đứng dậy đi đi lại lại trong pḥng ,mắt cố không nh́n ra phía giường sau tấm màn the .Điều ǵ đă đến với ḿnh thế ? Nàng có ǵ đặc biệt và cái ǵ đă xảy ra ? Đúng là một cái ǵ giống như sự say nắng đă đến ! Và cái chính là bây giờ ḿnh làm sao có thể sống qua một ngày không có nàng ,ở đây ,ở nơi hẻo lánh này ?".
Anh c̣n nhớ như in ,với tất cả nét đặc biệt của nàng ,nhớ cái mùi da rám nắng và tấm áo lụa nhẹ bồng bồng ;tấm thân chắc lẳn ,nhớ giọng nói vang vang ,giản dị ,đầy sức sống của nàng ..Cái cảm giác sung sướng đến ngây ngất mà tấm thân dịu dàng non trẻ của nàng vừa đem lại c̣n nóng hổi trong anh một cách kỳ lạ ,nhưng giờ đây cái chính vẫn là cảm giác khác ,một cảm giác thứ hai ,hoàn toàn mới - đó là một cảm giác rất lạ lùng ,khó hiểu ,mà anh không hề thấy ,không thể thấy trước được khi mà anh c̣n bên nàng ,khi anh bắt đầu cái cuộc làm quen này ,cuộc làm quen anh nghĩ ,chỉ để giải trí một cách ngộ nghĩnh .Bây giờ anh không sao nói được với nàng cảm giác đó nữa " Điều chủ yếu là ,giờ đây không sao nói được với nàng nữa ,làm ǵ và làm sao sống qua được cái ngày dài vô tận này với chuỗi dài kỉ niệm ,với nỗi đau khổ dằn vặt không lối thoát này ,ở giữa cái nơi hẻo lánh ngay ben cạnh ḍng sông Vonga lấp loáng ánh nước mà chính theo ḍng sông này con tàu màu hồng ấy đă đưa nàng đi ".
Cần phải kiếm chuyện ǵ mà làm cho khuây khoả ,cần phải đi đâu đó .Anh vội vă đội mũ lưỡi trai ,cầm lấy cái roi cứng rồi bước thật nhanh ra ngoài hành lang ,gót giầy đóng cá của anh kêu lọc xọc .Anh vội vàng chạy theo cầu thang dựng đứng xuống cửa ra vào ..Nhưng mà ,đi đâu ? Trước cửa ,anh nh́n thấy một người xà ích trẻ tuổi ăn vận gọn gàng đang điềm nhiên hút thuốc .Anh ngơ ngác nh́n người đánh xe và sững sờ tự hỏi : làm sao lại có thể điềm nhiên ngồi trên ghế xe như thế ,chậm răi hút thuốc và lúc nào cũng cảm thấy cuộc đời giản đơn ,vô tư ,lănh đạm ? - " Có lẽ chỉ có một ḿnh ḿnh là đang khổ sở ,dằn vặt giữa cái thành phố hẻo lánh này " Viên sĩ quan vừa nghĩ vậy ,vừa đi về phía chợ .
Chợ ðã bắt ðầu ðông ðúc lắm .Không hiểu sao tự nhiên anh cứ giẫm chân lên những mặt ðýờng nhầy nhụa những bùn phân rõm rạ ,giữa những hàng xe ngựa ,bên những ðống dýa chuột ,dĩa bát mới nguyên .Những ngýời ðàn bà ngồi ngay trên mặt ðất,lòng bàn tay lắc lắc vốc hạt ðỗ kho phẩm chất của chúng ,mồm gọi anh liên tiếp .Những ngýời ðàn ông ðứng cạnh thì gào to lên " Thýa ngài ,ðây là thứ dýa chuột thýợng hạng ðây !" Tất cả những ðiều vừa thấy thật ghê sợ vô nghĩa ,và anh vội vàng chạy ra khỏi chợ .Anh ði vào nhà thờ ,nõi các con chiên ðang hát cầu kinh ,giọng rất to và thật hào hứng ,rành rẽ ,tràn ðầy cảm giác trách nhiệm .Anh ði dạo rất lâu trong cái výờn nhỏ ở bên sýờn ðồi chan hoà ánh nắng nóng bức ,nhìn xuống dòng sông rộng ðang sáng lấp loáng ...Lon và cúc áo anh nóng lên ðến mức không dám sờ tay vào nữa .Mũ anh ðầm ðìa mồ hôi ,mặt nóng bừng ..Trở về khách sạn ,anh khoan khoái býớc vào phòng ãn rộng lớn trống trải mát mẻ ðặt ở tầng dýới cùng ,khoan khoái bỏ mũ ra và ngồi xuống bên chiếc bàn ðặt gần cửa sổ ðể mở .Cái nóng từ ngoài trời vẫn phả vào phía trong cửa sổ ,nhýng không khí thì vẫn thoáng ðãng .Anh gọi món cá trộn với hành týõi và cà rốt ýớp lạnh ..tất cả là những cái gì thật nhẹ nhàng ,thật hạnh phúc .Niềm vui sýớng vô bờ bến ấy ,nhý ở ngay khắp mọi nõi ,ở ngay trong cái nóng nực ghê gớm này ,trong cái mùi vị ồn ào của chợ ,trong cái thị trấn nhỏ bé xa lạ ,cái khách sạn cổ lỗ của một phố huyện ,duy chỉ có ðiều là trái tim anh nhý ðang bị xé ra từng mảnh cùng với niềm sung sýớng ấy .Anh uống vội mấy chén rýợu vốtka ,nhấm với dýa chuột muối nhạt và thì là ,cảm thấy rằng có thể chết ngay ngày mai nếu có cách diệu kì nào trả lại nàng cho anh hôm nay ,ðể anh cùng sống với nàng thêm một ngày nữa ,một ngày nữa thôi ,cùng sống chỉ nhằm một mục ðích ,chỉ ðể thổ lộ với nàng ,giãi bày với nàng ,làm cho nàng tin rằng anh ðang ngây ngất ,say sýa yêu nàng ðến ðau ðớn ..Nhýng giãy bày mà làm gì ? Ðể nàng tin mà làm gì ? Anh không biết tại sao ,chỉ biết ðiều ấy ðối với anh còn cần thiết hõn bản thân sự sống .
- Ðầu óc mình loạn xạ rồi ! Viên sĩ quan vừa nói vừa tự rót cho mình chén rýợu Vốtka thứ nãm .


Anh gạt đĩa cá trộn hành tươi sang một bên ,gọi tiếp cà phê đen rồi châm thuốc hút .Đầu óc anh căng thẳng : phải làm gì bây giờ ,làm sao thoát khỏi tình yêu bất ngờ này ? Nhưng anh cũng cảm thấy rõ rệt rằng không sao thoát khỏi được mối tình ấy .Thình lình anh đứng vụt dậy ,vơ vội chiếc mũ cùng chiếc roi cứng .Sau khi hỏi xem nhà dây thép ở đâu ,anh bèn rảo bước đi về phía ấy ,trong đầu đã chuẩn bị sẵn một bức điện ngắn ngủi : " Từ ngày hôm nay ,cuộc đời anh là của em ,trong quyền lực của em,mãi mãi ,cho đến khi chết " Nhưng vừa bước đến bên tường dày đồ sộ của ngôi nhà bưu điện ,anh bỗng đứng sững lại sợ hãi : anh biết tên thành phố nàng ở ,biết nàng có chồng và đứa con gái ba tuổi ,nhưng không hề biết tên ,biết họ của nàng ! Hôm qua lúc ăn chiều ,đã mấy lần anh hỏi nàng về điều ấy ,nhưng lần nào nàng cũng chỉ cười và nói :
- Việc gì mà anh phải cần biết em là ai ,em tên là gì ?
Trong góc phố bên cạnh nhà bưu điện có một hiệu ảnh nhỏ .Anh đứng lặng nhìn chăm chú vào bức ảnh của một viên sĩ quan đeo lon viền tua , đôi mắt lồi ra ,trán thấp lè tè ,có một bộ râu quai nón rất oai vệ và một bộ ngực nở nang đầy mề đay ..Cuộc sống đơn điệu hàng ngày trở nên thật kì quặc ,thật ghê sợ khi mà trái tim bị trúng ,đúng là "bị trúng " ,giờ đây anh mới hiểu điều đó ,- một quả đấm khủng khiếp - " quả đấm của mặt trời "- bị say nắng .Trái tim anh bây giờ đang bị một tình yêu quá lớn đâm rạch ! Anh nhìn lên tấm ảnh chụp một đôi trai gái mới cưới - người con trai mặc chiếc áo vét dài ,cổ đeo cà vạt trắng ,tóc cắt ngắn ,đứng sóng đôi bên cô gái vận bộ đồ lụa trắng ,tay cầm lấy tay cô ...Anh đưa mắt nhìn sang bức ảnh một tiểu thư đội lệch chiếc mũ ,gương mặt xinh đẹp ,tươi tắn...Sau đó ,lòng tràn ngập niềm khổ đau ghen tỵ với những người không quen biết vừa rồi ,những người không phải chịu đau đớn ,anh đăm đăm nhìn dọc theo dãy phố .
- Đi đâu đây ? Làm gì đây ?
Phố xá vắng tanh .Nhà nào cũng giống nhà nào ,đều màu trắng ,hai tầng ,đều là những cửa hiệu kề bên những cái vườn cất rộng ;có cảm giác rằng trong những ngôi nhà ấy không có lấy một người nào .Trên mặt đường ,cát trắng lấp lánh sáng lên như đang bị rang dưới ánh mặt trời nóng bức ,rực lửa ,chói chang niềm vui mà cũng vô vị ở đây .Đằng xa ,con đường phố dốc thoai thoải chạy cao dần lên phía bầu trời không gợn một đám mây nào và sáng xám .Có cái gì gợi lại những thành phố phương Nam như Xêvaxtôpôn ,Kéc Anapa .Hồi tưởng ấy làm viên sĩ quan không chịu nổi .Và anh vội vàng quay trở lại cúi đầu ,nheo mắt nhìn chằm chằm những bước chân của chính mình .Anh loạng choạng bước đi va vấp ,giầy đá vào nhau .
Viên sĩ quan trở về khách sạn ,ngýời thấy mệt mỏi lạ lùng ,týởng chừng nhý vừa ði một ðoạn ðýờng dài vô tận ở Turõkextan ,ở sa mạc Xakhara .Cố thu hết sức còn lại ,anh býớc vào cãn phòng rộng lớn vắng ngắt của mình .Ngýời ta ðã thu dọn xong cãn phòng anh ,những dấu vết cuối cùng của nàng không còn nữa ,chỉ có chiếc kẹp tóc của nàng là nằm sót lại trên bàn nhỏ ðặt cạnh giýờng .Anh cởi bỏ bộ quân phục rồi nhìn vào gýõng ,khuôn mặt anh - nhý khuôn mặt bao viên sĩ quan bình thýờng khác ,ðen xạm ði vì nắng ,bộ ria mép khô cứng ði vì nóng ,ðôi mắt xanh biếc ,dýờng nhý sáng thêm bên nýớc da sạm nắng ,giờ ðây lộ rõ những nét cãng thẳng ðiên dại .Cái cổ ðứng áo sõ mi trắng mỏng gợi một cái gì trẻ trung mà cũng thật bất hạnh . Anh nằm ngửa xuống giýờng và gác ðôi giày xám ðầy bụi lên thành giýờng .Cánh cửa sổ mở rộng ,rèm cửa rủ xuống và chốc chốc những làn gió nhẹ lại khẽ ðung ðýa tấm rèm ,ðem vào trong phòng cái hõi nóng hừng hực của những mái tôn ðang bị thiêu ðốt ,cái hõi nóng của cả một bầu trời sông Vônga trống trải ,lặng yên giờ ðây ðang chan hoà ánh sáng .Anh vòng ðặt hai tay dýới gáy mình và chãm chú nhìn ra trýớc mặt .Một lát sau ,anh mím chặt môi ,từ từ nhắm ðôi hàng mi và cảm thấy nýớc mắt trào ra .. anh ngủ thiếp ði và khi tỉnh dậy ,ðằng sau tấm rèm cửa ,mặt trời chiều ðã óng vàng ðỏ rực .Gió ðã ngừng thổi ,cãn phòng trở nên nóng bí ,khô rang nhý một cái lò ..Anh nhớ lại ngày qua ,sáng nay ,và týởng chừng nhý mýời nãm ðã trôi qua .
Anh chậm rãi ðứng dậy ,tắm rửa ,kéo tấm rèm cửa lên rồi gọi ngýời hầu phòng ðem ấm trà ðến và tính tiền .Anh lặng lẽ ngồi rất lâu uống cốc nýớc chè có bỏ những lát chanh .Sau ðó ,anh cho gọi ngýời xà ích ðến ,mang ðồ ðạc ra ngoài, .Anh ngồi lên chiếc ghế ðệm ðã vàng khè và cho hẳn ngýời hầu phòng nãm rúp .
- Thýa ngài ,hình nhý cũng chính tôi chở ngài tối hôm qua thì phải ! - ngýời ðánh xe cầm lấy dây cýõng ,vui vẻ nói .
Khi anh xuống bến ,trên mặt sông Vonga màn ðêm hè xanh biếc ðã phủ xuống .Trên khắp dòng sông ,lấp lành những ðốm sáng nhiều màu rực rỡ .Trên cột buồm con tàu ðang cập bến ánh ðèn lờ mờ rõ dần .
- Tôi ðã chở ngài ðến nõi ðến chốn bình yên rồi nhé !- Ngýời ðánh xe nói giọng xun xoe.
Viên sĩ quan cũng thýởng cho anh ta nãm rúp ,lại mua vé tàu và xuống bến ...Cũng nhý hôm qua ,tàu cũng khẽ chạm mũi vào bến ,ngýời cũng hõi chóng mặt và chân nhý bị hẫng xuống ,tiếng dây cáp ném lên bờ ,và sau ðó là tiếng nýớc xối xả quanh bánh lái con tàu ðã từ từ lùi lại ..Có cái gì vồn vã niềm nở khác thýờng từ cái con tàu ðông nghịt hành khách mà tất cả ðèn ðã bật sáng và mùi thức ãn thõm phức từ nhà bếp ðã bay ra .
Tàu thủy lại chạy ngýợc dòng sông cùng về phía mà chỉ mới sáng nay thôi nàng ðã ði .
Ánh chiều hè ðỏ sậm ðang dần tắt từ một nõi xa lắm ,ðể lại trên mặt sông gợn sóng lãn tãn phía chân trời xa tít tắp những vệt sáng mờ mờ ,ảm ðạm ,khẽ lấp lánh .Những ánh lửa tản mạn giữa màn ðêm chung quanh cứ lùi dần ,lùi dần về phía sau .
Viên sĩ quan lặng ngồi trong cãn phòng trống trải bốn phía trên boong tàu và anh cảm thấy mình già thêm chục tuổi .

Bờ biển Anpơ ,1925.
 
CHAT
  1. No shouts have been posted yet.

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top