Bài 1 :
Nếu ai đã một lần ngắm cảnh hoàng hôn trên quê tôi thì chắc hẳn sẽ không thể nào quên được vẻ đẹp tuyệt vời của nó. Nhất là vào những buổi chiều hè như chiều nay.
Khi ông mặt trời vội vã đạp xe về đỉnh núi phía Tây kết thúc cuộc hành trình dài, cũng là lúc tôi học bài xong chạy ra đầu làng để hít thở bầu không khí trong lành, mát mẻ. Chà, quê hương mình lúc này mới đẹp làm sao! Không gian thật thoáng đãng, không khí trong lành đến tuyệt vời. Bầu trời cao xanh vời vợi, từng áng mây trắng mây hồng bồng bềnh trôi như đang đi du ngoạn. Những tia nắng vàng hoe như còn lưu luyến, bịn rịn đổ dài trên những cành cây, mái nhà và tràn xuống cả ao làng. Tất cả trông như rực sáng hơn. Những làn gió Nam hiu hiu thổi mang theo hương thơm dìu dìu của cánh đồng lúa giống mới làm nao nao lòng người. Trên cành cây, cô gió vui mùng đánh nhịp cho lá cây vui hát rì rào. Tôi khoan thai bước trên con đường ra đầu làng để ngắm cảnh quê hương. Chà, đẹp quá! Trên nền trời cao thẳm những cánh diều sáo vút cao của ai đó vi vu vi vút trên khoảng không bao la. Xa xa, những chỏm núi màu xanh biếc nhấp nhô trông thật tuyệt! Dưới mặt ao, ánh nắng chênh chếch làm cả mặt ao rực lên lóng la lóng lánh như người ta vừa giát một mẻ vàng mới luyện xong. Phía chân đê, từng đàn trâu đủng đỉnh ra về.
Mải ngắm quê hương, ông mặt trời xuống núi từ bao giờ. Trong làng, khói bếp bay là là quyện vào dải sương mờ như tấm khăn voan mỏng làm cho cảnh vật mờ dần, mờ dần. Trên cành cây, những chú chim ríu rít gọi nhau về tổ hòa nhịp với loa phóng thanh của hợp tác xã tạo nên một bản nhạc du dương trầm bổng để kết thúc một ngày làm việc bổ ích. Càng ngắm tôi lại càng thấy yêu quê mình hơn. Tâm hồn sảng khoái lâng lâng một niềm vui khó tả.
Chà, quê mình đẹp quá! Đẹp quá đi! Tôi thật sung sướng và tự hào khi được sinh ra và lớn lên trên mảnh đất quê hương thanh bình êm ả này. Tôi mong mình sẽ học thật giỏi để xây dựng quê hương đất nước thêm giàu đẹp.
Bài 2 :
Quê tôi là một làng chài ven biển. Dân chài sống lam lũ quanh năm mà vẫn chẳng dư dật được bao nhiêu. Làng hướng mắt ra đón những cơn gió biển thổi vào thế nên bọn nhóc tụi tôi mới nhỏ ti mà đứa nào đứa nấy sạm đen vì nắng và gió biển. Vùng quê tuy nghèo nhưng không phải không có những niềm vui. Với tôi, kỷ niệm sâu sắc nhất chính là được ngắm cảnh hoàng hôn trên biển.
Chiều nào cũng vậy, tôi cùng lũ bạn bước nặng trịch trên những cồn cát đầu làng sau buổi tan trường. Cồn cát mênh mông gắn bó với cả tuổi thơ tôi trong suốt những tháng ngày qua. Nó còn gắn với bao trò chơi bí mật của lũ trẻ con miền biển. Nhưng hôm nay cũng vậy, tôi phải từ bỏ những cuộc chơi sớm hơn để về giúp bố mẹ chuẩn bị bữa cơm chiều. Bố tôi đi biển cứ sẩm tối mới về. Còn mẹ toi đi làm cũng hay về muộn. Bữa cơm chiều trông chờ vào cả cậu con trai lớp sáu.
Tôi về nhà, cất sách vở nhưng không nấu cơm ngay. Bao giờ cũng vậy, tôi dọn dẹp sân thềm trước và tranh thủ ngắm lúc hoàng hôn. Hôm nay biển xanh chỉ hơi gợn sóng nhưng chỉ có dân miền biển như chúng tôi mới rõ, ở trong cái sự phẳng lặng kia, biển đang động lắm.
Chả là, đó là lúc nước triều bắt đầu dâng mà. Gió biển hôm nay nhẹ nhàng mát rượi. Vị mặn thổi vào khiến con mắt tôi cảm giác cay cay. Biển bắt đầu nhợt nhạt vì mặt trời sắp lặn. Những tia nắng cuối cùng của một ngày không đủ tạo màu trên biển mà đủ để mặt biển ánh lên màu trắng hơi phớt vàng nhợt nhạt.
Mặt trời bắt đầu tắt nắng. Phía xa kia không phải là ông mặt trời chiếu những tia nắng chói chang mà là một quả cầu rực đỏ đặt trên một cái mâm lớn màu xanh lục. Quả cầu lửa nhỏ dần rồi cứ thế rơi trụt vào trong lòng biển cả. Phía ngoài khơi chi chít những chiếc tàu đang rướn mình hướng về phía làng tôi. Trong những chiếc tàu kia, có một chiếc ngày nào tôi cũng chờ cũng đợi.
Bữa cơm chiều đã dọn xong vừa kịp lúc bố mẹ tôi về. Bố nhâm nhi chén rượu kể câu chuyện cả ngày đi biển. Còn mẹ vừa ăn vừa thỉnh thoảng lại xoa đầu đứa con trai. Mẹ nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng trìu mến như đang ngợi khen sự ngoan ngoãn của con trai mình. Tôi thấy lòng ấm lại, ấm như bát cơm đầy đang nằm trong bàn tay nhỏ của tôi.
Bài 3 :
Cảnh hoàng hôn trên biển
Nếu chúng ta là người yêu biển và luôn muốn tìm về với biển để thưởng thức cảnh đẹp của biển trong sự hòa hợp với tâm hồn mình,chắc chắn sẽ không phải là cảnh hửng đông,càng không phải là cảnh trưa hè được soãi mình trên những ngọn sóng mà chính là cảnh hoàng hôn trên biển.
Cũng như các bạn,trước đây tôi yêu biển lắm nhưng tôi yêu một cách hời hợi và không tìm ra được giờ khắc mà tâm hồn mình trải ra,hòa cùng với biển.Cho đến một buổi chiều nọ,khi những tia nắng cuối cùng của một ngày sắp tắt,tìm ra vòng tay bao la mát rượi của mẹ biển thì thì cũng là lúc những con sóng rì rào ngẩng đầu chào tạm biệt ánh sáng của ngày.Trên bãi biển,những hạt cát li ti vẫn chưa muốn chia tay lên cố nhoài mình ra giữ lấy sóng.Họ hàng nhà dương liễu bật cười,khe khẽ hát bài tình ca muôn thưở.
Xa hơn,sau phiến đá,những bông hoa lông chông nắm tay nhau khiêu vũ.Biển vẫn rì rào,rì rào,khoác lên mình bộ áo sặc sỡ,lung linh.Bộ áo của biển không còn là màu xanh nữa mà điểm xuyến trên nền xanh đó là những hạt kim cương lấp lánh.Những tia nắng vàng ửng rọi xuống biển xanh và thêu dệt nên những sợi chỉ tim tím.
Trong mắt tôi,biển trở nên hiền hòa,và trong mắt biển,tôi là một sinh vật nhỏ bé chỉ chờ vòng tay biển mở ra đón tôi vào lòng.Một nửa chiếc mâm vàng đã khuất dần sau lớp nước xanh màu ngọc bích phía chân trời.Ngoài khơi,những chiếc thuyền buồm giản dị của làng chài ven biển đã cập bến.Gió đập vào lá buồm phần phật,gió kéo những sợi day chão trên cột buồm rin rít,gió thổi kéo theo hơi muối,hơi cá mằn mặn tanh nồng.Đã quá mệt mỏi sau ngày lao động thế mà dường như từ anh đánh cá đến chị mua cá ai cũng tươi cười,ánh mắt ánh nên niềm vui sướng,hân hoan.Những tia nắng cuối cùng dần dần chìm vào làm nước xanh.Và tuyệt diệu sao:những tia nắng xanh như mời mọc,níu kéo.Tôi hét to lên chạy ùa ra biển để nắm lấy những tia nắng ấy.
Một tháng rồi kể từ buổi chiều đó tôi không trở lại biển nhưng những dư âm luôn rung động trong tôi,nhắc nhở tôi rằng:Mạnh dạn lên bạn,đừng bao giờ quên biển.Biển vẫn sẵn sàng mở rộng bàn tay đón bạn.Tôi mỉm cười.Đâu có biển vẵn rì rào,rì rào muôn thưở
Nếu ai đã một lần ngắm cảnh hoàng hôn trên quê tôi thì chắc hẳn sẽ không thể nào quên được vẻ đẹp tuyệt vời của nó. Nhất là vào những buổi chiều hè như chiều nay.
Khi ông mặt trời vội vã đạp xe về đỉnh núi phía Tây kết thúc cuộc hành trình dài, cũng là lúc tôi học bài xong chạy ra đầu làng để hít thở bầu không khí trong lành, mát mẻ. Chà, quê hương mình lúc này mới đẹp làm sao! Không gian thật thoáng đãng, không khí trong lành đến tuyệt vời. Bầu trời cao xanh vời vợi, từng áng mây trắng mây hồng bồng bềnh trôi như đang đi du ngoạn. Những tia nắng vàng hoe như còn lưu luyến, bịn rịn đổ dài trên những cành cây, mái nhà và tràn xuống cả ao làng. Tất cả trông như rực sáng hơn. Những làn gió Nam hiu hiu thổi mang theo hương thơm dìu dìu của cánh đồng lúa giống mới làm nao nao lòng người. Trên cành cây, cô gió vui mùng đánh nhịp cho lá cây vui hát rì rào. Tôi khoan thai bước trên con đường ra đầu làng để ngắm cảnh quê hương. Chà, đẹp quá! Trên nền trời cao thẳm những cánh diều sáo vút cao của ai đó vi vu vi vút trên khoảng không bao la. Xa xa, những chỏm núi màu xanh biếc nhấp nhô trông thật tuyệt! Dưới mặt ao, ánh nắng chênh chếch làm cả mặt ao rực lên lóng la lóng lánh như người ta vừa giát một mẻ vàng mới luyện xong. Phía chân đê, từng đàn trâu đủng đỉnh ra về.
Mải ngắm quê hương, ông mặt trời xuống núi từ bao giờ. Trong làng, khói bếp bay là là quyện vào dải sương mờ như tấm khăn voan mỏng làm cho cảnh vật mờ dần, mờ dần. Trên cành cây, những chú chim ríu rít gọi nhau về tổ hòa nhịp với loa phóng thanh của hợp tác xã tạo nên một bản nhạc du dương trầm bổng để kết thúc một ngày làm việc bổ ích. Càng ngắm tôi lại càng thấy yêu quê mình hơn. Tâm hồn sảng khoái lâng lâng một niềm vui khó tả.
Chà, quê mình đẹp quá! Đẹp quá đi! Tôi thật sung sướng và tự hào khi được sinh ra và lớn lên trên mảnh đất quê hương thanh bình êm ả này. Tôi mong mình sẽ học thật giỏi để xây dựng quê hương đất nước thêm giàu đẹp.
Bài 2 :
Quê tôi là một làng chài ven biển. Dân chài sống lam lũ quanh năm mà vẫn chẳng dư dật được bao nhiêu. Làng hướng mắt ra đón những cơn gió biển thổi vào thế nên bọn nhóc tụi tôi mới nhỏ ti mà đứa nào đứa nấy sạm đen vì nắng và gió biển. Vùng quê tuy nghèo nhưng không phải không có những niềm vui. Với tôi, kỷ niệm sâu sắc nhất chính là được ngắm cảnh hoàng hôn trên biển.
Chiều nào cũng vậy, tôi cùng lũ bạn bước nặng trịch trên những cồn cát đầu làng sau buổi tan trường. Cồn cát mênh mông gắn bó với cả tuổi thơ tôi trong suốt những tháng ngày qua. Nó còn gắn với bao trò chơi bí mật của lũ trẻ con miền biển. Nhưng hôm nay cũng vậy, tôi phải từ bỏ những cuộc chơi sớm hơn để về giúp bố mẹ chuẩn bị bữa cơm chiều. Bố tôi đi biển cứ sẩm tối mới về. Còn mẹ toi đi làm cũng hay về muộn. Bữa cơm chiều trông chờ vào cả cậu con trai lớp sáu.
Tôi về nhà, cất sách vở nhưng không nấu cơm ngay. Bao giờ cũng vậy, tôi dọn dẹp sân thềm trước và tranh thủ ngắm lúc hoàng hôn. Hôm nay biển xanh chỉ hơi gợn sóng nhưng chỉ có dân miền biển như chúng tôi mới rõ, ở trong cái sự phẳng lặng kia, biển đang động lắm.
Chả là, đó là lúc nước triều bắt đầu dâng mà. Gió biển hôm nay nhẹ nhàng mát rượi. Vị mặn thổi vào khiến con mắt tôi cảm giác cay cay. Biển bắt đầu nhợt nhạt vì mặt trời sắp lặn. Những tia nắng cuối cùng của một ngày không đủ tạo màu trên biển mà đủ để mặt biển ánh lên màu trắng hơi phớt vàng nhợt nhạt.
Mặt trời bắt đầu tắt nắng. Phía xa kia không phải là ông mặt trời chiếu những tia nắng chói chang mà là một quả cầu rực đỏ đặt trên một cái mâm lớn màu xanh lục. Quả cầu lửa nhỏ dần rồi cứ thế rơi trụt vào trong lòng biển cả. Phía ngoài khơi chi chít những chiếc tàu đang rướn mình hướng về phía làng tôi. Trong những chiếc tàu kia, có một chiếc ngày nào tôi cũng chờ cũng đợi.
Bữa cơm chiều đã dọn xong vừa kịp lúc bố mẹ tôi về. Bố nhâm nhi chén rượu kể câu chuyện cả ngày đi biển. Còn mẹ vừa ăn vừa thỉnh thoảng lại xoa đầu đứa con trai. Mẹ nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng trìu mến như đang ngợi khen sự ngoan ngoãn của con trai mình. Tôi thấy lòng ấm lại, ấm như bát cơm đầy đang nằm trong bàn tay nhỏ của tôi.
Bài 3 :
Cảnh hoàng hôn trên biển
Nếu chúng ta là người yêu biển và luôn muốn tìm về với biển để thưởng thức cảnh đẹp của biển trong sự hòa hợp với tâm hồn mình,chắc chắn sẽ không phải là cảnh hửng đông,càng không phải là cảnh trưa hè được soãi mình trên những ngọn sóng mà chính là cảnh hoàng hôn trên biển.
Cũng như các bạn,trước đây tôi yêu biển lắm nhưng tôi yêu một cách hời hợi và không tìm ra được giờ khắc mà tâm hồn mình trải ra,hòa cùng với biển.Cho đến một buổi chiều nọ,khi những tia nắng cuối cùng của một ngày sắp tắt,tìm ra vòng tay bao la mát rượi của mẹ biển thì thì cũng là lúc những con sóng rì rào ngẩng đầu chào tạm biệt ánh sáng của ngày.Trên bãi biển,những hạt cát li ti vẫn chưa muốn chia tay lên cố nhoài mình ra giữ lấy sóng.Họ hàng nhà dương liễu bật cười,khe khẽ hát bài tình ca muôn thưở.
Xa hơn,sau phiến đá,những bông hoa lông chông nắm tay nhau khiêu vũ.Biển vẫn rì rào,rì rào,khoác lên mình bộ áo sặc sỡ,lung linh.Bộ áo của biển không còn là màu xanh nữa mà điểm xuyến trên nền xanh đó là những hạt kim cương lấp lánh.Những tia nắng vàng ửng rọi xuống biển xanh và thêu dệt nên những sợi chỉ tim tím.
Trong mắt tôi,biển trở nên hiền hòa,và trong mắt biển,tôi là một sinh vật nhỏ bé chỉ chờ vòng tay biển mở ra đón tôi vào lòng.Một nửa chiếc mâm vàng đã khuất dần sau lớp nước xanh màu ngọc bích phía chân trời.Ngoài khơi,những chiếc thuyền buồm giản dị của làng chài ven biển đã cập bến.Gió đập vào lá buồm phần phật,gió kéo những sợi day chão trên cột buồm rin rít,gió thổi kéo theo hơi muối,hơi cá mằn mặn tanh nồng.Đã quá mệt mỏi sau ngày lao động thế mà dường như từ anh đánh cá đến chị mua cá ai cũng tươi cười,ánh mắt ánh nên niềm vui sướng,hân hoan.Những tia nắng cuối cùng dần dần chìm vào làm nước xanh.Và tuyệt diệu sao:những tia nắng xanh như mời mọc,níu kéo.Tôi hét to lên chạy ùa ra biển để nắm lấy những tia nắng ấy.
Một tháng rồi kể từ buổi chiều đó tôi không trở lại biển nhưng những dư âm luôn rung động trong tôi,nhắc nhở tôi rằng:Mạnh dạn lên bạn,đừng bao giờ quên biển.Biển vẫn sẵn sàng mở rộng bàn tay đón bạn.Tôi mỉm cười.Đâu có biển vẵn rì rào,rì rào muôn thưở