Hide Nguyễn
Du mục số
- Xu
- 1,943
Trong học tập và trong công việc, nhiều khi gặp những điều tưởng như ai cũng biết, cũng phải tuân thủ nhưng lại không hề...Như gần đây, trong công việc tôi nhận được nhiều mail của một số nhân viên thuộc hãng tàu lớn trong nước, nhân viên kinh doanh của một nhà máy lớn ở ĐBSCL,... tôi thấy cái mail họ viết không dấu, trình bày lộn xộn mất hết cảm tình...Và thực sự rất kiên nhẫn tôi đã trả lời thư ngay.
Nhân đọc được bài viêt của Diễn đàn Bách Khoa Hà Nội, chia sẻ với các bạn để các bạn "không bị người khác coi thường và đánh mất những cơ hội của mình" từ những việc " tưởng như rất nhỏ nhặt".
[FONT="]Hôm nay, đi dạy về nhận được cuộc gọi từ một sinh viên. Nghe xong cảm thấy điều gì đó không ổn. Cả buổi sau đó cứ lẩn vẩn nghĩ mãi. Có lẽ mình nên làm cái gì đó như một lời nhắc nhở dành cho các bạn sinh viên và “chính bản thân mình”. Là một người làm kỹ thuật, nhưng mình sẽ cố viết một loạt bài “những điều tưởng như rất nhỏ”. [/FONT]
[FONT="]Phần I: Câu chuyện về việc gọi điện cho thoại cho giáo viên
[FONT="]Hoàn cảnh: 16h30’ mình vừa đi dạy về, đang ngồi xả hơi tại quán Nấm C9, thì nhận được một cuộc gọi từ một số điện thoại không có trong danh bạ. Với nội dung sau:[/FONT][/FONT]
[FONT="]Mình: Alo[/FONT]
[FONT="]Ai đó: Alo, thầy đang ở đâu đấy ạ?[/FONT]
[FONT="]Mình (bối rối, và khó chịu, hơi cao giọng): Ai đấy![/FONT]
[FONT="]Ai đó (hình như sinh viên, giọng lắp bắp): Em là sinh viên khoa điện tử viễn thông. Em muốn gặp thầy, bây giờ thầy có ở trường không ạ? Em muốn xin thầy chữ ký xác nhận sinh viên.[/FONT]
[FONT="]Mình (bắt đầu tức, trả lời cho xong chuyện): Hiện giờ tôi không có ở trường, mai lên trường gặp nhé.[/FONT]
[FONT="]Sinh viên (ai đó): dạ - Cúp máy.[/FONT]
[FONT="]Một cuộc gọi 13giây. Chẳng biết mình vừa nói chuyện với ai, ký cái gì, có đúng là mình có trách nhiệm ký không, và tự nhiên mình thành kẻ khó tính (xấu tính cũng đúng). Chẳng giải quyết được việc gì. Nghe xong tự nhiên thấy khó chịu, chắc ai đó cũng khó chịu. Hẫng… Mai ai đó lại mất thời gian gọi, hẹn tiếp. Mà không biết thầy khác thế nào chứ mình rất khó chịu khi không biết đang nói chuyện với ai mà lại bị hỏi “Thầy đang ở đâu đấy ạh?”.[/FONT]
[FONT="]Có một số sinh viên có thói quen cứ cần thì gọi, tiện thì yêu cầu, không có một nguyên tắc ý tứ gì cả. Việc mình là gấp nhất, cần nhất. Khi gọi thì quan niệm thầy biết mình là ai, và thầy phải làm việc đó (điều này đúng, nhưng quan trọng là làm lúc nào). Gọi điện thoại chẳng có đầu có cuối. Nên đôi khi không được việc gì. Giá mà cuộc gọi như là (ít nhất mình thích kiểu này);[/FONT]
[FONT="]Mình: Alo[/FONT]
[FONT="]Ai đó: Alo, thưa thầy, em là tạ văn a, là sinh viên lớp điện tử x Ky, được thầy làm cố vấn học tập.[/FONT]
[FONT="]Mình: Ok (uh)[/FONT]
[FONT="]Sinh viên A: Em đang làm giấy chứng nhận cho sinh viên, giờ em muốn gặp thầy xin chữ ký được không ạ?[/FONT]
[FONT="]Mình: Ok, mình đang ở quán nấm đến khoảng 17h00, bạn qua đấy mình ký cho. (uh, mình hiện giờ không có ở trường (ngại gặp sinh viên đây). Sáng mai khoảng 9h30 qua trường đến phòng AB mình ký. ), thế nhé.[/FONT]
[FONT="]Sinh viên: da, em cảm ơn thầy, em sẽ qua luôn (mai sẽ em qua). - Cúp máy[/FONT]
[FONT="]Hết khoảng 20 giây, mình và sinh viên đều có được thông tin, đều xác định được trách nhiệm và quyền lợi của mình. Được việc, thoải mái. Hy vọng qua đây các bạn rút được kinh nghiệm gì đó và có cách yêu cầu người khác làm một việc gì đó cho mình một cách thoải mái. Đặc biệt, là khi nói chuyện với các thầy.[/FONT]
[FONT="]ĐƯỢC VIỆC!
[/FONT]
Nhân đọc được bài viêt của Diễn đàn Bách Khoa Hà Nội, chia sẻ với các bạn để các bạn "không bị người khác coi thường và đánh mất những cơ hội của mình" từ những việc " tưởng như rất nhỏ nhặt".
[FONT="]Hôm nay, đi dạy về nhận được cuộc gọi từ một sinh viên. Nghe xong cảm thấy điều gì đó không ổn. Cả buổi sau đó cứ lẩn vẩn nghĩ mãi. Có lẽ mình nên làm cái gì đó như một lời nhắc nhở dành cho các bạn sinh viên và “chính bản thân mình”. Là một người làm kỹ thuật, nhưng mình sẽ cố viết một loạt bài “những điều tưởng như rất nhỏ”. [/FONT]
[FONT="]Phần I: Câu chuyện về việc gọi điện cho thoại cho giáo viên
[FONT="]Hoàn cảnh: 16h30’ mình vừa đi dạy về, đang ngồi xả hơi tại quán Nấm C9, thì nhận được một cuộc gọi từ một số điện thoại không có trong danh bạ. Với nội dung sau:[/FONT][/FONT]
[FONT="]Mình: Alo[/FONT]
[FONT="]Ai đó: Alo, thầy đang ở đâu đấy ạ?[/FONT]
[FONT="]Mình (bối rối, và khó chịu, hơi cao giọng): Ai đấy![/FONT]
[FONT="]Ai đó (hình như sinh viên, giọng lắp bắp): Em là sinh viên khoa điện tử viễn thông. Em muốn gặp thầy, bây giờ thầy có ở trường không ạ? Em muốn xin thầy chữ ký xác nhận sinh viên.[/FONT]
[FONT="]Mình (bắt đầu tức, trả lời cho xong chuyện): Hiện giờ tôi không có ở trường, mai lên trường gặp nhé.[/FONT]
[FONT="]Sinh viên (ai đó): dạ - Cúp máy.[/FONT]
[FONT="]Một cuộc gọi 13giây. Chẳng biết mình vừa nói chuyện với ai, ký cái gì, có đúng là mình có trách nhiệm ký không, và tự nhiên mình thành kẻ khó tính (xấu tính cũng đúng). Chẳng giải quyết được việc gì. Nghe xong tự nhiên thấy khó chịu, chắc ai đó cũng khó chịu. Hẫng… Mai ai đó lại mất thời gian gọi, hẹn tiếp. Mà không biết thầy khác thế nào chứ mình rất khó chịu khi không biết đang nói chuyện với ai mà lại bị hỏi “Thầy đang ở đâu đấy ạh?”.[/FONT]
[FONT="]Có một số sinh viên có thói quen cứ cần thì gọi, tiện thì yêu cầu, không có một nguyên tắc ý tứ gì cả. Việc mình là gấp nhất, cần nhất. Khi gọi thì quan niệm thầy biết mình là ai, và thầy phải làm việc đó (điều này đúng, nhưng quan trọng là làm lúc nào). Gọi điện thoại chẳng có đầu có cuối. Nên đôi khi không được việc gì. Giá mà cuộc gọi như là (ít nhất mình thích kiểu này);[/FONT]
[FONT="]Mình: Alo[/FONT]
[FONT="]Ai đó: Alo, thưa thầy, em là tạ văn a, là sinh viên lớp điện tử x Ky, được thầy làm cố vấn học tập.[/FONT]
[FONT="]Mình: Ok (uh)[/FONT]
[FONT="]Sinh viên A: Em đang làm giấy chứng nhận cho sinh viên, giờ em muốn gặp thầy xin chữ ký được không ạ?[/FONT]
[FONT="]Mình: Ok, mình đang ở quán nấm đến khoảng 17h00, bạn qua đấy mình ký cho. (uh, mình hiện giờ không có ở trường (ngại gặp sinh viên đây). Sáng mai khoảng 9h30 qua trường đến phòng AB mình ký. ), thế nhé.[/FONT]
[FONT="]Sinh viên: da, em cảm ơn thầy, em sẽ qua luôn (mai sẽ em qua). - Cúp máy[/FONT]
[FONT="]Hết khoảng 20 giây, mình và sinh viên đều có được thông tin, đều xác định được trách nhiệm và quyền lợi của mình. Được việc, thoải mái. Hy vọng qua đây các bạn rút được kinh nghiệm gì đó và có cách yêu cầu người khác làm một việc gì đó cho mình một cách thoải mái. Đặc biệt, là khi nói chuyện với các thầy.[/FONT]
[FONT="]ĐƯỢC VIỆC!
[/FONT]