• HÃY CÙNG TẠO & THẢO LUẬN CÁC CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC [Vn Kiến Thức] - Định hướng VnKienthuc.com
    -
    Mọi kiến thức & Thông tin trên VnKienthuc chỉ mang tính chất tham khảo, Diễn đàn không chịu bất kỳ trách nhiệm liên quan
    - VnKienthuc tạm khóa đăng ký tài khoản tự động để hạn chế SEO bẩn, SPAM, quảng cáo. Chưa đăng ký, KHÁCH vẫn có thể đọc và bình luận.

So chuột

ButBi

New member
Xu
0
Nhà tui nằm lọt thỏm trong một xóm lao động nghèo, bọn con nít trong vùng hầu như không được đi học.

Sáng sớm tụi nó theo cha mẹ ra đồng đến chiều mới về nên buổi tối là khoảng thời gian cả bọn được hội họp vui chơi. Tui “già dặn” nhất trong bọn nên được tụi nó tôn làm “đại ca”. Tối nào cũng vậy, sau khi đã tập họp quân số đầy đủ bọn nó mời tui ra để bày trò chơi. Tui chỉ cho bọn nó cách chơi ô quan, đánh đáo,... Đứa nào cũng hào hứng tham gia nhưng trò chơi làm cả bọn mê tít là trò “so chuột”. Lúc tui vừa mới nói tên trò chơi ra thì bọn nó bò lăn ra cười, tui giận, bảo:

- Không thèm chơi với tụi bây nữa!

- Đừng anh! Đừng anh! - Bọn nó nhao nhao lên.

Tui làm mặt giận nhưng trong bụng thì khoái thấy rõ. Tui hất hàm:

- Nếu một thằng trong tụi bây chịu “so chuột” để xin lỗi tao thì tao mới không về!

Cái không khí nhao nhao hồi nãy biến đâu mất, bao trùm lên là sự im lặng đến ghê người. Nhìn bọn nó ngó quanh, chỉ qua trỏ lại mà tui đâm cáu, không đợi được nữa nên tui đứng lên dợm bước đi về. Chưa kịp quay đi thì tui nghe tiếng gọi lắp bắp:

- Anh... anh Mè..n! Em so... so chuột với... với anh!

Tui quay đầu lại và càng bực mình hơn khi thấy “đối thủ” của mình lại là thằng Choắt. Cái thằng nhỏ con ốm yếu nhất và dường như lạc lõng giữa những đứa cùng tuổi. Bọn con nít đã bắt đầu hò reo, tui nóng máu liền bước qua cái tảng đá lớn bên kia, không quên ném cho thằng Choắt một câu chua chát:

- Qua đây mày!

Thằng Choắt bước qua có mấy bước mà trông nó ngần ngừ đến tội. Khi hai đứa đã vào tư thế sẵn sàng, tiếng hò reo càng to thêm, và đến khi thằng trọng tài hét “Bắt đầu!” thì trong tích tắc cánh tay của thằng Choắt đã nằm chèm bẹp dưới cánh tay tui. Khỏi phải nói tui đắc thắng cỡ nào khi được bọn đàn em vây quanh chúc mừng. Bọn nó tranh nhau xem “con chuột” ở cánh tay tui, đứa nào cũng trầm trồ, không biết lúc đó thằng Choắt lủi đi đâu mất.

Mấy ngày sau, bọn con nít trong xóm như phát sốt lên với trò “so chuột”. Chúng nó đi ngoài đồng gặp nhau cũng gọi với theo: “Tối nay so chuột nha mày!”. Đêm đêm cuộc thi so chuột đều diễn ra rất sôi nổi và đầy ắp khán giả, lúc ấy thằng Choắt chỉ ngồi một mình thảy qua thảy lại mấy hòn đá cuội.

Tui cũng chả thèm quan tâm. Sau đó ít hôm, tự dưng mẹ tui vừa lặt rau vừa than thở:

- Tội nghiệp dì Hai! Nhà đã nghèo mà thằng Dế Choắt lại bệnh nặng, không biết lấy tiền đâu ra mà chữa bệnh đây!

Nghe vậy tui liền nhảy ra khỏi ghế:

- Thằng Choắt bị gì hả mẹ?

- Cũng không biết nữa, chỉ nghe nói nặng lắm! - mẹ tui lắc đầu.

Tui liền chạy qua hỏi thằng em họ Dế Choắt là Dế Than nhưng thằng này nói không khác gì mẹ tui chỉ có điều nó biết một thông tin hay ho hơn: “Nghe nói ảnh bị sốt đó!”. Tui thở phào, tưởng bệnh gì chứ sốt thì anh mày bị cả chục lần. Trong lòng nghĩ vậy nhưng hôm sau tui vẫn qua nhà thằng Choắt. Bỗng nghe từ xa tiếng bà nó khóc rất to, tui chạy vội vào thì thấy nó đang nằm trên giường mở mắt thao láo nhìn mọi người. Tui đến gần hơn:

- Mày đi đâu từ bữa giờ vậy? Tao đợi mày về chơi so...

Tui nghẹn đắng họng khi nhìn thấy rõ hơn phần cơ thể của nó teo tóp và cong queo cách gì kì lạ lắm, tui lắp bắp hỏi nó có bị gì hay là đang giả bộ trêu tui. Nhưng nó cười méo xệch:

- Em bị sốt bại liệt. Tay chân không cử động được nữa rồi! Từ nay em không được so chuột với anh! Hic hic...

Tự dưng nước mắt tui trào ra, tui mếu máo:

- Trò... so chuột cũ xì giờ... không ai thèm chơi nữa đâu mày! Tao... cũng hết thích... đi chơi rồi... - tui không nói được nữa, cứ nấc nghèn nghẹn.

- Anh không chơi “so chuột” nữa thì anh chơi trò gì! - thằng Choắt đưa cặp mắt long lanh nhìn tui, cái ánh mắt háo hức đó làm tui càng đau lòng vì khi nào đưa ra một trò chơi mới tui đều nhận được từ nó một ánh nhìn như vậy.

- Tao... tao thích... đọc truyện hơn! Tao biết... đọc truyện nữa mày!

Nói rồi tui chạy ù về nhà vơ đại cuốn sách của chị Hai, tui ngồi bên giường nó và mở đại một trang sách, nhăn trán đánh vần:

- À! Th...ì ra là th...ằng...Dế...C...hoắ...t!

Tui bỏ ngay cuốn truyện của Tô Hoài xuống và khóc hu hu.

MONKEY (Đồng Nai)​
 
CHAT
  1. No shouts have been posted yet.

Chủ đề mới

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top