Rèn luyện tính kiên trì

tiểu_thuyết

Cộng tác viên
Xu
0
Hôm qua tôi vừa làm một bài tập rèn luyện tính kiên trì của mình khi gặp những giai đoạn khó khăn bạn đầu trong việc khởi nghiệp trên Internet.

Liệu tôi kiên trì đến đâu, liệu tôi chịu đựng được một, hai, ba tháng không kiếm ra đồng nào không? Liệu tôi có chịu đựng được việc thức khuya dạy sớm không? Liệu ý chí của tôi đến đâu?
Bài tập này đó là bài tập cầm chai nước thật lâu. Chúng tôi mỗi người cầm một chai Lavie 0,5 lít đổ đầy nước, giờ thẳng tay về phía trước vuông góc với người và giữ nó liên tục thời gian càng lâu càng tốt.

Mấy phút đầu tôi vẫn làm rất không đau đớn gì, rất là ok, rất bình thường nhưng chỉ 5 phút thôi cơ bắp của tôi bắt đầu đau. Tôi muốn bỏ xuống nhưng tôi không thể bỏ cuộc được. Đau đớn đến mấy tôi vẫn phải kiên trì đến cùng. Mười phút trôi qua rồi hai mươi hai phút trôi qua. Từng giây từng phút đều là sự đau đớn, từng giây từng phút lúc đó đối với tôi cứ dài như cả năm vậy. Tay tôi run lên bần bật, tất cả như muốn chống lại tôi, chống lại ý chí quyết tâm của tôi. Nhưng tôi vẫn biết mình có thể cố gắng thêm, tôi chưa biết được mình mạnh mẽ đến nhường nào cho đến khi mạnh mẽ là sự lựa chọn duy nhất của tôi. Bỏ cuộc là một điều dễ dàng, nhưng tôi sinh ra đâu phải làm những điều dễ dàng. Một, hai, ba rồi bốn người đồng đội bắt đầu bỏ cuộc nhưng tôi thì không. 25 phút vẫn còn 4 bạn đang còn trụ lại trong đó có tôi. Cuối cùng cũng đến thời khắc ba mươi phút, tôi vượt đích một vài giây trong sự đau đớn khôn cùng.

Tôi kết thúc bài tập này với rất nhiều về học thật tuyệt vời, những bài học ý nghĩa cho cả tôi và bạn. Tôi nhận ra rằng tôi phải cầm chai nước này bằng ý chí của mình chứ không phải bằng tay. Cách tôi làm một việc là cách tôi làm mọi việc. Ngày hôm nay tôi yếu đuối trong suy nghĩ của mình thì tôi sẽ chẳng làm một điều gì xuất sắc trong tương lai cả.
Suy nghĩ tạo ra lời nói, lời nói tạo ra cảm xúc, cảm xúc quyết định hành động. Nếu tôi yếu đuối từ trong suy nghĩ của mình thì tôi sẽ có cảm xúc của một kẻ yếu đuối, tôi hành động như một kẻ thất bại và lúc đó thất bại sẽ là điều tất yếu đối với tôi.
Đôi lúc tôi muốn bỏ cuộc nhưng luôn biết mình có thể cố gắng thêm. Tiếng nói nhỏ, nó luôn văng vẳng bên tai, xúi giục tôi thỏa hiệp với con người nhỏ bé của mình.

Đôi lúc có đứa bạn bảo tôi là mày không làm được đâu thả tay xuống đi cho bớt đau thì tôi Kệ nó. Việc của tôi là tiếp tục, chịu đựng trong nỗi đau đớn cũng được nhưng bỏ cuộc thì không bao giờ. Trong cuộc sống sẽ có những con người yêu thương bạn như vậy, đó có thể là bố mẹ bạn, không muốn bạn khổ sở, rèn luyện qua gian nản thử thách. Chỉ là họ quá yêu thương và bao bọc bạn mà thôi!

Lại có người bạn đến với tôi và nói hãy tập trung vào những điều tích cực, hãy tập trung vào điều tốt đẹp trong cuộc sống. Hãy tập trung vào chai nước của bạn đừng tập trung vào cái tay. Đúng rồi, tâm trí tôi bấy lâu nay cứ tập trung vào khó khăn, đau đớn là sao. Khi tập trung vào khó khăn tôi chỉ nhận được khó khăn. Khi tập trung vào đau đớn, tôi sẽ chỉ nhận được đau đớn. Khi tập trung vào lý do tôi sẽ không nhận được kết quả.

Động lực tiếp theo mà tôi nhận ra đó là bối cảnh, môi trường quy định rất lớn đến với thành công của tôi. Nếu làm bài tập một mình tôi nghĩ tôi sẽ bỏ xuống chỉ trong 5 phút đầu tiên nhưng khi có đội nhóm, khi những người đồng đội chiến đấu cùng, tôi như được truyền thêm nguồn năng lượng. Họ làm được tôi cũng phải làm được. Tôi gia tăng gia tăng tới mức giới hạn của mình, tôi không thể chịu thua được lúc đó, có thể là lý do không thua thằng bạn mình nhưng chắc chắn đấy sẽ là một nguồn động lực rất lớn. Tôi thử nghĩ nếu có một người đỡ chỗ khuỷa tay cho tôi thì sao, chỉ cần đỡ nhẹ thôi thì có lẽ tôi sẽ giữ được hàng giờ mất!
 

Chủ đề mới

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top