[FONT="]RA ĐỐI DỄ, ĐỐI ĐỐI KHÓ[/FONT]
Mạc Đĩnh Chi, tự là Tiết Phu, người làng Lan Khê, huyện Bình Hà, Nam Sách, Lộ Giang, sau đổi về làng Lũng Động, huyện Chí Linh, tỉnh Hải Dương, sống vào đầu khoảng thế kỷ XIV, không rõ năm sinh và mất.
Năm Hưng Long thứ ( 1308) Đĩnh Chi sang nhà sứ Nguyên, ông có hẹn năm ấy năm nọ thì phái bộ đến cửa ải để viên quan nhà Nguyên mở cửa đón. Chẳng may, hôm lên đường gặp phải mưa to, thành ra sai hẹn. Lúc tới nơi thì trời đã tối, cửa ải đã đóng. Mạc Đĩnh Chi nói mãi, người Nguyên cũng không chịu cho qua. Sau họ vứt từ trên ải xuống một vế câu đối, bảo hễ đối được thì mới mở cửa ải:
Quá quan trì, quan quan bế, nguyên quá khách quá quan.
Nghĩa là:
Qua cửa quan chậm, cửa quan đóng, mời khách qua đường qua cửa quan.
Thật là một vế đối hiểm hóc, trong đó có mười một chữ mà riêng chữ “ quan” nhắc lại tới bốn lần. Chữ “ quá” nhắc lại ba lần. Mạc Đĩnh Chi cảm thấy rất khó đối, nhưng nếu im lặng thì e mất thể diện. Ông bèn nhân cái chuyện khó đối ấy, ứng khẩu đọc một câu rằng.
Xuất đối dị, đối đối nam, thỉnh tiên sinh tiên đối.
Nghĩa là:
Ra câu đối dễ, đối câu đối khó, xin tiên sinh đối trước.
Tưởng đã bí, thế mà lại hóa ra một câu đối hay. Người Nguyên phải chịu chịu Mạc Đĩnh Chi là người có tài ứng biến, liền tức tốc mở cửa ải để ông đi qua.
Nguồn NXBLD.