Pippi tất dài

songngu

Active member
Xu
57
Pippi tất dài và câu chuyện dài về văn học thiếu nhi


Pippi tất dài và câu chuyện dài về văn học thiếu nhi

Dạo này, người ta xôn xao về việc xuất bản cuốn “Pippi tất dài” của nữ văn sỹ Thuỵ Điển Astrid Lindgren. Xôn xao đến mức lên truyền hình, xuất hiện trên các mặt báo, tất nhiên là một thời gian khá dài sau khi cuốn sách này ra đời. Tôi nhớ rằng mình đọc “Pippi tất dài” cũng phải gần một tháng trước đây, mà chắc gì đã thuộc đợt được đọc đầu tiên ở Việt Nam ngay sau khi mới xuất bản.

Một cuộc thảo luận nho nhỏ về tác phẩm này đã được trình chiếu, với sự tham gia của nữ dịch giả và một số nhà báo quen thuộc. Họ hết lời ca ngợi, tất nhiên là thế bởi câu chuyện về cô bé Pippi tất dài cũng đáng để đọc, nhân bản và hết sức ngây thơ, ngộ nghĩnh. Người ta có thể gặp ở xung quanh mình rất nhiều, rất nhiều cô bé, cậu bé đáng yêu như thế (trong vương quốc Nhạc cổ điển, trừ cậu mợ ra, ai cũng giống Pippi hết, keke). Thậm chí trên VTV 1 tối ngày 12-11 còn phát một chương trình rất hay về Astrid Lindgren và các tác phẩm của bà.


Tôn vinh một tác phẩm văn học có giá trị là điều hoàn toàn nên làm, nhất là vào thời điểm hiện nay, khi văn hóa đọc đang có nhiều vấn đề đáng bàn cãi, nhưng cách tôn vinh lại thiếu tế nhị khiến người ta cảm thấy bất nhẫn. Ca ngợi tác phẩm nước ngoài rồi quay lại giả vờ nhỏ vài giọt nước mắt xót thương cho sự nghèo nàn của văn học thiếu nhi Việt Nam… Thực ra, tôi cũng không thấy thảm cảnh quá như vậy, dù rằng văn học thiếu nhi Việt Nam hiện nay quả thực là thiếu những tác phẩm hay như vậy (mà đã là tác phẩm hay và có giá trị trường cửu thì nền văn học nào chả thiếu, chả khao khát sở hữu). Khi còn nhỏ, tôi có may mắn là được đọc rất nhiều tác phẩm văn học thiếu nhi của các nhà văn Việt Nam như “Dế mèn phiêu lưu ký” (Tô Hoài), “Đất rừng phương nam” (Đoàn Giỏi), “Tuổi thơ dữ dội” (Phùng Quán), tập chuyện hoa chuyện quả của Phạm Hổ (tác giả mới mất), nhiều truyện ngắn của Vũ Tú Nam, Xuân Quỳnh… cùng nhiều tác phẩm khác mà tôi nhớ tên tác giả “Rừng đêm”, “Cái nóp”, “Đội thiếu niên tình báo Bát sắt”, “Đội thiếu niên Đình Bảng”… Bây giờ, trên kệ sách, thi thoảng mới thấy tái bản lại Dế mèn, Đất rừng, Tuổi thơ…


Nhìn lại, thiếu nhi không chỉ cần có những tác phẩm văn học viết riêng cho lứa tuổi mà còn cần cả nhiều cuốn sách phổ biến khoa học, giới thiệu chân dung các danh nhân văn hóa, lịch sử… Tôi còn nhớ bộ sách “Những vì sao đất nước” của tác giả Quỳnh Cư đọc rất hay và xúc động, bộ “Nghìn xưa văn hiến” về đất nước, con người Việt Nam, bộ sách danh nhân thế giới của NXB Khoa học và kỹ thuật cùng rất nhiều cuốn khác về non nước Việt Nam… Vào thời điểm ấy, tỷ lệ đẹp giữa sách trong nước và sách dịch của nước ngoài (chủ yếu là Liên Xô), cũng đem lại cho tuổi thơ nhiều điều thú vị, một niềm tự hào về đất nước mình cũng như sự háo hức nhìn ra nước ngoài. Sách thiếu nhi Việt Nam không bị chìm nghỉm giữa những đầu sách thiếu nhi Liên Xô như “Cuộc phiêu lưu của Mít đặc và các bạn”, “Buratino”, “Bác sỹ Aibôlít”, “Ơû xứ cỏ rậm”, “Cuộc phiêu lưu của Pinhlơgơ”, “Timua và đồng đội”, “Những ngọn cờ trên tháp”… cũng như nhiều cuốn sách phổ biến khoa học “Bên cạnh điều bí ẩn”, “Bạn hay thù?”….


Songngu sưu tầm.
 
Pippi Tất dài
Tác giả: Astrid Lindgren
Dịch giả: Vũ Hương Giang
Nguồn: Gauku
Đánh máy: Gauku


Pippi dọn đến ở Biệt thự Bát nháo

Bên rìa thị trấn nhỏ có một mảnh vườn cũ bỏ hoang. Trong vườn là một ngôi nhà cũ, và Pippi Tất dài sống trong ngôi nhà đó. Cô bé lên chín, sống hoàn toàn một mình. Pippi không cha, không mẹ - thật tình như thế lại rất hay, bởi chẳng ai có thể nhắc nhở cô bé đã đến giờ đi ngủ giữa lúc nó đang chơi mê mải nhất, cũng chẳng ai có thể bắt nó ăn viên dầu cá trong khi nó khoái chén kẹo hơn.

Trước kia Pippi từng có một người bố mà nó yêu ghê gớm. Vâng, cố nhiên cô bé cũng từng có mẹ, nhưng từ xa xửa xa xưa rồi, lâu đến nỗi nó không tài nào nhớ nổi nữa. Mẹ Pippi mất từ lúc cô bé hãy còn là một hình hài tí xíu nằm trong nôi mà gào to tới mức những người xung quanh không ai chịu nổi. Pippi đinh ninh giờ đây mẹ nó đang ở trên trời, ghé mắt qua một lỗ nhỏ nhìn xuống con gái mình. Nó thường ngửa cổ vẫy mẹ, và kêu lên:

"Mẹ đừng lo cho con! Con tự lo liệu được!"

Bố thì Pippi không quên. Bố từng là thuyền trưởng, lênh đênh trên biển lớn, và Pippi luôn ở bên bố trên tàu, cho đến lần nọ bố bị bão cuốn xuống biển mất tích. Nhưng Pippi hoàn toàn tin chắc có ngày bố sẽ trở về. Cô bé không tin bố mà lại có thể chết đuối. Nó nghĩ bố bị dạt vào một hòn đảo có rất nhiều người da đen, ngày ngày bố đi dạo quanh đảo, đầu đội vương miện bằng vàng.

"Bố tớ là vua của dân da đen. Nói thật, đâu phải nhiều trẻ có được một người bố tuyệt đến thế!" Pippi thường nói hết sức hãnh diện. " Chỉ cần bố tớ đóng được một con tàu là ông sẽ đến đón tớ liền, khi ấy tớ sẽ trở thành công chúa của người da đen. Ái chà, cuộc sống lúc đó mới sung sướng làm sao!"

Nhiều năm về trước, bố Pippi đã mua ngôi nhà cũ trong vườn này, ông định sẽ cùng Pippi sống ở đó khi ông đã có tuổi và không đi biển được nữa. Nhưng rồi đã xảy ra cái chuyện ngu ngốc là ông bị gió cuốn xuống biển, và trong khi chờ đợi bố trở lại, Pippi lên đường về nhà, đến Biệt thự Bát nháo - tên của ngôi nhà đó. Trong nhà, đồ gỗ và mọi thứ được trang bị sẵn sàng chờ đón Pippi. Vào một tối mùa hè đẹp trời, cô bé chào tạm biệt tất cả thuỷ thủ trên tàu của bố. Họ rất quý Pippi và cô bé cũng mến họ.

"Tạm biệt, các chàng trai", Pippi nói và lần lượt hôn lên trán từng người một. "Đừng lo cho cháu. Cháu tự xoay xở được."

Cô bé đem theo hai thứ trên tàu. Một con khỉ tên gọi Ông Nilsson, và một chiếc vali xách tay to, đựng đầy những đồng tiền vàng mà bố để lại cho nó. Đám thuỷ thủ đứng trên mạn tàu trông theo cô bé cho đến lúc nó khuất dạng. Pippi bước đi những bước rắn rỏi, không hề ngoái lại, với Ông Nilsson trên vai, và cái vali trong tay.
"Một đứa trẻ kỳ lạ," một thuỷ thủ nói, tay gạt giọt lệ đang trào ra nơi khoé mắt, trong khi Pippi mất hút ở đằng xa.

Anh ta có lý, Pippi là một đứa trẻ rất đỗi kỳ lạ. Điều khác thường nhất là cô bé rất khoẻ. Khoẻ kinh khủng, tới mức khắp gầm trời này không có anh chàng cảnh sát nào đọ nổi nó. Pippi có thể nâng bổng một con ngựa nếu nó muốn. Và cô bé muốn vậy. Nó có hẳn một chú ngựa riêng mà nó đã tậu bằng một trong số cơ man đồng tiền vàng của mình đúng vào ngày trở về nhà. Xưa nay Pippi vẫn mơ ước có một con ngựa riêng. Và giờ đây con ngựa sống trong hành lang. Nhưng nếu Pippi thích đó là chỗ nó ngồi uống cà phê buổi chiều, nó sẽ xách cổ ngựa ra vườn không chút khó khăn gì.

Ngay cạnh biệt thự là một mảnh vườn khác, trong đó lại có một ngôi nhà khác. Trong ngôi nhà ở đó có một ông bố, một bà mẹ, cùng hai đứa con ngoan: một trai, một gái. Cậu con trai tên gọi Thomas, cô bé tên gọi Annika. Đó là hai đứa trẻ rất đỗi đáng yêu, có giáo dục và ngoan ngoãn. Chẳng bao giờ Thomas lại cắn móng tay, lúc nào cậu cũng làm theo lời mẹ. Annika chẳng bao giờ ỉ eo nếu không được chiều theo ý mình. Trông cô bé lúc nào cũng gọn gàng trong những bộ váy áo được là phẳng phiu, và cô rất chú ý giữ gìn cho bản thân sạch sẽ. Thomas và Annika cùng nhau chơi đùa hoà thuận trong vườn, nhưng chúng vẫn thường mong ước có một người bạn, và vào luc mà Pippi hãy còn cùng bố lênh đênh trên biển, hai đứa trẻ đó đứng bên bờ giậu mà than rằng:

"Chán thật đấy, chẳng ai dọn đến ở trong ngôi nhà này cả. Phải có ai đó mang trẻ con đến đây mới đúng chứ."

Vào buổi chiều mùa hạ đẹp trời nọ, khi Pippi lần đầu bước qua ngưỡng cửa Biệt thự Bát nháo, Thomas và Annika lại không có nhà. Chúng đi thăm bà một tuần. Vì thế hai đứa không hề biết đã có người dọn vào ở ngôi nhà bên cạnh, và ngày đầu tiên sau khi trở về, ra đứng cạnh cổng vườn nhìn ra đường, Thomas và Annika vẫn chưa hay chúng vừa có một cô bạn đồng niên ngay sát nách.

Đúng vào lúc chúng đang nghĩ xem nên bắt đầu trò gì, đang tự hỏi liệu hôm nay có gì thú vị, hay sẽ chỉ lại một ngày buồn tẻ nữa vì chẳng ai nảy ra ý gì hay ho, thì ngay lúc ấy cánh cổng vườn Biệt thự Bát nháo bật mở, và một cô bé bước ra.

Một đứa con gái kỳ lạ nhất mà Thomas và Annika từng thấy, đó chính là Pippi Tất dài, đang bắt đầu cuộc đi dạo buổi sáng. Trông nó như sau:

Tóc nó có mày đúng như màu củ cà rốt, tết thành hai bím cứng quèo vểnh ngược hai bên đầu. Mũi nó giống hệt một củ khoai tây bé xíu lấm tấm đầy tàn nhang. Dưới mũi là một cái miệng rộng ngoác với hai hàm răng trắng, khoẻ. Cái váy nom mới kỳ cục làm sao, Pippi tự may lấy mà. Váy màu vàng rực rỡ, nhưng bởi thiếu vải nên ngắn cũn cỡn, làm thò cả chiếc quần xanh lơ chấm trắng mặc trong ra. Cặp chân dài gầy gò đi đôi tất dài, chiếc kẻ sọc, chiếc đen tuyền. Đã thế nó lại dận đôi giày đen to gấp đôi bàn chân. Đôi giày này bố mua cho Pippi tận bên Nam Mỹ, mua rộng phòng khi lớn, và Pippi thì không đời nào mong muốn một đôi giày nào khác.

Và thứ khiến Thomas và Annika ngạc nhiên đến trố mắt là con khỉ ngồi vắt vẻo trên vai cô bé lạ mặt. Chả khác gì một con mèo biển nhỏ thó với chiếc quần xanh da trời, chiếc ác khoác vàng và cái mũ rơm.

Pippi đi dọc xuống phố. Chân này trên vỉa hè, chân kia dưới lòng đường. Thomas và Annika nhìn theo cho đến lúc cô bé khuất dạng. Lát sau nó trở lại. Nhưng giờ đây Pippi đi giật lùi. Nó làm thế chỉ vì lười quay mình để về nhà. Đến trước cổng vườn nhà
Thomas và Annika, Pippi dừng lại. Mấy đứa trẻ im lặng nhìn nhau. Cuối cùng Thomas lên tiếng:

"Sao cậu lại đi giật lùi?"

"Sao tớ lại đi giật lùi ấy à?", Pippi đáp. "Tụi mình chẳng đang sống trong một đất nước tự do hay sao? Dễ thường người ta không được phép đi theo ý mình chắc? Thêm nữa tớ bảo cho mà biết, ở bên Ai Cập mọi người đều đi giật lùi, mà chẳng ai lấy đó làm lạ, dù chỉ tẹo teo."

"Sao cậu biết?" Thomas hỏi. "Cậu đã từng ở Ai Cập rồi chắc?"

"Liệu tớ đã ở Ai Cập chưa ấy à? Hẳn nhiên, cậu có thể tin chắc như vậy! Tớ từng có mặt khắp nơi trên khắp địa cầu, và chứng kiến nhiều chuyện còn kỳ cục hơn là người đi giật lùi ấy chứ. Tớ muốn biết cậu sẽ nói gì nếu tớ đi bằng hai tay như những người ở tận cùng Ấn Độ."

"Giờ thì cậu nói dối," Thomas nói.

Pippi suy nghĩ giây lát.

"Phải, cậu nói đúng, tớ nói dối đấy," nó buồn bã nói.

"Nói dối là xấu," Annika, mãi lúc này mới dám mở miệng, nhận xét.

"Phải, nói dối xấu vô cùng," Pippi đáp, còn tỏ vẻ buồn hơn nữa. "Nhưng cậu biết không, tớ cứ luôn quên điều đó. Mà làm sao có thể đòi hỏi một đứa trẻ bé bỏng vốn có một người mẹ như một thiên thần và một người cha là vua của dân da đen, một đứa trẻ suốt đời lênh đênh trên biển, lúc nào cũng nói sự thật cho được? Thêm nữa," Pippi tiếp, gương mặt đầy tàn nhang của nó rạng rỡ hẳn lên, "tớ muốn nói để các cậu biết, ở Congo không đào đâu ra một người nói thật. Họ nói dối cả ngày. Bảy giờ, mới sáng bảnh mắt, họ đã bắt đầu nói dối và không chịu ngừng trước lúc mặt trời lặn. Vậy nếu có xảy ra cái việc một lúc nào đó tớ nói dối, thì các cậu phải cố mà bỏ qua cho tớ, hãy nghĩ rằng chẳng qua chỉ vì tớ từng sống hơi lâu ở Congo. Dù sao chúng mình vẫn có thể là bạn của nhau, đúng không nào?"

"Đúng, tất nhiên rồi," Thomas đáp và chợt hiểu hôm nay chắc chắn sẽ không phải là một trong những ngày vô vị.

"Mà sao các cậu lại không thể ăn sáng ở nhà tớ nhỉ?" Pippi hỏi.

"Ừ, đúng quá," Thomas nói, "sao chúng mình lại không thể? Nào, ta đi thôi."

"Vâng," Annika đáp, "đi ngay lập tức."

"Nhưng trước hết tớ phải giới thiệu với các cậu Ông Nilsson cái đã," Pippi bảo.
Con khỉ con bèn ngả mũ lịch sự chào.

Và lúc này, cả bọn bước qua chiếc cổng vườn xiêu vẹo của Biệt thự Bát nháo, theo con đường mòn hai bên là những thân cây phủ rêu, những thân cây tuyệt hợp cho việc leo trèo, tiến về phía ngôi nhà, bước lên hành lang.

Ở đó, con ngựa đang đứng chén lúa mì đựng trong liễn súp.

"Sao cậu lại để ngựa ở hành lang hở trời?" Thomas hỏi.

Mọi con ngựa mà câu biết đều ở trong chuồng cả.

"À ừ," Pippi đáp, vẻ suy nghĩ, "để nó trong bếp sẽ chỉ tổ vướng, mà trong phòng khách thì nó lại không thích."

Thomas và Annika vuốt ve chú ngựa, rồi chúng bước vào nhà. Trong nhà có một gian bếp, một phòng khách và một buồng ngủ. Nhưng cứ xét cảnh tượng thì tuồng như Pippi đã hàng tuần rồi quên dọn vệ sinh. Thomas và Annika thận trọng ngó quanh, biết đâu đức vua của dân da đen lại chẳng đang ngự ở một góc nào đó. Từ bé tới giờ chúng chưa hề được nhìn thấy một ông vua của người da đen. Nhưng rồi cũng chẳng thấy ông bố nào, bà mẹ cũng không nốt, và Annika sợ hãi hỏi:

"Cậu ở đây hoàn toàn một mình sao?"

"Ồ không! Ông Nilsson và con ngựa cũng ở đây đấy chứ."

"Ừ nhưng mà, tớ muốn hỏi, cậu không có bố mẹ ở đây à?"
"Không, chẳng có ai cả."

"Nhưng ai sẽ giục cậu đi ngủ buổi tối hay nhắc nhở cậu những việc khác?"
"Tự tớ," Pippi đáp. "Trước tiên tớ nói rất mềm mỏng, nếu tớ không vâng lời, tớ sẽ nghiêm khắc nhắc lại, và nếu vẫn không chịu nghe, tớ sẽ ăn đòn."

Thomas và Annika không hiểu lắm, song chũng nghĩ bụng: âu cũng là một phương cách hết sức tiện lợi. Chúng đã vào đến bệp tự lúc nào, và Pippi reo lên:
"Bây giờ tụi mình sẽ làm bánh trứng!"

Cô bé lấy ra ba quả trứng tung lên cao. Một quả rơi trúng đầu nó vỡ tung toé, khiến lòng đỏ trứng chảy cả vào mắt. Nhưng Pippi đã khéo léo hứng hai quả còn lại vào mộ cái nồi, chúng vỡ làm đôi.

"Tớ luôn nghe nói lòng đỏ trứng có lợi cho tóc," Pippi nói, tay chùi mắt. "Các cậu sẽ thấy: tóc mọc lên nghe rõ mồn một cho mà xem. Thêm nữa, bên Brasil mọi người đều đi đi lại lại với trứng trên tóc cả. Nhưng cũng vì vậy mà chẳng ai bị hói đầu. Duy nhất một lần có ông già nọ điên rồ tới mức chén sạch chỗ trứng mà lẽ ra ông ta phải bôi lên tóc. Rồi ông ta bị hói thật sự, và hễ ông ta bước chân ra phố là lập tức người đổ đến xem đông nghịt, đến nỗi cảnh sát phải đến dẹp."

Pippi vừa nói vừa khéo léo thò ngón tay nhặt vỏ trứng ra khỏi nồi. Giờ đây, nó lấy chiếc bàn chải cọ lưng treo trên tường xuống và bắt đầu đánh trứng khiến trứng bắn tung toé lên bốn bức tường xung quanh. Cuối cùng nó đổ chỗ trứng còn sót lại vào một cái chảo đặt trên bếp.

Khi một mặt bánh đã chín, Pippi hất nhẹ chảo lên trên, khiến chiếc bánh lộn một vòng trong không trung, rồi lại giơ chảo ra hứng. Bánh chín, Pippi lẳng bánh xuyên bếp bay thẳng vào một cái đĩa để trên bàn.

"Ăn thôi," nó nói, "ăn ngay kẻo ngưội."

Thomas và Annika bèn ăn, và nhận thấy rằng đó là chiếc bánh trứng ngon tuyệt.
Sau đó Pippi mời hai người bạn của mình vào phòng khách. Trong phòng chỉ có một thứ đồ gỗ duy nhất. Đó là chiếc tủ lớn với nhiều ngăn kéo nhỏ. Pippi mở các ngăn kéo, cho Thomas và Annika xem mọi của báu mà nó cất giữ bên trong. Những quả trứng chim hiếm thấy, những con ốc kỳ lạ, những viên đá, những chiếc hộp nhỏ trang nhã, những chiếc gương bằng bạc đẹp đẽ, những chuỗi ngọc, cùng vô số thứ khác mà Pippi và bố đã mua trong những chuyến chu du vòng quanh thế giới.

Pippi tặng mỗi người bạn mới một món quà nhỏ làm kỷ niệm. Thomas được một con dao găm, chuôi dát ngọc trai lóng lánh; còn Annika một cái tráp nhỏ, nắp chạm toàn vỏ ốc màu hồng. Trong tráp là một chiếc nhẫn có mặt đá màu xanh lục.
"Giờ các cậu về được rồi đấy," Pippi nói, "có thể mai các cậu mới lại có thể sang được chứ. Vì nếu các cậu không về, các cậu cũng không thể sang lại nữa. Mà như thế thì tiếc lắm."

Thomas và Annika cũng nghĩ vậy. Chúng bèn ra về. Chúng đi ngang chỗ con ngựa bấy giờ đã chén sạch chỗ lúa mì, bước qua cồng vườn của Biệt thự Bát nháo. Ông Nilsson vẫy mũ lên chào khi chúng đi khỏi.

Songngu sưu tầm.
 
Pippi trở thành Người thu nhặt và sa vào Trận ẩu đả


S
áng hôm sau Annika tỉnh giấc sớm. Cô bé nhảy vội khỏi giường, nhón chân đến bên Thomas.

"Dậy thôi, Thomas," Annika vừa gọi vừa lay tay anh. "Dậy, chúng mình định sang chỗ cô bạn vui nhộn đi đôi giày to tướng cơ mà."

Thomas lập tức tỉnh hẳn.

"Lúc ngủ anh đã biết hôm nay thể nào cũng có chuyện vui, mỗi tội không nghĩ ra đó là chuyện gì," cậu vừa nói vừa cởi tuột áo ngủ. Rồi hai đứa cùng vào buồng tắm. Chúng rửa mặt, đánh răng nhanh hơn hẳn thường ngày, mặc quần áo chóng vánh và vui vẻ, và đúng một tiếng sớm hơn mẹ chúng tưởng, hai đứa đã lao xuống tầng dưới, sà ngay vào bàn ăn sáng, miệng gào lên là chúng muốn uống cacao ngay tức khắc.

"Các con định làm gì vậy?" Mẹ chúng hỏi. "Cứ cuống quýt cả lên thế!"

"Chúng con định sang chơi với cô bạn mới nhà bên." Thomas nói.

"Có khi chúng con sẽ ở cả ngày bên ấy," Annika thêm.

Đúng sáng hôm nay, Pippi đang mải làm bánh quế. Cô bé nhào một đống tướng bột và cán rộng khắp sàn bếp.

"Vì mày biết không," Pippi nói với con khỉ con của nó, "làm gì có cái khay bột nào đủ rộng, một khi tao định làm ít nhất là năm trăm cái bánh?"

Và lúc này đây nó nằm bò trên sàn bếp, hăm hở rập những cái bánh hình trái tim.

"Đừng có giẫm luôn vào bột như thế đi Ông Nilsson" Pippi đang nói thế thì chuông reo.

Pippi chạy ra mở cửa. Trông nó trắng xoá từ đầu xuống chân, hệt như một cái cối xay bột, và khi Pippi nhiệt thành bắt tay Thomas và Annika, một đám mây bột liền phủ lên hai đứa.

"Tớ mừng là các cậu đã sang," Pippi nói, tay rũ tạp dề, khiến một đám mây bột mới lại bung ra. Thomas và Annika hít phải nhiều bột quá đến phát ho.

"Cậu làm cái gì vậy?" Thomas hỏi.

"Chà, nếu tớ nói là tớ đang quét ống khói thì hẳn cậu chẳng thèm tin tớ, một đứa ranh khôn như cậu!" Pippi đáp. "Sự thật là tớ đang làm bánh. Nhưng tớ sắp xong đến nơi rồi. Trong khi chờ đợi, các cậu ngồi tạm lên cái hòm gỗ kia kìa."

Có Chúa chứng giám, Pippi làm việc mới nhanh làm sao!

Thomas và Annika ngồi trên chiếc hòm gỗ xem nó rập bánh thoăn thoắt trên đám bột, liệng chúng vào những chiếc khay thiếc, rồi phi đám khay vào bếp lò. Hai đứa có cảm tưởng cảnh tượng đang diễn ra trong phim.

"Xong," Pippi nói, tay sập cửa lò cái sầm, sau khi đã lấy mẻ bánh cuối cùng ra khỏi lò.

"Tụi mình định làm gì bây giờ?"

Thomas hỏi.
"Tớ không biết các cậu muốn làm gì," Pippi đáp, "nhưng riêng tớ thì tớ sẽ không nằm chảy thây ra đâu. Cụ thể tớ là một người thu nhặt, mà đã là người thu nhặt, thì chẳng bao giờ có lấy một giờ rỗi rãi."

"Cậu bảo sao, cậu là cái gì kia?" Annika hỏi.

"Một người thu nhặt."

"Nghĩa là thế nào?" Thomas hỏi.

"Một người thu nhặt các đồ vật, các cậu biết đấy. Thế chứ còn thế nào nữa?" Pippi vừa đáp vừa vun gọn chỗ bột vãi thành một đống nhỏ. "Cả thế giới đầy rẫy những đồ vật, và rất cần có ai đó tìm thấy chúng. Những người thu nhặt làm chính việc đó."

"Những đồ vật gì vậy?" Annika hỏi.

"Ồ đủ thứ." Pippi đáp. "Vàng thổi, lông đà điểu, chuột chết, pháo tép, những đinh ốc bé tí và tất cả những đồ vật tương tự."

Thomas và Annika nghe thấy êm tai ra trò, và cũng rất muốn trở thành người thu nhặt, nhưng Thomas bảo cậu hy vọng sẽ nhặt được một cục vàng chứ không chỉ một cái đinh ốc tí tẹo.

"Để rồi xem sao," Pippi nói, "lúc nào người ta cũng nhặt được cái gì đó. Nhưng bây giờ tụi mình phải nhanh chân lên, kẻo những người thu nhặt khác sẽ tới nhặt hết những cục vàng có ở quanh đây mất."

Cả ba người thu nhặt bèn lên đường. Chúng cho rằng tốt nhất hãy bắt đầu tìm kiếm xung quanh các toà nhà. Bởi theo Pippi, cũng có khi người ta nhặt được một cái đinh ốc sâu tít trong rừng, nhưng những đồ quý nhất thì hầu như luôn được tìm thấy ở gần chỗ có người ở.

"Nhưng dẫu sao, " cô bé nói, " tớ đã từng trải qua một ví dụ ngược lại. Tớ nhớ một lần tớ đi kiếm đồ vật trong rừng rậm Borneo. Vào chính giữa khu rừng nguyên thuỷ nơi chưa từng có con người đặt chân tới, các cậu thử đoán xem tớ đã nhặt được cái gì nào? Chà, một cái chân gỗ thực thụ, hết ý. Sau đó tớ đem tặng nó cho một ông già chỉ có một chân, và ông lão nói rằng một cái chân gỗ tuyệt như thế thì có cả đống tiền cũng không mua nổi."


Thomas và Annika ngước nhìn Pippi, xem xem một người thu nhặt phải xử sự ra sao. Còn Pippi cứ chạy từ lề đường này sang lề đường kia, tay che trước trán, mắt ngó nghiêng. Đôi lúc nó quỳ xuống, sục bàn tay vào giữa các thanh rào, rồi thất vọng nói:

"Lạ thật! Tớ chắc mẩm là đã nhìn thấy một cục vàng!"

"Có thật là mình được phép nhặt tất cả những gì mà mình tìm thấy không," Annika hỏi.

"Ừ, tất cả những gì nằm trên mặt đất," Pippi đáp.


Cách đấy một quãng có một ông lão nằm ngủ trên bãi cỏ trước nhà ông.

"Ông cụ kia nằm trên mặt đất," Pippi nói, "và chúng mình tìm thấy ông.

Nhặt đi thôi!"

Thomas và Annika giật mình kinh hai.

"Không, không! Pippi, chúng mình không thể nhặt một người đàn ông, không được đâu," Thomas nói. "Thêm nữa, ta biết làm gì với ông cụ?"

"Làm gì với ông cụ ấy à? Có thể sử dụng vào khối việc. Có thể nhét ông cụ vào một cái chuồng thỏ và nuôi
ông cụ bằng lá cỏ. Nhưng nếu các cậu không muốn thì thôi vậy, tớ thế nào cũng được. Mặc dù tó thấy bực mình khi nghĩ: biết đâu một kẻ thu nhặt khác sẽ tới và thó mất ông cụ."

Chúng tiếp tục đi. Bỗng Pippi bật reo to:

"Không có lẽ, tớ chưa từng thấy một vật nào như thế!" Nó vừa kêu, vừa nhặt lên một cái hộp thiếc cũ gỉ từ đám cỏ. "Một của báu, một báu vật! Hộp thì người ta không bao giờ có đủ cả."

Thomas nhìn cái hộp thoáng vẻ nghi ngại và hỏi:

"Có thể sử dụng nó vào việc gì được?"

"Ồ, vào khối việc," Pippi đáp. "Có một cách là để bánh vào, bấy giờ nó sẽ là một hộp bánh hết ý. Một cách khác: không để bánh vào, thì nó sẽ là một cái hộp không bánh, và cố nhiên sẽ bớt hay đi, nhưng cũng vẫn có thể dùng tốt."

Cô bé ngắm nghía cái hộp quả thực đã gỉ hoen gỉ hoét, đã thế còn thủng một lỗ ở đáy.

"Xem ra nó sẽ là một cái hộp không bánh lắm," nó nói vẻ nghĩ ngợi. "Nhưng có thể chụp nó vào đầu mà chơi như thể đang giữa đêm tối vậy."

Và nó thử ngay. Với chiếc hộp chụp kín đầu, Pippi đi xuyên khu biệt thự như một cái tháp nhỏ bằng thiếc di động, nó không chịu dừng bước trước khi vấp phải một hàng rào dây thép và ngã sấp mặt.

Chiếc hộp thiếc va xuống đất đánh xoảng, nghe rợn người.

"Các cậu thấy chưa," Pippi vừa nói vừa nhấc bỏ hộp thiếc khỏi đầu. "Nếu không có nó, có phải mặt tớ đã lao thẳng xuống đất vỡ tan rồi không."

"Ừ, nhưng mà," Annika nói, "nếu cậu không chụp nó vào đầu, thì cậu đã không vấp phải hàng rào dây thép."

Nhưng cô bé chưa kịp dứt lời thì Pippi đã lại leo lên, đắc thắng giơ cao một cái ống sợi rỗng.

"Hôm nay có vẻ là ngày may mắn của tớ," Pippi nói. "Một cái ống sợi mới xinh xẻo dễ thương làm sao, có thể dùng nó để thổi bong bóng xà phòng, hoặc xâu dây đeo trước cổ như dây truyền ấy. Tớ muốn về nhà thử ngay lập tức đây."

Đúng lúc đó, một cánh cổng vườn bật mở, một cậu bé nhào ra. Trông cậu đầy vẻ sợ hãi, và thật không có gì lạ: năm thằng khác đang đuổi sát gót cậu. Chúng sắp tóm được cậu, dồn cậu vào một bờ rào, để rồi cả lũ lăn xả vào cậu. Cả năm đứa cùng bắt đầu đấm đá cậu. Cậu bé vừa khóc vừa giơ hia cánh tay ra trước mặt đỡ đòn.

"Cho nó một trận đi, chúng mày!". Thằng cao lớn và lực lưỡng nhất hô lên. "Để nó không bao giờ còn dám thò mặt đến phố này nữa."

"Ôi," Annika nói, "chúng nó đánh Vili. Sao chúng nó có thể ác thế được!"

"Đấy là thằng Benno đáng ghét. Lúc nào nó cũng phải đấm đá ai đó."

Thomas nói. "Và năm đánh một, lũ hèn!"


Pippi tiến đến bên luc con trai, gõ ngón tay trỏ vào lưng Benno.

"Ê các cậu," cô bé nói. " Các cậu định nghiền cậu bé Vili ra cám, vì cả năm cậu cùng lúc xông vào nó hở?"

Benno quay phắt lại và thấy một con bé mà trước đây nó chưa hề gặp bao giờ, một con bé lạ hoắc còn cả gan chạm tay vào người nó. Thoạt tiên nó trố mắt giây lát bởi quá ngạc nhiên, rồi nó nở một nụ cười hết cỡ.

"Chúng mày!" nó gọi, "Chúng mày ơi! Hãy để thằng Vili đấy, lại trông thử con bé này xem. Cả đời chúng mày chưa từng được chiêm ngưỡng một cái gì tương tự đâu nhé."

Nó vỗ tay vào đầu gối cười sằng sặc. Thoắt cái cả bọn đã bu quanh Pippi, cả bọn, chỉ trừ Vili bấy giờ vừa quệt nước mắt vừa thận trọng đến bên Thomas.

"Các cậu đã thấy tóc tai nó chưa hả? Đỏ quạch như lửa! Còn đôi giày nữa chứ! Cho tao mượn một chiếc được không? Tao đang rất muốn thử chèo thuyền mà cóc có thuyền đây."

Đoạn nó túm một bím tóc của Pippi, nhưng vội rụt ngay tay lại và giả bộ kêu lên:

"Ối, tôi bị lửa thiêu!"

Thế rồi cả năm thằng vây lấy Pippi, vừa nhảy vừa la:

"Cáo lông đỏ! Cáo lông đỏ!"

Pippi đứng giữa vòng tròn, cười hết sức thân ái. Benno tưởng Pippi sẽ tức giận hay bắt đầu khóc nhè cơ. Chí ít nó cũng phải tỏ vẻ sợ hãi chứ. Thấy không ăn thua, Benno bèn đẩy cô bé một cái.

"Tớ thấy cậu xử sự với phụ nữ không được nhã nhặn cho lắm," Pippi nhận xét.

Rồi cô bé nhấc bổng Benno trên đôi tay cực khỏe của mình, vác đến một cây lê cạnh đó, vắt ngang lên một cành cây. Đoạn nó túm thằng tiếp theo vắt lên một cành khác. Thằng thứ ba bị nó đặt lên trụ cổng vườn trước một tòa biệt thự, nó ném thằng thứ tư qua bờ rào, rơi chính giữa một luống hoa. Còn người hùng cuối cùng của đám hiếu chiến bị nó ấn vào chiếc cút kít đồ chơi nhỏ xíu đứng giữa đường. Đoạn Pippi, Thomas, Annika và Vili đứng đó nhìn đám đầu gấu một lúc nữa, trong khi lũ này câm như hến vì sửng sốt. Pippi nói:

"Các cậu đến là hèn. Năm đứa bắt nạt một thằng bé con. Như thế là hèn. Đã vậy lại còn giở trò hù dọa một đứa con gái bé bỏng không tự vệ. Khiếp, sao mà xấu!"

"Đi nào, tụi mình về nhà," nó bảo Thomas và Annika, rồi quay sang Vili:

"Nếu chúng nó còn thử đánh cậu lần nữa, cứ bảo tớ."

Và với Benno bấy giờ còn vắt vẻo trên cây, không dám động cựa, Pippi nói:

"Nếu cậu còn định nhận xét gì thêm về tóc hoặc giầy của tớ, thì tốt nhất là hãy nói ngay đi, trước khi tớ về nhà."

Nhưng Benno hoàn toàn không còn gì để nói về giày của Pippi cả, về tóc cũng không nốt. Vậy là Pippi, một tay nhặt hộp thiếc, tay kia cầm ống sợi, bỏ đi. Thomas và Annika theo sau.

Khi chúng về đến vườn nhà Pippi, cô bé nói:

"Đến là bực, các cậu ạ! Đây, tớ nhặt được hai vật đẹp thế này, mà các cậu chẳng kiếm được gì. Các cậu phải tìm tiếp đi thôi. Thomas, sao cậu không nhòm thử vào hốc cây cổ thụ này xem. Đám cây cổ thụ thường là những mục tiêu tốt nhất cho một người thu nhặt đấy."

Thomas bảo cậu không tin cậu và Annika sẽ nhặt được bất cứ thứ gì, nhưng chiều ý Pippi, cậu cũng thò tay vào một hốc cây.

"Ối, thật sao!" Cậu thốt lên vô cùng sửng sốt và giơ cao bàn tay cầm một cuốn sổ xinh xắn bìa da. Trong một cái ngăn đặc biệt của cuốn sổ có một chiếc bút chì nhỏ bằng bạc.

"Kỳ lạ thật!" Thomas nói.

"Cậu thấy chưa!" Pippi bảo. "Không gì tuyệt hơn là làm người thu nhặt. Chỉ đáng ngạc nhiên là chẳng ai theo cái nghề này nữa. Thợ may, thợ giày, thợ nạo ống khói, và đại loại … thiên hạ đều có thể trở thành cả, nhưng người thu nhặt ấy ư, ái chà, còn lâu nhé!"

Đoạn cô bé quay sang Annika:

"Sao cậu không lại gốc cây cổ thụ đổ này thử thò tay vào xem sao? Quả thật là hầu như luôn tìm được gì đó trong các gốc cây cổ thụ đấy."

Annika thò tay vào và gần như túm được ngay một chuỗi san hô. Và cả Thomas lẫn Annika đều giương mắt đứng ngây ra trong giây lát, chúng ngạc nhiên quá đỗi. Chúng tự nhủ từ nay ngày nào chúng cũng muốn làm người thu nhặt.

Suốt nửa đêm qua Pippi mải thức chơi bóng, giờ đây nó đột nhiên thấy buồn ngủ.

"Tớ cho rằng tớ phải đi nằm một cái," nó nói. "Các cậu có thể cùng vào và đắp chăn cho tớ chứ?"

Ngồi trên thành giường tụt giày ra, Pippi ngắm nghía đôi giày vẻ nghĩ ngợi, rồi nói:

"Cái thằng Benno ấy, nó bảo nó muốn chèo thuyền. Hừm!" Nó khịt mũi khinh bỉ. "Để rồi tớ sẽ dạy cho nó biết thế nào là chèo thuyền … chờ đấy?"

"Này, Pippi," Thomas e sợ hỏi, "thật ra sao cậu lại đi đôi giày rộng đến thế?"

"Để tớ có thể ngó ngoáy các ngón chân, cậu hiểu chứ," nó đáp. Đoạn nó nằm xuống giường ngủ.

Khi ngủ bao giờ Pippi cũng thò hai bàn chân kê lên gối, còn đầu lại rúc tít trong chăn.

"Ở Guatemala dân chúng ngủ như thế này cả," Pippi cả quyết. "Và đây là tư thế ngủ duy nhất đúng. Mà có nằm thế tớ mới ngó ngoáy được các ngón chân trong khi ngủ. Các cậu có thẻ ngủ mà không cần hát ru không?", nó tiếp.

"Tớ thì lúc nào cũng phải hát ru mình một chốc, không thì không sao chợp mắt nổi."


Thomas và Annika nghe i ỉ dưới chăn. Đó là tiếng Pippi tự ru mình trong giấc ngủ. Nhẹ nhàng, thận trọng, chúng nhón chân đi ra, để không đánh thức nó.

Ra đến cửa, chúng quay lại ngó chiếc giường lần chót. Chúng chẳng trông thấy gì ngoài hai bàn chân Pippi kê trên gối. Nó nằm đó, ngọ ngoạy thật lực các ngón chân.

Thomas và Annika đi về nhà. Annika nắm chặt chuỗi san hô trong tay.

"Nhưng cứ kỳ cục thế nào ấy," cô bé nói. "Thomas, hẳn anh không tin … anh có nghĩ rằng chính Pippi đã đặt sẵn các thứ từ trước không?"

"Chẳng biết được," Thomas đáp. "Với Pippi thì đúng là chẳng biết đâu mà lần."

------
Songngu sưu tầm.
 
Hôm nay songngu trở lại rồi đây ! Chúng ta cùng đọc tiếp nhé !


3 Pippi chơi trò "Đuổi bắt" với Cảnh sát

Chả mấy chốc, cả thị trấn đều biết có một cô bé chín tuổi đang sống một mình ở Biệt thự Bát nháo. Các ông bố bà mẹ trong thị trấn cho rằng không thể để như vậy được. Mọi đứa trẻ đều phải có người dạy dỗ, mọi đứa trẻ đều phải đến trường và học toán. Bởi vậy họ bèn quyết định phải đưa ngay con bé con ở Biệt thự Bát nháo vào một trại trẻ. Một chiều đẹp trời nọ, Pippi mời Thomas và Annika sang uống cà phê, ăn bánh ngọt. Nó bày biện các thứ trên bàn đặt phía ngoài hàng hiên. Nắng rực rỡ, mọi bông hoa trong vườn nhà Pippi đang tỏa hương thơm ngát. Ông Nilsson hết trèo lên lại trèo xuống mái hiên. Còn con ngựa cứ chốc chốc lại thò mõm ra để nhận bánh ngọt.

"Sống sướng thật!" Pippi nói và duỗi dài hai cẳng chân.

Đúng lúc đó, hai cảnh sát mặc đồng phục từ chân lên đầu bước qua cổng vườn.

"A," Pippi reo lên, "hôm nay tớ lại được một ngày may mắn rồi đây. Cảnh sát là thứ hay nhất mà tớ biết được … ngoài món me chua."

Đoạn nó bước ra đón những người cảnh sát mặt mũi rạng rỡ vì hân hoan.
"Có phải đây là cô bé vừa dọn đến ở Biệt thự Bát nháo không?" Một cảnh sát hỏi.

"Ngược lại," Pippi đáp, "đây là một bà thím nhỏ tí sống trên tầng ba một tòa nhà ở tít cuối phố."

Pippi nói vậy chỉ vì nó muốn đùa chút xíu với hai người cảnh sát. Nhưng hai người này lại chẳng thấy có gì đáng cười cả. Họ yêu cầu Pippi chấm dứt chuyện tếu. Và họ kể rằng những người tốt bụng trong thị trấn đã thu xếp để nó được nhận vào một nhà trẻ.

"Cháu đã có một chỗ trong nhà trẻ," Pippi nói.

"Cháu bảo sao, đã ổn thỏa cả rồi à?" Một người cảnh sát hỏi. "Nhà trẻ ấy ở đâu vậy?"

"Ở đây," Pippi hãnh diện đáp. "Cháu là một đứa trẻ và đây là nhà của cháu, vậy nó là cái nhà trẻ. Và cháu có chỗ ở đây. Khối chỗ."

"Cô bé ơi," viên cảnh sát cười bảo, "cháu không hiểu rồi. Cháu phải vào một nhà trẻ chính cống và phải có người chăm sóc cháu."

"Có thể đem theo ngựa vào ở một nhà trẻ không ạ?" Pippi hỏi.

"Không, cố nhiên là không," viên cảnh sát đáp.

"Cháu cũng đã ngờ thế," Pippi rầu rĩ nói. "Vậy thế còn khỉ?"

"Tất nhiên là không được, cháu phải hiểu chứ."

"Vâng," Pippi nói, "nếu vậy các bác đành phải lo kiếm trẻ con ở đâu khác cho cái trại trẻ của các bác thôi. Cháu không có ý định đến đó đâu."

"Ồ, nhưng cháu không hiểu là cháu phải đến trường hay sao?" người cảnh sát nói.

"Người ta phải đến trường để làm gì ạ?"

"Để học tất cả mọi thứ, đương nhiên rồi."

"Mọi thứ gì ạ?"

"Nhiều thứ," người cảnh sát đáp, "một lô những điều bổ ích, giả dụ như phép nhân, cháu biết không, hay bảng cửu chương."

"Chín năm qua không có phép phân(1) cháu vẫn sống tốt," Pippi đáp, "vậy cháu cứ tiếp tục như thế cũng chẳng sao."

"Ờ, nhưng cháu thử nghĩ xem, rồi đây cháu sẽ thấy xấu hổ vì hiểu biết quá ít. Mai này khi cháu đã lớn, ngộ có ai đó đến hỏi cháu tên thủ đô của nước Bồ Đào Nha là gì thế là cháu chịu, không trả lời nổi."

"Cháu trả lời nổi quá đi chứ," Pippi đáp. "Cháu chỉ việc trả lời rằng: Nếu việc biết tên thủ đô của Bồ Đào Nha quá ư là quan trọng với cậu, thì cậu cứ việc viết thư thẳng sang Bồ Đào Nha mà hỏi!"

"Ồ, nhưng cháu không nghĩ rằng cháu sẽ rất xấu hổ vì bản thân cháu không biết điều đó sao?"

"Cũng có thể," Pippi nói. "Biết đâu thỉnh thoảng tối đến cháu lại chẳng nằm thao thức và cứ tự hỏi đi hỏi lại: thủ đô nước Bồ Đào Nha tên là cái quái quỷ gì nhỉ? Con người ta đâu phải lúc nào cũng sống vô tư cho được." Pippi nói và chống hai tay xuống đất trồng cây chuối. "Thêm nữa, cháu đã từng cùng bố ở Lisbon," cô bé nói tiếp, trong khi hai chân chổng ngược lên trời vì ở tư thế này nó vẫn có thể chuyện trò thoải mái. Nhưng bây giờ một người cảnh sát liền nói có Chúa chứng giám, Pippi chớ có tưởng rằng nó muốn làm gì thì làm. Ông ta lại gần Pippi, nắm cánh tay nó. Nhưng Pippi nhanh chóng thoát ra được. Nó khẽ đập vào ông ta và bảo: "Đố bắt cháu đấy!"
Ông ta còn chưa kịp hiểu, Pippi đã nhảy phắt lên hiên nhà. Thêm vài động tác nữa, nó đã ở trên ban công phía trên hành lang. Hai người cảnh sát không có hứng đuổi theo cô bé bằng cách trèo theo đúng đường của nó. Họ chạy vào nhà, leo cầu thang lên tầng trên. Nhưng khi họ lên đến ban công thì Pippi đã ở lưng chừng mái nhà. Nó chuyển động trên dám mái ngói khéo léo nhẹ nhàng tựa hồ một con khỉ. Thoắt cái đã ở đỉnh mái, rồi nhảy lên ống khói. Đứng dưới ban công, hai người cảnh sát sợ dựng tóc gáy, và dưới bãi cỏ, Thomas và Annika đang ngước nhìn Pippi.

"Chơi đuổi bắt vui ghê!" Pippi reo lên. "Và các bác thật có lòng tốt là đã đến đây. Rõ ràng hôm nay là một ngày may mắn của cháu."

Sau một hồi nghĩ ngợi, hai người cảnh sát đi xuống lấy thang bắc lên một chái nhà. Và giờ họ lần thang leo lên, người trước, kẻ sau, hòng lôi cổ Pippi xuống. Thế nhưng lúc đã ở trên mái và bắt đầu lấy thăng bằng để đi về phía Pippi, trông cả hai đều thoáng vẻ sợ hãi.

"Các bác đừng sợ," Pippi kêu lên, "chẳng nguy hiểm gì đâu. Chỉ vui thôi."
Khi hai người cảnh sát chỉ còn cách Pippi hai bước chân, cô bé bèn nhảy khỏi ống khói và chạy thoăn thoắt trên đỉnh mái sang chái nhà bên kia, giữa những tiếng gào thét và tiếng cười. Cách nhà vài mét là một cái cây.
"Cháu lặn đây này!" Pippi kêu lên và nhảy thẳng xuống ngọn cây xanh, nó túm lấy một cành cây, treo mình đung đưa một lát, đoạn buông tay rơi xuống đất. Liền đó nó lao về chái nhà bên kia, cất bỏ cái thang.

Hai người cảnh sát tỏ ra hơi kinh ngạc khi Pippi nhảy xuống, nhưng họ càng kinh ngạc hơn khi cố giữ thăng bằng dò dẫm trên mái trở lại phía chái nhà, toan trèo thang xuống. Thoạt đầu họ nổi giận đùng đùng, quát gọi Pippi đem ngay cái thang lại, nếu không họ sẽ cho nó biết tay.

"Làm gì mà các bác cáu kỉnh thế?" Pippi hỏi đầy trách móc. "Chúng mình chỉ chơi trò đuổi bắt và chơi thì phải theo luật, cháu nghĩ thế."

Hai người cảnh sát suy nghĩ giây lát, cuối cùng một người dịu giọng bảo:
"Này cháu, cháu có muốn tỏ ra ngoan ngoãn thì đặt lại cái thang để các bác có thể xuống không nào?"

"Muốn quá chứ ạ," Pippi đáp và lập tức đem thang lại. "Rồi mấy bác cháu mình có thể uống cà phê và vui vẻ với nhau một lát nhé."

Nhưng những tay cảnh sát đúng là xảo quyệt, vì vừa đặt chân tới đất họ đã nhảy bổ vào Pippi, miệng quát:

"Bây giờ thì mày sẽ biết thế nào là lễ độ, đồ quỷ con!"

Nhưng Pippi đáp lại:

"Không, giờ cháu không còn thời gian chơi tiếp nữa đâu. Mặc dù trò chơi này đến là vui, cháu công nhận thế."

Và nó đường hoàng nắm thắt lưng xách cả hai đi dọc đường vườn, qua cổng, ra phố. Ở đó, nó đặt họ xuống. Hồi lâu sau, hai người kia mới hết sững sờ và nhúc nhắc nổi chân tay.

"Gượm đã," Pippi nói rồi chạy vào bếp. Nó đem ra mấy cái bánh hình trái tim.

"Các bác có muốn nếm thử không?" nó nói. "Hơi cháy một tẹo, nhưng chẳng sao đâu."

Đoạn nó quay lại chỗ Thomas và Annika bấy giờ cứ đứng giương mắt lên, chưa thôi kinh ngạc. Còn mấy tay cảnh sát vội vã quay trơ vào thị trấn, họ nói với tất thảy các ông bố bà mẹ rằng Pippi có vẻ không thích hợp với trại trẻ. Về việc họ đã ở trên mái nhà, họ khôn hé răng một lời. Và các bậc cha mẹ thấy có lẽ tốt nhất là cứ để cô bé ở lại Biệt thự Bát nháo. Còn nếu muốn đi học thì nó phải tự đi mà lo lấy.

Nhưng Pippi, Thomas và Annika đã được hưởng một buổi chiều đến là thú vị. Chúng tiếp tục bữa tiệc cà phê bỏ dở. Pippi chén một lèo mười bốn cái bánh ngọt, đoạn nó bảo:

"Họ không phải là nhưng người cảnh sát thực thụ như tớ vẫn nghĩ. Hoàn toàn không! Họ quá lắm lời về trại trẻ với phép phân và Lisbon."

Rồi nó dắt ngựa ra và cả ba cùng cưỡi trên lưng ngựa. Thoạt đầu Annika sợ hãi, nhưng sau khi thấy Thomas và Pippi cưỡi hết sức thích thú, cô bé bèn cho phép Pippi nhấc cả mình lên ngựa. Và con ngựa đi nước kiệu loanh quanh trong vườn, cứ thế mãi. Thomas liền quát: "Đám quân Thụy Điển ầm ầm lao tới…"

Tối đến, khi Thomas và Annika đã lên giường, Thomas bảo:

"Annika, em có thấy việc Pippi đến đây ở thật tuyệt vời không?"

"Em thấy rõ là thế," Annika đáp.

"Anh không sao nhớ nổi hồi trước, dạo Pippi chưa dọn tới, chúng mình đã chơi những trò gì. Em còn nhớ chứ?"

"Nhớ, chúng mình đã chơi Croket(2) và những trò tương tự," Annika nói. "Nhưng em thấy vui hơn nhiều khi được chơi với Pippi. Cùng với ngựa và khỉ của cô ấy nữa."


-------------
1.Vì không hiểu nghĩa, Pippi gọi nhầm phép nhân thành phép phân – ND
2. Croket: Môn thể thao đánh bóng trên sân cỏ bằng búa gỗ - ND

Sưu tầm.
 
4 Pippi đến Trường

Cố nhiên là Thomas và Annika đi học. Sáng nào cũng vậy, chưa tới 8 giờ là chúng đã cắp sách, dắt tay nhau rảo bước đến trường.

Đó là lúc Pippi thường bận bịu với việc chải lông cho con ngựa hay mặc cho Ông Nilsson một bộ cánh bé xíu. Không thì nó tập thể dục buổi sáng bằng cách chống hai tay xuống đất trồng cây chuối thẳng tắp rồi lộn một lèo bốn mươi vòng liền. Sau đó nó sẽ ngồi vào bàn ăn và nhẩn nha nhấm nháp một cốc tướng cà phê cộng với chiếc bánh mì kẹp phomát.

Lần nào cũng vậy, hễ lên đường đi học, Thomas và Annika lại thèm thuồng ngó vào Biệt thự Bát nháo. Chúng ước gì được vào trong đó chơi với Pippi. Nếu mà Pippi cũng đến trường như chúng thì còn đỡ.

"Thử tưởng tượng cả lũ cùng tan học về nhà có phải vui biết bao nhiêu," Thomas nói.

"Ừ, cả lúc cùng đến trường nữa," Annika nói.

Càng nghĩ chúng càng thấy chán vì Pippi không đi học, cuối cùng chúng quyết định sẽ thuyết phục nó đến trường.

"Cậu không biết chúng tớ có một cô giáo đáng yêu đến thế nào đâu," một chiều nọ, cùng với Annika sang Biệt thự Bát nháo thăm Pippi sau khi hai đứa đã xong xuôi bài tập, Thomas ranh mãnh bảo Pippi.

"Giá cậu biết ở trường vui như thế nào," Annika xuýt xoa. "Tớ sẽ phát điên lên mất nếu tớ không được đi học."

Pippi đang ngồi trên ghế, rửa chân trong chậu. Nó không nói gì, chỉ ngó ngoáy các ngón chân khiến nước bắn ra tung tóe.
"Mà cũng chẳng phải ở trường lâu la gì, chỉ đến hai giờ thôi," Thomas tiếp, "đúng đấy, rồi còn được nghỉ lễ Giáng sinh, lễ Phục sinh và nghỉ hè nữa," Annika phụ họa.

Pippi cắn các ngón chân cái vẻ suy nghĩ, nhưng vẫn ngồi im. Bỗng nó cả quyết hắt cả chậu nước xuống sàn khiến Ông Nilsson ướt sũng, chả là ông đang ngồi đấy nghịch một cái gương.

"Thật bất công," Pippi nghiêm khắc nói, không thèm bận tâm đến vẻ tuyệt vọng của Ông Nilsson. "Tuyệt đối bất công! Tớ không chịu để vậy đâu!"

"Cái gì cơ?" Thomas hỏi.

"Bốn tháng nữa là Giáng sinh, và các cậu sẽ được nghỉ Giáng sinh. Thế còn tớ, tớ sẽ được cái gì nào?" Giọng Pippi rầu rĩ. "Không được nghỉ Giáng sinh, không một ngày nghỉ Giáng sinh gọi là," nó nói giọng oán thán. "Phải thay đổi thôi. Ngày mai tớ sẽ bắt đầu đi học."

Thomas và Annika hoan hỉ vỗ tay.

"Hoan hô! Chúng tớ sẽ đợi cậu trước 8 giờ ngoài cổng."

"Không, không," Pippi đáp, "tớ không bắt đầu sớm thế được đâu. Thêm nữa, tớ sẽ cưỡi ngựa đến trường."

Và nó làm thế thật. Đúng 10 giờ sáng hôm sau, Pippi nhấc con ngựa ra khỏi hành lang, và chỉ một chốc sau, tất cả dân thị trấn đã ùa cả ra cửa sổ để ngó theo con ngựa nào vừa vọt qua. Có nghĩa là, họ ngỡ có con ngựa vọt qua. Kỳ thực chỉ là Pippi đang vội vã đến trường. Phi nước đại điên cuồng nhất, cô bé lao vào sân trường, nhảy phắt xuống đất trong khi ngựa vẫn còn phi, rồi buộc ngựa vào một thân cây và giật tung cánh cửa lớp ra khiến Thomas, Annika và đám bạn cùng lớp nhảy dựng khỏi ghế.

"Xin chào," Pippi kêu lên, tay vẫy vẫy cái mũ to đùng của nó. "Tớ đến kịp giờ học phép phân chứ?"

Thomas và Annika đã kể với cô giáo là sẽ có một cô bạn mới tên gọi Pippi Tất dài vào lớp học. Và cô giáo cũng đã nghe những bàn tán về Pippi trong thị trấn nhỏ. Bởi là một người rất đáng mến và tốt bụng, cô quyết định sẽ làm tất cả để Pippi yêu thích trường lớp.

Pippi ngồi phịch xuống một cái ghế trống, chẳng đợi ai mời. Nhưng cô giáo không bận tâm đến thái độ bất nhã ấy. Cô chỉ nói hết sức thân mật:

"Hoan nghênh em đến trường, Pippi bé nhỏ. Cô hy vọng em sẽ thích trường lớp và học được thật nhiều."

"Vâng, còn em hy vọng được nghỉ Giáng sinh," Pippi đáp. "Vì thế mà em đến đây. Công bằng là trên hết, cô biết đấy."

"Nếu bây giờ em vui lòng cho cô biết tên họ của em, cô sẽ ghi tên em vào danh sách lớp."

"Em tên là Pippilotta Viktualia Rullgardina Krusmynta, Con gái Efraim Tất dài, Ái nữ của thuyền trưởng Efraim Tất dài, người từng là nỗi kinh hoàng của các đại dương, giờ là vua của người da đen. Pippi thực ra chỉ là tên gọi thân mật của em, vì theo bố, cái tên Pippilotta quá ư là dài."

"Ra thế," cô giáo nói. "Vậy chúng tôi cũng gọi em là Pippi. Nhưng em nghĩ sao, chúng ta thử xem xem khả năng của em đến đâu nhé. Em đã là một cô gái lớn, và chắc hẳn đã biết được vô số điều. Có lẽ ta nên bắt đầu với môn làm tính. Nào, Pippi, em có thể cho cô biết 7 cộng 5 bằng mấy không?"

Pippi ngạc nhiên và bất bình nhìn cô giáo. Đoạn nó nói: "Này, nếu chị không tự tìm hiểu để biết lấy thì cũng đừng có tưởng em sẽ bảo cho chị đâu."

Cả lớp thất kinh trố mắt nhìn Pippi. Còn cô giáo giải thích cho nó rằng ở trường học sinh không được phép trả lời như vậy. Học sinh cũng không thể gọi cô giáo bằng chị, mà phải gọi bằng cô và thưa gửi đàng hoàng.

"Em vô cùng xin lỗi," Pippi hối hận nói. "Em không biết. Em sẽ không làm thế nữa."

"Phải, cô hy vọng như vậy," cô giáo nói. "Còn bây giờ cô muốn cho em hay rằng 7 cộng 5 bằng 12."

"Đấy nhé," Pippi nói, "chị biết hẳn hoi. Thế sao chị còn hỏi? Chết, em ngu quá, em lại gọi chị bằng chị rồi. Xin lỗi chị," nó nói và tự véo tai mình một cái rõ đau.

Cô giáo quyết định bỏ qua chuyện ấy, tiếp tục cuộc sát hạch.
"Nào, Pippi, theo em thì 8 cộng 4 bằng bao nhiêu?"

"Khoảng 67 gì đó," Pippi đáp.

"Sai rồi," cô giáo nói, "8 cộng 4 bằng 12"

"Không, chị gái bé bỏng ơi, như thế này thì thật quá lắm," Pippi đáp. "Chị vừa mới bảo 5 cộng 7 bằng 12 xong! Phải có vần điệu chứ, ngay cả ở trường cũng vậy. Thêm nữa, nếu chị thấy vui thú một cách trẻ con với những thứ ngốc nghếch như vậy, sao chị không tự mình ngồi vào một góc mà tính, để bọn em còn chơi trò đuổi bắt với nhau? Thôi chết, em lại gọi chị rồi!" Pippi kinh hãi kêu lên. "Chị có thể tha lỗi cho em lần này là lần cuối không? Từ nay về sau em sẽ cố nhớ điều đó."

Cô giáo nói rằng cô rất muốn bỏ qua cho Pippi. Nhưng cô không tin việc dạy toán cho Pippi sẽ mang lại một kết quả gì. Và thay vì hỏi Pippi, co quay sang những đứa khác.

"Thomas, hãy trả lời cô câu hỏi sau: Nếu Lisa có 7 quả táo và Axel có 9 quả táo, cả hai bạn sẽ có mấy quả táo?"

"Ừ nói đi, Thomas," Pippi xen vào. "Rồi cậu còn có thể bảo luôn cho tớ biết, vì sao Lisa bị đau bụng và Axel còn đau nặng hơn nữa, lỗi tại ai và chúng nó đã vặt trộm táo ở đâu?"

Cô giáo cố làm như không hề nghe thấy, cô quay sang Annika. "Bây giờ đến lượt em, Annika, Gustav cùng các bạn đi chơi xa. Khi đi cậu bé có 1 đồng, khi về còn 7 xu. Vậy cậu bé đã tiêu mất bao nhiêu?"

"Ồ, hẳn nhiên rồi," Pippi nói, "và em muốn biết tại sao nó lại tiêu hoang thế, nó có mua nước ngọt không, và trước khi ra khỏi nhà, nó có chịu ngoáy tai cẩn thận không."

Cô giáo quyết định ngừng giờ toán. Cô nghĩ có thể môn tập đọc sẽ đem lại cho Pippi nhiều thú vị hơn. Cô giơ lên một bức tranh nhỏ rất đẹp có vẽ một con cá. Ngay trước mũi con các là chữ C.

"Bây giờ, Pippi, em sẽ được thấy một điều hết sức thú vị." Cô nói nhanh. "Đây, em nhìn xem, một con cá nhé, và chữ cái này, trước con cá, là chữ C."

"Dào, em chả đời nào tin," Pippi nói. "Cứ như em thấy thì nom nó chả khác gì một nửa quả trứng. Nhưng em thật sự muốn biết con cá thì có liên quan gì đến quả trứng vỡ ấy."
Cô giáo bèn giơ bức tranh khác vẽ một con rắn, và bảo Pippi rằng chữ cái trước con rắn là chữ R.

"Nhân thể nói chuyện rắn," Pippi nói, "tớ sẽ chẳng bao giờ quên cái đận tớ đánh nhau với con rắn khổng lồ ở bên Ấn Độ. Một con rắn đến là kinh, các cậu chẳng tưởng tượng nổi đâu, dài 14 mét nhé, và dữ như ong vò vẽ, ngày nào nó cũng nuốt chửng năm người Ấn Độ, và tráng miệng hai đứa trẻ con. Một lần nó định dùng tớ để tráng miệng, nó vờn quanh tớ, xì…ì, nhưng… 'Đây đã từng là người đi biển nhé,' tớ nói thế và nện thẳng vào đầu nó, bum…, thế là nó phun phì phì, tớ táng thêm cú nữa, bum…, và ái chà chà, nó ngoẻo, thế đấy, à vâng, thì ra đấy là chữ cái R, kỳ cục ghê?"

Pippi ngừng lại để lấy hơi. Và cô giáo, lúc này đã hiểu Pippi là một đứa trẻ hiếu động và khó dạy, bèn đề nghị cả lớp chuyển sang tập vẽ. Chắc chắn Pippi sẽ ngồi yên mà vẽ, cô nghĩ thế. Cô lấy giấy và bút chì chia cho lũ trẻ.

"Các em có thể vẽ gì tùy thích," cô nói rồi ngồi sau bục giảng bắt đầu giở xem chồng vở tập viết. Lát sau cô ngẩng lên xem lũ học trò vẽ thế nào. Và kìa, cả đám trẻ con đang ngồi giương mắt nhìn Pippi nằm bò dưới đất mà vẽ.

"Ô kìa, Pippi," cô giáo nóng nảy nói, "sao em không vẽ vào giấy?"

"Giấy em đã vẽ kín từ đời nào rồi, nhưng cái mẩu giấy thổ tả ấy không đủ chỗ cho toàn thân con ngựa của em."

Pippi nói: "Em đang vẽ dở hai cẳng trước của nó đây, nhưng khi nào em vẽ đến đuôi thì có lẽ em phải bò ra tận ngoài hành lang mất."

Cô giáo suy nghĩ một lát.

"Các em nghĩ sao, ta cùng hát một bài hát ngắn nhé?"

Tất cả học trò đều trở về chỗ ngồi, tất cả, ngoài Pippi vẫn nằm bò dưới đất. "Các cậu cứ việc hát, trong khi tớ chợp mắt một tẹo," nó nói. "Học nhiều thế thì đến người khỏe nhất cũng phát ốm."

Nhưng lúc này cô giáo đã mất hết kiên nhẫn.

Cô bảo lũ trẻ ra sân chơi, vì cô muốn nói chuyện riêng với Pippi.

Khi chỉ còn cô giáo và Pippi trong lớp, nó vội đứng lên, đi về phía bục giảng.

"Chị biết không," nó nói, "ý em muốn nói là chị biết không, thưa cô giáo, việc em đến đây và được chứng kiến mọi thứ ở đây thật cực kỳ vui. Nhưng em không tin em sẽ quan tâm đến việc tới trường nữa. Thôi thì với em có kỳ nghỉ Giáng sinh hay không cũng đành. Chứ cứ như em thấy thì ở đây có quá nhiều táo, rồi nào cá, nào rắn, rồi những gỉ gì gi nữa. Chóng cả mặt. Em mong rằng, thưa cô giáo, chị sẽ không vì thế mà buồn lòng."

Nhưng cô giáo đáp rằng cô hết sức buồn, nhất là vì Pippi không chịu cố gắng cư xử cho có nền nếp, và chẳng một cô bé nào ngỗ nghịch như Pippi lại được phép đến trường cả, dù có muốn đến đâu.

"Em đã cư xử không hay chăng?" Pippi vô cùng ngạc nhiên hỏi. "Vâng, nhưng em đâu có biết," nó nói, và trông nó mới buồn làm sao. Không ai có vẻ mặt buồn bằng Pippi, một khi nó đã buồn. Nó đứng câm lặng giây lát, đoạn cất giọng run run:

"Chị phải thông cảm mới được, thưa cô giáo, khi người ta có một người mẹ là một thiên thần, và một người bố là vua của người da đen, và khi bản thân người ta suốt đời lênh đênh trên biển, thì làm sao người ta biết được phải cư xử thế nào ở trường,giữa một đống nào táo nào rắn."

Cô giáo bèn nói rằng cô thông cảm, rằng cô đã hết giận Pippi, và rằng biết đâu Pippi sẽ lại có thể đến trường khi nó lớn lên chút nữa. Rạng ngời vì vui sướng, Pippi đáp lại:

"Em thấy chị cực kỳ tốt bụng, thưa cô giáo, đây em cho chị cái này."

Và nó rút trong túi ra một chiếc đồng hồ vàng xinh xắn, đặt lên bàn. Cô giáo nói rằng cô không thể nhận một quà tặng quý giá như vậy, nhưng Pippi đã bảo:

"Chị phải nhận! Nếu không mai em sẽ lại đến, và sẽ có một trận loạn trường lên cho mà xem."

Đoạn nó phóng ra sân, nhảy phốc lên lưng ngựa. Tất cả bọn học trò xúm lại quanh Pippi để vuốt ve con ngựa, và xem nó rút quân.

"Tớ khá khen cho các trường học ở bên Argentina," Pippi vừa nói vừa nhìn xuống lũ trẻ. "Các cậu phải sang bên ấy mà học. Bên ấy, kỳ nghỉ lễ Phục sinh bắt đầu sau kỳ nghỉ Giáng sinh có ba ngày, và hết nghỉ lễ Phục sinh đúng ba ngày là vừa nghỉ hè. Kỳ nghỉ hè chấm dứt vào ngày đầu tiên của tháng Mười một, và sau đó tất nhiên sẽ phải vất vả ra trò, cho đến 11 tháng Mười một lại bắt đầu nghỉ Giáng sinh. Nhưng phải cố mà chịu thôi. Gì thì gì chứ bài tập là không có rồi. Ở Argentina người ta nghiêm cấm không được làm bài tập. Thỉnh thoảng lại xảy ra chuyện có một đứa trẻ Argentina nào đó lén chui vào tủ làm trộm bài tập. Nhưng mẹ nó mà bắt được thì chết. Bên ấy hầu như không có môn toán ở trường, và hễ đứa trẻ nào tỏ ra biết 7 cộng 5 bằng mấy và lại ngu ngốc đi khoe điều ấy với cô giáo thì nó sẽ bị phạt đứng trong góc lớp cả ngày. Tập đọc thì lũ trẻ chỉ có vào chiều thứ Sáu, nhưng với điều kiện phải có sách, mà sách thì chúng chả bao giờ có."
Lũ trẻ trông cực kỳ sửng sốt.

"Ừ nhưng thế thì chúng làm gì ở trường?" Một cậu bé hỏi.

"Chúng nó ăn kẹo," Pippi đáp như đinh đóng cột. "Từ một nhà máy kẹo gần đó có một cái ống dài nối thẳng vào lớp học, suốt ngày tuôn kẹo ra, bọn trẻ con chỉ lo ăn cho hết cũng đã đủ bận."

"Ừ nhưng còn cô giáo sẽ làm gì?", một cô bé hỏi.

"Bóc kẹo cho lũ trẻ, đồ ngốc ạ." Pippi nói. "Thế cậu tưởng chúng sẽ bóc lấy chắc? Còn lâu nhé! Ngay đi học chúng cũng chẳng tự đi lấy nữa là. Anh chúng sẽ đi hộ."

Pippi vẫy cái mũ to tướng của nó.

"Tạm biệt, các bạn trẻ," nó kêu lên thích thú. "Giờ thì còn lâu các cậu mới lại trông thấy tớ. Nhưng hãy luôn nghĩ xem Axel có bao nhiêu quả táo, nếu không các cậu sẽ khốn khổ đấy, ha ha ha!"

Pippi cười vang, phóng ngựa vọt qua cổng trường khiến những hòn sỏi dưới vó ngựa tung lên, và lách cách vào các ô kính cửa sổ trường học.


Sưu tầm.
 
5 Pippi ngồi trên Hàng rào vườn và trèo vào Thân cây rỗng


Pippi, Thomas và Annika ngồi trước Biệt thự Bát nháo. Pippi ngồi trên một trụ cổng, Annika trên trụ bên kia, còn Thomas trên cánh cổng vườn. Đó là một ngày cuối tháng Tám ấm áp, đẹp trời. Cây lê ngay sau hàng rào trĩu cành xuống, khiến lũ trẻ dễ dàng vặt được những trái lê tháng Tám nhỏ nhắn vàng ươm. Chúng vừa ăn ngấu nghiến vừa nhổ hột xuống đường.

Biệt thự Bát nháo nằm đúng bên rìa thị trấn, nơi bắt đầu cánh đồng, nơi con đường dẫn thẳng ra đại lộ. Dân thị trấn thích đi dạo ở vùng này, vì đây là vùng ngoại vi đẹp nhất của thị trấn.
Đúng lúc chúng đang ngồi ăn lê thì một cô bé từ thị trấn đi ra. Thấy lũ trẻ, cô bé dừng chân, hỏi:

"Các cậu có thấy bố tớ đi qua đây không?"

"Ờ, ờ," Pippi nói, "bố cậu trông thế nào? Mắt xanh phải không?"

"Đúng rồi," cô bé nói.

"Người tầm thước, không cao quá mà cũng không lùn quá?"

"Đúng," cô bé nói.

"Mũ đen, giày đen?"

"Phải, hoàn toàn đúng," cô bé hăm hở công nhận.

"Không, thế thì chúng tớ không trông thấy," Pippi cả quyết.

Cô bé lộ vẻ thất vọng, im lặng bỏ đi.

"Gượm đã," Pippi gào với theo. "Bố cậu có hói đầu không?"

"Không, tất nhiên là không," cô bé giận giữ đáp lại.

"Thế thì ông ấy may đấy," Pippi vừa nói vừa nhổ hột lê.

Cô bé hối hả đi tiếp, nhưng Pippi đã lại gọi:

"Ông ấy có đôi tai to khác thường rủ xuống tận vai chứ gì?"

"Không," cô bé nói và kinh ngạc quay người lại. "Chẳng lẽ cậu muốn khẳng định cậu đã từng thấy một người đàn ông đi qua với đôi tai to đến thế?"

"Tớ chưa bao giờ trông thấy ai đi với đôi tai cả. Tất cả những người tớ biết đều đi với bàn chân."

"Ôi cậu mới ngốc làm sao! Tớ muốn hỏi, có thật là cậu từng thấy một người đàn ông có đôi tai to thế không?"

"Không," Pippi nói, "làm gì có người nào tai tó đến thế. Nếu vậy thì buồn cười chết. Trông sẽ ra làm sao? Người ta không thể có đôi tai vĩ đại đến thế được. Chí ít cũng không thể có trên đất nước này," sau một quãng ngưng đầy suy nghĩ, nó tiếp. "Bên Trung Quốc thì lại khác. Một lần tớ trông thấy ở Thượng Hải một người Trung Quốc. Tai ông ta, to tới mức ông ta có thể dùng chúng làm dù che. Hễ trời đổ mưa, ông ta bèn núp dưới đôi tai, và không ở đâu có thể ấm áp và khô ráo hơn thế. Nếu thời tiết đặc biệt xấu, ông ta mời bạn bè, người quen đến trú dưới tai ông ta. Họ ngồi đó và hát những bài hát buồn rười rượi của họ, trong khi ngoài trời vẫn mưa. Nhờ đôi tai mà ông ta được mọi người rất quý. Tên ông ta là Hải Thượng. Giá các cậu chỉ cần được thấy sáng sáng Hải Thượng chạy đi làm. Bao giờ cũng sát giờ làm việc ông ta mới tất tả chạy đến, vì ông ta khoái ngủ muộn lắm, và các cậu không thể tưởng tượng được cái cảnh cực kỳ ngộ nghĩnh khi ông ta chạy đến với đôi tai như hai cánh buồm màu vàng to tướng bay phần phật đằng sau."

Cô bé đứng lại há hốc mồm nghe Pippi. Còn Thomas và Annika không thể ăn tiếp được nữa, chúng còn mải hóng chuyện.

"Ông ta có nhiều con đến mức ông ta không đếm xuể, đứa bé nhất tên là Peter," Pippi nói.

"Ừ, nhưng một đứa trẻ con Trung Quốc không thể là Peter được," Thomas phản đối.

"Thì vợ ông ta cũng bảo ông ta thế! Một đứa trẻ con Trung Quốc không thể tên là Peter được, bà ta nói. Nhưng Hải Thượng ngoan cố kinh khủng, ông ta mọt mực hoặc đứa trẻ phải tên là Peter, hoặc không tên gì cả. Nói rồi ông ta chui vào một góc, kéo tai bịt kín đầu, chẳng thèm trò chuyện với ai. Cố nhiên bà vợ tội nghiệp đành phải nghe theo, và thế là đứa trẻ được đặt cho cái tên Peter."

"Ra thế," Annika bảo.

"Ra thế," Thomas cũng nói.

"Đó là đứa trẻ khó bảo nhất khắp vùng Thượng Hải," Pippi tiếp. "Nó kén ăn đến nỗi bà mẹ phát khổ phát sở. Các cậu biết ở bên Trung Quốc người ta vẫn ăn tổ chim yến chứ gì? Vậy là bà mẹ cứ ngồi với một đĩa đầy phè tổ chim yến và cố bón cho nó ăn. Nào, Peter bé bỏng, bà nựng, bây giờ chúng mình ăn một tổ yến vì bố nhé. Thế nhưng Peter vẫn mím chặt môi lắc đầu quầy quậy. Cuối cùng Hải Thượng tức quá bèn tuyên bố rằng Peter sẽ không được ăn bất kỳ món gì khác nếu nó chưa chịu ăn một tổ yến vì bố nó. Mà Hải Thượng đã nói gì thì đố mà lay chuyển. Suốt từ tháng Năm đến tháng Mười, cái tổ yến ấy cứ hết được bưng ra khỏi bếp lại bưng vào. Ngày 14 tháng Bảy, bà mẹ xin phép được cho Peter vài viên thịt, nhưng Hải Thượng bảo không."

"Ngu ngốc đến thế là cùng," cô bé đứng ngoài phố nói.

"Ừ, Hải Thượng cũng nói thế," Pippi tiếp. "Ngu ngốc, ông ta bảo, rõ ràng là thằng bé có thể ăn tổ chim yến, chỉ cần nó bỏ cái thói ương bướng ấy đi. Nhưng Peter vẫn ngậm chặt mồm suốt thời gian từ tháng Năm cho đến tháng Mười."

"Ừ, nhưng thế thì nó sống thế nào được?" Thomas ngạc nhiên hỏi.

"Nó không sống được," Pippi nói. "Nó chết. Chỉ vì ương ngạnh. Nó chết vào ngày 18 tháng Mười. Ngày 19 thì chôn. Sang ngày 20, một con chim yến bay qua cửa sổ vào nhà, đẻ một quả trứng vào cái tổ đặt trên bàn. Như vậy cái tổ dẫu sao vẫn có ích. Không có điều gì đáng tiếc xảy ra." Pippi phấn khởi nói. Đoạn nó đưa mắt ngờ vực nhìn cô bé đang đứng đó với vẻ vô cùng bối rối.

"Trông cậu lạ quá," Pippi bảo. "Có chuyện gì vậy? Cậu nghĩ rằng tớ ngồi đây nói dối chứ gì? Hả? Thế thì cứ việc nói ra," Pippi nói giọng đe dọa và xắn tay áo lên.

"Không, làm gì có chuyện ấy," cô bé hoảng sợ nói. "Tớ không muốn nói thẳng là cậu nói dối nhưng…"

"Không à," Pippi đáp. "Nhưng địch thị là tớ nói dối đấy. Tớ nói dối tới mức đen cả lưỡi lại, cậu không nhận thấy à? Chẳng lẽ cậu thật sự tin một đứa trẻ có thể sống không ăn uống từ tháng Năm cho đến tháng Mười? Tất nhiên tớ biết trử con có thể nhịn đói ba bốn tháng mà không làm sao, nhưng từ tháng Năm đến tháng Mười thì không thể nghe được. Cậu phải hiểu chuyện đó là chuyện bịa chứ. Cậu không được để cho thiên hạ muốn phét lác thế nào với cậu thì phét lác."

Thế là cô bé con cắm cổ chạy, không ngoái đầu lại nữa.
"Thiên hạ mới cả tin làm sao," Pippi bảo Thomas và Annika. "Từ tháng Năm đến tháng Mười, ngốc ơi là ngốc!" Đoạn nó gọi với theo cô bé con:

"Không, chúng tớ không trông thấy bố cậu! Cả ngày chúng tớ chẳng thấy cái đầu hói nào cả! Nhưng hôm qua thì có tới mười bảy ông qua đây, còn khoác tay nhau hẳn hoi."

Vườn nhà Pippi hết ý thật. Vườn không được chăm sóc, không hề, nhưng nơi đây có những mảng cỏ tuyệt vời chẳng bao giờ bị xén tỉa, cùng những bụi hồng già nở đầy hồng bạch, hồng vàng và hồng tía. Những bông hồng không đặc biệt trang nhã, nhưng tỏa mùi thơm thật đáng yêu. Và rồi cơ man là cây ăn quả, và tuyệt hơn hết thảy, là một vài cây dẻ và sồi cổ thụ, nơi lý tưởng để trèo lên. Ai chứ Pippi thì trèo lên đó suốt.

Trong vườn nhà Thomas và Annika chả có cây nào để trèo cả: mẹ chúng lúc nào cũng sợ chúng sẽ bị ngã, bị đau. Vì vậy, cho đến giờ cả hai đứa chưa được leo trèo mấy. Nhưng lúc này Pippi bảo:

"Bọn mình trèo lên cây dẻ này cái chứ?"

Thomas lập tức tụt xuống khỏi bờ rào, hưởng ứng lời đề nghị. Annika có vẻ suy nghĩ hơn, nhưng khi thấy quanh gốc cây, nhiều mấu cây trồi ra to tướng để có thể đặt chân trèo lên, cô bé cũng nghĩ thử trèo thú vị ra phết.

Lên cao cách mặt đất vài mét, thân cây dẻ chia ra làm hai nhánh, điểm tách đôi này rộng rãi như một căn buồng nhỏ. Trên đầu chúng, cây dẻ xòe tán lá như một mái nhà xanh.

"Tụi mình có thể uống cà phê ở đây được," Pippi nói. "Để tớ vào nhà đun một ít."

Thomas và Annika vỗ tay reo: "Hoan hô!"

Chả mấy chốc Pippi đã pha xong cà phê. Hôm trước nó còn làm cả bánh mì con nữa. Nó đứng dưới gốc dẻ và bắt đầu tung các tách cà phê lên. Thomas và Annika đón bắt. Thỉnh thoảng người đón bắt lại là cây dẻ, thành thử vỡ tan cả tách. Nhưng Pippi đã chạy vào nhà lấy tách khác. Rồi đến lũ bánh mì con, và suốt một hồi lâu, bánh mì cứ thế bay vù vù trong không trung. Ít nhất chúng cúng không vỡ được mà. Cuối cùng Pippi trèo lên, một tay cầm ấm cà phê. Váng sữa thì nó đựng trong một cái chai đút túi, còn đường để trong hộp nhỏ.

Thomas và Annika chưa bao giờ thấy cà phê ngon đến thế. Ngày thường chúng không uống cà phê, chỉ khi nào được mời thôi. Và lúc này đây chúng đang là khách mời. Annika đánh đổ một ít cà phê vào váy, đầu tiên nó thấy ướt và ấm, lát sau thì ướt và lạnh, nhưng không sao, Annika nói. Khi chúng ăn uống xong, Pippi bèn ném hết ấm, tách xuống đám cỏ bên dưới.

"Tớ muốn xem xem thời buổi này họ làm đồ sứ bền đến mức nào," nó nói. Một cái tách và cả lũ đĩa lót tách không sao mới lạ chứ. Còn ấm cà phê thì chỉ bị vỡ mất nắp."

Bỗng Pippi bắt đầu trèo lên cao hơn.

"Lạ chưa từng thấy!" Nó chợt reo lên. "Cái cây rỗng!"

Ngay ở thân cây có một cái lỗ to tướng mà lũ trẻ không thấy được vì đám là cành che kín.

"Ồ, tớ cũng trèo lên xem có được không?" Thomas hỏi. Nhưng không ai trả lời cậu. "Pippi, cậu ở đâu thế?" Thomas lo lắng gọi.

Thế là chúng nghe thấy tiếng Pippi, nhưng không phải ở trên cao, mà ở tít phía dưới, nghe như vọng lên từ âm phủ. "Tớ đang ở trong thân cây. Nó rỗng xuống tận mặt đất. Nhòm qua một kẽ hở tí tẹo, tớ có thể thấy cả ấm cà phê ở trên cỏ cơ."
"Ôi, cậu làm thế nào để chui lên được bây giờ?" Annika kêu lên.

"Tớ chẳng bao giơ chui lên nữa," Pippi đáp. "Tớ sẽ ở đây cho tới lúc nghỉ hưu, và các cậu sẽ phải ném thức ăn xuống cho tớ qua cái lỗ ở trên ấy. Năm sáu lần một ngày."

Annika òa lên khóc.

"Sao lại buồn, sao lại than thở," Pippi nói. "Tốt hơn các cậu hãy cùng xuống đây, rồi chúng mình chơi trò ở trong hang cướp."

"Không đời nào," Annika đáp. Để cho chắc chắn, nó tụt hẳn xuống gốc cây.

"Annika, tớ nhòm thấy cậu qua khe hở!" Pippi kêu tướng lên. "Chớ có giẫm vào ấm cà phê! Đó là một cái ấm cà phê già nua, tốt bụng, chưa hề làm điều xấu cho ai. Còn việc nó không còn nắp nữa thì đâu phải lỗi tại nó."

Annika đến sát gốc cây, và qua một kẽ hở nhỏ, nó nhìn thấy đầu ngón tay trỏ của Pippi. Điều đó an ủi cô bé phần nào, song nó vẫn chưa hết lo lắng.

"Pippi, cậu không thể chui lên thật à?" Nó hỏi.

Ngón tay trỏ của Pippi biến mất, chưa đầy một phút sau đã thấy mặt nó thò ra khỏi cái lỗ ở tít trên cao.

"Có lẽ tớ có thể, nếu tớ thật sự cố gắng," Pippi nói, hai tay gạt đám lá cây sang bên.

"Nếu chui lên dễ thế thì tớ cũng muốn xuống một tí," Thomas nãy giờ vẫn ngồi trên cây, bèn nói.

"Xem nào," Pippi bảo. "Tớ nghĩ tốt hơn là tụi mình đi lấy một cái thang."

Nó chui ra khỏi thân cây va tụt nhanh xuống đất. Đoạn nó chạy đi lấy thang, xách lên cây và thả thang xuống qua các lỗ. Thomas rất thèm được trèo xuống lỗ. Leo lên đến miệng lỗ cực khó, vì ở tít trên cao, song Thomas đủ can đảm. Cậu cũng không sợ phải tụt xuống gốc cây tối om. Annika nhìn anh mất hút, cô bé tò mò không hiểu liệu mình còn gặp lại anh hay không. Nó liền tìm cách nhòm qua kẽ hở.

"Annika," nó nghe tiếng Thomas, "em không thể tưởng tượng được trong này tuyệt thế nào đâu. Em cũng phải chui xuống đây đi. Có thang để trèo thì chẳng nguy hiểm tí nào. Chỉ cần xuống một lần, thì sau đó em sẽ không còn muốn chơi trò gì khác nữa."

"Có chắc không?" Annika hỏi.

"Tuyệt đói chắc," Thomas đáp.

Thế là Annika lại trèo lên cây với đôi chân run rẩy. Pippi giúp nó ở đoạn cuối đầy khó khăn. Khi thấy trong thân cây tối om, cô bé hoảng sợ lùi lại. Nhưng Pippi đã cầm tay nó và khích lệ.
"Đừng sợ, Annika," Annika nghe tiếng Thomas vọng lên. "Bây giờ anh thấy chân em rồi, anh sẽ đỡ nếu em rơi xuống."

Nhưng Annika đâu có rơi, nó xuống đến nơi với Thomas, may mắn và nguyên lành. Nháy mắt sau Pippi cũng đã ở dưới đó.
"Ở đây tuyệt chưa nào?" Thomas hỏi.

Và Annika phải công nhận. Trong này không hề tối như nó tưởng, vì ánh sáng xuyên qua kẽ hở. Annika lại đó kiểm tra xem liệu mình cũng có thể nhìn thấy ấm cà phê trên đám cỏ hay không.

"Đây sẽ là chỗ trốn của tụi mình," Thomas nói. "Không ai đoán nổi tụi mình ở trong này. Và khi mọi người đi lại, tìm kiếm ngoài kia, tụi mình có thể quan sát họ qua khe hở, tha hồ mà cười."

"Tụi mình còn có thể cầm theo một cái que nhỏ, rồi thò qua khe hở cù họ," Pippi nói.

Ý nghĩ này khiến cả ba đứa sướng điên, ôm chầm lấy nhay. Đúng lúc đó chúng nghe tiếng kẻng ở nhà gọi Thomas và Annika về ăn trưa.

"Chán quá, giờ bọn tớ phải về rồi," Thomas bảo. "Nhưng đến mai bọn tớ lại sang, ngay sau khi tan học."

"Ừ sang nhé," Pippi đáp.

Thế là chúng leo thang lên, đầu tiên là Pippi, rồi đến Annika, Thomas sau rốt. Đoạn chúng tụt xuống khỏi thân cây, đầu tiên là Pippi, rồi đến Annika, Thomas sau rốt.



Sưu tầm.
 

Chủ đề mới

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top