Pipilu và Shuke - Beta

  • Thread starter Thread starter Butchi
  • Ngày gửi Ngày gửi

Butchi

VPP Sơn Ca
Xu
92
Pipilu và Shuke - Beta

Chương 1

Shuke sinh ra trong một gia đình bị mang tiếng xấu.
Shuke lái máy bay trực thăng rời khỏi nhà.
Shuke thưởng thức một bữa ăn ngon nhất từ trước tới giờ
Một hôm, mẹ của chú chuột con Shuke nói với nó rằng:
- Shuke à, con cũng lớn rồi, có thể tự đi kiếm ăn một mình được rồi đấy.
- Thật hả mẹ? - Shuke mừng rỡ nói. Shuke vốn là một chú chuột nhỏ sống ở Trung Quốc, từ khi sinh ra nó chỉ loanh quanh luẩn quẩn mãi trong hang, chưa ra ngoài chơi bao giờ.
- Tối nay mẹ sẽ đưa con ra ngoài cho quen đường, về sau thì cứ tự đi một mình.- Chuột Mẹ vừa nói, vừa mài bộ răng của mình.
Shuke cũng bắt chước mẹ tỉa tót mấy cái răng nhỏ xíu. Nó rất phàm ăn, lại còn thích được ăn ngon. Mỗi lần mẹ mang những đồ ăn ngon về là nó chén sạch sành sanh.
Ban đêm, Shuke lẽo đẽo theo đuôi mẹ ra khỏi hang.
- Căn phòng rộng quá! - Shuke sửng sốt thốt lên.
- Khẽ chứ! - Mẹ nó nhắc nhở. Rồi sau đấy, Chuột Mẹ chỉ cho Shuke biết đằng kia là tủ quần áo, kia là bàn học còn kia là giường ngủ. Shuke nhìn mà hoa hết cả mắt, nó cảm thấy thế giới bên ngoài thật nhiều điều thú vị.
- Cái tủ kia rất có lợi cho chúng ta đấy, bên trong toàn là những đồ ăn thức uống ngon lành, gọi là cái “tủ lạnh”. - Mẹ Shuke dắt nó tới trước một cái tủ không lớn lắm. – Nhưng mà cửa thì lại đóng suốt ngày, phải rình cơ hội, con ạ. Bây giờ, mẹ con ta sẽ trèo lên bàn, có một hộp đậu phộng trên đó.
Vừa nghe tới đậu phộng, Shuke lập tức thèm thuồng đến nhỏ nước miếng, nó liền bắt chước mẹ trèo thoăn thoắt lên mặt bàn, quả nhiên trên bàn có một hộp đậu phộng thơm nức mũi.
Shuke và mẹ bắt đầu đánh chén, thật là thơm ngon!
- Ăn trộm! Bé choắt thế kia mà đã biết đi ăn trộm rồi!- Một giọng nói bỗng vang lên trong đêm vắng làm Shuke giật nảy cả người.
- Ăn vụng đồ của người ta, thật không biết xấu hổ là gì!- Lại thêm một giọng nói nữa.
Trong ánh trăng mờ mờ, Shuke căng mắt nhìn, bên cửa sổ có một cái lồng chim, trong lồng là hai chú vẹt, một chú vẹt xanh và một chú vẹt vàng. Mấy câu nói ban nãy đều là của bọn chúng.
Bị người ta gọi là “đồ ăn trộm”, Shuke đỏ bừng mặt. Nó nhìn mẹ, mẹ nó như không nghe thấy gì, vẫn thản nhiên đánh chén.
- Con no rồi à? - Mẹ Shuke thấy nó không ăn nữa bèn hỏi.
- Mẹ ơi, mình làm thế này thì là ăn trộm à? – Shuke lí nhí hỏi.
- Đồ ngốc, ăn trộm cái gì mà ăn trộm, dòng họ nhà chuột chúng ta sống như vậy hàng bao đời nay. Mặc kệ người ta, toàn là bọn ra vẻ ta đây ngay thẳng chính trực ấy mà. Mau ăn đi!
Shuke ăn thêm hai hạt đậu phộng, tự dưng nó cảm thấy đậu phộng không thơm ngon như khi nãy nữa.
Đêm hôm sau, Shuke tự đi ra ngoài kiếm ăn. Nó lại leo lên bàn học nhưng hộp đậu phộng đã biến đi đâu mất. Shuke đang chuẩn bị leo xuống thì chú vẹt xanh đã hét ầm lên:
- Bớ người ta, lại có trộm kìa!
- Thật đúng là… mẹ nào con nấy mà! – Chú vẹt vàng cũng phụ hoạ theo.
- Vớ vẩn! Mẹ tôi bảo chúng tôi không phải là trộm cắp gì hết! – Shuke không chịu kém miếng, dõng dạc nói với hai chú vẹt.
- Mấy thứ đồ ăn này đâu phải là do ngươi bỏ sức lao động ra mà có à? - Vẹt Xanh hỏi Shuke.
- Ờ….. – Shuke lúng túng không biết nói ra sao.
- Không phải từ sức lao động của mình mà ra, ấy là ăn trộm! - Vẹt Vàng ngạo nghễ nói.
- Hừ, mẹ ngươi không những ăn trộm mà còn suốt ngày phá hoại nữa, quần áo trong tủ cũng là do mẹ ngươi cắn nát cả!
Shuke thần người ra.
- Ngươi ra ngoài hỏi tất cả mọi người xem, ai chả biết bọn chuột các ngươi là cái giống phá hoại! Ban ngày ban mặt bọn ngươi có dám thò đầu khỏi hang không nào? Người ta ai cũng bảo nhau “Chuột chạy qua đường, đuổi đánh không tha!”- Vẹt Xanh nói.
Shuke không ngờ rằng gia đình mình lại bị mang tiếng xấu như thế, nó thấy thật là ấm ức, sao mình sinh ra lại làm chuột nhắt cơ chứ! Shuke khóc òa lên.
Shuke quyết không chịu làm một tên trộm, nó quyết định bỏ nhà, đi đây đi đó tự lao động để kiếm cái ăn cho mình.
Shuke chú ý tới chiếc máy bay trực thăng chạy pin đồ chơi để trên tủ đầu giường. Chiếc máy bay có màu vàng óng với cánh quạt nhựa màu đỏ, trông thật thích mắt. Shuke đã từng nhìn thấy chiếc trực thăng bay qua bay lại trong phòng, trông mới oai vệ làm sao.
Sáng sớm hôm sau, cửa sổ mở to tướng, chiếc trực thăng vẫn nằm im lìm trên tủ. Shuke nhẹ nhàng chui vào bên trong. Ái chà, khoang lái thật là rộng rãi, ngoài chỗ ngồi cho phi công ra thì đằng sau còn những hai hàng ghế nữa.
Shuke lại thầm nhớ đến câu nói “Chuột chạy qua đường, đuổi đánh không tha!” liền quyết định phải hoá trang cho khéo, để mọi người không nhận ra mình là chuột.
Shuke nhăn nhó chịu đau, vặt hết mấy sợi râu của mình đi. Nó mặc bộ quần áo phi công, cái đuôi dài thì giắt vào thắt lưng. Shuke thấy trên tủ có một tuýp thuốc đánh răng liền chạy tới mở nắp, lấy ra một ít thuốc rồi bôi lên mặt.
Tất cả đã đâu vào đấy, Shuke ngồi trong buồng lái, đội mũ phi công vào.
- Bây giờ mình không phải là chuột nhắt nữa mà là phi công Shuke! – Shuke phấn chấn thầm nghĩ, nó khởi động máy, cánh quạt màu đỏ bắt đầu quay càng lúc càng nhanh. Không lâu sau, máy bay trực thăng đã cất cánh khỏi tủ.
Shuke lượn lờ một vòng quanh gian phòng, nó còn cố tình bay lướt qua cái lồng chim, thấy hai chú vẹt không nhận ra mình nên đắc ý lắm.
Chú chuột Shuke, à quên, phi công Shuke lái máy bay trực thăng qua cửa sổ, rời khỏi gian phòng…
Bên ngoài là cả một thế giới khác biệt, có đồng cỏ xanh mướt, những mỏm núi nhấp nhô với dòng sông dài uốn khúc cùng những bụi hoa tươi khoe sắc. Shuke thoả thích lái trực thăng bay lượn khắp trời, vui không tả xiết.
Shuke thấy bụng hơi cồn cào bèn quyết định đi kiếm đồ ăn. Nó cho trực thăng bay thấp xuống, thò đầu khỏi máy bay quan sát mặt đất bên dưới.
- Cứu tôi với! Cứu tôi với!- Shuke bỗng nghe thấy có tiếng kêu cứu văng vẳng đâu đó bèn dò kỹ xung quanh, thì ra là một chú kiến con bị sa vào vũng nước, đang ra sức vùng vẫy.
Shuke vội vàng lái máy bay đến gần vũng nước rồi từ từ hạ thấp xuống.
- Tớ đến cứu cậu đây! – Shuke thò đầu ra ngoài và hét lớn. Chiếc trực thăng lơ lửng trên không, cách mặt nước chỉ còn sáu, bảy phân. Nhưng máy bay lại không có dây thừng, làm sao kéo cậu ấy lên bây giờ?
Thấy Kiến Con không gắng gượng được nữa, Shuke bất chợt nhớ ra cái đuôi của mình. Nó vội vàng kéo đuôi ra, mở toang cửa buồng lái, thả đuôi xuống mặt nước.
- Cậu mau bám lấy dây thừng mà leo lên! – Shuke nói to.
Kiến Con túm lấy đuôi Shuke leo lên máy bay.
Shuke đóng sập cửa máy bay và bắt đầu lên cao.
- Cám ơn anh! Cám ơn anh nhiều lắm! - Kiến Con vừa lau khô người, vừa cảm động nói.
Từ khi sinh ra đến nay, đây là lần đầu tiên Shuke được người khác nói lời cảm ơn, nên nó thấy trong lòng rất vui sướng.
- Anh tên là gì thế? - Kiến Con hỏi.
- Anh là phi công Shuke. – Shuke dõng dạc đáp.
- Máy bay trực thăng của anh đẹp quá! - Kiến Con ngắm nghía khoang lái và nói. Bỗng nó nhìn thấy cái đuôi của Shuke:
- Ô, sợi dây thừng của anh trông giống đuôi chuột nhỉ?
- Hả, thế à? – Shuke giật mình, nó sực nhớ ra là quên không giấu đuôi đi. Shuke vừa nhét đuôi vào quần vừa nói:
- Dây thừng của máy bay trực thăng nào cũng thế cả mà, có tính đàn hồi!
Kiến Con nhìn Shuke chăm chú một lúc rồi cười.
Shuke lo nơm nớp, chỉ sợ Kiến Con sẽ phát hiện ra mình là chuột. Nhưng xem ra thì chưa, chứ nếu không thì Kiến Ccon đã chẳng cười với nó.
- Nhà em ở đâu, để anh đưa về. – Shuke hỏi.
Kiến Con áp mặt vào cửa sổ, chỉ cho Shuke:
- Ở đằng sau gốc gây to kia kìa. Đúng rồi, anh cứ bay thẳng, rồi vòng qua một mô đất. Đó, thấy chưa? Là cái hang kia kìa.
Máy bay trực thăng đáp nhẹ nhàng xuống bên cạnh tổ kiến. Shuke mở cửa, Kiến Con lon ton nhảy xuống.
Shuke vội vội vàng vàng quấn đuôi quanh thắt lưng. Một lúc sau, Kiến Con dẫn một đoàn kiến đến bên máy bay và nói:
- Shuke, đây là Kiến Chúa. Kiến Chúa đến cảm ơn anh đấy!
Vừa nghe tới Kiến Chúa, Shuke vội chạy xuống.
- Cám ơn cậu đã cứu con tôi, tôi có thể giúp gì cho cậu không?- Kiến Chúa dịu dàng hỏi Shuke.
- Có gì đâu ạ. - Shuke bỗng thấy trong lòng rộn rã. – Cháu… cháu hơi đói bụng ạ.- Mau đem những món ngon nhất ra đây! - Kiến Chúa ra lệnh.
Trong nháy mắt, mấy trăm chú kiến bưng ra rất nhiều gạo và vụn bánh mì đem đặt trước mặt Shuke. Shuke bắt đầu đánh chén ngon lành, thật lạ, nó cảm thấy những đồ ăn này còn thơm ngon hơn cả đậu phộng.
- Về sau mọi người có việc gì cần thì cháu nhất định sẽ tới giúp, cháu thường hay bay quanh vùng này. – Shuke ăn no rồi nói với Kiến Chúa.
- Chúng ta cũng rất hoan nghênh cháu đến thường xuyên! - Kiến Chúa vui vẻ cười tít mắt.
- Anh nhớ đến đây thường xuyên nhé! – Hai mắt Kiến Con rưng rưng.
Shuke thấy sống mũi cay cay, nhưng nó không dám khóc, nếu không thì nước mắt sẽ cuốn trôi hết thuốc đánh răng và người ta sẽ nhận ra nó là chuột, rồi chẳng còn ai đếm xỉa đến nó nữa!
Shuke mời Kiến Chúa lên máy bay đi tham quan một vòng. Nó giới thiệu cho Kiến Chúa biết, tên chính thức tuy là “trực thăng cơ” nhưng người ta cứ quen gọi là “máy bay trực thăng”. Kiến Chúa nghe Shuke giảng giải những kiến thức về máy bay trực thăng một cách rất hào hứng.
Rồi máy bay hạ cánh, Shuke đưa Kiến Chúa xuống và nói lời tạm biệt.
Shuke leo lên trực thăng, vẫy tay chào mọi người rồi cất cánh bay lên trời.

Chương 2
Shuke gặp gỡ các bạn Ong Mật.
Shuke lại buồn phiền vì hai chữ “tiếng tăm”.
Shuke mãi mãi là bạn tốt của mọi người.
Shuke lái máy bay đến bên một khóm hoa. Nó thấy một bầy ong đang say sưa hút mật.
- Hôm nay nhiều mật quá, có khi không mang về hết được, làm thế nào đây? - Một chú ong nói với cả đàn.
- Ừ nhỉ, làm thế nào đây? - Cả đàn lo lắng.
Trong lúc bầy ong đang hoang mang, Shuke thò đầu ra ngoài cửa sổ nói:
- Để tớ giúp các cậu đưa về nhà!
Các chú ong mật giật nảy người, ngẩng đầu nhìn ngó một hồi, thì ra là một chiếc máy bay trực thăng màu vàng óng đang lơ lửng trên không.
- Cậu là ai?
- Tớ là phi công Shuke.
Các bạn ong mật thấy có máy bay đến giúp nên vui sướng vô cùng.
Máy bay đáp xuống giữa bụi hoa, các bạn ong mật khuân tất cả vào trong khoang lái.
- Cậu đi một mình được không, bọn tớ còn phải lấy mật đã. Nhà bọn tớ ở trên cái cây cao nhất bên kia sông. - Một chú ong vàng nói.
Chú ong nâu tỏ ra không an tâm, nói thầm:
- Mình không quen người ta, nhỡ đâu…
- Cậu đừng nghĩ xấu về người ta như thế, tớ dám chắc là không có đâu.
Shuke thấy bạn Ong Vàng tin tưởng mình như thế liền rất cảm động, nó nói:
- Các cậu cứ yên tâm, tớ nhất định sẽ đưa tới nơi.
Máy bay cất cánh. Trong khoang lái thơm nức mùi hương ngọt ngào của mật ong. Hồi bé mẹ Shuke cũng từng cho nó ăn mật ong. Mật ong vừa thơm vừa ngọt lịm khiến nó không bao giờ quên. Shuke quay đầu nhìn số mật ong trên máy bay, nuốt nước miếng đánh “ực” một cái. Nó tự nhủ người ta đã tin tưởng mình như thế thì quyết không được ăn vụng.
Shuke đã thấy con sông nhỏ trước mắt, nó liền bẻ lái rẽ ngoặt sang. Lúc máy bay nghiêng mình, mật ong trong thùng bị tràn ra một ít.
Shuke chấm ngón tay nếm thử. Chà, ngọt thật! Thì ra đây là mùi vị của mật hoa tự nhiên chưa qua chế biến. Shuke nghĩ thầm, đây không thể coi là ăn vụng được, mà là mật ong tự rơi ra ngoài đấy chứ! Nghĩ vậy, nó lại cho máy bay rẽ nghiêng sang một bên khác, lần này thì mật ong tràn ra nhiều hơn.
- Quá hay, không bị gọi là ăn trộm nhưng vẫn được một bữa no. – Shuke hả hê nói một mình.
Shuke đã đưa số mật hoa đến nhà Ong. Nó tất tả lái máy bay đi đi về về giúp các bạn vận chuyển mười mấy lượt, đàn ong đều rất cảm ơn nó. Khi xong việc, đàn ong đem đến cho nó một thùng mật lớn.
- Tớ đã bảo cậu ấy là người tốt mà. – Ong Vàng nói với Ong Nâu.
Shuke nhớ lại lúc mình ăn mật ong của người ta trên máy bay mà không khỏi thấy ân hận.
- Tớ không cần mật ong đâu. – Shuke nói.
- Không được, cậu nhất định phải nhận lấy. – Đàn ong nhao nhao không cho nó từ chối và khuân thùng mật vào trong máy bay cho nó.
- Về sau cậu muốn ăn mật ong thì cứ đến thoải mái, chúng mình đều là bạn mà, đối với bạn bè thì chẳng có gì phải tiếc rẻ cả. Nhưng còn cái thằng chuột đến ăn trộm mật ong lần trước thì bọn tớ phải thẳng tay dạy cho nó một bài học nhớ đời. – Ong Vàng nói.
Shuke vô cùng lo sợ bầy ong mật sẽ phát hiện ra mình là chuột, chào tạm biệt xong, nó liền vội vàng cất cánh.
Shuke bay lòng vòng trên trời một lúc. Nó nghĩ rằng, chỉ cần người ta không biết nó là chuột thì ai ai cũng sẽ thân thiện với nó. Nhưng một khi người ta biết, thì sẽ không bao giờ thèm đếm xỉa gì đến nó nữa. Nghĩ tới đây, Shuke chỉnh trang lại bộ quần áo phi công, quấn chặt lại đuôi quanh thắt lưng rồi đội lại cái mũ phi công.
- Pằng! - Bỗng một tiếng súng nổ lên.
Shuke ngó xuống dưới, thấy một cậu bé đang dùng súng hơi bắn một chú chim sẻ đậu trên cành cây. Đôi cánh của chim sẻ bị thương, nó hoảng hốt nhảy tưng tưng trên mặt đất, cậu bé thấy vậy hí hửng chạy tới.
Shuke lập tức cho máy bay bổ nhào xuống, đáp ngay bên cạnh chú chim sẻ. Nó mở toang cửa và gọi:
- Lên đây mau lên!
Sẻ Non chẳng còn thời giờ để mà đắn đo, nó vội vã leo lên máy bay.
Hú hồn! Cậu bé kia vừa chạy tới thì chiếc trực thăng đã lao vút lên không khiến cậu bé đứng ngây người ra.
- Cậu dũng cảm quá! - Sẻ Non ngưỡng mộ Shuke.
- Cậu bị thương có nặng không?
- Cánh tớ bị chảy máu, đau lắm.
- Sao tên nhóc kia lại bắn cậu?
- Tớ cũng chẳng biết. Cậu ta suốt ngày cầm súng bắn chúng tớ. Mẹ tớ cũng bị người ta bắt chết rồi.
- Con người còn tồi tệ hơn cả loài chuột, nhỉ? – Shuke hỏi.
- Chuột á? Chuột là loài tồi tệ nhất còn gì.
- Nhưng mà chuột thì đâu có cầm súng bắn chết người khác bao giờ! – Shuke nhắc nhở Sẻ Non.
- Họ nhà chuột luôn mang tiếng xấu.
“Tiếng tăm”, trời ạ, lại là hai chữ “tiếng tăm”! Nó khiến cho Shuke cả ngày phải ngộp thở trong bộ quần áo phi công, đội sùm sụp cái mũ nặng trịch lại còn phải quấn đuôi quanh thắt lưng nữa, nóng chết đi được mà chẳng dám cởi ra. Shuke ghét cay ghét đắng cái thứ gọi là “tiếng tăm” này.
- Cậu sao thế? - Sẻ Non thấy Shuke im như thóc bèn hỏi. – À, đúng rồi, tớ quên mất không hỏi tên cậu.
- Phi công Shuke. – Shuke trả lời bằng giọng không mấy hào hứng. Nó không tài nào hiểu nổi, mình đã cứu sống Sẻ Non mà tại sao không thể đường đường chính chính xưng tên thật của mình: chuột nhắt Shuke!
- Cậu thật là tốt bụng, cám ơn cậu nhé phi công Shuke!
Lần này nghe người khác nói cảm ơn, trong lòng Shuke lại không cảm thấy vui vẻ tự hào như trước nữa, vì nó muốn được nghe thấy câu: “Cám ơn cậu, chuột nhắt Shuke.”
Nhưng ngay sau đấy, Shuke liền gạt hết mọi chuyện, nó mời Sẻ Non cùng ăn mật ong. Sẻ Non bảo rằng nó không thích ăn mật ong mà thích ăn sâu cơ. Shuke liền đồng ý đi bắt sâu cho Sẻ Non.
Trời chập choạng tối, Shuke đáp trực thăng nghỉ trên một mái nhà, nó để cho Sẻ Non nghỉ ngơi dưỡng sức trong máy bay, còn nó thì một mình đi ra ngoài bắt sâu bọ. Shuke chưa từng đi bắt sâu bao giờ, nó cặm cụi hì hục một hồi lâu, cuối cùng cũng bắt được mấy con đem về.
Sẻ Non nhìn thấy món ăn mình thích liền ăn ngấu nghiến, Shuke nhìn chú chim sẻ ăn, trong lòng cũng cảm thấy vui vui.
Hôm sau, Shuke đưa Sẻ Non về nhà. Từ khi ra khỏi nhà đến giờ, Shuke luôn luôn làm nhiều việc tốt giúp đỡ mọi người. Chẳng bao lâu sau, ai ai cũng biết đến phi công Shuke – với chiếc trực thăng màu vàng óng luôn đi khắp nơi nơi giúp đỡ mọi người.
Một hôm, Sẻ Non đề nghị mọi người mở tiệc thết đãi phi công Shuke. Chủ trì yến tiệc gồm có Kiến Chúa và Hoàng Hậu Ong Mật, còn có vô số những bạn từng được Shuke giúp đỡ cũng tề tựu đông đủ.
Bữa tiệc rất thịnh soạn, có bao nhiêu là cao lương mỹ vị, tất cả cùng ổn định chỗ ngồi bắt đầu đợi Shuke.
Shuke lái trực thăng đến tham dự yến tiệc. Mấy ngày hôm nay, Shuke đã biết tự bỏ công sức lao động của mình để kiếm ăn, đồng thời cũng có thêm rất nhiều bạn mới. Shuke bay ngang qua một bụi hoa rực rỡ, nó bèn đáp xuống và hái những bông đẹp nhất đem tặng các bạn.
Shuke ngắt một bông hoa đỏ. “Bông này là cho Sẻ Non này.” Nó nghĩ thầm rồi lại ngắt thêm một bông hoa vàng. “Bông này là cho bạn Ong Vàng này.”
Đột nhiên có một luồng gió mạnh từ phía sau thổi tới làm cho nó rùng mình, toàn thân bủn rủn, còn chưa hiểu chuỵên gì đang xảy ra thì hai vai đã bị tóm chặt lấy.
- Xời ạ, ta cứ tưởng là phi công Shuke gì đó ghê gớm lắm, hoá ra là một con chuột nhép! - Một tiếng cười rộ lên sau lưng Shuke.
Shuke ngoái cổ nhìn, ôi trời ơi, thì ra là một tên Mèo Mướp con! Từ nhỏ, Shuke đã nghe mẹ nói rằng mèo là kẻ thù truyền kiếp của dòng họ nhà chuột.
- Ngươi tưởng hoá trang là dễ dàng qua mắt ta được sao? Đi! Ta phải cho bọn chim sẻ kia chứng kiến bộ mặt thật của ngươi, rồi xử lý ngươi sau cũng không muộn!
Vừa mới nghe đến việc bị lôi đến gặp mọi người, Shuke hoảng quá liền van xin thảm thiết:
- Tôi van xin ông, bây giờ ông cứ đem tôi đi xử tử cũng được chứ đừng cho người ta biết tôi là chuột. – Shuke thà chết cũng phải bảo vệ danh dự của mình.
- Đừng có mà nằm mơ! Đi! – Mèo ta không thèm bận tâm đến lời van xin tuyệt vọng của Shuke, điềm nhiên nhấc bổng nó lên rồi xách đi.
“Lần này thì toi rồi.” Shuke nhắm nghiền mắt, hình dung ra cảnh tượng tất cả mọi người xúm vào chửi mắng nó.
- Vị phi hành gia Shuke đáng kính của các ngươi chỉ là một con chuột nhép, mở mắt nhìn cho kỹ đi! – Tên Mèo Mướp quăng phịch Shuke xuống đất.
Shuke lóp ngóp đứng dậy, không dám mở mắt.
Mọi người sững sờ.
- Bây giờ ta sẽ đem nó đi hành hình! Ha ha ha! - Hắn trịch thượng nói như một tên thẩm phán thứ thiệt rồi tóm lấy Shuke.
- Dừng tay lại! – Sẻ Non bay tới trước mặt tên Mèo Mướp. – Sao ông lại hành hình cậu ấy?
- Vì sao á? Vì nó là một con chuột!
- Nhưng cậu ấy không làm việc gì xấu cả!
- Hừm, bọn chuột đứa nào cũng xấu xa hết!
- Không đúng, Shuke không phải là đồ xấu xa.
- Đúng thế, Shuke không phải là đồ xấu xa. - Tất cả mọi người đồng thanh phản đối.
- Nhưng nó là một con chuột mà!- Mèo Mướp luống cuống.
- Là chuột hay không chúng tôi mặc kệ. Chỉ biết đó là Shuke- người bạn tốt của chúng tôi!- Kiến Con hiên ngang nói.
- Đúng vậy, Shuke là người bạn tốt của chúng tôi! Không cho phép ông đụng đến cậu ấy! – Ong Vàng cũng bay tới, gã Mèo Mướp kia mà dám đụng tới một sợi lông tơ của Shuke thôi là nó sẽ đốt cho nhớ đời.
Shuke xúc động, không cầm được, nước mắt rơi lã chã. Nó cũng không còn sợ thuốc đánh răng trên mặt bị cuốn trôi nữa. Sẻ Non bay tới lau nước mắt cho nó.
- Nào, Shuke, bữa tiệc bắt đầu rồi đấy. - Sẻ Non tuyên bố.
Shuke vui sướng cười tươi, nó liền bỏ ngay cái mũ phi công nóng nực ra, ngồi vào vị trí trung tâm.
- Bọn nó điên hết rồi! Ngồi ăn cùng với một con chuột!- Mèo Mướp lắc đầu, tiu nghỉu bỏ đi, vừa đi vừa nghĩ mãi mà không hiểu tại sao lại như thế.
Từ đó trở đi, Shuke không còn sợ người ta biết mình là chuột nữa. Hàng ngày, nó lại lái chiếc trực thăng màu vàng óng bay lượn khắp nơi, giúp ích cho tất cả mọi người.

Chương 3
Chiếc túi vải của Beta.
Vì Mimi mà Beta phải nhịn đói.
Beta học lái xe tăng
Beta cũng là một chú chuột nhắt, từ khi mới chào đời đã có một cái bóng vô cùng đáng sợ luôn luôn bám theo sau nó, đó chính là ả mèo Mimi.
Mimi hung dữ đến nỗi Beta đã phải nhịn đói mấy ngày hôm nay. Tối hôm đó, một mùi hương thơm lừng từ bên ngoài phảng phất vào trong hang, Beta liền dùng một chiếc túi vải nhỏ để cho mùi thơm ùa vào. Đây là sáng kiến của Beta, mỗi lần có mùi hương bay tới là nó lại đem ra “gói” lại, dành để ngửi những lúc đói cho đỡ thèm.
Nhưng hôm nay, Beta đã đói mờ cả mắt, càng ngửi càng thấy bụng dạ cồn cào, nó quyết định liều thử một phen.
Beta thò đầu khỏi hang nhìn quanh quất một hồi, gian phòng lặng ngắt như tờ. “ Mimi chạy ra ngoài chơi rồi chăng?”. Nó nghĩ thầm và rón rén nhón chân bước ra ngoài.
Dưới chân tủ lạnh có một cái bát, trong đó lúc nào cũng đầy ắp món ngon, nào thịt, nào cá… Beta có chết vì đói cũng không dám lại gần ăn, đó là bát ăn cơm của Mimi. Hàng ngày cậu chủ đều cho Mimi ăn rất nhiều những thức ăn ngon.
Beta đang muốn kiếm chút cơm thừa bỏ bụng. Bỗng nhiên nó nghe tiếng gì đó là lạ. Beta từ từ ngẩng đầu lên nhìn: Mimi đang trừng mắt dòm nó!
Nó vội chạy bán sống bán chết về hang, vừa sợ vừa mệt thở không ra hơi.
- Thằng trộm kia, ta thách ngươi ra đây đấy! – Mimi ngồi chễm chệ trước hang doạ dẫm.
Beta sợ đến mức không dám hé răng trả lời. Cứ như thế, nó bị Mimi chặn lối suốt ba hôm liền. Nó đói đến mức toàn thân bủn rủn, chân tay như muốn rụng ra.
Còn cái ả Mimi đó, hôm nào cũng cố tình đánh chén ngon lành trước mắt Beta. Hình như mấy hôm nay cậu chủ lại cưng chiều Mimi hơn mọi khi thì phải.
Thấy Mimi ăn no nằm kềnh như thế, Beta nuốt nước miếng đánh ực một cái. “Sao cô ả hôm nào cũng vênh vang đắc chí ăn uống thoả thuê như thế kia? Còn mình thì ăn có một chút thôi cũng bị gọi là ăn trộm. Giá mà ngày nào cậu chủ cũng cho mình chút đồ ăn, dù bằng một phần mười của Mimi thôi, thì mình cũng chẳng thèm đi ăn trộm làm gì, cậu chủ thật là quái lạ.” Beta thầm nghĩ.
Beta không muốn bị chết đói, bèn nghĩ cách tìm đường sống.
Thú vui duy nhất của Beta là xem phim truyện mỗi tối. Cái tivi trong phòng may sao lại quay thẳng về phía cửa hang nên nó không cần ra ngoài mà ngồi yên tại chỗ cũng vẫn có thể xem được.
Hôm ấy, có một bộ phim làm cho Beta thích mê đi. Trên màn ảnh tivi, một binh đoàn xe tăng đang tiến công, đánh cho quân giặc tơi bời hoa lá. Xe tăng dũng mãnh không sợ gì cả, đến bức tường to lớn thế kia cũng bị xe tăng cán đổ.
“Thật lợi hại!”. Beta chợt nhớ ra dưới gầm giường còn có một cỗ xe tăng đồ chơi, nghĩ đến đó, đôi mắt Beta bỗng sáng lên.
Tranh thủ cơ hội ả mèo Mimi ra ngoài uống nước, Beta bò ra khỏi hang, chạy vội đến gầm giường và tìm được một cỗ xe tăng màu xanh lục.
Beta bắt chước các chiến sĩ xe tăng trong phim, mở nắp xe tăng rồi nhanh nhẹn nhảy vào bên trong khoang lái. Bên trong rất rộng rãi, đến mười đứa cỡ Beta cũng ngồi thoải mái. Beta đóng chặt nắp xe tăng, cài chặt chốt lại, ra sức đẩy mạnh cho đến khi chắc chắn rằng Mimi không thể nào cạy ra nổi mới yên tâm.
Beta ngắm nghía xung quanh, cái gì nó cũng thấy lạ lẫm. Beta ngồi gọn trong chiếc ghế điều khiển, phát hiện trước mặt có một cái ống kính. Nó áp sát mặt vào thì nhìn thấy được mọi thứ bên ngoài. Beta nhớ ra rồi, trong phim cũng từng nói cái này gọi là “kính tiềm vọng”.
Bên dưới kính tiềm vọng là một hàng những nút công tắc xinh xắn. Beta ấn thử cái công tắc màu đỏ, xe tăng liền khởi động, hùng dũng lao thẳng về phía trước. Beta lại ấn cái công tắc vàng, xe tăng lập tức lùi lại phía sau.
Beta khoái chí vô cùng, nó bấm thử một lượt tất cả các nút. Cái thì điều khiển cho khẩu pháo quay tròn, cái thì làm cho xe tăng tốc, cái thì cho xe rẽ trái rẽ phải…Chẳng bao lâu, Beta đã điều khiển xe tăng thành thạo. Giờ đây, Beta chẳng còn ngán Mimi nữa, thậm chí nó còn mong cho Mimi chóng quay về. Đây là lần đầu tiên nó có cái cảm giác như vậy!
Beta cho xe tăng ẩn nấp trong gậm giường, nóng ruột chờ Mimi quay lại.

Chương 4
Beta đánh bại Mimi.
Beta dẹp tan viện binh của Mimi.
Mimi nằm thoi thóp vì đói.

Beta ra đi
Qua ống kính tiềm vọng, Beta đã thấy Mimi bước vào, nó ấn nút điều khiển, xe tăng xông về phía trước. Mimi nhìn thấy một cỗ xe tăng lù lù xuất hiện từ dưới gậm giường, còn chưa hiểu đầu đuôi ra sao liền bị xe tăng đâm sầm một cú làm cho cô nàng ngã lăn quay. Mimi vừa liêu xiêu đứng dậy, xe tăng liền lao tới húc một cú nữa, Mimi lại ngã lộn tùng phèo. Mimi hoảng hốt vội nhảy tót lên bàn, thở hổn hển nhìn cỗ xe tăng dũng mãnh.
Ngay sau đó, nắp xe tăng mở ra, Beta liền xuất đầu lộ diện.
- Này, sao thể? Sợ rồi à? – Beta cười nhạo báng.
Mimi vừa thấy Beta liền hung hăng lao xuống. Beta vội vàng chui vào xe tăng. Chờ cho Mimi vừa tiếp đất, xe tăng lại lao tới đầm sầm vào đầu Mimi một cú như trời giáng làm cô ả nảy đom đóm mắt. Mimi choáng váng, luống cuống nhảy lên bàn. Lần này thì Beta không cần để ý gì đến Mimi nữa, nó lái xe tăng tới bên cái bát ăn cơm, khuân sạch đồ ăn vào trong xe.
Beta ngôi trong khoang lái đánh chén một bữa ra trò, thơm ngon đáo để! Qua ống kính tiềm vọng, Beta thấy Mimi đang cáu tiết giậm chân huỳnh huỵch lại càng thêm khoái chí, ôm bụng cười hể hả.
Hôm đó, Mimi không ăn uống gì được. Beta quyết định từ giờ trở đi nó sẽ ở mãi trong xe. Nó kiếm một ít vải bông, phủ thành một chiếc giường mềm mại ấm áp trong xe. Nó lại tìm một chiếc hộp giấy dùng để làm kho lương thực.
Ban ngày, xe tăng của Beta yên vị nấp dưới gầm giường. Ban đềm, nó bắt đầu lái xe tăng đi đánh chén đồ ăn của Mimi.
Hễ vào ban đêm là toàn bộ gian phòng trở thành lãnh địa riêng của nó. Nó cứ thoả thích tung hoành ngang dọc, len lỏi mọi ngóc ngách, truy đuổi Mimi khắp nơi khiến cô ả cả đêm phải ba chân bốn cẳng chạy trốn.
Mimi quyết định đi cầu viện binh.
- Tên Beta chết tiệt, ngươi cứ chờ đấy, lát nữa ta sẽ cho cái mai rùa của nhà ngươi lật chổng ngược lên trời cho mà xem. Hứ! – Mimi vừa nói vừa chạy biến khỏi phòng.
“Chết, ả ta mà gọi thêm mười mấy đứa nữa đến, lật úp xe tăng của mình thì toi mất.” Beta lo lắng toát mồ hôi.
Bỗng Beta nhìn thấy khẩu pháo trên xe. Đúng rồi, phải dùng khẩu pháo kia bắn cho chúng nó sợ thì thôi! Nhưng kiếm đâu ra đạn đây, Beta đảo quanh một hồi và nảy ra sáng kiến. Ở chân giường có một rổ đậu phộng. Beta bèn xách mấy cái túi to ra, nhét đầy đậu phộng vào bên trong rồi khuân về xe. Nó nạp thử một hạt đậu phộng vào nòng pháo, rồi nhấn nút. “Bùm!”. Một viên đạn lao ra.
Beta thấy còn có một cái ống kính, thì ra đó là ống ngắm. Nó lại nạp tiếp một “viên đạn”, ngắm vào quả khí cầu treo trên tường rồi ấn “tạch” một cái. “Bùm”. Quả khí cầu nổ tan tành.
Bây giờ Beta chẳng phải e sợ gì nữa, nó hướng nòng pháo ra chính giữa cửa, nhồi đạn xong, nó ngồi chờ Mimi. Quả nhiên một lúc sau, Mimi hùng hổ quay về với năm tên mèo khác theo sau.
- Đâu, nó đâu? - Một gã mèo vàng xộc vào trong phòng rồi hỏi. Gã không tin một con chuột nhép lại có thể đánh thắng được cả mèo.
Chưa nói dứt lời, một tiếng “Pằng” vang lên, cái răng cửa của Mèo Vàng rụng xuống, hắn giãy đành đạch kêu “ngoao ngoao” liên hồi.
Một tên mèo xám lao về phía xe tăng. Beta nhắm đúng vào mũi nó, lại một quả đạn nữa bắn ra chui tọt vào lỗ mũi hắn. Mèo Xám đau quá cúp đuôi chạy mất.
Mấy tên còn lại thì chết điếng người khi chúng thấy một cái xe tăng màu xanh lục lừng lững xông ra, vừa đi vừa nhả đạn như mưa. Bọn mèo tán loạn chen nhau chạy bán sống bán chết.
Từ đó trở đi, cho dù là ngày hay đêm, toàn bộ gian phòng đã trở thành vương quốc của riêng mình Beta, cho dù Mimi có trốn lên tủ quần áo, “đạn cối” của Beta cũng có thể tia trúng.
Mimi vắt óc tính kế mãi nhưng lần nào cũng bại dưới tay Beta. Bát ăn cơm của cô ả đã nghiễm nhiên thuộc về Beta, cậu chủ ngạc nhiên phát hiện ra dạo này đồ ăn thức uống không bị ăn vụng nữa, cho rằng đó là công lao của Mimi nên quyết định thưởng cho Mimi. Cậu chủ ngày ngày vẫn đem cho nó những thứ ngon, nhưng cậu ta đâu có biết, Mimi không ăn một hạt cơm nào vào bụng, tất cả đều được Beta “ăn hộ” mất rồi.
Mimi nhịn đói đã tròn bốn ngày. Buổi trưa hôm nay, cô ả rón rén leo lên bàn ăn.
- Á à! Mày dám ăn vụng à! Hôm nào tao cũng cho mày ăn bao nhiêu thế mà còn chưa đủ à! Đồ tham lam!
Cậu chủ thấy Mimi vẫn cứ ngang nhiên leo lên bàn ăn vụng đồ ăn của cậu liền nổi trận lôi đình, lấy chổi lông gà quật Mimi túi bụi khiến cô ả sợ hãi chạy thục mạng.
Beta nằm dưới gầm giường hả hê vô cùng. Chờ cho Mimi đến bên gầm giường nó liền nổ súng đuổi Mimi ra ngoài.
Tối hôm ấy, cậu chủ trừng phạt Mimi bằng cách dùng dây thừng buộc cô ả lại vào chân ghế.
Xe tăng của Beta từ từ dừng lại bên cạnh Mimi. Sau khi đã chắc chắn Mimi bị trói chặt không thoát đi đâu được nữa, nó liền mở nắp xe tăng, ngồi chễm chệ trên khẩu pháo, hai chân vắt vẻo dương dương tự đắc nhìn Mimi.
Mimi liếc nó một cái rồi nhắm nghiền mắt. Cô ả đói quá, toàn thân mình mẩy lại bị đánh cho đau rát, hoàn toàn kiệt sức, xương cốt rã rời.
Beta muốn chọc cô ả một phen xem sao, nhìn bộ dạng đáng thương của Mimi, Beta lại nhớ đến những ngày mình phải khổ sở chịu đói trước đây. Nó bắt đầu cảm thông cho Mimi, phần nào ân hận đáng nhẽ không nên khiến cho Mimi lâm vào cảnh này.
Beta nhảy tót xuống, đến bên cạnh Mimi.
- Đói bụng là khó chịu lắm đấy, cái này tôi biết mà. – Beta vừa nói vừa bắt đầu nhay đứt sợi dây cho Mimi.
Mimi giương mắt nhìn rồi lại nhắm nghiền.
- Lát nữa tôi sẽ đem đồ ăn cho cô. – Beta vẫn không ngừng nhai đứt sợi dây. Sợi dây thừng bện bằng ni-lông vừa dai vừa chắc, Beta cắn mỏi cả răng, còn sót lại một chút nữa thôi. Beta nghỉ ngơi lấy sức một hồi rồi lại hì hục gặm đứt nốt đoạn cuối cùng.
Mimi đột nhiên bật dậy, ngoạm lấy Beta. Beta không tài nào tưởng tượng được Mimi lại có thể làm như thế. Nó cố gắng nhịn đau, quay đầu lại gặm một nhát vào mũi Mimi.
Mimi đau quá há miệng kêu oai oái, nhả vội Beta ra. Cô ả đói rã ruột, không còn sức lực đuổi bắt Beta nữa.
Beta lại lái xe tăng quay về gậm giường. Nghe thấy tiếng động, cậu chủ liền tỉnh giấc. Cậu ta nghe thấy tiếng gào của Mimi, vội bật đèn lên. Thấy Mimi dám cắn đứt cả sợi dây thừng, cậu ta lại cáu tiết vớ lấy chổi lông gà cho Mimi một trận nữa. Lần này Mimi đã kiệt sức hoàn toàn, lết không nổi chứ đừng nói là chạy trốn.
Đánh cho no đòn, cậu chủ lại trói Mimi vào chân ghế. Beta đã chứng kiến hết, ban đầu thì nó rất tức giận, nhưng về sau lại thấy Mimi cũng thật đáng thương. Nhưng nó nghĩ mãi, nghĩ mãi mà không hiểu tại sao Mimi lại ngoạm lấy nó.
Beta nghĩ rằng nếu mình được ăn uống tử tế mỗi ngày thì Mimi sẽ không có gì ăn. Nếu như Mimi có cơm ăn thì Beta tất phải nhịn đói. Nếu mà cả hai cùng ăn chung thì hay biết mấy. Nhưng xem ra Mimi sẽ chẳng chịu đâu.
“Dứt khoát là như thế, ta phải rời khỏi nơi đây, ra ngoài kia đi đây đi đó mới được!”. Beta hạ quyết tâm, nó không nỡ lòng nào để cho Mimi chịu đói suốt như thế.
Xe tăng của Beta nhẹ nhàng đỗ bên cạnh Mimi. Lần này thì Mimi không dám mở mắt, cô ả đoán thầm thể nào Beta cũng định trả đũa mình cho biết mặt đây mà.
Mimi bỗng thấy có mùi thức ăn thoang thoảng trước mũi, cô ả mở choàng mắt, thấy Beta đang đem thức ăn từ trong xe tăng đặt trước mặt Mimi.
- Tôi sắp đi rồi, tha lỗi cho tôi nhé, tôi không dám nhai đứt dây thừng nữa đâu. – Beta nói. – Cô cứ ăn đi, đói bụng là khó chịu lắm đấy. Thôi nhé, tạm biệt.
Nói rồi Beta chui vào trong xe tăng. Mới nghĩ đến chuyện từ giờ trở đi không còn gặp lại Mimi nữa, trong lòng Beta thoáng chút buồn rầu, thật kỳ lạ.
Beta lại mở nắp xe tăng, nhìn lại Mimi lần cuối, thấy Mimi đang ngấu nghiến ăn những thứ Beta đem cho. Lần đầu tiên Beta thấy, trong mắt Mimi long lanh những giọt nước mắt…
Beta đóng nắp xe tăng lại, bắt đầu lái, ra khỏi phòng bằng cánh cửa nhỏ mà Mimi vẫn đi lại hàng ngày. Ngoài kia sao giăng đầy trời.
Chương 5
Beta làm Sẻ Non bị thương;
Shuke lái máy bay đến cứu Sẻ Non
Beta lái xe tăng ra ngoài đồng cỏ, bầu trời đêm tối đen như mực, chẳng trông rõ cái gì, nó bật đèn chiếu sáng lên.
Qua kính tiềm vọng, Beta nhìn thấy bốn bề xung quanh đều là cây cỏ, phía trước còn có một bãi đá nhỏ.
“Lấy đậu phộng làm đạn pháo thì thật là phí phạm.” Beta nghĩ ngợi. “Tốt nhất là lấy sỏi làm đạn vậy.” Beta hãy còn rất lạ lẫm với thế giới bên ngoài. Vì từ bé đến giờ nó luôn phải sống trong một bầu không khí đáng sợ đến nghẹt thở nên đã hình thành thói quen lúc nào cũng phải cẩn thận từng li từng tí một. Lần này nếu không có cỗ xe tăng tiếp thêm can đảm thì dù nhà có sập nó cũng không dám chạy ra ngoài. Beta quyết định dự trữ thật nhiều đạn đề phòng lúc bất trắc.
Beta cho xe dừng lại bên bãi sỏi, nghe ngóng xung quanh không có gì đáng ngại bèn khẽ khàng mở nắp xe tăng, khuân một đống sỏi vào trong. Có nhiều đạn như thế Beta thấy yên tâm hơn nhiều.
Xong xuôi mọi việc, Beta ăn tối với hai hạt đậu phộng rồi nằm nghỉ trên chiếc giường êm ấm, nó bắt đầu ngáy khò khò.
Tiếng tranh cãi om sòm làm Beta chợt tỉnh giấc. Nó nhìn qua kính tiềm vọng, thì ra trời đã sáng, một bầy chim sẻ đậu xung quanh xe tăng của nó, ríu rít bàn tán:
- Cái gì đây? Tối qua có thấy nó đâu?
- Làm sao thế nhỉ, sao nó chẳng động đậy gì thế?
- Hay là nó chết rồi?
“Thật đáng ghét!”. Beta quyết phải doạ tụi nó một trận. Nó lẳng lặng nổ máy rồi bất ngờ lao về phía trước, làm cho bầy chim sẻ bay tan tác.
Beta vô cùng đắc chí. Nó cho xe quay đầu ra sau, thấy còn mấy chú chim sẻ sót lại trên cành cây.
- Đấy là con rùa phải không? - Sẻ Non hỏi.
Beta cho rằng “đồ con rùa” là lời chửi mắng vì Mimi đã từng mắng nó như thế. Nó phải cho con chim sẻ này một bài học mới xong.
Beta chĩa nòng pháo vào chú chim, lắp đạn rồi ấn nút. “Pằng!” một tiếng, chú chim sẻ ngã lộn cổ xuống đất. Viên đạn của Beta đã bắn trúng vào cánh.
Beta thấy cánh của Sẻ Non đang chảy máu ròng ròng, nó cứ tưởng rằng Sẻ Non cũng giống như Mimi, chỉ đau thôi chứ không bị thương. Ai ngờ Sẻ Non lại yếu ớt như thế, lại thêm đạn pháo của Beta bây giờ là sỏi chứ không phải là hạt đậu phộng nên càng bị thương nặng.
Beta rất ân hận, nó lái xe đến bên cạnh Sẻ Non, nhưng lại ngần ngừ không dám bước ra.
Viên đạn ban nãy đã làm cho bầy chim sẻ khiếp vía, hết giương mắt nhìn Sẻ Non đang giãy giụa rồi lại nhìn cái xe tăng đang tiến lại gần nó mà hoảng hốt không biết làm gì.
- Đúng rồi, phải báo ngay cho Shuke! - Một chú chim sẻ bỗng sực nhớ đến Shuke.
Shuke tài giỏi hơn người, đã nổi tiếng khắp trong vùng, ai ai cũng biết.
Shuke lúc ấy đang lau chùi cánh quạt thì một chú chim sẻ thở hồng hộc loạng choạng bay tới, suýt nữa đâm sầm vào máy bay.
- Shuke ơi, mau lên, không hay rồi…Sẻ Non…bị…bị một con quái vật…bắn gãy cánh rồi…
- Hả! - Sẻ Non là bạn thân của Shuke, Shuke từng cứu Sẻ Non và Sẻ Non cũng từng cứu nó. Shuke vừa nghe tin Sẻ Non gặp nạn bèn tức tốc lên máy bay.
- Lên máy bay mau lên! – Shuke cùng chú chim sẻ chui vào máy bay. Chưa đầy năm giây sau, máy bay đã vọt thẳng lên không trung, bay hết tốc lực tới chỗ Sẻ Non.
Đang lúc Beta còn do dự không biết có nên ra xin lỗi Sẻ Non không thì bỗng nghe thấy tiếng động cơ phành phạch trên cao. Nó ngẩng đầu nhìn, thì ra là một chiếc máy bay trực thăng. Beta cũng đã từng nhìn thấy nó trên tivi, hình như cũng rất lợi hại.
Shuke cho máy bay hạ thấp độ cao, rõ rồi, con “quái vật” mà bạn chim sẻ vừa bảo là một cỗ xe tăng. Shuke quyết định cứu Sẻ Non trước đã rồi mới xử lý cái xe tăng hư đốn kia.
Máy bay trực thăng bay vòng vòng trên xe tăng. Beta không rõ là nó đang định làm gì. Chỉ thấy một sợi dây thừng thả xuống từ máy bay, chú chim sẻ ngồi trong khoang lái lích chích gọi, Sẻ Non túm lấy một đầu dây thừng và được cứu lên.
Beta thấy hơi khó chịu, dường như không mấy thiện cảm với cái máy bay trực thăng kia, nhưng không hiểu tại sao lại thế.


Chương 6
Đại chiến trực thăng Shuke và xe tăng Beta
Đương lúc Beta chuẩn bị rời khỏi nơi phiền phức này, chiếc xe tăng đột nhiên rung mạnh làm nó va đầu “bốp” một cái vào nòng súng, sưng lên một cục u to tướng.
Tiếng gầm rít của máy bay xa dần.
Beta còn chưa hiểu đầu đuôi ra sao thì xe tăng lại rung mạnh, đầu nó lại va tiếp cú nữa, thế là thành hai cục u.
Tiếng máy bay lại xa dần.
Beta định thần lại, nó bịt chặt hai tai, vội quan sát bên ngoài. Thì ra cái trực thăng màu vàng kia đang cố tình ra sức húc mạnh vào xe tăng của nó. Beta phát cáu. Nó tìm mũ bảo hiểm đội lên, thế là chẳng sợ va đập vào đâu nữa. Nó lại nổ máy, đứng nguyên vị trí cũ, chờ cho máy bay áp sát vào xe tăng lần nữa.
Lần thứ ba trực thăng Shuke lại sà xuống, vừa lúc bánh xe máy bay đang chuẩn bị đâm vào xe tăng, Beta điều khiển cho xe né qua một bên. Trực thăng Shuke mất đà cắm thẳng đầu xuống đất.
Beta cho xe tăng quay 180 độ, lao hết tốc lực về phía chiếc trực thăng đang lăn lóc trên mặt đất.
Nhưng Shuke cũng là một phi công kinh nghiệm đầy mình, lúc xe tăng chuẩn bị lao vào, trực thăng bất ngờ lao vọt lên không trung. Còn xe tăng Beta thì không phanh kịp nên đâm sầm vào gốc cây, làm cây nghiêng ngả. May mà Beta đội mũ bảo hiểm không thì đầu nó lại sưng lên một cục nữa.
Lần này Beta cáu thật! Nó nâng nòng súng lên, đưa gọn cái trực thăng đang lơ lửng giữa không trung vào tầm ngắm. “Bùm!”, trực thăng bị bắn thủng một lỗ. Shuke hoảng quá, vội vội vàng vàng cho máy bay lên cao hơn nữa.
“Tên này thật quá quắt, cậy mình có đại bác mà bắt nạt người khác à.” Shuke nhìn Sẻ Non đang nằm thiếp đi trong khoang lái vì vết thương mà tự nhủ rằng nhất định phải cho cái xe tăng này một bài học nhớ đời.
Shuke lái máy bay đi khuất, nó đến bên hồ chất đầy đá vào. Beta cứ tưởng mình đánh cho trực thăng chạy co cẳng rồi liền hả hê ngồi ăn đậu phộng ngon lành!
“Bùm!”. Shuke ném đá từ trên cao xuống, y hệt như máy bay dội bom vậy. Bị đá nện một cái, xe tăng của Beta xém chút nữa bị lõm.
Beta lái xe chạy đi, trực thăng của Shuke đuổi theo sát nút, vừa đuổi vừa ném đá. Nhưng mà cái thì ném quá sớm, cái thì ném quá muộn, lại thêm Beta cứ lái xe lúc nhanh lúc chậm nên mãi mà không trúng quả nào.
Đằng trước có một vạt rừng nhỏ, Beta bèn nghĩ ra một kế hay, nó cho xe tăng chạy hết tốc lực về phía vạt rừng, Shuke vẫn cứ bám sát theo sau.
Beta cho xe luồn vào trong rừng cây, Shuke cũng làm theo. Beta lúc thì rẽ trái, lúc thì rẽ phải, cuối cùng, trực thăng của Shuke mất phương hướng đâm sầm vào một cành cây.
Lần này thì Beta đắc chí ra mặt, nó nhồi một viên đạn cối vào, ngắm đúng vào khoang lái máy bay. Nhưng tay Beta lại không nhấn nút, nó cũng không hiểu tại sao.
Shuke thấy cái họng pháo đen kịt đang lừ lừ chĩa thẳng vào mình, nó không còn cách nào khác, đành ôm đầu nhắm mắt chờ xe tăng khai hoả.
Ngay lúc ấy, mấy chục chú chim sẻ bay tới bên cái trực thăng đang mắc kẹt trên cành cây. Tất cả cùng ra sức rung mạnh, trực thăng liền rơi xuống đất. Trước lúc chạm mặt đất, cánh quạt máy bay lại hoạt động, trực thăng bay vọt lên cao.
“Tên này tay nghề cũng khá đấy.” Beta gật gù công nhận.
Trực thăng bay xa dần, cuộc chiến lần này coi như kết thúc tại đây, không có người thắng cũng chẳng có kẻ thua. Beta không ngờ rằng, thế giới bên ngoài lại phức tạp đến vậy, vừa mới bước ra ngoài đã đánh nhau một trận, may mà không sao. Beta đã thấm mệt, nó kiểm tra lại chốt khoang, rồi nằm xuống giường đánh một giấc.


Chương 7
Xe tăng Beta bị bay lên trời.
Trận không chiến kinh thiên động địa giữa Shuke- Beta và lão Chim Ưng
Beta đang mơ mơ màng màng, bỗng nhiên thấy toàn thân bị lắc một cái thật mạnh. Nó mở choàng mắt, thấy mình vẫn còn ngồi trong xe tăng cơ mà. Hay là nằm mơ nhỉ? Beta ngồi nhỏm dậy, tới bên kính tiềm vọng quan sát và suýt nữa thì nó hét ầm lên: xe tăng của nó đang bay lơ lửng giữa trời.
Beta giụi giụi mắt, không sai, xe tăng của Beta bay lên trời rồi! Sao lại như thế! Beta bật động cơ, vô ích, hai hàng xích xe tăng của nó cũng chỉ quay đều trên không mà thôi.
Bỗng Beta nghe thấy tiếng cánh quạt vù vù trên đầu mình, nó hé nắp đậy tháp pháo ra một chút rồi nhìn lên, thấy chiếc trực thăng màu vàng đó đã dùng dây thừng kéo xe tăng của nó lên trên không.
Thì ra, tối hôm qua, Shuke và Sẻ Non bàn bạc với nhau, thấy chiếc xe tăng không rõ lai lịch này đang đe doạ trầm trọng đến sự an toàn của cư dân nơi đây, Shuke bèn nghĩ ra một cách: dùng trực thăng của mình kéo xe tăng tới một nơi xa thật xa. Thế là, nhân lúc Beta đang ngủ say, mọi người lặng lẽ buộc dây thừng vào xe tăng. Trời vừa hửng sáng, Shuke liền lái trực thăng lôi nó đi.
Bây giờ, máy bay đang bay hết tốc lực về hướng tây bắc. Nó cũng không biết cho xe tăng đi đâu bây giờ, mặc kệ, miễn là càng xa càng tốt.
Beta hoảng hốt, nó lắp một viên đạn vào nòng pháo, nhưng nòng pháo thì không thể quay 90 độ chĩa thẳng lên trời được. Beta ghì chặt lấy nút điểu khiển cho tháp pháo quay vòng. Tháp pháo quay cuồng tứ phía như phát điên, nhưng dây thừng thì lại bị buộc trên đỉnh tháp pháo, chẳng ăn thua gì. Beta thấy chóng mặt bèn buông tay ra, dây thừng lúc nãy xoắn tít lại bây giờ lại bị thả ra, toàn bộ cái xe tăng lại theo dây quay tít mù một lần nữa, làm cho Beta suýt chút nữa thì ói vì chóng mặt.
Bỗng nhiên, Beta thấy có mấy giọt nước rơi tí tách, nó cứ nghĩ là mưa nên mừng rỡ trong bụng vì nó đã chịu khát cả ngày. Nó lập tức há miệng ra hứng nước. Trời ơi sao mà khai thế! Không phải nước mưa, mà là nước tiểu! Hoá ra Shuke sợ dây thừng khô quá sẽ đứt mất. Cái khó ló cái khôn, nó bèn nghĩ ra một cách: tẩm ướt dây thừng, thế là không sợ bị đứt nữa! Beta biết đã mắc lừa, nhưng dù nó hậm hực cay cú đến thế nào thì cũng không làm gì được.
Shuke thấy bay đã đủ xa, cho dù cái xe tăng này ngày đêm tìm đường mò về cũng phải đến Tết mới tới nơi được. Nó chuẩn bị tìm một nơi thích hợp để hạ cánh. Ngay lúc ấy, Shuke nhìn thấy phía trước xuất hiện một chấm đen. Chấm đen càng ngày càng to, Shuke cảm thấy sau gáy lạnh toát. Nó đã trông rõ, đó là một lão chim ưng.
Con mắt chim ưng sắc bén vô cùng, vừa liếc một cái là nhìn ra ngay bên trong chiếc trực thăng là một chú chuột con- món ăn ưa thích của lão. Lão thu cánh lại, lao thẳng về phía Shuke như một mũi tên.
Các bạn thấy có lạ không, Beta tuy không nhìn thấy lão Chim Ưng, nhưng theo bản năng, nó linh tính trước sắp có nguy hiểm giáng xuống, gáy nó cũng lạnh toát.. Trong tích tắc lão Chim Ưng lao xuống, Shuke cho máy bay vọt lên cao khiến lão vồ hụt.
Qua kính tiềm vọng, Beta đã thấy rõ lão Chim Ưng! Lão tức tối quay mình, lao tới lần nữa.
May thay trong nòng súng xe tăng có sẵn đạn, Beta ngắm thẳng vào lão Chim Ưng nhưng lại bắn trượt. Lơ lửng giữa không trung đã khó khăn lắm rồi mà hai bên lại đều di chuyển nên càng khó bắn trúng.
Shuke thấy chiếc xe tăng treo lủng lẳng bên dưới vừa nổ súng về phía lão Chim Ưng, nó lập tức chuyển từ kẻ thù sang đồng minh. Shuke đang định thả xe tăng xuống đất vì vừa treo vừa chạy trốn thế này thì rất vướng víu, rất khó thoát khỏi những cú đột kích của lão Chim Ưng. Bây giờ, Shuke quyết không bỏ mặc đồng minh của mình.
Lão Chim Ưng lại lao thẳng tới. Beta nhồi một viên đạn cối vào, lia ống ngắm theo sát lão Chim Ưng.
Gần chút nữa, gần chút nữa nào! Bàn tay Beta run lẩy bẩy khi trông rõ mồn một cái mỏ nhọn hoắt như lưỡi dao với cái móng vuốt to khoẻ như gọng kìm của lão Chim Ưng. Lão sắp quặp lấy sợi dây thừng thì Beta nhấn nút khai hoả.
Trúng rồi! Lão Chim Ưng rơi xuống nhưng lập tức lại tung cánh bay lên. Lão Chim Ưng già dặn đâu thể yếu ớt như chim sẻ được. Lão không ngờ rằng con mồi lại có vũ khi, bèn giữ khoảng cách nhất định với chiếc trực thăng hòng lập mưu đối phó.
“Anh chàng này cũng khá đấy!”. Đến bây giờ tuy Shuke chưa biết người ngồi trong xe tăng là ai nhưng đã thấy rất có thiện cảm. Shuke đột nhiên nhớ ra trong máy bay còn có một bộ đàm, nó đeo tai nghe lên rồi hét ầm vào micro. Trong xe tăng của Beta cũng có bộ đàm, nhưng Beta không biết tác dụng của nó. Bộ đàm truyền tín hiệu âm thanh tới, nó thấy cũng hay hay.
- A lô! A lô! A lô! – Shuke gọi.
- Cái gì? Cái gì?
- Tớ là Shuke!
- Shuke nào?
- Phi công Shuke.
- À! Thì ra chính cậu là người kéo tôi lên đây hả!
- Rất xin lỗi cậu, cậu là ai thế?
- Tôi không nói.
Beta không muốn cho người khác biết thân phận của mình, nó cảm thấy trên thế giới này ai ai cũng bắt nạt nó được.
- Cám ơn cậu đã bắn lão Chim Ưng.
- Thế này đã là gì, tôi còn chưa thèm trổ hết tài ra đâu!
- Tụi mình kết bạn nhé!
- Cậu phải thả tôi xuống đất trước đã!
- Chết rồi, lão Chim Ưng lại đến kìa!
Beta nhìn lại, không phải đấy chứ, lão Chim Ưng xảo quyệt lại từ phía dưới lao vút lên. Pháo của Beta không bắn nổi lão.
- Mau hạ thấp xuống! – Beta ra lệnh.
- Rõ! – Shuke điều khiển cho máy bay hạ thấp xuống.
Nòng pháo xe tăng ngắm trúng lão Chim Ưng.
- Lần này cậu bắn thật mạnh vào nhé. – Shuke nói.
- Đừng nhiều lời! – Beta cáu kỉnh.
Lại bắn trúng rồi! Xem ra lão Chim Ưng đau đớn lắm, bèn loạng choạng bay mất.
Shuke và Beta đã thắng trận.


Nguồn: NXBKĐ


 

Chủ đề mới

VnKienthuc lúc này

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top