Pipilu và cô gái Vương quốc mơ

  • Thread starter Thread starter Butchi
  • Ngày gửi Ngày gửi

Butchi

VPP Sơn Ca
Xu
92
Pipilu và cô gái Vương quốc mơ

Pipilu có lời muốn nói: Trưa nay lúc ăn trưa ở trường tớ phát hiện ra món đậu cô ve chưa chín hẳn. Tớ thưa với thầy giáo ăn đậu nấu chưa chín dễ bị ngộ độc thức phẩm thì bị thầy mắng thẳng thừng không thương xót:
- Rõ là em rỗi hơi lắm chuyện. Công ty giao đồ ăn chuyên nghiệp được Uỷ ban giáo dục kiểm định hẳn hoi, chả nhẽ lại không biết một điều đơn giản là không được ăn đậu chưa nấu chín hay sao?
Tớ im tịt, không dám ho he gì nữa. Đổi lại tớ kiên quyết không động đũa vào món đậu. Kết quả ư, hơn một nửa số học sinh trong trường phải đi viện vì ăn đậu sống và bị nôn mửa đi ngoài. Các bạn rút kinh nghiệm nhé, đi ăn ở trường mà thấy món đậu còn chưa chín hẳn thì chớ có động vào. Chị Mộng Mơ bảo rồi, người Vương quốc mơ cũng thế, đậu phải chín, thật chín họ mới chịu ăn.

CHƯƠNG 1:
Pipilu đã trốn học ngay buổi khai giảng năm lớp sáu đấy nhé! Sáng hôm ấy lúc cả nhà quây quần cùng dùng bữa bố Pi Wei “mở hàng” buổi sáng cho Pipilu như thế này:
- Hôm nay là lễ khai giảng lớp sáu của cả con và Luxixi nhỉ, một ngày quan trọng lắm đây! Bố còn nhớ như in mình đã xúc động thế nào lúc lên lớp sáu!
- Vì đó là buổi khai giảng cuối cùng của cấp một[1] chứ gì ạ? - Pipilu vừa uống sữa vừa đáp lời bố.
- Đâu mà, chắc bố lưu luyến trường lớp quá nên mới xúc động thế! - Luxixi lại lập luận khác.
Mẹ Lu Yan thì chốt lại bằng một câu chắc nịch:
- Vì bố các con làm lớp trưởng từ lớp một mà!
- Bây giờ làm lớp trưởng không ngon ăn thế đâu ạ, con thấy người ta bảo bố mẹ phải chạy chọt đút lót cho con cái làm cán bộ mà. – Pipilu bất ngờ chuyển câu chuyện sang hướng khác.
- Chuyện người lớn mua bán chức quyền bố biết lâu rồi, nhưng chưa được nghe ai bảo là lũ nhóc học sinh các con muốn làm cán bộ lớp mà cũng phải đút lót. – Bố Pi Wei tỏ vẻ ngạc nhiên.
- Bố lạc hậu quá, chuyện như thế đầy ra đấy. Con chơi thân với lớp trưởng nên được bạn ý nói riêng cho biết, mẹ bạn ấy phải tặng cô giáo chủ nhiệm cái di động hai nghìn tệ thì cô mới để bạn ấy làm lớp trưởng đấy. Thế chả phải đút lót thì là cái gì ạ? – Luxixi trả lời.
- Nói nghiêm khắc thì đúng là thế rồi đấy, sao lại có thể như thế nhỉ? – Bố Pi Wei tức giận nói.
- Bố ơi, mọi thứ của xã hội người lớn đều ảnh hưởng rất nhiều đến thế giới của lũ nhóc chúng con. Đáng lẽ khi bọn con làm vài việc chướng tai gai mắt thì người lớn cũng đừng có tròn mắt ngạc nhiên chứ, chỉ trừ khi chính người lớn đừng làm thì hãy nói.
Mẹ Lu Yan thúc hai anh em:
- Thôi thôi ăn đi đã, kiểu gì thì kiểu bây giờ cấp một vẫn là quan trọng nhất. Các con ăn nhanh cho hết bữa sáng rồi còn đi dự lễ khai giảng nào.
- Để bố nói đã. Bố mới xem một bản điều tra dành cho các giáo sư, tiến sĩ với nội dung: họ nhớ những kiến thức nền tảng ở cấp học nào nhất trong suốt cả cuộc đời mình. Một nửa trong số họ có câu trả lời là mẫu giáo, một nửa còn lại trả lời là cấp một. Ngay bố các con đây nếu không học cấp một tử tế thì bây giờ làm sao giữ nổi chức nhà sản xuất của đài truyền hình cơ chứ!
Ngắt lời dặn của bố Pi Wei, mẹ sốt ruột giục mấy bố con:
- Cũng không sớm nữa đâu, nhà mình ăn xong rồi ai nấy tự đi học đi làm, tối lại gặp nhau.
Cả gia đình cùng đi thang máy xuống tầng, tạm biệt nhau ở cổng khu tập thể. Pipilu và Luxixi rảo bước về phía trường học. Tình cờ Luxixi bắt được một cô bé cùng lớp, hai nhóc tì ríu rít với nhau nên Pipilu đành phải đi một mình. Rẽ qua một con phố nhỏ, Pipilu trông thấy một cô gái đứng dưới gốc cây, nhác chừng độ mười bảy mười tám tuổi, mặt hơi quen quen. Bắt gặp Pipilu cô gái mừng rỡ hẳn lên, không giấu được nét mặt hân hoan. Nhưng Pipilu không nhớ nổi mình đã gặp cô ấy ở đâu nữa! Đúng lúc Pipilu đi ngang qua, cô gái cất tiếng chào:
- Chào em! Em quên chị nhanh thế!
- Trông chị quen lắm nhưng em chả nhớ được là gặp chị ở đâu đâu! – Pipilu đứng sững lại, buột miệng trả lời.
- Hai chị em mình vừa gặp nhau tối hôm kia mà.
- Tối hôm kia á? Em ở nhà suốt mà, chẳng đi đâu cả.
- Em đùa chị đấy à, chị em mình gặp nhau ở nhà em mà, sao em quên nhanh thế cơ chứ! – Cô gái vẫn tiếp tục khẳng định, dường như có vẻ chắc chắn lắm.
- Ý chị là tối hôm kia chị có đến nhà em chơi? – Pipilu nghiêng nghiêng đầu ngó cô gái, dò hỏi.
- Ừ đúng mà. Chị còn đưa em đi máy bay, loại máy bay có tám cánh quạt ý.
Pipilu giật lùi ra sau, cậu nhóc chắc mẩm cô gái này là bệnh nhân mới “thoát li” bệnh viện tâm thần. Còn cô gái sợ Pipilu đi mất nên tiếp tục thuyết phục:
- Em đừng đi vội, chị cần em giúp. Vì chị đang gặp nguy hiểm.
- Chị à, chị trốn viện ra đúng không? Giờ chị muốn nhờ em giúp chị quay lại viện chứ gì ạ? – Pipilu đáp lời cô gái bằng câu hỏi.
- Bệnh viện nào? Chị chưa đi viện bao giờ cả. Là chị bị lạc đường, không tự về nhà được nên muốn nhờ em giúp.
Lần này thì Pipilu biết chắc rồi, trăm phần trăm là chị ý bị thần kinh, bị nặng là đằng khác. Pipilu tranh thủ đảo mắt nhìn quanh xem có cảnh sát không, nhân tiện rình luôn liệu chị ta có thủ sẵn dao kéo trong người hay không. Cô gái vẫn chưa bỏ cuộc:
- Em vẫn chưa chịu tin là chị em mình đã gặp nhau rồi thì phải. Chị gợi ý nhé, tối hôm kia hai chị em mình gặp nhau trong mơ!
À Pipilu nhớ ra rồi, phải nhìn đối diện mặt đối mặt thế này cậu mới nhớ ra được là tối hôm kia cậu có nằm mơ gặp một cô gái. Cô gái ấy tên là Mộng Mơ, là cục cưng của kiến trúc sư thiết kế máy bay. Mộng Mơ còn cho Pipilu ngồi trên chiếc máy bay tám cánh quạt mà bố chị ý mới thiết kế, bay lên trời cao nữa. Nó ngạc nhiên, há hốc mồm ra hỏi:
- Sao chị biết rõ về giấc mơ của em thế?
- Vì chị là người của Vương quốc mơ mà. Lúc nãy chị đi lạc đường, không hiểu loay hoay thế nào lại chui tọt vào thế giới loài người các em. Chị lo lắm vì không tài nào về nhà được!
Pipilu cuống quýt hẳn lên:
- Chị bảo gì cơ ạ? Chị là người Vương quốc mơ? Hoá ra lại còn có hẳn một Vương quốc mơ cơ ạ?
- Nhóc ít chịu để ý mở mang đầu óc, làm giàu tri thức thật đấy. Khi nhào nặn ra loài người ở Trái đất, Thượng đế đã ưu tiên ban cho nhân loại một vài thiết bị đi kèm. Và thế giới mơ của bọn chị chính là một trong số những thiết bị đó. – Cô gái nhẫn nại giải thích cho nó hiểu.
- Chuyện này có thật hả chị? Sao thầy cô giáo không dạy bọn em?
- Còn vô khối chuyện mà loài người các em còn chưa khám phá hết đâu, những kiến thức nhân loại cứ cho là mình đã biết thực ra chỉ chiếm một phần nhỏ, rất nhỏ trong kho tri thức của cả vũ trụ này. Nếu em một mực cho rằng thầy giáo của mình biết tuốt mọi thứ trên đời thì rõ ràng là em không đủ tiêu chuẩn làm học sinh đâu đấy. – Cô gái và Pipilu có vẻ bắt đầu hợp nhau hơn.
- Em thích câu nói vừa rồi của chị nhất đấy! Nhưng em làm sao dám tin chắc chị là người Vương quốc mơ đây. Em xin lỗi chứ thời buổi bây giờ nhìn đâu cũng ra bọn lừa đảo cả.
- Chị tên là Mộng Mơ, chắc em vẫn còn chút ấn tượng với cái tên này chứ? Tối hôm kia chính chị đã dẫn em vào phòng thiết kế của bố chị ngắm nghía nhiều tư liệu mật về thiết kế máy bay. Lúc bố chị quay về cả hai đã được một phen hú hồn, sợ khiếp vía.
Lần này thì Pipilu đã tin hẳn, nó mừng rỡ reo lên:
- OK, chị không cần nói nữa, em tin rồi. Chỉ cần nhớ lại thôi cũng đã thấy khoái kinh lên được. Hoá ra đúng là có một Vương quốc mơ thật!
- Thượng đế lo liệu rất chu đáo, Người biết rằng nếu không mơ con người khó lòng mà tồn tại trên cõi đời này nên đã ban tặng cho Trái đất hẳn một thế giới của những giấc mơ. – Mộng Mơ khẳng định lại với cậu nhóc đang say sưa.
- À mà làm thế nào chị lại lạc sang tận đây?
- Theo đúng quy định thì người Vương quốc mơ bọn chị không được đặt chân vào thế giới hiện thực của loài người, bọn chị chỉ được xuất hiện và làm bạn trong giấc mơ thôi. Nhưng ban nãy lúc đi vào một khu rừng rậm trong Vương quốc, chị bị hụt chân rơi xuống một cái giếng cạn. Tỉnh lại thì thấy mình đã ở thế giới loài người từ lúc nào không biết nữa. – Mộng Mơ trả lời giọng buồn thiu.
- Chỗ chúng em cũng tốt mà, việc gì chị phải quay về cho khổ. – Pipilu khuyên cô gái thật lòng.
- Nhưng bố đã nói với chị, hễ mà bị lạc vào thế giới loài người các em thì người Vương quốc mơ giỏi lắm cũng chỉ sống được ba mươi ngày. Nên chị chắc chắn phải quay về được lãnh địa của mình trong thời gian đó.
- Quá ba mươi ngày thì làm sao hả chị?
- Chị sẽ chết em ạ.
- Ui thế thì chị quay về nhanh nhanh lên chứ còn gì nữa ạ! Hay chị không tìm thấy cái giếng cạn đấy? Để em giúp chị nhé! – Pipilu sốt sắng hỏi.
- Chỉ có một cách duy nhất để chị quay về Vương quốc mơ là tất cả nhân loại cùng chìm vào giấc ngủ một lúc.
Pipilu ngạc nhiên tới mức thốt lên ngay tắp lự:
- Tất cả loài người chìm vào giấc ngủ cùng một lúc á? Chỉ cần một người tỉnh táo cũng không xong sao? Chả nhẽ chỉ vì một người tỉnh giấc mà chị không tài nào quay lại Vương quốc của mình được ư?
- Ừ, đúng thế. – Mộng Mơ buồn bã trả lời cậu nhóc.
- Thế này thì chẳng về nhà được đâu, làm sao mà điều ấy thành hiện thực được cơ chứ.
- Chả nhẽ chị cứ ngồi đây chờ chết? – Cô bé không kìm được khóc thút thít.
Pipilu chuyển giọng an ủi, phân bua với người bạn khác hành tinh của mình:
- Chị đừng bi quan quá, chúng mình đã bắt tay vào nghĩ cách đâu nào. À mà đúng rồi, không được cho bất cứ ai khác biết chị là người của Vương quốc mơ, không là chị nguy to đấy. Có cả vạn đứa muốn bắt lấy chị kiếm cho bộn túi tiền mà.
- Ừ cảm ơn nhóc, em nói chị tin. Vì chị cũng quen với khá nhiều người trong mơ nên chị cũng hiểu được kha khá về tính cách của con người. Nhiều kẻ xấu lắm, nhất là trong các giấc mơ, họ lại càng mặc sức lộng hành ngang ngược. Em biết không, tối hôm kia chị đã nghĩ là không có nhiều người tốt được như nhóc Pipilu đâu. – Mộng Mơ đồng ý, thủ thỉ với cậu bé.
- Chị không có chứng minh thư nhỉ, đi ngoài phố nguy hiểm lắm. Bây giờ cứ về nhà em trước đã rồi nghĩ cách sau. – Pipilu chuyển hướng
- Cảm ơn em nhiều!
Pipilu đưa Mộng Mơ về nhà mình, hai chị em đi thang máy lên tầng. Cậu bé mở cửa và Mộng Mơ đặt chân vào nhà Pipilu. Trong lúc đó trường của cậu nhóc đang làm lễ khai giảng, cô giáo chủ nhiệm cuối cùng cũng phát hiện ra Pipilu không đến. Cô chạy sang lớp khác hỏi Luxixi:
- Anh trai em bị ốm à?
- Không ạ, anh Pipilu ra khỏi nhà cùng lúc với em. – Luxixi thành thật trả lời.
Cô giáo Vương đành phải gọi điện cho bố Pi Wei. Lúc đấy bố đang khua chân múa tay chỉ đạo ghi hình ở trường quay. Cô giáo nói luôn:
- Hôm nay Pipilu không đến dự lễ khai giảng.
- Sao lại có chuyện đó cơ chứ? Chính tôi nhìn thấy cháu đi học cô giáo ạ.
- Nhỡ Pipilu gặp chuyện không hay thì sao? – Cô giáo buột miệng hỏi
- Vâng thế tôi đi tìm cháu ngay đây. – Bố Pi Wei lo lắng mồ hôi chảy ròng ròng.
Bố Pi Wei chỉ kịp nói với đạo diễn trường quay:
- Các anh ghi hình tiết mục tiếp nhé, nhà tôi có chút việc, tôi ra ngoài một chút.
Rồi bố chạy ra xe ôtô và gọi điện cho mẹ Lu Yan ở bệnh viện.
- Pipilu nó không đến lớp em ạ.
- Em đang khám cho bệnh nhân, anh đi tìm con trước rồi tẹo nữa em thu xếp về nhà ngay. – Mẹ Lu Yan trả lời.
Pi Wei đánh xe đến cổng trường, ngó quanh ngó quất mà chẳng thấy bóng dáng con trai đâu. Chú lái xe dọc theo con đường Pipilu đi học, vừa đi vừa đưa mắt tìm kiếm khắp vệ đường. Nhưng chú đánh xe tới tận cổng khu chung cư mà vẫn chưa tìm thấy Pipilu đâu cả. Pi Wei dừng xe dưới lầu, đi vào thang máy và hỏi nhân viên trực thang máy:
- Anh có thấy con trai tôi lên nhà không?
- Thằng bé vừa về nhà xong, đi cùng một cô bé khá xinh. Lần đầu tiên tôi gặp một cô bé có khuôn mặt ưa nhìn như thế đấy. – Nhân viên trực thang máy trả lời ngay.
Pi Wei như bị sét đánh ngang tai đứng ngây ra như phỗng, phải mất một lúc chú mới định thần lại được, hỏi vặc lại nhân viên trực thang máy ngay:
- Anh nói gì cơ? Có nhìn nhầm không đấy? Con trai tôi mới học lớp sáu!
Nhân viên trực thang máy đáp lại câu hỏi của bố Pi Wei bằng một tràng dài:
- Nhầm gì chứ! Nhân viên trực thang máy chúng tôi không được phép nhìn nhầm người. Chính ban quản lý chung cư nghiêm khắc yêu cầu như vậy, đề phòng hễ có bất cứ vụ án nào xảy ra là bộ phận chúng tôi đều có thể đưa ra các manh mối phá án ngay. Mà lũ trẻ con bây giờ được ăn ngon mặc đẹp, dậy thì phát triển sớm thì cũng có gì là lạ!
Đầu óc bố Pi Wei như muốn nổ tung, những hình ảnh không đáng có cứ nhảy múa trước mắt. Thang máy mở cửa ra mãi, nhân viên trực phải nhắc nhở ông bố Pi Wei đang đứng đần mặt ra suy nghĩ: “Thưa ông, đến nơi rồi.” Pi Wei rón rén đi lại gần căn hộ, áp tai lên cánh cửa. Nhưng chả có tiếng động gì. Đang định rút chìa khoá tra vào ổ thì một ý nghĩ thoáng qua khiến Pi Wei khựng người lại: “Lúc này mà làm con bất ngờ quá không khéo lại gây ra chấn thương tâm lý suốt cả cuộc đời thằng bé cũng nên!”. Nghĩ vậy Pi Wei cất chìa khoá đi, nhấn chuông cửa.
Pipilu và Mộng Mơ vẫn đang say sưa nói chuyện trong phòng riêng của chú nhóc, nghe tiếng chuông cửa cậu phản ứng ngay:
- Không phải người nhà em đâu, nhà em mỗi người một chìa mà. Nhưng chị cứ trốn đi cho chắc ăn.
Pipilu để Mộng Mơ trốn vào tủ tường và ra mở cửa. Bố Pi Wei chặn cửa, mặt hằm hằm tức giận. Pipilu thấy hơi là lạ:
- Ơ bố, bố quên chìa khoá à?
Mặc kệ cậu con quý tử, bố Pi Wei xộc vào nhà lục lọi khắp mọi nơi, hít hà đánh hơi như một chú chó cảnh sát thực thụ. Nhưng cả căn nhà chẳng thấy bóng dáng cô thiếu nữ xinh đẹp nào cả. Pipilu ngạc nhiên quá lại hỏi tiếp:
- Bố tìm gì thế ạ?
Đúng lúc ấy, Pi Wei mở toang cửa tủ tường phòng Pipilu, Mộng Mơ lập tức bị lộ. Chú tức gần như điên lên, mặt biến sắc theo màu cầu vồng, xanh đỏ tím vàng da cam, màu gì cũng có. Không nhịn được nữa, chú quay ra tra khảo Pipilu:
- Con bố sành điệu nhỉ?
- Bố nghĩ đi đâu đấy ạ, chị ý là người Vương quốc mơ đang nhờ con giúp đỡ. – Pipilu phải vội thanh minh cho bố hiểu.
- “Vương quốc mơ”! Tên cửa hiệu làm đầu à? Chắc nó ở nông thôn bị lừa lên trên này, bị xã hội đen khống chế hả? Con muốn cứu nó ra khỏi cái biển lửa đấy đúng không con trai cưng? – Bố Pi Wei tuôn ra một tràng dài.
Cậu nhóc khóc dở mếu dở phân bua:
- Bố lại thế, cứ như bố chưa nằm mơ bao giờ không bằng. Bố biết không, khi tạo ra loài người Thượng đế đã ban cho chúng ta Vương quốc mơ để cuộc sống có ý nghĩa, thoải mái hơn. Chị Mộng Mơ chính là người của Vương quốc mơ. Lúc nãy chị ý bị lạc đường đi nhầm sang thế giới chúng ta. Giờ cả nhà mình cùng giúp chị ý quay về được không ạ?
Bố Pi Wei liền quay sang hỏi cô bé: “Cháu nói với thằng bé như thế đấy hả?” Mộng Mơ ngượng ngùng gật đầu. Chú liền cười khẩy một tiếng, giọng đanh lại: “ Cháu coi thường IQ nhà này quá đấy nhỉ!”
Mẹ Lu Yan cũng vừa kịp về tới nhà, vào nhà là cô hỏi luôn:
- Anh tìm thấy con chưa?
- Thấy con rồi, còn được khuyến mãi thêm một đứa nữa đây này. Chúc mừng em nhé, sắp lên chức bà nội rồi. Anh một mực phản đối em giáo dục giới tính cho các con sớm quá mà em có chịu nghe đâu. - Bố Pi Wei trả lời mẹ gọn lỏn.
Mẹ Lu Yan lúc ấy mới nhìn thấy Mộng Mơ đang đứng trong tủ quần áo. Mặt cô trắng bệch méo xệch, nước mắt, sự nghi ngờ và nỗi xấu hổ đan lẫn vào nhau. Pipilu phải trình bày mãi với mẹ rằng Mộng Mơ là người Vương quốc mơ. Mẹ có phần tỉnh táo hơn nên chỉ nói cậu bé:
- Nếu có Vương quốc mơ thật thì chắc chắn cấu trúc cơ thể của họ sẽ khác chúng ta hoàn toàn. Mẹ là bác sĩ nên mẹ sẽ khám cho cô bé để xác định. Nếu đúng là cơ thể cô bé không hề giống chúng ta thì mẹ xin xung phong dẫn Mộng Mơ về nhà. Nhưng nếu ngược lại thì mẹ dám cá một trăm mười phần trăm rằng cô bé này phạm tội. Mẹ nhắc Pipilu nhớ này, con là trẻ vị thành niên đấy!



[1] Chương trình giáo dục Trung Quốc bao gồm: Tiểu học 6 năm, Trung học cơ sở 3 năm, Trung học phổ thông 3 năm.

CHƯƠNG 2

Pipilu đành phải chạy lại hỏi ý kiến của Mộng Mơ:
- Mẹ em muốn khám cho chị, chị đồng ý đi nhé?
- Nhưng nhỡ người Vương quốc mơ bọn chị có cấu trúc cơ thể giống y hệt của loài người các em thì sao hả Pipilu? – Mộng Mơ do dự đáp lời cậu nhóc.
Trông thấy thế bố Pi Wei quay ra thì thầm với mẹ Lu Yan:
- Anh nghĩ con bé không đồng ý để chúng ta khám sức khoẻ đâu. Tốt nhất là mình cứ gọi công an cho chắc ăn em ạ. – Nói rồi bố tiến lại gần cái điện thoại. Pipilu sợ quá, cuống quýt can ngăn:
- Chị Mộng Mơ là người Vương quốc mơ thật mà, bố đừng báo công an! Công an họ đến thì chuyện này rối linh tinh beng lên mất.
- Cháu đồng ý khám sức khoẻ ạ. – Mộng Mơ buộc lòng phải tự gỡ rối cho chính mình.
- Cháu đi theo cô nào.
- Đi đâu cơ ạ?
- Vào phòng ngủ của cô, phòng này khám không tiện. - Mẹ Lu Yan khẽ giục cô bé.
Mộng Mơ đi theo mẹ Lu Yan vào một căn phòng khác. Lu Yan đóng cửa lại, lấy máy đo huyết áp và ống nghe trong hộp dụng cụ y tế ra. Cuộc kiểm tra bắt đầu:
- Cháu bỏ áo ra cho cô nghe nhịp tim nào.
Lu Yan đặt đầu ống nghe lên ngực Mộng Mơ, vừa xem đồng hồ cô vừa nhẩm đếm số nhịp tim:
- Một phút chỉ đập đúng mười lần! – Lu Yan ngạc nhiên quá, buột miệng nhận xét.
- Nhịp tim bình thường của mọi người là như thế nào ạ? – Mộng Mơ liền quay ra hỏi dò.
- Khoảng độ tám mươi nhịp một phút.
- Cô tin cháu là người Vương quốc mơ rồi chứ ạ?
Mộng Mơ mừng rỡ như vừa trút được một gánh nặng nhưng mẹ Lu Yan chỉ vừa cất ống nghe vừa trả lời không nhiệt tình mấy:
- Cô chưa khẳng định chắc chắn được, phải đo huyết áp thêm cho cháu nữa.
Mộng Mơ ngoan ngoãn cởi ống tay áo trái, đặt tay lên mặt bàn. Mẹ Lu Yan tự nhiên lại cất máy đo đi. Cô bé hơi ngạc nhiên:
- Ơ sao cô không đo nữa ạ?
- Cháu là người thường, chẳng phải đến từ thế giới mơ mộng gì cả. Nếu không thì làm sao cháu biết được cách đo huyết áp? – Mẹ Lu Yan lý luận ngắn gọn.
- Chả nhẽ cô chưa bao giờ nằm mơ mình đi viện sao ạ? Thế giới loài người có thứ gì thì Vương quốc mơ chúng cháu cũng có thứ đấy.
Mẹ Lu Yan nghĩ một lát rồi lại lôi máy ra đo huyết áp cho cô nhóc. Kết quả huyết áp tối thiểu là tám mươi, huyết áp tối đa là một trăm, chả khác mọi người là mấy. Mộng Mơ thì cứ chắc mẩm vừa cài lại áo vừa hỏi:
- Lần này thì chắc chắn cháu là người Vương quốc mơ rồi chứ ạ?
- Huyết áp của cháu giống hệt người bình thường.
- Nhưng nhịp tim của cháu thì khác mà.
- Nghĩa là chỉ dám chắc năm mươi phần trăm có thể cháu là người Vương quốc mơ thôi. Giờ cháu ngồi đợi cô một lát.
Mẹ Lu Yan đi ra ngoài, đóng cửa lại. Vừa thấy mẹ, hai bố con đồng thanh hỏi:
- Sao rồi, sao rồi?
- Huyết áp thì giống nhưng nhịp tim thì khác.
- Nhịp tim khác chúng ta thì rõ ràng chị ý là người Vương quốc mơ rồi mẹ nhỉ. – Pipilu vẫn kiên trì với nhận định của mình.
- Bố thấy vẫn nên báo cảnh sát đi thôi, làm gì có Vương quốc mơ nào hả con trai?
- Chị Mộng Mơ đúng là người Vương quốc mơ mà bố, chị ý kể lại trúng phóc cảnh con gặp chị ý trong giấc mơ. Nhà mình không được nộp chị ý cho công an, phải giúp Mộng Mơ quay về Vương quốc của mình mới đúng chứ ạ. Vì ở nơi khác không phải quê hương mình chị ý chỉ sống được ba mươi ngày thôi! – Pipilu lại bị một phen “cà cuống” nữa, cậu bé ra sức thanh minh.
- Con nói cho mẹ rõ xem nào, hai đứa quen nhau kiểu gì?
Pipilu cứ thế kể tất tần tật chuyện cậu gặp trên đường đi học cho mẹ nghe. Nhưng Lu Yan vẫn chưa tin lắm:
- Cô bé miêu tả đúng hoàn toàn giấc mơ gần đây nhất của con thật không?
- Đúng một trăm phần trăm mà mẹ.
Mẹ Lu Yan đành kéo bố Pi Wei ra một góc, thì thầm to nhỏ:
- Mình ơi, không gọi điện báo cho công an dứt khoát được, ảnh hưởng đến nếp suy nghĩ và đạo đức của con sau này.
- Anh cũng thấy thế, nhưng bây giờ xoay xở kiểu gì cho hợp lý?
- Nhịp tim của con bé rõ ràng là khác hẳn chúng ta, nhưng lạ là ở chỗ huyết áp lại giống y. Thế này đi, để em làm xét nghiệm máu đúng tiêu chuẩn cho nó. Nếu kết quả không sai khác gì mấy thì rõ ràng con bé là hạng lừa đảo. Kết quả mà khác thì mới dám chắc con bé là người Vương quốc mơ thật được.
- Mình phải giao hẹn trước với thằng Pipilu. - Bố Pi Wei chốt câu cuối chắc nịch.
Hai bố mẹ quay ra, lại gần cậu nhóc tội nghiệp. Mẹ dặn dò rất kỹ càng:
- Mẹ sẽ làm xét nghiệm máu đúng tiêu chuẩn cho Mộng Mơ. Nếu thành phần máu của cô bé khác chúng ta thì bố mẹ tin điều con nói và sẽ giúp cô bé quay về Vương quốc mơ. Nhưng nếu kết quả xét nghiệm lại chẳng khác chúng ta tẹo nào thì nhà mình sẽ xử lý rắn tay đấy.
- Vâng ạ, thì đành thế vậy. – Pipilu thở dài thườn thượt.
- À nhưng nhà mình làm gì có dụng cụ thử máu đâu nhỉ? - Bố Pi Wei sực nhớ ra.
- Mẹ chích máu ở tay con bé rồi mang đến bệnh viện làm xét nghiệm, đợi một lát là có kết quả.
Pipilu đẩy cửa phòng mẹ, thấy Mộng Mơ đang ngồi ủ rũ trên ghế liền cố gắng an ủi, thuyết phục:
- Mẹ em là bác sĩ, chỉ cần để mẹ làm nốt cho xong một lần xét nghiệm máu nữa là cả nhà em sẽ giúp được chị ngay thôi mà. Chị yên tâm nhé.
- Sao mọi người vẫn không chịu tin chị? – Mộng Mơ không giấu được buồn hỏi lại Pipilu.
- Chị à, cả Trái đất này có sáu tỷ người thì cũng chỉ có tối đa mười người có thể tin lời chị thôi mà.
- Loài người các em lạ thật, ngày nào cũng nằm mơ mà lại không chịu tin vào giấc mơ của chính mình. Ui nhưng nhỡ cấu tạo máu của chị lại y như của mọi người thì biết xoay xở thế nào đây em?
Pipilu ngoái đầu lại nhìn thì thấy bố mẹ đang chăm chú tìm dụng cụ lấy máu, cậu tranh thủ vội quay ra thì thầm riêng với Mộng Mơ:
- Nếu kết quả lại giống y chang thì chính em sẽ liều giúp chị trốn khỏi đây. Nhất quyết em sẽ đi cùng chị, giúp chị trở về Vương quốc mơ bằng được mới thôi!
- Cảm ơn nhóc nhiều nhé. – Mộng Mơ nói mà lòng nặng trĩu.
Rồi mẹ Lu Yan bước vào chích máu ở đầu ngón tay cô bé, Pipilu cứ hi vọng máu Mộng Mơ sẽ có màu xanh da trời cơ đấy, nhưng hoá ra cũng lại là màu đỏ. Cậu nhóc thất vọng ra mặt.
Lu Yan đút ống nghiệm đựng máu Mộng Mơ vào bóp, dặn dò hai bố con:
- Có kết quả là mẹ gọi điện về ngay, chờ tin mẹ nhé.
Lạ ở chỗ, mẹ vừa vào thang máy đi xuống dưới tầng thì nhân viên trực đã quay ra hỏi rất tò mò:
- Nhà chị có chuyện gì không hay thì phải?
Cô chẳng nói chẳng rằng lừ mắt nhìn anh ta một cái. Cô ra vẫy taxi bên vệ đường. Lúc ấy một cậu thanh niên chừng hai mươi tuổi đeo kính đen, đứng lặng lẽ dưới gốc cây đang chăm chú theo dõi cô. Lu Yan lên xe, bảo bác tài lái đến bệnh viện X, anh ta cũng chặn được một chiếc taxi ra lệnh cho tài xế: “Đi theo chiếc xe đằng trước.” Vừa đến bệnh viện là Lu Yan chạy thẳng lên phòng xét nghiệm, anh chàng đeo kính đen lại bám sát cô không rời nửa bước. Cuộc đối thoại với nhân viên phòng xét nghiệm bắt đầu nhanh chóng:
- Tiểu Lý này, cháu hộ cô làm xét nghiệm máu gấp nhé.
- Có viết biên bản xét nghiệm không ạ?
- Không cần đâu, của cô đấy. – Lu Yan trả lời qua quýt cho xong.
Vừa đặt khay xét nghiệm dưới ống kính hiển vi ghé mắt vào nhìn đầu ống kính thì tự nhiên Tiểu Lý hét lên: “Á á!”. Đồng nghiệp trong phòng quay ra nhìn cô, không hiểu đã có chuyện gì. Lu Yan phải đặt ngón tay lên miệng ra hiệu cho Tiểu Lý yên lặng và hỏi:
- Sao thế?
- Đây là máu gì hả cô, không có hồng cầu bạch cầu đã đành, lại toàn tử huyết cầu mà cháu chưa thấy bao giờ cả! Đây là máu của cô ạ?
- Ừ cháu khẽ thôi nào, máu con chó nhà cô nuôi ấy mà. Cảm ơn cháu.
Vừa rời khỏi phòng thí nghiệm Lu Yan vừa gọi điện thoại cho chồng báo tin: “Máu cô bé không giống chúng ta. Đúng là cô bé không phải là người Trái đất thật. Em sẽ về nhà ngay đây.” Cậu thanh niên đeo kính đen đi tới cửa sổ phòng thí nghiệm hỏi Tiểu Lý:
- Cô vừa làm xét nghiệm gì?
- Anh là ai? Sao lại hỏi tôi như vậy? – Tiểu Lý hỏi vặn lại anh ta.
Cậu thanh niên giơ thẻ cảnh sát ra làm Tiểu Lý còn ngạc nhiên hơn lúc nãy. Anh ta chủ động nói tiếp:
- Tôi tên là Mã Quá Sơn, cảnh sát đang làm nhiệm vụ truy bắt nghi phạm trong một vụ án.
- Anh nghi ngờ bác sĩ Lu phạm tội sao?
- Tôi nghi ngờ cô ta đang che giấu nghi phạm. Hôm nay kẻ tình nghi gây án sau nhiều ngày trốn chạy đột nhiên xuất hiện trong thành phố. Chúng tôi phát hiện cô ta đang ở trong nhà bác sĩ Lu. Mong cô hợp tác cho biết ban nãy bác sĩ Lu đã làm xét nghiệm gì? – Mã Quá Sơn nói một tràng dài với Tiểu Lý.
- Xét nghiệm máu.
- Sao cô lại hét ầm lên? Cô phát hiện ra điều gì kỳ lạ phải không?
- Vì máu bác sĩ Lu mang đến không phải là máu người.
- Không phải máu người thì là cái gì? – Mã Quá Sơn chau mày tiếp tục hỏi.
- Cô ấy nói đó là máu con chó nuôi trong nhà.
- Mong cô hiểu cho, không được tiết lộ với bất cứ ai những gì tôi hỏi cô vừa rồi. – Mã Quá Sơn tạm ngừng tra hỏi, rồi không quên dặn Tiểu Lý.
Xuống dưới sân bệnh viện, Mã Quá Sơn gọi điện ngay cho cấp dưới ra lệnh: “Kiểm tra ngay cho tôi xem gia đình Lu Yan có nuôi chó hay không!” Nhân viên cảnh sát trực tại văn phòng lập tức tra tìm dữ liệu bằng máy tính và gọi điện trả lời Mã Quá Sơn:
- Nhà Lu Yan không đăng ký nuôi chó. Tôi cũng đã hỏi ban quản lý chung cư nơi cô ta ở xác minh rõ rằng nhà Lu Yan không có bất cứ vật nuôi nào cả.
Mã Quá Sơn tư lự rút ảnh nghi phạm ra tự nhủ: “Án mạng dây chuyền hay là án trong án đây?” Lạ ở chỗ cô gái trong bức ảnh lại giống hệt Mộng Mơ.
Lu Yan vội vã quay về nhà, thông báo cho hai bố con Pipilu:
- Mẹ khẳng định được Mộng Mơ chắc chắn không phải là người Trái đất rồi.
- Cả nhà em sẽ cố gắng giúp chị mà! – Pipilu mừng rỡ nói với Mộng Mơ.
- Xin lỗi vì cô chú đã không tin cháu ngay từ đầu. – Bố Pi Wei và mẹ Lu Yan đồng thanh nói với cô bé.
- Không sao đâu ạ, bây giờ cháu phải cảm ơn cô chú vì đã tin tưởng cháu chứ ạ. – Mộng Mơ vui vẻ trả lời.
- Đúng là chuyện “hiếm có khó tin”. Cô không tưởng tượng nổi là trên Trái đất này còn có một Vương quốc mơ khác hẳn với thế giới loài người.
- Lúc nãy Pipilu nói là cháu chỉ có thể sống trong thế giới chúng ta tối đa là ba mươi ngày. Phải làm thế nào để cháu quay về thế giới của mình? – Bố Pi Wei hỏi thăm cô bé.
- Tất cả mọi người trên Trái đất này phải chìm vào giấc ngủ cùng một lúc thì chị ý mới quay về Vương quốc mơ được ạ. Chỉ cần một người tỉnh táo thôi cũng không được.
Cả bố Pi Wei và mẹ Lu Yan không ai bảo ai cùng ồ lên khó hiểu:
- Làm sao mà thực hiện được cơ chứ?
- Khó vật đi được ý chứ ạ! – Pipilu cũng buột miệng nhận xét.
- Cháu biết làm thế nào bây giờ? – Mộng Mơ cuống quá oà khóc.
Pipilu liền quay ra thương lượng với bố mẹ:
- Chị Mộng Mơ một mình lạc vào thế giới loài người chúng ta, con đề nghị cả nhà hãy nhiệt tình giúp chị ý hết mình. Đến tận khi nào chị Mộng Mơ quay về được với gia đình mới thôi!
Bố Pi Wei và mẹ Lu Yan nhìn nhau, đắn đo cân nhắc. Rồi bố cũng lên tiếng:
- Bố đồng ý, phải giúp cô bé chứ! Giúp hết mình, giúp bằng mọi giá con trai ạ.
- Mẹ cũng đồng ý. Thế này đi, cả nhà ta sẽ lên kế hoạch giúp đỡ cô bé!
Mộng Mơ xúc động quá, vừa khóc vừa cảm ơn rối rít:
- Cháu cảm ơn cả nhà!
- Phải làm cách nào để mọi người trên Trái đất cùng ngủ một lúc nhỉ? – Mẹ Lu Yan buột miệng thắc mắc.
Đúng lúc ấy thì chuông điện thoại reo vang. Nhưng ai gọi đấy nhỉ?

CHƯƠNG 3

Bố Pi Wei nhấc máy điện thoại lên nghe:
- Alô ai đấy ạ?
- Làm ơn cho hỏi anh có phải là bố cháu Pipilu không ạ? – Một giọng nữ trả lời ở đầu dây bên kia.
- Vâng, tôi đây.
- Tôi là giáo viên chủ nhiệm lớp em Pipilu. Tôi muốn hỏi thăm gia đình đã tìm thấy cháu chưa?
- Chúng tôi tìm thấy cháu rồi.
- Lúc đấy cháu ở đâu?
- Cháu ở nhà thưa cô.
- Hay là Pipilu bị mệt?
- À không... – Cô hỏi nhanh quá làm bố Pi Wei không biết phải trả lời thế nào cho hợp lý.
- Thế sao cháu không đến lớp? – Cô giáo Vương lại hỏi tiếp.
- À thì là vì...
- Gia đình mình có chuyện gì vậy?
Bố Pi Wei bịt ống nghe lại hỏi Pipilu:
- Trả lời cô giáo Vương lý do con nghỉ học thế nào đây nhỉ?
- Con thấy bố cứ kể thật hết cho cô Vương nghe đi ạ. – Pipilu dõng dạc trả lời bố.
- Nhiều người biết Mộng Mơ quá có nguy hiểm cho cô bé không? – Mẹ Lu Yan lo lắng hỏi lại con trai.
- Anh nghĩ phải để cho tất cả mọi người trên Trái đất này biết chuyện của cô bé thì Mộng Mơ mới quay về nhà được. – Bố Pi Wei nói.
- Bố nói cũng đúng nhỉ. – Mẹ Lu Yan cũng đồng ý.
Pipilu đón điện thoại của bố, nói chuyện trực tiếp với cô giáo chủ nhiệm
- Thưa cô, em là Pipilu đây ạ. Hôm nay em nghỉ học là vì trên đường tới trường em bắt gặp chị Mộng Mơ - người của Vương quốc mơ. Em muốn giúp chị ý quay về với gia đình của mình.
- ...Cô chẳng hiểu em đang nói gì. Sao lại có Vương quốc mơ ở đây cơ chứ?
- Loài người chúng ta biết nằm mơ là vì trên Trái đất này còn có một Vương quốc mơ tồn tại độc lập cô ạ. Vương quốc mơ chính là một thiết bị hỗ trợ loài người. – Pipilu lại phải giải thích cho cô giáo hiểu.
- Thôi được rồi Pipilu, cô biết tính em hay mơ mộng, suy nghĩ vẩn vơ. Nhưng lễ khai giảng hôm nay rất quan trọng, em đừng viện lý do nữa.
- Từ nãy tới giờ em toàn nói thật mà cô Vương. Chị Mộng Mơ đang ở ngay cạnh em đây ạ, hay là em bảo chị ý nói chuyện với cô được không ạ?
- Cô muốn nói chuyện với bố em một lát.
Pipilu đành đưa điện thoại cho bố. Cô giáo lại bắt đầu gặng hỏi Pi Wei:
- Gần đây cháu nhà anh có xem phim gì không mà bị kích thích mạnh như vậy?
- Thưa cô giáo Vương đúng là có Vương quốc mơ. Chính tôi cũng mới dám tin điều này ít phút trước thôi. – Bố Pi Wei lại tiếp tục thanh minh với cô giáo.
- ...
- Tôi cũng biết là cô khó mà tin nổi những gì hai bố con tôi vừa nói.
- Tôi có thể đến nhà anh chị tận mắt chứng kiến người của Vương quốc mơ ngay bây giờ được không? - Cô giáo đưa ra đề nghị.
- Tất nhiên là được chứ.
- Vâng, tôi sẽ cố đến ngay đây.
Pi Wei gác điện thoại, quay ra thông báo cho cả nhà: “Cô Vương sắp đến nhà mình, cô không tin là có Vương quốc mơ nên muốn gặp trực tiếp Mộng Mơ.”
Mộng Mơ lo lắng quay ra hỏi Pipilu:
- Cô Vương sẽ mắng em mất. Chán thật, chị làm em bị vạ lây rồi.
- Không đâu mà chị. Cô Vương là người tốt, chỉ cần cô tin lời em nói thì chắc chắn cô sẽ đứng về phe chúng ta. – Pipilu tự tin quả quyết với cô bé.
Cô giáo Vương đi xe đạp từ trường tới nhà Pipilu. Vừa đi cô vừa tự nhủ, tới nơi trước tiên cô sẽ tìm cách hỏi khéo ông Pi xem trước kia trong gia đình có người nào có tiền sử mắc bệnh tâm thần không.
Một chiếc xe con trông rất bình thường đỗ dưới sân nhà Pipilu lúc nào không biết, Mã Quá Sơn đeo kính đen yên vị bên trong. Thực ra đây là chiếc xe kỹ thuật chuyên dụng của cảnh sát, được trang bị đầy đủ các thiết bị theo dõi bao gồm cả thiết bị ghi âm và quay phim bí mật. Trợ thủ của Mã Quá Sơn giám sát cửa chính ra vào nhà Pipilu bằng màn hình theo dõi. Hóa ra họ đã lắp một chiếc máy quay mini ở cửa nhà cậu nhóc.
Cô giáo Vương dựng xe đạp ngay cạnh ôtô của Mã Quá Sơn, sải bước lên căn hộ. Mã Quá Sơn dán mắt vào màn hình theo dõi lắp bên trong xe ôtô. Khi cô giáo nhấn chuông cửa thì cùng lúc đó Mã Quá Sơn cũng báo cho cấp dưới biết tin: “Chú ý một đối tượng đang đến.”
Pipilu chạy ra mở cửa. Chưa vào nhà cô Vương đã hỏi luôn:
- Cái người ở Vương quốc mơ em nói ban nãy đang ở chỗ nào?
- Em mời cô vào nhà xem ạ.
Cậu nhóc đóng cửa, Pi Wei và Lu Yan liền giới thiệu Mộng Mơ cho cô giáo. Và lại đến lượt cô Vương dò xét cô bé khắp lượt. Xong xuôi đâu đấy, cô giáo quay ra hỏi cậu nhóc:
- Em tin cô bé này đến từ một thế giới khác thật sao?
- Thưa cô giáo Vương, đúng là em từ Vương quốc mơ đến đấy ạ. – Mộng Mơ vội thanh minh.
Mẹ Lu Yan cũng phải đứng ra bảo vệ cô bé:
- Nhịp tim của con bé chỉ có mười lần một phút, xét nghiệm máu cũng cho kết quả khác hẳn với thành phần cấu tạo máu của chúng ta.
- Tôi có thể nói chuyện riêng với chị được không? – Cô giáo Vương khẽ đề nghị mẹ Lu Yan.
Lu Yan lại phải mời cô giáo vào phòng ngủ của mình. Cô giáo thì thầm hỏi ngay:
- Chị là bác sĩ nên tôi muối mặt hỏi thẳng, anh nhà mình không biết có tiền sử bị bệnh tâm thần hay không?
- Tôi biết ngay là cô giáo sẽ hỏi câu này. Mà nếu cô không hỏi tôi lại đâm nghi chính cô mới bị dở hơi mất. – Mẹ Lu Yan vừa cười vừa trả lời.
- Đúng y như tôi nghĩ, chắc chắn là chị đang vào hùa với hai bố con, cố tình giúp cả hai bình tĩnh lại. Lát nữa chị sẽ đưa họ đến bệnh viện tâm thần khám đúng không? Tiếc cho Pipilu quá đi mất, thằng bé rõ là thông minh nhanh nhẹn.
Nói xong cô giáo Vương buồn hẳn, rơm rớm giọt lệ buồn trên khoé mắt.
- Cô giáo hiểu nhầm rồi, chẳng qua vì gia đình tôi đều là những người biết cảm thông nên mới thế. Nhất định chúng tôi sẽ đưa Mộng Mơ quay về Vương quốc mơ bằng được. Mong cô tin tôi, tôi là bác sĩ, đâu dám nói mò. Chính tay tôi khám sức khỏe cho cô bé, kết quả cũng đã có, rõ ràng cấu trúc cơ thể Mộng Mơ khác hoàn toàn so với chúng ta. – Mẹ Lu Yan vẫn ra sức thuyết phục cô giáo.
Cô Vương đần người ra một lúc, chả hiểu đầu cua tai nheo mọi chuyện ra sao nữa.
- Hay thế này đi, để Mộng Mơ nói chuyện thẳng với cô cho tiện. – Mẹ Lu Yan chuyển sang nói khó với cô giáo.
Trong lúc đó, Mã Quá Sơn ngồi im trong xe nghe hết toàn bộ cuộc đối thoại của gia đình cậu nhóc, một viên cảnh sát buột miệng nhận xét với Mã Quá Sơn:
- Sếp ạ, cả lũ nhà này cứ như là giáo phái vớ vẩn nào ý?
- Biết đâu đều là tiếng lóng của bọn xã hội đen thì sao? – Mã Quá Sơn đáp lại gỏn lọn, không muốn phí hơi dài dòng.
Lu Yan mở cửa phòng, cô giáo Vương lại xoay ra nói với cả nhà:
- Tôi xin phép về trường lên lớp giảng bài.
- Cô vẫn không chịu tin lời cả nhà em ạ? Ở trên lớp chính cô toàn nhắc chúng em là: hiểu biết loài người còn rất hạn hẹp, phải luôn tự khám phá, làm mới kho tàng kiến thức cơ mà. Trên Trái đất ngoài loài người chúng ta ra đúng là còn có một Vương quốc mơ, thế nên chúng ta mới biết nằm mơ đấy chứ ạ! – Pipilu lại ra sức thanh minh với cô giáo.
- Cô nghĩ mà xem, việc gì chúng tôi phải rỗi hơi kiếm đâu ra một cô bé đứng sờ sờ ra đấy đi lừa cô giáo cho mệt người. – Đến cả bố Pi Wei cũng phải vào cuộc.
Cô giáo Vương chần chừ quay ra nhìn Mộng Mơ. Cô bé chỉ chờ có thế nói ngay:
- Cháu nghĩ ra một cách chứng minh mình là cư dân Vương quốc mơ rồi, chưa biết có ổn không nhưng cháu rất muốn thử xem sao. Mong cô giáo giúp cùng cháu thực hiện ạ.
Cô Vương nhìn sâu vào đôi mắt của Mộng Mơ, nhưng không thấy gì thể hiện sự lừa dối nên miễn cưỡng tiếp chuyện:
- Cô giúp cháu thế nào đây?
- Nếu cháu đi vào và xuất hiện trong giấc mơ của cô thì cô tin cháu đến từ Vương quốc mơ chứ ạ?
- Cháu đi vào giấc mơ của cô bằng cách nào?
- Chỉ cần cô chợp mắt là cháu sẽ cố gắng tìm cách chui vào giấc mơ của cô ạ.
- Ở tuổi cô làm sao mà nói ngủ là ngủ ngay được đâu cháu.
- Bình thường cô phải chữa bao nhiêu là bài tập cho học sinh nên buổi tối chắc cô đi ngủ cũng muộn. Giờ chắc chỉ cần cô ngả lưng là sẽ chợp mắt ngay thôi. – Bố Pi Wei vội đỡ lời cho Mộng Mơ.
- Cô thử một lần đi ạ! – Rồi cả Pipilu cũng hào hứng khuyên cô giáo.
Mẹ Lu Yan liền chủ động đưa cô Vương vào phòng ngủ:
- Cô ngả lưng một lát ở đây cho tiện, để tôi đắp chăn cho cô.
Cô Vương cuối cùng cũng chịu chợp mắt một lát thật. Mẹ Lu Yan đóng cửa phòng đi ra ngoài. Lúc đó Mã Quá Sơn đang ngồi trong xe thấy vậy cũng phải chau mày khó hiểu:
- Chuyện quái quỷ gì mà linh tinh beng hết cả lên thế này?
- Hay là bọn họ đợi đến lúc cô giáo Vương ngủ say sẽ ra tay gây án? – Nhân viên cấp dưới đoán mò.
- Hết sức chú ý diễn biến sự việc! – Mã Quá Sơn liền cảnh giác ra lệnh.
Pipilu quay ra hỏi lại Mộng Mơ cho chắc:
- Chị có thể xuất hiện trong giấc mơ của cô Vương thật chứ?
- Chắc là sẽ được thôi, chị sẽ cố hết sức.
- Sao lúc nãy cháu không nghĩ ra cách này nhỉ, để cô phải vất vả làm cả xét nghiệm máu làm gì. – Mẹ Lu Yan có ý trách cô bé.
- Tại lúc đấy đầu óc cháu rối tinh rối mù lên chả nghĩ được gì cả.
Pipilu ghé mắt nhìn qua khe cửa nhìn trộm cô Vương đang nằm trên giường rồi cậu bé quay ra thì thầm với cả nhà:
- Oa cô giáo con ngủ thật rồi!
- Làm giáo viên cũng có cái khó của giáo viên, riêng việc lo lắng an toàn cho một học sinh thôi cũng đủ mệt người rồi. Mẹ thấy rõ là cô giáo con rất mệt mỏi mà.
Pipilu liền quay sang nói với Mộng Mơ ngay:
- Giờ chị bước vào giấc mơ của cô Vương ngay nhé, tốt nhất là chị cố tạo được giấc mơ buộc cô ý phải tin rằng Vương quốc mơ có thật chị ạ.
- Mọi người đừng ai nói gì nữa cả. Cháu đang thử xuất hiện trong giấc mơ của cô giáo đây ạ.
Pipilu và bố mẹ nghe lời cô bé, ngồi trên ghế sô pha, im lặng nín thở. Mộng Mơ vận công lực mắt nhìn chăm chú vào một điểm nhỏ trên bức tường. Hai mươi phút trôi qua. Cô Vương cũng tỉnh giấc, ngồi dậy. Mẹ Lu Yan chạy lại mở cửa và được cô giáo khẳng định chắc như đinh đóng cột:
- Tôi đã tin là Vương quốc mơ có thật rồi, chưa bao giờ tôi có một giấc mơ rõ ràng đến thế!
Hai đứa Pipilu và Mộng Mơ sung sướng vỗ tay chào mừng thắng lợi. Pipilu suýt soa khen Mộng Mơ: “Chu choa, chị đúng là đỉnh của đỉnh.” Cô bé đáp lại nhẹ nhàng: “Đỉnh nỗi gì hả nhóc, công việc của chị mà.”
Còn mẹ Lu Yan tiếp chuyện ngay với cô giáo:
- Chị mơ thấy Mộng Mơ chứ?
- Thật khó tin. Đúng là tôi cũng phải góp một tay giúp cô bé quay về thế giới mơ!
Mộng Mơ đỡ lời cô giáo bằng câu cảm ơn thật lòng: “Cháu cảm ơn cô.” Cô Vương đưa ra quyết định mới ngay lập tức.
- Cô cho phép Pipilu nghỉ học trong suốt thời gian giúp đưa cô bé Mộng Mơ quay lại Vương quốc mơ. Cô cam đoan sẽ bù đủ cho em những tiết học thiếu.
- Hoan hô! Em cảm ơn cô!
Bắt đầu bước vào giai đoạn phức tạp hơn rồi đây! Bố Pi Wei góp ý:
- Bố thấy rất khó để dùng ba mươi ngày kêu gọi tất cả mọi người trên Trái đất ngủ cùng một lúc.
- Đúng đấy, khó mà bắt được người ở hai bán cầu Đông Tây ngủ cùng một lúc. – Cô giáo Vương cũng gật gù.
Bố Pi Wei quay sang nói với Mộng Mơ giọng rất quyết tâm:
- Chúng ta sẽ cố hết sức mình!
Pipilu hăng hái hưởng ứng khẩu hiệu của bố:
- Phải lập một phương án cụ thể, con nghĩ trước tiên phải nghĩ cách để cả thế giới đều biết đến câu chuyện này.
- Giờ là thời đại thông tin, chỉ cần giới truyền thông đánh hơi thấy sự việc này thì chắc chắn bọn họ sẽ ồ ạt đăng tin. Bố sẽ tiết lộ mở màn ngay tại đài truyền hình.
- Còn cả mạng internet nữa, chúng ta mở một trang web cho Mộng Mơ. Tuyên truyền rộng rãi cho cả thế giới cùng biết. – Mẹ Lu Yan cũng tham gia đóng góp ý kiến.
- Mọi người cứ bàn bạc đi nhé, đến giờ tôi phải về trường rồi. Có việc gì tôi giúp được thì cứ gọi nhé.
Nói rồi cô giáo Vương xuống lầu, đạp xe tới trường. Mã Quá Sơn ra lệnh ngay cho cấp dưới: “Đi theo cô ta!” Đúng lúc cô Vương đợi đèn đỏ ở một chỗ rẽ thì chuông di động reo vang. Cô nhấc máy:
- Anh Hạ Vĩ đây! – Hạ Vĩ là chồng cô giáo Vương. – Em không đến trường à? Anh vừa gọi vào số văn phòng của em thì thầy Lý bảo em đi ra ngoài.
- Em đến thăm nhà học sinh.
- Đang giờ làm mà em lại đi thăm học sinh? – Hạ Vĩ tỏ vẻ nghi ngờ.
- Gia đình cậu học sinh Pipilu lớp em vừa xảy ra chuyện. Có một cô bé tên là Mộng Mơ mười tám tuổi, người Vương quốc mơ vừa bị lạc vào thế giới loài người chúng ta. Cả nhà Pipilu đang gắng hết sức giúp Mộng Mơ quay về thế giới của mình. Thời gian chỉ vỏn vẹn ba mươi ngày thôi anh ạ. Sau ba mươi ngày mà Mộng Mơ vẫn chưa quay về Vương quốc mơ được thì cô bé sẽ chết.
- Hôm nay là ngày Cá tháng Tư à?
- Em đang nói rất nghiêm túc. Lúc đầu em cũng không tin, chính Mộng Mơ phải bảo em đi ngủ rồi cô bé tìm cách xuất hiện trong giấc mơ của em để thuyết phục mà.
- Ý em là gia đình một học sinh lớp em đang cho một cô bé đến từ một thế giới khác trú nhờ? Cái thế giới đó tên là Vương quốc mơ, quản lý giấc mơ của chúng ta? Nói rõ thêm cho anh hiểu đi.
- Thì đúng như vậy.
- Chắc đây là trò đùa của thằng học sinh đó hả?
- Không, bố mẹ cậu nhóc cũng tin chuyện này rồi. Mà anh gọi cho em có việc gì?
- Vẫn chưa tìm được diễn viên cho một vai nữ phụ. Anh nhớ lần trước em bảo là ở trường có cô giáo trẻ, anh muốn cô ta đến quay thử vài cảnh xem sao.
Thực ra Hạ Vĩ cũng chỉ là tay đạo diễn hạng ba, đang chuẩn bị cho bộ phim truyền hình nhiều tập.
- Hôm qua em bảo rồi nhưng cô ý trả lời là không hứng thú lắm.
- Rách việc, giáo viên quèn mà đòi lên mặt!
- Anh ăn nói cho phải phép chứ. Xong việc rồi thì để em cúp máy.
Hạ Vĩ vừa cúp máy thì tay phó đạo diễn xông vào hỏi luôn:
- Này này Hạ Vĩ, bà xã nhà anh vừa bảo cái gì? Cái gì mà Vương quốc mơ hả?
- Chắc cô ta mệt nên nói luyên thuyên ấy mà.
Nói rồi Hạ Vĩ thuật lại toàn bộ câu chuyện cho tay phó đạo diễn nghe không sót chút nào. Tự nhiên hắn ta giãn nở mặt mày hào hứng buông ra một câu:
- Hạ Vĩ ơi là Hạ Vĩ, cơ hội của chúng ta đến rồi!
- Cơ hội cái của khỉ?
- Thì cho cô bé Mộng Mơ đó sắm một vai trong bộ phim của chúng ta. Khán giả mà biết diễn viên nữ của chúng ta đến từ thế giới khác thì chắc chắn tỷ lệ xem sẽ nhiều lên, thậm chí là tăng vọt lên không chừng.
- Nhỡ cô bé không đồng ý thì sao, vợ tôi bảo Mộng Mơ chỉ có thể sống trong thế giới chúng ta ba mươi ngày thôi. – Hạ Vĩ có vẻ chưa hiểu ý lắm.
- Thì bắt cóc nó chứ còn sao nữa! – Tay phó đạo diễn thì thầm.
- Anh điên đấy à? Định hại tôi chết dở sống dở hay sao? – Hạ Vĩ trừng mắt.
- Bắt cóc thì rõ là phạm pháp rồi, nhưng ai bảo anh là bắt cóc trong mơ là phạm tội nào. Tối qua tôi ngủ mơ, đi bắt cóc một người nào đấy, chả nhẽ tỉnh dậy là bị cảnh sát tóm cổ chắc? Có tự ra đầu thú cảnh sát cũng chẳng thèm.
- Kể cũng đúng, bắt cóc người của Vương quốc mơ thì làm gì mà phạm pháp. – Hạ Vĩ suy nghĩ một lát thấy cũng hợp lý.
- Anh cứ gọi điện nói chuyện với vợ, bảo vợ là thử thuyết phục thằng nhóc học sinh đó đưa Mộng Mơ đến lớp giao lưu với học sinh, giúp cả lũ mở mang đầu óc. Giữa đường hai ta bắt con bé đi, ép nó làm diễn viên phe mình luôn. – Tay phó đạo diễn tuôn một lèo.
Hạ Vĩ gật gù đồng ý.
CHƯƠNG 4
Đến tối, vừa về cô giáo đã Vương thấy chồng mình Hạ Vĩ về sớm hơn trước cả cô. Ngạc nhiên quá, cô buột miệng nói:
- Sao hôm nay anh lại về sớm thế? Hay anh tìm được diễn viên rồi?
- Chuyện nhỏ ý mà. À mà vụ cô bé người Vương quốc mơ em nói ban nãy là thật đấy chứ?
- Ban đầu em cũng không tin. Chính Mộng Mơ còn phải bảo chỉ cần em ngủ say là cô bé tìm được cách xuất hiện trong giấc mơ của em.
- Cô bé xuất hiện trong giấc mơ của em thật à?
- Vâng. Chuyện này khó tin thật anh ạ, em tận mắt chứng kiến thì mới tin chứ nếu người khác nói em cũng không chấp nhận được. Xem ra rất nhiều tri thức khoa học hoàn toàn không đúng chút nào. – Cô giáo Vương ngậm ngùi trả lời chồng.
- Nhiệm vụ của khoa học là đi tìm chân tướng, gốc rễ sự việc mà, cũng có rất nhiều tri thức khoa học còn cách xa bộ mặt thật, cách xa cội nguồn của chính nó lắm. – Hạ Vĩ vừa rót nước cho vợ vừa kiếm cớ chuyện trò.
- Đúng thế thật mình ạ. Giáo viên phải có trách nhiệm nói với học sinh điều này. Truyền đạt những tri thức khoa học không chân chính chưa được đào sâu đến cội nguồn mà không cảnh báo với các em là chúng chưa hẳn đã đúng thì khác gì đánh hỏng cả tiền đồ của học sinh. Đáng lẽ “Luật giáo dục” nên quy định rõ ràng trước mỗi tiết học, giáo viên phải nói với học sinh: Những tri thức tôi chuẩn bị truyền đạt cho các em có thể là đã được xác nhận là chân lý mà cũng có thể rất sai lầm. Chỉ có thời gian mới kiểm chứng được điều này. Tôi hi vọng sau này các bạn học sinh trong lớp chúng ta sẽ tự mình chứng minh được những tri thức đó là sai lệch, để tôi có thể yên tâm là mình đã không uổng phí bao công lao dạy dỗ. – Cô giáo Vương vào hứng tâm sự.
- Nhân cơ hội có Mộng Mơ ở đây, em hãy tranh thủ nói luôn với học sinh: khát vọng tìm hiểu thế giới tự nhiên của con người là vô hạn. – Hạ Vĩ lại tiếp tục dỗ dành vợ.
- Em định mai nói với học sinh mà.
- Chúng nó có chịu tin không mới quan trọng.
- Nói chung là thầy cô giáo bảo gì học sinh đều tin cả mà anh. Nhất là ở trường chúng em.
- Việc này đâu có dễ thế. Tốt nhất là em cứ bảo Mộng Mơ đến lớp làm giáo cụ trực quan. Ít khi có được cơ hội tốt thế này mà em. – Hạ Vĩ lắc đầu không đồng ý.
- Thời gian của cô bé không nhiều, nói thế này em thấy ngài ngại, ai lại chiếm nốt quãng thời gian ít ỏi đấy.
- Không phải là em chiếm dụng thời gian của cô bé, mà là em đang giúp nó. Điều khó khăn nhất ảnh hưởng đến việc giúp Mộng Mơ quay trở lại được với Vương quốc mơ là phải làm cho cả thế giới biết và tin tưởng cô bé. Cô bé đến lớp em, ngang với việc có thêm vài chục học sinh biết chuyện, chúng nó về kể lại với bố mẹ, bố mẹ lại kể cho bạn bè đồng nghiệp, rồi cứ thế đồng nghiệp và bạn bè lại truyền tai nhau. Em quên hẳn câu nói “Một đồn mười mười đồn trăm” à, cứ cần cù cứ tích tiểu thành đại thì kiểu gì chả “Có công mài sắt có ngày nên kim”! – Hạ Vĩ dẻo mỏ thuyết phục vợ.
- m, anh nói cũng phải, để em gọi điện cho Pipilu luôn. – Cô giáo Vương xiêu lòng trước đề nghị của chồng.
- Em thu xếp để Mộng Mơ lên lớp ngay tiết một nhé. Anh cam đoan là cô bé sẽ bận túi bụi cho mà xem. Cơ hội ngàn vàng để giáo dục cho học sinh ý thức phủ định, lật đổ những tên tuổi lẫy lừng, những cây đa cây đề cổ thụ bậc thầy đấy vợ anh ạ. – Hạ Vĩ tiếp tục nói ngọt.
Cô giáo Vương cứ vừa gật gù ra chiều đồng ý vừa nhấc điện thoại gọi cho Pipilu. Hạ Vĩ ti hí mắt lươn dán mắt nhìn vợ quay số. Cuộc nói chuyện bắt đầu:
- Cho hỏi anh là bố cháu Pipilu phải không ạ? Tôi là cô giáo Vương đây.
- Vâng chào cô.
- Mai tôi muốn mời cháu Mộng Mơ đến lớp buổi sáng anh ạ.
Tuy không ngồi đối diện nhưng cô Vương vẫn hình dung ra được bố Pi Wei sẽ ngạc nhiên đến độ không nói nên lời mắt chữ O mồm chữ A. Chú gần như cứng đơ họng, nói đến lạc cả giọng:
- Cho cô bé đến trường á? Để làm gì cơ chứ?
- Tôi muốn nhân cơ hội này giúp học sinh trong lớp hiểu là con người biết quá ít về thế giới tự nhiên. Thực ra vì tôi muốn chứng minh cho các em thấy: đôi khi sai lầm lại được khoác trên mình bộ áo khoa học. Các em cần ý thức được là những kiến thức thu nhận ở trường lớp đôi khi không đúng chút nào. Nhiệm vụ của học sinh là sau này các em sẽ lấy chính những tri thức tân tiến nhất để lật lại những tri thức khoa học sẵn có. – Cô giáo Vương giải thích cho bố Pi Wei.
- Để chúng tôi bàn bạc đã, lát nữa tôi trả lời cô sau.
- Nếu Mộng Mơ muốn trở về Vương quốc mơ sau ba mươi ngày thì phải để cả thế giới biết đến cô bé càng nhanh càng tốt. Gia đình mình cứ khư khư giữ cô bé làm của riêng thì làm sao Mộng Mơ quay về được. Tôi nghĩ để cô bé đến lớp sẽ giúp nhiều người biết đến câu chuyện của cô bé hơn.
- Tôi sẽ trả lời ngay thôi mà. - Bố Pi Wei đáp lời ngắn gọn.
Pi Wei gác điện thoại, lúc ấy cô nhóc Luxixi vừa về tới nhà thấy Mộng Mơ như gặp được bồ ruột, líu lo chuyện trò. Mẹ Lu Yan quay ra hỏi bố Pi Wei:
- Cô Vương bảo gì thế anh?
- Cả nhà mình lại đây, bàn chuyện này xem nào. - Bố Pi Wei ra hiệu cho mọi người.
Bố Pi Wei ra ngồi ở bàn ăn đầu tiên, vì nhà Pipilu có thói quen bàn công chuyện ở bàn ăn, chứ không thích ra sa lông. Cả nhà, tất nhiên có cả Mộng Mơ, lục tục kéo nhau ngồi quanh bàn ăn. Bố Pi Wei thông báo với mọi người:
- Ban nãy cô giáo chủ nhiệm lớp Pipilu nói chuyện điện thoại với bố. Cô muốn mời Mộng Mơ sáng mai đến lớp Pipilu.
- Con chưa hiểu ý cô lắm? – Pipilu hỏi.
- Cô Vương có ý tốt, cô muốn lấy chính Mộng Mơ làm ”giáo cụ trực quan” để học sinh hiểu khát vọng khám phá chân lý, sự thật của con người là vô tận.
- Con biết cô có ý tốt nhưng con sợ làm như thế chị Mộng Mơ không được an toàn. – Pipilu chưa an tâm.
- Bố thấy cô Vương có nói một câu rất đúng: muốn giúp Mộng Mơ quay về Vương quốc Mơ thì phải để tất cả mọi người trên thế giới biết cô bé càng nhanh càng tốt. Nếu không rất khó để loài người chúng ta cùng chìm vào giấc ngủ một lúc.
- Cô nói cũng có lý. Mẹ thấy nhà mình nên vạch một kế hoạch thần tốc để cả thế giới biết Mộng Mơ.
Tự nhiên Luxixi quay ra hỏi Mộng Mơ:
- Chị ơi em hỏi này, chị bảo kiến thức về thế giới, về vũ trụ của loài người còn nông cạn, hạn hẹp lắm đúng không ạ?
- Ừ phải nói thật là chị không nịnh đầm cho các em nghe được đâu.
- Chị kể một ví dụ đi xem nào. – Pipilu hào hứng hỏi Mộng Mơ.
- Ví dụ như là khởi nguồn của sự sống nhé. Loài người thì cho rằng, sự sống có được là do tiến hoá phải không nào. Nhưng người Vương quốc mơ lại hiểu là sự sống bắt đầu theo cách khác cơ: các hành tinh đều là giống đực, còn vũ trụ lại là giống cái. Khi các hành tinh di chuyển với tốc độ cao, gây ra ma sát mạnh thì các hành tinh sẽ có hiện tượng mang bầu, và thế là sự sống trên các hành tinh được bắt đầu.
- Tuyệt cú mèo, hoá ra sự sống được bắt nguồn như thế đấy. Nhưng chị ơi sao vẫn có hành tinh không có sự sống nhỉ, sao Thuỷ chẳng hạn.
- Vì có những hành tinh còn trẻ, chưa tới tuổi mang bầu. Có hành tinh còn mắc chứng vô sinh. – Mộng Mơ tiếp tục giải thích cho hai nhóc.
- Mẹ bắt đầu muốn chuyển nghề, xoay ra làm bác sĩ chữa bệnh vô sinh cho các hành tinh rồi đấy. – Mẹ Lu Yan cũng góp chuyện.
- Đấy là đáp án chính xác nhất về sự khởi nguồn của sự sống chị nhỉ? – Luxixi tò mò hỏi tiếp.
- Không có đáp án cuối cùng đâu nhóc ạ. Đấy chính là sức hấp dẫn của vũ trụ mà.
- Không khác gì chơi sổ xố chị ạ, đắm đuối vào đấy mất. Hoá ra loài người đang sống trong một vũ trụ không có đáp án chính xác, họ cứ đều đặn lên lớp thu nhặt những tri thức cấp thấp thậm chí là phải chấp nhận những đáp án sai lầm sơ đẳng. Có được tấm bằng trong tay rồi, nếu chính họ không tìm được cách nâng cấp những đáp án cấp thấp đó lên thì cả đời vẫn chỉ là nô lệ của sai lầm mất thôi. – Pipilu buột miệng nói.
- Câu vừa rồi được đấy. – Bố Pi Wei gật gù tán thưởng.
- Còn các hằng tinh có giới tính không hả chị? – Luxixi vẫn chưa hết tò mò.
- Các hằng tinh thường là trung tính, không có khả năng thai nghén, tạo nên sự sống đâu.
- Trái đất đã sinh ra chúng ta, Trái đất chính là mẹ nhân loại. – Mẹ Lu Yan ủng hộ ý kiến của Mộng Mơ.
- Nhưng nhân loại không hiếu thảo với mẹ Trái đất, không có ý thức bảo vệ Mẹ. Xem mọi người đã làm gì với Bậc bề trên đây? – Mộng Mơ trả lời không chần chừ.
Cả gia đình Pipilu đỏ mặt vì ngượng. Luxixi đành đỡ lời:
- Mong là từ nay về sau nhân loại sẽ hiếu thuận hơn với Mẹ ruột của mình.
Mẹ Lu Yan liền góp ý với Mộng Mơ:
- Cháu nói những điều vừa rồi với tất cả mọi người trên thế giới nhé.
- Chỉ có điều không nhiều người chịu tin những điều ấy đâu. – Pipilu lại bắt đầu bác học.
- Để người Trái đất tự nói về chuyện các hành tinh thai nghén ra sức sống thì chắc chắn không ai tin. Nhưng để một cô bé đến từ Vương quốc mơ như cháu nói thì mọi người sẽ thấy đáng tin hơn. – Mẹ Lu Yan khuyên nhủ Mộng Mơ.
- Nhưng ngay từ đầu đã chả ai chịu tin chị Mộng Mơ đến từ Vương quốc mơ rồi mẹ ạ. – Luxixi lên tiếng.
- Thì mọi người nhà mình chịu tin chị đấy thôi. Với lại các hành tinh có khả năng sinh sản cũng vẫn chưa phải là đáp án chính xác nhất, rồi sẽ lại có nhiều kết luận sát với thực tế hơn nữa ra đời! – Mộng Mơ khẳng định.
- Cháu nói cũng đúng. – Bố Pi Wei có vẻ ủng hộ.
- Thôi nói tóm lại là nhà mình vẫn phải gấp rút tiến hành kế hoạch giúp cả thế giới biết đến Mộng Mơ. – Mẹ Lu Yan cắt ngang câu chuyện của mấy chú cháu.
- Bây giờ là thời buổi thông tin đại chúng, chuyện này đơn giản mẹ ạ. Bố mình là nhà sản xuất chương trình “Nói có sách mách có chứng” của đài truyền hình, chắc chắn bố sẽ làm được một chương trình đặc biệt dành riêng cho chị Mộng Mơ. – Luxixi nói chắc như đinh đóng cột.
- Bố nhà mình toàn lo ít khán giả xem, chương trình truyền hình bị ế, bố xem chính chị Mộng Mơ sẽ giúp chương trình của bố đắt khách lên trong nháy mắt! – Pipilu cũng hăng hái góp chuyện.
- Nhưng bố không thể lợi dụng Mộng Mơ chỉ để thu hút sự chú ý của khán giả được. – Bố Pi Wei lại không đồng ý lắm.
- Cả hai đều có lợi mà chú, đâu phải chuyện ai lợi dụng ai. Cháu tình nguyện tham gia cơ mà. – Mộng Mơ trả lời thẳng thắn.
Bố Pi Wei cảm động lắm, cứ nắc nỏm:
- Chắc chắn “Nói có sách mách có chứng” ngay lập tức sẽ trở thành chương trình truyền hình ăn khách nhất thế giới.
- Chỉ dựa vào đài truyền hình thì chưa đủ, phải khai thác thêm cả mạng Internet nữa, con sẽ lập cho chị Mộng Mơ một trang web! – Pipilu đế thêm vào.
- OK, cứ thế nhé. Sáng mai bố với Pipilu đánh xe đưa Mộng Mơ đến trường tầm hai mươi phút rồi bố dắt chị ý đến đài ghi hình cho chương trình đặc biệt. Đến mai Pipilu phải đảm bảo khai trương trang web con lập cho chị Mộng Mơ, bố sẽ quảng cáo trang web này trong các tiết mục của đài đấy. – Bố Pi Wei chốt lại cuộc họp.
- Bố phải nhớ gọi điện cho cô giáo Vương nhé. – Pipilu nhắc nhở bố.
Pi Wei liền gọi điện cho cô giáo Vương thông báo việc ngày mai Mộng Mơ sẽ đến lớp giao lưu với các bạn trong tiết học đầu tiên. Hạ Vĩ mừng như trúng độc đắc, hắn xoay ra dò hỏi vợ về tình hình khu vực nhà Pipilu. Hạ Vĩ vội vã lái xe đến phòng kịch, âm mưu bàn kế hoạch bắt cóc Mộng Mơ với tay phó đạo diễn. Hai tên hý húi vẽ sơ đồ, nghiên cứu kỹ càng đường đi lối lại từ nhà Pipilu đến trường. Tay phó đạo diễn tìm đâu ra mấy gã thanh niên lực lưỡng, phát cho mỗi người một chiếc vớ dài. Cả lũ hì hục thử trùm vớ lên đầu, một người trong bọn đeo thử vất vả quá nên hỏi phó đạo diễn xem có đổi cái khác to hơn được không. Tay phó đạo diễn lừ mắt, xổ ra một tràng, nào là chiếc tất dài ấy của một nữ minh tinh quay bộ phim truyền hình dài tập trước đó kỷ niệm riêng cho đạo diễn, nào là bao nhiêu người hâm mộ đua nhau trả giá cao ngút trời còn chẳng mua được, tỏ vẻ chê bai cậu thanh niên kém hiểu biết.
Còn Mã Quá Sơn thì đang xoay trần cùng nhóm cảnh sát phân tích những cuộc chuyện trò của gia đình nhà Pipilu ngay trên xe ôtô đậu dưới căn hộ nhà cậu nhóc. Một viên cảnh sát lên tiếng trước:
- Cả nhà ấy bị điên hết rồi hay sao ý sếp ạ?
- Hoặc là bị điên nặng hoặc họ là những nhân vật thông minh siêu việt, chỉ có hai khả năng đấy thôi. – Mã Quá Sơn nói lửng lơ.
- Sếp ơi, đã biết chắc cô ta là Hoắc Lập Quân rồi thì bắt quách đi cho đỡ rách việc. – Viên cảnh sát khác xen vào.
Hoắc Lập Quân là một nghi phạm đang bị truy nã vì tội giết người, có ngoại hình giống hệt Mộng Mơ.
- Chưa biết chừng đây là một băng nhóm tội phạm, phải hốt gọn một mẻ. – Mã Quá Sơn giải thích với cấp dưới.
- Sao chúng ta chẳng hiểu họ đang nói gì nhỉ, chả nhẽ là ám hiệu qua mặt cảnh sát? – Lại một cảnh sát thắc mắc.
- Kể cũng lạ, có nhiều câu họ nói có lý ra trò, xem ra không giống nghi phạm vụ án hình sự cho lắm. – Mã Quá Sơn gật gù.
- Lũ tội phạm bây giờ khối đứa học thức đầy mình. Sếp Mã không nhớ vụ tiến sĩ khoa học à, xém chút nữa thì hắn ta lừa phe mình. – Một tay cảnh sát bàn thêm.
Mã Quá Sơn nghe băng ghi âm lại một lần nữa rồi nhắc nhở cấp dưới:
- Các cậu chú ý này, nghi phạm Hoắc Lập Quân giả danh Mộng Mơ ngày mai sẽ đến trường học của bọn trẻ. Báo cáo lên Cục ngay để mai xin phái thêm người xuống canh gác bảo vệ ngôi trường đó.

Nhà Pipilu. Mộng Mơ và Luxixi ngủ chung một phòng, tắt đèn rồi mà hai cô bé vẫn tranh thủ “buôn dưa lê” với nhau. Luxixi vẫn còn vô khối câu hỏi:
- Người chỗ chị có biết mơ không ạ?
- Không đâu nhóc ạ.
- Thế tối nay chị có chui vào giấc mơ của em được không?
- Có chứ, tối nay chị sẽ giúp cả nhà em gặp nhau trong mơ. Sẽ ngạc nhiên và vui lắm nhỉ. Mà nhóc có ước mơ gì nào? – Mộng Mơ hỏi Luxixi.
- Em thích làm nhà thiết kế thời trang!
Đêm hôm đó, cả gia đình Pipilu tụ họp nhau trong mơ tham dự cuộc họp báo công bố bộ sưu tập mới của nhà thiết kế lừng danh Luxixi. Những siêu mẫu mình hạc xương mai vận trên mình những mẫu thiết kế của cô bé, đi lại trình diễn rất chuyên nghiệp trên sàn catwalk. Qua bàn tay tạo mẫu khéo léo điệu nghệ của Luxixi, các nàng người mẫu kiêu sa đều trở thành những chiếc mắc áo di động, làm nền cho trang phục của cô nhóc.
Đến bữa ăn sáng, biết chuyện tối hôm qua chính Luxixi sắp xếp giấc mơ của cả nhà, Pipilu quay ra tranh chòi ngay:
- Hà hà! Tối hôm nay đến lượt anh!
- Em không chơi, không chơi! Anh toàn mơ chuyện khoa học viễn tưởng, đánh nhau ỏm tỏi trên trời rồi lại xuống dưới đất.
- Anh bị bắt chui vào buổi công bố bộ sưu tập mới của em thì em cũng phải tham gia chiến tranh các vì sao của anh! Biết chưa!
- Thôi hôm nay nhiều việc các con mau ăn đi đã. – Bố Pi Wei giục hai anh em.
Ăn sáng xong, cả gia đình Pipilu cùng nhau xuống lầu, đi ra chỗ bố Pi Wei đỗ xe. Mẹ Lu Yan dặn dò Mộng Mơ:
- Cô đến bệnh viện đi làm, cháu nhớ tự chăm lo nhé.
- Vâng ạ, cô yên tâm, bao nhiêu người hộ tống cháu thế này cơ mà.
Rồi bố Pi Wei khởi động xe ô tô, phóng ra khỏi khu chung cư. Mã Quá Sơn đánh xe theo sát phía sau. Luxixi làm hướng dẫn viên giới thiệu cho Mộng Mơ cảnh quan kiến trúc thành phố. Bỗng dưng một chiếc xe trộn bê tông chạy trước mũi xe của ba bố con, bám riết lấy họ, phía sau xe cũng lù lù xuất hiện thêm một chiếc xe trộn bê tông khác. Pipilu có vẻ khoái chí:
- Nhà mình bị hai con quái vật to xác bao vây tấn công rồi.
Nó chưa nói dứt câu thì chiếc xe trộn bê tông đi đằng trước bất ngờ phanh gấp làm bố Pi Wei phải dừng xe tránh theo. Đúng lúc ấy mấy thanh niên trùm vớ dài nhảy từ trên chiếc xe phía sau xuống, giằng cửa ôtô lôi xềnh xệch Mộng Mơ ra, ẩn cô bé vào một chiếc xe khác gần đấy.
Tất cả diễn ra chỉ trong mười giây, không hơn không kém. Cậu nhóc Pipilu bừng tỉnh trước tiên, la lên bảo bố:
- Bọn bắt cóc! Bố mau phóng xe bám theo đi. Vứt di động cho con luôn, để con báo cảnh sát.
Bố Pi Wei vừa ném di động cho Pipilu vừa lái xe. Mã Quá Sơn thì đần người ta mất một chốc rồi lập tức ra lệnh cho tay cảnh sát lái xe:
- Lắm trò gớm nhỉ, đuổi theo họ!




Nguồn: NXBKĐ



 

Chủ đề mới

VnKienthuc lúc này

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top