Pipilu và 419 vụ án
Cảnh cáo : các em đi trên đường nhớ tránh 419 con yêu quái này nhé !
Pipilu có lời muốn nói: Bạn đã xem Pipilu và đầu sỏ virus trong bộ Pipilu tổng động viên chưa ? Nếu xem rồi, chắc hẳn bạn không lạ gì Yuan Lielie nữa. Lần này Yuan Lielie và tớ bắt tay hợp tác giúp chú Pi Wu của tớ làm viện trưởng viện kiểm sát, đối đầu với 419 tội ác, đánh nhau trời long đất lở, trăng sao mờ mịt. Trịnh Uyên Khiết nói: Tình yêu lớn nhất đối với người thân, chính là tự lo cho mình, đừng gây chuyện.
Lời nói đầu
Chiều chủ nhật, chú Pi Wu đến nhà Pipilu chơi.
Chú Pi Wu của Pipilu là viện phó viện kiểm sát của thành phố. Chú là người chính trực, làm quan trong sạch, cực kỳ căm ghét bọn tội phạm. Pipilu nghe bố Pi Wei kể, chú Pi Wu xử lý vụ án xưa nay luôn công chính nghiêm minh, vì vậy nên đã xích mích với không ít người. Có lần phó chủ tịch thành phố phụ trách các vấn đề pháp luật gọi điện cho chú Pi Wu, nhờ chú nể tình nương tay với người nào đó, nhưng chú đã lập tức từ chối, thậm chí còn đẩy nhanh quá trình khởi tố vụ án lên nữa.
Chú Pi Wu và bố Pi Wei của Pipilu ngồi trong phòng khách nói chuyện, còn Pipilu thì ngồi trong phòng mình lên mạng. Cửa phòng mở, nên Pipilu có thể nghe được câu chuyện của bố và chú.
- Viện trưởng của bọn em đột nhiên bị tai biến mạch máu não, qua đời rồi. - Pi Wu nói.
- Anh đọc báo biết rồi. - Pi Wei gật đầu
- Người nào sẽ lên thay ?
- Chọn trong ba viện phó, sau đó sẽ đưa ra hội đồng nhân dân phê chuẩn. - Pi Wu nói.
- Chú có hi vọng không ?
- Chắc là không. Quan hệ của em kém lắm, mấy năm nay xử lý vụ án nào cũng không nể mặt ai, trên dưới đã đụng chạm đến khá nhiều người, cả ở trong viện nữa. Với lại, em cũng không hứng thú làm viện trưởng lắm. - Pi Wu đáp.
- Nếu chú lên làm viện trưởng, nhân dân sẽ được hưởng lợi.
Pi Wei rất hiểu em trai mình:
- Hai viện phó còn lại thỉnh thoảng vẫn nể tình khi thụ lý án đúng không ?
- Cấp trên có nói rồi, lần này chọn viện trưởng là dựa vào tài năng của mỗi người.
- Dựa vào tài năng là thế nào ?
- Kể từ ngày mai, ai có thể phá được 419 vụ án khác nhau trong thời gian ngắn nhất thì người đó sẽ có đủ tư cách ứng cử làm viện trưởng.
- Sao lại phải là 419 vụ án ? - Pi Wei không hiểu.
- Trong Bộ Luật Hình Sự của nước ta có ghi 419 tội danh.
- Tất cả các tội danh của Trung Quốc Đại Lục cộng lại là 419 tội à ?
- Hiện nay thì có 419 tội, và đang không ngừng gia tăng và sửa chữa.
- Thế là cạnh tranh công bằng rồi còn gì, chú phải cố gắng lên. Ít nhất cũng phải thử xem chứ. - Pi Wei cổ vũ em trai.
- Em phản đối cạnh tranh kiểu này.
- Tại sao ?
- Anh thử nghĩ xem, ví dụ như em vừa xử lý xong một vụ cố ý gây thương tích , tiếp theo lại là một vụ cố ý gây thương tích nữa, em có thể vì cạnh tranh mà bỏ vụ án ấy, đi khắp nơi tìm vụ khác không trùng lặp không ? Ví dụ như là tội ngụy tạo bằng chứng giả chẳng hạn.
- Cũng phải. - Pi Wei ngưng lại một chút rồi nói. - Chỉ có điều, chú không làm được viện trưởng thì thật đáng tiếc.
- Có gì đâu, làm viện phó thì cũng có thể làm việc vì nhân dân mà.
- Nhưng nếu làm viện trưởng thì có thể làm được nhiều việc hơn cho nhân dân chứ.
Pi Wu không nói gì nữa.
Pipilu nhìn màn hình máy tính ngẩn người ra. Nó và bố giống nhau, đều nghĩ rằng ngày nào chú làm viện trưởng viện kiểm sát, ngày đó sẽ là ngày tàn của rất nhiều tên tội phạm. Nhưng nó cảm thấy mình không giúp gì được cho chú trong chuyện này.
Đến tối, Pipilu vẫn nghĩ ngợi chuyện này. Luxixi thấy Pipilu cứ ngơ ngẩn bèn hỏi anh trai:
- Có tâm sự gì à ?
- Cũng chẳng phải tâm sự gì.
Pipilu kể lại câu chuyện của chú và bố cho em gái nghe.
- Anh thông minh lắm kia mà, sao tự dưng lại hồ đồ như vậy ? - Luxixi cười cười.
- Em định nói gì ?
- Tìm Yuan Lielie giúp đỡ đi ! Chỉ cần Yuan Lielie vung tay một cái, đừng nói là 419 vụ án, kể cả 41900 vụ án, virus cũng có thể phá được hết. - Luxixi đắc ý nói.
(Lai lịch của Yuan Lielie thế nào, mời xem Pipilu và đầu sỏ virus)
Toàn thân Pipilu run lên vì hưng phấn, sau đó lại ủ rũ nói:
- Anh tìm Yuan Lielie ở đâu bây giờ ?
Luxixi nói:
- Trên người anh không có virus à ? Cho dù là không có, thì chắc cũng có vi khuẩn chứ ? Anh bảo chúng báo tin cho Yuan Lielie. Yuan Lielie nổi tiếng trong thế giới vi khuẩn như thế, chắc là không có con vi khuẩn nào không biết cậu ta đâu.
Pipilu biết mình đã thành công một nửa.
Đến tối sau khi tắt đèn đi ngủ, Pipilu nằm trên giường nói với không khí:
- Các bạn vi khuẩn trên người tớ ơi, xin chào các bạn. Tớ có việc muốn nhờ các bạn đây. Các bạn làm ơn tìm Yuan Lielie, nói với cậu ta là tớ có việc gấp muốn gặp ngay. Chắc các bạn đều biết Yuan Lielie đúng không ? Nhờ các bạn đấy, càng nhanh càng tốt nhé, cám ơn tất cả !
Pipilu nói đi nói lại mười lần, nhưng không có phản ứng gì.
Sáng sớm hôm sau, Luxixi hỏi Pipilu:
- Có tìm được Yuan Lielie không ?
Pipilu chán nản nói:
- Không có tin tức gì.
Luxixi an ủi:
- Đợi thêm xem thế nào.
Đang học tiết thứ hai thì Pipilu nghe thấy có người gọi mình, nó nghiêng đầu nhìn bạn cùng bàn.
Người bạn cùng bàn cũng giương mắt nhìn lại Pipilu.
Pipilu hỏi:
- Cậu gọi tớ à ?
Bạn cùng bàn lắc đầu. Pipilu lấy làm ngạc nhiên.
Cô giáo nhắc nhở:
- Pipilu, chú ý nghe giảng !
Pipilu lại nghe bên tai vang lên tiếng người gọi mình. Tiếng gọi rất nhỏ, nhưng ba chữ “Pipilu” thì nghe rất rõ.
Pipilu lại nghiêng đầu nhìn bạn cùng bàn, dùng ánh mắt dò hỏi, bạn cùng bàn cũng quay lại nhìn Pipilu đầy thắc mắc.
Pipilu chợt nhớ đến Yuan Lielie.
- Yuan Lielie đến tìm tớ rồi ! - Pipilu xúc động quá, quên cả mình đang trong lớp học, reo lên rõ to.
Cô giáo và các bạn đều kinh ngạc. Pipilu đứng bật dậy, vừa chạy ra khỏi lớp vừa xin phép cô giáo:
- Thưa cô, em đau bụng
Cả lớp cười ồ lên. Cô giáo trợn mắt nhìn Pipilu. Không phải giờ nghỉ, nên nhà vệ sinh vắng tanh. Pipilu nói với không khí:
- Có phải cậu không Yuan Lielie ?
- Chính là kẻ hèn này. - Tiếng của Yuan Lielie vang lên bên tai Pipilu.
- Không ngờ cậu lại đến tìm tớ nhanh như vậy.
- Cậu tìm tớ, tớ không đến được sao ?
- Đúng là bạn tốt ! Tớ có chuyện muốn nhờ cậu đây. - Pipilu nói.
- Cậu nói đi, không phải cậu cũng có hứng thú với quan tham đấy chứ ? - Yuan Lielie nói.
Pipilu kể lại mọi chuyện cho Yuan Lielie nghe, sau đó nói:
- Nhờ cậu phát động đồng bào của cậu tìm ra 419 kẻ mắc 419 tội ác khác nhau mà chưa bị phát hiện, giúp chú tớ làm viện trưởng viện kiểm sát.
Yuan Lielie nói:
- 419 tội ác đó thực ra chính là 419 con yêu ma, cậu để đấy tớ sẽ phát động đồng bào diệt trừ yêu ma cho.
Pipilu nói:
- Đồng bào của cậu bám trên tất cả mọi người, ai làm chuyện gì cũng không giấu được virus và vi khuẩn các cậu, chuyện này đối với cậu thật dễ như trở bàn tay ấy.
Yuan Lielie vui vẻ nói:
- Cho tớ biết tên của 419 tội danh ấy đi, tớ sẽ về huấn luyện các đồng bào của tớ. Chuyện này mà làm sai, kiếp sau bị đầu thai thành người thì có mà hỏng bét.
- Đầu thai thành người không tốt à ?
- Các cậu là thứ động vật giả dối nhất, độc ác nhất trên hành tinh này.
Pipilu nhún vai, lè lưỡi, chun chun mũi, không phản bác lại. Pipilu nói:
- Trưa nay tớ sẽ về lên mạng tải xuống danh sách 419 tội ác đó. Lúc nào thì cậu sẽ tổng động viên đồng bào ?
Yuan Lielie nghĩ ngợi một lát rồi đáp:
- Trừ ra thời gian huấn luyện, sáng sớm mai là có thể bắt đầu hành động. À đúng rồi, 419 tội ác đấy có yêu cầu phải tìm ra theo thứ tự nào không ?
Pipilu nói:
- Không cần thứ tự gì cả, tìm được tội nào là thanh toán tội đó luôn.
Chuông giờ nghỉ vang lên. Pipilu nói:
- Chúng ta phải ra khỏi đây thôi, ở đây sắp chật kín người rồi.
Yuan Lielie nói:
- Lần đầu gặp mặt mà nói chuyện ở nơi thế này, thật chẳng ra sao.
- Xin lỗi.
Pipilu nói:
- Một học sinh như tớ không thể so sánh với Ding Yonghui được.
Yuan Lielie bật cười:
- Tớ thích cậu rồi đấy, cậu rất hài hước.
Pipilu vừa đi ra ngoài vừa nói:
- Đánh giá cao nhất của cậu dành cho một con người là hài hước hả ?
Yuan Lielie lắc đầu:
- Đánh giá cao nhất của tớ với một con người là : “Đây là một con người biết chừng biết mực.” Có biết không ? Cho dù thế nào thì những người biết chừng mực vẫn là tài giỏi nhất. Tớ đây sợ nhất là những kẻ khăng khăng cố chấp.
Pipilu nói:
- Mới mẻ lắm, sâu sắc lắm. Cậu điều tra xong 419 vụ án, tớ đảm bảo sẽ không tìm cậu làm phiền nữa. Tớ cũng muốn làm một người biết chừng biết mực.
Pipilu ra đến sân vận động, nó hỏi Yuan Lielie:
- Câu nói mà cậu thích nhất là gì ?
Yuan Lielie không cần nghĩ ngợi đã đáp ngay:
- Tớ thích nhất là câu: không hầu nữa. Tớ cảm thấy đây là câu nói ngang bướng ngạo mạn nhất trong ngôn ngữ của loài người các cậu đấy.
Pipilu cười cười:
- Có ý nghĩa lắm. Cậu thật là đặc biệt.
Yuan Lielie lại nói:
- Tớ thích nhất là tam thiên.
- Sao lại chỉ thích ba ngày mà không thích một ngày hay năm ngày ?
- Tam thiên là ba câu bắt đầu bằng chữ thiên cơ: Thiên hạ không có bữa cơm trưa nào miễn phí; Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn; Thiên hạ không có con quạ nào là không đen. - Yuan Lielie nói.
Pipilu gật đầu:
- Nói chuyện với virus cũng thật thú vị, hiểu biết thêm được nhiều điều.
Chuông vào lớp vang lên. Hai tiết học này, dù đã rất tập trung, nhưng những gì cô giáo Xing Rong giảng Pipilu đều nghe như gió thổi bên tai.
Buổi trưa vừa tan học là Pipilu chạy ngay về nhà. Nó lên mạng tải cuốn “Bộ Luật Hình Sự” về, sau đó trốn học đem 419 tội danh ghi trong đó nói cho Yuan Lielie. Yuan Lielie nhớ kĩ rồi trở về nhanh chóng huấn luyện đồng bào.
5 giờ sáng hôm sau, vi trùng và virus trong toàn thành phố được tổng động viên bắt đầu hành động tìm kiếm 419 tội ác.
Vụ án thứ nhất
6h sáng, Yuan Lielie đã đánh thức Pipilu dậy.
- Làm gì thế ? - Pipilu lấy tay dụi dụi mắt, làu bàu hỏi.
Yuan Lielie nói:
- Tìm thấy một con yêu ma rồi, cũng chính là vụ án đầu tiên mà chúng ta hợp tác phá án.
Cơn buồn ngủ của Pipilu lập tức tan biến, nó phấn khởi hỏi:
- Tội gì thế ?
- Xâm phạm quyền tự do thư tín. - Yuan Lielie nói.
- Đương sự là ai ? – Pipilu cảm thấy dùng từ không chuẩn lắm, bèn sửa lại. - Kẻ bị tình nghi là ai ?
Yuan Lielie sửa lại:
- Không phải kẻ bị tình nghi, mà là tội phạm.
Pipilu phản bác:
- Chưa có phán quyết của tòa án, thì chỉ là kẻ bị tình nghi phạm tội thôi.
- Đó là một sự coi thường với vi khuẩn bọn tớ, có chuyện gì con người làm mà qua mắt được chúng tớ đâu chứ ? Chúng tớ mà đã định tội, đảm bảo chẳng có ai lật lại được đâu. Bọn tớ mà đã bảo ai có tội, mà quan tòa lại nói người đó vô tội, như vậy chỉ có thể chứng minh rằng quan tòa kia cũng phạm tội, tội thiếu trách nhiệm hoặc tội nhân viên cơ quan nhà nước lạm dụng chức quyền.” - Yuan Lielie nói cứ như một chuyên gia pháp luật.
Pipilu biết sai chịu sửa ngay:
- Xin lỗi cậu, tớ nói sai rồi. Mau nói xem tội phạm là ai vậy ?
Yuan Lielie nói:
- Cậu biết trường Trung học Sang Ren không ?
Pipilu gật đầu:
- Tất nhiên là biết, trường điểm của thành phố, nổi tiếng lắm đấy.
- Trường trung học Sang Ren có một thầy giáo tên là Wang Lida. Không hiểu vì sao, từ năm kia đến nay, ông ta đã tự ý giữ lại 378 lá thư của học sinh rồi.
Pipilu ngạc nhiên:
- Nhiều thư như vậy mà không trả cho học sinh à ?
- Đều để ở trong ngăn kéo dưới cùng bên tay trái bàn làm việc của ông ta, không hề trả cho học sinh, hơn nữa bức nào cũng bị ông ta bóc ra đọc hết rồi.
- Xấu xa. - Pipilu chau mày nói.
- Đây là phạm tội. Gặp phải thầy giáo như vậy, học sinh đúng là xúi quẩy. - Yuan Lielie nói.
Pipilu giở “Bộ Luật Hình Sự” ra xem. Nó nói với Yuan Lielie:
- Điều 252 trong “Bộ Luật Hình Sự” quy định, xâm phạm quyền tự do thư tín là chỉnh hành vi cố ý cất giấu, hủy bỏ hoặc mở thư từ của người khác một cách bất hợp pháp. Nặng nhất là tù giam một năm. Mọi công dân Trung Quốc đều có quyền tự do thư tín. Không ai được cất giấu, hủy bỏ hoặc mở thư từ của người khác, nếu không đều có thể cấu thành tội xâm phạm quyền tự do thư tín.
Yuan Lielie lấy làm vui mừng trước tai họa của người khác:
- Lần này thầy giáo Wang ngồi tù rồi.
Đang nói chuyện thì mẹ Lu Yan của Pipilu gọi :
- Pipilu, con phải đi học đấy, sao giờ vẫn chưa dậy ăn sáng hả con ?
- Con xuống ngay đây. - Pipilu trả lời.
Yuan Lielie có vẻ không vừa ý:
- Tìm được tội phạm rồi mà cậu vẫn còn đi học được à ?
Pipilu nói:
- Tất nhiên là trốn học rồi, tớ giả bộ đi học trước mặt mẹ thôi.
- Không phải là trốn học, mà là thấy việc nghĩa thì dũng cảm hi sinh.
- Cậu rất thích bắt bẻ câu chữ.
- Mau đi giả bộ ăn sáng đi.
- Không phải giả bộ ăn, mà là ăn thật.
- Cậu cũng thích bắt bẻ câu chữ còn gì.
- Gần mực thì đen thôi.
- Gần đèn thì rạng mới đúng chứ.
- Tớ nói không lại cậu.
- Kỳ phùng địch thủ.
- Là kẻ tám lạng người nửa cân.
Cô Lu Yan lại gọi Pipilu xuống ăn sáng lần nữa. Pipilu vừa ăn vừa nói chuyện học hành với mẹ, làm Luxixi cứ trợn tròn mắt ra nhìn anh trai.
- Nhìn gì thế ?
Pipilu thì thầm hỏi em gái.
- Cô giáo anh chưa dạy câu giấu đầu lòi đuôi à ? - Luxixi nói.
Pipilu đỏ mặt.
- Anh diễn tệ quá à ? Nói cho mày biết nhé, anh tìm thấy Yuan Lielie rồi, cậu ta đang ở trên người anh đây này.
- Em đã bảo sẽ tìm được mà.
Luxixi già đời đã lâu lắm không biết kinh ngạc là gì rồi. Pipilu cũng biết ăn quả nhớ kẻ trồng cây, gật đầu nói:
- Còn phải cảm ơn em nữa.
- Không có gì.
Luxixi ăn xong liền lấy giấy ăn lau miệng.
Lu Yan giục hai đứa:
- Sắp muộn rồi đấy.
Pipilu về phòng lấy sách vở để qua mắt mẹ. Luxixi và Pipilu cùng ra khỏi nhà.
- Anh đến tìm chú à ? - Luxixi hỏi.
- Tìm được mấy tên tội phạm rồi ?
- Giờ thì chỉ có một. - Pipilu nói. - Anh đến viện kiểm sát nói chuyện với chú đây.
- Hiệu quả làm việc của Yuan Lielie không cao lắm nhỉ ? - Luxixi nói. - Có cần em giúp anh xin nghỉ không ?
- Cám ơn, không cần. Cẩn thận không lại liên lụy đến cả em nữa. - Pipilu nói. - Em mà xin nghỉ giúp anh sớm muộn gì cũng bị lộ.
- Bye bye.
Luxixi và Pipilu chia tay, ai đi đường nấy. Pipilu ngồi xe bus đến viện kiểm sát. Yuan Lielie nói:
- Em gái cậu chẳng ý tứ gì cả, lại còn nói móc tớ nữa chứ.
Pipilu đáp:
- Đừng để ý làm gì. Nhưng mà thực sự thì tớ cũng không dám khen hiệu quả làm việc của cậu đâu. Lâu như thế mà chỉ tìm ra được có một vụ phạm tội, hơn nữa lại chỉ là tội xâm phạm quyền tự do thư tín cỏn con, ra quân trận đầu ít ra cũng phải làm một vụ cố ý gây thương tích chứ !
- Im đi ! Tội nào mà chẳng như nhau. Tội nặng, tội nhẹ, tội lớn, tội nhỏ đều là phạm tội hết. Nếu cậu còn phân biệt nặng nhẹ như vậy, chúng ta sẽ không hợp tác nữa. Pháp luật của các cậu còn nhiều chỗ sơ suất quá, tại sao lại không có tội phân biệt tội nặng tội nhẹ nhỉ ?
Pipilu vội xin lỗi:
- Định nhốt cả tớ nữa à ? Vừa mới bắt đầu đã mắc bệnh nghề nghiệp rồi ! Được rồi, được rồi, tiếp tục hợp tác, tớ hứa kể từ nay không phân biệt như vậy nữa.
Yuan Lielie nói:
- Tớ chấp nhận sự hối cải của cậu. Đúng rồi, viện trưởng viện kiểm sát sao lại chết vậy ?
- Hình như là tai biến mạch máu não. - Pipilu nói.
- Cấp cứu rồi chứ ?
- Chắc là rồi, nhưng có lẽ là không kịp.
- Không cấp cứu thì không chết, ít ra là không chết nhanh như vậy.
- Thế là ý gì ?
- Nói cho cậu biết một bí mật của y học: phương pháp chữa bệnh tốt nhất chính là không chữa gì hết, cũng giống như kỹ xảo cao nhất trong viết văn là không dùng kỹ xảo ấy.
- Nói lăng nói nhăng.
- Có cần tớ lấy ví dụ cụ thể chứng minh cho cậu không ? Phẫu thuật cắt đi khối u hại nhiều hơn lợi; đau lưng không nên nằm trên giường mà phải tiếp tục sinh hoạt như bình thường; nhổ răng khôn là một việc hoàn toàn không cần thiết, trừ phi cái răng đó đã bị sâu; cắt amidan là ....
Pipilu đành đánh trống lảng:
- Đến viện kiểm sát rồi. Sau này có thời gian chúng ta sẽ nói chuyện y học sau.
Pipilu chạy vào nói với bảo vệ ở phòng thường trực:
- Cháu tìm chú Pi Wu.
Anh bảo vệ nói:
- Cháu có hẹn trước với kiểm sát Pi chưa ?
Pipilu nói:
- Cháu là cháu ruột của chú ấy, có chuyện gấp muốn gặp.
Anh bảo vệ liền gọi điện cho “kiểm sát Pi”. Sau đó đặt điện thoại xuống nói:
- Chú ấy bảo em lên đi, phòng 201 nhé.
Pipilu tìm đến phòng làm việc của chú, Pi Wu rất ngạc nhiên, không hiểu tại sao Pipilu lại đến viện kiểm sát tìm mình.
Pi Wu hỏi Pipilu:
- Cháu không đi học à ? Có chuyện gì sao không gọi điện cho chú ?
Pipilu ngồi xuống trước mặt chú, nói:
- Cháu có thể giúp chú làm viện trưởng viện kiểm sát.
Pi Wu giơ hai ngón tay ra, hỏi Pipilu:
- Mấy đây ?
Pipilu nghiêm nghị trả lời:
- Hai. Thần kinh cháu hoàn toàn bình thường mà.
- Cháu làm gì mà giúp chú làm viện trưởng được ? - Pi Wu nheo nheo mắt cười hỏi Pipilu.
Pipilu liền kể hết đầu đuôi sự việc cho chú nghe. Pi Wu đã xem qua “Doanh trại Virus”, biết được tên tuổi của Yuan Lielie. Chú hỏi Pipilu:
- Yuan Lielie đang ở trên người cháu à ?
Pipilu gật đầu.
- Bảo cậu ấy nói chuyện với chú được không ? - Pi Wu yêu cầu.
Pipilu hỏi luôn Yuan Lielie:
- Yuan Lielie, được không ?
Yuan Lielie nói:
- Không vấn đề . Rất vui khi được làm quen với chú, kiểm sát Pi ! Cháu rất ủng hộ chú làm viện trưởng viện kiểm sát, trừ hại cho dân.
Pi Wu nói:
- Xem ra chú sắp phải chuyển phòng làm việc rồi.
Yuan Lielie nói:
- Chúc mừng chú được thăng chức. Phòng làm việc của viện trưởng ở ngay bên cạnh đây thôi. Vừa nãy đi qua cháu đã nhìn thấy rồi.
Pi Wu nói với Pipilu và Yuan Lielie:
- Cám ơn sự tin tưởng của các cháu với chú. Sau khi làm viện trưởng, nhất định chú sẽ không phụ lòng tin đó, nhất định sẽ xử lý mọi chuyện đúng theo phép công, trở thành viện trưởng viện kiểm sát trong sạch nhất, “thiết diện vô tư” nhất trong lịch sử Trung Quốc.
Pipilu sửa lại lời của chú:
- Mục tiêu thấp quá, chú phải phải làm vị viện trưởng trong sạch nhất, “thiết diện vô tư” nhất, dũng cảm nhất trong lịch sử loài người ấy chứ.
Pi Wu gật đầu sửa sai:
- Chú sẽ cố gắng.
Yuan Lielie nói:
- Trước tiên phải xử lý 419 tên tội phạm đã.
Pi Wu nói:
- Là 419 người bị tình nghi phạm tội.
Pipilu lại sửa lời cho chú:
- Không phải là người bị tình nghi, mà là tội phạm.
Nói xong, nó giải thích nguyên nhân cho chú nghe. Pi Wu gật đầu:
- Để chú xử lý 419 tên tội phạm trước đã, cho các cháu thấy chú có xứng đáng với chức vụ đó không. Tốt nhất là trong đó có một người thân thích với thị trưởng, dùng vụ án này để kiểm tra xem chú dũng cảm đến đâu.
Yuan Lielie cười khẩy:
- Kiểm sát Pi thật biết mềm nắn rắn buông. Cháu sẽ cho chú một vụ án liên quan đến con cái của vài vị quan cao cấp ủy viên thường vụ, phải dùng vụ như thế mới kiểm tra được chú dũng cảm đến đâu chứ.
Pi Wu nói:
- Cứ việc kiểm tra thoải mái. Thực ra đừng nói là viện trưởng viện kiểm sát, cho dù là một kiểm sát viên bình thường, cũng phải đủ gan dạ để không sợ con cái của các ủy viên thường vụ.
Yuan Lielie nói với Pi Wu:
- Chuẩn bị giấy bút, để ghi lại vụ án đầu tiên.
Pi Wu lấy giấy ghi lại tên tội phạm, nơi công tác và tội danh cùng nơi giấu tang vật, sau đó gọi điện cho cấp dưới:
- Chuẩn bị lệnh khám xét và lệnh bắt, lập tức đến trường trung học Sang Ren bắt kẻ tình nghi. Không, là bắt tội phạm mới đúng. Tôi nói là tội phạm tức là tội phạm ! Không cần tòa án xử cũng là tội phạm 100% !
Yuan Lielie nói với Pipilu:
- Chú của cậu bắt đầu trở thành vị viện trưởng viện kiểm sát vĩ đại nhất trong lịch sử loài người rồi đó.
Pi Wu lại hỏi:
- Sau này sẽ liên lạc thế nào ? Lần nào cũng đến gặp chú để báo tin à ?
Pipilu nói:
- Cháu làm sao nghỉ học được ? Chú đồng ý bố cháu cũng không chịu đâu. Mỗi lần Yuan Lielie phát hiện ra tội phạm, cháu sẽ gửi email báo cho chú.
Pi Wu liền viết địa chỉ email của mình cho Pipilu.
Một kiểm sát viên bước vào báo cáo:
- Kiểm sát Pi, xe cảnh sát đã chuẩn bị xong rồi, bây giờ chúng ta sẽ đến trường trung học Sang Ren bắt người chứ ạ ?
Pi Wu nói:
- Các cậu lên xe đợi tôi, tôi xuống ngay bây giờ đây.
Kiểm sát viên liền đi ra ngoài. Pipilu hỏi chú:
- Vụ đầu tiên, chú cho cháu đi xem được không ? Dù sao sáng nay cháu cũng trốn học rồi.
Pi Wu nói:
- Không thành vấn đề, xem bắt tội phạm một lần còn học được nhiều thứ hơn cháu đi học mười hôm ấy chứ.
Yuan Lielie lên tiếng chữa lại:
- Xem viện kiểm sát bắt tội phạm một lần còn học được nhiều thứ hơn đi học một nghìn ngày chứ.
Pipilu nói:
- Đúng vậy.
Pi Wu cũng nói:
- Phải vậy chứ. Xuất phát !
Xe cảnh sát rú còi ầm ĩ phòng vào sân trường trung học Sang Ren. Hiệu trưởng nghe tiếng vội vàng chạy xuống xem xét tình hình.
Pi Wu hỏi hiệu trưởng:
- Trường của ông có thầy giáo nào tên là Wang Lida không ?
Hiệu trưởng gật đầu:
- Thầy giáo Wang đã phạm tội gì sao ? Thầy ấy là chủ nhiệm giỏi cấp thành phố cơ mà.
Pi Wu hỏi:
- Thầy Wang đang ở đâu ?
Hiệu trưởng đáp:
- Đang lên lớp. Có chuyện gì vậy ?
Pi Wu nói:
- Không có chuyện thì chúng tôi đến bắt anh ta làm gì.
Hiệu trưởng kinh ngạc thốt lên:
- Bắt người cơ à ? Có thể đợi đến khi tan học mới bắt được không ? Tốt nhất là không để ảnh hưởng đến học sinh.
Pi Wu gật đầu đồng ý. Pipilu nói:
- Để tội phạm lên lớp giảng bài cho học sinh, lẽ nào không ảnh hưởng ? Bây giờ bắt thầy giáo Wang chính là giải cứu cho học sinh. Với lại cho học sinh tận mắt nhìn thấy chuyện này, còn có lợi hơn học cả ngàn tiết học ấy chứ.
Pi Wu vẫy tay nói với cấp dưới:
- Lập tức bắt người !
Pipilu chạy theo các kiểm sát viên vào lớp học.
Pi Wu hỏi thầy giáo đang đứng trên bục giảng:
- Anh là Wang Lida ?
Thầy giáo Wang gật đầu, hỏi lại:
- Các anh làm gì vậy ?
Pi Wu lấy lệnh bắt trong người ra, giơ lên trước mặt thầy giáo Wang:
- Anh bị tình nghi tội xâm phạm quyền tự do thư tín.
Cảnh sát lấy còng tay khóa tay thầy giáo Wang lại.
Anh ta hét lên:
- Các anh có chứng cứ gì không ?
Pi Wu nói:
- Anh cố ý cất giấu và mở trộm thư của học sinh, tổng cộng là 378 bức. Tôi mong rằng anh có thể chủ động giao ra các bức thư đó.
Wang Lida chối cãi:
- Tôi có thể lấy danh dự của một chủ nhiệm giỏi cấp thành phố ra thề rằng, tôi chưa bao giờ cất giấu một bức thư nào của học sinh cả.
Pi Wu nói:
- Bây giờ chúng tôi sẽ đến ngăn kéo dưới cùng bên trái bàn làm việc của anh để tìm chứng cứ.
Wang Lida lập tức ngẩn người ra tại chỗ.
Pipilu giơ hai tay ra, làm mẫu cho cả lớp vỗ tay.
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, tất cả cửa kính trong lớp đột nhiên bị chấn động vỡ loảng xoảng, không phải là suýt nữa bị vỡ, mà là bị vỡ thật.
Hai bàn tay bị còng của Thầy giáo Wang giống như hai đứa trẻ sơ sinh dính liền nhau, run rẩy cầm cây bút đỏ chấm bài ký tên lên tờ lệnh bắt. Cây bút đã từng đánh trượt vô số học sinh, cuối cùng lại dùng để “đánh trượt” chính bản thân anh ta.
Các kiếm sát viên tìm được trong ngăn kéo bàn làm việc của Wang Lida 378 bức thư bị giấu đã bóc ra hết.
Pipilu nghe thấy một kiểm sát viên thì thầm hỏi Pi Wu:
- Kiểm sát Pi, anh có người nằm vùng ở đây hả ?
Hôm ấy, ít nhất Pipilu cũng phải lớn thêm được mười tuổi.
Tội thứ nhất: xâm phạm quyền tự do thư tín
Mức án cao nhất: 1 năm tù giam
Luật hình sự nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa, điều thứ 252.
Pipilu nhắc nhở: vì hạnh phúc của mình và người thân, mong các bạn đừng bao giờ mắc tội xâm phạm quyền tự do thư tín của người khác nhé.
Vụ án thứ hai
Shang Shaowen khi dạy con thường mắng: “không đánh không thành tài” và “phải có roi vọt mới thành con có hiếu”, anh ta mua được ở sạp sách ven đường một quyển sách chỉ nam về giáo dục gia đình, trong quyển sách đó có một câu làm Shang Shaowen có ấn tượng rất sâu sắc : “Thiên tài là do đánh mắng mà ra.”
Shang Shaowen cho rằng đời mình rất không thành công, tuy là đã tốt nghiệp đại học, nhưng giờ đã ba mươi mấy tuổi đầu rồi vẫn phải đi làm thuê cho người ta, làm gì cũng phải nhìn sắc mặt người khác. Từ khi có con trai, anh ta bắt đầu dồn hết hi vọng của mình lên người thằng bé. Sự nghiêm khắc của Shang Shaowen với con trai Shang Tianyi đã nổi tiếng khắp khu, điểm số của Shang Tianyi chỉ có thể xếp nhất lớp, nếu xếp thứ hai nó sẽ bị bố cho ăn đòn và bắt nhịn ăn. Có lần, Shang Tianyi xếp thứ ba, liền bị bố nó bắt nhịn ăn hai tuần, đói đến nỗi trước ngực và sau lưng đều hóp lại.
Shang Shaowen có ba thứ dùng để đánh con: dây lưng, chổi lông gà và giày da.
Vợ Shang Shaowen tuy cũng thương con, nhưng chị ta cũng hi vọng con trai mình có thể thành tài, vượt lên người khác.
Mỗi lần đánh con xong, Shang Shaowen lại nói với vợ:
- Sau này nó đoạt giải Nobel, em sẽ cảm kích anh đấy !
- Được không ?
Vợ Shang Shaowen không dám tin.
- Ít nhất cũng làm được tỉnh trưởng chứ ! Vì vậy cần phải vào được đại học Thanh Hoa hay Bắc Kinh mới được !
Shang Shaowen nghiến răng nghiến lợi nói.
Trên người Shang Tianyi không có chỗ nào là không có sẹo. Từ trước đến giờ Shang Shaowen không đánh đầu và mặt con trai, mà chỉ đánh vào những chỗ người khác không nhìn thấy.
Shang Tianyi rất sợ bố, nó chỉ biết cố hết sức học xếp nhất lớp để tránh những trận đòn dữ dội của bố. Từ lớp một đến khi vào cấp hai, Shang Tianyi chưa từng được bố khen ngợi một câu nào, còn số lần bị đánh thì nhiều vô số kể. Cho dù nó xếp thứ nhất, Shang Shaowen vẫn có thể tìm được cái xương trong quả trứng mà mắng nó một trận.
Hôm nay sau khi nhận bài thi, Shang Tianyi ngẩn người ra, thành tích của nó chỉ xếp thứ tư trong lớp. Ngày Đông Chí, mà trán Shang Tianyi đổ mồ hôi ròng ròng, hạt mồ hôi to như hạt đậu.
Quả nhiên Shang Shaowen nổi giận đùng đùng, anh ta cầm bài thi xé vụn, rồi bắt con trai nuốt hết. Shang Tianyi rất mừng rỡ, nó cho rằng hình phạt như vậy đối với bố nó mà nói, quả là đã dơ cao đánh khẽ lắm rồi. Nó liền ngấu nghiến vơ bài thi nuốt bằng sạch.
Shang Shaowen thấy con trai đã ăn hết, bèn nói:
- Cởi quần áo ra, để lại quần đùi thôi.
Shang Tianyi lo lắng nhìn mẹ.
Mẹ nó liền nói:
- Bố con chỉ muốn tốt cho con thôi.
Shang Shaowen bắt con trai cởi trần trùng trục đứng ngoài hiên nhà giữa trời đông tháng giá một tiếng đồng hồ.
Sau khi vào nhà, Shang Shaowen lại đánh con trai thêm một trận nữa, gãy cả xương sườn.
Ngày hôm sau, Shang Tianyi đang ở nhà dưỡng thương, thì có người gõ cửa.
Ngoài cửa là một cậu bé lạ mặt.
- Tớ tên là Pipilu, tớ đến để giúp cậu.
Pipilu nói với Shang Tianyi.
Shang Tianyi chưa bao giờ xem quyển sách nào khác ngoài sách học ở trường, nên không biết Pipilu.
Pipilu nói:
- Việc đánh mắng cậu của bố cậu đã đủ để cấu thành tội ngược đãi, cậu có thể nói cho chú ấy biết. Nếu cậu đồng ý, tớ sẽ dẫn cậu đến gặp chú tớ tư vấn.
- Tại sao cậu biết bố tớ ngược đãi tớ ?
Shang Tianyi hỏi.
- Sau này sẽ nói cho cậu biết.
Pipilu nói:
- Quyết định chưa ?
- Tớ đi với cậu !
Nước mắt Shang Tianyi chảy ra một nửa, rồi bị chặn lại ở khóe mắt.
Khi Shang Shaowen đứng trước vành móng ngựa ở tòa án, anh ta vẫn không dám tin rằng đứa con trai yếu đuối lại dám tố cáo mình.
“Bộ Luật Hình Sự” quy định, tội ngược đãi chỉ những hành vi như thường xuyên đánh đập, trừng phạt thân thể, giam nhốt, bỏ đói, để lạnh, có bệnh mà không cho chữa, cưỡng bức lao động vượt quá thể năng đối với các thành viên trong gia đình.
Sau khi nghị án, quan tòa quyết định phán Shang Shaowen có tội ngược đãi.
Tòa án phạt Shang Shaowen hai năm tù.
Tội thứ hai: tội ngược đãi.
Mức án cao nhất: 5 năm tù giam.
Luật hình sự nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa, điều thứ 260.
Pipilu nhắc nhở: Vì hạnh phúc của bạn và người thân, đừng bao giờ mắc tội ngược đãi nhé.
Nguồn: NXBKĐ