PIPILU BỊ OAN
Pipilu: Thực ra tớ rất muốn biết em gái Luxixi của tớ nghĩ gì về chuyện này , nhưng khổ một nỗi nó lại không chịu nói. Rất nhiều bạn sau khi đọc xong câu chuyện này đã làm hỏng radio nhà mình. Vì vậy, ban biên tập nên chú thích thêm một câu như sau: “Những chuyện Pipilu đã làm, các bạn nhỏ khác đừng bao giờ bắt chước làm theo nhé!”
Phần một
Gần đây, Pipilu lại gặp phải một chuyện khá là thú vị, chuyện này làm cho nó phải chịu oan uổng một phen. Câu chuyện bắt đầu từ tối Chủ Nhật tuần trước.
Tối hôm đó, Pipilu nằm trên giường nghe đài, nó cứ vặn đi vặn lại nút dò kênh, mũi kim dò sóng màu đỏ trượt đi trượt lại, dò hết tất cả các kênh, nhưng Pipilu vẫn chưa chọn được chương trình nào hay cả.
Mũi kim dò sóng màu đỏ chạy đến đầu mút cuối lúc nào mà Pipilu không biết, nó vẫn cố vặn mãi cái nút dò kênh, bỗng nhiên nghe tiếng “cạch” một cái, mũi kim dò sóng chạy vượt cả ra ngoài.
Pipilu giật mình đánh thót, thầm nhủ, quả này thì chết rồi, hỏng mất cái đài rồi. Nó cầm chiếc đài bán dẫn lên, ghé sát tai vào loa để nghe xem còn có tiếng phát ra không. Tai Pipilu mới áp vào loa thì mắt nó sáng lên, dường như là đang ngạc nhiên lắm.
Trong đài phát ra tiếng của ai đó đang nói chuyện, tiếng rất nhỏ, không giống tiếng trên đài phát thanh. Pipilu nín thở tập trung lắng nghe.
- Ngày mai lớp 4F sẽ biết điểm thi, cậu đoán xem Pipilu được bao nhiêu điểm? – Một giọng nói ồm ồm vang lên.
Pipilu suýt nữa thì bật kêu thành tiếng!
- Chả phải được 80 điểm hay sao? – Một giọng êm ái khác cất lên.
- Ồ, lần này bạn Trương Toàn Toàn vẫn được điểm cao nhất, 100 điểm cơ đấy! – Giọng nói ồm ồm lại vang lên.
Và tiếp sau đó, hai giọng nói ồm ồm và êm ái ấy còn nói với nhau về điểm thi của rất nhiều bạn khác trong lớpPipilu nữa.
Pipilu xúc động đến nỗi thở không ra hơi. Mặc dù nó cũng chẳng hề tin những gì hai giọng nói trong đài nói là thật, nhưng chỉ riêng chuyện phát hiện ra một kênh phát sóng bí ẩn mà mọi người không ai biết, cũng đủ làm nó hãnh diện lắm rồi.
Trước khi đi ngủ, Pipilu lại vặn lại cái nút dò kênh trở về chỗ mà mọi người vẫn thường hay nghe, nó quyết định không nói chuyện này cho ai hết.
Ngày hôm sau, vừa mới vào lớp cô giáo Từ liền công bố thành tích của các bạn ngay. Pipilu cũng không để ý lắm, điểm thi của nó chưa bao giờ vượt qua 85 điểm.
- Pipilu, 80 điểm. – Cô giáo đọc.
Chợt nghe thấy tên mình, Pipilu giật bắn người, suýt nữa thì bật lên khỏi ghế như một cái lò xo! Sao… sao điểm thi lại giống y như đài nói tối hôm trước vậy!
- Trương Toàn Toàn, 100 điểm!
- Á!!! – Pipilu không sao kìm chế nổi mình nữa, nó hét to lên một tiếng rồi ba chân bốn cẳng chạy một mạch về nhà. Cô giáo và tất cả các bạn đều chỉ biết kinh ngạc nhìn theo.
Pipilu chạy về đến nhà, lấy chiếc đài giấu dưới gối ra, mở tung nắp đằng sau, bên trong toàn là những dây đồng chằng chịt cùng với linh kiện bán dẫn. Nó lấy đèn pin soi kỹ mọi ngóc ngách.
- Có gì khác những chiếc đài bán dẫn khác đâu nhỉ? – Pipilu lẩm bẩm nói một mình. Nó lắp lại nắp đài, rồi chỉnh mũi tên đỏ vào đúng kênh phát sóng bí ẩn hôm qua.
Không có tiếng gì cả.
Pipilu thất vọng tắt đài, rồi uể oải quay trở lại trường học tiếp. Chẳng cần phải nói thêm gì nữa, nó bị cô giáo phê bình cho một trận.
Phần hai :
Tối hôm ấy, Pipilu vẫn cầm đài lên nghe. Tiếng nói chuyện của hai người hôm trước lại Từất hiện. Hoá ra tiếng nói chuyện ấy chỉ xuất hiện vào buổi tối mà thôi!
Pipilu ghé sát tai vào đài, trên mặt cậu nở ra một nụ cười đắc ý, vậy là từ nay nó có thể biết trước được những chuyện sẽ xảy ra vào ngày mai rồi!
Rồi tự dưng Pipilu không cười nữa. Nó nghe được một đoạn đối thoại như sau:
- Sáng mai, Trương Toàn Toàn đen đủi nhỉ.
- Ừ, lúc nó qua đường, gặp phải một ông tài xế say rượu, quả này bị đụng xe cũng không nhẹ đâu, ít nhất cũng phải nằm viện 5 tháng đấy.
- Nhưng nếu mà sau 8 giờ nó mới qua đường thì không sao rồi.
- Làm sao nó biết được chứ, với lại thằng bé này chưa bao giờ đi học muộn cả.
Pipilu hoàn toàn tin những điều hai người kia nói với nhau.
Trương Toàn Toàn là đứa coi thường Pipilu nhất, thường Từyên chế giễu Pipilu, còn hay nói Pipilu chỉ biết quậy phá chứ chẳng làm được gì nên hồn, nhưng nó cũng là đứa học giỏi nhất lớp.
- Ngày mai mình phải cứu nó mới được! – Pipilu lên hẹn giờ đồng hồ báo thức để 6 giờ dậy, nhưng nghĩ thế nào lại không yên tâm, nó lại hẹn thành 5 rưỡi cho chắc ăn.
Tờ mờ sáng hôm sau, từ 5 giờ 40 phút, Pipilu đã đứng đợi Trương Toàn Toàn ở đoạn đường nó hàng ngày vẫn đi học qua.
7 giờ 30 phút, Trương Toàn Toàn đến. Nó đang định đi qua đường thì Pipilu chạy lên phía trước chặn lại.
- Cậu định làm gì thế? – Trương Toàn Toàn không hiểu.
- Cậu không được sang đường, nguy hiểm lắm! – Pipilu nói.
- Cậu nói linh tinh cái gì đấy! – Trương Toàn Toàn đẩy Pipilu ra để qua đường.
Pipilu đuổi theo ôm chặt lấy Trương Toàn Toàn.
Trương Toàn Toàn cáu tiết, vừa đạp vừa đẩy, nhưng nó không khoẻ bằng Pipilu, nên chẳng mấy chốc đã bị Pipilu lôi vào rìa đường.
Hai bên cứ giằng co nhau mãi đến hơn 8 giờ, Pipilu mới chịu để cho Trương Toàn Toàn đi. Tất nhiên là cả hai đều đi học muộn.
- Hai em có chuyện gì vậy? – Cô giáo thấy Trương Toàn Toàn, một học sinh gương mẫu trong lớp, mà lại đi học muộn nên rất bực bội.
Toàn Toàn kể lại đầu đuôi câu chuyện.
- Em… em lại giở trò gìthế? – Cô giáo tức giận đến nỗi không nói ra lời, trợn mắt nhìn Pipilu.
- Nếu để Trương Toàn Toàn sang đường thì bạn ấy sẽ bị tai nạn ô tô. – Pipilu nói.
Cả lớp đều cười ầm cả lên.
- Sao em biết? – Cô giáo hỏi.
- Em…em…– Pipilu vẫn không chịu nói cho mọi người biết về kênh phát sóng bí ẩn.
- Em hãy xin lỗi bạn đi! –Cô giáo nói với Pipilu.
Đã cứu nó lại còn phải xin lỗi nữa à? Pipilu cảm thấy hối hận, biết thế cứ để cho ôtô đâm cho nó biết tay! Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, Pipilu đành phải xin lỗi Trương Toàn Toàn trước mặt cả lớp và cô giáo.
Phần ba
Tối đến, Pipilu lại nghe cái kênh phát sóng bí ẩn ấy.
- Cậu có biết một cô bé tên là Lệ Lệ ở lớp 1C không? – Giọng nói ồm ồm cất lên.
- Ừ biết! Sáng mai Lệ Lệ đến lớp rất sớm để đốt lửa sưởi ấm, thật không may là ngọn lửa vô tình bén vào cái áo khoác bông của cô bé, đã thế cô bé lại không biết cởi áo ra, diện tích bị bỏng lên tới 80%, thật là thảm! –Giọng êm ái kia nói.
Pipilu ngồi bật dậy, nhưng nghĩ đến hôm nay làm phúc phải tội, nó lại nằm Từống. Nhưng nằm mãi mà cũng không tài nào ngủ được, nó lại để đồng hồ đúng 5 giờ 30 phút.
Từ 6 giờ sáng, Pipilu đã ngồi đợi trước cửa lớp 1C.
7 giờ 5 phút, một cô bé mặc áo khoác bông đi tới.
- Em tên là Lệ Lệ phải không? – Pipilu hỏi.
- Vâng, sao anh biết? - Lili hỏi lại.
- Em đến sớm thế này làm gì? – Pipilu vặn vẹo.
- Hôm nay em trực nhật mà! - Lệ Lệ vừa nói vừa chỉ vào cái chìa khoá đeo trên cổ.
- Nhưng lúc này em không thể vào lớp.
- Tại sao?
- Chẳng tại sao cả! – Pipilu cứ ngồi chắn ở bậc thềm trước cửa lớp học.
- Không được, em phải vào, em nhất định phải vào! – Lệ Lệ cố hết sức kéo Pipilu. Nhưng sức cô bé làm sao có thể kéo được Pipilu ra cơ chứ, không làm gì được, Lệ Lệ liền khóc òa lên.
Nhưng có khóc cũng bằng thừa, sớm thế, trong trường làm gì có bóng người. Còn Pipilu thì cứ ngồi vững như núi Thái Sơn, không mảy may rung động.
Hai mươi phút sau, cô giáo chủ nhiệm lớp 1C đến lớp. Cô giáo thật không thể hiểu nổi tại sao Pipilu lại đi bắt nạt một bạn học lớp dưới, mà lại là một bạn nữ nữa!
Ban giám hiệu quyết định xử lý nghiêm trường hợp của Pipilu, ngay đến cả phụ huynh của Lệ Lệ cũng đã đến trường làm ầm lên, gây ảnh hưởng rất xấu.
Lần này thì Pipilu ức không chịu nổi nữa, nó liền đem câu chuyện về cái kênh phát sóng bí ẩn mà mình đã giữ bí mật bấy lâu nay nói cho cô giáo biết.
Tất cả các thầy cô giáo trong trường không ai tin vào chuyện đó, thậm chí có người còn cho rằng đầu óc Pipilu có vấn đề nữa.
Ban giám hiệu quyết định ngày hôm sau sẽ tập trung toàn trường, và Pipilu phải nhận lỗi trước sự chứng kiến của tất cả các thầy cô và các bạn. Pipilu hạ quyết tâm sẽ không bao giờ nghe cái kênh phát sóng bí ẩn kia nữa.
Thế rồi tối đến, nằm trên giường thấy ngứa ngáy khó chịu, nó lại bật đài lên.
- Ngày mai tập trung toàn trường rồi, thật tội cho Pipilu. – Giọng nói ồm ồm lên tiếng.
- Đúng là oan thật, chẳng có ai hiểu thằng bé ấy cả. – Giọng nói êm dịu thêm vào.
Nghe đến đây, Pipilu tự dưng cảm thấy rất tủi thân.
- Mà ngày mai, con của cô giáo chủ nhiệm lớp nó lại bị viêm ruột thừa cấp tính nữa, nếu không kịp thời đưa đi bệnh viện cấp cứu thì sẽ nguy đến tính mạng, nhưng lúc ấy thì chẳng có ai ở nhà cả.
- Gần đây sao trường nó lắm chuyện không may thế nhỉ!
- Khổ thân Pipilu.
Pipilu tắt đài đi ngủ. Mới được một lát thì nó đã nhổm lên, với lấy đồng hồ hẹn năm rưỡi dậy.
Phần bốn
Pipilu quyết định kể chuyện này cho cô giáo biết, nếu không con của cô giáo sẽ nguy mất.
Sáng sớm hôm sau, Pipilu vội vàng đi đến nhà cô giáo Từ, không ngờ giữa đường lại gặp ngay cô ấy.
- Thưa cô, hôm nay cô đừng đến trường, bởi vì… - Pipilu tranh nói trước.
- Bởi vì, bởi vì cái gì? Cô biết ngay là em vẫn chưa thông suốt nên mới cố ý đến sớm gặp em nói chuyện trước. Có lỗi không đáng sợ, chỉ cần biết sửa chữa là được rồi em ạ... – Cô giáo nói.
- Không phải thế! Thưa cô, em muốn nói …… - Pipilu hơi lúng túng.
- Em đừng nói gì nữa, hãy về nhà đi, và nhớ viết cho xong bản kiểm điểm! – Cô giáo không cho Pipilu cơ hội nói thêm gì nữa, giục nó về nhà.
Phần năm
Buổi tập trung toàn trường bắt đầu rất đúng giờ.
Thầy trưởng phòng giáo vụ lên tuyên bố: - Các em học sinh thân mến! Học sinh Pipilu lớp 4F từ trước đến giờ thường hay nghịch ngợm phá rối. Gần đây còn chặn đường không cho bạn đi học, bắt nạt em lớp dưới… - Thầy dừng lại, ho lụ khụ một tiếng rồi nói tiếp - Được sự bảo ban giúp đỡ của cô giáo chủ nhiệm lớp, em Pipilu đã nhận ra lỗi của mình. Bây giờ, Pipilu sẽ lên tự kiểm điểm trước toàn trường.
- Pipilu! - Thầy trưởng phòng giáo vụ gọi.
- Pipilu! – Cô giáo Từ cũng gọi.
Không thấy tiếng ai đáp. Không ngờ Pipilu lại to gan đến mức dám tự ý bỏ buổi tập trung toàn trường quan trọng như thế này. Thầy trưởng phòng giáo vụ vô cùng giận dữ, cô Từ mặt cũng đỏ phừng phừng vì tức giận.
Bỗng nhiên, bác Vương ở phòng thường trực chạy đến thở hổn hển nói:
- Cô Từ, mau đến bệnh viện đi! Họ vừa gọi điện đến nói là Kinh Kinh con trai cô bị viêm ruột thừa! Cô phải đến đó ngay!
Thầy trưởng phòng giáo vụ tuyên bố dừng buổi tập trung lại. Cô Từ cùng các lãnh đạo trong trường tức tốc đi đến bệnh viện.
Kinh Kinh đã qua cơn nguy hiểm, nằm thin thít ở trên giường. Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Cô Từ cảm động hỏi cô y tá:
- Cô có biết ai đã đưa cháu Kinh Kinh nhà tôi đến bệnh viện không ạ?
Cô y tá nhìn về phía góc tường ra hiệu cho mọi người, lúc này cô Từ và các thầy cô giáo khác mới để ý thấy Pipilu đứng đó, mồ hôi nhễ nhại.
Cô Từ liền nghĩ ngay đến chuyện buổi sáng, rồi nhớ lại thái độ của mình đối với Pipilu trước đó, cô thấy xúc động vô cùng, nước mắt cứ trào ra. Cô nói:
- Pipilu à, cô mắng oan em rồi!
Pipilu cũng khóc òa lên.
Thầy trưởng phòng giáo vụ cùng hiệu trưởng lập tức quyết định đổi buổi tập trung phê bình Pipilu thành buổi lễ tuyên dương Pipilu vì đã làm việc tốt.
Phần sáu
Kể từ ngày hôm đó trở đi, Pipilu trở thành nhân vật truyền kỳ của cả trường. Rất nhiều bạn cố gắng tìm cái kênh phát sóng bí ẩn ấy, nhưng chẳng có ai tìm thấy, chỉ có cái đài của Pipilu mới bắt được cái kênh phát sóng ấy mà thôi.
Pipilu lại nảy ra một sáng kiến vĩ đại: nếu như lắp thêm vào đài một cái máy khuếch đại âm thanh, không chừng còn có thể biết được nhiều hơn về những điều sẽ xảy ra sau này ấy chứ!
Các bạn đừng tưởng Pipilu thường ngày nghịch ngợm quậy phá, kết quả học tập không tốt nhé, cậu nhóc cũng có một niềm đam mê riêng, đó là vô tuyến điện, nó rất thích mầy mò tháo lắp các loại đài đấy.
Pipilu lắp thêm vào đài cái máy khuếch đại âm thanh. Xong xuôi, nó tò mò vặn cho cái kim dò sóng màu đỏ vào đúng chỗ có cái kênh phát sóng thần bí kia với và háo hức chờ đợi:
- Hai mươi năm sau, đám học sinh lớp 4F thay đổi thật là nhiều! - Giọng ồm ồm lên tiếng.
- Chứ còn gì nữa, đừng coi thường mấy cô cậu học kém nhé, lớn lên cũng có người rất thành công đấy! - Giọng nói êm dịu nói.
- Như cái cậu Lý Hiểu Lực ấy, bây giờ vì môn toán của cậu nhóc ấy thường xuyên không đạt yêu cầu nên suốt ngày bị thầy cô và bố mẹ mắng mỏ. Ấy vậy mà 20 năm sau, cậu ấy lại trở thành nhà văn trẻ tuổi hàng đầu toàn quốc cơ đấy!
- Không những thế, cậu ấy còn đoạt giải thưởng lớn mang tầm cỡ quốc tế nữa cơ!
Pipilu rất phấn khích, sau khi khuếch đại âm thanh, nó có thể biết trước được những sự việc của tận hai mươi năm sau!
- Lần này phải cho cả lớp biết mới được! - Pipilu cảm thấy rất vui vì lớp mình sau này sẽ có một nhà văn lớn.
Lại có một ý nghĩ táo bạo loé lên trong đầu Pipilu, làm nó thích thúđến nghẹn thở.
- Nếu như lắp cái đài bán dẫn này vào tivi thì chẳng phải sẽ nhìn thấy được những việc sẽ xảy ra của hai mươi năm sau hay sao? - Pipilu nghĩ bụng. Nếu được nhìn thấy chính mình của hai mươi năm sau thì thật là thú vị!
Phần bảy
Pipilu lôi từ trong cái đài bán dẫn ra hai sợi dây, rồi nối chúng vào ti-vi. Và điều kỳ diệu đã xuất hiện.
Trên màn hình tivi hiện ra hình ảnh hai mươi năm sau của các bạn cùng lớp với Pipilu. Pipilu thật sự không sao nhận ra ai với ai nữa. Cứ nhìn bạn Hứa Bình Bình thì biết ngay, bây giờ bạn ấy lùn tẹt, ấy thế mà không ngờ hai mươi năm sau, bạn ấy cao những hơn 1 mét 80 cơ đấy!
Pipilu tắt phụt tivi, chạy một mạch đến nhà cô Từ.
Cô Từ cũng cảm thấy vô cùng hồi hộp, có thể cho các em học sinh được tận mắt nhìn thấy chính các em của hai mươi năm sau, đây sẽ là cơ hội học tập tốt cho các em lắm đây.
- Pipilu à, sáng mai em đem cái đài bán dẫn ấy đến lớp, cô sẽ mượn của trường một chiếc tivi, chúng ta sẽ cho tất cả các bạn trong lớp cùng xem, có được không? – Cô Từ đề nghị.
- Thế thì hay quá! – Pipilu đồng ý ngay. Kể từ khi nó lắp thêm cái máy khuếch đại âm thanh vào chiếc đài bán dẫn của mình, cho dù là ban ngày hay ban đêm, kênh phát sóng bí ẩn ấy lúc nào cũng xuất hiện.
Tối đến đi ngủ, Pipilu hồi hộp tới mức hầu như không hề chợp mắt.
Pipilu là như thế đó: dù là cô giáo mắng mỏ thế nào, nói nó thế nào đi chăng nữa nó cũng không bao giờ để bụng. Nhưng chỉ cần cô giáo tỏ ra ân cần với nó một lần thôi, nó sẽ nhớ mãi không quên.
Ngày hôm sau, các bạn lớp 4F nghe nói hôm nay lên lớp được xem tivi, ai cũng vui trông thấy.
Mấy bạn nam đã đi khiêng tivi của trường về lớp học rồi.
Còn Pipilu thì có nhiệm vụ nối cái đài bán dẫn của nó vào màn hình.
- Các em chắc cũng rất muốn biết chính mình sẽ như thế nào sau hai mươi năm nữa, có phải không? – Cô Từ nói, - Bạn Pipilu đã cải tiến một chút chiếc đài bán dẫn của bạn ấy, và sau đây chúng ta sẽ được nhìn thấy ngay điều đó!
Pipilu ấn vào nút bật tivi.
Mọi người đều nín thở chờ đợi, trong lớp học yên lặng đến nỗi cả tiếng chớp mắt cũng nghe thấy rõ mồn một.
Mọi người đã nhìn thấy những gì?
Phần tám
Sau khi Pipilu bật tivi lên, trên màn hình xuất hiện một thanh niên, các bạn trong lớp đều thấy khuôn mặt của người ấy rất quen, nhưng ngay lúc ấy không tài nào nhận ra.
Tiếp sau đó, ống kính kéo dần ra xa, hoá ra đó là một hội trường lớn. Chỉ nhìn thấy ở chỗ chủ toạ có một người đang tuyên bố: - Xin hãy trao phần thưởng cho nhà văn trẻ tuổi Lý Hiểu Lực, những tác phẩm của anh đã gây tiếng vang lớn trong và ngoài nước!
Và người thanh niên đóbước lên sân khấu nhận phần thưởng.
Lúc này thì tất cả các bạn trong lớp 4F đều đã nhận ra đó là ai rồi, chính là Lý Hiểu Lực! Nhưng ngay sau đó mọi người lại ngớ người ra: mỗi lần thi môn toán, Hiểu Lực đều không đạt yêu cầu cơ mà! Hơn nữa, ngồi trong lớp cậu ta còn thường xuyên làm việc riêng… một học sinh như thế mà lớn lên lại trở thành nhà văn ư? Mới hôm kia, cô Từ rõ ràng còn nói trước lớp là cứ học hành không ra đâu vào đâu như bạn Hiểu Lực thì sau này lớn lên chắc lại đến thất nghiệp mất thôi!
Trên màn hình tivi còn có cảnh Lý Hiểu Lực đi đến trước cửa một ngôi nhà và gõ cửa. Cánh cửa khẽ mở, một phụ nữ chừng 50 tuổi bước ra.
- Đó là cô Từ! - Cả lớp đồng thanh reo lên. Quả đúng như vậy, chính là cô Từ, giáo viên chủ nhiệm lớp Pipilu, mái tóc của cô khi ấy đã điểm bạc.
- Em chào cô ạ! – Lý Hiểu Lực cúi đầu lễ phép chào cô giáo.
- Em là… - Cô Từ không nhận ra người thanh niên đứng trước mặt mình là ai.
- Em là Lý Hiểu Lực, học sinh của cô cách đây tròn hai mươi năm.
- Em vào đây, mau vào đây!
- Đây là bằng khen mà hôm nay em vừa nhận được, em muốn tặng nó cho cô. – Lý Hiểu Lực rút trong cặp ra một tấm bằng khen lấp lánh ánh vàng, đưa cho cô Từ.
- Đây là… - Cô Từ không ngờ rằng em học sinh nghịch ngợm ngày xưa, nay lại trở thành một nhà văn lớn!
- Đây là sách do em viết, - Lý Hiểu Lực lấy ra mấy quyển sách
- Xin cô hãy sửa lại những tác phẩm mà em đã viết, cũng giống như ngày nào cô vẫn sửa bài tập cho em vậy”
Cô Từ vô cùng xúc động, cô không hề nghĩ rằng học sinh của cô khi đã trở thành một nhà văn lớn mà vẫn còn nhớ đến cô, hơn nữa, hai mươi năm trước, cô cũng không mấy quan tâm đến cậu học sinh này! - Thưa cô, hè này em muốn mời cô cùng đi biển nghỉ mát, có được không ạ?
– Lý Hiểu Lực nói - Em còn nhớ cô từng nói là cô rất thích biển nhưng chưa bao giờ được nhìn thấy biển.
Học sinh vẫn còn ghi sâu trong lòng những lời cô giáo nói hai mươi năm về trước.
Cô Từ lại nhớ lại có một lần, nhà trường tổ chức đi picnic, cũng chính vì chuyện ngày đầu tiên khi lên lớp Lý Hiểu Lực đã làm việc riêng, nên cô đã phạt không cho cậu đi chơi cùng cả lớp nữa…
Xem đến đây, cô Từ không sao kìm nén nổi, và cô đã khóc. Cô cảm thấy mình đã làm một việc rất đáng trách.
Về phần Lý Hiểu Lực, nó cũng cảm thấy trong lòng rất ân hận. Nó thầm nhủ, lớn lên mình có thể làm một nhà văn cơ mà, vậy thì khi còn nhỏ mình cần phải cố gắng học tập hơn nữa mới được! Tại sao mình cứ làm cho cô giáo phải bận lòng vì mình mãi thế?
Lý Hiểu Lực rời khỏi chỗ ngồi, đi đến bên cô Từ - Thưa cô, xin cô đừng khóc nữa, em hứa sau này nhất định sẽ cố gắng học tập chăm chỉ.
Đúng lúc này, cả lớp bỗng nhiên rú lên.
Phần chín
Hoá ra là mọi người nhìn thấy Pipilu trên màn ảnh.
Pipilu chẳng khác gì, vẫn cái dáng vẻ nghịch ngợm bây giờ, nhưng mà khi ấy, nó đã trở thành một nhà vật lý học nổi tiếng. Mặc dù không thi đỗ đại học, nhưng nhờ tự học, Pipilu đã nổi tiếng khắp cả nước, nó còn có rất nhiều phát minh nữa cơ!
Pipilu tỏ ra rất mãn nguyện, mặc dù vậy trong lòng nó cũng đang thầm nhủ phải cố gắng hơn nữa.
- Mọi người nhìn này, Hàn Phi Phi, đúng là Hàn Phi Phi rồi!
Hàn Phi Phi vốn cũng là một học sinh học dốt nổi tiếng trong lớp, lại còn bị đúp nữa.
Còn bạn Hàn Phi Phi của hai mươi năm sau làđầu bếp của một nhà hàng cao cấp. Bạn ấy biết cách tổng kết kinh nghiệm của những người đi trước, lại biết tự sáng tạo cho riêng mình, nên tuổi còn trẻ măng mà đã được phong làm đầu bếp cấp cao rồi đấy, lại còn còn biên soạn một quyển sách nấu ăn nữa cơ!
- Nhìn này! Đây chẳng phải là Trương Toàn Toàn hay sao? – Không biết ai đã reo lên.
Trương Toàn Toàn đương nhiên là đã học xong đại học, không những thế cậu ta còn học đến tiến sĩ nữa cơ.
Trong công viên, cô Từ tình cờ gặp Trương Toàn Toàn. Nó đang cùng vợ đi dạo trong công viên.
- Trương Toàn Toàn phải không? – Cô Từ nhận ra học sinh cưng của mình trước, vì trên trán nó có một cái nốt ruồi.
- Bác là ai ạ? Chắc là bác nhận nhầm người rồi? Cháu có quen bác đâu nhỉ!
Trương Toàn Toàn của hai mươi năm sau chẳng còn nhớ gì đến cô giáo dạy mình hồi tiểu học nữa.
Cô Từ buồn bã bỏ đi không nói thêm gì nữa.
- Thật chẳng ra làm sao, là tiến sĩ thì đã có gì mà ghê gớm! - Một đứa thấy chối mắt đã thốt lên như thế.
- Đúng vậy, người nào không nhận ra cô giáo của mình thì cũng không đáng để chúng ta tôn trọng.
Trương Toàn Toàn mặt đỏ lự lên. Nó đứng phắt dậy nói: - Đó không phải là sự thật, toàn chuyện bịa đặt cả! - Mồm thì nói vậy, nhưng trong lòng nó cũng cảm thấy hoang mang. Nó vốn là học sinh học giỏi nhất lớp, vì thế nó luôn cho rằng việc cô giáo đối tốt với mình là điều hiển nhiên, chứ trong lòng nó chẳng cảm thấy biết ơn cô giáo tẹo nào.
Lúc này thì nó đã bắt đầu hiểu ra rằng, trong mỗi bước học tập tiến bộ của nó đều có biết bao tâm huyết của cô giáo, nó cần phải kính trọng cô giáo mới đúng.
Màn hình chuyển sang một cảnh khác, đó là cảnh cô Từ tổ chức sinh nhật tròn năm mươi tuổi của mình. Rất nhiều học sinh của cô đến chúc mừng, nào là Pipilu, Hàn Phi Phi, nào là Lý Hiểu Lực…, à mà còn có cả Trương Toàn Toàn nữa.
Cả lớp học sôi nổi bừng bừng khí thế, các bạn nhỏ đều đảo mắt trên màn hình để tìm hình ảnh của chính mình sau hai mươi năm, có cậu khi ấy còn mang theo cả con cái nữa cơ!
Tiếng chuông hết giờ đã điểm, giờ học hôm nay thật thú vị!
Đợt này thì đám học kém như Pipilu sẽ có dịp mở mang mặt mày lên rồi đây! Trong tương lai chúng nó đều thành đạt cả cơ mà! Nhưng ngược lại, mấy đứa nó lại không hề nghĩ thế, muốn làm được nhà văn lớn hoặc làm đầu bếp cấp cao thì ngay từ khi còn nhỏ phải học tập chăm chỉ hơn nữa mới được.
Còn các bạn học khá trong lớp thì đều tự hứa với lòng mình rằng sau này lớn lên, nhất định phải thường xuyên đi thăm các thầy cô giáo, không bao giờ làm những người chỉ biết tính toán điểm chác mà không quý trọng tình cảm.
Còn về việc cô Từ nghĩ gì thì tôi không nói nữa, các bạn chắc cũng đã đoán ra rồi cũng nên?
Nguồn: NXBKĐ