Phụ nữ có nên ích kỷ?
Nhiều người ghét Trang Hạ, và cũng có nhiều người thích cô ấy. Mình thì không thích cũng chẳng ghét, nhưng mình cảm thấy giữa mình và cô ấy có một vài điểm chung, có cá tính khá giống (nhưng đương nhiên mình không mạnh bạo được như thế, không làm được đến cùng như cô ấy, không thành công như cô ấy, không thể trở thành người phụ nữ đanh đá số 1 trên văn đàn VN, và đương nhiên, không thành công được như cô ấy…có chăng chắc được cái xinh gái hơn :v ). Người ta nói đã làm gì là phải làm tới, làng nhàng ở giữa là chỉ thất bại thôi. Quả nhiên đúng nếu nói tới mình. Quay lại đề tài chút, mình viết bài này không hẳn muốn nói đến vị trí người phụ nữ (liên quan chút ít), kĩ hơn chút (theo tiêu đề) là muốn nói đến vấn đề: Phụ nữ có nên ích kỉ không?
Ích kỉ mà mình muốn nói đến, thực chất không phải là thói ích kỉ trong từ điển nêu ra là tính không tốt của con người, luôn đặt lợi ích bản thân lên trên người xung quanh (đa số nói đến vấn đề vật chất), còn về tinh thần thì nó có nghĩa là chỉ quan tâm đến cảm xúc bản thân mà không quan tâm đến tình cảm của người bên cạnh. Ai dám nói “tôi ích kỷ” chắc chắn là bị đánh giá không tốt này nọ. Nhưng cổ nhân lại cũng có câu “Nhân bất vị kỷ, thiên tru địa diệt” (tức: người không sống vì mình thì trời chu đất diệt). Về mặt chữ nghĩa mà nói ích kỷ = làm việc lợi cho bản thân. Nay tôi cũng chỉ muốn nói đến các vấn đề xoay quanh mặt chữ nghĩa của nó chứ không nói đến ý nghĩa mà theo quảng đại đều hiểu.
Phụ nữ, theo tôi, nên sống ích kỉ một chút, sống vì bản thân mình nhiều hơn 1 chút. Những người phụ nữ xung quanh tôi, những người mà tôi nhìn thấy, họ sống vì người khác quá nhiều. Nhưng sống vì người khác (là tốt thôi) không phải vì bản thân họ mong muốn được như vậy mà vì sợ “người ta nói”. Miệng lưỡi thế gian đúng là đáng sợ, nhưng được tất cả mọi người công nhận mình là người phụ nữ tốt, đảm đang, khéo léo …thì thế nào, vui vì điều ấy và sau đó gò lưng ra để làm tấm gương?
Tôi nói tôi bắt đầu cảm thấy khác mọi người có lẽ vì tôi không thể nào sống được như vậy. Trước đây, tôi hay cười nói, hòa đồng, ai cũng muốn nói chuyện cùng và thể hiện mặt tốt cho họ thấy. Nhưng dần dần, tôi nhận ra, khi mình cố gắng làm điều đó, vẫn rất nhiều người không hài lòng, tôi bắt đầu sống khác đi, chả cần vì ai, chỉ sống vì tôi. Tất cả mọi người nghĩ tôi là như thế này, nhưng tôi chỉ cần tôi và những người tôi quan tâm biết tôi thực sự như thế nào? Tôi bắt đầu bỏ mặc điều tiếng, bỏ mặc sự khiêu khích, và tôi cảm thấy hài lòng về điều đó. Trang Hạ có nói : “Họ ghét bạn. Bạn cười họ cũng ghét. Bạn không cười họ cũng ghét. Họ ghét cách bạn đi. Họ ghét cách bạn đứng dậy. Họ ghét cách bạn nói. Họ ghét cách bạn nổi bật. Họ ghét cách bạn năng nổ, họ ghét khi bạn chiến thắng. Họ ghét cách người khác nhìn bạn. Họ ghét mọi người nói về bạn. Họ ghét cách bạn chạm được vào trái tim người khác. Họ ghét đôi giày bạn đi. Họ ghét vì họ không ở trong tất cả những điều đó.=> Cho nên cách tốt nhất, là đừng tìm cách để người khác yêu, mà hãy tìm cách để làm tốt nhất những gì bạn vốn làm tốt nhất”.
Những người chị, người bạn của tôi, đã lập gia đình xong, và tôi thấy vấn đề họ hay quan tâm chính là: Con cái của mình ngoan không? Học tập có thua kém bạn bè không? Có được điểm 10 không? Chồng mình có tu chí làm ăn không? Không là phải thúc giục; rồi anh ta có cô bồ nào bên ngoài không (có là phải đánh ghen, phải chửi vào mặt con ** đấy, cho nó biết thế nào là loại đàn bà lăng loàn, cướp chồng, rủi như mà có là anh em họ hàng biết hết, làm béng lên/ hoặc ngược lại, im lìm giấu giếm nỗi đau và khuyên chồng, khuyên không được là hàng đêm nằm khóc, ôm nén bi thương…mà không bao giờ nghĩ có nên thay đổi mình không (vì có thể ông chồng đi bồ là vì phía chị vợ) hoặc dám đối mặt vứt bỏ (nếu anh ta là kẻ lăng nhăng) hoặc thản nhiên mà sống (nếu thấy chấp nhận được chuyện như vậy vì nó là bản tính anh ta từ xưa đã biết)). Họ quan tâm đến quần áo mặc trên người đủ sang chưa? Nay đi họp lớp mà thấy túi xách đống bạn toàn hàng hiệu, điện thoại Iphone 4 của mình quá cùi so với con Ip6 của chúng bạn thì họ cảm thấy đau khổ lắm, rồi về nhà, lại kêu than với chồng (Chồng ơi, phải cố gắng nhé, mua cho vợ con Ip6 cho bằng bạn bằng bè). Lúc về gặp mặt họ hàng thì tất cả các cô đều ngoan hiền, đảm đang cả (trong khi đó ở nhà có khi đánh chồng rầm rầm). Tôi cảm thấy họ sống mà phải che giấu mình quá nhiều. Anh chồng tôi sau này, tôi không cần anh ta phải đưa ô tô sang đi đón vợ, không cần anh ta cày cuốc làm việc để mua Ip6 cho vợ bằng bạn bằng bè, tôi chỉ cần mình được nói, được sống vì bản thân, tôi cần được ích kỉ, tôi cần anh ta bỏ xuống được sĩ diện khi đám đông chụm đầu vào nói: sao mày để con vợ mày thế này thế kia, để nó đè đầu cưỡi cổ như thế…Tôi làm tốt nhất không phải là rửa bát, nấu nướng, giặt đồ (nhưng sẽ làm để cân bằng cuộc sống, tôi không thể lười, anh ấy cũng không thể lười), tôi làm tốt cái mà tôi có thể làm và muốn làm (tôi không cần anh ấy nhúng tay). Phụ nữ trẻ tuổi yêu bằng tai, phụ nữ có gia đình yêu sự sẻ chia, và đừng đánh mất sự sẻ chia ấy trong cả công việc hàng ngày. Tôi lấy chồng, vì tôi cần 1 chỗ sẻ chia cuộc sống, cùng tôi đi một chặng đường dài cho những dự định mà tôi muốn xây đắp ở tương lai, vì tôi có nhu cầu, chứ không phải vì đã đến tuổi (lâu là ế), vì bố mẹ giục giã.
Tôi thường lén khâm phục những người phụ nữ không cần đến 1 đám cưới, mà chỉ cần họ cảm thấy hài lòng về cuộc sống bên ông chồng hiểu,yêu, tin mình. Có người nói: cả đời người phụ nữ mới có 1 lần, như thế quá thiệt thòi…Cô ấy không thấy thiệt thòi, sao bạn phải thấy. Có người nói người phụ nữ chưa lấy chồng mà sinh con là người phụ nữ hư hỏng, rồi sau này sẽ bị chồng và cả gia đình chồng khinh thường. Bạn cứ chống mắt lên mà nhìn gia đình người ta hạnh phúc nhé. Mấy cái định kiến của bạn chả làm gia đình họ tệ đi đâu, mà vì thế có khi họ lại thương nhau hơn. Tôi cũng dám chắc 100 người nói ra câu định kiến thì 98 người là phụ nữ. Toàn tự phụ nữ làm khổ phụ nữ mà thôi.
Tôi cũng khâm phục những cô gái dám dũng cảm chia tay ông chồng, nuôi con 1 mình rồi tự bươn chải, tự lo cho đứa con. Cô ấy cũng nhận thấy đứa con thiệt thòi nên che chở nó nhiều hơn nữa. Tôi không cổ vũ cho mấy cô gái đành hanh, nông nổi, hơi tí là lấy chia tay ra làm lời thách thức và phát ngôn ra lời đó 1 cách dễ dàng. Phụ nữ sống 1 mình đã khó, nuôi con còn khó hơn. Họ đáng để trân trọng hơn là sĩ diện với cái tiếng bị chồng bỏ, gái nạ dòng…
Cũng không biết có phải tôi viết để biện minh cho cái tính :LƯỜI + GỚM của mình hay không. Tôi vẫn tự nhận mình là một người phụ nữ bình thường, không lười, không gớm nhưng cũng không hay làm và biết phản kháng. Tôi còn nhớ, lúc tôi thông báo chia tay bạn trai (mà đặt trong mối quan hệ yêu đương cũng đã khá lâu), bạn bè tôi có gọi điện, nhắn tin, thậm chí cả mẹ tôi “chửi” tôi (tôi chấp nhận bị chửi, vì có chửi, có nói thẳng tôi mới biết họ suy nghĩ như thế nào, im ỉm chửi trong lòng mới là nguy hiểm), đại loại nói tôi bạc tình, bạc nghĩa, nhẫn tâm bỏ người ta…Người biết mà không chửi, tôi cũng thừa hiểu họ chửi tôi hàng vạn câu trong lòng tôi là đứa không ra gì. Nhưng chỉ vì tôi muốn nói, tôi không muốn cuộc sống làm vợ sau này của tôi chỉ là ở nhà, chỗ làm, quanh chồng, quanh con và mẹ chồng (Điều kiện khá và được đi du lịch đâu đấy, nhà hàng nọ kia không đồng nghĩa với cái gọi là tự do đâu nhé…dù bạn có bay sang Mỹ chụp cạnh Nữ thần Tự Do thì bạn vẫn sẽ bị hàng đống thứ trói buộc như: mua quà gì cho mẹ chồng, chị dâu, các cháu, .. chả bao giờ dám nói bậy 1 câu trên FB hay 1 câu thể hiện cảm xúc khi giận chồng nhưng vẫn cứ dung FB). Các bạn nói gì về tôi cũng được, nhưng tự tôi cảm thấy tôi vui vẻ là được rồi, vì các bạn có chửi thì cũng có sống thay tôi được đâu, có chăm mẹ chồng hộ tôi được đâu.
Và tôi khuyên các cô gái nên trân trọng mình hơn, bớt quan tâm dư luận và thử đọc Trang Hạ (nếu chưa). Cô bạn tôi, rất coi trọng trinh tiết, và tôi cũng không biết đến giờ, cô ấy còn suy nghĩ như vậy nữa không.
https://trangha.wordpress.com/2012/12/08/gai-trinh-doc-ky-huong-dan-su-dung-dan-ong-truoc-khi-dung/
Thân ái!
Phong Cầm