Đồng nghiệp, tôi yêu anh!

<Pháp chứng tiên phong> Đồng nghiệp , tôi yêu anh.

Tác giả: Tiểu Tâm Nguyệt​

Văn án
Tôi là Lam Tâm Nguyệt, chưa từng nghĩ tới việc xuyên qua gặp được anh ấy
Nếu đã đến đây, tôi sẽ không để anh trở thành một người cô đơn
Tôi sẽ làm bạn với anh vĩnh viễn
Tuyệt đối sẽ không cho anh ấy rời xa
Diễn viên: Lâm Tâm Nguyệt, Cổ Trạch Sâm
Phối hợp diễn: Cao Ngạn Bác, Lương Tiểu Nhu, Mã Quắc Anh, Dương Dật Thăng, Lâm Đinh Đinh, ngoài ra còn có: Thôi Lý, Pháp Chính.

Chương 1:
{Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu Tâm Nguyệt còn là một món ăn của tác giả. Trong tác phẩm này Tiểu Tâm Nguyệt từ khi còn là một cô gái nhỏ}

Nửa đêm khuya khắt, trên đường xuất hiện giọng nói âm trầm khủng bố, hơn nữa lại là một giọng nữ vang ở phía ngã tư đường, giống như nức nở, giống như cười điên lại càng giống âm thanh chửi mắng phẫn nộ. Khoảng không ở ngã tư đường càng có vẻ vô cùng kinh khủng (Tác giả: Chẳng lẽ Tiểu Nguyệt Nguyệt tính đi khủng bố đường phố, đương nhiên là không phải, cho nên......)

-------màn ảnh chuyển hướng-----------

Trên đường xuất hiện một hình dáng nữ nhân thô tục, thô tục sao? Đúng vậy, tóc giống như chổi lông gà, mặc Tshirt rộng thùng thình, một tay cầm túi plastic, một tay vò tóc, ách, cũng không giống như tóc =.=, chân đi dép lê, miệng không ngừng mắng người:

“Đáng ghét, lão ca chết tiệt, nửa đêm lại bắt muội muội của mình đi mua bia , chẳng lẽ ko sợ người muội này bị giựt tiền cướp sắc sao? Lại còn nói muội ấy sẽ không để ý, phi” nữ nhân đem đống bia ôm trong ngực xốc lên, tiếp tục đi.

“Tức chết ta, nói muội ko để ý, muội làm sao lại ko để ý chứ, hại muội không được xem “Pháp chứng tiên phong”, tuy rằng đã xem mấy lần”, nói đến “Pháp chứng tiên phong”, ngữ khí nữ nhân nháy mắt chuyển từ oán hận sang khóc rống “ô, ô...như thế nào lại vậy, như thế nào lại để để cho Lâm Đinh Đinh chết đi? Nếu phải chết thì đừng cho hắn yêu nàng, cứ như vậy để Cổ TRạCH SÂM cô độc một mình, hắn phải làm sao vây giờ, ô ô....Tôi thấy Trạch Sâm thật đáng thương a” (tác giả: theo kịch bản, nàng chết cũng không có biện pháp a~ mỗ Nguyệt: ngươi...nói...cái...gì? ~tác giả: nhẹ nhàng bay đi)

Nữ nhân thần kinh hề hề trước mắt này, chính là nữ diễn viên của chúng ta- Lam Tâm Nguyệt, vừa mới tốt nghiệp thạc sĩ, sắp bước vào xã hội mà kiếm ăn, bởi vì thật vất vả mới đỗ thạc sĩ, chui trong nhà nửa tháng nay, mỗi ngày đều ở bên máy tính xem kịch, xem tiểu thuyết, còn thường xuyên phát ra âm thanh quái dị, biến mình thành kẻ người ko giống người, quỷ ko giống quỷ.
Rốt cục, Lam mẫu chịu ko nổi, chuẩn bị đem con gái nhà mình “đá” ra ngoài xã hội lịch lãm (mau chóng gả chồng :v ), ca ca của Lâm Tâm Nguyệt nghe được tin này, liền hẹn một đám bằng hữu giúp Lâm Tâm Nguyệt từ dã cuộc sống trạch nữ, bởi vậy mới có một màn trên. Mà ngoài ý muốn, một việc không thể tưởng đã phát sinh , ngay lúc LTN đang đau khổ vì không có cách nào xem xong lần thứ n bộ phim “Pháp chứng tiên phong”thì một chiếc xe tải xông đến, Lâm Tâm Nguyệt muốn tránh đã quá muộn.

Lúc xe vận tải đâm phải,

““Pháp chứng tiên phong”của ta còn chưa có xem xong mà”

Đây là ý nghĩ duy nhất của Lâm Tâm Nguyệt trước khi lâm vào bóng tối.


Chương 2. Xuyên qua

{Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu Tâm Nguyệt mỗi ngày một khác}

Ai da, sao lại thế này, thật là khó chịu a, đúng rồi, tôi nhớ rõ tôi bị một cái xe tải đụng phải, khó trách lại khó chịu như vậy, tôi bây giờ là đang ở bệnh viện sao?

Ô ô...chết tiệt xe vận tải hại ta không được xem hoàn bộ “ Pháp chứng tiên phong ” , chờ ta xuất viện ta nhất định bắt nó hủy đi (tác giả: nữ nhân a, cho dù ngươi muốn hủy cũng hủy ko được), bất quá như này cũng tốt, mẹ sẽ không có lí do đá ta ra khỏi cửa nữa, ta lại có thể tiếp tục làm trạch nữ rồi (tác giả: nữ nhân ngươi cũng ko có lương tâm rồi- mỗ Nguyệt : còn không phải ngươi viết sao, nếu ngươi không đem ta viết cho tốt, hừ hừ, chờ xem...- tác giả: nịnh nọt cúi đầu gật gật)

Chính là, ai đó hãy tới nói cho nàng biết, vì sao khi nàng mở mắt ra, lại không phải trần nhà trắng bóng, cái ngửi được không phải là mùi thuốc sát trùng, dưới thân nàng nằm lại không phải chiếc giường nhỏ hẹp của bệnh viện, mà làn da xúc cảm cũng nói cho nàng biết nàng không bị thương, nàng đang ở một nơi gì đó tuyệt đối không phải bệnh viện tiện nghi.

Ai có thể nói cho tôi biết, vì sao tôi lại ở chỗ này a

Day huyệt thái dương, khó khăn xoay cổ, lấy tay chống giường, chậm rãi ngồi dậy, lúc này nàng mới chính thức thấy rõ ràng nơi mình đang ở, một nơi tràn ngập mộng ảo, vách tường hồng nhạt, chiếc giường lớn ngăn nắp bốn góc như cột buồm, chung quanh là màn mỏng màu hồng nhạt, bản thân nghĩ muốn nằm trên chiếc giường công chúa, trong phòng bày đủ loại đủ kiểu đồ chơi hoàng tử công chúa, chung quanh bài trí đều là sắc thái lãng mạn Châu Âu, ban công đều là hoa cỏ tản ra hương khí thanh tịnh, hêt thảy đều nói cho nàng đây là phòng một cô gái đầy mơ mộng.

Đầu có điểm ngốc, theo bản năng giơ tay lên, Lâm Tâm Nguyệt mở to mắt nhìn bàn tay.

Đối với thân thể này, vô luận ntn cũng là bảo dưỡng vô cùng tốt, thoạt nhìn như cô gái tầm 16, 17 , nhìn đôi bàn tay này đích thực là của một tiểu cô nương, sờ qua sờ lại gương mặt, vô luận là gương mặt hay biểu cảm mặt cộng thêm mái tóc đen mượt buộc gọn một bên đều nói cho Lâm Tâm Nguyệt một chuyện thực. Nàng đổi xác, hơn nữa so với nàng trước kia trẻ tuổi hơn, xinh đẹp hơn rất nhiều lần.

Ngồi ngây ngốc trên giường, Lâm Tâm Nguyệt hoàn toàn không biết nên làm gì, trong đầu hoàn toàn không có một chút kí ức, không biết thân xác này là ai và tại sao lại để mất đi thân xác.

Chung quanh im ắng, có tiếng bước chân nhẹ nhàng từ xa lại gần, cánh cửa dịch chuyển trong không gian tĩnh mịch từ bên ngoài đến. Lâm Tâm Nguyệt nhìn ra phía cửa phòng, trong lòng khẩn trương giống như phạm nhân chờ đợi phán quyết.

-------------------
{Người dịch: Tôi đang thử dịch bộ truyện này, cũng chưa có đọc qua là hay hay dở, nhờ hỗ trợ của phần mềm QT và ít khả năng suy đoán ngôn ngữ của mình mà dịch. Đôi chỗ rườm rà khó hiểu đã tự ý cắt, đôi chỗ lại tự thêm vào nên độ chính xác của bản dịch chỉ ở cốt truyện. Do người dịch tài năng có hạn, mọi người thông cảm.

Tên nguyên mẫu truyện rườm rà là: "<Pháp chứng tiên phong> đồng nghiệp, người tôi yêu chính là ngươi", người dịch đã cắt bỏ còn "Đồng nghiệp, tôi yêu anh". Truyện này tác giả viết có lẽ dựa trên bộ phim "Bằng chứng thép" trên VTV3 chúng ta hay xem}
 
Chương 3. Đối mặt

{Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu Tâm Nguyệt hôm nay không viết bài, vì thế sẽ cố gắng hơn nữa.}

Cửa được mở ra, người đi vào mặc âu phục, tuổi tác ước chừng khoảng 6 chục tuổi, gương mặt già nua tiều tụy, nếp nhăn hằn in dấu vết của năm tháng, nhưng vẫn không che mờ được đôi mày rậm anh khí, ánh mắt sắc bén khiến cho người đối diện nhận ra được tuổi trẻ khí thế anh hùng ngời ngời.

Nhìn trên giường Lam Tiểu Nguyệt đang ngây ngốc, lão nhân trong mắt lóe nước mắt, môi mỏng nhẹ run, lộ ra âm thanh vui mừng nói:

- Tiểu Nguyệt!....

- Tiểu Nguyệt....

Lão nhân bước nhanh đến bên cạnh Lâm Tâm Nguyệt ôm chặt nàng trong lồng ngực, sợ rằng đây chỉ là mộng cảnh.

Giọng nói của lão nhân giống như người chết đuối vớ được cọc, toát lên vui mừng khôn xiết làm cho Lâm Tâm Nguyệt nhận ra ông lão này cùng chủ nhân của thân thể này có quan hệ gần gũi.

- Tiểu Nguyệt, con cuối cùng cũng tỉnh, thật tốt quá, thật tốt quá, ông nội nghĩ đời này không thể nhìn thấy con tỉnh lại, con đã hôn mê đã 1 năm trời, có biết không, được ông trời phù hộ, cuối cùng con cũng tỉnh. Tiểu Nguyệt, con hiện tại cảm thấy thế nào? Tiểu Nguyệt?

Lão nhân lúc này mới phát hiện cháu gái không bình thường, ông nhìn ánh mắt mê mang của Tiểu Nguyệt, hỏi:

- Tiểu Nguyệt, con có chỗ nào không thoải mái, nói cho ông nội .

- Ông, ông là ai, tội vì sao lại ở chỗ này

Đúng vậy, Lâm Tâm Nguyệt nhiều năm đọc tiểu thuyết xuyên không cũng không phải không có chỗ dùng, nếu không có một chút trí nhớ của thân thể này, nàng chỉ có cách giả vờ mất trí.

- Con, con không có nhớ ra ta? Ta là gia gia của con a (ông nội đó)? Tiểu Lâm, Tiểu Lâm, mau gọi thầy thuốc đến....

Lão nhân trên mặt xuất hiện tia kích động, lập tức tỉnh táo lại, chuyển hướng ra ngoài cửa, lớn tiếng gọi.

Một lúc sau, một vị quản gia dẫn theo một vị bác sĩ và một y tá hấp tấp chạy vào, kiểm tra cùng hỏi tôi mấy vấn đề, tôi mờ mịt trả lời, cuối cùng được cho bệnh án không nằm ngoài dự đoán: mất trí nhớ.

Sau khi quản gia, thầy thuốc và y tá đã rời khỏi, toàn bộ căn phòng chỉ còn 2 người : tôi và lão nhân. Lâm Tâm Nguyệt khẩn trương nắm chặt vạt áo, nàng rất sợ, sợ bị lão nhân biết nàng không phải cháu gái của hắn.

Vô luận là vị bác sĩ kia kiểm tra thân thể hay là hỏi vài vấn đề, lão nhân kia cũng chưa rời mắt khỏi Lâm Tâm Nguyệt, lão nhân lấy tay chậm rãi vuốt tóc Lâm Tâm Nguyệt, nhìn Lâm Tâm Nguyệt kia đang tràn ngập mê mang, khiếp đảm, ánh mắt sợ hãi, lão nhân hít một hơi, nói:

- Tiểu Nguyệt, đừng sợ, nếu đã quên...vậy cũng tốt, một lần nữa bắt đầu lại, cháu còn không biết ta là ai nhỉ, ta là Lâm Quốc Hùng, cháu là cháu gái ta – Lâm Tâm Nguyệt. Yên tâm, từ nay về sau, ông nội không bao giờ để con bị thương tổn nữa đâu.
Thì ra, cháu gái của lão nhân này và tôi cùng tên.

Nhìn lão nhân trong mắt toàn là cưng chiều, giọng nói kiên định, Lâm Tâm Nguyệt rốt cục đã bỏ đi được tảng đá trong lòng, giờ khắc này chân chính đem lão nhân kia thành ông nội của mình. Lâm Tâm Nguyệt ôm lấy Lâm Quốc Hùng, vui vẻ kêu lên: Ông nội.

Từng nay về sau, ông chính là ông nội của tôi, cũng là người thân duy nhất.

------------------------buổi tối---------------------

(tác giả: về sau nữ chính của ta chính thức cải danh Lâm Tâm Nguyệt) Lâm Tâm Nguyệt giả bộ ngủ, để cho Lâm Quốc HÙng đi nghỉ ngơi, sau đó lập tức xuống giường, đi dép lên chạy vào toilet soi gương.

Trong gương, một cô gái mặc áo ngủ hồng, lông mi dà, dày, bên dưới là đôi mắt tràn ngập sức sống, mũi thẳng khéo léo, miệng anh đào nhỏ nhắn, bởi đã lâu không tiếp xúc ánh mặt trời, làn da có điểm trắng bệch.

Lâm Tâm Nguyệt trong lòng tự nói: Yên tâm, từ nay về sau, tôi sẽ thay cô chiếu cố ông nội thật tốt, thay cô sống thật tốt.

Chương 4: Thân phận và quyết tâm

-----------vài ngày sau--------------

Mấy ngày nay, Lâm Tâm Nguyệt hé ra gương mặt thanh thuần , loli, vẻ mặt đơn thuần tươi cười theo Lâm thúc và ông nội nàng đi đây đi đó để biết rõ sự tình, chân tướng.

Tốt xấu gì thì mình cũng đã tốt nghiệp thạc sĩ, cư nhiên lại trang điểm ngoan ngoãn, ngây thơ, nhưng vì muốn biết chuyện trước kia, đành hi sinh một chút vậy.

Thì ra, Lâm Tâm Nguyệt năm nay 13 tuổi, là cháu gái duy nhất của nhà điền sản, chủ tịch tập đoàn Đại Lâm thị - Lâm Quốc Hùng.
Một năm trước, Lâm Tâm Nguyệt cùng cha mẹ đi xe về nhà, trên đường phát sinh tai nạn giao thông ngoài ý muốn, cha mẹ đều tử vong, còn Lâm Tâm Nguyệt bởi vì đầu bị va chạm, lại nhìn thấy cảnh cha mẹ chết trước mặt mình liền lâm vào hôn mê sâu. Lâm Quốc Hùng không muốn cháu gái nằm bệnh viện, nên liền đem về nhà tĩnh dưỡng, mà Lâm Tâm Nguyệt hôn mê mất 1 năm, thẳng đến khi Lâm Tâm Nguyệt nhập vào thân xác mới tỉnh lại.

-------------------dải phân cách--------------------

Tối hôm đó, sau khi biết rõ sự tình, Lâm Tâm Nguyệt lấy cớ thân thể mệt, liền trốn trong phòng. Nàng đứng ở trên ban công, nhìn bên ngoài phong cảnh xinh đẹp mê người liền ảm đạm cười khổ.

Nàng biết rõ mình xuyên qua, chỉ là kẻ giả mạo, chiếm đoạt thân thể người khác mà sống, nàng chỉ có thể đem người thân cùng trí nhớ vĩnh viễn chôn giấu trong lòng. Lẳng lặng nhìn phương xa, chừng đứng đã lâu, suy nghĩ cũng đủ, Lâm Tâm Nguyệt rốt cục quyết định. Từ hôm nay trở đi, tôi chính là Lâm Tâm Nguyệt- tiểu thư của tập đoàn Lâm thị, cháu gái của Lâm Quốc Hùng. Lâm Tâm Nguyệt vào giờ khắc này chân chính sống lại.

----------------thư phòng-----------

- Lão gia, không đem chuyện kia nói cho tiểu thư, như vậy có được không?

- Ta cũng không biết, nhưng Tiểu Nguyệt vừa tỉnh lại, ta nghĩ không nên kích thích con bé, cho nên chuyện này tạm thời không nên để Tiểu Nguyệt biết, ngươi đi dặn dò hạ nhân giữ kín miệng cho ta.

- Lão gia yên tâm, tôi biết phải làm như thế nào

Tối hôm đó, cả Lâm Tâm Nguyệt lẫn Lâm Quốc Hùng đều là một đêm không ngủ.

--------------dải phân cách---------------

Nếu phải bắt đầu một lần nữa, vậy sẽ bắt đầu từ gian phòng này đi,

Sáng sớm, Lâm Tâm Nguyệt tìm người hầu bảo họ sửa vách tường thành màu xanh da trời, xóa sạch giấy dán tường hồng phấn, bỏ đi toàn bộ màn rủ, sàn nhà trải thảm, quần áo trong tủ cũng đổi thành loại mình thích, hoa ở ban công cũng sửa sang lại, thêm một ít loại mới, ở ban công thêm chiếc xích đu làm cho cả ban công thêm bừng bừng sức sống.

Lâm Quốc Hùng nhìn cháu gái cưng đang ở cửa phòng, hai tay chống hông, chỉ đạo người hầu.

- Tiểu Nguyệt à, đừng vội, việc này cứ để cho người hầu làm, cùng ông nội xuống nhà ăn điểm tâm đi.

Lâm Quốc Hùng một tay vuốt tóc Lâm Tâm Nguyệt, quan tâm nói.

Nhìn ánh mắt đau lòng của Lâm Quốc Hùng. Trước mắt người này quan tâm chính là mình. Lâm Tâm Nguyệt kéo cánh tay ông nội , đầu tựa vào tay ông, mỉm cười từ nội tâm, nói:

- Được, nghe ông nội vậy

Lão gia, cưng chiều tiểu thư cũng không thể quá cưng chiều, tiểu thư từ sáng sớm đã đánh thức chúng tôi, vất vả làm việc a-----nhóm người hầu trong lòng lệ tuôn~

Trên bàn cơm, cô gái cùng ông nội nói chuyện tâm đầu ý hợp, hình ảnh ấm áp làm người ta không nỡ dời mắt.

{Tác giả: chương tiếp theo, nữ nhân của chúng ta sẽ cùng diễn viên chính gặp nhau :3 }


-----------
{Người dịch: Nhiều chỗ từ Hán Viêt, tôi cảm thấy thay bằng từ thuần Việt ko hay nên quyết định giữ nguyên, ví như gia gia hoặc lão nhân. Có thể vì trình độ ngôn ngữ còn kém nên mong mọi người góp ý, không ném đá mà tội nghiệp người dịch :( }
 

Chủ đề mới

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top