Lại một ngày nữa trôi qua, từng giờ từng phút, từng giây ko lúc nào ngừng lại. Nó cứ chạy, chạy mãi tuần hoàn theo thời gian. Ôi! Hạnh phúc của cuộc sống!!!
Đẹp!Đẹp lắm!Có hái xuống đc ko?Có muốn làm bạn với ta ko? Nó nhấp nháy tựa như hiểu đc ý ta.....Thì ra ta đang muốn biến nó thành người bạn để tâm sự, để chia sẻ.....mà chính ta đang là nhân vật trong chủ đề đó, ta đang nghĩ gì nhỉ? một câu hỏi ko đáng thế mà ta vẫn ko trả lời đc.
Giá như có một phép nhiệm màu để ta có thể quay lại quá khứ, chắc lúc đó ta sẽ giữ lại đc, chắc lúc đó sẽ tỉnh táo hơn để nhận ra hành động và những việc làm mà anh đã sai lầm. Giờ đây ta ngồi nuối tiếc, ngồi than thở với những vật những thứ ko hiểu đc ta nói gì, nghĩ gì.
Sao lại làm như thế chứ? Sao lại nỡ đối xử bất công vậy? Sao lại để anh ra đi trong khi....? Sao lại thế....
Bây giờ, bên cạnh em chỉ có mỗi một vật để nhớ đến anh thôi. Anh đã xa rồi, đã mãi xa để lại cho em chỉ là những ký ức về một thời, về những tháng ngày đã qua đi. Em tự trách chính mình, trách tại sao lúc đó ko biết đc sớm hơn thì...có lẽ đã khác. Em phải làm gì đây? Nhớ anh lắm, anh có biết ko? Mỗi lần gặp một ngươì, em lại nhớ anh. Anh của em giờ đang ở nơi đâu..! ở một nơi mà em ko thể gặp lại. Dẫu cho trái đất vẫn là hình tròn hay hình gì đi chăng nữa thì mãi mãi kể từ giờ phút đó ko thể gặp đc anh nữa.
Em có thể khóc ko anh? Không đc khóc, em luôn tự nhủ với mình như thế bởi anh đã từng nói với em rằng: khóc là xấu lắm, khóc là anh ko thích - đúng ko anh? Không em có muốn khóc đâu nhưng nước mắt nó cứ chảy em làm sao ngăn được. Càng cố kìm nén, càng cố ko để rơi thì nó lại càng đi ngược lại với lí trí, làm trái sự điều khiển của em mà anh. Đó là giọt nước của đau đớn, của xót thương mà em ko thể lý giải được. Nỗi đau buồn của em. Phải-chính là nó đó. Mỗi khi có ai đó nhắc đén, mỗi khi có sự xuất hiện...là em lại ko thể nghĩ đc gì nữa hết. Thấy chạnh lòng, thấy mất mát đi một điều gì đó lớn lao lắm, thấy hạnh phúc nó ko hề đơn giản. Nắm hạnh phúc trong tay mà sẽ ko biết lúc nào nó tuột mất. Thôi cứ vậy, anh cứ ở trong trái tim em vậy, để em luôn luôn nhớ đến anh.
Đã bao lần ta ngắm bầu trời sao sáng rực, sáng tựa như những mong ước của ta vậy. Duy chỉ có điều, ta chỉ ngắm, chỉ được nhìn thấy nó đẹp, đẹp lung linh huyền ảo, đẹp lỗng lẫy ngay trước mắt mà chẳng bao giờ ta có thể chạm tới được. Liệu có phải vậy ko? Có lúc ta nghĩ ko phải thế. Bởi nhũng vì sao kia chỉ là vô vọng, chỉ là một trong nhũng thứ tinh tú trên bầu trời, là của tạo hóa sinh ra và ban phát rộng rãi cho khắp hành tinh. Và chẳng phải vì thế nên ta mới có những ước mơ khi nhìn thấy nó hay sao. Những lúc như thế ta thấy ấm áp vô cùng, thấy hạnh phúc và thoải mái biết bao. Đứng giữa khoảng ko gian bao la vô tận, một mình đối mặt và thưởng thức nó, ta thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn nhiều. Dường như ta đang tâm sự với những thứ ko phải vô hình mà đúng hơn là những thứ vô tri vô giác. Phải chăng ta đang đối diện với lòng mình?đang tự hỏi chính bản thân ta?
Ta nhìn mãi, chú tâm vào ngôi sao to nhất, sáng nhất ấy.Đẹp!Đẹp lắm!Có hái xuống đc ko?Có muốn làm bạn với ta ko? Nó nhấp nháy tựa như hiểu đc ý ta.....Thì ra ta đang muốn biến nó thành người bạn để tâm sự, để chia sẻ.....mà chính ta đang là nhân vật trong chủ đề đó, ta đang nghĩ gì nhỉ? một câu hỏi ko đáng thế mà ta vẫn ko trả lời đc.
Giá như có một phép nhiệm màu để ta có thể quay lại quá khứ, chắc lúc đó ta sẽ giữ lại đc, chắc lúc đó sẽ tỉnh táo hơn để nhận ra hành động và những việc làm mà anh đã sai lầm. Giờ đây ta ngồi nuối tiếc, ngồi than thở với những vật những thứ ko hiểu đc ta nói gì, nghĩ gì.
Sao lại làm như thế chứ? Sao lại nỡ đối xử bất công vậy? Sao lại để anh ra đi trong khi....? Sao lại thế....
Bây giờ, bên cạnh em chỉ có mỗi một vật để nhớ đến anh thôi. Anh đã xa rồi, đã mãi xa để lại cho em chỉ là những ký ức về một thời, về những tháng ngày đã qua đi. Em tự trách chính mình, trách tại sao lúc đó ko biết đc sớm hơn thì...có lẽ đã khác. Em phải làm gì đây? Nhớ anh lắm, anh có biết ko? Mỗi lần gặp một ngươì, em lại nhớ anh. Anh của em giờ đang ở nơi đâu..! ở một nơi mà em ko thể gặp lại. Dẫu cho trái đất vẫn là hình tròn hay hình gì đi chăng nữa thì mãi mãi kể từ giờ phút đó ko thể gặp đc anh nữa.
Em có thể khóc ko anh? Không đc khóc, em luôn tự nhủ với mình như thế bởi anh đã từng nói với em rằng: khóc là xấu lắm, khóc là anh ko thích - đúng ko anh? Không em có muốn khóc đâu nhưng nước mắt nó cứ chảy em làm sao ngăn được. Càng cố kìm nén, càng cố ko để rơi thì nó lại càng đi ngược lại với lí trí, làm trái sự điều khiển của em mà anh. Đó là giọt nước của đau đớn, của xót thương mà em ko thể lý giải được. Nỗi đau buồn của em. Phải-chính là nó đó. Mỗi khi có ai đó nhắc đén, mỗi khi có sự xuất hiện...là em lại ko thể nghĩ đc gì nữa hết. Thấy chạnh lòng, thấy mất mát đi một điều gì đó lớn lao lắm, thấy hạnh phúc nó ko hề đơn giản. Nắm hạnh phúc trong tay mà sẽ ko biết lúc nào nó tuột mất. Thôi cứ vậy, anh cứ ở trong trái tim em vậy, để em luôn luôn nhớ đến anh.