NHỮNG LO LẮNG KHÔN NGUÔI_NHỮNG NỖI BUỒN SÂU LẮNG
Trong cuộc sống, ai cũng có những nỗi niềm ưu tư khó tả. Đối với tôi, không gì làm tôi lo lắng nhất đó chính là mái ấm gia đình. Gần đây, gia đình tôi có những chuyển biến bất thường từ người mẹ yêu dấu của mình. Bà nay 72 tuổi. Có những lúc bà nhớ các con gọi điện giữa đêm khuya, có những lúc bà mong muốn gặp gỡ anh chị em ở xa, có những lúc bà muốn đi đây đi đó đi tới những nơi mà bà chưa được đến… Ôi lòng hăng say của bà đáng lẽ ra là niềm vui cho cả nhà, nhưng ngược lại sau các con lại thấy thấp thỏm lo âu. Có lẽ đó là dấu hiệu chuyển mình mà chúng tôi chưa hề hay biết và rồi nó sẽ vụt qua nếu các con chưa giữ chặt. Tôi lo âu khôn xiết, mặt đất đang quay cuồn khi những thay đổi lạ diễn ra trong gia đình mình. Vì vậy hằng đêm tôi suy nghĩ, có phải cuộc đời này quá ngắn ngủi chăng? Đến khi các con nhận ra và muốn gần bà có phải là muộn màng. Ai cũng lo cho số phận, chạy theo vật chất kim tiền để rồi lãng quên hình bóng mẹ già trong căn nhà rộng lớn. Tiền, vật chất đầy đủ… liệu có mua được sự ân cần, ấm áp, tình yêu thương dành cho bà không? Làm con hẳn ai cũng có lòng yêu thương bố mẹ không ít thì nhiều. Hiện các chị em tôi đang chăm sóc bà rất kỹ, tất cả người con không rời mắt bà một giây. Chăm chút từng cử chỉ và hành động cũng như thái độ của bà. Có lẽ đến bây giờ các con mới nhận ra là sự quan trọng của người mẹ là đã quá muộn màng. Nhưng cuộc sống quay đầu là bờ. Có những lúc mà không thể nào miêu tả được, nhưng tôi hy vọng mình có thể mang đến tất cả những gì tốt đẹp nhất và hữu ích nhất dâng tặng mẹ đến cuối cuộc đời. Chính vì vậy, qua câu chuyện của tôi. Tôi mong những ai còn bố hay mẹ thì hãy biết trân trọng đừng để đến phút cuối cùng mới ngộ nhận ra thì đã quá muộn màng.
“Nếu trên đời không còn mẹ nữa
thế giới này buồn thảm biết bao nhiêu
xung quanh vắng lặng hoang tàn
màu đen vô tận thật là thảm đau
con như chim nhỏ lạc loài
không cha chẳng mẹ giữa biển người mênh mông.”