Người tí hon trong lon đồ hộp

  • Thread starter Thread starter Butchi
  • Ngày gửi Ngày gửi

Butchi

VPP Sơn Ca
Xu
92
NGƯỜI TÍ HON TRONG LON ĐỒ HỘP

Pipilu có lời muốn nói:: Tới bây giờ t vẫn lấy làm tiếc, tại sao hôm đó mẹ không để t mở lon thịt hộp nhỉ? Nếu t phát hiện ra những người tí hon ấy đầu tiên hẳn câu chuyện sẽ tuyệt hơn, ví dụ t sẽ phái họ tới hàng không mẫu hạm của Mĩ chẳng hạn…

CHƯƠNG 1
Chủ nhật. Nhà Luxixi có khách, mẹ Lu Yan bận bịu xào nấu trong bếp. Luxixi chơi trong phòng.
- Luxixi… - Có tiếng mẹ vọng ra từ nhà bếp.
Luxixi chạy ra:
- Có việc gì hả mẹ?
- Giúp mẹ vài việc. - Mẹ lau tay vào chiếc tạp dề, rồi mở tủ lạnh lấy một lon thịt hộp. - Mở cái lon này ra!
Luxixi đón lấy cái lon, tìm cái mở hộp trong tủ bát, rồi trở về phòng mình. Đối với những việc “kĩ thuật” như mở đồ hộp, Luxixi và anh Pipilu thường giành nhau làm. Còn giả dụ như rửa rau hay vo gạo thì Luxixi không thích. Mẹ luôn muốn để Luxixi giúp mẹ làm việc. Luxixi và Pipilu là anh em sinh đôi, nhưng tính cách thì khác nhau hoàn toàn. Pipilu từ lúc sinh ra đã nghịch ngợm, cậu nổi tiếng là học sinh cá biệt, thành tích học tập cực kì tệ. Ở nhà, cậu cũng thường xuyên gây ra tai họa, hầu như ngày nào cũng bị bố mẹ quở trách. Luxixi thì khác, ở trường em là học sinh ưu tú, thành tích học tập luôn ở đầu bảng; nhà cô bé rất ngoan ngoãn, nghe lời bố mẹ, chưa bao giờ gây chuyện rắc rối.
Luxixi đặt chiếc lon lên ghế con, ngoàm cái mở lon vào miệng hộp, cắt một đường nửa vòng tròn, hé ra một khe hở. Luxixi bỏ cái mở lon ra và bậy nắp. Luxixi vừa đưa lon thịt hộp lên trước mũi ngửi như mọi lần thì đột nhiên mắt cô bé bị hút chặt vào trong hộp. Luxixi ngẩn người: trong lon đồ hộp có 5 người tí hon chỉ cao bằng que diêm! Luxixi liếc lại nhãn hiệu của chiếc lon, đúng rồi, là thịt hộp mà! Những người tí hon trong lon đồ hộp bị ánh sáng từ bên ngoài đột ngột chiếu vào chói quá nên không mở nổi mắt, họ lấy tay che đi. Luxixi nhìn kĩ, người tí hon trông giống hệt người bình thường, cũng có tay có chân. Ngoài kích cỡ bé nhỏ ra, tất cả đều giống y hệt.
- Cậu là ai? - Một giọng nói cất lên.
Luxixi ngoái cổ nhìn ra ngoài cửa, không có ai. Âm thanh phát ra từ lon đồ hộp! Người tí hon biết nói!!! Luxixi xúc động đến nghẹt thở.
- Tớ là Luxixi, các cậu là ai?
- Chúng tớ cũng không biết, chúng tớ vẫn ở trong cái hộp thiếc này suốt mà! - Một người tí hon cao hơn những người khác một chút nói.
- Làm sao các cậu biết nói?
- Ngày nào chúng tớ cũng nghe tiếng nói chuyện ở bên ngoài hộp nên học được thôi.
- Thú vị quá! - Luxixi vui mừng quá đỗi, cô bé vung vẩy mớ tóc dài của mình.
- Luxixi, mở xong lon thịt chưa? Đem lại đây mau! - Mẹ nói to từ trong bếp.
Luxixi định đem cả lon thịt hộp lẫn những người tí hon tới cho mẹ xem, nhưng đi tới cửa cô bé bỗng khựng lại. Luxixi nhớ ra mẹ ghét nhất chuyện Pipilu nuôi những con vật nhỏ, anh ấy đã nuôi không ít bọn nhóc ấy rồi, nhưng hình như lần nào cũng bị mẹ trừng trị. Lần trước, không biết Pipilu tha từ đâu về một con chuột bạch, chú chuột chả mấy chốc liền bị mẹ lẳng từ ban công xuống đường.
- Mẹ và bố sẽ xử trí với những người tí hon này như thế nào nhỉ? - Luxixi nghĩ mãi không ra, có điều cô bé biết chắc rằng lành ít dữ nhiều.
Luxixi quyết định bảo vệ 5 người tí hon, ngay từ khi mới nhìn thấy họ cô bé đã thích họ rồi.
- Các cậu phải mau chóng rời khỏi hộp, nếu không sẽ rất nguy hiểm đấy. - Luxixi nói với những người tí hon.
Những người tí hon nhìn nhau rồi gật đầu. Không biết từ lúc nào họ đã có cảm giác tin tưởng Luxixi.
- Mong cậu giúp đỡ chúng tớ nhiều hơn. - Một người nói.
Luxixi mở ngăn kéo, dọn một chỗ trong đó, lót chiếc khăn tay rồi thả từng người tí hon vào.
- Các cậu tạm nghỉ ở đây một lúc, đừng chạy lung tung! - Luxixi nhẹ nhàng đóng ngăn kéo lại, mang lon thịt lúc này đã rỗng không ra khỏi phòng.
- Luxixi, mang hộp thịt đến cho mẹ mau lên! - Mẹ thò đầu ra khỏi bếp, nhìn cô con gái đang cầm lon đồ hộp, nói.
Luxixi chần chừ một lúc rồi “hiên ngang” bước vào bếp. Mẹ cầm lấy cái lon.
- Thịt đâu?
- Dạ?!
- Đừng có đùa với mẹ, con không thấy mẹ bận thế nào à?
- Không có thịt thật ạ!
- Không có thịt? Trong lon thịt không có thịt?
- Dạ.
- Không thể thế được! Khi mẹ đưa cho con cái hộp nặng trình trịch cơ mà, bây giờ sao lại nhẹ thế?
- ...
- Mẹ bận như thế này con lại còn phá rối, mau đem thịt ra đây! - Mẹ nóng nảy.
- Quả thật là không có thịt ạ! - Luxixi vẫn kiên quyết.
- Con... - Mẹ nổi cơn giận, trước giờ Luxixi chưa bao giờ hỗn với mẹ.
- Ăn cơm được chưa nào? - Bố Pi Wei bước vào bếp.
- Cơm nước cái gì, hỏi con gái anh í! - Mẹ ném thật lực cái lon rỗng lên mâm.
- Chuyện gì thế? - Bố hỏi.
Mẹ kể lại chuyện cho bố.
- Luxixi, thịt trong hộp đâu? Nói cho bố nghe, không phải là con đã ăn hết đấy chứ? Hơn nữa, con cũng không ăn hết nổi nhiều như thế mà! - Bố mỉm cười hỏi cô con gái.
- Trong lon thịt hộp không có thịt thật ạ! - Luxixi nói thật với bố.
Nụ cười trên gương mặt bố dần tắt, chú không hiểu tại sao con gái lại trở nên thế này. Chú cũng không tin, nếu chuyện này xảy ra với cậu con trai thì còn dễ hiểu. Gần như cùng lúc, bố và mẹ bước về phòng Luxixi.
- Bố! - Luxixi cuống quít chạy theo sau hai người.
Bố và mẹ bắt đầu sục vào phòng của Luxixi, tìm cho ra chỗ thịt đã biến mất. Trong hộp bánh không có. Hộp kẹo không có. Hộp trà không. Trong tủ cũng không có nốt. Bố chuẩn bị mở ngăn kéo.
- Bố! - Luxixi nhảy bổ tới giữ tay bố lại.
- Làm sao? - Bố nhìn cô con gái, rồi kéo ngăn kéo ra. Ông chắc rằng thịt ở trong đó.
Luxixi nhắm chặt hai mắt buồn bã nghĩ thầm:
- Thôi rồi, người tí hon rơi vào tay bố mẹ rồi, họ có vứt các cậu tí hon đi không nhỉ?
Không thấy bố nói gì. Luxixi trợn tròn mắt. Trên chiếc khăn tay trong ngăn kéo không có gì cả, không thấy người tí hon đâu nữa!
- Ngăn kéo cũng không có! - Bố nói với mẹ.
Luxixi thở phào.
- Luxixi, chuyện này rốt cục là sao? - Rõ ràng bố đã nổi giận, khách của bố đang ngồi chờ ngoài bàn ăn.
Luxixi thực sự muốn kể lại chuyện người tí hon với bố, nhưng cứ nghĩ tới cảnh mẹ vứt con chuột bạch đáng yêu của Pipilu xuống đường cô bé lại ”rụt vòi”. Cô bé sợ người tí hon cũng sẽ phải chịu chung số phận với chuột bạch.
- Anh cứ đi tiếp khách đi, em sẽ khui một hộp khác! - Mẹ liếc nhìn Luxixi rồi cùng bố bước ra ngoài.
Luxixi cài cửa phòng lại, rồi mở ngăn kéo, người tí hon đâu nhỉ? Cô bé lục tung ngăn kéo, nhưng không thấy dấu vết gì của họ.
- Luxixi, chúng tớ ở đây!
Luxixi ngước nhìn, 5 cái đầu tí hon thò ra từ phía sau gương treo tường.
- Các cậu làm sao leo lên đó được? Nguy hiểm quá! - Luxixi đứng dậy.
- Thì bám theo dây điện leo lên. - Một người tí hon nói.
Không đợi Luxixi đứng lên ghế đón, họ lần lượt tuột theo dây điện rồi rơi xuống mặt bàn.
- Làm sao các cậu biết bố tớ đến tìm? - Luxixi hỏi.
- Chúng tớ nghe thấy tiếng mọi người nói ở trong bếp liền vội chuyển chỗ.
”Những người tí hon này thật thông minh”, Luxixi nghĩ thầm. Nhưng tại sao trong lon đồ hộp lại xuất hiện 5 người tí hon, Luxixi cảm thấy đây quả là một câu đố bí ẩn. Cô bé đột nhiên nghĩ tới bài giảng trên lớp về sự tiến hóa của sinh vật. Đúng rồi, trên trái đất vốn không có người mà, về sau mới tiến hóa thành người đấy thôi! Luxixi hiểu rồi: chắc chắn là thịt ở trong lon đồ hộp này đã tiến hóa thành người tí hon trong một điều kiện đặc biệt, đúng, nhất định là như thế! Cô bé vô cùng hưng phấn, tại sao lại không thể chứ? Gạo và bột mì sinh ra con mọt đấy còn gì! Luxixi tin lí lẽ của mình là chính xác: 5 người tí hon này đã tiến hóa từ thịt trong lon đồ hộp.
Luxixi quyết định làm người giám hộ cho họ. “Họ không nơi nương tựa trên thế giới này, mình nhất định phải để cho họ được sống thật thoải mái, vui vẻ!”, cô bé nghĩ. Mỗi tội, Luxixi biết nếu giấu 5 người tí hon ở trong nhà mà không bị bố mẹ và Pipilu phát hiện thì quả là một điều khó khăn. Đặc biệt là Pipilu, bất cứ cái gì giấu ở xó xỉnh nào cũng đều bị anh ấy tìm ra. “Hay là để anh làm đồng minh của mình?”, ý nghĩ vừa nảy ra lập tức bị Luxixi gạt đi. Cô bé sợ Pipilu nghịch bậy, bắt nạt những người tí hon.

CHƯƠNG 2

- Luxixi, ăn cơm! – Mẹ vừa gõ cửa vừa gọi.
Luxixi vội giấu những người tí hon ra đằng sau gương, rồi mở cửa.
- Sao lại phải chốt cửa? – Mẹ hỏi đầy nghi ngờ.
Luxixi không biết trả lời thế nào, cô bé liếc nhìn mẹ, ánh mắt như muốn nói: “Mẹ à, cực chẳng đã con mới phải giấu mẹ thôi, con thật sự xin lỗi!” Mẹ nhìn theo cô con gái đang bước về phía bàn ăn, đôi lông mày nhíu lại. Bố đã đi tiễn khách. Bên bàn ăn chỉ còn Luxixi, Pipilu và mẹ đang ăn cơm.
- Luxixi, hôm nay rốt cục đã xảy ra chuyện gì thế? – Mẹ nhịn một hồi, nhưng không đừng được lại cật vấn con gái.
- Làm sao vậy ạ? – Pipilu hỏi.
Mẹ lại kể lại chuyện cho Pipilu.
- Anh cứ nghĩ chỉ có anh mới ăn vụng! Xem ra Luxixi cũng chẳng kém gì nhỉ! – Pipilu trêu em gái.
Ở nhà, Luxixi bao giờ cũng là đối tượng được khen ngợi, còn Pipilu thì luôn là bia đỡ những lời phê bình.
- Liên quan gì đến anh! Ai ăn vụng?! – Luxixi tủi thân buông đũa bỏ bát cơm, chạy về phòng.
- Luxixi! – Mẹ không ngờ chỉ trong một ngày mà con gái cưng trở nên như vậy. Cô không hiểu nổi đang xảy ra chuyện gì.
Pipilu cũng cảm thấy chuyện này hơi kì quặc, em gái cậu không thể ăn vụng được. Hơn nữa, nếu cứ cho là ăn vụng, thì cũng không dùng cái cách ngốc nghếch ấy – hộp thịt mẹ đưa cho để mở, ăn rồi thì nói thế nào với mẹ? Vừa lúc ấy chú Pi Wei bước vào nhà. Cô Lu Yan nói với chồng về biểu hiện khác thường vừa rồi của con gái. Chú Pi Wei đăm chiêu một hồi rồi nói với bà Lu Yan:
- Nhất định phải tìm ra nguyên nhân, đây đúng là chuyện lạ!
Cô Lu Yan khe khẽ gật đầu. Còn Pipilu ngấm ngầm quyết định, phải phá được “nghi án” này trước bố mẹ. Khi cần thiết, cậu phải dùng đến chú chó nghiệp vụ bí mật của mình, con Sherlock Holmes.
Luxixi đã nhìn thấy mối nguy hiểm mà những người tí hon sẽ gặp phải, cô bé quyết tâm bảo vệ an toàn cho họ. Nhớ lại chuyện những người tí hon biết tự trốn ra sau gương, cô bé thấy họ rất linh hoạt, không hề bị động. Điều đó làm Luxixi vững tin hơn. Đêm đến, đợi khi đèn trong phòng bố mẹ và anh trai đã tắt, Luxixi nhẹ nhàng bật đèn, rồi cẩn thận lấy giấy báo quây thành chao đèn ngăn ánh sáng. Cô bé đón 5 người tí hon từ sau gương đặt lên mặt bàn. Họ hì hục dang tay duỗi chân, ra chiều rất mệt mỏi.
- Xin lỗi các cậu nhé, để các cậu phải chờ bao lâu! - Luxixi nói.
- Không sao đâu! Chúng tớ làm cậu phải chịu oan rồi! – Một người tí hon bảo.
Luxixi cảm thấy hai khóe mắt cay cay, cô bé thật sự yêu quý các bạn tí hon này.
- Tớ sẽ làm cho các cậu mỗi người một bộ quần áo được không? – Luxixi nói. Cô bé thấy nếu cứ để những người tí hon trần truồng thế này thì thật khó coi, đặc biệt là hai cô gái trong số họ. Có điều cũng không thể trách họ được, khi loài người mới đến trái đất này chẳng phải cũng cả hay sao?
- Cảm ơn cậu nhiều! – Một cô gái nói.
Trước kia, khi còn ở trong lon đồ hộp kín như bưng, chẳng ai nhìn thấy ai. Hôm nay họ mới được tiếp xúc với ánh sáng, mới nhìn rõ những người còn lại và chính mình. Không mặc gì thế này họ cũng thấy ngài ngại.
Luxixi nhớ ra một cuốn tạp chí thời trang trên giá sách của mẹ. Cô bé len lén lấy về, bày lên bàn, mở ra để các cậu tí hon chọn cho mình một mẫu trang phục vừa ý. Trong lúc những người tí hon đang xem tạp chí, Luxixi tìm vài mảnh vải vụn, khăn tay..., chuẩn bị thêm kim chỉ nữa. Từ nhỏ Luxixi đã thích khâu quần áo cho búp bê vải, đây cũng có thể coi là biệt tài của bé. Sau này lớn lên Luxixi cũng muốn trở thành nhà thiết kế thời trang.
- Tớ lấy bộ này! – Một cô gái tí hon trỏ vào bộ váy liền áo xinh đẹp.
- Đây là bộ váy áo biểu diễn của ca sĩ đấy, sau này cậu làm ca sĩ nhé! – Luxixi bắt tay khâu váy và nói.
Chẳng bao lâu sau bộ váy áo đã xong. Một chuyện lạ xảy ra: bộ váy áo vừa khoác lên người cô thì bốn người tí hon kia không hẹn mà cùng lẩn ra chỗ ánh sáng đèn không chiếu tới. Xem ra, khi mọi người đều không mặc quần áo thì không có gì phải xấu hổ, chỉ cần một người mặc thôi những người còn lại sẽ thấy ngại ngùng ngay lập tức. Luxixi cười bảo:
- Đừng vội, các cậu sắp có quần áo cả đây!
- Tớ thích bộ này! – Cô còn lại nói.
- Đây là trang phục của một nghệ sĩ. – Luxixi nói rồi ngẵm thật kĩ cô gái tí hon, phát hiện ra cô ấy đúng là có dáng vẻ của một nghệ sĩ thật.
Trong nháy mắt, Nghệ Sĩ cũng kết thúc cuộc sống “nguyên thủy”, chỉ một phút sau cô đã bước qua chặng đường hàng mấy ngàn năm của loài người. Bộ y phục khiến cô thật ra dáng một nghệ sĩ. Một người tí hon nam ưng một bộ com lê. Lần này Luxixi cần đúng nửa tiếng mới làm xong, cô bé còn ”khuyến mại” thêm một chiếc cà vạt bằng vải hoa nữa. Người tí hon mặc xong bộ com lê nom hoạt bát hẳn. Luxixi gọi anh này là “tây”, lại còn đặt cho anh “tây” một cái tên cực tây – John. Một người tí hon nữa thích bộ quần áo của tiến sĩ. Luxixi cũng muốn trong nhóm có một người ”bác học” một tí. Anh này khoác lên mình bộ áo của tiến sĩ, đội thêm cái mũ tiến sĩ thì nom có thần vô cùng. Chỉ vài đường kim mũi chỉ, Luxixi đã giải quyết được vấn đề học vị của Tiến Sĩ rồi. Người tí hon cuối cùng cao nhất, anh không chần chừ chọn một bộ quân phục. Luxixi khâu ngay một bộ quân trang thẳng thớm bằng vải ka ki màu vàng, em lại làm cả một cái thắt lưng vũ trang bằng dây chun nữa.
Đến vấn đề trao quân hàm thì mọi người nảy sinh tranh chấp. Luxixi muốn trao cho anh này quân hàm đại tướng hoặc nguyên soái. Nhưng sau đó cô bé hơi băn khoăn. Những người tí hon hỏi cô bé quân hàm là cái gì, Luxixi bèn giảng giải cho họ.
- Ở cùng với nguyên soái à? Làm sao thế được! – Nghệ Sĩ phản bác thẳng thắn.
- Nguyên soái sống chung với chúng tớ thì người khác không dám bắt nạt chúng tớ nhỉ?- Ca Sĩ nói.
- Người khác thì không dám, nhưng nguyên soái bắt nạt chúng ta thì sao? - John lo lắng.
- Chính thế, so với chuyện người trong nhà ức hiếp lẫn nhau, thì thà rằng cả nhà đồng tâm hiệp lực chống lại sự ức hiếp của người ngoài còn hơn! - Tiến Sĩ nói.
- Thôi thì cho tôi quân hàm thiếu úy vậy!
Cả ngày ở với một thiếu úy, mọi người lại thấy không mấy yên tâm. Thông qua biểu quyết, mọi người nhất trí trao cho anh ta quân hàm thượng úy. Không cao không thấp, vừa có thể mãi mãi là bạn, vừa không mất mặt. Luxixi đưa lon quân hàm để Thượng Úy cài lên ve áo. Sau cùng, cô bé còn dùng kim làm vũ khí chiến đấu, đưa cho Thượng Úy gài vào thắt lưng. 5 người tí hon thảy đã mặc đủ quần áo, họ xếp thành hàng một để cảm ơn Luxixi.
- Tớ còn phải tìm một căn phòng cho các cậu! À không, một biệt thự chứ! – Luxixi nói.
Luxixi liếc nhìn thấy ngôi nhà nhỏ màu đỏ dùng để đựng tiền xu đang đặt trên giá sách. Cô bé đổ hết tiền xu trong đó ra, lau sạch sẽ từ trong ra ngoài, rồi cắt mấy hộp diêm nhỏ trải thêm ít bông làm cho mỗi người tí hon một cái giường thật êm và ấm, rồi để vào trong ngôi nhà. Những người tí hon sung sướng chạy vào nơi ở mới của mình, nhảy nhót trong đó, lộn nhào một vòng trên giường. Họ đang rất hạnh phúc, vừa mới tiến hóa thành người đã được hưởng thụ các thiết bị sinh hoạt hiện đại nhất. Khi loài người mới đến trái đất này đâu có ai chăm sóc họ! Những người tí hon trong lon đồ hộp cảm kích trước tình yêu của Luxixi dành cho mình, họ cảm kích trước sự giúp đỡ của cô bé.
Giúp được chút ít cho những người tí hon mới được sinh ra trên trái đất, Luxixi cảm thấy rất mãn nguyện. Phải thế chứ, ai bảo bạn tiến hóa sớm hơn người ta hàng mấy trăm nghìn năm, bậc tiền bối phải ra dáng tiền bối chứ! Luxixi đột nhiên nhớ ra là cần làm chút gì đó cho người tí hon ăn, nhất định là họ đã đói rồi.

CHƯƠNG 3
- Các cậu thích ăn gì? – Luxixi hỏi những người tí hon.
- Chúng tớ chưa ăn gì bao giờ cả! Cái gì thì ngon? – John thò đầu ra cửa sổ của ngôi nhà đỏ hỏi lại.
- Nói thế nào nhỉ... – Luxixi nói. – Ví dụ tớ thích ăn các món làm từ bơ, nhưng Pipilu thì lại ghét.
- Pipilu là ai? – Ca Sĩ dựa cửa hỏi tiếp.
- Anh trai tớ. Phải rồi, các cậu phải đề phòng anh ấy một chút nhé. Nếu anh ấy phát hiện ra các cậu thì chí nguy! – Luxixi thấy cần cảnh báo cho họ.
- Anh ta cũng giống bố mẹ cậu à? – Thượng Úy hỏi.
- Không, không phải. – Luxixi lắc đầu quầy quậy. – Anh ấy bướng bỉnh lắm, toàn nghịch ngợm, bố mẹ cứ phải mắng suốt thôi. Kì thực bố mẹ yêu tớ hơn. Có điều… có điều chuyện ngày hôm nay làm họ rất giận, có lẽ… có lẽ họ cũng không yêu tớ nữa rồi.
- Ai cũng oán ghét chúng tớ! – Nghệ Sĩ nói, giọng bất an.
- Không, không, không ai oán trách cả! - Luxixi vội nói.
- Nếu Pipilu phát hiện ra chúng tớ có nguy hiểm hơn bố mẹ cậu phát hiện ra chúng tớ không? – Tiến Sĩ hỏi.
- Ừm… không! Pipilu sẽ không vứt các cậu đi, nhưng anh ấy sẽ lấy các cậu ra làm đủ trò nghịch ngợm. Anh ấy là là quỉ sứ nghịch ngợm có tiếng ở trường.
- Trường? – Tiến Sĩ không hiểu “trường” nghĩa là gì.
- Là trường học ấy mà! – Luxixi nói với anh này.
- Trường học là cái gì? – Tiến Sĩ vẫn chưa hiểu.
Thì ra vẫn có tiến sĩ không biết đến trường học.
- Đợi một chút tớ sẽ nói cho cậu biết, giờ tớ phải đi lấy cơm cho các cậu đã. – Luxixi nói. – Các cậu ở trong nhà nhé, đừng ra ngoài, nhớ cài cửa vào!
Những người tí hon đều yên vị trong ngôi nhà đỏ và chốt cửa từ bên trong. Luxixi khẽ khàng đặt ngôi nhà lên giá sách. Cô ghé tai lên cửa nghe ngóng, ngoài hành lang im ắng, bố mẹ và anh đã ngủ rồi. Phòng của Pipilu đối diện với phòng Luxixi, phòng bố mẹ ở đối diện nhưng chếch một chút. Luxixi nhẹ nhàng mở cửa, rón rén đi về phía nhà bếp. Cô bé mở tủ lạnh, chọn ít đồ ăn cho những người tí hon. Lúc đó, phòng Pipilu hé ra một khe hở, rồi một bóng đen thoắt hiện ra.
- Luxixi trở nên tham ăn thật rồi ư? – Pipilu nấp ngoài cửa bếp, nhìn thấy em gái đang lấy thức ăn trong tủ lạnh, kinh ngạc nghĩ.
Nhưng cậu nhanh chóng phủ nhận phán đoán của mình, cậu hiểu em gái mình.
- Vậy em ấy...?
Nhân lúc em gái đang ở trong bếp, Pipilu nhẹ nhàng lẩn vào phòng cô bé. Cậu ngó xuống gầm bàn, khám xét một lượt dưới giá sách, gầm giường. Chẳng thấy gì cả. Nhưng nhờ vào trực giác, bằng bản năng, Pipilu cảm thấy trong phòng Luxixi đã xảy ra một chuyện rất bí ẩn. Cậu nhặt được vài miếng vải vụn trên mặt đất. Như một thám tử thực thụ, cậu móc ra một cuốn sổ nhỏ, kẹp mẩu vải vào đó, rồi nhẹ nhàng rời phòng em gái. Cậu biết rằng không thể rút dây động rừng, thám tử gia hàng đầu đều phá án trong bóng tối. Luxixi đã lựa xong đồ ăn, cô bé quay về nhẹ nhàng mở cửa phòng, và đứng chết lặng ở cửa. Bố và mẹ đang ngồi trên giường.
- Muộn thế này rồi, con lấy đồ ăn làm gì? – Mẹ nghiêm khắc hỏi.
- Con… con đói. – Luxixi bất đắc dĩ phải nói dối.
- Xưa nay con chưa bao giờ ăn thịt bò! – Mẹ nhìn khoanh thịt bò kho tương trên tay con gái nói.
- Con… - Luxixi không biết nói sao. Đúng là từ nhỏ cô bé chưa bao giờ ăn thịt bò.
- Luxixi, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Nói cho bố nghe, có được không? – Bố nói, giọng vừa ôn tồn vừa khẩn khoản.
Luxixi từ nhỏ đã được bố mẹ gọi là “con ngoan”. Ở trường, năm nào cô bé cũng được bầu là học sinh ưu tú, cô thật sự không muốn giấu bố mẹ bất cứ chuyện gì. Luxixi ngẩng nhìn ánh mắt chờ đợi của bố, mấy chữ “người tí hon trong lon đồ hộp” đã ra đến cổ họng, nhưng khi nhớ chuyện bố mẹ vứt con chuột bạch từ ban công xuống đất, cô lại im bặt.
- Nói cho mẹ biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Không có chuyện gì cả!
- Con đừng có nói dối!
- Con… không…
Luxixi nhắm mắt. Hôm nay cô bé mới hiểu ra, sống trên thế giới này đôi khi buộc phải nói dối. Như hôm nay là vì tình yêu, vì lòng cảm thông mà nói dối. Nếu như cô bé nói thật, những người tí hon sẽ gặp tai ương.
- Luxixi, con không thể học Pipilu được! – Mẹ nén giận nói.
Luxixi vốn cũng bực anh, anh ấy bướng bỉnh, học kém, lại toàn lôi cô ra làm trò đùa. Nhưng tại sao mẹ lại nói là “học cái xấu” của anh ấy cơ chứ? Lần này rõ ràng không liên quan đến Pipilu. Luxixi thoáng cảm thấy, một người sau khi làm điều gì sai trái thì tất cả những chuyện sai trái sau đó mọi người đều có thể nghi ngờ là do người ấy làm. Lần đầu tiên cô bé hiểu rằng Pipilu cũng đã nhiều lần bị hàm oan. Bố thấy cuộc nói chuyện cùng cô con gái không có kết quả, ông bắt đầu quét ánh mắt khắp phòng con gái. Nhờ vào kinh nghiệm làm cha nhiều năm, nhờ bản năng, ông cảm thấy trong phòng con gái đã xảy ra một chuyện không nên xảy ra; nếu không tại sao con gái ông phải giấu diếm?!
- Con mang những thứ này cho ai ăn? – Bố đột nhiên hỏi.
- Cho… con ăn. – Luxixi suýt chút nữa thì nói ra sự thật.
Bố và mẹ lại lục lọi trong phòng con gái một lần nữa, không thấy gì cả.
- Đưa cho mẹ - Mẹ giơ bắt Luxixi đưa chỗ thức ăn đang cầm trong tay.
- Đừng thế, để con nó ăn đi. – Chú Pi Wei ngăn vợ.
Bố nói rồi bước đến trước giá sách, mở cửa kính. Tim Luxixi như nhảy ra khỏi lồng ngực. Bố đặt ngôi nhà đỏ sang một bên, tiện tay lấy một cuốn sách, lật vài trang. Ông chợt nghĩ ra gì đó.
- Tiền xu trong này đâu rồi? – Rõ ràng bố đã cảm thấy cái nhà đỏ nhẹ đi.
Mặt Luxixi đỏ bừng bừng, cô bé căng thẳng đến nỗi không nói nên lời.
- Tiền đâu? – Mẹ thấy sự việc đã trở nên nghiêm trọng hơn. Cô con gái đem tiêu hết tiền để dành, lại không nói dùng tiền vào việc gì.
- Con mua... kẹo… rồi…! - Luxixi nói, cô bé sợ nhất bố hoặc mẹ sẽ lục lọi ngôi nhà đỏ.
- Ở nhà chẳng phải đã có kẹo rồi sao? – Mẹ thấy rõ Luxixi đang nói dối.
- Thôi được rồi.... – Chú Pi Wei kéo tay vợ. – Chúng ta đi thôi!
Bố mẹ đã ra ngoài. Luxixi thở phào, cảm ơn trời đất, bố mẹ không chú ý đến ngôi nhà đỏ! Cô bé nhẹ nhàng cài cửa. Luxixi tìm được những đồ đựng thức ăn mà em chơi hồi nhỏ ở trong ngăn kéo, vừa khéo mỗi người tí hon có đủ một bộ, có bát, đĩa, đũa… Luxixi còn chuẩn bị riêng cho John một bộ dao dĩa kiểu Tây. Cô dùng dao nhỏ xắt miếng thịt bò thành nhiều mẩu nhỏ, tiếp đó bánh mì cũng được cắt thành những miếng be bé; cô phết mứt hoa quả và bơ lên rồi chia thành 5 phần. Luxixi kề tai vào cánh cửa, nghe động tĩnh từ ngoài hành lang, không thấy gì cô bèn mang ngôi nhà đỏ đặt lên bàn. Cửa ngôi nhà đỏ mở ra, Thượng Úy ra đầu tiên. Quả không hổ danh là quân nhân, đảm nhận chức trách bảo vệ mọi người. Luxixi phát từng khẩu phần ăn cho từng người.
- Mỗi người các cậu có một bộ đồ ăn, sau này phải tự bảo quản. Thức ăn hôm nay tớ không rõ các cậu có thích ăn hay không. – Luxixi vừa chia thức ăn vừa nói.
- Lại để cậu phải chịu oan ức rồi! – Nghệ Sĩ lên tiếng.
- Không sao, chỉ cần các cậu không gặp nguy hiểm là may rồi! – Luxixi bảo.
- Phải rồi, ban nãy có một người con trai lớn như cậu lẻn vào đây đấy… - Thượng Úy kể lại cảnh Pipilu vào phòng.
- Pipilu cũng đã vào đây rồi! – Luxixi kinh ngạc. Xem ra ông anh này cũng có hứng thú với những người tí hon đây. Luxixi than thầm, phải đồng thời đối phó với cả bố mẹ và ông anh trai.
Nếu so ra thì giấu bố mẹ vẫn dễ hơn, chứ giấu Pipilu thì khó đấy, có chiêu gì mà anh ấy không nghĩ ra đâu!
- Cậu ta chính là Pipilu à? – Thượng Úy hỏi.
Luxixi gật gật đầu. Trong lòng cô bé chợt lóe lên một tia sáng, Pipilu ở chỗ sáng, còn những người tí hon ở trong chỗ tối. “Anh ấy cứ tưởng rằng mình khéo léo lắm, vụng trộm lẻn vào phòng người ta! Lại còn ngỡ người ta không biết gì, thật ra người ta đã biết cả rồi!” Nghĩ như thế, Luxixi lấy lại được niềm tin. Những người tí hon bắt đầu ăn. Đây là bữa cơm đầu tiên mà họ ăn kể từ khi đến với thế giới này, thật thơm ngon!
- Tại sao một mình tớ dùng dĩa thế này? – John hỏi.
- Những người tên là John đều dùng dĩa cả. – Luxixi nói với cậu ta.
John nhún nhún vai, giống hệt một người nước ngoài làm Luxixi bật cười.
- Đây là cái gì? – Tiến Sĩ chỉ vào đám sách.
Luxixi bảo với cậu ta đó là sách, trong sách có chữ.
- Cậu có thể dạy tớ đọc chữ không? – Tiến Sĩ hỏi.
Làm cô giáo cho tiến sĩ! Điều này Luxixi chưa bao giờ dám nghĩ tới, nhưng cô bé vẫn đồng ý. Cô bé quyết định bắt đầu từ ngày mai sẽ dạy các bạn tí hon học chữ. Trời sắp sáng rồi, Luxixi thao thức suốt đêm, cô bé không buồn ngủ chút nào. Rõ rồi, cả thế giới chỉ một mình Luxixi biết rằng trái đất này đã có thêm 5 con người nữa! 5 người tí hon trong lon đồ hộp vừa mới tiến hóa.
CHƯƠNG 4
Sau khi Pipilu trở về phòng, nghe thấy tiếng bố mẹ đi vào phòng Luxixi, cậu tự chúc mừng mình không để lại dấu vết gì nên không bị bố mẹ phát hiện, nếu không thế nào cũng bị một trận đòn. Ở nhà cũng như ở trường, dường như ngày nào Pipilu cũng bị trách mắng. Thậm chí đã có lần cậu ngờ rằng nghĩa vụ cao cả của cậu với thế giới này là nghe mắng mỏ. Không ai hiểu cậu, không ai đồng tình với cậu. Pipilu rút cuốn sách từ trong túi ra, vớ lấy chăn trùm kín đầu, bật đèn pin lên và bắt đầu nghiên cứu những mẩu vải vụn. Cậu đặt mẩu vải lên trên mặt đèn pin để nghiên cứu dấu vân tay khi ánh đèn lọt qua, đáng tiếc là thất bại. Pipilu thở dài, vẫn chưa thành nhà thám tử siêu hạng được.
- Mình phải suy luận một tí! – Pipilu không hề chùn bước vì truy tìm vân tay thất bại, cậu quyết định đổi sang dùng đầu óc để phá án.
“Nửa đêm gà gáy nó bày vải vụn ra làm gì nhỉ?”, Pipilu bắt đầu. “Những mẩu vải này hình như mới được cắt ra, nhất định là em ấy vừa dùng chúng để làm gì đó!”, mắt Pipilu sáng lên, ”Vải có thể làm được gì nhỉ?” Pipilu lúc lắc đầu, cậu nhớ lại Luxixi từ nhỏ đã giỏi cái môn làm quần áo cho búp bê vải. “Nhưng nó cắt quần áo cho ai nhỉ?”, Pipilu vấp phải chướng ngại. “Quần áo… lon đồ hộp… nửa đêm mở tủ lạnh…”, Pipilu xâu chuỗi từng sự việc lại với nhau. Phải nói rằng sức tưởng tượng của Pipilu có thể liệt vào hàng đầu thế giới, đáng tiếc là nhà trường lại không coi trọng sức tưởng tượng, nếu không cậu chắc chắn là học sinh xuất sắc nhất. Song bây giờ, đến trí tưởng tượng của Pipilu cũng không thể nghĩ ra được là chuyện gì đã xảy ra với Luxixi.
- Xem ra phải dùng đến Sherlock Holmes rồi! – Pipilu quyết định mạo hiểm mời chú chó trinh thám mà cậu yêu quý lộ diện, cùng nhau phá án.
Sherlock Holmes” là cái tên Pipilu đặt cho một chú chó. Chú cún này Pipilu nhặt được ở ngoài bãi hoang. Lúc đó, nó chỉ còn thoi thóp. Pipilu vốn yêu động vật, đến chuột con cậu cũng thích. Nhưng bố mẹ thì không cho cậu nuôi bất cứ con gì, lần trước phải khó khăn lắm cậu mới tha về một con chuột bạch, thì bị bố mẹ lẳng từ ban công xuống đất. Pipilu không hiểu nổi tại sao người lớn ghét trẻ con nuôi động vật thế, cứ như thể nếu nuôi một con vật nhỏ thì đứa trẻ sẽ bị biến thành trộm cướp vậy. Lần ấy Pipilu đã ăn mắng no nê.
Cậu giấu Sherlock Holmes ở một trạm bơm nước bỏ hoang dưới sân. Hàng ngày cậu đem thức ăn cho Sherlock Holmes, sữa của nhà đã bị Sherlock Holmes uống mất hàng chục lít. Đương nhiên, bố mẹ không biết chút gì về chuyện này – Pipilu đã đổ thêm nước vào bình sữa. Sherlock Holmes được Pipilu cứu sống. Chỉ cần nghe tên là biết, Pipilu hy vọng chú chó của mình sẽ trở thành một chú chó trinh thám. Vì ước mơ ấy, Pipilu còn mua hẳn một cuốn sách về cách huấn luyện chó trinh thám, những ngày này cậu đang áp dụng phương pháp trong sách để huấn luyện Sherlock Holmes. Nhưng Pipilu chưa bao giờ dám đưa Sherlock Holmes về nhà, nếu không may bị bố mẹ phát hiện thì Sherlock Holmes của cậu chết chắc.
Lần này, Pipilu quyết định điều Sherlock Holmes đi phá án. Thứ nhất là vì “vụ án Luxixi” quá bí hiểm; thứ hai cũng nên để Sherlock Holmes diễn tập chiến đấu, huấn luyện suông mãi cũng không tốt, phải kiểm nghiệm kết quả chứ! Cậu nghĩ bụng, chiều hôm sau, nhân cơ hội bố mẹ đi làm, Luxixi đi học, cậu sẽ dắt Sherlock Holmes vào phòng Luxixi để phá án. Có điều như thế sẽ phải bỏ mất nửa buổi học, tuy nhiên cậu cũng chẳng quan tâm – đằng nào đi học cậu cũng ăn mắng là chính.
Trời đã sáng, Luxixi thì thầm với những người tí hon:
- Chốc nữa tớ đi học, các cậu phải đợi ở trong phòng, nhất định không được ra ngoài đấy nhé, chốt cửa vào!
- Cậu vẫn chưa nói cho chúng tớ biết trường học là gì? – Tiến sĩ nói.
- Là nơi dạy chữ cho mọi người. – Luxixi trả lời đơn giản và sắp xếp cặp sách.
- Tớ đi cùng cậu được không? – Tiến Sĩ muốn học chữ ngay lập tức. Dường như anh này cho rằng đường đường một tiến sĩ mà không biết chữ thì không ra thế nào.
- Việc này… nguy hiểm không nhỉ? – Luxixi chần chừ.
- Đi cùng cậu thì làm sao nguy hiểm được? – Tiến Sĩ nói. - Tớ sẽ ẩn mình trong tai cậu, tóc của cậu che kín tớ, chẳng ai nhìn thấy được!
Luxixi đồng ý. Cô bé lại dặn dò một lượt những người bạn tí hon ở nhà.
- Yên tâm đi, có tớ mà! – Thượng Úy vỗ vỗ ngực.
Luxixi cất ngôi nhà đỏ lên giá sách. Rồi cô bé soi gương, đặt Tiến Sĩ vào trong lỗ tai phải, sau đó phủ một mớ tóc lên tai. Tiến Sĩ đã được giấu kĩ. Luxixi đi học. Bố mẹ cũng rời nhà, họ đến sở làm. Bố chuẩn bị chiều sẽ đến trường con gái để tìm hiểu những biểu hiện của Luxixi ở trường trong thời gian gần đây. Pipilu cũng khoác ba lô rời nhà, nhưng cậu không lên lớp mà đi lòng vòng rồi phi thẳng đến trạm bơm nước bỏ hoang. Sherlock Holmes vẫn còn ngủ. Pipilu cho nó ăn một khúc lạp xường, rồi nhồi nó vào trong ba lô bự tổ chảng của mình, rảo bước về nhà. Cậu đứng trước cổng nghe ngóng tình hình, không động tĩnh gì. Cậu lấy chìa khóa ra nhẹ nhàng mở cửa, sau đó lách nhẹ vào nhà, cực giống một thám tử tài ba, không gây ra bất cứ tiếng động nào. Cậu đến phòng của Luxixi, đỡ Sherlock Holmes ra, rút cuốn sổ nhỏ, lôi ra mấy mẩu vải vụn để Sherlock Holmes ngửi thử, sau đó vỗ vỗ vào đầu nó.
Sherlock Holmes đúng là chú chó trinh thám được Pipilu huấn luyện bài bản, nó lập tức hiểu ý đồ của của chủ, bắt đầu sục sạo trong phòng. Nó dụi mũi xuống đất, hít lấy hít để dưới gầm bàn, gầm giường… Pipilu nhìn trân trân theo Sherlock Holmes, theo dõi từng động tĩnh trên mặt nó. Sherlock Holmes dừng lại trước giá sách, đã ngửi thấy mùi của những mẩu vải vụn! Pipilu lập tức xông tới, cậu mở ngay cửa kính giá sách, để Sherlock Holmes nhảy lên đó tìm. Lúc này, những người tí hon đang ở trong ngôi nhà đỏ nín thở. Thật ra, từ lúc Pipilu bắt đầu vào phòng họ đã không dám thở mạnh nữa. Thêm nữa, con quái vật Pipilu gọi là Sherlock Holmes càng khiến họ khiếp sợ.
- Chắc nó cũng dùng dĩa để ăn nhỉ? – John cảm thấy cái tên Sherlock Holmes có chút giông giống với tên của mình.
- Bé mồm thôi, lúc nào rồi mà còn đùa! - Thượng Úy cảnh cáo John.
Qua cửa sổ, họ nhìn rõ Sherlock Holmes đang chuẩn bị nhảy lên trên – ngôi nhà đỏ nằm ở tầng trên cùng của giá sách. Thượng Úy rút thanh gươm chiến đấu ra, khi bộ vuốt của Sherlock Holmes vừa chờm lên giá trên, Thượng Úy ngắm trúng Sherlock Holmes, ra sức ném cây kim qua cửa sổ. Họ nghe thấy Sherlock Holmes khẽ rú lên một tiếng rồi rơi xuống đất. Thấy Sherlock Holmes bị rơi xuống một cách kì lạ, Pipilu vội vã nâng nó dậy.
- Á… - Pipilu thét to một tiếng kinh hãi, trên mặt Sherlock Holmes găm một cây kim!
Sherlock Holmes bị mai phục! Pipilu ôm lấy nó giật lùi mấy bước, trên giá sách không thấy động tĩnh gì. Pipilu mau chóng nhổ cây kim ra, cất vào trong cuốn sổ nhỏ. Sherlock Holmes đáng được coi là anh hùng hảo hán, không chịu rỏ một giọt máu nào. Đã có thể khẳng định “tội phạm” nằm trên giá sách, Pipilu quyết tâm đích thân ra tay lùng bắt bọn chúng. “Tội phạm” có thể tấn công, Pipilu không thể không đề phòng. Cậu nhớ lại hồi nhỏ mình có một cái mặt nạ Tôn Ngộ Không, đeo nó vào đi bắt “tội phạm” là không sợ mũi tên ngầm nữa.
- Mày ở đây theo dõi bọn chúng, tao đi lấy lá chắn! - Pipilu dặn Sherlock Holmes rồi trở về phòng mình tìm mặt nạ.
Sherlock Holmes đã đoán được kẻ địch nằm trong ngôi nhà đỏ, nó nhìn trân trân vào ngôi nhà đỏ không dời mắt. Pipilu đang lật hòm lục tủ trong phòng mình, đột nhiên cậu nghe tiếng chìa khóa đang mở cửa lớn. Có người về nhà! Pipilu vội vã trốn vào sau cánh cửa phòng mình. A, là mẹ! Pipilu thở phào một cái. Mẹ đi thẳng tới phòng Luxixi. “Sherlock Holmes vẫn đang ở trong phòng Luxixi!”, Pipilu há hốc mồm chết lặng.
CHƯƠNG 5

Cô Lu Yan đi làm mà trong lòng không yên, cô con gái cưng rút cục đã gặp chuyện gì không biết? Tại sao chỉ trong một ngày mà nó thay đổi nhiều như thế? Nghĩ đi nghĩ lại, cô xin nghỉ làm để về nhà kiểm tra thật kĩ phòng của Luxixi lần nữa. Cô vừa đẩy cửa phòng con gái, tiếng sủa hung tợn của một con chó dội vào tai, suýt chút nữa cô sợ đến ngã lăn ra đất. Sherlock Holmes rất ít khi gặp người, nó nhìn thấy mẹ Luxixi thì ra sức sủa, ý là gọi Pipilu mau đến. Nhưng Pipilu nào dám lộ diện! Khi cô Lu Yan nhìn rõ con chó nhỏ đang xông vào mình mà sủa, cô đã hiểu: thì ra cô con gái lén lút nuôi một con chó! Luxixi đã lấy thịt trong lon đồ hộp cho nó ăn, nửa đêm lại còn mở tủ lạnh lấy thịt bò cho nó nữa! Tại sao Luxixi lại thay đổi thế này nhỉ? Cô khóa của phòng Luxixi lại. Sherlock Holmes đã bị nhốt.
Pipilu những muốn nhào ra để giải cứu cho Sherlock Holmes, nhưng cậu thừa biết làm như thế chỉ tổ bị lộ mà lại chẳng có ích gì. Nghĩ tới công sức mấy tháng liền của mình, nghĩ tới số phận của Sherlock Holmes, Pipilu muốn khóc. Tiếng bước chân của mẹ lại gần phòng Pipilu, cậu vội vàng núp vào sau cánh tủ.
Lại nói về những người tí hon đang ở trong ngôi nhà đỏ, họ đã chuẩn bị tinh thần bị Pipilu tóm được, không ngờ sự tình lại thay đổi nhanh chóng như vậy, sự xuất hiện đột ngột của mẹ Pipilu đã giải vây cho họ. Lúc này, trong nháy mắt, Sherlock Holmes đã trở thành “tội phạm”. Những người tí hon bắt đầu thông cảm với Sherlock Holmes.
- Luxixi bảo mẹ cậu ấy từng vứt con chuột bạch từ ban công xuống đất. – Ca Sĩ nhắc nhở mọi người.
- Thật đáng sợ! Cô ấy sẽ xử lí Sherlock Holmes thế nào đây? - Nghệ Sĩ lo lắng nói.
- Tại sao Pipilu không đến cứu nó nhỉ? – John bất mãn với Pipilu.
- Cậu ta cũng sợ mẹ giống như Luxixi? – Thượng Úy suy luận.
Lúc này Sherlock Holmes đã hiểu rõ hoàn cảnh của nó. Lâu thế này mà Pipilu chưa quay lại đã đủ để nói lên tính nghiêm trọng của sự việc. Nó nhớ những điều Pipilu từng nói với nó, rằng mẹ cậu ấy đáng sợ (với những con vật nhỏ) thế nào, Sherlock Holmes không đừng được lên cơn run cầm cập. Nó quyết định tìm cách “vượt ngục”. Nhưng cửa đã khóa chặt rồi. Cửa sổ cũng đã cài. Sherlock Holmes tuyệt vọng, cổ họng nó phát ra những tiếng gầm gừ rin rít. Những người tí hon trèo lên cửa sổ nhìn rõ mồn một.
- Chúng ta nên cứu Sherlock Holmes! – Nghệ Sĩ đề nghị.
- Đúng thế, tớ tán thành! – John nói.
- Làm sao để cứu được nó? – Ca Sĩ cảm thấy quá nan giải. - Chúng ta nhỏ bé thế này...!
- Mở cửa sổ ra, để nó nhảy ra ngoài. – John nghĩ ra một kế.
Mọi người đều thấy ý kiến này không tồi. Nói làm là làm. Đối với những người tí hon chỉ cao bằng que diêm này, từ giá sách đến cửa sổ cũng là một quãng đường dài dằng dặc.
- Nghe tôi chỉ huy! – Thượng Úy phát lệnh. – Tôi, John và Nghệ Sĩ đi mở cửa sổ, Ca Sĩ ở lại trông nhà!
Những người còn lại hoàn toàn tán thành. Thượng Úy mở cửa ngôi nhà đỏ, bước ra trước.
- Sherlock Holmes, bây giờ chúng tớ đến giúp cậu chạy trốn khỏi đây, cậu đừng tấn công chúng tớ. – Thượng Úy gào lên với Sherlock Holmes.
Sherlock Holmes nghe thấy rồi. Nó cảm động ngước nhìn những người bạn bé nhỏ, gật gật đầu.
- Một mình nó không biết mở cửa sổ à? – John đột nhiên nghĩ ra câu hỏi ấy.
- Xem chừng không biết đâu! – Ca Sĩ lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối.
- Tại sao? – Nghệ Sĩ chưa hiểu.
- Chúng ta là người. – Thượng Úy đáp.
John và Nghệ Sĩ lập tức cảm thấy như được tiếp thêm sức mạnh. Đúng rồi, đừng coi thường chúng tớ nhỏ, chúng tớ cũng là người đấy! John tìm được một sợi dây dài, cậu buộc một đầu vào con sư tử bằng đồng xanh ở trên giá sách, đầu kia ròng xuống mặt đất. John tuột theo sợi dây đi xuống, Thượng Úy và Nghệ Sĩ cũng tuột theo. Sherlock Holmes cảm kích gật đầu vẫy đuôi với những người tí hon. Thượng Úy và các cậu đã đến dưới cửa sổ, nhưng họ không lên được, bệ cửa sổ quá cao. Sherlock Holmes bèn đến gần, phủ phục xuống đất. John hiểu ngay lập tức, Sherlock Holmes muốn cõng họ lên. Cậu trèo lên lưng Sherlock Holmes, túm lấy đám lông trên cổ chú chó. Sherlock Holmes nhảy phốc lên là chạm tới bệ cửa sổ. John nhảy từ trên người Sherlock Holmes xuống. Sherlock Holmes lại buông mình xuống đất, đón Thượng Úy và Nghệ Sĩ.
- Cậu đợi ở đây nhé, hai chúng tớ lên là được rồi. – Thượng Úy nói với Nghệ Sĩ.
Cậu nghĩ một lúc, rồi tìm thêm một sợi dây nữa. Sherlock Holmes lại đưa Thượng Úy lên trên. John đã mở được nút rèm cửa sổ bên trong. Sherlock Holmes dùng móng vuốt kéo rèm cửa sang hai bên. Thượng Úy và John mở chốt cửa kính, Sherlock Holmes húc đầu vào một cái, cửa sổ mở toang, nó đã chạy thoát ra ngoài.
- Cậu mau chạy đi! À phải rồi, giúp chúng tớ đóng cửa kính lại với. – Thượng Úy nói.
Sherlock Holmes đóng hai cánh cửa kính từ bên ngoài, John chốt cửa lại thật chặt như cũ. Cả hai giơ tay vẫy Sherlock Holmes. Chú chó cũng ra sức vẫy đuôi tỏ lòng biết ơn những người bạn nhỏ. Sherlock Holmes nhảy xuống dưới rồi. Thượng Úy và John phải cố mãi mới kéo được rèm cửa vào, cài lại cẩn thận. Thượng Úy lấy cái dây, buộc một đầu vào chốt cửa, đầu kia thả xuống đất. John tụt xuống trước. Thượng Úy không muốn để lại sợi dây trên bệ cửa sổ kẻo mẹ Pipilu lại có được “manh mối”. Cậu nhìn thấy trên bệ cửa sổ có một tờ giấy. Thượng Úy rất thông minh, cậu nghĩ ôm tờ giấy này nhảy xuống sẽ không bị ngã quá đau. Cậu liền cởi nút buộc sợi dây, vứt xuống. Sau đó cậu ôm tờ giấy bằng hai tay và nhảy từ cửa sổ xuống đất. Nghệ Sĩ sợ đến suýt kêu thành tiếng. Tờ giấy chở Thượng Úy lẹ làng đáp xuống sàn nhà, John và Nghệ Sĩ vội đến đỡ cậu dậy.
- Cậu thật can đảm! – Nghệ Sĩ ôm ngực, quả tim đang đập thình thịch.
- Đâu có! Mau đi thôi! – Thượng Úy nhặt lấy sợi dây trên mặt đất.
Ba người tí hon đi đến giá sách. John bám dây leo lên. Nghệ Sĩ sức khỏe có hạn, không lên nổi.
- Tớ lên trước. Sau đó cậu buộc dây vào thắt lưng, chúng tớ kéo cậu lên. – Thượng Úy nói.
Thượng Úy lên được rồi, anh cùng với John kéo Nghệ Sĩ lên. John cởi nút buộc sợi dây ở con sư tử bằng đồng xanh ra. Ba người đi về phía ngôi nhà đỏ.
- Chúc mừng các cậu! – Ca Sĩ đứng trước cửa nhà hoan nghênh các dũng sĩ đã chiến thắng trở về.
Cả hội chui vào nhà, chén sạch bách những thức ăn hôm trước còn sót lại.
Mẹ Pipilu bê một chiếc ghế đến ngồi trước cửa phòng con gái, mặc dù cửa phòng đã khóa chặt nhưng cô vẫn sợ con chó kia chạy thoát, nó chính là chứng cớ. Nếu không, Luxixi sẽ không chịu thừa nhận.
Pipilu bị kẹt trong tủ không ra được. Cậu vắt kiệt bộ óc của một nhà trinh thám ra vẫn không nghĩ được cách cứu Sherlock Holmes.


Nguồn: NXBKĐ



 

Chủ đề mới

VnKienthuc lúc này

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top